"Keng ..." Một tiếng động sắc nhọn chói tai vang lên. Lúc Mộ Tàn Thanh cùng khách không mời mà đến kia song song bay ngược trở ra, Ẩm Tuyết bỗng hóa thành tia chớp xông tới, lôi hỏa tại mũi kích như đóa hoa bừng cháy, trong khoảnh khắc trải ra như lưới, nhanh chóng khóa lấy khí thế quanh thân đối phương. Mà người kia dưới chân cưỡi gió, đối mặt với một kích ngay cổ họng này không tránh không né, chỉ vươn tay phải đang lồng trong tay áo ra. Sau một khắc, mũi kích mang theo khí thế đào non lấp biển ầm ầm đánh vào giữa lòng bàn tay, tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc bùng phát. Ẩm Tuyết chính là bị một chưởng đánh văng, thân ảnh Mộ Tàn Thanh đúng lúc từ trong sương khói hiện ra, mũi chân móc một cái liền đề kích nơi tay, thân hình luân chuyển như độc long xuyên núi, lại tiếp tục ép tới. "Ồ?" Người đến dường như hơi kinh ngạc, trái lại nửa điểm cũng không hoảng loạn. Chỉ thấy hắn đưa tay hoa lên trước người một vòng. Một cái quang luân màu xanh nhạt sáng lên, ở giữa trong suốt tựa như sóng nước dập dờn. Mũi kích không thể tránh kịp đâm vào trong đó, giống như bị nuốt vào một cái vực sâu không đáy. Thấy thế, Mộ Tàn Thanh hơi nhướng mày đang muốn nhấc chưởng, bất thình lình một đạo kình phong ập tới, Bạch Yêu mạnh mẽ xô vào người y, đem y đẩy lệch sang một bên. Cùng lúc, nàng phát ra tiếng nghẹn ngào, một dòng máu tươi bắn tung toé lên mặt Mộ Tàn Thanh: nguyên lai, phía sau y chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái quang luân giống y như trước mặt, mũi kích đã biến mất kia mang theo sát lực hung hãn từ giữa đâm tới. Nếu y không ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc được kéo lệch ra, lần này chắc chắn phải bị trọng thương! Trong lòng giật thót, Mộ Tàn Thanh quay người liền muốn nắm lấy Bạch Yêu nhưng đã lỡ mất tiên cơ. Tiểu cô nương miệng phun máu tươi như con diều đứt dây bay ra ngoài, thời điểm sắp rơi vào trong vũng bùn liền bị một bàn tay tóm lấy. Bạch Yêu đẩy Mộ Tàn Thanh lệch ra, bản thân cũng trượt theo. Nhưng mà Ẩm Tuyết bá đạo đến mức nào chứ? Nàng bị lôi hỏa sát khí đập trúng sống lưng, lúc này cả người run rẩy cơ hồ đứng không vững, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Một bàn tay trắng nõn như ngọc đặt lên đỉnh đầu nàng. Nam tử thân mặc áo bào tay rộng màu nguyệt sắc khẽ mỉm cười, đôi mắt xanh biếc ở trong bóng tối tựa như lưu quang: "Hiện tại chúng ta có thể đàm luận tử tế không?" Mộ Tàn Thanh mặt lạnh như sương, dưới tay trái lại nửa điểm không chậm trễ, trường kích chớp mắt biến mất. Y khoanh tay lạnh lùng nói: "Tôn giả muốn cùng hậu sinh vô danh như ta đàm luận, là vinh hạnh lớn lao của vãn bối, không đáng phải bắt tiểu nha đầu để mở lời đi?" Đương khi nói chuyện y liếc mắt một cái sang Minh Quang mặt không có một chút máu bên cạnh. Có thể tại thời điểm mấu chốt này xuất thủ cứu viện lại vững vàng ép được y chắc chắn phải là một đại năng Ma tộc, ngoại trừ Phi Thiên Tôn y không thể nghĩ đến kẻ thứ hai. Mộ Tàn Thanh ở trong rừng đã lĩnh giáo sự lợi hại của Y Lan ác tướng, hiện giờ đối diện với bản tôn dĩ nhiên biết mình càng không có phần thắng. Nhưng nếu y dám lật tẩy lời nói dối của Minh Quang, chính là quyết định muốn cùng đối phương trở mặt. Mới vừa rồi y gấp rút tấn công không phải vì cầu thắng, mà thà rằng tuẫn đạo cũng không muốn lá mặt lá trái, đánh cược khả năng bị Ác Sinh đạo mê hoặc. Đáng tiếc y không ngờ Bạch Yêu phản ứng kịch liệt như thế, càng không ngờ đường đường Phi Thiên Tôn lại cam nguyện tự hạ thân phận, lấy một tiểu nha đầu làm con tin, tranh thủ cơ hội nói chuyện lần này. Nghĩ tới đây, Mộ Tàn Thanh nín thở cảm thụ Phá Ma ấn một chút. Chú lệnh kia đang nóng lên, cơ hồ muốn đem da thịt nơi ngực thiêu cháy, có thể