Năm ngày sau, ngày Đinh Hợi gặp Thủy sát. Hiện tại trăng đã lên giữa trời, cách giờ Tý canh ba chỉ còn gần một canh. Trước khi toà thành này được kiến tạo, Chu Tước môn đã tồn tại rất nhiều năm, nghiệp hỏa che trời từng đem một phương thiên địa này thiêu đốt đến gạch vỡ ngói vụn cũng không lưu lại. Mãi đến tận lúc Tam Bảo sư liên thủ đem Thôn Tà uyên cùng Chu Tước pháp ấn niêm phong vào một chỗ, lợi dụng liệt diễm vô tận làm cánh cửa giam cầm Thôn Tà uyên. Sau đó lại qua rất nhiều năm, mặt đất một lần nữa toả ra sinh cơ, mới từ từ có Chu Tước thành. Vị trí Chu Tước môn, liền ở ngay dưới tẩm cung của Dục Diễm Cơ. Bởi vậy, Huyền môn nếu muốn bảo vệ phong ấn Thôn Tà uyên, không những phải công phá cửa thành trước khi Thủy sát giáng lâm, mà còn phải tiến quân thần tốc, đem nơi này san thành bình địa, chặt chẽ giữ vững Chu Tước môn. Hôm nay trời còn chưa sáng, tu sĩ Huyền môn đã tập kết thành đội quân, từ bốn phía vây công Chu Tước thành. Ma Đạo đại chiến lần thứ hai cứ thế khai hỏa. Huyền La nhân giới không một ai có thể chỉ bo bo giữ mình. Cho nên, hiện tại tu sĩ trong Nam Hoang cảnh một phần thuộc về tông môn thế lực bản địa, phần lớn đến từ Ngũ cảnh Tứ tộc. Ngoại trừ Đông Thương cảnh cũng đang hãm sâu trong chiến hỏa, dùng Bắc Cực Trọng Huyền cung, Tây Tuyệt Yêu tộc cùng Trung Thiên Ngự thị ba bên dẫn đầu, trong vòng một tháng đã triệu tập không dưới mười vạn tu sĩ tập kết thành đội quân, hiện giờ chia binh thành hai đường: một nhánh phong tỏa Nam Hoang biên giới, toàn bộ phần còn lại đều tham dự công thành. Nhưng mà, toà thành trì này đã sớm bị Dục Diễm Cơ cải tạo thành Ma quật. Nàng sai khiến ma binh dưới trướng bắt được vô số người, sau khi đem bọn họ sát hại liền chôn vào lòng đất, khiến mỗi một tấc đất đều thấm đẫm máu thịt, linh hồn bị trận pháp giam cầm, oán khí che đi lý trí của chúng, sinh ra càng nhiều tà ám, để sự ô uế nơi này không thua kém Quy Khư địa giới. Chính vì vậy, Lam trưởng lão tay cầm Khôn Đức lệnh mới không thể sống sót rời đi. Cho dù là Địa pháp sư Tịnh Tư bước vào nơi đây chắc chắn cũng không chiếm được chỗ tốt. Dưới sự chỉ huy của Dục Diễm Cơ, Ma tộc phong tỏa bốn phía cửa thành, tử thủ không ra. Chúng không chỉ muốn thắng lợi lần này, mà còn muốn chiếm lĩnh càng nhiều lãnh thổ quốc gia. Chính vì vậy, Quy Khư ma tộc nhất định phải phóng thích Thôn Tà uyên, khiến vô số ma vật từ vực sâu bò lên trên nhân gian. Chỉ cần chống đỡ đến lúc giờ tý ba khắc, Ma tộc có thể hoàn toàn thắng lợi. Điều kiện tiên quyết là, trong tu sĩ đến đây công thành không có Tiêu Ngạo Sênh. Hồng quang bao phủ chân trời phảng phất như một tấm vải thấm đẫm máu tươi phủ lên trên chiến trường, kết giới phòng thủ kiên cố đem Chu Tước thành bao trùm trong đó. Tu sĩ Huyền môn người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà xung phong liều chết, vô số Ma tộc đạp lên cốt nhục đồng bọn thủ vững trận vị, như mâu tấn công thuẫn (*), nói không chừng phải cùng đồng quy vu tận. [(*) Mâu: vũ khí nhọn, giống