Dưới Quy Khư, không có ánh sáng của nhật nguyệt. Lúc Cầm Di Âm tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy mảnh hắc thủy đúc thành "Bầu trời" kia. Vô số linh hồn với khuôn mặt vặn vẹo trôi theo dòng nước như ẩn như hiện, chưa kịp phát ra vài tiếng gào thét liền bị thổi quét qua, giống như hạt cát tuôn đi, không hề lưu lại giữa những ngón tay. Hắn đang nằm dưới một cây Huyền Minh mộc. Trong khoảng thời gian Tâm Ma hôn mê này, Huyền Minh mộc lại như hung thú thoát khỏi dây cương, rễ cây không kiêng kị mà tỏa ra bốn phương tám hướng, theo bản năng bắt giữ con mồi. Cho dù là ma vật hoá hình khai trí, hay là hồn phách ô nhiễm sa đọa, chỉ cần bị Huyền Minh mộc quấn lấy liền sẽ lập tức hóa thành hư không, biến thành ma lực tinh khiết dung nhập vào trong sợi rễ, quay ngược lại dưỡng cho tự thân Tâm Ma. Bởi vậy, Cầm Di Âm phóng tầm mắt nhìn xung quanh không còn bất kỳ sinh vật nào. Hắn bất động thanh sắc thu hồi Huyền Minh mộc, theo bản năng mà sờ sờ cổ mình. Ký ức bị Mộ Tàn Thanh một kích trảm thủ còn vô cùng rõ ràng, thế nhưng hiện tại ngay cả một vết thương cũng không lưu lại, làm cho hắn không khỏi có chút thảng thốt. Kỳ thực Cầm Di Âm không cảm thấy khổ sở. Dù sao cũng là hắn tự mình bày ván cờ này, ngay cả "cái chết" dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cũng là phân đoạn trọng yếu trong kế hoạch. Huống chi Mộ Tàn Thanh ra tay từ trước đến giờ nhanh chuẩn tàn nhẫn, xuất kích bêu đầu làm liền một mạch. Cho nên hắn còn chưa cảm giác được đau, cũng đã đầu một nơi thân một nẻo. Tiếc nuối duy nhất chính là hắn còn không kịp quay lại liếc mắt nhìn, xem biểu tình của con hồ ly kia lúc vung kích. Đôi mắt Cầm Di Âm hơi tối lại, cưỡng bách bản thân đè xuống tâm tư, quay đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Lần này hắn tại Trung Thiên cảnh xuất hết vốn liếng, tuy là được toại nguyện, nhưng trả giá cũng không hề nhỏ. Tâm Ma nguyên bản không thực thể, không sợ tất cả công kích cùng chú pháp tác dụng trên người, đáng tiếc Bạch Hổ lực chính là sát tính cực hạn trong thiên hạ. Loại sức mạnh thô bạo tàn khốc này đủ để bổ ra bảo hộ của Huyền Minh mộc, mạnh mẽ chém lên nguyên thần của hắn, dẫn đến Cầm Di Âm không thể kịp thời trốn vào Bà Sa thiên an dưỡng chữa thương, hiện tại sát lực vẫn còn ở trong nguyên thần bừa bãi tàn phá. Thương thế như vậy, so với ngàn năm trước bị Đạo Diễn trấn áp dưới Lôi Trì cũng không kém bao nhiêu. Quy Khư có ma vật huyết nhục cùng hồn phách sa đọa dồi dào vô tận, đối với Cầm Di Âm mà nói là thánh địa để chữa thương chỉ đứng sau Bà Sa thiên. Thế nhưng hắn hiện tại không chỉ không thể ở lâu, còn phải mau chóng rời khỏi. Cầm Di Âm chưa quên bản thân mình ở Trung Thiên cảnh đã làm những gì. Hắn không chỉ xé bỏ minh