thấy được vị đại ma trước mắt này nhìn như che dấu uy áp, kì thực khí thế đã trải rộng ra, y không còn đường nào có thể lui. "Ngươi kiêng kỵ an nguy của nàng?" Ngón tay Phi Thiên Tôn sờ sờ tóc trên đỉnh đầu Bạch Yêu vài lần, ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười "Trước sau cũng chỉ là một cái ma vật nho nhỏ, cùng ngươi không quen không biết. Ngươi nguyện ý vì cứu nàng rơi vào Quy Khư, hiện tại nàng trả ngươi một mạng, cũng xem như là thanh toán xong. Hà tất phải vì nàng mà bó tay bó chân chứ?" "Nàng là nàng, ta là ta." Mộ Tàn Thanh trực tiếp nói "Tôn giả lần này thiết kế ta từng bước thâm nhập Quy Khư, không tiếc mượn miệng Minh Quang thổ lộ bí ẩn, là muốn từ trên người ta đạt được cái gì?" "Giải Quý Thủy âm lôi trận này." "Dựa vào ma lực ngập trời của Tôn giả, chẳng lẽ còn không làm gì được một cái trận pháp?" Phi Thiên Tôn chậm rãi nói: "Bổn tọa chỉ giết, chứ không cứu." Muốn phá Quý Thủy âm lôi trận không khó, nhưng mà trong trận này Tịnh Tư còn sáp nhập Hóa hồn phù, trải qua ngàn năm tháng đã cùng mảnh Ma Vực này nối liền một thể, bứt một sợi tóc lại động đến toàn thân. Nếu như cưỡng ép phá trận, toàn bộ vùng đất bùn lầy này đều đi đến chỗ hôi phi yên diệt, không còn nửa điểm sinh cơ, chuyện này không thể nghi ngờ là cái được không đủ bù cái mất. Nhưng mà phù trận một ngày không giải, vùng bùn lầy này liền ngày càng càng trải rộng, thực sự là vấn đề đau đầu nhức óc. Cởi chuông phải do người buộc chuông. Thế nhưng Tịnh Tư thật sự là miếng xương cứng khó gặm, dù là Phi Thiên Tôn cũng không muốn ở thời điểm hiện tại chính diện giao phong. Tuy vậy, trời không tuyệt đường người, Phi Thiên Tôn lần này đem Mộ Tàn Thanh đánh vào Quy Khư vốn là vì chuẩn bị mưu đoạt Bạch Hổ pháp ấn trong tương lai, không ngờ Minh Quang liếc mắt một cái nhìn ra chuỗi nhân quả trên người yêu hồ này cùng Tịnh Tư liên kết. Y là đệ tử thân truyền chưa từng tuyên bố ra ngoài của Địa pháp sư, nhất định phải dốc túi dạy dỗ, bản thân lại có cảnh giới bát vĩ tu vi cao cường, có thể nói là cơ hội nghìn năm để mảnh Ma Vực này thoát khỏi phù trận. "Như vậy vãn bối cũng đưa Tôn giả ba chữ: không-có-cửa!" Ánh mắt Mộ Tàn Thanh quét qua người Bạch Yêu "Đừng nói ngươi một chưởng khiến nha đầu này vỡ gáo, cho dù đem ta ngàn đao bầm thây, việc không làm chính là không làm!" Minh Quang thần sắc phức tạp mà nhìn y, không biết mình bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp hạng người nào muốn chết đến như vậy. Cũng may Phi Thiên Tôn hàm dưỡng vô cùng tốt, nghe câu trả lời không chút khách khí này cũng không giận nửa điểm, cười hỏi: "Nguyên nhân?" Mộ Tàn Thanh không chút nghĩ ngợi nói: "Sinh tử của một người nhẹ tựa lông hồng, lợi hại của bách tính còn nặng hơn núi biển." "Đó chính là đạo lấy hay bỏ." Phi Thiên Tôn ý cười không khỏi sâu đậm "Tính mạng của bản thân cùng Ma Vực truyền lưu tà độc với ngươi là như thế. Tồn vong của Đàm cốc cùng họa phúc của thiên hạ với Trọng Huyền cung cũng là như thế. Không hổ là đệ tử danh sư chính đạo, quả nhiên thừa hưởng chân truyền." Trong lời này cất giấu thủ đoạn mềm dẻo. Mộ Tàn Thanh nhạy bén ngửi được một tia không đúng: "Ngươi có ý gì?" "Ngươi nếu thừa hành đạo lấy hay bỏ, bổn tọa liền cũng nhân việc luận đạo với ngươi. Nhìn kỹ." Ống tay áo Phi Thiên Tôn phất qua. Trong nháy mắt có một màn ánh sáng cực lớn bỗng dưng biến ảo, bóng người trong đó đan xen thoáng hiện. Chính là tình hình phát sinh các loại biến cố trong Đàm cốc sau đêm đám người bọn họ xảy ra chuyện. Tà dịch bạo phát, phong thuỷ biến đổi, quần ma trỗi dậy...!Tất cả những sự tình vốn không nên cho người ngoài biết đều tái hiện trên màn sáng, thậm chí bao gồm cả Phượng Vân Ca cùng Minh Giáng ở trong Tân gia hậu viện giao