Trời đất tựa như miệng cống cuồn cuộn xả lũ, một dòng máu ô trọc tụ lại che phủ tâm hải. Nước biển đen nhánh nguyên bản phẳng lặng như mặt gương đột nhiên mất khống chế, tựa như dã thú nổi giận, lăn lộn gào thét, hung mãnh mà đánh về phía kẻ xâm nhập. Mà những nanh vuốt màu đỏ tươi đó cũng ở trong làn nước tùy ý mở rộng, rất nhanh ăn mòn mảnh đại dương vô biên vô tận này. Từ trong biển nước bốn phía bốc lên khí lưu màu đỏ như được dẫn dắt, tất cả tụ lại trên không trung vùng đất hoang giữa biển, trong khoảnh khắc gieo xuống một hồi tinh phong huyết vũ. Ngàn vạn cây Huyền Minh mộc sinh trưởng phía dưới được gột rửa, sợi rễ từ trong đất bùn lộ ra, tranh nhau hút lấy huyết thủy. Từng sợi từng sợi tơ máu đỏ sậm tựa như mạng nhện từ gốc rễ bắt đầu lan hướng lên trên. Ngay tại lúc này, một bóng người xuất hiện trong rừng cây. Cầm Di Âm hai tay bấm quyết, theo hắn niệm chú, trong Bà Sa thiên mây thu mưa tạnh, huyết sắc từ trên Huyền Minh mộc rút đi, hoàn toàn ẩn vào tầng bùn đất sâu bên dưới, biến mất không còn tăm hơi. Nhưng mà Bạch Yêu hiểu rõ, chúng không hề rời đi mà chỉ bắt đầu lẩn trốn, chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cũng có thể ăn mòn nơi này. "Lăn ra đây!" Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, tùy ý bạo phát khí tức bá đạo, mãnh liệt đến cực điểm. Cầm Di Âm biết, người đeo mặt nạ kia không chết, đạo hạnh của mình không bằng đối phương, ngay một đòn tối hậu kia cũng chỉ làm hắn trọng thương nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ. Vì thế hắn mới dốc toàn lực kéo dài hành động của người đeo mặt nạ, để Mộ Tàn Thanh đi phá hoại Cự Luân. Vật này một khi bị phá hoại, Giới Tử cảnh kia sẽ sớm đóng lại, tất cả mọi người bên trong cũng bị quy tắc bài xích ra ngoài, trở về vị trí cũ. Nhưng mà Cầm Di Âm không ngờ tới, người đeo mặt nạ ở chớp mặt sắp bị bài xích, không tiếc cắt rời nguyên thần, mượn Huyền Minh mộc làm môi giới xâm lấn Bà Sa ảo cảnh, không khác nào cắm rễ trong hồn phách của hắn. "Ngươi muốn ăn mòn Huyền Minh mộc, muốn ô nhiễm Bà Sa thiên, muốn lấy phương pháp này đoạt xác ta..." Trong mắt Cầm Di Âm như tôi độc "Ngươi có bản lĩnh như thế, làm sao không dám lăn đến trước mặt ta?" Khắp nơi vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ ở trên mặt biển không hề có một tiếng động hội tụ thành một cái vòng xoáy đỏ sậm, một thân ảnh bán trong suốt đứng trong đó, hơi nước dày đặc cùng sương mù làm mơ hồ khuôn mặt lẫn bóng dáng. Hắn bất động không nói, lặng im mà nhìn hướng bên này. Cũng như Mộ Tàn Thanh hiện đã về tới tầng thứ sáu Chủ lâu Tàng Kinh các, người đeo mặt nạ từ lúc Giới Tử cảnh trở về vị trí cũ, cũng đã quay lại Vấn Đạo đài. Trước mắt chỉ là một đạo thần niệm hóa ảnh hắn tách ra cũng đã quỷ quyệt như vậy. Cầm Di Âm thấy hắn hiện thân, không nói hai lời liền cưỡi gió mà đi, hai tay mười ngón biến ảo như hoa sen hé nở, Bà Sa tâm hải trong một tiếng ầm ầm nổ vang nổi lên sóng thần, vô số thủy tiễn (*) phóng lên trời. Ngay sau đó chúng thay đổi phương hướng, vạn mũi tên cùng phát đánh úp về phía mục tiêu! [(*) mũi tên bằng nước hóa hình] Quy tắc của Bà Sa thiên theo ý niệm của Cầm Di Âm mà thay đổi, cho dù người đeo mặt nạ tinh thông phương pháp biến tướng hư thực, hiện tại cũng chỉ có thể đứng ở chỗ cũ ứng chiến. Nhưng mà hắn động cũng không động, để mặc thủy tiễn đâm thủng ngực mà qua! Sau