ước với Phi Thiên Tôn, trong bóng tối cùng Nhân pháp sư giao dịch, khiến Ngự Phi Hồng trở thành tân chủ nhân Kỳ Lân, nắm đại quyền Trung Thiên cảnh trong lòng bàn tay, mà còn vi phạm cam kết của mình lúc trước, đem sát thần sát tinh Mộ Tàn Thanh được Phi Thiên Tôn xem trọng một lần nữa đẩy trở về quỹ đạo y vốn có. Phi Thiên Tôn vì Trung Thiên cảnh bày 1 trận cờ hay, đem quân cờ cực kì trọng yếu giao cho Cầm Di Âm, hắn lại khiến Phi Thiên Tôn bại nguyên cả ván. Cầm Di Âm vẫn luôn rất minh bạch quan hệ giữa mình và Phi Thiên Tôn, tình thân mỏng manh, tựa thật lại giả. Ở trong mắt ngoại nhân, hắn và Phi Thiên Tôn là hai người đứng đầu Ma tộc tương trợ lẫn nhau. Trên thực tế, đạo lý một núi không thể chứa hai cọp áp dụng chỗ nào cũng đúng. Ngàn năm qua bình an vô sự, chẳng qua là do bọn họ đều không thập phần nắm chắc lẫn nhau, vì vậy tại thời điểm còn chung lợi ích, vẫn nhượng bộ thậm chí thỏa hiệp. Nhưng mà, bọn họ mỗi người đều có giới hạn không thể lay động. Một khi bị chạm đến, dù cho biết rõ sẽ lưỡng bại câu thương cũng tránh không được trở mặt thành thù. Lần này Cầm Di Âm không thể nghi ngờ là đã vượt qua giới hạn, càng chưa nói đến hắn hiện tại thương thế chưa hồi phục, ma lực trong cơ thể còn dư lại không có mấy, là thời kỳ suy yếu ngàn năm một thuở. Cho dù Huyền Minh mộc có thiên phú khắc chế với Y Lan, cũng không hề khiến Phi Thiên Tôn kiêng kỵ. Mặc dù Cầm Di Âm đã là Ma La tôn chấp chưởng Bắc phương Ma vực, hắn cũng không cho rằng thời điểm trước mắt lưu lại Quy Khư là thượng sách. Quyết định chủ ý, Cầm Di Âm hoạt động thân thể cứng ngắc một chút, chậm rãi đứng lên, giơ tay chuẩn bị xé rách không gian đi đến Huyền La nhân giới. Chỉ cần có sinh linh tồn tại tất có ma chướng bộc phát, hắn không lo sẽ không tìm được tiếp tế đầy đủ. Vết nứt hẹp dài đen kịt như một nét mực ở dưới ngón tay hắn cắt ra, ánh trăng thanh lãnh chỉ nhân gian mới có đã lộ ra một tia sáng, chớp mắt nữa là sẽ chiếu lên gương mặt Cầm Di Âm, lại đột nhiên biến mất. Một bàn tay thon dài mạnh mẽ phảng phất từ trong hư không duỗi đến, nắm chặt cổ tay hắn, nhìn như nhẹ nhàng kì thực bất dung cự tuyệt đem hắn kiềm chế, khiến cho khe hở không gian kia chưa kịp ổn định đã khép lại. "A Âm, ngươi muốn đi nơi nào?" Phi Thiên Tôn xưa nay thích cười, đặc biệt là ở trước mặt Cầm Di Âm, hắn cơ hồ chưa bao giờ bày ra mặt lạnh, trước sau đều mang biểu tình bao dung cùng ôn nhu của trưởng bối. Hiện giờ nụ cười của hắn vẫn như trước, nhưng có một luồng ý lạnh thấu xương mà vào, khiến Cầm Di Âm cảm thấy được sau lưng phát lạnh. Cũng đúng. Hắn hôn mê không biết bao lâu, Huyền Minh mộc săn mồi phạm vi lớn như thế, Phi Thiên Tôn sao lại không phát hiện được? Cầm Di Âm rút tay về, hướng hắn hành lễ đúng mực, không