dịch, mỗi một câu một chữ đều có thể nghe rõ ràng, khiến đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co lại. "...!Phượng Vân Ca giữa y đạo nhân tâm cùng thiên đạo quy củ đã chọn cái trước, mặc dù tác thành từ bi lại vi phạm đại luật chính tà sinh tử; Minh Giáng giữa đại cục của Ma tộc cùng trung thành với Ưu Đàm Tôn đã chọn cái sau, tận trách nhiệm chủ tớ lại phụ ân nghĩa tộc giới. Hai người này đều là một lấy một bỏ, có được có mất. Ngươi làm thế nào phán xét bọn họ đúng hay sai chứ?" Mộ Tàn Thanh không ngờ tới trong vòng một ngày lại phát sinh nhiều biến cố như vậy. Tâm tư y gấp rút xoay chuyển, nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo trầm xuống, hai tay lặng yên nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. "Cái gọi là đạo lấy hay bỏ, bất quá là chiêu bài ngụy trang của kẻ mưu việc mà thôi. Vô luận ma đạo chính tà, phàm là người có lập trường đều thiên vị." Khóe miệng Phi Thiên Tôn hơi nhếch lên "Mộ Tàn Thanh, ngươi bây giờ trả lời ta: thay mảnh Ma Vực này giải trừ nỗi khổ hóa hồn ngàn năm, thật sự là mười phần sai hay sao?" "Ta..." "Cái gọi là chính tà phân chia, có chắc là đúng không?" Phi Thiên Tôn thấp giọng cười lạnh "Ngươi ngẫm lại chúng sinh Đàm cốc, ngẫm lại mảnh đầm lầy này, ngẫm lại chính ngươi một chút! Trừ ma vệ đạo, bất quá cũng chỉ là nắm quyền sinh sát trong tay mà thôi." Một tiếng này như gậy sắt gõ xuống đầu, Mộ Tàn Thanh theo bản năng cúi nhìn hai tay mình chẳng biết khẽ run rẩy từ lúc nào, phía trên đột ngột hiện ra vết máu loang lổ, mặc dù chỉ thoáng liền qua, nhưng liếc mắt một cái liền có lệ khí phả vào mặt. Y không tự chủ được lui về phía sau một bước, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy. Chỉ một nháy mắt như vậy, y cảm giác được trong lòng mình có chỗ nào đó sụp xuống, truyền ra tiếng gió trống rỗng. Nước bùn phía dưới sền sệt nặng nề, hai chân Mộ Tàn Thanh lún trong đó, như là rốt cuộc không rút ra được. Y hít thở sâu một hơi, ngữ khí khàn khàn: "Ngươi nói đúng...!Làm ác tạo nghiệp cũng thế, giết tà phục ma cũng thế, cuối cùng đều là sát sinh, chỉ có điều một bên lấy danh là chính nghĩa, liền có vẻ đường hoàng." Phi Thiên Tôn nhìn y: "Vậy ngươi liền phải biết, từ căn bản bàn luận, gỡ bỏ trận pháp cứu chúng sinh bị vây nơi đây là việc làm đúng đắn." "Phải, bất quá..." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, thần sắc lẫm liệt "Chính như ngươi vừa nói, thị phi chính tà đều là lập trường dưới sự lựa chọn lấy hay bỏ. Vứt bỏ lập trường lại bàn về đúng sai bất quá chỉ là lời nói vô căn cứ. Ta với các ngươi đạo vốn bất đồng, ta không cần cho các ngươi lòng thương hại, các ngươi cũng không cần cho ta từ bi thiện niệm. Nếu như thế, có một số việc không cần hỏi đúng sai, chỉ cần biết mình có nên làm hay không. Ta vẫn là câu nói kia - Muốn ta phá trận? Không có cửa!" Vừa dứt lời, y đột nhiên cúi người, vung tay một quyền đánh xuống đất bùn. Chỉ thấy trong bùn đất bắn tung toé có một sợi tóc đen bị y kéo ra, tay không bứt đứt. Tiếng nữ nhân thét chói tai thoáng qua liền không còn hình bóng. Sợi tóc rơi xuống đất cũng hóa thành vài mảnh lá cây nát bét. Nguyên lai trong quá trình bọn họ đối thoại, tóc của Y Lan ác tướng chẳng biết lúc nào đã lẻn đến gần, lặng lẽ quấn lấy chân Mộ Tàn Thanh đang lún trong bùn. Bạch Yêu khóe miệng nhếch lên liền nhanh chóng hạ xuống. Bàn tay Phi Thiên Tôn còn ở trên đỉnh đầu nàng vuốt nhẹ, ánh mắt lại đánh giá trên dưới Mộ Tàn Thanh, lộ ra một nụ cười nhã nhặn: "Lúc mới gặp mặt, bổn tọa cảm thấy lấy cảnh giới của ngươi không hổ là đồ đệ Tịnh Tư. Hiện tại ta lại xem như nàng có thể thu được đồ đệ như ngươi mới là may mắn...!Mộ Tàn Thanh, nếu như ngươi không bị A Âm vừa ý, bổn tọa nhất định dốc hết thủ đoạn