Phá Trận Đồ FULL
Chương 6
Thế giới này tên gọi là Huyền La, căn cứ theo Ngũ hành địa vực chia ra Ngũ cảnh: Trung Thiên, Bắc Cực, Tây Tuyệt, Đông Thương cùng Nam Hoang.
Chúng sinh ở giữa có bốn tộc: nhân, yêu, linh, quái.
Trong đó, Nhân tộc tuy có thể phách cùng tuổi thọ khuyết thiếu, nhưng là hạng linh trưởng bẩm sinh đã khai trí, lại thêm đời đời sinh sôi không dứt, nhân khẩu nằm rải khắp thiên hạ.
Thế lực Nhân tộc càng ngày càng lớn mạnh, tuy không đến mức "Hiệu lệnh ra thì thiên hạ phục", lại dựa vào các đời vương triều chinh phạt cùng tầng tầng lớp lớp tu hành chân nhân khiến cho Ngũ cảnh kinh sợ, đến nay đã ở vào vị trí đứng đầu trong bốn tộc; Trong Ngũ cảnh rất hiếm nơi không có Nhân tộc sinh sống.
Nhưng mà, tình huống ở Bắc Cực cảnh có chút đặc thù.
Bắc Cực cảnh ở phía bắc Huyền La, càng đi sâu vào nội cảnh càng lạnh lẽo, chủng loại sinh vật tương đối đơn điệu, khí hậu địa lý cũng không phù hợp cho con người cư ngụ.
So với Trung Thiên cảnh sung túc cường thịnh nhân khẩu đông đảo thì không bằng một phần vạn.
Bởi vậy chiếm địa vị cao nhất trong Bắc Cực cảnh chính là Linh tộc.
Thiên địa vạn vật đều có linh hồn, như người, động vật, cây cỏ được gọi là sinh linh.
Sinh linh chết sẽ hóa thành tử linh.
Dù cho giữa núi rừng, một tảng đá hút tinh hoa nhật nguyệt, cũng có thể điểm hóa thành tinh linh.
Vì vậy Linh tồn tại trên thế gian càng rộng rãi hơn so với con người.
Nhưng mà đại đa số Linh sớm nở tối tàn sáng sinh chiều chết, khó có thể tu thành thần thức, càng khó tạo thành thân thể giáng lâm hậu thế.
Tuy số lượng của chúng nhiều, lại không ra thể thống gì, chỉ có Linh tộc tại Bắc Cực cảnh là được tạo hóa.
Bắc Cực cảnh có một Thánh địa gọi là "Thiên Tịnh sa".
Nghe nói là do trụ trời chống đỡ tam giới từ thời điểm thiên địa sơ khai biến thành, là nơi Linh tề tụ, ngày đêm được linh khí trong thiên địa bao phủ.
Tinh phách sinh vào trong đó liền có tướng mạo cùng thân thể, trời sinh liền có thể lắng nghe âm thanh của tự nhiên, tiếp thu mệnh trời ý chí, là tồn tại cách Thần gần nhất trong toàn bộ chúng sinh.
Bọn họ tránh khỏi tai mắt phàm tục, trường cư ở Bắc Cực cảnh tiếp giáp với trời, không màng đến nhân gian chính pháp tranh giành, chỉ thuận theo thiên ý làm việc, được gọi là "Thần sứ".
Linh tộc Tôn chủ tổng cộng có ba vị: Thường Niệm, Tịnh Tư cùng Tịnh Quan, phân biệt chấp chưởng Thiên, Địa, Nhân ba quyển diệu pháp đồ lục, được tôn xưng là "Tam bảo sư".
Thường Niệm sinh là Tri mệnh lão nhân tướng, chưởng quản Thiên pháp lục, từ lúc ra đời liền ở Thiên Tịnh sa, muốn phụng dưỡng chân thần, lắng nghe pháp chỉ, chưa bao giờ ra khỏi Thánh địa nửa bước;
Tịnh Tư sinh Diệu thiện nữ nhân tướng, chưởng quản Địa pháp lục, chấp chưởng Linh tộc đại quyền, đại biểu cho ý thức tối cao của Bắc Cực cảnh;
Tịnh Quan sinh Thiên chân hài đồng tướng, chưởng quản Nhân pháp lục, nhiều năm qua du lịch trong Huyền La ngũ cảnh, hành tung quỷ dị.
