Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân Làm Sao Bây Giờ
Chương 11 : Cầu Thao Thất Bại
Phản ứng đầu tiên của Sở Mộ Vân là: Tên này muốn diễn gì vậy?
Linh bảo bảo lập tức nhắc nhở ký chủ:"Góc trên đỉnh đầu vẫn chưa sáng, y không yêu ngươi.
"
Sở Mộ Vân cũng không ngoài ý muốn:"Y yêu ta mới thực sự là có chuyện.
"
Linh:".
.
.
" Hình như nó lo lắng vô ích thì phải.
Sở Mộ Vân:"n_n cảm ơn đã nhắc nhở.
"
Linh:".
.
.
.
"
Trong mắt Sở Mộ Vân không che giấu sự kinh hỉ cùng say đắm:"Phụ thân, ta.
.
.
"
Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Cửu Thiều đã cúi đầu hôn xuống môi hắn.
Nếu lời nói có thể ví là mật ong thì tư vị hôn môi lại như mỹ vị khiến người ta say đắm.
Kĩ thuật hôn của Mạc Cửu Thiều cao siêu như thế nào? Về điều này trong ba năm Sở Mộ Vân đã lĩnh hội sâu sắc.
Nụ hôn của y không phải là kiểu mãnh liệt khiến người ta sôi máu mà nhẹ nhàng nhưng lại triền miên, làm say lòng người.
Hôn đến choáng váng nhưng lại rời đi rất nhanh.
Lúc người ta hơi hòa hoãn lại thì y lại hôn xuống, mang đến khoái cảm hơn là cái hôn thô bạo gặm cắn.
Sở Mộ Vân cũng được coi như là thân kinh bách chiến nhưng cùng Mạc Cửu Thiều hôn môi, hắn vẫn rất hưởng thụ.
Trong thời gian dài, hai người đã sớm thân mật khăng khít , dù là tiểu bạch hoa trong sáng cũng đã học được cách hôn môi.
Vì vậy Sở Mộ Vân thả lỏng cơ thể, không vụng về ngây ngô đáp lại như lúc đầu.
Nhưng hắn cũng không dám thả lỏng quá, vì dễ dàng bại lộ bản tính.
Hôn xong dễ khiến người ta dễ trở nên xúc động.
Sở Mộ Vân nghẹn uất đã lâu, mỗi lần thân thiết với Mạc Cửu Thiều, hắn thường hay nằm mộng.
Mà trong giấc mộng đều là hắn thao Ngạo mạn đến dục, tiên, dục, tử.
Đặc biệt cơ thể này còn rất trẻ, huyết khí dồi dào.
Cho dù luyện kiếm cả buổi trưa nhưng tinh lực của hắn vẫn tràn đầy.
Chỉ hôn thôi đã hưng phấn ngẩng cao đầu .
Sở Mộ Vân không sợ Mạc Cửu Thiều ra chiêu gì, cũng không sợ y bày ra bất cứ thế trận nào nhưng lại sợ tên này câu dẫn hắn.
Rõ ràng là thẳng tắp mà bản lĩnh câu nhân lại khiến tiểu thụ dâm đãng phải hổ thẹn không bằng.
Sở Mộ Vân cảm thấy trong trận đấu này khả năng thất bại duy nhất là: Hắn nổi thú tính đè Mạc Cửu Thiều.
Trong đầu nghĩ lung tung, động tác Mạc Cửu Thiều càng thêm mãnh liệt.
Mắt thấy sắp lăn giường đến nơi, Sở Mộ Vân chợt lóe suy nghĩ.
"Đm!" Sở Mộ Vân:"Làm ra vẻ thâm tình như vậy, tên Ngạo mạn này định đè ông ra làm sao?"
Linh:"(°∆°|||))"
Sở Mộ Vân:"Sao ngươi còn ở đây? Mau nhắm mắt lại! "
Linh sợ tới mức phong bế cảm quan.
Sở Mộ Vân vì vậy mà cứng đờ, cơ thể nóng bỏng cũng lạnh xuống.
Cả người tỉnh táo hơn nhiều.
Thân là gay, Sở Mộ Vân dù bị đè cũng không bài xích như tưởng tượng.
Hắn chỉ là có thói quen chủ đạo trong mọi chuyện, tính cách hắn vừa cường thế, thể lực lại tốt nên vẫn luôn là 1.
Nhưng không bài xích cũng không có nghĩa là thích.
Mạc Cửu Thiều hôn lên tai hắn:"Nghĩ gì vậy? "
Sở Mộ Vân ngẩn ra, sau đó thả lỏng.