xiểm nịnh không kiêu ngạo, sau đó cười nói: "Dã tràng xe cát, cô phụ Đại đế." Phi Thiên Tôn lẳng lặng mà nhìn hắn. Cầm Di Âm thừa kế cặp quỷ mỹ ma đồng kia của Ưu Đàm Tôn, trắng cùng đen ở trong mắt đảo ngược, giống như tính tình phản phục của ma vật. Khác biệt chính là trong mắt Ưu Đàm Tôn thỉnh thoảng sẽ chiếu ra thiên quang vân ảnh, mà muôn vàn phong cảnh ân tình ở trước mắt Cầm Di Âm xẹt qua, cuối cùng không một vật nào có thể lọt vào đáy mắt hắn. Tâm Ma vô tâm, đây là khuyết thiếu trời sinh của Cầm Di Âm, cũng là chỗ dựa để hắn bất tử bất diệt. Phi Thiên Tôn cho là hắn vẫn luôn tiếp tục như vậy, lại không ngờ nhân quả nghiệp chướng dây dưa khó định, tơ hồng giữa muôn vạn chúng sinh lại xẹt qua, đem một cái yêu hồ quấn vào trong lồng ngực trống rỗng của Cầm Di Âm. "Dã tràng xe cát cũng thế, đại công cáo thành cũng thế, trước sau chỉ ở trong một ý niệm của ngươi. Ngươi muốn phát triển như thế nào, sẽ thấy kết cục dạng nấy." Phi Thiên Tôn thở dài, nhẹ giọng nói "Ta chỉ thắc mắc một vấn đề ...!A Âm, ngươi có thể vì thế gánh vác hậu quả tương ứng sao?" Cầm Di Âm trầm mặc chốc lát: "Ta không biết." Phi Thiên Tôn hiểu rõ: Cầm Di Âm không phải sợ hắn trừng phạt, mà là mê man với sự thay đổi của bản thân. Xưa nay Tâm Ma chỉ có cướp đoạt cắn nuốt, lúc này lại dốc hết vốn liếng trả giá, học được hoang mang cùng yêu hận. Hắn trở nên càng ngày càng giống con người, cũng càng ngày càng không giống chính mình. "Ta xem như là nhìn ngươi lớn lên." Phi Thiên Tôn đưa tay đem một sợi tóc rối của hắn vuốt ra sau tai "Ngươi vừa mới hiện thế liền nắm giữ ma lực tràn trề mạnh mẽ cùng thiên phú không gì sánh kịp, tất cả ngoại vật đều không thể trói buộc được ngươi, có thể nói bẩm sinh thành ma...!Thế nhưng ở trong mắt ta, ngươi mãi là một hài tử không chịu lớn." Cầm Di Âm sửng sốt một chút. "Ngươi là Tâm Ma của Đạo Diễn. Hết thảy những gì ngươi nắm giữ đều thoát thai từ hắn, bao gồm dung mạo, hình thể, sức mạnh...!Liền ngay cả Huyền Minh mộc cũng là từ Thừa Thiên thần mộc cùng Ma La Ưu Đàm hoa kết hợp biến thể. Hắn chỉ giữ lại cực hạn thần tính, mà tách ra từng mảng nhân tính sau khi sa đọa liền thành ngươi." Phi Thiên Tôn nhàn nhạt nói "Ngươi khắp toàn thân từ trên xuống dưới, không có một thứ gì thuộc về mình. Cho dù tính cách cũng là dựa vào Huyền Minh mộc hấp thụ từ vô số hồn linh vọng niệm chuyển hóa mà thành. Ngươi xem đám thất tình lục dục đó như là đồ ăn nuốt vào trong bụng, bởi vậy mô phỏng ân tình bách thái, tung hoành giữa nhân tâm chúng sinh ...!Nhưng mà ngươi cũng biết, giả vĩnh viễn không thành được thật. Cho dù ngươi học được giống cỡ nào, chỉ cần một sớm vô tâm, ngươi liền sẽ không nắm giữ được chân tình, không có cách nào trở thành cá thể độc lập." Dừng một chút, hắn