Khi ánh sáng xanh biến mất, Sở Mộ Vân biết mình đã có thể đi ra. Bên ngoài hai người kia dùng hết sát chiêu, đánh đến tối tăm trời đất, dáng vẻ không bỏ qua nếu như ngươi sống thì ta chết. Sở Mộ Vân không vội vàng đi tới, hắn nhíu mày, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía trước. Không có người ở đây thì hắn diễn cho ai xem? Đương nhiên là có. Mạc Cửu Thiều đợi hắn nhớ ra tất cả, trong cơn tức giận đâm Tạ Thiên Lan một chiêu trí mạng. Nhưng dường như....!Tình huống trước mắt và tưởng tượng của y lại không giống nhau. Ánh sáng xanh rút đi, nam nhân đứng yên ở đó, đôi mắt vô thần nhìn về phía xa. Đây không phải là do hắn không suy nghĩ gì mà do suy nghĩ nhiều quá, phức tạp quá, rối rắm quá nên tinh thần tự động bảo vệ bản thân, tạm thời chọn cách quên đi. Mạc Cửu Thiều hơi giật mình, khóe môi khẽ nhếch, y hiện hình ra: "Thẩm tiên sinh, ngươi nhớ ra tất cả rồi?" Sở Mộ Vân chậm rãi quay lại, yên lặng nhìn y. Mạc Cửu Thiều không có ý định để hắn quên đi mọi chuyện, trực tiếp kích thích hắn: "Người ở bên ngươi khi ở Nhân giới là Thẩm Thủy Yên, một tay ngươi nuôi lớn cũng là Thẩm Thủy Yên, người ngươi yêu cũng là y. Tạ Thiên Lan lừa ngươi suốt bốn năm...." Nghe vậy, trong mắt Sở Mộ Vân hiện lên sự thống khổ không thể che giấu, nhưng lại không có oán giận mà tràn ngập ảo não và không cam lòng, thậm chí còn có mất mát. Mạc Cửu Thiều nhìn thấy những cảm xúc này của hắn liền ngừng nói, trong nháy mắt đã nghĩ ra nguyên nhân. "Xem ra Thẩm tiên sinh thật sự động tâm với Tạ Thiên Lan." Bị chọc thủng nội tâm, trong đôi mắt vô thần của Sở Mộ Vân hiện lên vẻ hoảng loạn. Mạc Cửu Thiều nhìn thấy rất rõ, y vì lo lắng mà nhíu mày, ánh mắt dần trầm xuống: "Đó chỉ là mê đắm nhất thời mà thôi, Tạ Thiên Lan rất giỏi mê hoặc lòng người. Ngươi ở bên y lâu như vậy, bị lừa gạt cũng không có gì là bất ngờ, nhưng chuyện này không có nghĩa là ngươi yêu y." Y nói người khác giỏi mê hoặc, nhưng giọng nói khàn khàn của y càng giống như mê hoặc lòng người hơn. Suy nghĩ của Sở Mộ Vân rất loạn, vô cùng hỗn loạn. Hắn đã nhớ ra mọi chuyện. Ai là Thẩm Thủy Yên, ai là Tạ Thiên Lan, ai là người yêu, ai là ....!kẻ thù, đều nhớ ra rồi. Nhưng kí ức cũng không mất đi. Bốn năm hắn ở Vạn Tượng Cung, ở bên Tạ Thiên Lan từng giây từng phút sẽ không mất đi mà càng thêm rõ ràng, dù sao cũng là máu tươi cả. Trong tim đều là thịt, bốn năm này Tạ Thiên Lan làm gì cho hắn, vì hắn trả giá đều gì, hắn chưa từng quên. Mà bốn năm này hắn yêu Tạ Thiên Lan thế nào, một lòng hướng về y như thế nào, ân ái triền miên với y như thế nào cũng không thể quên được. Hắn không thể rõ ai thích ăn cá, ai thích uống rượu, không thể rõ ai sẽ làm nũng ôm hắn, ai sẽ nâng chén với hắn, cùng hắn sung sướng dưới đêm trăng.... Thật ra kí ức rất rõ ràng, nhưng tình cảm lại rối loạn. Bởi vì rối loạn như vậy nên kí ức của hắn cũng trở nên mơ hồ. Mạc Cửu Thiều liếc một cái cũng biết được tâm tư của hắn. Khóe miệng y khẽ cong, không có ý tốt mà ám chỉ: "Thẩm tiên sinh đừng để bị mê hoặc, trái tim chỉ có một, bên trong cũng chỉ có thể chứa được một người. Ngươi không thể thích cùng lúc hai người, bọn họ cũng không thể chấp nhận đối phương. Vì vậy ngươi phải lựa