một khắc, thân ảnh Cầm Di Âm đột nhiên khựng lại. Hắn cúi đầu, nhìn thấy ngực mình mở ra một cái động giống y như đúc. "Phốc...." Trong căn nhà gỗ, Bạch Yêu bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, khom người phun ra một ngụm máu. Nàng vốn đã nhỏ gầy, sau khi phun ra ngụm tinh huyết này càng thêm suy sụp, ngón tay co giật bất tri bất giác đem đệm chăn vò nát, hai mắt đã biến trở về đồng tử trắng củng mạc đen giống như bản thể. Lúc này trong mắt nàng tơ máu trải rộng, ma khí quỷ dị cuồng bạo theo huyết dịch lưu động cuồn cuộn đổ về thân thể này. "Ngươi thoạt nhìn thật không tốt!" Một thanh âm ở phía sau vang lên. Bạch Yêu theo bản năng căng thẳng sống lưng, ánh mắt ngoan lệ mà quay đầu, nhìn thấy người áo xanh đứng ở trong góc phòng. "Là ngươi." Nàng lau đi vết máu bên môi "Ngươi ở đây bao lâu rồi?" "Chốc lát mà thôi." La Già Tôn đối với sắc mặt dị thường khó coi của nàng hoàn toàn thờ ơ "Phi Thiên Tôn để ta tới hỏi một câu: thời điểm nào động thủ?" Bạch Yêu năm ngón tay xiết chặt: "Cành nhanh càng tốt." Tình huống của nàng hiện giờ thực sự không ổn. Người đeo mặt nạ như một cái u linh không thể tránh thoát, gắt gao quấn lấy Mộ Tàn Thanh, đuổi theo đối phương tiến vào Giới Tử cảnh, muốn ở nơi đó đem con hồ ly này nuốt chửng vào trong cơ thể mình. Vì vậy mới có thể kích động ma lực mà Cầm Di Âm lưu lại trên người Mộ Tàn Thanh, khiến hắn biết sự tình không đúng. Nhưng mà nguyên thần bản tôn của Cầm Di Âm không thể dễ dàng rời khỏi Di Hồn điện, nếu không sẽ sớm bại lộ manh mối, khiến cho mưu hợp cùng Phi Thiên Tôn thất bại. Hậu quả của thất bại đó hiện giờ bọn hắn cũng không thể gánh nổi. Bởi vậy, hắn chỉ có thể truyền thêm nhiều ma lực cho phân thần, dùng ma lực lưu lại cho Mộ Tàn Thanh để xác định địa điểm, làm đầu mối liên kết, chuẩn xác vượt qua giới hạn, lúc này mới có thể dưới điều kiện tiên quyết là không kinh động Tam Bảo sư, kịp thời đuổi đến Giới Tử cảnh. Đây chính là biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhưng khi phân thần bị Giới Tử bài xích trở về vị trí cũ, khối thân thể ma thai còn non nớt yếu đuối này căn bản không thể gánh chịu ma lực cường đại như vậy. Bạch Yêu hiện giờ có thể cảm thụ rõ ràng, nội tạng đã bắt đầu chậm rãi suy sụp, tứ chi không thể khống chế mà co giật run rẩy. Cầm Di Âm thật vất vả chiếm được một bộ thân thể có mức độ sử dụng lớn nhất ma lực của mình, còn chưa kịp dùng nàng hoàn thành nhiều kế hoạch lâu dài, thậm chí còn chưa kịp để cho nàng giống như Văn Âm, tạo thành dấu ấn lưu lại, khiến Mộ Tàn Thanh cả đời đều khó mà quên được, làm sao cam tâm liền phế bỏ như vậy? Bởi vậy, nhất định phải hành động sớm. Nàng phải nhanh chóng cùng bản thể hội hợp, sau đó tìm chỗ an toàn mà chữa trị bộ thân thể này, cũng đem khối u ác tính ngủ đông trong Bà Sa ảo cảnh kia lấy xuống nghiền nát. La Già Tôn không truy cứu nguyên nhân, nghe vậy nhân tiện nói: "Vậy bây giờ liền bắt đầu đi." "Các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" "Vẫn chưa. Thế nhưng tình huống có biến." La Già Tôn nói "Nguyên Huy bị giết trong Tàng Kinh các. Lệ Thù đã chạy tới, phỏng chừng Tam Bảo sư chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin tức. Hiện tại Trọng Huyền cung chính là mới bắt đầu loạn tượng, chúng ta mà không động thủ sẽ chậm trễ." "Nguyên Huy chết rồi?!" Bạch Yêu hơi thay đổi sắc mặt "Chuyện gì xảy