thấy Cầm Di Âm khuôn mặt tái nhợt, "nhất châm kiến huyết" nói: "Bởi vậy, ngươi mới đồng ý cùng ta kết minh, muốn đem Đạo Diễn đẩy xuống thần đàn, cắn ngược lại chủ thể hắn, để tránh bị hắn tìm được biện pháp thu hồi về trong cơ thể, triệt để xóa sổ nhận thức." Cầm Di Âm cười lạnh: "Việc này mỗi người đã sáng tỏ từ lâu, hiện giờ nói ra có ý nghĩa gì?" "Đương nhiên là có, bởi vì ngươi đã thay đổi." Phi Thiên Tôn chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, "Trong quá khứ, ngươi đối phó Đạo Diễn là vì mình, hiện giờ ngươi là vì Mộ Tàn Thanh...!Ngươi muốn nắm giữ một trái tim chân chính để đáp lại tình cảm của y, muốn dùng bản thân hoàn chỉnh đi đối mặt y, ngươi muốn có dục vọng của chính mình." "Như vậy không tốt sao?" Cầm Di Âm nói "Ta có lý do tuyệt đối không thể thua." "Dục vọng là sẽ tăng trưởng vô hạn." Phi Thiên Tôn thở ra một hơi "A Âm, đến lúc ngươi muốn có được cái gì, nhất định trong quá trình truy đuổi hy vọng càng nhiều. Đến cuối cùng ngươi sẽ trở thành lòng tham không đáy." "Ngươi chưởng quản Ác sinh đạo, lại sợ điểm ấy?" Cầm Di Âm cười nhạo "Nếu ta trầm luân trong biển dục, ngươi nên là người cao hứng nhất mới phải." "Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, ta trước sau đều ghi khắc điểm này." Phi Thiên Tôn lắc lắc đầu "Tình hình Trung Thiên cảnh đã sụp đổ, sắp tới mỗi một bước ta đều phải thắng." Đương khi nói chuyện, Cầm Di Âm đã bay ngược về sau. Chỉ thấy hắc thủy giữa không trung bỗng nhiên nổ tung, mưa rơi đầy trời xối xả. Huyền Vũ pháp tướng ở phía sau Phi Thiên Tôn hiện ra. Hóa ảnh thần thú nguyên bản trang nghiêm đã bị hắc ám ô nhiễm, tướng mạo trở nên dữ tợn vặn vẹo. Trường xà lộ ra răng nanh sắc bén nhuốm máu, đột nhiên tách ra khỏi Huyền quy, thân thể gặp gió liền to lên, trong chớp mắt đã dài hơn trăm trượng, ma khí bốn phía đều bị nó gạt ra như sóng, tiếng gió rít điếc tai nhức óc. Phi Thiên Tôn xưa nay cẩn thận đa nghi, mặc dù Cầm Di Âm trọng thương đến đây, hắn cũng sẽ không dùng Y Lan ác tướng đi đối phó Tâm Ma. Mà Cầm Di Âm chưởng quản Bắc phương Ma vực, nếu hiện tại không phải là thiếu ma lực, không có cách nào điều khiển quần ma bắc phương dốc toàn bộ lực lượng, e rằng Quy Khư địa giới hôm nay phải nổ ra một hồi nội chiến tinh phong huyết vũ. Nguyên nhân chính là như vậy, hắn nếu cùng Cầm Di Âm xé rách mặt mũi, không thể để lại cho đối phương một cơ hội nhỏ nhoi. Cầm Di Âm đối với Huyền Võ pháp ấn cũng không xa lạ gì. Không nói đến cuộc chiến Đàm cốc mười năm trước, liền tại ngàn năm trước hắn bị Đạo Diễn trấn áp, Huyền Võ pháp ấn chính là pháp bảo đối phương điều khiển nơi tay. Ngay chớp mắt Trường xà bay lên không trung, lãnh ý vô biên liền đột nhiên giáng lâm. Nếu như hắn có thân thể máu thịt, hiện tại chắc