Sau khi trầm mặc một lúc, Mộ Tàn Thanh phá vỡ sự yên tĩnh này: "Sư huynh đợi bao lâu rồi?" "Trước khi ngươi đến." Dừng một chút, Tiêu Ngạo Sênh rũ mắt xuống "Nàng ra lệnh cho ta ở bên ngoài thủ vệ, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì đều không được nhúng tay." Mộ Tàn Thanh theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy được Khôn Đức lệnh treo bên hông Tiêu Ngạo Sênh. Vật này sau khi Cầm Di Âm ra khỏi Chu Tước môn liền bị vứt bỏ, dĩ nhiên sẽ trở lại trong tay Trọng Huyền cung. Nó không chỉ là pháp khí cộng sinh của Tịnh Tư, cũng tượng trưng cho quyền uy tối cao của Trọng Huyền cung. Hiện giờ, trên lệnh bài ngoại trừ linh lực Địa khôn tự thân, lại thêm một đạo kiếm khí giấu mối nội liễm, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết. Ở trong phần ký ức mà Mộ Tàn Thanh vừa mới thu hồi kia, sau khi Tam Bảo sư hợp đạo, Bắc Cực đỉnh từ trên trời hạ xuống, người kế thừa vị trí Trọng Huyền cung chủ chính là Tư Tinh Di. Hiện giờ vòng vòng chuyển chuyển, lại là Tiêu Ngạo Sênh chiếm được phần truyền thừa này. Mặc dù ở trong thế giới thật, Kiếm Tà kết bạn với y vốn là Ngự Phi Hồng sau khi đổi hồn, mười năm này Mộ Tàn Thanh và Tiêu Ngạo Sênh sóng vai cùng chịu mưa gió chung quy khắc sâu nhất. Có thể nhìn thấy nhân tài không gặp thời ngày xưa hiện giờ đi đến đỉnh cao hắn vốn nên được, cho dù thế giới này chỉ là một hồi di thiên ảo mộng, cũng làm cho y không khỏi cảm thấy vui mừng cho Tiêu Ngạo Sênh. Mộ Tàn Thanh cúi đầu: "Sư huynh sao lại ở chỗ này?" Trong Bà Sa thiên không biết năm tháng, y ở trong tầng tầng ảo mộng rong chơi trăm ngày, ở ngoại giới bất quá cũng chỉ một ngày mà thôi. Lúc đó Mộ Tàn Thanh bị Cầm Di Âm mang đi, sau khi Bắc Đẩu cùng Thanh Mộc tỉnh lại vẫn giống như thường lại không che giấu được kỳ lạ, hiển nhiên ở trong Chu Tước môn đã xảy ra sự tình khác thường. Tiêu Ngạo Sênh trực giác cảm thấy không ổn, vừa vặn sau cuộc chiến tại Chu Tước thành, Nam Hoang chiến sự tạm nghỉ ngơi, hắn đem sự vụ trong tay giao lại cho Lệ Thù cùng Thanh Mộc, dựa vào Khôn Đức lệnh trực tiếp chạy về Trọng Huyền cung. Vốn hắn muốn bẩm cáo việc này để hỏi quy tắc theo đó hành xử, không ngờ đụng phải kinh biến: Đăng tiên thê (*) đi đến Thiên Tịnh sa bị sụp xuống! [(*) thê: cái thang] Từ thượng cổ tới nay, Thiên Tịnh sa lơ lửng trên bầu trời Bắc Cực đỉnh, được gọi là cảnh giới tiếp thiên dẫn đến thần giới, chính là nơi Thiên pháp sư phụng dưỡng thần linh. Cho dù là sáu các chủ cùng trưởng lão các điện của Trọng Huyền cung, không được Tam Bảo sư truyền triệu cũng không được tự tiện đi vào Thiên Tịnh sa. Xưa nay luôn là như vậy, Thiên Tịnh sa chính là Thánh địa mà môn nhân Trọng Huyền cung ngước nhìn có thể thấy được. Nó không chỉ là chỗ của thần linh, còn tượng trưng cảnh giới chí cao mà vô số Huyền môn tu sĩ tha thiết mơ ước. Đăng tiên thê sụp xuống, đại biểu con đường duy nhất nối giữa Thiên Tịnh sa cùng Bắc Cực đỉnh không còn nữa, tựa như chém