ra? Ai làm ?" "Không biết. Phi Thiên Tôn truyền tin nói là hắn bị chém đầu, đạo đồng bên người bị trọng thương, chỉ điểm xác nhận hung thủ là Hồ yêu cùng ở trong lầu kia." Bạch Yêu sau khi nghe xong, trên mặt biến đổi không ngừng, đột ngột xốc đệm chăn lên bước xuống giường. Nàng lảo đảo mấy cái mới đứng vững, sau đó chạy thẳng hướng ngoài cửa. La Già Tôn ngăn nàng lại: "Ngươi đi đâu vậy?" "Ta dẫn y đi." Bạch Yêu một chưởng hất văng tay La Già Tôn, thần sắc âm trầm. Nguyên Huy là một con chó dưới trướng Thường Niệm, lại nắm giữ Tàng Kinh các bảo tàng vô giá. Trong kế hoạch của Ma tộc, hắn cũng là một chướng ngại vật nhất định phải đá văng ra, hiện giờ lại bị người khác sớm động thủ giết chết, còn tạo cho Ma tộc cơ hội thừa dịp loạn động thủ, là một chuyện tốt không thể nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà cái chết của hắn không thể liên lụy đến Mộ Tàn Thanh! Bạch Yêu có thể xác định Mộ Tàn Thanh không phải hung thủ, cũng hoàn toàn minh bạch tình cảnh đối phương hiện giờ. Vốn y đã là thân mang tội ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, nếu như liên quan đến việc sát hại Tàng Kinh các chủ, chắc chắn chứng thực hết thảy tội danh trên người y lúc trước còn chưa xác định, kết cục tốt nhất cũng phải bị giam đến chết trong Di Hồn lao. Nàng xem Mộ Tàn Thanh là con mồi nâng niu trong lòng bàn tay, dốc hết thủ đoạn đi che chở bồi dưỡng, chỉ đợi sau khi con mồi hoàn toàn chín muồi một ngụm nuốt vào trong bụng, hiện tại làm sao có thể cho phép kẻ khác phá huỷ y? "Ngươi bây giờ hẳn là nên trở về Quy Khư áp chế ma lực tăng vọt trong cơ thể." La Già Tôn nhìn bóng lưng của nàng "Bộ thân thể này chống đỡ không được bao lâu, nó chỉ một chút nữa là mục nát." Bạch Yêu bước chân ngừng giây lát, cũng không quay đầu lại mà chạy tiếp. ............... "Là ngươi! Ta nhìn thấy! Là ngươi giết Các chủ!" Thanh Mộc đầy mình lửa hận. Hắn dựa vào một tên đệ tử Minh Chính các mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, duỗi tay chỉ vào Mộ Tàn Thanh: "Uổng phí Các chủ hậu đãi hạng người lòng muông dạ thú như ngươi, lại là mật thám cho Ma tộc!" Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nơi đây đều lạnh lùng trầm trọng xuống. Chỉ có Phượng Tập Hàn nhíu nhíu mày. Hắn là theo chân Tư Tinh Di đi tới. Hai người nguyên bản ở trong Tư Thiên các nghị sự, bất thình lình cỏ thơm trong tay Tư Tinh Di gãy lìa, chính là dấu hiệu bất tường, ngay sau đó liền thu được truyền tin của Thanh Mộc. Tàng Kinh các địa vị đặc thù, Thanh Mộc phụ trách quản lý Chủ lâu tuy là đạo đồng, lại có quyền hạn không nhỏ. Nếu như gặp phải việc nguy cấp có thể dựa vào linh phù Tịnh Tư ban cho, trong nháy mắt thông báo cho tất cả chưởng sự sáu các. Bởi vậy, sau khi thu được tin tức ngắn ngủi này truyền đến, dù cho mắt Tư Tinh Di thương tổn chưa lành, cũng lập tức dẫn người chạy tới, Phượng Tập Hàn dĩ nhiên cũng đi theo. Bọn họ đến chậm một bước, tiến vào liền thấy Lệ Thù cầm kiếm chỉ về phía Mộ Tàn Thanh, thi thể Nguyên Huy đổ gục dưới đất. Thanh Mộc bị trọng thương, sau khi ăn đan dược liền mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, liên thanh những câu đều là phẫn hận đối với Mộ Tàn Thanh. "Nguyên Các chủ cánh tay phải chỗ đứt gặp chân hỏa thiêu đốt, cánh tay trái có vết cào đến tận xương. Xương sống, xương bánh chè từng chịu áp lực nặng nề, chết vì bị bêu