giáo; thuẫn: lá chắn. Vì vậy mới có chữ «mâu thuẫn» là để nói về sự đối lập ấy] Tiêu Ngạo Sênh tấn công chính là cửa nam. Đội ngũ của hắn không quá vạn người, xem như là nhân số ít nhất, nhưng là mũi nhọn đầu tiên đem kết giới xé ra. Khoảng khắc Vô Vi kiếm vực mở ra, yên vụ (*) trắng mờ che kín bầu trời, cho dù bị hồng quang chiếu rọi thành huyết sắc, yên vụ vẫn cứ dễ dàng xuyên qua bình phong kết giới. Ma tộc vòng ngoài cùng lập tức bị cuốn vào, tựa như hung thú ngủ đông trong sương mù mở hàm răng sắc nhọn, đưa chúng cắn nuốt sạch sành sanh. [(*) yên vụ: sương mù] Sáu đạo Phong Hồn trận ngăn được thiên quân vạn mã, lại không ngăn được mũi nhọn vô hình. Trong chớp mắt, trên thành lâu chỉ còn xương khô. Ánh mắt Tiêu Ngạo Sênh lạnh lẽo quét qua trận vị, đột nhiên bước lên mây bay lên giữa không trung, Huyền Vi đón gió hóa thành hàng trăm thanh cự kiếm, mang theo sức mạnh như lôi đình vạn cân, hướng phía dưới như sét đánh chém xuống! "Uỳnh..." Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Ma Long toàn thân đen nhánh phóng lên trời, dùng thân ngăn lại một kiếm này. Không gian bị sức mạnh khổng lồ xung kích phát ra một trận nổ vang, kiếm khí thế đi chưa tuyệt ở trên vùng trời kết giới xé ra một vết rách, ngay sau đó như mạng nhện cấp tốc lan ra. Huyền môn tu sĩ vây ngoài cửa nam lập tức tiến quân thần tốc. Mà Tiêu Ngạo Sênh một tay nắm chặt chỉ quyết, một tay khống chế mũi kiếm ép xuống, vảy rồng cực kỳ cứng rắn bị từng chút từng chút một cắt ra, nếu gần thêm một chút là có thể đi vào thịt. "Rống!" Ma Long ngửa mặt lên trời thét dài, cái đuôi mạnh mẽ phá tan cương khí hộ thể, cùng Tiêu Ngạo Sênh một chưởng đập vào nhau, cự lực tràn trề trực tiếp đem hắn đánh văng ra mấy trượng, ngũ tạng lục phủ đều tựa như lăn lộn một vòng. Không chờ Tiêu Ngạo Sênh kịp thở lấy hơi, bốn phía đã là mây tản sương tan, gió tanh đập vào mặt. Ma Long một trảo phủ đầu hạ xuống, cơ hồ che khuất ánh dương quang vạn trượng! Ngay bước ngoặt sinh tử, Tiêu Ngạo Sênh vung tay vạch một cái, đỉnh đầu hiện ra một đạo kiếm luân, gắng gượng chặn lại long trảo. Nhưng hắn cùng Ma Long thể phách chênh lệch quá lớn, như con kiến bị Thái Sơn trấn áp, chỉ giây lát là phải bị nghiền nát trên mặt đất. Thân ảnh của hắn lại ở chớp mắt rơi xuống đất tản ra thành sương mù, từ dưới lên trên cấp tốc đem Ma Long bao phủ trong Vô Vi kiếm vực. Một phương này tình hình trận chiến gay cấn, ở trong thành Dục Diễm Cơ vừa mới động thân. Mặt đất tẩm cung đã sớm bị ma binh vây quanh đến nước chảy không lọt, trận pháp một vòng lại một vòng, trên đường đi về hướng Chu Tước môn bố trí tầng tầng mai phục. Mà nàng đem giường đệm một phen đốt sạch sẽ, sàn nhà phía dưới lật ra, để lộ một cầu thang hẹp bằng đá uốn lượn hướng phía dưới. Khôn Đức lệnh trong tay tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu rọi một góc dưới chân nàng. Dục Diễm Cơ đi không nhanh không chậm, tựa hồ đang đếm từng bậc thang. Trong lòng đất vốn không nên có gió, thế nhưng càng