ngang mơ ước lột xác thành thần của các tu sĩ. Cũng may chỉ đệ tử tinh anh nội môn mới có thể nhìn thấy Đăng tiên thê. Tin tức này lập tức bị các vị trưởng lão nghiêm lệnh phong tỏa, dùng Thiên Cơ các Mộc trưởng lão dẫn đầu, chấp sự sáu các đều đi đến Khôn Đức điện cầu kiến Tịnh Tư, thế nhưng cửa điện trước sau vẫn đóng chặt. Thời điểm Tiêu Ngạo Sênh tới, các trưởng lão lòng như lửa đốt đã quanh quẩn gần mười ngày, không thể không lục tục rời đi. Chỉ mình hắn thân mang Khôn Đức lệnh không bị cấm chế ngăn cản, lòng tràn đầy kinh nghi cùng lo lắng đi vào. Không ngờ xuyên qua tầng tầng cấm chế, thấy được Tịnh Tư như đèn cạn dầu. "...!Cung chủ không chỉ chặt đứt Đăng tiên thê, còn điều động địa linh thập phương nghịch chuyển vây trời. Chỉ cần địa linh một ngày không tiêu tán, người phía dưới liền không lên nổi, thần quân cùng Thiên pháp sư cũng không thể rời khỏi Thánh địa." Ngón tay Tiêu Ngạo Sênh vô thức vuốt nhẹ qua lệnh bài "Nàng không chuẩn ta hỏi nguyên nhân, chỉ để ta dẫn nàng đi tới nơi này, sau đó đem Khôn Đức lệnh cùng địa vị cung chủ truyền lại cho ta." Thì ra Tiêu Ngạo Sênh là quân cờ thứ tư được Tịnh Tư chọn lựa, phụ trách thống ngự Huyền môn sau khi đạo thần suy bại, để Đạo gia không bị diệt vong theo tín ngưỡng, dẫn dắt tu sĩ thiên hạ đi trên con đường chính đạo, gánh vác trọng trách trừ ma vệ đạo, trở thành một sợi dây cương khác ngăn cản Nhân tộc phát triển bừa bãi. Trong thế giới chân thật, Tư Tinh Di làm được cũng không tồi. Nhưng hắn đối với đạo thần oán hận chất chứa sâu đậm, lại cùng Tịnh Quan tương giao thân thiết, cho dù sau khi chú oán tiêu giải, gánh vác trọng trách Huyền môn lại khó tránh khỏi thành kiến, không nắm được giới hạn giữa tông môn thế gia cùng quốc triều nhân loại sau trăm năm diệt thần, khó có thể ngăn cản thời đại mạt pháp theo nhau mà tới. Nếu thay bằng Tiêu Ngạo Sênh hiện giờ, tình huống có lẽ sẽ khác biệt. Mộ Tàn Thanh không biết lúc này mình nên lộ ra thần sắc thế nào. Tịnh Tư hành xử xưa nay chính là như vậy, không chừa lại lối thoát. Càng được nàng mang nhiều kỳ vọng, thì càng không có lựa chọn nào khác. Cho dù Tiêu Ngạo Sênh có nguyện ý ngồi ở vị trí này hay không, từ nay về sau đều phải gánh vác trọng trách thống ngự Huyền môn. Y nhẹ giọng hỏi: "Như vậy, sư huynh hiện tại biết được bao nhiêu?" Tiêu Ngạo Sênh không hề trả lời, chỉ quay người đi về một hướng. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên thân ảnh cô độc của hắn, thoạt nhìn đặc biệt nặng nề lại tịch liêu. Mộ Tàn Thanh từ bóng lưng này chiếm được đáp án. Y xiết chặt cánh tay, trầm mặc đi theo, một đường không lên tiếng. Mãi tận lúc đến trước mộ phần Tiêu Túc mới ngơ ngác dừng chân: ở bên cạnh ngôi mộ đơn độc không bia này có thêm một phần huyệt, bùn đất còn tươi, hiển nhiên là mới được đào không lâu, trên mặt đất đặt hai cây bách còn non nớt. Y cuối cùng cũng minh bạch thời điểm mình đến đây tại sao lại không nhìn thấy Tiêu Ngạo Sênh. "Mười