Một vài ngày sau đó, có một tin đồn rằng Jen đang hẹn hò với một cô người mẫu tuổi teen: Tình sử của anh chàng này thì chẳng cần phải bảo. Có vô số tin đồn về các cuộc tình của Jen. Tuy nhiên Jen’FC thì cho rằng: “Tất cả đều thấy rằng, không có một ai có thể níu chân được Jen. Liệu cô gái tiếp theo sẽ tồn tại được bao lâu? Jen vẫn luôn thuộc về công chúng. We love Jen!!” - Em không vui hả? – Jen nói, đưa tay lên vuốt tóc Tuyết Cầm. Tuyết Cầm chỉ mỉm cười. - Cô gái này liệu tồn tại được bao lâu? Khi em là fan của anh, em cũng nghĩ như thế. Giờ thì chẳng muốn như vậy chút nào! – Tuyết Cầm phụng phịu - Haha! Đúng là..! - Anh! Liệu em tồn tại được bao lâu trong tim anh! - Em muốn anh nói mãi mãi không? – Tuyết Cầm lắc đầu - Em không hy vọng gì ở tình cảm của một chàng hotboy nổi tiếng Châu Á! Chỉ hy vọng một chút gì đó ở tình cảm chân thành của anh thôi. - Đây chính là tình cảm chân thành của anh mà! – Jen cười, nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi nhỏ nhắn của Tuyết Cầm. Khó mà có thể cưỡng nổi sức hút của Jen. - Mặt em đỏ như quả gấc rồi kìa! Haha! – Jen cười. Tuyết Cầm ngượng chín mặt. - Đi thôi anh! Thả em về nhà đi! Không chơi với anh nữa đâu! – phụng phịu. “Tán con gái dễ hơn bóc vỏ một cái kẹo! Hì hì!” – Jen nghĩ thầm, quay xe phóng đi sau khi dừng ở cửa nhà họ Từ. - Cô em xinh đẹp! Đi đâu mà vội thế! – Một lũ du côn. - Tránh ra! – Cầm Tử trừng mắt. - Cá tính lạnh lùng của cô em khiến bọn anh đây thích thú đấy! Sao không để bọn anh chiều cô em một đêm - Mau cút đi! – Cầm Tử trừng mắt, cố gắng suy nghĩ xem nên làm như thế nào: “Đây là chỗ đông người! Có lẽ sẽ không xảy ra điều gì đâu!”. Nhưng cô nhầm, lũ du côn này không sợ trời, không sợ đất, cứ sấn sổ vào cô. Một bóng người bất ngờ chạy tới kéo Cầm Tử ra sau lưng anh ta… - Này! Đến lúc lũ ruổi nhặng chúng mày biến khỏi đây rồi đấy! – Jen nói. Cầm Tử ngước mắt lên nhìn: “Là Jen!”. - Chuyện này là chuyện của mày à! Ô Ô ai đây! Jen sao! – Một tên du côn nói lớn. Tất cả ánh mắt trên đường đều đổ dồn vào nơi có tiếng nói lớn. Dường như tất cả đều trở nên sôi nổi. Đám đông bắt đầu đổ dồn vào trung tâm của sự chú ý. Jen thở dài : « Không xong rồi ! », nhanh chóng kéo tay Cầm Tử chạy vào con hẻm nhỏ. - Á ! – Cầm Tử kêu lên. - Em có sao không ? – Jen vội vàng đỡ Cầm Tử dậy. Cầm Tử thở hổn hển. - Ôi ! Đầu gối chảy máu rồi ! Anh xin lỗi ! – Jen bối rối - Không.. sao ! - Cầm Tử nói, đoạn ngồi lên bục đã bên đường. - Em chờ ở đây nhé ! Anh đi lấy xe. – Jen nói. Ánh mắt anh nhìn về phía chiếc xe đang bị vây kín và những lời bàn tán xôn xao. « Jen bước xuống từ chiếc xe này ! », « Là xe của anh ấy ». Thở dài : « Không xong rồi ! ». Nhìn thấy Cầm Tử chuẩn bị đứng dậy bước đi, Jen cũng chẳng biết làm gì ! - Em có đi được không ! – Jen hỏi. Tuy rằng vết