đi xuống, không khí lại càng khô nóng, phảng phất phía dưới thông đến một cái lò nung cực lớn. Đếm đến bước thứ 999, đường hầm cuối cùng kết thúc, nhiệt độ bốn phía cơ hồ cũng có thể đem người nung chảy. Gọi là Chu Tước môn, trên thực tế căn bản không có cửa. Không gian dưới lòng đất rộng rãi như một huyệt động thiên nhiên, phía dưới là một đầm nước sâu không thấy đáy, chỉ có một khối thạch bàn mà Dục Diễm Cơ đang đứng bên trên là có thể đặt chân. Đáy đầm nước giống như có thứ gì đó, làn nước nguyên bản trong suốt bị nung thành dung nham sền sệt đỏ rực, tại thời điểm ùng ục nổi bong bóng, tia lửa theo dung nham cùng bắn tung toé. Trong huyệt động mỗi một mẩu đất đá đều bị đốt thành đen nhánh, một cái lò luyện kiếm ba chân màu vàng lơ lửng ở bên trên, từ trong bụng lò bắn ra ánh sáng lửa đỏ hừng hực, liên tiếp khắc ra vô số phù văn, tạo thành thiên la địa võng. "Đây là Luyện thiên lô do sát thần Hư Dư thời điểm đúc kiếm lưu lại, do Dương thần Thái Sơ tự mình chế tạo. Mặc dù tại thời điểm Hư Dư chứng đạo đã bị thiên lôi đánh tan, sau khi đúc lại không được hoàn chỉnh nhưng vẫn là Thần khí hiếm thấy." Dục Diễm Cơ vừa nói vừa quay đầu lại. Trong đường hầm hắc ám sau lưng liền có hai thân ảnh bước ra. Yêu hồ tóc bạc trong tay cầm trường kích cả người đầy vết máu, đôi mắt so với hỏa quang kia càng hừng hực hơn. Tâm Ma đứng bên cạnh y, toàn thân áo lam không dính một hạt bụi, chỉ ở trên mũi giày bắn tóe mấy giọt huyết hoa. "Hỏa khắc kim, ngươi dám tự mình tới nơi này, trái lại khiến ta không thể không xem trọng một chút." Dục Diễm Cơ nhìn về phía huyết châu dọc theo mũi kích chảy xuống "Xem ra an bài mà ta lưu ở phía trên, đều đã bị ngươi giết sạch rồi." Ngữ khí của nàng rất bình thản. Cho đến hiện giờ, hai bên Ma Đạo không ai không rõ ràng bản lĩnh của Tâm Ma, huống hồ sáu đạo Phong Hồn trận vốn cũng không phải là kết giới thiên y vô phùng, Cầm Di Âm nếu muốn mang một hai người tiến vào dễ như trở bàn tay. Không biết có phải hàn khí của Huyền Vũ thương tổn càng lúc càng sâu sắc hay không, Cầm Di Âm bề ngoài nhìn như không việc gì, thần sắc lại là lạnh lẽo chưa từng thấy. Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà che ở trước mặt hắn, ánh mắt lướt qua Dục Diễm Cơ, nhanh chóng quét một lần hoàn cảnh chung quanh, hiếm thấy có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên y đến Chu Tước môn, thế nhưng lại gặp qua toàn bộ nơi này từ lâu: Mười năm trước tiến vào Mộ kiếm tầng thứ mười tám, y xuyên qua thời không thấy được cảnh tượng Hư Dư đúc kiếm chứng đạo. Vốn tưởng rằng hết thảy đều đã biến mất, không ngờ Hư Dư dù chết, kiếm lô cùng đầm nước vẫn lưu lại nhân gian, lại còn được Tam Bảo sư dùng làm lao tù cầm cố Chu Tước pháp ấn. Chu Tước pháp ấn ở ngay dưới đầm nước, kiếm lô lưu lại sức mạnh của sát thần trở thành mắt trận. Nếu không có chìa khóa cửa, bước vào một bước chính là chết thảm tại chỗ. Khôn Đức lệnh lại ở trong tay Dục Diễm Cơ, hiện giờ cách giờ tý ba khắc còn chưa tới một canh