năm trước, thời điểm ta lần đầu tiên tới cúng tế sư phụ, liền muốn lập bia mộ cho ngài. Lại nhớ sư phụ lúc sinh thời thường nói mình sống cũng không muốn làm loại người kia trong thoại bản, chết rồi cũng không muốn minh văn khắc trên bia..." Tiêu Ngạo Sênh thấp giọng nói "Lần này bồi cung chủ cùng đi, nàng nói hắn không thích là bởi vì truyền thuyết cùng bia đá đều sẽ bị phong hoá, dần dần sai lệch theo thời gian. Chỉ có ngọn lửa của sự sống được truyền lại mới có thể tồn tại mãi theo năm tháng." Hợp mộ đồng táng, xuống mồ yên nghỉ. Khi còn sống, Địa pháp sư bễ nghễ thiên hạ; Sau khi chết rồi, cũng không khác biệt gì với phàm nhân, đều là đi và đến bất cứ nơi nào. Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh mỗi người một cây, đem hai cái cây non trồng trước mộ phần. Bàn tay quen nắm binh khí hiện tại đặc biệt vụng về, hơi mạnh một chút khí lực cũng sợ làm đứt rễ. Đến lúc trồng xong, phương đông đã hiện ra sắc trắng. "Chúng sẽ lớn được không?" Tiêu Ngạo Sênh có chút không chắc chắn mà cúi đầu nhìn. Hai cái cây non nớt yếu đuối như vậy, tùy tiện giẫm một cước cũng có thể làm chúng đổ rạp không dậy nổi, bởi vậy hắn đột nhiên có chút mừng là nơi đây ít dấu chân người, thú hoang cũng rất hiếm đến quanh kiếm ăn, sẽ không ai quấy rầy một góc an bình này. "Sẽ lớn!" Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời "Ánh nắng, mưa móc cùng thổ nhưỡng, nơi này không thiếu gì cả. Huống hồ..." Nàng là Địa pháp sư che chở Huyền La vô số năm tháng, mặc dù linh thức đã tán hết không còn tồn tại, thế nhân có lẽ sẽ từ từ quên nàng đi, càn khôn đại địa lại vĩnh viễn ghi khắc nàng. Thiên hạ núi sông vạn dặm, mới chính là tấm bia vĩnh cửu của Địa pháp sư. Bọn họ ở đây sóng vai đứng yên thật lâu, cũng không ai nói cái gì nữa. Gió buổi sáng có chút mát mẻ, thời điểm thổi qua nơi này lại đặc biệt nhẹ nhàng. Hết thảy đều bình thản an lành như vậy, đẹp như mộng cảnh. Nhưng mà, đây vốn là một giấc mộng đẹp. Thời điểm tia sáng mặt trời đầu tiên rơi trên người, Mộ Tàn Thanh cuối cùng mở miệng: "Ta phải đi." Tịnh Tư phong tỏa Thiên Tịnh sa kỳ hạn là mười ngày, hiện tại đã đến ngày cuối cùng. Mộ Tàn Thanh nhất định phải tiến vào Vấn Đạo đài trước khi màn đêm buông xuống. Thời gian dành cho y đã không còn nhiều, thế nhưng trước đó y còn có một nơi muốn đi. Tiêu Ngạo Sênh cũng thế. Hắn vẫn chưa triệt để hiểu được tình huống thiên đầu vạn tự này, thế nhưng việc cần phải làm đã tới dồn dập, chẳng mấy chốc sẽ phải trở lại Trọng Huyền cung, liền cởi Khôn Đức lệnh xuống nói: "Ta tiễn ngươi một đoạn đường, thời điểm mặt trời lặn sẽ ở ngoài Mộ kiếm chờ ngươi." Đăng tiên thê đã đứt, Mộ kiếm tầng thứ mười tám liền là con đường cuối cùng có thể đi đến Vấn Đạo đài. Đó chính là lý do Tịnh Tư để Tiêu Ngạo Sênh canh giữ ở ngoài động lắng nghe chân tướng. Mộ Tàn Thanh cũng không khách khí với hắn, nói: "Bến đò Thanh Ba thành." Thanh Ba thành là một trong vô số thành trấn vùng duyên hải của