đầu." Phượng Tập Hàn nhanh chóng kiểm tra thi thể Nguyên Huy, sắc mặt khó coi. Nhìn từ vết thương trên thi thể, cho dù là pháp thuật hành hỏa hay là võ đạo ngoại công, liền ngay cả vết chém nơi cổ cũng trơn nhẵn chỉnh tề, cực kỳ giống như bị vũ khí sắc bén gây nên. Những đặc thù này, thấy thế nào cũng là do hung thủ như Mộ Tàn Thanh để lại. Huống hồ y vốn ở chỗ này, lại có Thanh Mộc chỉ mặt đặt tên, tình huống thực sự gây bất lợi. Mọi người nghe vậy, dồn dập lấy pháp khí ra đem Mộ Tàn Thanh bao quanh bốn phía, đệ tử Tàng Kinh các lấy Thanh Mộc dẫn đầu càng là hận không thể ăn sống nuốt tươi y. "Ta không có giết Nguyên Các chủ." Mộ Tàn Thanh trầm giọng nói "Trước khi chuyện xảy ra, ta luôn ở tầng thứ sáu ngộ đạo, đối với chuyện ngoại giới phát sinh không hề có cảm giác. Khi tỉnh lại Nguyên Các chủ đã bỏ mình, Thanh Mộc thương thế nguy cấp, ta là muốn cứu hắn sau đó hỏi rõ, không ngờ hắn nhận định ta chính là hung thủ, lúc này mới quấn lấy triền đấu." Một tên đệ tử phẫn nộ quát: "Xảo ngôn lệnh sắc! Ngươi rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu!" Lệ Thù mặt lạnh như sương. Hắn giơ tay đè xuống tiếng ồn ào, nhìn về phía Thanh Mộc: "Nói rõ ràng, ngươi nhìn thấy cái gì?" Thanh Mộc lau máu cùng nước mắt trên mặt một cái, nỗ lực bình phục hô hấp, nói: "Các chủ tuân mệnh đem Mộ Tàn Thanh thu lưu tại Tàng Kinh các, không chỉ dặn bọn ta không được ngạo mạn, mà sau khi cung chủ cho phép, còn mượn Bạch Hổ pháp ấn cho y tìm hiểu, để bù đắp công lao bắt ma lần này." Việc cho mượn Bạch Hổ pháp ấn, Lệ Thù cùng Tư Tinh Di đều nhận được tin tức từ chỗ Tịnh Tư, tuy rằng chưa tuyên bố rộng rãi, người nên biết trong lòng đều rõ ràng, trước mắt nửa điểm ngoài ý liệu cũng không. Trại lại, những đệ tử khác gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, một số người bắt đầu xì xào bàn tán. "Bạch Hổ pháp ấn can hệ trọng đại, Các chủ liền ngoại lệ đem Mộ Tàn Thanh đưa vào Chủ lâu, mở tầng thứ sáu ra để y đi vào Giới Tử cảnh tìm hiểu. Đệ tử thân phận thấp kém, không tiện ở lại, liền đứng bên ngoài chờ đợi." Thanh Mộc nói tới chỗ này, trong mắt hiện lên vẻ bi ai "Ước chừng qua hai canh giờ, đệ tử chợt nghe động tĩnh không đúng, tựa như có người ở trong lầu đấu pháp, vội vã đẩy cửa tiến vào. Liền thấy..." Hắn chỉ vào Mộ Tàn Thanh, trợn mắt nhe răng dữ dội: "Ta thấy y...!chém đầu Các chủ!" Mộ Tàn Thanh nói: "Nguyên Các chủ tu đạo ngàn năm, cứ xem như ta cùng với hắn chém giết, làm sao có thể toàn thân trở ra? Huống hồ ta cùng với Nguyên Các chủ không thù không oán, lần này còn được hắn chiếu cố rất nhiều, vì sao phải lấy oán trả ơn? Ngươi nói ta là mật thám Ma tộc, nhưng có nhìn thấy ta cùng Ma tộc nào liên thủ? Nếu mà thấy được, vậy Ma tộc đó là nam hay nữ, dáng dấp thế nào, dùng chú thuật pháp khí gì?" Không đợi Thanh Mộc nói chuyện, y lại lạnh lùng tiếp: "Giả như ta thực sự làm, sẽ tuyệt không cho ngươi cơ hội truyền tin, vừa thấy mặt liền giết ngươi sau đó lập tức bỏ chạy, không cần đợi tới bây giờ thân hãm lao tù." "Ngươi...." "Y nói rất có đạo lý." Tư Tinh Di bỗng nhiên mở miệng "Chung Linh sách trong tay Nguyên Các chủ vẫn chưa đóng, ta tìm ra trong đó có vài trang bị rách, hẳn là thời điểm đấu pháp vội vàng kéo xuống, thuyết minh giữa bọn họ từng có đối chiến. Nếu Thanh Mộc còn có cơ hội truyền tin cho chúng ta, không đạo lý nào Nguyên Các chủ lại không tìm được