chắn đã đông cứng từng tấc từng tấc. Lưỡi rắn cực lớn chớp mắt đã tới, mặt người vội vàng ngưng tụ thành bình phong chỉ kịp ngăn cản chốc lát đã vỡ nát như gốm sứ. Cầm Di Âm mượn cơ hội này, dưới chân theo gió mà lên, thời khắc sát qua đầu rắn, trở tay xoa chưởng thành đao hướng 7 tấc chém xuống! "Đinh..." Lần này tựa như binh đao chạm vào nhau. Thân hình Trường xà tựa như khoác giáp sắt. Cầm Di Âm khẽ nhíu mày, thấy rõ lưu thủy phía dưới cùng màn mưa chạm vào nhau, hình thành một cái vòng xoáy đen kịt. Trường xà lập tức lặn vào trong làn nước, răng nanh lại tựa ở khắp mọi nơi, chỉ cần hắn sơ xẩy chốc lát, liền sẽ bị cắn chặt. Sóng nước mang theo ma khí cuồn cuộn, ma lực còn sót lại không nhiều trong cơ thể hắn chịu triệu ứng đó cũng biến thành sôi trào, gần như muốn rời khỏi thể xác mà ra. Cầm Di Âm cắn răng, một cây Huyền Minh mộc ở giữa vòng xoáy vụt lên, trong chớp mắt cao lớn che trời, tựa như định hải thần châm trấn áp sóng gió. Sóng nước nguyên bản đang lôi kéo hắn vào trong vòng xoáy, trăm nghìn gương mặt người tại đầu cành tỏa ra, cùng gào thét hô to hợp thành một giọng, ở vùng đất quạnh hiu này vang vọng truyền xa. Chỉ giây lát sau, từ phương bắc xa xôi có tiếng như núi lở biển động vang lên, mơ hồ có thể thấy được huyết quang màu đỏ tươi như phi tinh bay đến. Phi Thiên Tôn nhàn nhạt nói: "Không màng tổn hại tự thân, gắng gượng triệu hoán bắc phương Thiên Ma, ngươi ngược lại là thật can đảm." Bắc phương Ma vực từng bị phù trận vây nhốt ngàn năm, Thiên Ma viễn cổ tiêu tan hầu như không còn. Hiện giờ Ma tộc sinh sống nơi đó đều là do Cầm Di Âm sau khi chấp chưởng tôn vị lợi dụng Huyền Minh mộc điểm hóa mà thành, dựa vào sức mạnh của Huyền Minh mang đến ác linh vô tận. Đám Thiên Ma này thực lực mạnh mẽ số lượng đông đảo. Tuy rằng không thể so với Y Lan thành do Phi Thiên Tôn tọa trấn ngàn năm, nhưng cũng không kém thủ hạ dưới trướng La Già Tôn. Càng trọng yếu hơn là, bọn chúng từ thân thể đến linh hồn đều trói buộc với Huyền Minh mộc. Chỉ một ý niệm của Cầm Di Âm liền có thể làm cho bọn chúng phản lại Quy Khư Đại đế chí cao vô thượng, cũng có thể trong chớp mắt phân hoá nguyên thần trốn vào bên trong cơ thể bọn chúng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đây vốn là đường lui Cầm Di Âm lưu lại cho chính mình, đáng tiếc hắn hiện tại thương thế quá nặng, chống lại Huyền Võ pháp ấn cơ hồ vét sạch chút ma lực còn sót lại trong cơ thể hắn. Chút sức mạnh ấy căn bản không đủ để khiến hắn thao túng quần ma làm loạn. Cầm Di Âm đối với tình huống mình miệng cọp gan thỏ rõ ràng trong lòng. Hắn từ trước đến giờ xảo trá thức thời, trước mắt chỉ muốn chạy thoát. Sức mạnh của quần ma phương bắc thông qua Huyền Minh mộc cuồn cuộn không ngừng truyền đến. Đám ma lực