đem ngươi thu nhập dưới trướng, chấp nhận ngươi trở thành Tôn vị Quy Khư." Lời vừa nói ra, trên mặt Minh Quang lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể che giấu. Mộ Tàn Thanh nghe đến hai chữ "A Âm" hơi nhướng mày, theo bản năng nhớ lại Tâm Ma xuất quỷ nhập thần kia. Nhưng đáng tiếc không đợi y phản ứng, Phi Thiên Tôn liền nghiêm mặt nói: "Đáng tiếc thế gian đều nói khoác. Ngươi nếu không biết thời biết thế, bổn tọa cũng không cần lưu ngươi làm hậu hoạn. Xem cân lượng mấy lời vừa rồi, ngươi nếu có cầu điều gì cứ nói đi." Minh Quang không nhịn được nói: "Đại đế..." "Tôn giả nhất ngôn cửu đỉnh, vãn bối bái tạ!" Mộ Tàn Thanh quỳ một chân xuống, "Thỉnh buông tha cho ấu nữ này một con đường sống, để nàng an toàn rời khỏi Đàm cốc." Bạch Yêu đột ngột ngẩng đầu. Ánh mắt của nàng như một tấm lưới lớn lặng yên bao phủ lên người Mộ Tàn Thanh, lúc này vừa vặn cùng y bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy hồ ly chật vật kia thế nhưng đứng dậy, nở nụ cười với mình. "Thả nàng?" Phi Thiên Tôn liếc mắt nhìn Bạch Yêu một cái, cảm thấy rất hứng thú "Không vì những người bị vây trong Đàm cốc kia, không vì chính ngươi, chỉ cầu ta thả nàng?" "Sinh tử của Đàm cốc cũng không hoàn toàn nằm trong tay Tôn giả, mà ta không vì bản thân quỳ xuống xin tha." Mộ Tàn Thanh lấy ra Ẩm Tuyết "Tôn giả thân là Quy Khư Đại đế, chẳng lẽ đối với hậu sinh vãn bối ta đây nuốt lời sao?" "Được." Phi Thiên Tôn liếc mắt nhìn y, bỗng trở tay chấn động, trực tiếp đem Bạch Yêu quẳng ra sau. Trong không gian nguyên bản hắc ám hư vô đột nhiên xuất hiện một vết nứt màu xanh thẫm. Nữ hài kia ngay cả hét một tiếng cũng không kịp phát ra liền biến mất trước mặt Mộ Tàn Thanh. Theo vết nứt đóng lại, dường như nàng chưa từng xuất hiện ở nơi đây. Bạch Yêu vừa đi, Mộ Tàn Thanh liền quẳng xuống một tảng đá lớn trong lòng, thân hình bỗng nhiên lóe lên, trường kích chớp mắt đến gần mặt Phi Thiên Tôn. Mũi kích sinh ra kình khí, vũ động phong lôi. Chỉ thấy Phi Thiên Tôn lắc mình thoát ra ngoài mấy trượng, Mộ Tàn Thanh lập tức gắt gao đuổi theo. Lúc này trong lòng y đã không còn ý niệm gì khác, linh đài trái lại trong suốt thanh minh. Minh Quang chỉ nghe được một tiếng vải xé rách, ngơ ngác nhìn thấy mũi kích kia cùng ống tay áo nguyệt sắc chạm vào nhau, tựa như một đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, trường kích không chỉ đâm rách hộ thể ma khí của Phi Thiên Tôn, mũi nhọn còn xuyên qua cánh tay hắn! "Đại đế!" Minh Quang kinh hãi đến cực điểm. Nàng cùng Mộ Tàn Thanh giao thủ bị thua, tuy biết yêu hồ này tu vi cao cường, nhưng vẫn nghĩ là y chiếm tiện nghi do mình đang ở thời kỳ lột xác suy nhược, không ngờ tới đối phương có thể phá được phòng ngự của Phi Thiên Tôn. Dưới sự kinh hãi, Minh Quang đang muốn hành động, đã thấy một thân ảnh thướt tha xuất hiện ở bên người Mộ Tàn Thanh, duỗi ra đôi cánh tay thương tích chất chồng đem y ôm lấy. Lần này làm đến vô thanh vô tức, Mộ Tàn Thanh đột nhiên không kịp đề phòng, bị Phi Thiên Tôn vỗ một chưởng. Đối phương xoay người rơi xuống một tảng nham thạch duy nhất nhô lên mặt đất cách đó mấy trượng, ống tay áo bên phải đã bị đốt cháy hầu như không còn, lỗ máu trên cánh tay nhìn thấy mà giật mình, có thể thấy cả xương trắng bên trong. Lôi quang màu tím nhỏ như sợi tóc rót vào miệng vết thương, khiến cho ma khí đang chữa trị xương cốt bị triệt tiêu, trong thời gian ngắn không có cách nào phục hồi như cũ. Nhưng mà nụ cười nơi khóe miệng Phi Thiên Tôn không thấy hạ xuống chút nào. Mộ Tàn Thanh không cần quay đầu lại đã đoán được thứ đang ôm mình là cái gì - Y Lan ác tướng. Y nhắm mắt lại không nhìn tới. Nhưng mà Y Lan ác tướng thân hàng ngàn ác nhãn đang mở to. Những ánh mắt này như có thực