khe hở. Trừ phi hung thủ có thủ đoạn khác, hoặc là...!Nguyên Các chủ lúc đó cũng không muốn đem chuyện này gây động tĩnh lớn." Con mắt của hắn còn bị băng vải che đậy, nói chuyện lại trật tự rõ ràng, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người nơi đây. Phượng Tập Hàn thoáng nhướng mày: "Ngươi cho là hung thủ cùng Nguyên Các chủ quan hệ không ít?" Tư Tinh Di không tỏ rõ ý kiến, nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy nơi này quá sạch sẽ." Hiện tại bên trong lầu hỗn độn đầy đất, không khí tràn ngập mùi máu tanh, thi thể cùng vết máu đều chưa được xử lý, chỗ nào được xem như là sạch sẽ? Mọi người sửng sốt. Lệ Thù hiểu ý đầu tiên, ánh mắt trầm xuống: tòa lầu này quả thực quá sạch sẽ, sau khi trải qua đấu pháp, hiện trường ngoại trừ mùi máu tanh cùng mùi cháy khét, thế nhưng không có bất kỳ khí tức lạ nào lưu lại. Lệ Thù trầm giọng hỏi: "Ngươi thấy y cùng Ma tộc liên thủ sát hại Nguyên Các chủ không?" Thanh Mộc trước đó nói mình vốn đứng hầu bên ngoài, thời điểm nghe được động tĩnh xông vào lầu gỗ vừa vặn gặp được cảnh tượng Nguyên Các chủ bị giết. Hắn xác định Mộ Tàn Thanh là mật thám ma tộc, thuyết minh ít nhất vào thời khắc ấy hắn phát hiện chứng cứ đối phương cấu kết Ma tộc. Nhưng mà giả như có Ma tộc xông vào nơi này làm đồng lõa, hiện trường không nên ngay cả nửa phần ma khí cũng đều không phát hiện được thế này. Giữa hai người, tất có một bên nói không đúng. Lệ Thù tuy rằng giận dữ, nhưng vẫn không đến nỗi choáng váng đầu óc. "Ta không nhìn thấy Ma tộc đồng lõa nào." Thanh Mộc trả lời ngoài dự đoán của mọi người "Ta nói y là mật thám Ma tộc, là vì y đã bước chân vào ma đạo!" Tất cả mọi người thần sắc chợt biến. Mộ Tàn Thanh vốn muốn nói cái gì, bất thình lình nghĩ đến tất cả những thứ mình nhìn thấy thời điểm tìm hiểu Bạch Hổ pháp ấn, còn có cái chữ "Sát" trên vách tường xem mà giật mình kia, một nơi nào đó trong lòng bị mạnh mẽ thắt lại, lời đến khóe miệng miễn cưỡng nuốt trở vào. Phượng Tập Hàn rốt cuộc biến sắc: "Ngươi nói cái gì?" Thanh Mộc không trả lời. Hai ngón tay hắn để tại thái dương, cả tòa lầu gỗ đều chấn động, tầng thứ sáu nguyên bản vắng lặng bỗng nhiên hào quang mãnh liệt, một chữ từ trên vách Tu Di thạch thoát ra ngoài, lơ lửng trước mặt tất cả mọi người. ....Sát! Một chữ đơn giản màu đỏ tươi trôi nổi giữa không trung, lại khiến rất nhiều người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, cũng đau nhói đôi mắt Mộ Tàn Thanh. "Ngươi không phải muốn biết nguyên nhân Các chủ hậu đãi ngươi sao? Ta hiện tại nói cho ngươi..." Giọng nói Thanh Mộc run rẩy. Cái chết của Nguyên Huy dường như rút hết trụ cột trong cơ thể hắn, tâm tình tự tựa nước lũ vỡ đê, chỉ muốn liều mạng mà phát tiết "Bởi vì ngươi cùng Linh Nhai chân nhân hữu duyên, xem như nửa đồ đệ của ngài ấy. Mà Các chủ chính là thân hữu của chân nhân khi còn sống, từng dùng tính mạng cùng uỷ thác, không biết làm sao báo đáp, liền muốn đem phần ân tình này trả trên người ngươi!" "Hôm qua dị tinh giáng lâm Trọng Huyền cung, suýt nữa đập vào Đạo Vãng phong. Lúc đó ngươi đang ở Mộ kiếm tầng thứ mười tám. Tinh tượng này cùng ngươi có liên quan, ngươi chính là mầm tai họa! Các chủ thương xót ngươi, không đành lòng để ngươi đi lạc lối, mới đi Thiên Tịnh sa thỉnh mượn Bạch Hổ pháp ấn, hi vọng ngươi có thể ngộ được chính đạo, ngày sau miễn gặp phải nỗi khổ vạn kiếp