hỗn loạn này mang theo vọng niệm của mỗi chủ nhân đồng loạt dâng lên, cho dù là Cầm Di Âm cũng cảm thấy có chút muốn nôn. Cũng may có nguồn sức mạnh này tương trợ, hắn tại thời điểm Trường xà lần thứ hai nhào đến đột ngột ra tay. Ma lực màu đỏ tươi hội tụ thành một cốt trảo (*) cực lớn, tại chớp mắt miệng rắn sắp nuốt hết Cầm Di Âm, cốt trảo như lưỡi dao sắc hung hãn đón nhận, từ khoang miệng tách ra, mạnh mẽ đem con rắn khổng lồ này ở giữa không trung xé nát! [(*) cốt trảo: móng vuốt bằng xương] Một đòn thành công, Cầm Di Âm không chút nào tham chiến, nghĩ đến Phi Thiên Tôn dám động thủ nhất định đã phong tỏa đường lui, hiện tại nếu muốn xé rách không gian rời đi Quy Khư sợ là khó càng thêm khó. Vì vậy hắn lập tức đem ma lực xung kích bên trong nội phủ, chuẩn bị mạnh mẽ mở ra Bà Sa thiên. Chỉ cần về tới đó, cho dù là Đạo Diễn cũng không thể đem hắn kéo ra được. Nhưng mà, một đạo hồng ảnh quỷ mị đã hiện ra phía sau hắn. Cầm Di Âm nhận ra được sau lưng khác thường, thân thể cung giương hết đà phản ứng lại theo không kịp. Ngàn vạn tia khói sương phiêu đãng trôi dạt, như những con rắn dài linh hoạt quấn quanh con mồi, chỉ một cái phất tay có thể tiêu tán, cố tình lại ở khắp mọi nơi. Ma lực trong cơ thể vốn đang hỗn độn bị làn khói sương này dẫn dắt, càng như củi khô gặp lửa bốc, trực tiếp nổ tung trong nội phủ Cầm Di Âm! Phút chốc, nguyên thần như bị lửa thiêu đốt, Bà Sa thiên mới vừa mở ra một cái khe lập tức bị liệt hỏa chui vào. Thời điểm Huyền Minh mộc bị đốt cháy phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ sắc nhọn, đâm đến đầu Cầm Di Âm đau đớn. Hắn không chút nghĩ ngợi mà vỗ ra một chưởng, người kia nhất thời bay ngược ra ngoài, sương khói chớp mắt tứ tán, nghiệp hỏa trong cơ thể lại chưa hề tắt. "Ngươi ..." Cầm Di Âm ôm đầu nửa quỳ xuống dưới, rốt cuộc thấy rõ diện mạo khách không mời mà đến này, nhất thời sắc mặt chợt biến "Cơ Khinh Lan!" Làm tân nhậm ma tướng của Phi Thiên Tôn, thời điểm kế hoạch đầu sụp đổ Cơ Khinh Lan tại Trung Thiên cảnh cũng đã chiến bại sa lưới, bị đám người Trọng Huyền cung mang đi, hiện tại làm sao lại lông tóc vô tổn mà xuất hiện ở Quy Khư? Đáng tiếc trước mắt không cho phép hắn nghĩ nhiều, mất đi cơ hội trở về Bà Sa thiên, trong mắt Cầm Di Âm xẹt qua một tia tàn nhẫn. Phi Thiên Tôn thầm nghĩ không ổn, Huyền quy pháp tướng như núi cao hạ xuống, đầu Trường xà vỡ nát trong thời gian ngắn đã khôi phục như nguyên bản. Một khi Huyền Vũ pháp tướng lần nữa hợp hai làm một, Cầm Di Âm còn mắc kẹt bên trong liền bị chúng lôi cuốn khó rời, tạm thời bị phong trong Huyền Võ pháp ấn. Huyền Vũ Pháp tướng giáng lâm, đồng tử Cầm Di Âm đột nhiên co lại, thân ảnh của hắn vụt lên từ mặt đất, như mũi tên rời cung nghĩ muốn xông ra mảnh bóng