Đông Thương cảnh, đối mặt Thương Lan hải, bến đò quanh năm không đóng cửa, dân chúng hơn nửa đều kiếm sống trên sông nước. Cũng bởi vậy, sau khi phát sinh sóng thần, tòa thành nhỏ này đứng mũi chịu sào bị nước biển nhấn chìm, các tu sĩ đóng ở đây chỉ có thể di tản một nửa thành dân, số còn lại đều vĩnh viễn lưu lại nơi đó. Nơi này chính là cơ sở hiện thực để Cầm Di Âm xây dựng tầng mộng cảnh thứ nhất. Thôn Tà uyên Đông Thương cảnh chung quy không thể bảo vệ được. Quy Khư Đại đế tuy rằng ngã xuống tại Thanh Long đài, cuối cùng dùng Ác Sinh đạo lôi cả Tố Tâm đảo chôn cùng, Thương Lan hải rộng lớn cũng đã bị Thôn Tà uyên đồng hóa. Phượng Linh Quân gắng gượng chống đỡ thương thế, dùng Thanh Long pháp ấn phong tỏa vùng biển này. Mọi người đồng tâm hiệp lực bày ra tầng tầng kết giới, mới ngăn cản được mối họa khuếch tán thêm một bước. Quy Khư ma tộc thoát ra ngoài Thôn Tà uyên đại thể còn bị vây trong biển. Những thành trì vùng này gặp nạn hiện tại đều tạm thời bỏ trống. Nếu không có Khôn Đức lệnh, Mộ Tàn Thanh căn bản không thể tiến vào dễ dàng. Tâm Ma xây dựng mộng cảnh thủ đoạn thiên hạ vô song. Mộ Tàn Thanh đi trên đường phố sau khi thuỷ triều rút xuống, mặc dù bốn phía hết thảy đều tàn tạ rách nát, mơ hồ lưu lại một chút hình dạng đều giống trong giấc mộng không kẽ hở. Y tỉ mỉ hồi tưởng một chốc, quả thật còn tìm được hang động nạn dân trú ẩn kia. Khắp nơi đổ nát thê lương, xác người lẫn gia súc không kịp chôn cất ngâm trong nước bẩn, tỏa ra mùi khó ngửi, xung quanh không nhìn thấy bóng sinh vật nào. Quả như Cầm Di Âm từng nói, trên đời không có gì hoàn hảo được như ý. Mộ Tàn Thanh trước khi rời đi thả một mồi hồ hỏa. Tuy nói đây là bản lĩnh trời sinh của Hồ tộc, nhưng năng lực khống chế lửa của y thực sự chẳng ra làm sao. Hỏa thế chậm rãi lan tràn, nước biển lưu lại thành vũng cấp tốc bị bốc hơi khô cạn, kể cả đám thi thể có khả năng lan truyền dịch bệnh cũng bị thiêu thành tro. Cũng may kết giới không bị hỏa diễm ảnh hưởng, trái lại sau khi hấp thu hỏa lực trở nên càng thêm sáng ngời, dẫn tới tu sĩ tuần tra xa xa. Thế nhưng khi bọn họ ngự kiếm đến, đã không còn nhìn thấy bóng người nào. Y hóa thành cửu vĩ Bạch Hồ cưỡi gió mà đi, tìm được thôn trang nhỏ khuất sâu trong núi dựa theo theo lộ trình đã nhớ trong mộng, biến thành một người qua đường xin nước uống gõ cửa một gia đình. Hai phu thê ngoài ba mươi nhiệt tình hiếu khách, đáng tiếc người chồng hồi trẻ hành quân bị thương tàn phế thân thể, đến nay không có con nối dõi. Mộ Tàn Thanh trong thời gian một chén nước nói chuyện với bọn họ vài câu, phụ nhân tay chân thô ráp kia một bên khâu đế giày, một bên nói muốn thu dưỡng cô nhi xem như mình sinh ra. "Ở hiền rồi sẽ gặp lành." Mộ Tàn Thanh nhìn bọn họ cười nói tạ ơn, trước khi rời đi lặng yên để lại trước cửa một đạo ngũ lôi chú trừ tà. Thời gian chưa tới một ngày thực sự quá ngắn. Mộ Tàn Thanh muốn đi hết một lần toàn bộ những nơi y đi qua trong mộng, nhưng