Mộ Tàn Thanh vừa rời khỏi đại điện, liền có một tỳ nữ dáng người uyển chuyển tiến lên, dẫn y đi đến Noãn Ngọc các. Vị trí của Noãn Ngọc các nằm ở phía nam cung Yêu hoàng, chính là chỗ Hồ vương Tô Ngu tự mình chủ trì xây dựng một gian tiểu lâu hình bát giác. Nó đứng lặng lẽ trên một cái hồ xanh biếc, một cái guồng không ngừng không nghỉ cuốn lên dòng nước trong suốt trút xuống mái nhà, thuận theo mái ngói hoa văn đặc thù chảy xuôi, lúc rơi xuống cạnh bát giác liền như một tấm rèm châu ngọc, hơi nước bốc lên như mộng như ảo. Địa phương này vốn lạnh, lại được Hồ vương tỉ mỉ dùng bốn khối noãn ngọc cực lớn điêu khắc thành vách tường, đem hơi nước đều che ở ngoài, trong phòng quanh năm đốt đuốc nhân ngư cùng Linh Tê hương. Ánh nến, mùi thơm, hơi nước thông qua khe hở chạm trổ hoa văn trên cánh cửa luân chuyển, ban ngày có thể thấy được ánh sáng lấp lánh như dát vàng, ban đêm liền có thể ngắm trăng sao in đáy nước, vừa là chỗ thưởng ngoạn cũng là chỗ nghỉ ngơi. Tỳ nữ dẫn đường nhiệt tình giới thiệu chỗ diệu dụng của Noãn Ngọc các, Mộ Tàn Thanh cũng thập phần hiểu ý mà phối hợp với nàng, trong lòng lại xoay chuyển vài phiên ý nghĩ. Nghe đâu Phá Ma chiến năm đó chỉ có giết lầm không hề bỏ sót, Linh tộc vì sao lại đem một cái ma vật chỉ phong ấn mà không giết? Ma vật kia có giá trị gì mà ở trong lòng bọn họ hơn cả Huyền La ngũ ấn? Đối với người hiểu biết mà nói, việc này đem đến cảm giác uy hiếp cũng càng mê hoặc. Cơ Khinh Lan cùng ma vật kia có quan hệ gì? Tại sao hắn nhất định muốn mình đi tranh Bạch Hổ ấn? Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi trầm xuống. Liễu Tố Vân không ngờ một câu trêu chọc của mình cư nhiên trở thành sự thật. Mộ Tàn Thanh không phải ngẫu nhiên trở về. Lúc y từ miệng Cơ Khinh Lan biết được tin tức Linh tộc ban bố Ngũ cảnh Phá Ma lệnh, trước tiên liền đi một vòng Tây Tuyệt cảnh, mục đích là từ Yêu tộc lấy được pháp lệnh này, chuẩn bị cho hành động sắp tới của mình một con đường hợp lý minh bạch. Nhưng y không ngờ lại thuận lợi mà trùng hợp đến như vậy, Phá Ma chú ấn cực kì trọng yếu liền được Yêu hoàng cùng Hồ vương tự mình trao cho y. Mộ Tàn Thanh chưa bao giờ nghĩ mình là thứ bánh bao người gặp người thích, đối phương càng như vậy, y lại càng nghi ngờ. Trên đời này sẽ không có ân huệ thiện ý nào không có lý do, đặc biệt là đối với địa vị tồn tại của Yêu hoàng cùng Hồ vương mà nói. Nếu bọn họ không có mưu đồ đối với mình, như vậy thì bản thân chuyện Phá Ma lệnh này có vấn đề, khiến cho quân vương quyền cao chức trọng không thể manh động, mà muốn mượn tay người khác can thiệp. Nếu là vế sau, kết hợp với tự mình tìm hiểu, thuyết minh người được chọn có ba điểm hạn chế: xuất thân Yêu tộc Tây Tuyệt lại liên luỵ không sâu, thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn nằm trong vòng khống chế, đối với