chất xuyên qua túi da thẳng tới nguyên thần, làm cho y từ trong ra ngoài đều run rẩy. Vòng tay ôm bên hông càng ngày càng xiết chặt, lại có hai cánh tay từ phía sau đưa đến, đem y miễn cưỡng áp xuống mặt đất, như con rối gỗ nắm giữ hai tay mười ngón của y, nháy mắt thành trói buộc bên trong. Minh Quang thở phào nhẹ nhõm. Nàng bước nhanh đi tới bên cạnh Phi Thiên Tôn: "Đại đế, vết thương của ngài..." "Không việc gì." Phi Thiên Tôn đưa tay phải ra, giọng nói nhỏ nhẹ "Hảo hài tử, giúp một chút đi." Phảng phất như đáp lời hắn, Mộ Tàn Thanh đưa ra một tay ở trên vết thương của hắn phất một cái. Lôi quang đang ngăn trở ma khí chữa trị trong khoảnh khắc biến mất, vết thương đẫm máu kia nhất thời lành lại. Trên trán Mộ Tàn Thanh túa mồ hôi. Y ở trong rừng đã lĩnh giáo qua lợi hại của Y Lan ác tướng, hiện giờ đem chân nguyên toàn bộ tập hợp ở trong đầu, chống đỡ ác niệm ăn mòn, không còn dư lực để thân thể tránh thoát ràng buộc. Nếu mà y vì muốn thoát vây nới lỏng nửa điểm, Y Lan liền thừa dịp mà vào; Đến lúc đó muốn xoay sở liền không có khả năng. Thế nhưng y bảo vệ nhận thức phải để mặc thân thể bị điều khiển, cũng trở thành họa lớn tương tự. Ẩm Tuyết đã rơi vào trong bùn lầy, liếc mắt một cái không nhìn thấy nữa. "Bổn tọa đáp ứng A Âm trước đây, nguyên thần của ngươi, ta sẽ đưa cho hắn để tạ lỗi. Hiện tại..." Phi Thiên Tôn khóe miệng khẽ nhếch lện "...!Y Lan, giao cho ngươi." Hai cánh tay thứ ba của Y Lan từ phía sau duỗi đến, khiến cho y ngửa đầu ra sau. Nữ nhân cúi xuống, hai gương mặt cơ hồ chồng lên nhau. Theo nàng hít thở, Mộ Tàn Thanh cho dù không mở mắt cũng có thể cảm giác được nguyên thần của mình tựa như chệch đường với thân thể, đang chậm rãi từng chút một bị nàng dẫn từ trong thể xác ra ngoài. Thân hồn vốn là hợp nhất, nguyên thần xuất khiếu cũng không thể lâu dài, càng không nói đến bị cưỡng ép kéo ra. Toàn thân Mộ Tàn Thanh khó có thể kiềm chế mà run rẩy. Y biết Phi Thiên Tôn muốn làm cái gì - để Y Lan tách biệt thân hồn y, cưỡng ép sai khiến y phá trận pháp. Làm sao có thể... Liều mạng một tia thanh minh cuối cùng trong đầu, đôi môi Mộ Tàn Thanh mấp máy, lẩm bẩm niệm cái gì. "Thiên địa xu cơ, âm dương hoá hình..." Mấy tiếng leng keng sắc bén, vạn tia hàn quang từ dưới bùn lầy phá ra. Ẩm Tuyết vốn nên chôn sâu trong lòng đất phóng lên trời, một mảnh không trung Quy Khư hắc ám bị nó mang theo lôi quang màu tía thắp sáng, ở nơi vô minh này vân lôi dâng trào, thanh âm chấn động khắp nơi. "Tam giới Ngũ hành, tất tuân triệu lệnh..." Trên mặt đất hàng ngàn tia hàn quang cùng Ẩm Tuyết cao cao tại thượng hô ứng, trong nháy mắt tạo thành vạn đạo lôi đình phong tỏa một vùng đầm lầy nơi này. Phi Thiên Tôn, Minh Quang cùng Mộ Tàn Thanh đều bị bao phủ trong đó, quần ma nơi đây chen nhau từ trong bùn lầy bò lên, chạy tứ phía mà không tìm được đường sống, tiếng rít tiếng gào chói tai vang vọng không dứt. Thần sắc ung dung bình tĩnh của Phi Thiên Tôn rốt cuộc biến đổi: "Y Lan, giết y!" Thiên, địa, thủy, vân, yêu là năm loại lôi trong tự nhiên, gọi là Ngoại ngũ lôi. Quý Thủy âm lôi trận dùng chính là địa lôi cùng thủy lôi tương sinh, đối ứng là thiên lôi, vân lôi tương khắc. Mộ Tàn Thanh nếu như muốn phá trận tất phải gọi ra hai đạo lôi pháp này. Nhưng mà y sinh là yêu hồ, trong cơ thể ẩn chứa yêu lôi, hiện tại dùng Ẩm Tuyết dẫn động thiên, vân song lôi, lại đem yêu lôi tự thân làm kết nối trời đất. Đến thời khắc lôi đình hạ xuống, không chỉ không phá được trận này, còn đem sức mạnh thiên lôi cuồn cuộn cùng vân lôi ngụy biến dung nhập vào trong trận pháp. Từ đó trận này tự thành ngoại đạo Ngũ hành, trừ phi nơi đây mai một, bằng không cũng không còn cơ hội phá trận. Y Lan tuân lệnh, tức thì ngẩng đầu lên. Nguyên thần Mộ Tàn