thời gian chung quy không vì y dừng lại hoặc kéo dài. Khi y rời khỏi thôn trang đã sắp qua giờ Mùi, nghĩ tới nghĩ lui, y không đi Vạn Nha cốc, mà là về Bất Dạ yêu đô. Lần cuối đi đến nơi này chính là mười năm trước. Rõ ràng tất cả đều không thay đổi, Mộ Tàn Thanh lại có loại cảm giác thẫn thờ cảnh còn người mất. Y không làm kinh động thủ vệ ven đường, dựa vào Khôn Đức lệnh đi thẳng tới Noãn Ngọc các ở vào phía nam vườn thượng uyển của Yêu hoàng cung. Toà bát giác tiểu lâu giữa hồ nước xanh biếc kia vẫn tinh xảo như tranh, mà khi tay y sắp đặt lên cửa liền không khỏi khựng lại. Lần này, bên trong sẽ không còn người đánh đàn đợi ta. Y lan man nghĩ như vậy, càng sinh ra một loại hoảng sợ cận hương tình khiếp. Chỉ là không để y do dự mãi, cửa phòng liền được mở ra từ bên trong. "Nếu không mời mà tới, hà tất còn chưa vào?" Cửu vĩ Hồ vương một thân áo đỏ dựa nghiêng ở trên tháp mềm, một tay cầm cái tẩu thuốc bằng ngọc màu xanh, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con mèo đen trong lòng. Nếu sắc mặt của hắn không quá mức tái nhợt, trên cơ thể lộ ra bên ngoài còn có mấy vết sẹo dữ tợn, nhìn tựa như là mỹ nhân biếng nhác phù phiếm. Noãn Ngọc các vốn là nơi Tô Ngu ngắm cảnh nghỉ ngơi, Mộ Tàn Thanh cho là hắn còn bị đủ loại sự tình ngáng chân ở bên ngoài, không ngờ lại xuất hiện ở đây. Nhìn mấy vết sẹo kia vừa mới kết vảy, trong mắt cũng đầy vẻ mệt mỏi cùng sầu lo chưa tiêu hết, hiển nhiên là sau khi bị thương liền vội vã chạy về. Ánh mắt Mộ Tàn Thanh rơi vào trên da lông không còn bóng mượt của con mèo đen: "Thương thế của Bệ hạ thế nào?" Con mèo đen ngước đôi mắt màu vàng óng lên nhìn y một cái, miệng nói tiếng người: "Không đáng ngại." "Việc tốt mà người của ngươi làm đấy!" Huyền Lẫm không đề cập đến, Tô Ngu thế nhưng thở ra một vòng khói, ý tứ hàm xúc không rõ mà cười nói "Làm sao, hắn từ Chu Tước môn ra không đi tìm ngươi?" "Hắn cũng không nói ở bên kia cụ thể xảy ra chuyện gì, bất quá hiện tại ta cũng đã nắm chắc rồi." Mộ Tàn Thanh nhìn con mèo đen "Bệ hạ bị thương thế nào?" Trong thế giới thứ tư, ngoại trừ Tịnh Tư cùng Cơ Khinh Lan, Huyền Lẫm chính là người được thức tỉnh ký ức. Như vậy trong thế giới chân thật, hắn tám phần mười sẽ canh giữ ở gần Cửu Diệu luân, Cầm Di Âm sau khi thông qua Chu Tước môn chắc chắn sẽ gặp lại hắn. Mà theo thảo luận lúc trước của Huyền Lẫm cùng Tịnh Tư, chắc chắn lúc Cầm Di Âm đến gặp đối phương sẽ dẫn dắt hắn tìm về ký ức chân thực. Đáng tiếc Đạo Diễn thần quân mượn cơ hội tác động, Cầm Di Âm tuy rằng khôi phục ký ức lại sụp đổ tâm thần, e rằng những người khác cũng đều không được tốt. "Cầm Di Âm không hạ thủ nặng tay. Trái lại là ngươi..." Con mèo đen vẫy vẫy đuôi, một đôi mắt kim sắc bình thản nhìn Mộ Tàn Thanh "Tối hôm qua đại địa linh khí nảy sinh biến cố, ta nghĩ là Tịnh Tư Tôn giả xảy ra vấn đề rồi, đúng không?" Mộ Tàn Thanh nói: "Nàng quá mệt mỏi, đã ngủ rồi." Tô Ngu từ trong bảy chữ này nhạy bén ý thức được