Mộ Tàn Thanh sinh làm yêu, thuộc vào Tây Tuyệt yêu tộc, lại do vận may run rủi bái Tịnh Tư làm sư phụ.
Cũng may là người sau mặc dù đối với y có ân sâu dạy dỗ, đến cùng chủ yếu vẫn là nuôi thả, vì vậy y chưa bao giờ đi qua nơi Linh tộc quần cư.
Hơn nữa lần này chẳng biết vì sao lại rơi vào trong giấc mộng của Ngự Tư Niên, ngay cả thân phận trước kia đều suýt nữa quên sạch sẽ, dĩ nhiên cũng không thể nhận ra hài đồng có nốt ruồi son trên ấn đường kỳ quái này vậy mà lại là Tịnh Quan được tôn là Tam bảo sư ngang hàng với sư phụ mình.
Trong lòng y xoay chuyển, vẫn chưa thẳng thắn bộc lộ tầng quan hệ này để tránh bất trắc họa phúc liên lụy đến Tịnh Tư.
Sau đó theo bản năng mà nhìn về phía "Bảo nhi" chỉ trong chốc lát đã trưởng thành kia.
"Tiểu yêu bái kiến Nhân pháp sư." Mộ Tàn Thanh cúi đầu hướng Tịnh Quan đúng mực hành lễ, thân thể che ở trước mặt Nhiễm nương lại không di chuyển nửa phần "Xin hỏi Tôn giả, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Bản tọa ngược lại cũng muốn hỏi ngươi." Tịnh Quan duỗi ngón tay mềm mại chỉ vào Ngự Tư Niên "Đây là mộng cảnh của người này.
Trong đó nhà cửa thành trì, dân sinh bách thái thậm chí thiên tai nhân họa đều là phản chiếu ký ức của hắn mà ra.
Ngay cả ta cũng phải dùng Dẫn linh thuật mới đưa được thần thức tiến nhập, ngươi là như thế nào dùng sinh hồn đi vào?"
Đây đều là giấc mộng?
Mộ Tàn Thanh bối rối chốc lát.
Đầu tiên là y cảm thụ thân thể từ trong ra ngoài đều đau đớn, nửa điểm cũng không phát giác giả tạo.
Ngay sau đó nhớ đến từng việc mình trải qua suốt một tháng này, không chỗ nào là không chân thực.
Nhưng y cũng nhận ra có điều không ổn.
Y quên mất quá khứ trước kia lại chỉ nhớ rõ ân cứu mạng.
Nhiễm nương vốn là nữ nhân phàm tục, sau khi chết lại cấp tốc hóa thành âm linh, thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thành chọn người để cắn.
Thương đội đột nhiên đi ngang qua lại đột nhiên biến mất.
Tịnh Quan cố ý đầu độc Nhiễm nương khiến người này hóa thành ác quỷ, tiếp đó lại xúi giục khiến mẫu tử tương tàn.
Thành trì sau khi xảy ra biến cố trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Khối mộc bài thần bí này cùng "Bảo nhi" đột nhiên trưởng thành ...
Nếu như đây là hiện thực, khó tránh khỏi hoang đường; Mà nếu như đây là mộng cảnh, e là cũng quá ly kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Tàn Thanh thẳng thắn nói: "Ta từ một tháng trước mở mắt ra liền ở chỗ này.
Nếu vừa rồi không cùng Tôn giả đánh nhau phá vách ngăn Thức hải, thì ngay cả tên họ cùng lai lịch cũng không nhớ ra được.
Ta chỉ nhớ được năm năm trước mình từng thiếu nợ phụ nhân này một lần ân cứu mạng, cần đến kết cỏ ngậm vành để báo đáp."
Tịnh Quan dùng cặp mắt đen như vực sâu kia nhìn về phía y.
Yêu hồ cũng không hề kiêng kỵ để mặc hắn đánh giá.