chuyện này có điều tri tình mà manh mối nắm giữ có hạn. Nói cách khác, Yêu tộc đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong vũng nước đục trở mặt bứt ra, vì thế ở lúc cần thiết có thể dễ dàng từ bỏ tranh đoạt Bạch Hổ ấn. Ẩn ý sau lưng này khiến Mộ Tàn Thanh không khỏi suy nghĩ sâu xa. Y theo bản năng mà cách quần áo sờ sờ lên ngực. Bất kể nói thế nào, mục đích duy nhất chuyến này đã thành cũng xem như là chuyện tốt. "Chính là chỗ này." Thanh âm ôn nhu của tỳ nữ vang lên, Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu, vừa dịp nhìn thấy lầu các tinh xảo được bao phủ dưới rèm nước. Lúc này chính là buổi trưa, ánh dương quang trên mặt nước sinh ra những vẩy vàng lóng lánh. Trên mặt hồ lục bình xanh ngát, thỉnh thoảng có cá chép nhảy lên đớp mồi, khiến người vừa thấy liền tâm thần sảng khoái, bao nhiêu buồn bực trong lòng bất tri bất giác như được xoa dịu tiêu tán. Có tiếng đàn từ trong các phát ra, êm như nước chảy mây trôi, khiến vui tai đẹp ý, mà lại chạm thẳng vào tâm. "Noãn Ngọc các là nơi ưa thích của Hồ vương điện hạ, ngay cả vẩy nước quét nhà cũng không chuẩn cho chúng ta chạm vào, nô tỳ chỉ có thể đưa đến nơi này, thỉnh đại nhân tự mình đi vào nghỉ ngơi." Tỳ nữ hướng y cúi người "Hồ vương điện hạ ban tặng vưu vật cho ngài, đã đợi ở trong các." Mộ Tàn Thanh lấy lại tinh thần, nhớ tới lời nói ám muội không rõ của Tô Ngu trong Thiên điện, lại nghe tiếng đàn liên miên bất tuyệt bên tai, trong lòng dâng lên một tia linh cảm không lành: "Là...!vưu vật gì?" "Cái gọi là vưu vật, dĩ nhiên là mỹ nhân a." Tỳ nữ che miệng cười khẽ, hai cái tai chuột trên đầu cũng hơi rung rung "Điện hạ nói «hồ ly sinh ra đã có khả năng mị hoặc thông linh», đây là trời ban, không thể từ chối. Ngài tuy rằng chưa tu đạo âm dương thải bổ, cũng không thể ngay cả nửa điểm hoan vị cũng chưa thử nghiệm. Ngày khác nếu như gặp gỡ cao thủ tinh thông đạo này, chẳng phải là muốn ăn thiệt thòi còn bị chiếm tiện nghi?" Nàng nói tới uyển chuyển, kỳ thực nguyên văn của Tô Ngu chính là: "Chúng ta nhân gia tam vĩ hồ ly đều trái ôm phải ấp con cháu đầy đàn, đường đường thất vĩ yêu hồ lại vẫn là thân đồng tử, nói ra đều ném hết mặt mũi của Hồ tộc!" "..." Dù là như vậy, Mộ Tàn Thanh từ lúc sinh ra tới nay cũng là lần đầu nếm trải tư vị không có gì để nói. Y nhịn nửa ngày, vẫn không thể miễn cưỡng mình nghẹn ra một câu "Tạ ơn" nghiến răng nghiến lợi. Cũng may tỳ nữ lanh lợi, vừa thấy sắc mặt y lúng túng liền thức thời xin cáo lui, lưu lại một mình Mộ Tàn Thanh đầy lòng buồn bực đứng bên ngoài Noãn Ngọc các. Hơi nước quanh năm không tiêu tán khiến thiên lôi dư lực còn đang quấy phá trong cơ thể y an tĩnh một chút. Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi, xoa xoa mặt đẩy cửa bước vào. Tiếng đàn hơi chùng lại, sau đó lại vang lên, âm thanh kỳ ảo thanh tao, vấn vương không dứt. Mộ Tàn Thanh một chân bước vào trong nhà, tay đặt trên khung cửa bất động, thần sắc hiếm thấy có chút hoảng hốt. Y tu hành đến nay đã gần 500 năm, chưa từng nhìn qua mấy trường phong hoa tuyết nguyệt, dĩ nhiên cũng chưa từng nghe được mấy khúc đàn. Năm đó vì báo mối thù nhà, y dùng phong đao tuyết kiếm đem một thân da lông mềm mại của mình rèn luyện thành cứng cỏi. Sau đó đại nạn không chết đi theo Tịnh Tư, trong lòng cũng chỉ sót lại tu hành cùng luyện võ. Ngoài việc của Nhiễm nương trước đó, Mộ Tàn Thanh chưa từng để ý người khác, dĩ nhiên cũng không có gì khát cầu đối với ngoại vật. Cho tới lúc này, y bị người đánh động tiếng lòng, vẫn duy trì tư thế có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, lặng yên nghe xong một khúc đàn không biết tên. Cuối cùng một trường âm qua đi, nhịp đàn chuyển thành trầm, cầm sư một tay ấn huyền ngừng dư âm lại, hỏi y: "Đại nhân nghe thấy được cái gì?" (*) [(*) cầm sư: người đánh đàn/nhạc công. Huyền là cái dây đàn] "...!Mùa xuân." Mộ Tàn Thanh liền hơi nhắm mắt "Ta không hiểu âm luật nhịp điệu, chỉ là ca khúc này của ngươi nghe xong khiến cho lòng người bình yên, ấm áp thư thích, rất giống như .. gió xuân mưa phùn rơi xuống nhân gian, khiến cho đất đai hồi sinh, cây cỏ thức tỉnh, tựa như có ong bướm lượn trong rừng hoa, trăm chim cao giọng hót đón chào, tràn ngập hơi thở cuộc sống." Y không a dua nịnh hót, từ trước đến giờ cũng không nói lời hay. Làm một con hồ yêu, Mộ Tàn Thanh quả thực có thể tính là một kẻ dị biệt trong tộc, uổng cho cái bề ngoài xinh đẹp, chẳng có một đức tính gì của yêu. Những con hồ ly khác tinh tường tu hành mị thuật câu dẫn nam nữ, y lại nhảy nhót tưng bừng tìm người đánh nhau; Những con hồ ly khác lời ăn tiếng nói khéo léo trêu hoa ghẹo nguyệt, y lại gặp chuyện bất bình vung tay giúp đỡ; cho dù đại cô nương tiểu tướng công, toàn bộ không cho có cơ hội "lấy thân báo đáp". Vội vàng mấy năm qua đi, hồ ly tinh cùng tuổi y, hoặc là bị tu sĩ giết, hoặc là đã có hậu thế đầy hang động, Mộ Tàn Thanh vẫn còn ngồi chắc trên cái ghế mang danh "đệ nhất bại hoại trong Hồ tộc", bên cạnh ngoại trừ mấy huynh đệ nhậu nhẹt, ngay cả người làm ấm giường cũng đều không có, càng không cần phải nói mấy lời ngon tiếng ngọt đi lấy lòng ai. Cầm sư nghe vậy, ngữ khí vẫn là nhàn nhạt, không thấy vui giận: "Người đàn dùng âm thanh gởi tình, người nghe cảm thấy tình từ trong lòng. Thủ khúc này nguyên bản vô danh không ý nghĩa, bất quá thấy cảnh mà phát. Ngài chỉ là gặp đúng dịp đặt mình vào cảnh này liền nghe ra tâm tư thôi." Mộ Tàn Thanh nở nụ cười: "Trời đất chứng giám, ta cũng không có ý tư xuân." (*) [(*) tư xuân: nghĩ/hoài niệm/mong đến mùa xuân, ở đây là ý mùa xuân phát tình] "Những gì ngài tâm tâm niệm niệm, chính là «cuộc sống»." Hai mắt Mộ Tàn Thanh hơi nheo lại. "Mùa xuân, từ biệt giá rét mùa đông mà đến, là sinh cơ làm phai đi tĩnh mịch, cũng khiến cho mầm non chui từ dưới đất lên. Trong lòng ngài có một mặt trời mùa xuân, đó là dũng khí đánh tan giá lạnh." Gió nhẹ cuốn lấy hoa rơi thổi vào cửa sổ, cánh hoa vương vào trên dây đàn. Cầm sư từ sau bàn đứng lên, một nửa người chìm trong bóng của bức bình phong bằng ngọc thạch bên cạnh, nửa kia lại tắm trong ánh mặt trời sáng rọi, ở đuôi lông mày khóe mắt như vẩy một lớp mảnh vàng. Nam nhân cầm sư vóc người rất cao, hình dáng lại gầy gò, hai tay khớp xương rõ ràng, từ tay áo màu xanh lam lộ ra một đoạn cổ tay tái nhợt, mái tóc dài đen như lông quạ xõa tung trên vai, dễ dàng liền có thể hút ánh mắt người nhìn. Khuôn mặt này kỳ thực không xem là dung sắc mê người, chỉ có thể nói là thanh nhã ôn nhuận, lại khó có thể che giấu khuyết điểm: dưới làn mi đen láy là một đôi mắt ảm đạm vô thần. Đây là một người mù. Người mù khẽ mỉm cười: "Ta là Văn Âm, tôn giá là Mộ đại nhân phải không?" "A...!Ân." Mộ Tàn Thanh đóng cửa đi vào, mới vừa vào y liền không nhịn được ngửi một cái "Ngươi là Nhân tộc?" Văn Âm hướng về phía y nghiêng nghiêng đầu: "Ta đến từ Miên Xuân sơn." Mộ Tàn Thanh bỏ ra một chút nỗ lực, mới từ trong đầu lục ra điểm tin tức có liên quan đến nơi này: Miên Xuân sơn ở vào phía đông nam Tây Tuyệt cảnh. Đó là một vùng đất sơn cùng thủy tận, cũng không có đại yêu nào tu hành nơi đây, vì vậy ở gần đó phần nhiều là thú hoang chưa khai linh trí cùng nạn dân lưu vong. Địa phương như vậy, nhìn kiểu nào cũng không nuôi ra được nhân vật thanh tú tinh tế thế này. Văn Âm tựa hồ từ vẻ trầm mặc của y đoán được cái gì, cười nói: "Ta nghe nói đại nhân quanh năm du lịch ở ngoài, chắc chắn đã lâu chưa có trở về, không biết thương hải đã hóa tang điền, Miên Xuân sơn ngày nay đã khác xưa." Mộ Tàn Thanh vừa nghĩ cũng đúng, liền không tra cứu sâu. Hiện tại tiếng đàn đã ngừng, lời nói của Tô Ngu cùng tỳ nữ lúc trước lại trở về trong đầu, làm cho y nhìn thấy Văn Âm liền có chút không được thoải mái. Y rót chén nước tựa như trâu gặm mẫu đơn mà uống, không tìm được đề tài gì để nói: "Ta...!Ngươi...!ách...!ngươi nếu là Nhân tộc, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?" Văn Âm dứt khoát đáp: "Phụng mệnh Hồ vương, hảo hảo hầu hạ ngài." "Phốc ..." Chén trà thứ hai của Mộ Tàn Thanh trực tiếp phun ra đất, ho đến chết đi sống lại. Bạch y yêu hồ cảm thấy chính mình cho dù là bị Tịnh Tư đánh thành nửa người tàn phế cũng không đến nỗi chật vật như vậy, trúc trắc nói: "Đừng...!