thương không lớn lắm, nhưng cũng khá là đau. Tay chân của Cầm Tử xước xát hết cả. - Không được rồi ! Em ngồi đây đi ! Anh đi mua thuốc ! – Jen nói ấn vai Cầm Tử ngồi lại chỗ cũ - Không cần đâu ! – Cầm Tử mở túi, lấy ra cái mũ đưa cho Jen, trỏ tay vào cái kính anh ta cài ở cổ áo. - Đi thôi ! – Cầm Tử nói, khập khiễng. Jen bước theo Cầm Tử, định đưa tay đỡ cô nhưng Cầm Tử gạt ra. - Em làm gì ở đây vào giờ này vậy ? – Jen hỏi. - Làm việc ! – Cầm Tử trả lời cộc lốc. - Làm việc ! – Jen chớp chớp mắt, đưa tay vân vê cằm, ra điều có ý nghĩ gì đó xấu xa lắm ! - Phải ? LÀM VIỆC ! – Cầm Tử trừng mắt..nhấn mạnh. - Em chẳng lễ phép tẹo nào ! – Jen chép chép miệng, cười - Vậy anh muốn thế nào ? – Lại trống không. - Chẳng thế nào cả ! Đi thôi ! Anh đưa em về ! – Jen vẫy taxi. - Không thích ! – Cầm Tử nói rồi quay người, khập khiễng bước về phía ga tàu địa ngầm. - Này ! Em.. ! – Jen gọi với, bước theo. Cuổi cùng thì, phương tiện về nhà của họ là tàu điện ngầm. Vào cái giờ này, tàu cũng không đông lắm, nhưng vẫn có tiếng xì xào của những người xung quanh : « Anh ta có phải là Jen không nhỉ ? » « Lý nào Jen lại đi tàu điện ngầm ! ». Cầm Tử khẽ dựa người vào ghế, nhắm mắt ngủ. Cả ngày làm việc khiến cô thấy rất mệt mỏi. Jen quay sang nhìn cô bé này ! Một tháng quen biết, chưa bao giờ Jen để ý gương mặt giống hệt Tuyết Cầm. Chị em sinh đôi sao khác nhau đến thế... Nước mắt khẽ trào ra.. Cầm Tử choàng tỉnh, vội vàng gạt đi.. Jen nhìn thấy hết nhưng vờ không để ý. Cậu ta bắt đầu nhận ra rằng, so với cô chị gái hồn nhiên, vô tư luôn cười nói, thì Cầm Tử quá bí ẩn. Có quá nhiều câu hỏi mà Jen đặt ra xung quanh cô gái này.. Thật thú vị.. Jen mỉm cười.. Cầm Tử liếc nhìn Jen. Cô không nói gì.. chỉ lặng lẽ quay đi.. - Cầm Tử ! Em đi đâu giờ này mới về ! Công việc ở công ty đã kết thúc từ lâu rồi mà ! – Ánh Tuyết vội vàng nói, giật mình – Sao chân em lại bị thương thế kia ? - Em không sao ! – Cầm Tử ủ rũ nói. - Được rồi ! Em lên phòng đi ! Cẩn thận không ba trông thấy. Chị đã nói với ba là cả hai đứa đã đi ngủ rồi! - Vâng! Chúc chị ngủ ngon! – Cầm Tử cúi đầu. Trong gia đình này, người mà Cầm Tử kính trọng nhất chính là chị Ánh Tuyết. Ngay từ khi mất mẹ, chị luôn ở bên chăm sóc, dõi theo từng bước đi của Cầm Tử. Chị không hề nhắc đến cái bí mật mà cả hai chị em đều muốn che giấu. Chị chỉ luôn lặng lẽ dõi theo bước đi của Cầm Tử mà thôi. Phải chăng, Ánh Tuyết đang sợ hãi điều gì đó? Cầm Tử lên giường đi ngủ.. từ trong tiềm thức sâu thẳm, trí nhớ của cô gợi về những nỗi ám ảnh – một cơn ác mộng thực sự.. Cầm Tử gào thét… choàng tỉnh.. Không biết đến bao giờ, cơn ác mộng kia mới thôi ám ảnh trong tâm trí cô bé.. Cầm Tử giở chăn, đặt hai chân xuống nền đất lạnh giá, ngửa cổ lên nhìn trần nhà.. nhắm mắt.. thở dài.. nước mắt cô bé lại khẽ tuôn ra…