"Bản tọa thích người nói thật." Tịnh Quan khoanh tay, hứng thú dạt dào "Tuy rằng ngươi phá hỏng việc, nhưng lại mang đến kinh hỉ.
Bản tọa cho phép ngươi hỏi lại một chuyện."
Mộ Tàn Thanh hai mắt hơi nheo lại: "Là thật cũng được, là mộng cũng được, Nhiễm nương bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường, cho dù hóa thành ác quỷ cũng không ra khỏi được Thiên đạo, tại sao có thể phiền đến Tôn giả đích thân giáng lâm, lại muốn mượn tay thân tử để giết nàng?"
Yêu hồ tính tình thẳng thắn cũng không lỗ mãng.
Đối mặt với cơ hội Tịnh Quan trao cho này, thay vì dây dưa với việc hiện thực hay mộng cảnh liên quan gì với Ngự Tư Niên, y muốn nhanh chóng tìm ra manh mối giữa đống hỗn độn, moi ra sơ hở để có thêm càng nhiều tin tức ...
Nếu quái anh là Tịnh Quan, như vậy thương đội cùng con nhện yêu e rằng đều là công cụ hắn dùng để thúc đẩy tình thế phát triển.
Xem như mình không quản việc bao đồng, thì Nhiễm nương vì bảo đảm an toàn cho Bảo nhi, cũng phải đi đối phó con nhện yêu kia, thời điểm đó tự nhiên sẽ gặp phải Tịnh Quan, sau đó bị dụ dỗ phát ra lệ khí trong lòng;
Bảo nhi tính tình thiện lương, nhưng hắn dù sao vẫn là tiểu hài tử, đột nhiên nhìn thấy Nhiễm nương biến thành ác quỷ đại khai sát giới, nhất thời liền hoang mang lo sợ.
Nếu không phải mình sớm nói cho hắn chân tướng Nhiễm nương đã là âm linh, đánh bậy đánh bạ làm cho hắn có chút chuẩn bị, chỉ sợ sau khi hắn đột nhiên nhìn thấy thảm trạng căn bản sẽ không nhận ra đó là mẫu thân của mình.
Nếu như bị Tịnh Quan mê hoặc, tám phần mười liền phải phạm vào đại tội giết mẫu thân;
Bản thân mình mang theo Bảo nhi chạy trốn đến đây, sau khi nhìn chữ khắc trên mộc bài liền lập tức bị hắc ám đưa vào kết giới cách ly, khiến cho Bảo nhi khôi phục tướng mạo thành Ngự Tư Niên, đơn độc đối mặt với Nhiễm nương đã hóa thành ác quỷ chỉ còn dục vọng ăn thịt.
Nếu không phải mình đúng lúc phá được kết giới trói buộc, Ngự Tư Niên liền phải tự tay đập chết mẫu thân...
Ở giữa tuy còn có vài điểm nghi vấn, nhưng chân tướng cũng đã rõ ràng.
Đó chính là Tịnh Quan muốn thúc đẩy việc "Ngự Tư Niên (Bảo nhi) giết thân mẫu Nhiễm nương".
Nếu như Mộ Tàn Thanh đoán không lầm, cái này xem như là mấu chốt của toàn bộ sự việc.
Y cất câu hỏi này, ý cười của Tịnh Quan dần sâu đậm: "Vì sao lại hỏi vậy?"
"Bởi vì đây mặc dù là giấc mơ của hắn, lại từ một tay ngài viết kịch bản.
Bên trong tất cả mọi người đều là con rối diễn kịch.
Vì vậy, chỉ có biết được ý nghĩ của ngài, ta mới có thể hiểu chân tướng."
Tịnh Quan cười to, chỉ về Ngự Tư Niên mặt không cảm xúc, hỏi ngược lại: "Ngươi có thể nhận ra hắn là ai?"
Mộ Tàn Thanh nói: "Hắn từng là Bảo nhi, là thân tử của Nhiễm nương.
Hiện tại đã không phải."
"Không sai, hắn là Ngự Tư Niên, Trung Thiên cảnh Chiêu vương." Tịnh Quan co duỗi năm ngón tay một chút "Thế cục trong thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.