Đôi mắt ẩn hơi nước, chủ động ôm lấy cổ Mạc Cửu Thiều, hôn lên.
Mạc Cửu Thiều hôn lại hắn.
Không khí lại nóng lên.
Sở Mộ Vân trước nay không phải là người hay do dự.
Từ lúc hắn chấp nhận nhiệm vụ này đã chuẩn bị tâm lý bị thao.
Bị thượng là chuyện không thể thoát.
Nếu đã trốn không thoát vậy thì hưởng thụ đi.
Mạc Cửu Thiều hầu hạ Sở Mộ Vân tiết ra một lần, sau đó bế ngang thiếu niên, bước vào linh tuyền.
Sở Mộ Vân suy tư.
Lần đầu ở trong nước? Cũng không tệ lắm.
Tắm rửa xong, Mạc Cửu Thiều lại bế hắn về giường.
Sở Mộ Vân:Quả nhiên vẫn là muốn trên giường?
Sau đó Mạc Cửu Thiều ôm hắn vào lồng ngực, đắp chăn cẩn thận rồi hôn nhẹ xuống trán hắn, giọng nói ôn nhu như ánh trăng:"Ngủ đi.
"
Sở Mộ Vân:.
.
.
.
Cuối cùng vẫn không làm? Ông đây quần cũng đã cởi, ngươi lại muốn ôm nhau ngủ?
Nếu không phải thứ kia của Mạc Cửu Thiều đang đỉnh trên bụng hắn, Sở Mộ Vân sẽ cho rằng vị đế tôn này bị liệt dương.
Không thể như vậy được!
Sở Mộ Vân điều chỉnh lại cảm xúc, rất có kỹ xảo cọ cọ trong lòng Mạc Cửu Thiều.
Giọng nói cũng cố tình trở nên mềm mại:"Phụ thân.
.
.
"
Mạc Cửu Thiều ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng hỏi:"Sao vậy? ".
Giọng nói vẫn vân đạm phong kinh, nhưng đồ vật bị Sở Mộ Vân cọ xát càng trở nên cứng rắn.
Sở Mộ Vân cũng khâm phục sự nhẫn nại của y, tuy nhiên hắn không tin tà.
"Con đã trưởng thành rồi.
" Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Mạc Cửu Thiều, ám chỉ rất rõ ràng.
Tay Mạc Cửu Thiều ôm hắn hơi dùng sức, nhưng giọng y vẫn bình tĩnh:"Vân nhi đúng là đã trưởng thành, càng ngày càng mê người.
"
Mặt Sở Mộ Vân hơi ửng hồng, lông mi khẽ run rẩy.
Tựa như thẹn thùng nhưng vì tình yêu mà khao khát mình và ái nhân càng thêm thân cận.
Hắn nhỏ giọng nhấn mạnh:"Con.
.
.
.
Chúng ta làm.
.
.
Làm.
.
.
" Thiếu niên vì ngượng ngùng mà không nói được nữa.
Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Thân là một tiểu bạch hoa, nói nhiều sẽ bị lộ.
Mạc Cửu Thiều hơi giật mình, đôi mắt xám nhạt hơi trầm xuống, giống như bão táp trong đêm, nặng trĩu mà mãnh liệt.
Sở Mộ Vân biết y đang hưng phấn.
Hắn hơi cong môi: Cuối cùng cũng không nhịn nổi à.
.
.
.
.
Thứ đồ cứng rắn kia nóng như bàn ủi.
Nhưng Mạc Cửu Thiều vẫn không đè hắn xuống, y dùng sức ôm lấy Sở Mộ Vân.
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trán hắn.
Giọng nói cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, do áp chế mà trở nên ái muội:"Bây giờ vẫn chưa được, sẽ làm con bị thương.
"
Sở Mộ Vân:.
.
.
Mạc Cửu Thiều nói xong liền đứng dậy, hơi áy náy nói:"Vân nhi, đêm nay con ngủ một mình, được không? "
Sở Mộ Vân ngơ ngẩn.
Mạc Cửu Thiều đau lòng hôn hắn:"Vân nhi, ta yêu con.
Nhưng không muốn làm con bị thương, cho nên.
.
.
Chờ con lớn lên được không? ".
Nói xong, y mặc áo, xoay người ra ngoài.
Sở Mộ Vân hóa đá ba giây.
Sở Mộ Vân:"Đm! Ông đây quả nhiên không thích hợp làm thụ!"