bất phục! Thế nhưng ngươi đã ngộ được điều gì?" Nói tới chỗ này, Thanh Mộc cười thảm một tiếng: "Mộ Tàn Thanh, ta vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt lúc người giết chết Các chủ. Ngươi là thứ bại hoại trong Huyền môn, nhiều lần cùng Ma tộc lui tới. Ngươi chứng sát đạo ắt phạm vào sát kiếp! Ngươi lòng có ma chướng tất đọa Ma giới!" Chữ "Sát" ngay trước mặt nhìn thấy mà giật mình, không ít đệ tử đều cảm thấy sống lưng phát lạnh. Bọn họ không hiểu được đạo pháp trong thiên hạ, cư nhiên còn có con đường hung lệ như vậy, càng không nghĩ tới lại có người thật sự ứng cùng đạo này. "Hai kiếm, binh." Thanh kiếm trong tay Lệ Thù bỗng nhiên chia ra làm chín. Kiếm ảnh xuất hiện giữa trời, chớp mắt đã thẳng đến ngực Mộ Tàn Thanh! Phượng Tập Hàn sắc mặt chợt biến, Tố Tâm như ý đã không kịp ra tay ngăn trở. Mắt thấy Mộ Tàn Thanh liền phải bỏ mạng dưới chiêu kiếm này, y rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, theo bản năng mà giơ tay ngưng lực. Liền thấy một vệt kim quang nhanh chóng lan đến lưng bàn tay. Sau một chưởng đánh ra, mọi người đều nghe được một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc! Bạch Hổ hư ảnh bao vây tay phải Mộ Tàn Thanh, thời điểm theo chưởng đánh ra bỗng nhiên mở miệng, mạnh mẽ cắn vào mũi kiếm. Ngay sau đó răng nhọn hợp lại, kiếm ảnh kia ở trong tay Mộ Tàn Thanh liền vỡ vụn ra. Chỉ một chưởng đã mạnh mẽ bá đạo đến như vậy! Giây lát này, trong lầu gỗ yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả chính Mộ Tàn Thanh cũng sững sờ đương trường. Trong mắt Lệ Thù sinh sát: "Quả nhiên là sức mạnh của Bạch Hổ, còn có...!ma khí." Bạch Hổ pháp ấn chính là vật mang sát tính nặng nhất trong năm ấn. Nếu Mộ Tàn Thanh thật sự ngộ Sát đạo, xác thực có thể tạm thời đem pháp ấn thu nhập trong cơ thể, phá tan Phược Linh tỏa cũng không có gì lạ. Thế nhưng như thế, việc Nguyên Huy đem pháp ấn cho mượn liền khó có thể giải thích với Tam Bảo sư. Cũng chính như thế, sự tình liền nói xuôi được: Mộ Tàn Thanh cùng Nguyên Huy đích thực không cừu không oán, nhưng nếu như y tham muốn Bạch Hổ pháp ấn, nhất định phải giết Nguyên Huy. Lệ Thù vốn đối với y có năm phần hoài nghi, nhìn thấy Bạch Hổ pháp ấn trên người y liền biến thành bảy phần, đến lúc cảm nhận được trong chưởng này ngầm có một chút ma khí, bảy phần hoài nghi liền biến thành chín phần. "Ma khí bên trong cơ thể ngươi, cùng ma vật trong Thiên Tịnh sa bên kia giống nhau như đúc. Hai người các ngươi...!thực sự là diễn một hồi trò hay." Lệ Thù cười lạnh một tiếng "Khó trách hắn bó tay chịu trói, nguyên lai là muốn thành toàn ngươi tiến vào Trọng Huyền cung tiếp cận Bạch Hổ pháp ấn. Hiện tại...!Mộ Tàn Thanh, bổn tọa thực sự là nhìn lầm ngươi rồi!" "Ta..." Mộ Tàn Thanh nghẹn lời. Có cuộc gặp gỡ mạo hiểm trong Giới Tử cảnh vừa rồi, ma khí của Cầm Di Âm còn lưu lại trong cơ thể y cũng không có gì kỳ quái. Y vốn muốn đem chuyện này nói ra, lại nhớ tới Tâm Ma còn bị giam trong Di Hồn điện, chung quy không thể mở miệng. Y nhìn quanh bốn phía, vừa vặn bắt gặp Phượng Tập Hàn nhìn bên này lặng lẽ lắc lắc đầu. Trước mắt tình huống như thế, Mộ Tàn Thanh giải thích rất khó được người tin tưởng, tiếp tục giằng co sẽ chỉ làm sự tình càng nát bét, tiến một bước khiến lửa giận của mọi người trở nên gay gắt. Huống hồ hung phạm giết chết Nguyên Huy chẳng biết đi đâu, có thể nhân cơ hội hiện tại tiếp tục làm những gì hay không? Trên thân Cửu U kiếm của Lệ Thù hàn quang đại thịnh, biểu tình các đệ tử đều lạnh lùng. Mắt thấy tình huống liền phải xảy ra một hồi động thủ động cước, Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên đem hai tay chắp ra sau lưng, hơi khom người. "Ta không sát hại Nguyên Các chủ, việc Bạch Hổ pháp ấn có ẩn tình khác, hiện tại cam nguyện tự mình chịu trói, theo các vị đi đến Khôn Đức điện chứng minh trong sạch." Y ngẩng đầu nhìn Lệ Thù "Ta nguyện nhìn trời lập thệ, nếu có nửa phần xảo trá, tất "thân tử đạo tiêu", vĩnh kiếp không về!" Kiếm sắp xuất ra của Lệ Thù dừng lại trong tay. Phượng Tập Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần hiện tại không đánh nhau, tất cả còn có thể cứu vãn được. Thấy thế, hắn lập tức đối Lệ Thù thấp giọng nói: "Lệ các chủ, Minh Chính các tuy có chức trách đương trường chính pháp, thế nhưng Mộ Tàn Thanh cũng không phải là đệ tử Trọng Huyền cung. Trước mắt việc của Nguyên Các chủ cũng không thể thiếu sót điều tra rõ ràng. Nếu y nguyện ý chịu trói, hay là trước áp giải sau bàn bạc kỹ lưỡng cho thỏa đáng...!Dù sao, Tây Tuyệt Yêu hoàng đã nhận được cung chủ truyền tin, chắc chắn cũng sắp tới rồi." Lệ Thù hơi nhíu mày, Thanh Mộc càng cắn chặt răng không chịu bỏ qua. Ngay tại lúc này, Tư Tinh Di bỗng nhiên mở miệng nói: "Lệ các chủ, Thanh Mộc, mau chóng tĩnh tâm ngưng thần, khí thế các ngươi không đúng." Lời vừa nói ra, hai người bị điểm danh đều sững sờ. Lệ Thù phản ứng lại trước, lập tức thu kiếm trầm một hơi thở trong miệng xuống, biểu tình dày đặc sát ý trong khoảnh khắc như thủy triều rút đi, thân thể hắn hơi chấn động, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Phượng Tập Hàn được lời này của Tư Tinh Di nhắc nhở, chỉ tay điểm tại mi tâm Thanh Mộc. Giáp mộc chân nguyên tràn ngập sinh cơ ôn nhu thấm vào linh đài. Người sau sắp bạo phát phẫn nộ cùng điên cuồng đột nhiên hơi khựng lại, sau đó hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa tê liệt ngã xuống. Có điểm biến cố này, tất cả mọi người ở đây theo bản năng nín hơi quan sát bên trong nội phủ. Rất nhiều đệ tử ngơ ngác phát hiện khí hải của mình thế nhưng trong lúc vô tình mất đi bình tĩnh, không hề có một tiếng động cuồn cuộn lên, chân nguyên toàn thân vận chuyển đều lẳng lặng tăng nhanh, lệ khí ngày thường hiếm thấy hiện giờ kích động, ẩn ẩn dưới da rục rà rục rịch. Nếu không có câu nhắc nhở này của Tư Tinh Di cùng Mộ Tàn Thanh chủ động lui bước, e rằng một khi đánh nhau liền không thể thu thập cục diện. "Chuyện gì xảy ra?" "Khí hải ta rối loạn!" "Đầu ta đau..." "..." Mộ Tàn Thanh ngạc nhiên nhìn tất cả những thứ này. Phượng Tập Hàn nhân cơ hội đem y nâng dậy, thấp giọng hỏi: "Ngươi có cảm giác không ổn hay không?" Y chần chờ lắc đầu, nhìn kỹ một chút, cũng thấp giọng nói: "Gặp sự cố, hình như là những cảm xúc dao động lớn nhất vừa nãy ..." Hai hàng lông mày Phượng Tập Hàn cau lại, hắn nhấc tay vung Tố Tâm như ý lên, mấy tia sáng màu xanh lục như mưa bụi bay xuống đám đông, người vừa tiếp xúc đều như tỉnh lại. Cùng lúc đó, Tư Tinh Di trong miệng lẩm bẩm, tay áo thêu tinh văn lưu chuyển ánh sáng nhạt, theo bàn tay hắn mở ra, một cái Bát Quái đồ trong lòng bàn tay sáng lên. "Chấn, Tốn...!Mộc hành có biến!" Tư Tinh Di hơi thay đổi sắc mặt "Ra ngoài xem xem!" Mọi người phát hiện không đúng, sau khi phân