Trung Thiên cảnh chiến loạn nhiều năm, bách tính dân chúng lầm than, đây là kiếp số chú định.
Nhưng mà kiếp số qua đi sẽ có phúc báo.
Hiện giờ đã đến thời cơ Trung Thiên cảnh lần thứ hai nhất thống; Chiêu vương Ngự Tư Niên xuất thân từ Triều Khuyết thành chính là mệnh trời chú định làm chủ nhân mới của Trung Thiên cảnh, đăng cơ làm đế, thụ Trung đô Kỳ Lân ấn, trấn áp tai hoạ một phương, khiến vạn dân được thái bình nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng mà lần này có người quật tro cốt huyết thống của hắn, chiêu hồn luyện chế yểm linh, khiến cho hắn hãm sâu vào Mộng Hồn không được giải thoát.
Ta thân là Nhân pháp sư, phụng thiên mệnh thúc đẩy vận thế của Nhân tộc, cho nên nhất định phải ra tay giúp hắn vượt qua kiếp nạn này."
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co lại, y rốt cuộc tỉ mỉ mà đi đánh giá Ngự Tư Niên, thần sắc trong mắt dần dần tối lại.
Trên mặt Ngự Tư Niên cũng lóe lên vẻ kinh sợ.
Hắn đã khôi phục ký ức, biết rằng khoảng đất trời này bất quá chỉ trong giấc mơ của mình, cũng là lần đầu tiên từ miệng Tịnh Quan biết rằng đường đường Tam bảo sư đến đây giúp đỡ mình gỡ bỏ nguyên nhân ác chú.
Hắn theo bản năng mà nói: "Ta...!Trung Thiên cảnh có chín vị vương gia, không thiếu người có xuất thân hơn xa ta.
Ta có tài cán gì mà tiếp nhận đế vị?"
"Mệnh trời chú định, cho dù là kẻ ăn mày, chỉ cần thuận theo thiên ý cũng có thể lên ngôi cửu ngũ." Tịnh Quan nhàn nhạt nói "Đây là vận mệnh của ngươi, không quan hệ với người khác.
Bản tọa cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình."
Ngự Tư Niên nắm chặt hai bàn tay, thân thể không biết bởi vì thấp thỏm hay là hưng phấn mà khẽ run lên.
Mãi đến tận lúc yêu hồ lần thứ hai lên tiếng, phảng phất tưới một chậu nước lạnh lên đỉnh đầu hắn: "Nhiệm vụ của Tôn giả, chính là làm cho hắn giết mẫu thân sao?"
Tịnh Quan cười nhạo, mặt lộ vẻ xem thường: "Đó cũng không phải là mẫu thân hắn, chỉ là yểm linh bị chú thuật trói chặt mà thôi.
Muốn phá Mộng Hồn chú, phải giết yểm linh.
Ta vì để cho hắn thức tỉnh khỏi giấc mộng ngây ngốc này, đã tốn không ít tâm tư.
Không ngờ tới bị ngươi liên tiếp phá hỏng...!Yêu hồ, hiện tại ngươi biết chân tướng, còn muốn ngăn cản sao?"
"Nếu như hắn mệnh trời chú định là tân chủ bình loạn, phá Mộng Hồn chú là việc bắt buộc phải làm, giết yểm linh cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá..." Yêu hồ ngước mắt, đột nhiên buông lỏng cái đuôi vẫn đem Nhiễm nương quấn chặt đến gió thổi không lọt ra "Nhiễm nương này, thật sự chỉ là yểm linh sao?"
Cái đuôi hồ ly to rộng thả lỏng ra, Nhiễm nương bị giam cầm bên trong thoát thân, nghiễm nhiên biến trở về dáng dấp phàm nhân, hai sừng trên đầu cùng móng tay đen kịt đều biến mất, chỉ còn vết máu vẫn đọng lại trên người chứng tỏ nàng vừa mới trải qua qua tình huống bi thảm.
Cả người nàng trắng toát không còn nhân dạng, viền mắt lại đỏ chót, thẳng tăm tắp nhìn Ngự Tư Niên, đôi môi không hề có tiếng động khép mở vài lần, mơ hồ gọi "Bảo nhi".