đừng đùa giỡn...!Ta...!Ngươi..." Y nghĩ nát óc chung quy không thể nói ra cái gì. Văn Âm đứng trước mặt y, hai bàn tay vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo nâng mặt y lên. Đại khái là Nhân tộc quá yếu đuối, hành động cũng không có địch ý, cử chỉ của Văn Âm không làm kinh động bản năng phòng bị của Mộ Tàn Thanh. Y bị ép ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt nam nhân áo lam đang từ từ hạ thấp xuống. Y sửng sốt chốc lát, sau đó vội vàng nghiêng đầu đi. Đôi môi Văn Âm chạm vào thái dương Mộ Tàn Thanh, bàn tay lại xoa xoa đôi tai chẳng biết lúc nào đã biến trở về nguyên hình của y, khẽ cười nói: "Nóng a, da mặt đại nhân thật đúng là mỏng!" Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, cảm giác tê dại từ xương đuôi xông thẳng lên đỉnh đầu. Mộ Tàn Thanh đẩy hắn ra, bưng lỗ tai lùi về sau hai bước, cảm thấy đối phương mà nói tiếp mấy câu, khả năng xương cốt mình cũng phải mềm nhũn. Trong lòng y hơi khẩn trương, dùng yêu lực đè xao động xuống, thấy người nam nhân thân thể cứng đờ, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, quả thật là phàm nhân không có tu vi. Gặp ma nha! Trước đây làm sao không phát hiện mình đối với nhan sắc lại khuyết thiếu sức đề kháng như vậy? Lẽ nào thật sự là tuổi tác vừa vặn mùa xuân cũng đến rồi?! Y thầm niệm hai câu tĩnh tâm chú, khó khăn nói: "Ngươi...!đừng như vậy, lại khiến ta có cảm giác là chính mình hầu hạ ngươi..." Nói còn chưa dứt lời, Mộ Tàn Thanh liền hận không thể tát cho mình một cái, thực sự là ấm đầu quá rồi! Y thu yêu lực lại, Văn Âm chợt cảm thấy thoải mái, thức thời không tiếp tục áp sát nữa, chỉ than nhẹ một tiếng: "Đại nhân sao lại nói thế, ngài muốn ta làm cái gì, ta nào có tư cách không nghe?" Mộ Tàn Thanh thần sắc phức tạp hỏi: "Ngươi là tự nguyện tới nơi này sao?" Yêu tộc Tây Tuyệt mặc dù cùng Nhân tộc tồn tại, rốt cuộc quyền lực áp đảo bên trên, phát sinh việc bắt nạt chiếm giữ cũng không hiếm thấy, cuối cùng bất quá là trao đổi ích lợi hoặc mạnh được yếu thua. Mộ Tàn Thanh nghĩ nếu đúng là như vậy, ngày mai y sẽ đem đối phương đưa đi, một nhân vật thanh tú như thế này không nên bị ô nhục nơi đây. Ai ngờ Văn Âm lắc lắc đầu: "Không, là ta tự nguyện." Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói: "Nhân yêu khác biệt, ngươi biết làm như vậy kết cục là thế nào không?" Văn Âm nhàn nhạt nói: "Trở thành đồ chơi, hoặc biến thành lô đỉnh, chạy không thoát kết cục hóa thành da cốt." "Vậy tại sao ngươi lại muốn tới?" Văn Âm hỏi ngược lại: "Đại nhân có sự tình không tiếc đánh đổi cũng muốn hoàn thành hay không?" Mộ Tàn Thanh ngẩn ra, nhớ tới Nhiễm nương, ánh mắt nhu hòa xuống: "Có." "Cái này cũng là nguyên nhân của ta." Văn Âm cúi đầu "Ta đối Yêu tộc có điều sở cầu, dùng chính mình đánh đổi. Vì vậy đại nhân không cần có bất kỳ băn khoăn nào, tất cả là ta cam tâm tình nguyện." Mộ Tàn Thanh nheo mắt lại, y nguyên bản cũng không tin Tô Ngu vào lúc này lại cố ý đưa cái ngoạn vật chỉ có bề ngoài đến đây, trong lòng càng thêm cảnh giác. "Đáp ứng giúp cho ngươi là Yêu tộc, hay là Hồ vương?" "Cũng không phải." Văn Âm buông cổ áo ra "Hồ vương