giờ. Đôi mắt nàng hơi rũ xuống, ngón tay vuốt ve Khôn Đức lệnh: "Xem ra, Ma La tôn cũng thật sự muốn bỏ tối theo sáng, đi làm chó săn cho Huyền môn." Tiêu Ngạo Sênh toàn lực ngăn cản Ma Long La Già, Huyền môn công thành khiến quần ma không có thời gian quan tâm chuyện khác. Chỉ cần Mộ Tàn Thanh có thể giết Dục Diễm Cơ đoạt lại Khôn Đức lệnh, Thôn Tà uyên phương này xem như vẫn giữ được. Cửu Vĩ yêu hồ từ lâu vượt xa quá khứ, Dục Diễm Cơ tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Mộ Tàn Thanh sắc mặt lại biến đổi, không chút do dự mà ra tay khai chiến, trường kích tựa giao long ra khỏi biển đâm thẳng đến đầu Dục Diễm Cơ. Người sau thế nhưng không tránh không né, chỉ đem tay trái nhấc lên, vững vàng nắm lấy mũi kích. Một cạnh bên sắc bén hãm sâu vào lòng bàn tay, lại không cắt ra nửa phần da thịt! "Đã như vậy, chúng ta cũng không cần nói tình nghĩa đồng tộc cái gì nữa!" Thanh âm ôn nhuyễn đột nhiên trở nên trầm thấp, Long lân đen nhánh hiện lên trên tay, nữ ma thiên kiều bá mị ngước mắt lên, đôi mắt hóa thành đồng tử thẳng đứng băng lãnh! Mộ Tàn Thanh từ lúc nãy đã phát hiện khí tức không đúng, hiện tại cũng không kinh hoảng, bàn tay xoay một cái, trường kích chệch qua, nương theo tiếng ma sát chói tai như sắt thép chạm vào đá cứng, mũi kích mang theo hỏa hoa thoát khỏi lòng bàn tay nàng. Thân ảnh Mộ Tàn Thanh sẹt đến gần, cong khuỷu tay đập về phía mặt Dục Diễm Cơ. Chỉ nghe hai tiếng kêu đau đớn, bọn họ đồng loạt lui một bước. "Ngươi..." Giao phong ngắn ngủi đã đủ cho Mộ Tàn Thanh xác định trước mắt quả thật là Dục Diễm Cơ, thế nhưng sức mạnh của nàng vượt xa dự liệu, ma lực cùng khí tức cơ hồ trùng hợp một cách hoàn mỹ với La Già Tôn. Nếu không phải sau khi kết giới cửa nam bị phá y mới lẻn vào trong thành, tận mắt thấy Ma Long uy lực cái thế, e rằng đã cho người này là La Già Tôn giả trang. "Ngươi..." "Tôn thượng đem ma lực phân cho ta." Dục Diễm Cơ nhếch môi nở nụ cười "Các ngươi giương đông kích tây, chúng ta ôm cây đợi thỏ, chuyện này không phải là rất công bằng sao?" Năm ngày trước, Cầm Di Âm cùng La Già Tôn đàm phán thất bại, tuy rằng thoát khỏi Chu Tước thành, nhưng cũng bại lộ hành tích. Biết mối quan hệ giữa Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh, lại có vết xe đổ của Thiên Thánh đô cùng Tố Tâm đảo, Dục Diễm Cơ kết luận Tâm Ma sẽ cùng Huyền môn hợp tác, liền không thể không đề phòng. Cũng may La Già Tôn nói cho nàng biết, Cầm Di Âm bị thương. Ngày đó tuy là giao thủ chớp nhoáng, thế nhưng La Già Tôn cực nhạy bén trong việc nhận biết sức mạnh, Cầm Di Âm bề ngoài nhìn như không có gì khác biệt, ma lực lại dao động đến hết sức lợi hại. Việc này đối với Tâm Ma am hiểu huyễn thuật cùng điều khiển tinh thần mà nói chính là nhược điểm trí mạng. Theo lý, hắn nên tìm một chỗ cẩn thận dưỡng thương, chứ không phải chạy đến Nam Hoang cảnh nguy cơ tứ phía như thế. Trừ phi, nơi này có vật hắn cần khẩn cấp. "Tôn thượng để ta mang một câu nói cho ngươi..." Dục Diễm Cơ lẳng lặng nhìn