Thanh vốn đã sắp bị nàng rút ra, lần này phản chấn nội phủ, thất khiếu đều chảy ra máu. Y bỗng dưng mở mắt ra, nhìn thấy Y Lan bấm tay thành trảo hướng đầu y hạ xuống. Nếu mà một trảo này thành, không chỉ xương đầu nát bét, mà thần hồn cũng đều câu diệt. Cùng lúc đó, Phi Thiên Tôn cũng phi thân lên, xoa chưởng thành đao chém về phía Ẩm Tuyết. Nháy mắt đó ánh sáng hừng hực, khắp nơi đều trắng xóa, chỉ nghe tiếng nổ vang ầm ầm đinh tai nhức óc. Mộ Tàn Thanh lần này nghe được, trên mặt cư nhiên không hề có ý sợ hãi, chú quyết trong miệng bỗng dưng thay đổi: "Sắc!" Trong phút chốc, lôi vân nguyên bản đang trải ra tức thì thu lại, vạn tia chớp đều ngưng trên Ẩm Tuyết, cơ hồ hóa thành một thanh đao sắc bén chém trời, hướng Phi Thiên Tôn phủ đầu đánh xuống. Lần này hắn rốt cuộc không thể tránh khỏi! Ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Phi Thiên Tôn cư nhiên lúc lôi quang đập vào mặt bỗng nhiên cúi đầu, nhìn về phía yêu hồ sắp bị vỡ sọ diệt hồn kia. Hắn trúng kế. Mộ Tàn Thanh đã là cung giương hết đà, nào có lực đem lôi võng trải rộng ra? Hồ ly kia là lợi dụng tính cẩn thận đa nghi của hắn, được ăn cả ngã về không mà dùng lôi pháp này làm sát chiêu cuối cùng. Nếu không thể trọng thương hắn, cũng sẽ tự giết mình, không để bản thân trở thành con rối của Y Lan. Trên không trung sấm gió gào thét, Phi Thiên Tôn nghe tiếng Minh Quang kinh hô, hai tay nhanh chóng bấm quyết. Tia sáng xanh sâu kín trong ánh chớp sáng lên, bằng sức một người cùng thiên lôi vân đình chống đỡ, dù cho thân ảnh nhỏ như giun dế, lại trong đầy trời lôi đình sừng sững không ngã. Cùng lúc đó, móng vuốt Y Lan đã phá tan tầng yêu lực bình phong cuối cùng, sắp xuyên qua xương sọ Mộ Tàn Thanh! Tại bước ngoặt sinh tử này, thời gian tựa hồ trở nên phá lệ dài dằng dặc. Mộ Tàn Thanh nhìn cái tay đến gần kia, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến: Ta nếu là ở nơi này hồn phi phách tán, Văn Âm kiếp sau rốt cuộc không chờ được ta, hắn là sẽ tiếp tục đi tìm, hay là đem ta quên mất? Đều nói linh hồn chuyển thế không mang ký ức đời trước, e rằng hắn đã quên mất ước định trong tuyết đêm nọ. Cũng có thể đó vốn là giấc mộng của y, từ đầu đến cuối đều chỉ mình y chờ đợi kiếp sau gặp lại. Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, cư nhiên bật cười. Nếu thật sự là giấc mộng cũng tốt, ít nhất không khiến người nọ kiếp sau uổng công chờ đợi một hồi. Chỉ trong chốc lát hoảng thần, đầu ngón tay Y Lan đã rơi vào đỉnh đầu y, kèm theo tinh phong huyết vũ, điểm điểm tí tách mà bắn lên mặt y. Phong lôi chợt dừng, yên lặng như tờ. Chỉ có một cánh tay bị đứt vung lên giữa trời, lúc rơi xuống đất hóa thành một đoạn cành cây đỏ sậm. "Đại hồ ly, thật là chật vật nha!" Có người ghé vào lỗ tai y cười khẽ. Sau một khắc, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người thoát vây mà ra, có áo bào màu xanh nước biển ở bên người phần phật bay lên. Y ngơ ngác quay đầu, liền đối mặt với cặp mắt củng mạc đen đồng tử trắng của Cầm Di Âm, như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, phảng phất có thể hút hồn vào trong đó. Tựa hồ lần nào cũng vậy, dáng dấp chật vật của y đều rơi vào trong mắt Cầm Di Âm. Bắt đầu từ Vạn Nha cốc, ma vật này liền cùng y như hình với bóng, nhìn như lơ đãng tản mát, lại tựa như vĩnh viễn đứng ở nơi y đưa tay là có thể chạm tới, phảng phất chỉ cần y muốn, liền nhất định có thể nhìn thấy hắn, dù cho đặt mình dưới Quy Khư vực sâu, hay trong thập diện mai phục. Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ lanh mồm lẹ miệng, hiện tại một chữ cũng không nói ra được. Cầm Di Âm ôm lấy y phi thân lùi về sau, cánh tay chặn ngang dưới gối yêu hồ đang lực kiệt, trực tiếp đem y bế lên. Minh Quang theo bản năng mà đưa tay muốn ngăn trở, chỉ thấy huyết quang hiện ra, cánh tay mình đã bị cắt thành mấy đạo vết thương. Nàng kinh hãi phát hiện bốn phương tám hướng đều bị vô số sợi dây đàn ngang dọc dày đặc, đan dệt thành thiên la địa võng. Nếu nàng vừa nãy thu tay lại chậm một chút, liền sẽ giống như Y Lan bị xoắn đứt một cánh tay. "Đại đế, ngươi quá phận!" Cầm Di Âm dừng bước đứng trên một sợi dây đàn, để mặc Mộ Tàn Thanh hiếm thấy yên tĩnh dựa vào bả vai mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn Y Lan một cái, tựa như cười mà không cười nhìn về phía Phi Thiên Tôn. Lúc này vân lôi đã ngớt, Phi Thiên Tôn toàn thân hoa phục cháy đen một nửa, cánh tay phải cùng bả vai đều bị lôi đình chấn thương. Hắn giơ tay đem Ẩm Tuyết quẳng lại, thế nhưng còn có thể bật cười với Cầm Di Âm: "Tình thế bức bách, không phải là ta muốn như vậy. A Âm, ngươi tức giận?" Lời này của Phi Thiên Tôn không mang theo nửa điểm tự phụ, có thể nói là đối với hắn thân cận cực kì. Đáng tiếc Cầm Di Âm chỉ hờ hững liếc mắt nhìn hắn: "Nếu như ngươi dùng phương thức khiêu khích giới hạn của ta đến hợp tác, minh ước của chúng ta có thể không còn giá trị nữa." "Y đối với ngươi liền trọng yếu như vậy? A Âm, ngươi trước đây cũng sẽ không vì con mồi cùng ta trở mặt đến thế." Mộ Tàn Thanh đau đầu muốn nứt ra, Cầm Di Âm liếc mắt nhìn y, hỏi ngược lại Phi Thiên Tôn: "Những tên phế vật trước đây, so được với một ngón tay y sao?" "So được hay so không được, tùy tâm ngươi đánh giá...!Bất quá, ngươi có tâm sao?" Phi Thiên Tôn ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười nhẹ "Nếu ngươi đến, y liền giao cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải làm được sự tình đã đáp ứng với ta." Cầm Di Âm xì một tiếng: "Không cần ngươi nhắc nhở." Lúc này Mộ Tàn Thanh rốt cuộc thở ra một hơi, nghe vậy dùng sức đẩy Cầm Di Âm, không biết làm sao không tránh ra được, chỉ có thể nói: "Ta sẽ không giúp các ngươi phá Quý Thủy âm lôi trận." "Ngươi không giúp, không chỉ là vì trấn ma, càng là sợ trận này một khi phá bỏ, Thôn Tà uyên dưới tác động của Quy Khư địa khí, lập tức nổi lên." Cầm Di Âm từ trước đến giờ hiểu rõ lòng người, liếc mắt một cái có thể nhìn ra lo ngại trong lòng Mộ Tàn Thanh "Nhưng mà Đại hồ ly, sự lo lắng của ngươi mặc dù có đạo lý, lại sẽ không phát sinh." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời. Cầm Di Âm ý cười không khỏi sâu đậm: "Ngươi đi qua Thiên Chú bí cảnh, đó là Thôn Tà uyên của Tây Tuyệt, không ngại đem nó so sánh với tình huống trong Đàm cốc, ngẫm lại xem có cái gì không giống nhau?" Thiên Chú bí cảnh. Bốn chữ này lại như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cổng ký ức. Mộ Tàn Thanh rất nhanh nhớ lại từng việc trải qua trước đây không lâu tại Hàn Phách thành. Đồng dạng là Thôn Tà uyên tai họa, đồng dạng bị vây bên trong, nhưng tình hình khi đó cùng trạng thái hiện tại của Đàm cốc xác thực có khác biệt, mà muốn nói cụ thể là điểm nào, trong một chốc không có cách nào tổng kết. "Là nghiệp lực." Minh Quang nói "Thôn Tà uyên là thông đạo cho vạn trọc, bản thân có nghiệp lực ác pháp, mới có thể hấp dẫn trọc khí chảy vào Quy Khư. Nó dựa vào ngàn vạn năm uế khí xung kích không ngừng mở rộng, vì vậy nghiệp lực đối với Thôn Tà uyên, liền như huyết mạch đối với người sống." Nơi nghiệp lực ngưng tụ, nghiệp chướng không tiêu, tội ách không độ. Vì vậy vạn hồn thường trú trong Thiên Chú bí cảnh đều hóa thành tà ám, sau khi lộ ra khe hở càng có thể đem toàn bộ Hàn Phách thành đều kéo vào trong đó. So sánh với nhau, Đàm cốc tuy rằng cũng bị Thôn Tà uyên bao phủ, lại chỉ có ma khí luẩn quẩn không đi, ngoại trừ đám tử linh bị Ma La Ưu Đàm hoa khống chế trong sáu Vong thành, không thấy bất kỳ tai hoạ ngàn năm trước