tối này. Nhưng pháp tướng đó cơ hồ che kín bầu trời, hắn trong khoảng khắc có thể trốn đi nơi nào? Bụi cây Huyền Minh mộc kia bị pháp tướng ép tới từng tấc từng tấc gãy đổ, thế nhưng chuyện này chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài mấy hơi thở, nếu như hắn tại thời điểm cường thịnh cũng không thèm kiêng dè, hiện tại lại chỉ có thể tránh né! "Uỳnh..." Chớp mắt Huyền Vũ pháp tướng hạ xuống, toàn bộ Quy Khư đất rung núi chuyển. Bụi cây Huyền Minh mộc kia bị nghiền nát thành bụi đất, ngàn vạn đạo huyết quang màu đỏ tươi bạo liệt bùng nổ, bắn ra bốn phương tám hướng, tựa như ở mảnh đất tối tăm không ánh mặt trời này mọc lên một quả cầu lửa rực rỡ sán lạn. Ma lực tràn trề xung kích va chạm, cho dù là Phi Thiên Tôn cũng đều bị lùi lại khoảng một trượng. Đợi đến lúc gió tắt sương tan, tại chỗ chỉ còn lại một cái hố cực lớn, tất cả bên trong đều là đất đá khô cằn. Huyền Võ pháp ấn màu xanh lam lẳng lặng mà rơi vào giữa hố, Phi Thiên Tôn giơ tay lau vết máu bên môi, bình ổn ma khí trong cơ thể không ngừng kích động, lúc này mới đem pháp ấn thu hồi trong lòng bàn tay, thần sắc tối tăm không rõ. "Đại đế..." Cơ Khinh Lan ôm ngực lảo đảo đi tới, nhìn mảnh đất khô cằn loang loang lổ lổ này, trong mắt là ngơ ngác khó có thể che giấu "Không ngờ tới Ma La tôn trọng thương đến thế, mà còn có thực lực như vậy." "Hắn đã trở nên mạnh mẽ." Đôi mắt Phi Thiên Tôn hơi rủ xuống "Yêu thương sẽ làm hắn có nhược điểm, cũng làm cho hắn vì thế trở nên càng mạnh mẽ hơn. Thêm thời gian, cho dù bổn tọa tay cầm Huyền Võ pháp ấn cũng không phải là đối thủ của hắn." Cơ Khinh Lan miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh mới nói: "Vạn hạnh Âm thần che chở Đại đế, ngài đã bắt lại được hắn." "Không có." Phi Thiên Tôn thần sắc lạnh nhạt mà chăm chú nhìn pháp ấn trong lòng bàn tay "Hắn chạy rồi!" Cơ Khinh Lan trong lòng kinh hãi, vội vã thỉnh tội: "Thuộc hạ vô năng!" "Không liên quan gì đến ngươi. Bổn tọa cũng không ngờ hắn sẽ làm như vậy." Bụi cây Huyền Minh mộc kia cũng không phải là bị Huyền Vũ Pháp tướng triệt để nghiền nát, mà là tại thời khắc sống còn do chủ nhân của nó tự mình phá hủy, dùng ma lực đổi được đó bất thình lình bạo phát, mạnh mẽ xé ra vùng lĩnh vực này. Cầm Di Âm đem nguyên thần của mình phân hoá thành ngàn vạn, theo ma lực bắn tóe bốn phương bỏ chạy tứ tán, bám vào trên mỗi một thân thể Thiên Ma cung cấp cho hắn sức mạnh, thành công từ trong tay Phi Thiên Tôn chạy trốn. Nhưng mà như vậy, hắn cố nhiên chạy thoát, cũng đem ý thức bản thân phân hoá rải rác. Dưới tình huống Huyền Minh mộc cùng Bà Sa thiên liên tiếp trọng thương, bản thân cũng vô lực, không ai có thể biết được Cầm Di Âm có thức tỉnh đúng lúc, đem ý thức phân tán thu nạp tập hợp lại hay không. Phi