Cầm Di Âm, "Hắn sẽ trở thành tân nhậm Quy Khư Đại đế, chỉ cần ngươi lập lời thề độc quay lại địa giới, giúp tộc ta thắng được thánh chiến cuối cùng, liền có thể bỏ qua hết thảy chuyện cũ. Ngươi vẫn là Ma La tôn, Chu Tước pháp ấn cũng có thể giao cho ngươi." Cầm Di Âm từ lúc tiến vào cũng không hé răng nghe vậy, bật cười thành tiếng: "Thật là hào phóng, có điều kiện gì?" "Giết y." Dục Diễm Cơ chỉ tay về phía Mộ Tàn Thanh "Chu Tước cho ngươi, nhưng Bạch Hổ nhất định phải trở thành lợi khí quét ngang ngàn quân của Quy Khư." Mộ Tàn Thanh nhíu mày lại. Đời này y gặp phải không biết bao nhiêu uy hiếp, vẫn là lần đầu tiên bị chỉ vào mũi xem như lợi thế. "Đây là cơ hội có một không hai." Sắc mặt Dục Diễm Cơ lạnh lẽo âm trầm "Chỉ bằng vào việc ngươi tương trợ Huyền môn hại chết Đại đế, đã đủ để ngươi vạn kiếp bất phục!" "Các ngươi đã biết Phi Thiên Tôn là chết như thế nào..." Cầm Di Âm thu liễm ý cười, lạnh lùng nói "Chỉ dựa vào một lời thề vớ vẩn, các ngươi còn dám tin ta?" Bầu không khí nhất thời ngưng trọng, mãi đến tận lúc gương mặt Dục Diễm Cơ băng tan tuyết hòa, nở ra một nụ cười. "Ta đương nhiên không tin." Nàng liếm qua móng tay sơn đỏ chót "Cơ hội là Tôn thượng đưa cho ngươi, không phải ta." Dục Diễm Cơ sẽ không vi phạm mệnh lệnh của La Già Tôn, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giết chết kẻ phản bội rửa hận cho Phi Thiên Tôn. Bởi vậy, nàng dựa theo ý của La Già Tôn tung mồi nhử, lại thêm vào điều kiện giết chết Mộ Tàn Thanh này, chính là quyết muốn cho việc chiêu hàng tan vỡ, danh chánh ngôn thuận mà khai sát. Chớp mắt dứt tiếng, Dục Diễm Cơ đã nghiêng người đến gần. Nàng biết hiện tại tu vi mình tăng mạnh, nhưng đến cùng vẫn không phải La Già Tôn chân chính, đối chiến với Mộ Tàn Thanh có thể một lúc không rơi xuống hạ phong, thế nhưng cao thủ quyết đấu thường thường chỉ cần nháy mắt đã xác định sinh tử. Bởi vậy, nàng đánh ra một hư chiêu, liều mạng mạnh mẽ chống đỡ một kích của Mộ Tàn Thanh, đề chưởng hướng Cầm Di Âm phủ đầu hạ xuống! Cầm Di Âm lui về phía sau một bước, thân ảnh tức khắc tan trong bóng tối. Dục Diễm Cơ một chưởng đập vào hư không, nhận ra được tiếng xé gió sau lưng truyền đến, chiếc đuôi dài của Hồng Tích đột nhiên tuôn ra, như sợi roi thép đập vào Ẩm Tuyết. Không ngờ Mộ Tàn Thanh thuận thế xoắn một cái, báng kích quấn chặt lấy đuôi nàng, theo cánh tay phát lực, đem Dục Diễm Cơ tung về phía sau. Cùng lúc đó, Cầm Di Âm vừa mới ẩn nấp lần nữa hiện thân phía dưới Dục Diễm Cơ, thò tay đến thẳng Khôn Đức lệnh. Sau lưng bọn họ chính là trận pháp, tựa hồ nhận ra được khí tức áp sát, hết thảy phù văn cùng sáng lên, vô số kim tuyến chằng chịt khắp nơi, nếu như rơi vào trong lưới, e rằng chỉ trong nháy mắt liền sẽ bị cắt nát! Dục Diễm Cơ hơi biến sắc mặt, cái đuôi dài hóa thành roi thép nhọn hoắt đóng đinh vào vách tường, gắng gượng đem thân mình tránh khỏi cạm bẫy, lòng bàn tay liền nhẹ bẫng: Cầm Di Âm đã cướp được Khôn Đức lệnh! Thân ảnh hắn rơi xuống dưới, chỉ chớp mắt