chọn....!vứt bỏ một trong hai." Nghe vậy cánh môi Sở Mộ Vân liền trắng bệch. Mạc Cửu Thiều tiếp tục nói: "Thật ra ngươi không nên do dự, Thẩm Thủy Yên mới là người ngươi yêu cả đời. Còn với Tạ Thiên Lan thì ngươi không cần áy náy, quả Hợp Cẩn rất kì diệu nhưng khi Tạ Thiên Lan ăn nó cùng ngươi không có suy nghĩ đơn giản như vậy. Y biết sẽ có ngày ngươi nhớ ra tất cả, sau đó trở về cạnh Thẩm Thủy Yên, y chia một nửa sinh mạng của mình ra không phải là vì trói buộc ngươi? Dùng thủ đoạn như vậy lên người ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không rời xa y được có khác gì với Mị thú? Đơn giản là sử dụng một cách khác để trói buộc ngươi mà thôi." Chẳng qua khoác thêm lớp vỏ bọc thâm tình và dịu dàng. Mị thú vốn là cây đinh trong lòng Sở Mộ Vân, hắn nghe vậy lập tức nhíu mày. Mạc Cửu Thiều tiếp tục nói: "Cảm thấy mắc nợ thì không bằng trả lại cho y." Cuối cùng cũng nói ra, Sở Mộ Vân thở dài trong lòng, không uổng công hắn tốn sức diễn kịch từ nãy giờ. Hắn nhìn Mạc Cửu Thiều, trong mắt lộ ra vẻ do dự: "....!Trả lại cho y?" Mạc Cửu Thiều: "Đúng vậy, trả lại y những gì y cho ngươi, như vậy ngươi sẽ không cảm thấy áy náy nữa, hơn nữa còn thể hiện được lòng mình." Sở Mộ Vân nhíu mày: "Phải làm thế nào?" Mạc Cửu Thiều mỉm cười: "Ta có thể giúp ngươi." Khi Sở Mộ Vân đi đến, Vụ Thanh Cung đã trở nên hỗn loạn. Tòa cung điện đẹp như thiên cung bị oanh tạc điên cuồng, san phẳng hết tất cả. Hai người đứng ở trung tâm vẫn không thay đổi sắc mặt, tao nhã như cũ, giơ tay thi triển pháp thuật hủy thiên diệt địa, lòng hận thù đều lên đến cực điểm. Ngay khi Sở Mộ Vân xuất hiện, Thẩm Thủy Yên lập tức quay lại, nhìn hắn đầy vui mừng. Đúng lúc này dây đàn được gảy, một tia sáng bay tới, Thẩm Thủy Yên phân tâm nên bị trúng ngay một đòn. Đòn công kích nhanh như sấm sét của Tạ Thiên Lan đâu thể nhẹ nhàng? Cho dù Thẩm Thủy Yên đã kịp khởi động lá chắn nhưng vẫn bị đánh tan, quần áo của y bị cắt qua, làn da trắng nõn lộ ra ngoài lập tức đổ máu. Sở Mộ Vân cảm thấy tim mình như bị dao đâm. Hắn vội vàng chạy tới, giọng nói tràn ngập lo lắng và nóng lòng: "Tiểu Yên!" Thẩm Thủy Yên nghe vậy cảm thấy tất cả đau đớn đều biến mất, ngay cả máu không ngừng tuôn ra cũng không thể mang đi độ ấm trong lồng ngực y. Sở Mộ Vân ôm lấy y, ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Lan bằng ánh mắt lạnh lùng và hờ hững. Nam nhân mặc hồng y đứng trên phế tích, cây đàn cổ lơ lửng một chỗ trên không trung cũng giống như y, màu sắc nhạt đi chỉ còn lại trống vắng. Y không chớp mắt nhìn Sở Mộ Vân. Trong đáy mắt Sở Mộ Vân hiện lên đau đớn, nhưng lại bị hắn nhanh chóng giấu đi, giọng nói tràn ngập lạnh lùng và cứng rắn. "Tạ Thiên Lan, ta sẽ không so đo chuyện cũ nữa, từ nay ta với ngươi không ân không oán!" Chuyện này còn tàn nhẫn hơn việc hắn oán hận y, nhưng Tạ Thiên Lan lại không phản bác được câu nào. Nó giống như gương vỡ không thể lành, cho dù cố gắn lại cũng không thể che đi vết nứt loang lổ. Hiểu về con người này, biết rõ tính cách của hắn, biết rõ việc lợi dụng Mị thú khống chế hắn, nhục nhã hắn, tra tấn hắn sẽ không thể được tha thứ. Cấm thuật được giải trừ. A Vân đã trở lại. Bốn năm này chỉ là giấc mộng của y.