Thiên Tôn quay đầu nhìn về phương bắc. Mảnh hắc thủy trên không trung đã kín vết rạn nứt như mạng nhện, lúc nào cũng có thể sụp đổ. "Truyền lệnh La Già Tôn, để cho hắn phối hợp Y Lan thành cùng phong tỏa Bắc phương Ma vực. Lại để Dục Diễm Cơ từ Nam Hoang cảnh trở về, toàn lực truy lùng Tâm Ma." Dừng lại một chút, trong mắt Phi Thiên Tôn hàn quang lạnh lẽo "Thấy kẻ đáng nghi, giết chết không cần luận tội!" Giết chết không cần luận tội! Sáu chữ này ra khỏi miệng Quy Khư Đại đế, Cơ Khinh Lan cơ hồ đã có thể nghĩ đến tình cảnh Bắc phương Ma vực máu chảy thành sông. Vùng đất kia mới vừa toả ra sự sống rất nhanh lại bị bóng đen của cái chết bao phủ. Chút nhân tính còn lưu lại khiến cho hắn muốn cầu tình, kính sợ khắc trên linh hồn lại khiến cho hắn vững vàng ngậm miệng. Bắc phương Thiên Ma thế hệ này là một tay Cầm Di Âm bồi dưỡng. Chỉ cần Tâm Ma một ngày bất diệt, bọn họ liền không có khả năng trung thành với Phi Thiên Tôn. Nếu hai người đã trở mặt với nhau, ai dám lưu lại đại họa tâm phúc bực này? Hắn cúi đầu, nỗ lực khiến thanh âm của mình không run rẩy: "Thuộc hạ tuân mệnh." "Hài tử ngoan." Phi Thiên Tôn thu hồi Huyền Võ pháp ấn, sắc mặt tối tăm rốt cuộc tiêu tán, giơ tay câu cằm của hắn lên thân mật hôn xuống, bàn tay hơi lạnh vuốt qua tóc Cơ Khinh Lan "Đoạn đường này có thuận lợi?" "Hồi bẩm Đại đế, Phượng Tập Hàn suất lĩnh tu sĩ Tam Nguyên các toàn lực cứu trị tình hình bệnh dịch, thời điểm thuộc hạ mượn dùng Y Lan lực tránh thoát phong ấn, hắn vẫn không phát giác." Cơ Khinh Lan theo bản năng cọ cọ dưới lòng bàn tay của hắn "Nếu không có ngài bên này triệu lệnh khẩn cấp, thuộc hạ nguyên bản còn muốn hái đầu của hắn dâng lên Đại đế." Phi Thiên Tôn cười nhẹ: "Thương thế làm sao?" "Đã không..." Cơ Khinh Lan ngửa đầu nhìn hắn, bỗng đổi giọng, đưa cánh tay ra ôm lấy cổ của hắn "Đại đế nếu quan tâm, vì sao không tự mình nghiệm xem đi?" Cho dù là hồng y quỷ tu mười năm trước giả vờ yêu sủng, hay là tân nhậm ma tướng hiện giờ thẳng thắn quyến rũ, nhiệt tình của Cơ Khinh Lan lại như hỏa diễm vĩnh viễn không tắt, ngay cả Phi Thiên Tôn thỉnh thoảng đều có loại ảo giác mình bị thiêu đốt. Nhưng mà cho dù hỏa diễm đẹp đẽ chói mắt cỡ nào, đều chỉ có thể tổn thương ngoài da, không thể cháy đến trong lòng hắn. Phi Thiên Tôn nghĩ như vậy, liền cảm thấy không cao hứng lắm, giơ tay chuẩn bị đem hắn đẩy ra xa một chút, lúc cúi đầu đối diện đôi mắt phong quang liễm diễm kia, bỗng nhiên lại có chút không nỡ để cho hắn rời xa. Mười năm trước, biết rõ Cơ Khinh Lan đã đánh mất giá trị, bản thân mình vì sao còn muốn giữ hắn lại? Đến giờ khắc này, Phi Thiên Tôn mới bừng tỉnh rõ ràng. Đáp án kỳ thực rất đơn giản: Hắn chỉ là còn muốn nhìn thấy gương mặt của mình phản chiếu trong đôi mắt đó..