Muốn vào Mộ kiếm, nhất định phải từ địa cung mà vào. Mộ Tàn Thanh đứng trong thông đạo dưới lòng đất ánh sáng tối tăm, trước mặt là một cánh cửa cực lớn, dày nặng như đá, lạnh lẽo như sắt, không nhận rõ đến tột cùng là chất liệu gì. Trên cửa không có đầu thú ngậm vòng, chỉ khắc tám chữ lớn: Trên kiếm đạo hạnh, dưới kiếm sinh tử. "Chữ tốt." Mộ Tàn Thanh không nhịn được khen một câu "Ai khắc?" "Là sư phụ khắc tại thời điểm Mộ kiếm mới lập." Mộ Tàn Thanh nghe vậy hỏi: "Sư...!Chân nhân lúc đó có thể lên bao nhiêu tầng?" "Tầng thứ mười tám." Tiêu Ngạo Sênh cũng không bắt y đổi xưng hô, chỉ là nói "Từ khi Mộ kiếm thành lập đến nay, chỉ có một mình ngài leo lên tầng thứ mười tám." Mộ Tàn Thanh hơi chấn động. Dựa theo lời Tiêu Ngạo Sênh nói trước đó, Mộ kiếm ban đầu hẳn là một toà tháp trống rỗng, trải qua các đời mới có quy mô như hiện giờ. Thời điểm đó lên tháp so với hiện tại dễ dàng hơn nhiều, làm sao lại chỉ có một mình Tiêu Túc lên đến đỉnh? "Bởi vì Mộ kiếm tầng thứ mười tám...!có chút kỳ quái." Tiêu Ngạo Sênh mở tay "Lúc đó thành lập Mộ kiếm, là vì thu gom bội kiếm của kiếm tu đã ngã xuống. Do Tư Thiên các trắc định thiên thời, Thiên Cơ các hỗ trợ kiến tạo, kết quả đến tầng thứ mười tám làm sao cũng không xây lên được, trái lại còn tổn hại nền móng mấy lần. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là báo lên cung chủ, mời Thiên pháp sư giúp đỡ, mới xây thành tầng thứ mười tám. Bởi vậy, chúng ta cũng không biết tầng đó có cái gì, cũng không có bội kiếm của kiếm tu nào có tư cách được đưa vào. Ta lúc trước hỏi qua sư phụ, ngài cũng không nói." Mộ Tàn Thanh trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi hiếu kỳ khó có thể ức chế. Lúc này, Tiêu Ngạo Sênh kín đáo đưa cho y một khối ngọc phù, nói: "Theo sát ta." Cánh cửa này thập phần nặng nề, chất liệu lại tương tự như Di Hồn điện, có thể áp chế linh lực. Vì vậy nếu muốn đẩy cửa mà vào, nhất định phải dựa vào tự thân thể phách cùng năng lực võ đạo ngoại tu, cũng xem như là tầng thử thách đầu tiên cho kiếm tu. Tiêu Ngạo Sênh hai tay đặt ở hai bên trái phải trên cửa, dưới chân vạch một cái, dồn khí đan điền, hai cánh tay đồng thời phát lực. Trong không khí tựa như có kình khí vô hình nương theo hạt bụi nhỏ bay lên, cánh cửa tháp dày nặng phát ra một tiếng vang trầm đục, từ khe hở chính giữa lộ ra một vệt sáng. Ngay sau đó, cửa tháp bị đẩy ra hoàn toàn. Không cần Tiêu Ngạo Sênh nói, Mộ Tàn Thanh liền theo hắn cùng đi vào. Ngay chớp mắt hai thân ảnh biến mất, cửa tháp lần thứ hai đóng lại. Địa cung thập phần trống trải, hai bên bày biện vài cái đệm hương bồ cũng một ít vật dụng chữa thương, hiển nhiên là để cho đệ tử đi vào tháp tạm nghỉ ngơi sử dụng. Lúc này có vài tên đệ tử Kiếm các đang ở đó điều tức hoặc xử lý vết thương, nghe thấy cửa lớn mở ra cũng chỉ giương mắt nhìn, sau khi nhẹ nhàng gật đầu hành lễ với Tiêu Ngạo Sênh liền nhắm mắt lại, tiếp tục động tác. Tiêu Ngạo Sênh cũng không có ý quấy rầy bọn họ, dẫn Mộ Tàn Thanh thẳng đến cầu thang ngay phía trước. Từ nơi này có thể đến Mộ kiếm tầng thứ nhất, đó mới là nơi bắt đầu thí luyện. Mộ Tàn Thanh chân chính mở mang tầm mắt. So với những cung điện lầu các rộng lớn hoa mỹ, Mộ kiếm khiến cho y càng chấn động hơn. Toàn bộ tường vách đều là do Xích Tinh thạch được tu sĩ công nhận là kiên cố nhất chế tạo thành. Sáu trụ đá cực lớn thông suốt mười tám tầng, mỗi tầng chỉ có một đường lên xuống. Vì vậy con đường này uốn lượn như rồng rắn quấn quanh trong tháp, người đặt mình trong đó liền như thức ăn rơi vào bụng cự long, cảm giác nhỏ bé lại áp lực đè nén đến ngột ngạt. Mộ kiếm danh xứng với thực. Bên trong không có cột đá khắc hình thần phật hoặc cờ phướn hương án. Mỗi tầng tháp chỉ có một loại đồ vật, đó chính là kiếm. Một tiếng ngân nhỏ vang lên, ngàn