là sẽ bị kim tuyến quấn lấy. Mộ Tàn Thanh phi thân đến ôm hắn, trong lòng y biết không thể chạm vào kim tuyến, đành phải đặt chân lên cạnh kiếm lô. Không ngờ vừa mới tiếp xúc, kiếm lô dưới chân đột nhiên chấn động, ngay sau đó ầm ầm nổ tung! Đây là hỏa tinh mà Dục Diễm Cơ thu thập dùng để tàn sát tu sĩ Trọng Huyền cung, không dưới một trăm viên, đồng loạt phát nổ uy lực thực sự không tầm thường, chớp mắt như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, nuốt sống thân ảnh cả hai người. "Ha ha ha ha ha ha..." Tiếng nổ thật to như trời long đất lở, hết thảy bốn phía đều tựa giấy vụn bay tán loạn, không gian vặn vẹo như kính hoa thủy nguyệt. Dục Diễm Cơ điên cuồng cười lớn. Kèm theo tiếng cười của nàng, tiếng gần rú điên cuồng dữ dội đột nhiên mãnh liệt, phảng phất lên tới hàng ngàn, hàng vạn dã thú xông ra khỏi lao tù. Trong biển lửa, Cửu Vĩ yêu hồ hóa ra nguyên hình, dùng thân làm bình phong che chở cho đồng bạn. Mộ Tàn Thanh không nhìn da lông mình bị thiêu cháy, thú đồng biến thành màu vàng lạnh lẽo đảo qua bốn phía, phát hiện mình thế nhưng đang ở trên một mảnh đất hoang vu, bùn đất đỏ sậm dưới chân chôn sâu huyết nhục, bốn phía không gặp nửa bóng dáng Huyền môn đồng đạo, chỉ có mênh mông ma binh mặc giáp cầm binh vây quanh, yên tĩnh như chết, nghiễm nhiên là ngủ đông phục sẵn không biết bao lâu rồi. Lệnh bài vừa mới đoạt được đã bị liệt hỏa thiêu huỷ. Đây không phải Khôn Đức lệnh chân chính, như vậy Chu Tước môn mới vừa rồi cũng không phải là thật. Dục Diễm Cơ không chỉ là ôm cây đợi thỏ, mà còn dùng gậy ông đập lưng ông. "Ngươi biến động trận vị." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, tiếng nói như sấm rền. Huyền môn cũng thế, Ma tộc cũng thế, hai bên lựa chọn ngày Thủy sát khai chiến đơn giản là vì lợi dụng hành thủy làm suy yếu sức mạnh của Chu Tước, để tránh chớp mắt mở cửa bị Chu Tước liệt diễm lan ra, đến lúc đó phạm vi trăm dặm vô luận địch ta đều sẽ hóa thành than tro. Bởi vậy, mặc dù biết Huyền môn sẽ ở thời điểm đó công thành, Dục Diễm Cơ cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, để tránh phe mình bị Chu Tước đốt sạch trước đối thủ. Nhưng mà Cầm Di Âm cùng Mộ Tàn Thanh đến, làm nàng có chủ ý mới. Huyền môn xem trọng canh giờ Thủy sát là vì bọn họ ngoại trừ bảo vệ bản thân còn phải kiêng kỵ đối thủ trên chiến trường. Ma tộc lại chỉ có mục đích giải phóng Thôn Tà uyên đồng thời giảm bớt thương tổn phe mình. Nhưng nếu có thể lợi dụng Chu Tước liệt hỏa trực tiếp khiến toàn quân Huyền môn bị diệt, chẳng phải càng tốt hơn? Vùng đất này tuy rằng bị Ma tộc ô nhiễm, hạn chế tác dụng của Khôn Đức lệnh, thế nhưng Dục Diễm Cơ là chủ nhân trận pháp, lợi dụng Khôn Đức lệnh chuyển đổi hai mắt trận dễ như trở bàn tay. Mộ Tàn Thanh vừa nãy đi vào bất quá là cạm bẫy mà trong vòng năm ngày này nàng phỏng theo Chu Tước môn chế tạo ra, chỉ chạm vào mắt trận liền sẽ bị truyền tống đến nơi có phục binh rời xa Chu Tước thành, còn Chu Tước môn thực sự lại bị nàng chuyển đến