ra một số lưu thủ lầu gỗ, những người khác đều cấp tốc đi ra ngoài kiểm tra. Khởi đầu không thấy gì lạ, mãi đến tận lúc Mộ Tàn Thanh quay nhìn lại, phát hiện toà lầu gỗ kia đã thay đổi dáng dấp bên ngoài. Nó từ một toà lầu gỗ kiến tạo cổ điển, liền biến trở về một thân cây, cành lá xum xuê, hoa đỏ nở rộ. Mỗi một đóa đều kiều diễm ướt át, đoạt ngàn vạn tuyệt sắc trên thế gian, màu đỏ thắm tựa như một trái tim tươi sống đang đập thình thịch trong mắt. Một cơn gió thổi cánh hoa rơi xuống như mưa, mọi người hậu tri hậu giác mà xoay lại, luồng gió thơm ngào ngạt câu hồn đoạt phách phả vào mặt, tựa như tay ngà mắt biếc, nâng lên vạn sợi tơ tình. Trong lúc hoảng hốt, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy Văn Âm đứng dưới tán cây, đang vươn tay ra với mình. Y theo bản năng liền muốn cất bước, bất thình lình từ trên cánh tay phải truyền đến một trận đau nhói, khiến y thiếu chút nữa rên lên tiếng. Thời điểm nhìn lại, trước mắt không thấy Văn Âm, chỉ có những đóa hoa càng ngày càng tươi đẹp. Kích động mới vừa hiện lên cùng ý nghĩ đẹp đẽ cũng bị mất, một luồng ác ý khó có thể dùng lời diễn tả dâng lên trong lòng, làn gió thơm hít vào xoang mũi cũng thay đổi thành tanh tưởi, khiến y buồn nôn muốn ói. "Đây là...!Y Lan!" ------------------- Lời tác giả: Có tiểu khả ái hỏi ta một vài vấn đề, ở đây thống nhất giải đáp: Đầu tiên, độ dài của thiên văn này: ta chỉ có thể nói không thể ngắn hơn so với Phong Đao, bởi vì dàn ý ta đã bỏ thời gian hai năm, rất nhiều thứ nhất định phải lục tục tô điểm vào. Đến bây giờ mới bắt đầu tiến vào giai đoạn từng bước tìm ra lời giải. Mà văn này thật sự không dễ viết, không ít chi tiết nhỏ các ngươi vừa nhìn liền qua, mà ta phải bỏ rất nhiều thời gian cùng tinh lực đi thiết kế làm phục bút, để thăng hoa cho sự đảo ngược sau này. Ta không thích viết suông, cũng không thích vì giảm việc mà bỏ bớt chi tiết, cho nên chỉ có thể bảo đảm với các ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức mình để viết xong, hơn nữa không vượt quá năm nay (N năm không phải là phong cách của ta); Thứ hai, vấn đề diễn tiến tình cảm, tuyệt đối không tồn tại nhiều tình tay ba tay tư. Trạng thái hai cái Tâm Ma là tình huống tạm thời, quan hệ đến vấn đề thế giới tuyến. Từ đầu đến cuối, hồ ly cùng Tâm Ma chỉ có lẫn nhau, cho dù là tra nam Phi Thiên Tôn cũng chỉ làm một hồi tình cảm lừa đảo chuyên hầm Tiểu Cơ (cho phép ta bi thương một chút). Còn tiến triển tuyến tình cảm ...!E hèm...!tác giả cảm thấy hai người bọn họ tiến độ kỳ thực so với cách vách còn nhanh hơn. Bất quá sau phó bản Thiên Tịnh sa, xác thực sẽ thiên về tình cảm (bởi vì hai tuyến tình cảm cùng thế giới tuyến trực tiếp liên kết mới có thể HE); Cuối cùng, hi vọng các ngươi có thể yêu thích thế giới trong cố sự này, đặc biệt là cảm tạ sự đồng hành không rời không bỏ của các tiểu khả ái ~ Lời mỗ: Phá Trận đồ theo mỗ đánh giá phức tạp hơn Phong Đao rất nhiều, đặc biệt là các thế giới mộng thực đan xen, tác giả thường xuyên dùng thủ pháp hồi tưởng/huyễn tượng...!mỗ phải bỏ rất nhiều công sức để edit một cách dễ hiểu nhất cho độc giả. Vì vậy, đôi lúc mỗ cũng tự cảm thấy mình tội lỗi vì ra chương chậm quá. Đáng tiếc, mỗ bản tính cầu toàn, vì vậy, lại một câu: già rồi, không đi nhanh vượt ẩu được. Xin cảm tạ những độc giả trung thành, vẫn còn đủ kiên nhẫn để lần mò theo bước chân của mỗ :).