Đáp lại hắn chỉ có Linh bảo bảo đang phong bế.
Ngày hôm sau.
Linh phát hiện tâm trạng ký chủ nhà mình không được tốt cho lắm.
Nhưng nó cũng thông cảm được, nên nhỏ giọng an ủi:"Chỉ cần thích ứng một chút là được.
Nghe nói lần đầu tiên.
.
. có hơi đau.
Sở Mộ Vân:".
.
.
"
Linh:"Ngươi đừng khổ sở.
.
.
"
Sở Mộ Vân nhịn không được:"Đừng nói nữa.
"
Linh:QAQ
Sở Mộ Vân biết mình không nên giận chó đánh mèo:"Ngoan, ta không sao.
"
Linh:ngao
Sở Mộ Vân không nhịn được cười:"Không phải chỉ bị thượng thôi sao.
Mạc Cửu Thiều hàng to xài tốt, ta còn cảm thấy rất sướng.
"
Linh:".
.
.
"
Sở Mộ Vân:^_^(Đánh chết cũng không thể thừa nhận mình cầu thao thất bại.
***
Yến Quân Khanh đương nhiên vẫn ở lại Thiên Loan Phong.
Dù sao Sở Mộ Vân cũng là một tiểu bạch hoa, sao có thể nhẫn tâm được? Vì vậy hắn ngăn Mạc Cửu Thiều đưa Yến Quân Khanh đi.
Không chỉ vậy, hắn còn phải ra vẻ rộng lượng, chủ động tiếp nhận cậu ta.
Sở Mộ Vân cũng rất vui lòng đi gặp đứa nhỏ đáng thương này.
Nội tâm của hắn đang bị tổn thương nên rất cần được an ủi.
Hiển nhiên, Yến Quân Khanh là lựa chọn hàng đầu.
Thừa dịp Mạc Cửu Thiều ra ngoài, Sở Mộ Vân liền tìm đến Yến Quân Khanh.
Thiếu niên giống như chim sợ cành cong, nhìn thấy Sở Mộ Vân liền lùi lại vài bước.
Nhưng do Mạc Cửu Thiều đã nói qua, nên vẫn miễn cưỡng gọi:"Vân ca ca.
"
Sở Mộ Vân cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giọng nói cũng đầy vui vẻ:" Tiểu Khanh, đệ đừng tránh ta.
Ta biết đệ sợ làm ta bị thương.
Nhưng ta cũng không mỏng manh như vậy.
Đừng lo lắng, được không? "
Yến Quân Khanh trời sinh dương thể.
Thể chất này là do Sở Mộ Vân giả thiết ra nên biết rõ nó có bao nhiêu phá hoại.
Bởi vì nhà tan cửa nát mà kích hoạt loại thể chất đáng ghét này, nên trong một thời gian dài, Yến Quân Khanh không thể khống chế được nó.
Những ai đến gần cậu sẽ bị bỏng nặng, thậm chí là tử vong.
Chỉ có tu vi cao thì mới chống cự được.
Nhưng tu vi cao.
.
. đến đâu? Cụ thể là cao như Đế tôn Ngạo mạn vậy.
Cho nên trên đời này, người dám lại gần cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Với tu vi của Sở Mộ Vân hiện tại, tuy không bị thiêu chết nhưng nếu chạm vào Yến Quân Khanh cũng bị nướng mấy ngón tay.
Thế nhưng trong lòng Sở Mộ Vân lại tràn đầy nhiệt huyết.
Chỉ cần không chạm vào Yến Quân Khanh thì sẽ không sao.
Không e sợ, không bài xích sẽ khiến đứa bé này chịu mở lòng.
Vì sao Sở Mộ Vân chắc chắn như vậy? Bởi vì Mạc Cửu Thiều và nhân vật chính đều làm như vậy.
.
.
Chỉ khác là Mạc Cửu Thiều lợi dụng điều này khiến Yến Quân Khanh thương tích đầy người, còn nhân vật chính lại lợi dụng điều này khiến cậu ta trở thành cơ hữu mạnh nhất thiên hạ.
Nghĩ đến đây, tâm tư Sở Mộ Vân hơi động.
Yến Quân Khanh là nhân vật vô cùng quan trọng.
Vì Mạc Cửu Thiều hủy hoại cậu ta nên nhân vật chính mới xem Đế tôn Ngạo mạn là kẻ thù, bất chấp tất cả để giết y.
Thân là vai chính, Sở Mộ Vân cũng có thể giết y.