điều gì, tẩu thuốc rơi xuống đất, nhất thời trố mắt. "Nàng..." Huyền Lẫm tựa hồ cũng bị kinh sợ, móng vuốt không khống chế mà cào rách đệm gấm "Chẳng lẽ là..." "Sắp kết thúc rồi!" Mộ Tàn Thanh đi lên, quỳ một gối xuống trước thềm, nhìn thẳng vào Huyền Lẫm "Bệ hạ, chúng ta còn chưa thua!" Huyền Lẫm trầm mặc rất lâu, đuôi không tự chủ quấn lấy cổ tay Tô Ngu, đổi được một cái liếc mắt của Hồ vương liền lấy lại tinh thần. Tô Ngu thay hắn mở miệng: "Như vậy, ngươi đến đây là muốn làm gì?" Mộ Tàn Thanh khẽ mỉm cười: "Ta thỉnh hai vị giúp một chuyện." Ánh hoàng hôn như vàng tan trong nước. Thời điểm mặt trời hạ xuống phía tây, Mộ Tàn Thanh đi đến Bắc Cực đỉnh. Có một trận đại địa linh khí đại biến tối hôm qua, tin Tịnh Tư qua đời tuy rằng vẫn chưa truyền ra, đối với những người nên biết lại đều không che giấu nổi. Trọng Huyền cung hôm nay có thể nói phong vân biến sắc, chúng đệ tử đều bị bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng căng thẳng ép đến câm như hến, ngoại trừ vị trí Tam Nguyên các chủ còn để trống, cùng với Thanh Mộc, Bắc Đẩu lưu lại Nam Hoang, Tư Tinh Di, Lệ Thù và U Minh mỗi người suốt đêm chạy về, các vị trưởng lão chấp chưởng sáu các cửu điện cũng chỉnh tề tụ tập ở đây, không đợi đến hừng đông đã vội vã chạy về phía Khôn Đức điện. Lần này, đại môn cung điện mở rộng, bên trong không có một bóng người. Tất cả trường minh đăng đều đã tắt, hương thơm trong lư tan hết, ngay cả hoa cỏ, dược thảo trong viện cũng khô héo toàn bộ, không còn lưu lại nửa điểm linh khí quen thuộc. Trong Đông điện cung phụng Tam bảo sư pháp tướng, bức họa nữ tử mặc áo trắng ở giữa không lửa tự cháy, đã hóa thành một bồi tro tàn từ lâu. Địa pháp sư qua đời đã là điều xác định! Sau đó Tịnh Quan từ Trung Thiên cảnh chạy về nhìn thấy tất cả những thứ này, sững sờ đứng ngây tại chỗ. Tam Bảo sư đồng tu nhiều năm, bọn họ có thể bởi vì lý tưởng suy nghĩ trái ngược mà mỗi người đi một ngả, thế nhưng cho dù là Thường Niệm cùng Tịnh Quan mâu thuẫn nan giải, đều chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc xoá bỏ sự tồn tại của nhau, chưa nói đến Tịnh Tư xưa nay đều công chính không thiên vị. Đối với Tịnh Quan mà nói, nàng không chỉ là đồng tu, còn là người chí thân của hắn. Sau khi ý thức được Tịnh Tư đã thực sự nằm xuống, Tịnh Quan cả người cứng ngắc, trong đầu trống rỗng. Hắn ở trong lòng liều mạng triệu hoán tên của nàng, cuối cùng lại chỉ chờ được một tiếng thở dài của Thường Niệm. Nháy mắt, Tịnh Quan chỉ cảm thấy sợi dây cung nào đó của mình "bang" một tiếng đứt đoạn. Hắn không nổi giận hay bi phẫn, trái lại bình tĩnh đến mức khiến người ta khiếp sợ, mây đen che kín bầu trời, sâm nghiêm bao phủ cả tòa Bắc Cực đỉnh. Chính vì vậy, mặc dù hôm nay nhiều người tâm tư dị biệt, lại không ai dám can đảm ở thời điểm mấu chốt này có dị động, cho dù là Tư Tinh Di cùng Tịnh Quan trong bóng tối hợp tác nhiều năm cũng không muốn đối mặt Nhân pháp sư. Cứ như thế, tin dữ vốn