ngoài cửa Nam Chu Tước thành, ẩn trong lòng đất như cũ, dùng trận pháp che lấp tai mắt. Nếu Cầm Di Âm không bị hàn khí của Huyền Vũ gây thương tích, ma lực chưa bị ảnh hưởng, chút thủ đoạn đó đương nhiên không thể giấu qua mắt hắn. Đáng tiếc, hắn bị thương, lại khẩn cấp muốn lấy được Chu Tước pháp ấn như vậy, liền nhất định sẽ mắc câu. "Hỏa khắc kim, Ẩm Tuyết quân hiện tại không dễ chịu đi?" Dục Diễm Cơ nhìn Cửu Vĩ yêu hồ bị liệt hỏa vây lại, khóe môi giương lên "Bất quá, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc." Khôn Đức lệnh chân chính đã trả cho La Già Tôn từ lâu. Chỉ cần bên này có động tĩnh, La Già Tôn bên kia sẽ nhận được tín hiệu, không cần đợi đến lúc Thủy sát giáng lâm, hắn liền trực tiếp mở ra phong ấn, Chu Tước liệt diễm chắc chắn phá cửa mà ra cắn nuốt hết thảy. Mà La Già Tôn có Khôn Đức lệnh hộ thể dĩ nhiên sẽ không bị tổn hại; Ma tộc chỉ cần trả giá một toà thành trống rỗng, là có thể hoàn toàn thắng lợi. Hỏa tinh rơi xuống đất bảy ngày không tắt, Mộ Tàn Thanh bị vây trong biển lửa, y đích xác có thể lao ra, nhưng không có cách nào tiếp tục bảo vệ Cầm Di Âm. Ma binh vây lại, Dục Diễm Cơ càng làm gương cho binh sĩ, tay áo dài phất qua khoảng không, tiếng xé gió sắc nhọn hơn cả đao kiếm. Theo thân hình nàng lăng không bay lên, quả là mỹ nhân như hoa, liền muốn hôn lên sau gáy Mộ Tàn Thanh, bổ xuống thủ cấp yêu hồ. Cho dù Mộ Tàn Thanh hiện tại biến về nhân hình, cũng không thể tránh khỏi một tụ thủ đao này của nàng, huống chi là yêu hồ này vẫn không nhúc nhích, chỉ phát ra một tiếng cười lạnh tựa như lôi đình nổ vang. Sấm sét ầm ầm rạch ngang bầu trời. Hàn quang hiện ra, lạnh lẽo như tuyết. Ống tay áo của Dục Diễm Cơ bị mũi kiếm cắt rời. Nếu nàng không kịp lui lực bay ngược về sau, chiêu kiếm này đã có thể chặt đứt cánh tay. Cửu Vĩ yêu hồ phục trên mặt đất rốt cuộc đứng dậy, lộ ra người được bảo hộ dưới da lông kia. Tâm Ma áo lam đã biến mất không còn tăm hơi. Thay vào đó, là kiếm tu bạch y không nên xuất hiện ở nơi này. Tiêu Ngạo Sênh tại sao lại ở đây?! Thần sắc Dục Diễm Cơ chợt biến. Nàng một chưởng đối địch Huyền Vi, lưỡi kiếm đột ngột hóa thành sương trắng ngang dọc tứ tán, biển lửa chớp mắt liền bị sương mù nuốt chửng. Ma binh đang cùng nhau tiến lên vừa vặn xông vào trong đó, lập tức bùng ra tiếng gào thét tuyệt vọng thống khổ, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tan rã thành xương khô. Cho đến giờ phút này, nàng mới nhớ ra một chuyện: thời khắc vừa mới giao phong, thần sắc "Cầm Di Âm" không những lạnh nhạt, ngay cả Huyền Minh mộc đều chưa từng xuất hiện. Nếu Tiêu Ngạo Sênh ở đây, vậy ở trên chiến trường kia... Đồng tử Dục Diễm Cơ co rút nhanh, không chút nghĩ ngợi mà bay người lên. Ngay tại lúc này, ngàn vạn hào quang rơi xuống, tựa như một trận sao băng lộng lẫy xán lạn, chính là vô số Huyền môn tu sĩ đuổi đến! Cùng thời khắc đó, hướng Chu Tước thành phương xa truyền đến một tiếng vang thật lớn. Trong phút chốc thiên địa chấn động, ánh lửa ngút trời!