Nước mắt đỏ như máu từ viền mắt lăn xuống, chảy xuôi qua hai má trắng bệch của nàng, nhìn thấy ghê cả người.
Ngự Tư Niên nhìn giọt huyết lệ này, sắc mặt xoạt một cái thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, không thể tin mà nhìn về phía Tịnh Quan.
Yểm linh là bị thuật sĩ dùng bùa chú xóa đi ý thức, là con rối chỉ biết nghe lệnh làm việc.
Theo một nghĩa nghiêm ngặt, nó chính xác là không còn hồn phách, không khác gì người giấy hay con rối điều khiển bằng chú thuật.
Bởi vậy, yểm linh tuy rằng ngôn từ hành xử không khác biệt, lại không có tình cảm chân thực, đương nhiên sẽ không rơi lệ.
Mộ Tàn Thanh là dã hồ ly tính tình có chút độc đáo.
Cho dù đối với sư tôn Tịnh Tư cũng kính lễ có thừa thân cận không đủ, đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin lời Tịnh Quan.
Nhân pháp sư am hiểu sâu sắc lòng người, hắn thích yêu hồ thẳng thắn, không có nghĩa là hắn không thích lừa người.
Thời điểm bọn họ trò chuyện, yêu hồ tuy rằng cầm giữ Nhiễm nương, mà không phong bế ngũ giác của nàng.
"Mộng cảnh quả thật là giả, mà hồn phách Nhiễm nương là thật." Mộ Tàn Thanh liếm liếm vết thương trên vuốt mình, ánh mắt lạnh lùng "Nàng vẫn còn ý thức của mình.
Ngài lại che giấu điểm này, là vì để Ngự Tư Niên dùng lý do phá chú thuật, không cần phải hổ thẹn mà giết nàng sao?"
Lúc trước ở từ đường đổ nát hắn cố ý bức ra hình dáng ác quỷ của nàng, ở trong bóng tối kích thích ký ức bản thân của Ngự Tư Niên, đến lúc này lại che giấu ý thức của yểm linh.
Như vậy, Tịnh Quan không hề vì kế hoạch bị phá rối mà đình chỉ tác động, trái lại vẫn tiếp tục kịch bản của hắn.
Con người luôn tin vào cái mình tận mắt nhìn thấy, nhưng mà mắt nhìn cũng sẽ bị lừa dối.
Nếu như không phải Mộ Tàn Thanh trong lòng vẫn có ý niệm "bảo vệ Nhiễm nương" mãnh liệt một cách khó giải thích; Nếu như y không nhận ra được giọt nước mắt cọ trên đuôi mình kia, như vậy chỉ cần y biểu hiện ra một chút dao động, liền sẽ trở thành một lực thúc đẩy Ngự Tư Niên làm ra quyết định cuối cùng.
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh chuyển động qua lại giữa Ngự Tư Niên cùng Nhiễm nương, nói: "Ta không biết giữa hai mẫu tử này đến cùng là xảy ra chuyện gì ngăn cách, thế nhưng phương pháp Tôn giả làm như vậy không giống vì phá chú, lại giống như để hắn tự tay chặt đứt cái gì..."
Nói đến chỗ này, trong đầu yêu hồ đột nhiên thông suốt, nói: "Chỉ sợ là trong lòng Ngự Tư Niên, sự việc có liên quan đến Nhiễm nương trở thành chấp niệm, bị Mộng Hồn chú dẫn dắt hóa thành ma chướng, vì thế tự vây trong đó...!Nếu đúng là như vậy, Nhiễm nương căn bản không phải là yểm linh, mà là hồn phách do ngài vì để Ngự Tư Niên chém đứt chấp mê, đã thi thuật kéo vào nơi này!"
Nụ cười của Tịnh Quan rốt cuộc biến mất, Ngự Tư Niên như được cảnh tỉnh, thẫn thờ nhìn hắn.
Mộ Tàn Thanh biết mình đã đoán đúng, nhưng nó lại chẳng hề cảm thấy cao hứng, trái lại trong lòng nặng nề.