Nhưng nhiệm vụ của hắn là làm cho bảy vị Ma tôn yêu mình, mà người chết thì không thể nói chuyện yêu đương được.
Vì vậy không thể để Mạc Cửu Thiều tự tìm đường chết.
Làm thế nào để y không tự tìm đường chết?
Sở Mộ Vân hơi nhếch môi.
.
.
Rất đơn giản, hắn chỉ cần xoát độ hảo cảm của Yến Quân Khanh trước Mạc Cửu Thiều là được.
Chỉ cần không hủy hoại Yến Quân Khanh, cốt truyện tiếp theo sẽ không xảy ra.
Nghĩ như vậy, tâm trạng khó chịu vì tối qua của Sở Mộ Vân lại trở nên sáng sủa.
Quả nhiên biến thái so với tiểu Quân Khanh, người sau vẫn khiến người ta yêu thích hơn.
Mất gần một buổi chiều, Yến Quân Khanh từ tránh né đã trở nên sùng bái tin cậy hắn.
Sáu năm này với Sở Mộ Vân cũng không phải vô ích.
Kiếm pháp Thiên Nguyệt đã luyện đến tầng thứ tám.
Không chỉ vậy, hắn còn rất chăm chỉ học tập.
Thư viện Thiên Loan Phong tùy hắn ra vào, nơi đây có vô số sách.
Nếu nói là có tất cả bí tịch công pháp trên thế giới thì cũng không quá.
Tuy Sở Mộ Vân hiện tại không thích hợp tu luyện pháp thuật, nhưng bằng bản lĩnh gặp là nhớ của hắn, hắn nhớ vô số bí thuật mà nhiều người trong thiên hạ muốn cũng không có được.
Yến Quân Khanh trời sinh thể chất pháp tu, hơn nữa còn là hỏa hệ.
Chỉ cần dẫn đường cho sí diễm trong cơ thể, cậu ta có thể trở thành thiên hạ đệ nhất hỏa pháp.
Sở Mộ Vân dùng tri thức bác học cùng với sự hài hước, dí dỏm của bản thân nhanh chóng chinh phục được thiếu niên.
Linh không nhịn được nói:"Cậu ta không phải đối tượng công lược của ngươi.
"
Sở Mộ Vân:"Ta biết.
"
Linh:"Vậy ngươi đang làm gì đó.
.
.
? "
Sở Mộ Vân:"Sở thích nghề nghiệp thôi.
"
Linh:".
.
.
" Được rồi, tối qua ký chủ vừa bị thượng nên tâm trạng không được ổn lắm.
Thấy trời sắp tối, Sở Mộ Vân liền đề nghị:"Tiểu Khanh, đói bụng không? Chúng ta cùng đi.
.
.
"
Hắn còn chưa dứt lời, Yến Quân Khanh vì duỗi tay bắt trang sách bị gió thổi đi mà chạm phải Sở Mộ Vân.
Đau đớn thấu tim nháy mắt truyền xuống.
Tuy Sở Mộ Vân đã vận công chống cự nhưng ngón tay bị chạm vào vẫn bỏng nặng.
Sắc mặt Yến Quân Khanh trắng bệch:"Vân ca!" Cậu hô ra tiếng, nhưng không dám lại gần vì sợ hắn bị thương.
Sở Mộ Vân nâng mắt, nhìn thiếu niên đang sợ hãi, trấn an nói:"Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.
"
Thấy Yến Quân Khanh vẫn khẩn trương, hắn đùa:"Ta còn tưởng lửa của đệ lợi hại lắm chứ.
"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, khuôn mặt anh tuấn hơi hòa hoãn, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người, không còn vẻ ngây ngô non nớt của thiếu niên mà có vẻ thuần thục của nam nhân.
Phải nói là vô cùng có mị lực.
Cách đó không xa, Mạc Cửu Thiều không nháy mắt nhìn hắn, đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ mê hoặc.
**********************
Góc tán nhảm của editor: Dạo gần đây tôi đang cày bộ "Phản phái hữu thoại thuyết " của Mạc Thần Hoan.
Lúc đầu đọc đến đoạn công, tôi đã nghĩ: Đây đích thực là băng sơn công trong truyền thuyết rồi!!! (✷‿✷)
Nhưng khi đọc tầm chục chương thì vỡ mộng (╯°□°)╯︵ ┻━┻
P/s: Không phải tui cố tình đăng truyện muộn đâu:-((
.
Truyện khác cùng thể loại
803 chương
10 chương
208 chương
17 chương
9 chương