nên chấn động thiên hạ này không chỉ không truyền ra, trái lại ngay cả chút gợn sóng cũng đều không có, gắt gao phong tỏa trong sơn môn Trọng Huyền cung, cho dù những cao tu đại năng bên ngoài có cảm ứng hay không, chỉ cần một ngày không được Trọng Huyền cung xác nhận, cũng không dám manh động. Tiêu Ngạo Sênh tối hôm qua rời đi vốn cũng không kinh động người khác, hắn đem Khôn Đức lệnh cho Mộ Tàn Thanh mượn, trở về cũng lặng yên không một tiếng động, lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn từng khuôn mặt nơi đây, đem tất cả thần sắc lời nói của từng người đều khắc vào trong lòng. Chính như Tịnh Tư từng nói, nàng chết rồi, Tịnh Quan có lẽ sẽ đem Huyền môn triệt để kéo lên thuyền Nhân tộc. Nhưng đó là sau khi hắn chân chính tiếp thu sự diệt vong của nàng, mà trước đó, hắn sẽ thay nàng làm cột chống trời nâng đỡ Bắc Cực đỉnh. Chỉ cần Tiêu Ngạo Sênh khéo lợi dụng điểm ấy, có thể ngồi vững vàng vị trí cung chủ đời kế tiếp. Lúc đó hắn còn chưa minh bạch, hiện tại đã hiểu rõ ràng. Đến thời điểm hoàng hôn, Tiêu Ngạo Sênh trở lại Đạo Vãng phong, cho tất cả đệ tử Kiếm các lui ra, một mình canh giữ trước cửa địa cung Mộ kiếm. Đến lúc một tia nắng ấm cuối cùng sắp biến mất, hắn rốt cuộc đợi được thân ảnh lẻ loi độc hành kia. Mộ Tàn Thanh đem Khôn Đức lệnh quăng trả lại hắn, nghiêm trang nói: "Đa tạ sư huynh tác thành!" "Phong tỏa Thiên Tịnh sa vừa mới phá vỡ, Tịnh Quan sư thúc đã trở lại." Tiêu Ngạo Sênh nhận lấy lệnh bài, ngữ khí nhàn nhạt "Hắn tất yếu sẽ hỏi rõ nguyên do cung chủ ngã xuống, Thường Niệm sư bá chắc chắn sẽ dẫn nhân quả tới ngươi. Nếu như để Tịnh Quan sư thúc thấy ngươi, hắn quyết sẽ không bỏ qua." Mộ Tàn Thanh nở nụ cười: "Vậy hắn không có cơ hội." Tiêu Ngạo Sênh nhìn y thật sâu: "Ngươi không trở lại sao?" "Có! Đương nhiên phải trở về!" Mộ Tàn Thanh suy nghĩ một chút, mở hai tay ra ôm hắn một cái thật chặt "Chỉ cần các ngươi còn đợi, ta liền nhất định sẽ trở về. Tuy rằng...!có thể là rất lâu sau đó." Tiêu Ngạo Sênh nghiêm túc hỏi: "Rất lâu là bao lâu?" "Một ngày, một năm, mười năm, một trăm năm...!Ai biết được đây." Mộ Tàn Thanh buông hắn ra, mi mục cong cong như trăng lưỡi liềm, lộ ra vẻ hào hiệp ngông cuồng đã lâu không nhìn thấy "Bất quá, chỉ cần mặt trời còn có thể mọc, cho dù ngày qua ngày, dài hay ngắn, lâu hay mau, ngày đó cũng sẽ đến. Cho nên các ngươi đều phải cẩn thận bảo trọng." Tiêu Ngạo Sênh nhắm chặt mắt lại, chậm rãi gật đầu. Mộ Tàn Thanh lướt qua hắn, thời điểm sắp mở cánh cửa lớn ra đột ngột dừng chân, quay đầu lại ngắm nhìn thân ảnh đứng ở cuối lối đi kia, bỗng nhiên có chút tiếc nuối. Khanh Âm không có ở đây a - trong lòng y thầm nói - ta còn muốn hẹn hắn cùng ngắm mặt trời mọc nữa! Chỉ mới ngắm mặt trời lặn chưa nhìn ánh dương quang lên, đây là việc đáng tiếc nuối đến dường nào. Thế nhưng trên đời luôn có một vài sự tình tiếc nuối khó có thể bù đắp. Mộ Tàn Thanh đi vào Mộ kiếm. Cánh cửa đại môn nặng nề ầm ầm đóng lại..