Như Tịnh Quan nói, Ngự Tư Niên là Tân đế được mệnh trời chú định.
Như vậy hắn tất yếu phải đi lên thượng vị.
Mà hắn lại bị vây trong chấp niệm, đây là tối kỵ của người làm vua.
Chấp niệm muốn buông xuống, chỉ có hai con đường: một là mở ra, hai là kết thúc.
Dùng tính tình của Tịnh Quan, dĩ nhiên là thích cách sau, nhất lao vĩnh dật (*).
Bởi vậy sau khi Ngự Tư Niên rơi vào Mộng hồn, hắn kéo hồn phách Nhiễm nương tới, để cả hai người quên hết mọi thứ, trở về lúc trạng thái vướng mắc vừa bắt đầu.
Sau đó bóp méo xây dựng lại một phần ký ức trong mộng cảnh, thúc đẩy mâu thuẫn bọn họ trở nên gay gắt, thậm chí phủ định ý thức của Nhiễm nương tồn tại.
Cứ như vậy từng bước một trải bậc thang cho Ngự Tư Niên, để cho hắn có thể trong trạng thái không biết gì cả xoá bỏ hồn phách Nhiễm nương, sau đó yên tâm thoải mái mà đem vướng mắc này buông xuống.
[(*) nhất lao vĩnh dật: một lần cực khổ, cả đời nhàn nhã]
Nếu như kế này thành, từ đây trong lòng Ngự Tư Niên không còn vướng mắc, thẳng bước trên con đường vương đồ bá đạo đã được chú định, cho đến lúc biến thành dáng dấp mà Tịnh Quan mong muốn, ngồi lên vị trí đã được mệnh trời xếp đặt này.
Về phần Nhiễm nương, bất quá chỉ là một quân cờ trong ván đấu, dùng xong liền bỏ đi.
"Yêu hồ, ta thực sự là rất thích ngươi.
Đáng tiếc..." Sau một lúc lâu, Tịnh Quan sâu kín thở dài "...!Ngươi quá thông minh, cũng không biết thu liễm."
Sát ý như kim châm trên lưng.
Mộ Tàn Thanh cảm giác được hàn ý xuyên qua da lông chui vào cốt tủy, nhưng y không những không sợ, trái lại cảm thấy nhiệt huyết khắp người đều sôi trào.
"Chiêu vương, chuyện đến nước này, ta cũng không lừa gạt ngươi nữa, tất cả kết quả thế nào đều phải do tự ngươi quyết định." Ngoài ý muốn, Tịnh Quan không hề động thủ, mà khoanh tay lui về phía sau nhìn Ngự Tư Niên "Một bên là hoàng đồ bá nghiệp thiên thu, một bên là mẫu thân đã từng bỏ ngươi mà đi ...!Làm đứa con ngu hiếu, hoặc là làm vua vì nước anh minh, chính là lúc ngươi tự lựa chọn."
Một con dao nhỏ có khắc chú văn từ trong tay áo hắn bay ra, rơi vào trong tay Ngự Tư Niên.
Lưỡi dao sáng như tuyết phản chiếu một đôi mắt nổi sóng mãnh liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, đương trường không ai cất lời, chỉ có tiếng bước chân Ngự Tư Niên nặng nề chậm rãi đến gần.
Hắn rốt cuộc đứng trước mặt Nhiễm nương.
Ngự Tư Niên trưởng thành dáng người cao lớn, hoàn toàn không nhìn ra vẻ gầy yếu khi còn bé, so với Nhiễm nương cao hơn rất nhiều, lúc cúi xuống có thể nhìn thấy thấp thoáng tóc bạc trên đầu nữ nhân.
Bóng lưng sâu xa trong ký ức kia cùng với nữ nhân trước mắt trùng điệp lại.
Ngự Tư Niên đầu đau muốn nứt ra, bàn tay nắm dao càng ngày càng chặt.
Một lúc lâu sau, hắn khàn tiếng hỏi: "Nương, ta muốn hỏi ngươi...!Năm ấy ngươi đem ta bán, có từng hối hận qua không?".
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
7 chương
88 chương