nào, sơn cốc vẫn ở chỗ cũ, mà không phải là không gian đứt gãy chồng lấp. Mộ Tàn Thanh bỗng dưng nghĩ tới điều gì, y nhìn về phía Phi Thiên Tôn: "Các ngươi vẫn không khởi động Thôn Tà uyên, là bởi vì nó thiếu hụt nghiệp lực, căn bản không thể bạo phát!" "1,100 năm trước, Địa pháp sư ở nơi đây bày xuống Quý Thủy âm lôi trận, đem một phương Ma Vực này cùng khí lưu Thôn Tà uyên đều chặn lại. Sau đó..." Phi Thiên Tôn nhàn nhạt nói "Ưu Đàm Tôn dùng Ma La Ưu Đàm hoa làm dẫn, đem nghiệp lực bên trong Thôn Tà uyên này rút ra hết. Để bảo đảm sơn cốc phía trên không bị quần ma quấy nhiễu, nàng đem thông đạo mà Ma tộc tỉ mỉ sắp đặt đóng lại, cũng khiến cho bản thân không còn đường quay về. Đến lúc nàng bỏ mình, nghiệp lực bị phong ấn trong Ma La Ưu Đàm hoa liền tràn ra, bị Thiên pháp sư Thường Niệm thu nhập vào Huyền Võ pháp ấn. Nghiệp lực một ngày không ra, Thôn Tà uyên này liền vĩnh viễn không thể chân chính bùng phát." Mộ Tàn Thanh cuối cùng đã minh bạch. Phi Thiên Tôn không tiếc hao tâm tổn sức để cho mình phá tan Quý Thủy âm lôi trận, chính là muốn dùng địa khí Ma Vực một phương này làm xung kích, ngụy trang như là Thôn Tà uyên nơi đây bùng phát, dẫn dụ Trọng Huyền cung phái người mang theo Huyền Võ pháp ấn đến đây trấn áp. Mà Trọng Huyền cung đến bây giờ còn chưa thấy tiếp viện, thậm chí tin tức đoạn tuyệt, chỉ sợ là không muốn điều động Huyền Võ pháp ấn khiến cho Thôn Tà uyên chân chính bạo phát. "Ngươi mới vừa nói, rất nhiều chuyện đều ở dưới lập trường bàn luận thị phi đúng sai, lời này rất có đạo lý." Phi Thiên Tôn khóe miệng hơi vểnh lên "Bởi vậy, Trọng Huyền cung đứng ở lập trường của mình xá tiểu vi đại, đối với các ngươi thấy chết không cứu cũng là đúng...!Mộ Tàn Thanh, thiên địa vốn bất nhân, ngươi hiện giờ còn tuân theo thiên địa chính đạo này sao?" Mộ Tàn Thanh nói giọng khàn khàn: "Ta sẽ không giúp ngươi phá Quý Thủy âm lôi trận." Phi Thiên Tôn không khỏi lắc đầu thở dài: "Ngươi cái con hồ ly này, bề ngoài cũng sáng láng thông minh, làm sao lại giống cục đá ngu xuẩn mất khôn?" "Tàn Thanh, chúng ta đánh cuộc đi." Cầm Di Âm bỗng nhiên mở miệng. Thấy Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn đến, khóe miệng hắn chậm rãi cong lên như trăng non "Ngươi phá Quý Thủy âm lôi trận, ta cùng với Đại đế hướng Quy Khư tuyên thệ, tuyệt không dùng bất kỳ phương thức nào thương tổn đến một sinh mạng của Đàm cốc, bằng không hồn táng sơn cốc, quần ma Quy Khư hóa hư vô." Cho dù là tu đạo hay tu ma, lời thề đều không thể xem nhẹ. Đặc biệt là Cầm Di Âm đối Quy Khư lập lời thề, không chỉ áp lên mình và Phi Thiên Tôn, còn đến cả tương lai Ma tộc. Mộ Tàn Thanh hơi thay đổi sắc mặt: "Ngươi nói cái gì?" "Người Trọng Huyền cung đến." Cầm Di Âm cúi đầu, nhẹ giọng chậm rãi "Ngươi cảm thấy là bọn họ sẽ mạo hiểm phóng thích Thôn Tà uyên nghiệp lực, dùng Huyền Võ pháp ấn cứu người, hay là sẽ không làm, đem tất cả mọi người nơi này xem như ma vật thanh trừ sạch sành sanh chứ?" Mộ Tàn Thanh mười ngón tay xiết chặt: "Nhân gian chính đạo sẽ không làm việc táng tận thiên lương này." "Vậy ngươi chính là đánh cược bọn họ tới cứu người trong nguy nan. Ta liền đánh cược đám người trong Đàm cốc cho dù không bị ma họa, vẫn không sống quá ngày hôm nay." Cầm Di Âm chặn lại trán y "Ngươi nếu như thắng, ta ở trước mặt tu sĩ Trọng Huyền cung bó tay chịu trói, để ngươi dẫn ta đi Bắc Cực đỉnh đổi Bạch Hổ pháp ấn, thu một hồi cẩm tú tiền đồ; Ngươi nếu mà thua, từ đây Tâm Ma quấn thân, tu đạo sa đọa, vĩnh viễn đều không rời được ta." Mộ Tàn Thanh bị câu nói này chấn động tại chỗ: "Vì...!vì sao?" Cầm Di Âm khẽ cười một tiếng, cơ hồ đối với y vành tai tóc mai chạm vào nhau nói: "Ta mang ngươi đi nhìn một chút, cái gì gọi là thiên địa chính đạo!".