đem ta đưa cho đại nhân. Nếu như đại nhân chịu tiếp thu ta, chính là đáp lại yêu cầu của ta." Trên cổ hắn có một phù văn to bằng móng tay màu trắng. Đây là một loại khế ước thông thường trong Ngũ cảnh, nguyện đem chính mình làm lợi thế khế ước, ai đáp lại yêu cầu của hắn, hắn chính là nô bộc của người đó vĩnh viễn không phản bội, đến chết mới thôi. "Trực giác nói cho ta, việc ngươi yêu cầu là phiền phức, bằng không Hồ vương sẽ không đem chuyện này đá đến chỗ ta, mà ta cũng không có hứng thú tự chuốc phiền phức." Mộ Tàn Thanh khoanh tay "Ngươi hẳn cũng có thể đoán được điểm ấy, cho nên vừa nãy che giấu việc này, cố ý cùng ta thân cận, muốn gạt ta cầm trước lợi thế dĩ nhiên liền không thể không đáp ứng yêu cầu, đúng không?" Văn Âm có chút xấu hổ nói: "Ta...!lần đầu tiên lừa người, có chút vội vàng lộ tẩy, thỉnh ngài thông cảm." Mộ Tàn Thanh bị hắn chọc tức trái lại nở nụ cười: "Cũng may ngươi không dám tiếp tục lừa ta. Dù sao khế ước này cũng không bền chắc, ta chỉ cần giết ngươi hoặc là cố ý kéo dài đến khi ngươi chết đi, dĩ nhiên là thoát khỏi ràng buộc." Sắc mặt Văn Âm hơi trắng đi. Hắn so với Mộ Tàn Thanh cao hơn một chút, vẻ ngoài cũng trưởng thành không ít, chỉ là vóc người gầy gò gương mặt có sắc thái bệnh hoạn, lúc này quỳ dưới mặt đất cúi đầu không nói gì, thấy thế nào cũng khiến người ta sinh ra cảm giác không đành lòng. Mộ Tàn Thanh không muốn quản hắn, lại có chút buồn bực khó giải thích được, ở trong phòng bước đi ba, bốn vòng, chung quy vẫn dừng lại trước mặt hắn ngồi chồm hỗm xuống, một tay nâng cằm hắn lên. "Ngươi nói cho ta biết trước, đến cùng là chuyện gì? Chờ ta nghe xong, sẽ quyết định có muốn giúp ngươi hay không." Mộ Tàn Thanh quan sát gương mặt hắn "Nói rõ trước, nếu như gạt ta, liền ăn ngươi!" Răng nanh ở giữa môi như ẩn như hiện. Nếu mà mắt Văn Âm nhìn thấy mọi vật, liền có thể thấy lãnh ý trong đồng tử đỏ hồng của yêu hồ tuyệt đối không giả. Hắn im lặng chốc lát, hai tay mở thắt lưng ra, linh hoạt rút dây cởi nút. Trong nháy mắt, toàn bộ quần áo rơi xuống đất, thân không tấc vải. "Nương a....! " Mộ Tàn Thanh giật thót. Y kêu đối phương thẳng thắn chứ không kêu hắn "thẳng tuốt tuồn tuột" như vậy! Nguy hiểm lần này thật xuýt chút nữa khiến y cả kinh tông cửa sổ mà chạy. Ngăn cản bước chân y chính là động tác kế tiếp của Văn Âm: nam nhân rút một cây chủy thủ nguyên bản treo ở bên hông ra, trở tay cắt đứt cổ họng chính mình! Động tác cực nhanh lại tàn nhẫn. Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co lại, đã thấy Văn Âm không ngã xuống đất mà chết, vết thương nơi cổ họng cũng không có máu chảy ra. Da thịt bị cắt trong nháy mắt hợp lại, dùng nhãn lực của Mộ Tàn Thanh có thể thấy có vật gì nhỏ bé nhúc nhích ở dưới da, vừa cầm máu vừa chữa trị vết thương. "Chuyện này..." "Người Miên Xuân sơn chúng ta, từ trăm năm trước bắt đầu chính là thân thể trường sinh bất lão." Văn Âm đứng lên, ngón tay vuốt qua cổ họng mới vừa bị cắt đứt của mình, nơi đó ngay một chút vết tích cũng đều không lưu lại. Gương mặt Mộ Tàn Thanh lộ vẻ kinh ngạc. Thiên đạo có quy luật, hưng thịnh rồi sẽ suy tàn, xanh tươi rồi sẽ khô héo chính là không thể vượt qua luân hồi. Thần có thiên nhân ngũ suy, Ma có khí số tương cận, yêu, linh, quái mặc dù số tuổi thọ trăm nghìn cũng không phải bất tử bất diệt, chớ nói chi là Nhân tộc. Trường sinh bất lão là cảnh giới vô số sinh linh tha thiết mơ ước, bây giờ lại xuất hiện ở Miên Xuân sơn tầm thường này, phản ứng đầu tiên của Mộ Tàn Thanh không phải kinh hỉ, mà là ngạc nhiên nghi ngờ. Việc này không đúng. Y nghĩ như vậy, nếu thực sự là trường sinh bất lão, Hồ vương sẽ không đem chỗ cực kỳ tốt này nhường lại, Văn Âm cũng không cần phải mạo hiểm đến Yêu tộc. Y đến gần Văn Âm, ngón tay dọc theo gáy nam nhân bắt đầu sờ xuống, chậm rãi nhíu mày: dưới da thịt người này, đích xác có vật còn sống, hình thái không lớn, số lượng cũng không nhỏ. Y đột nhiên hỏi: "Ngươi sợ đau không?" Văn Âm hiểu rõ ý, lắc đầu một cái: "Ta...!quen rồi." Ba chữ ngắn ngủi, lại khiến đầu tim Mộ Tàn Thanh run rẩy. Y không do dự nữa, chuyển tới phía sau nam nhân, tay phải đặt vào huyệt Đại chuy sau cổ hắn, tay trái lại quỷ thần xui khiến đưa đến phía trước, bịt kín miệng Văn Âm. "Đau liền cắn ta, không cần chịu đựng." Vừa dứt lời, tay phải chập lại như đao từ Đại chuy đột nhiên xẹt qua, kèm theo tiếng da thịt bị rạch ra nhẹ vang lên, phảng phất như dùng một cây kéo cắt ngang trang giấy! Văn Âm sắc mặt trắng nhợt, tiếng hét lên đau đớn bị bàn tay ép quay vào trong cổ họng, hắn chỉ có thể gắt gao cắn chặt tay trái yêu hồ, chỉ khoảnh khắc liền đổ máu. Mộ Tàn Thanh dường như không phát hiện, tay phải của y thăm dò vào trong, linh xảo bắt được mục tiêu, trước khi vết thương khép lại kịp rút ra. Yêu lực ở trong lòng bàn tay ngưng tụ, đem vật kia bao vây trong một khối băng trong suốt. Nhưng mà Mộ Tàn Thanh xuyên qua khối băng không nhìn thấy bất luận vật gì bên trong, phảng phất y không bắt được thứ gì. Y sửng sốt một chút, sắc mặt hơi trầm xuống, một đốm lửa ở trong khối băng dấy lên, lần này rốt cuộc nhìn thấy có một con sâu nhỏ trong suốt ở trong ngọn lửa giãy dụa, lúc đốm lửa tắt liền yên tĩnh lại, phảng phất như hòa làm một thể với khối băng. "Đây là...!Âm cổ!" [Tác giả có lời: Tiểu kịch trường: Mộ Tàn Thanh: Mẹ ưi...!đột nhiên cởi quần áo câu dẫn, hù chết bảo bảo! Văn Âm: bảo bảo năm trăm tuổi? Mộ Tàn Thanh: Ngươi con mẹ nó, đừng có đánh trống lảng! Ngươi cởi cái gì mà cởi?! Văn Âm: Đều nói muốn hầu hạ ngươi nha ╮(╯_╰)╭ Mộ Tàn Thanh: Á đù, thứ ác nghiệt của ngươi so với lão tử còn lớn hơn, đây là hầu hạ ta? Văn Âm: Không tin ngươi thử xem? Mộ Tàn Thanh: Cút cút cút!.