vạn tiếng leng keng hô ứng. Vô vàn trường kiếm không thể đếm hết như ngôi sao trên bầu trời xoay quanh tháp thất. Ở thời điểm bọn họ đẩy cửa mà vào, mũi nhọn xuyên không, vạn kiếm đột kích. Những thanh kiếm đó cũng đã không còn chủ nhân, nhưng chúng cũng không phải đâm chém lung tung, mà là dựa theo ngũ hành bát quái chia ra vị trí liền phối hợp lẫn nhau. Dùng trận vị làm gốc, thân kiếm thay người, hợp thành kiếm trận cùng tháp thất bản tầng kết hợp lại. Những người đi vào, không phá trận không ra được. Tiêu Ngạo Sênh rút Huyền Vi ra, tại thời điểm vạn kiếm cùng phát, hắn một kiếm quét ngang, hàn quang lóe sáng. Mộ Tàn Thanh bất chợt nhớ tới một câu nói: Nhất kiếm dữ quân phân nhật nguyệt, trường tiếu dung nhân úy tử sinh (*). [(*) Một kiếm ta ngươi chia nhật nguyệt/cười dài những kẻ sợ tử sinh] Đầy trời kiếm phong ngang dọc gào thét, ở trước Huyền Vi lại như nước thủy triều lui sóng, vạn tiếng vang sắc bén hợp thành một đường, như hạc lệ cửu thiên, đâm thẳng vào hồn. Mấy thanh kiếm xanh phá không mà tới. Mộ Tàn Thanh linh lực tuy rằng bị phong bế, công phu ngoại tu vẫn còn. Y nghiêng đầu, đồng thời tay phải tựa như long trảo chụp vào một thanh kiếm, toàn thân lập tức quét qua, mạnh mẽ đánh bật các thanh kiếm đang theo nhau mà đến. Trong chớp mắt, tiếng leng keng liên tiếp vang lên. Y bị chấn động đến mức cánh tay tê rần lui liền mấy bước, chỉ cảm thấy khí huyết đảo lộn, trong lòng lại dâng lên một tia điên cuồng khoái ý đã lâu không gặp, đôi mắt đỏ đậm nóng rực như lửa. Tiêu Ngạo Sênh phảng phất là biết ý nghĩ của y, cố tình thả ra mấy thanh kiếm để cùng y chiến. Hai người khi thì tách ra, lúc thì liên thủ, nửa điểm cũng không gây liên lụy cho nhau, từng bước một leo hướng lên trên. Mộ Tàn Thanh rốt cuộc do linh lực bị phong bế, càng đi lên tầng cao liền càng lộ ra lực bất tòng tâm. Nhưng mà y hiếu chiến cũng không lỗ mãng, sau khi phát hiện mình ra tay độ tốc lực đạo đã giảm xuống liền đúng lúc biến chiêu, dần dần chuyển thành thế thủ. Trái lại Tiêu Ngạo Sênh theo áp lực kiếm trận càng ngày càng khẩn bách trầm trọng, trên người hắn cũng xuất hiện nhiều thương tổn, kiếm xuất ra lại càng ngày càng vững vàng, không hề có ý khiếp sợ lùi bước. Chín, mười, mười một...!mười bốn, mười lăm...!Mộ Tàn Thanh ở trong lòng thầm đếm từng tầng bọn họ đã leo lên, nhìn chăm chú đôi mắt Tiêu Ngạo Sênh càng ngày càng sáng. Kiếm đạo của Tiêu Ngạo Sênh cùng với sư phụ hắn bất đồng. Vô Vi kiếm mặc dù trọng phòng thủ không công, nhưng cương nhu cùng tiến, dùng bất biến ứng vạn biến, bên trong hàm chứa lưỡng nghi khí. Ngàn năm cấm túc khiến Tiêu Ngạo Sênh bỏ qua cơ duyên đăng cao thượng vị, thiếu chút nữa thành chuyện chê cười cho Trọng Huyền cung. Thiên chi kiêu tử ngày xưa đã mai danh ẩn tích, bẻ gãy kiêu ngạo của hắn, cũng làm cho hắn rèn luyện kiếm tâm. Hiện giờ cho dù đặt mình trong bát phương vạn kiếm, hắn cũng vẫn là kẻ một kiếm định càn khôn, kiên cường vững vàng. Chỉ cần kiếm tâm không bị phá, liền sẽ không vì ngoại vật mà xuy chuyển. Hậu tích bạc phát (*), không ngoài như vậy. [(*) Tích lũy nhiều, dùng ít một] Nhưng mà, trên những thanh kiếm trong Mộ kiếm đều có lưu lại kiếm ý của chủ nhân, càng hướng lên trên, kiếm ý lại càng cường đại. Đến tầng thứ mười lăm, bọn họ nhìn thấy không còn là mũi kiếm lăng không, mà đã là mấy thân ảnh mờ ảo cầm trong tay thanh phong, chỉ thẳng vào người đến. "Thần niệm lưu ảnh trên thân kiếm, không phải đại năng không thể làm được!" Tiêu Ngạo Sênh hít sâu một hơi, khắc chế kích động muốn nâng kiếm đón nhận của mình, nghiêng đầu đối Mộ Tàn Thanh nói: "Sư đệ, đến một tầng này ta không thể tiếp tục lưu..." "Huynh cứ buông tay đi chiến." Mộ Tàn Thanh ở trên vai hắn vỗ một cái "Không cần lo lắng, ta tự xem xét." Lúc này, trên Xích Tinh thạch cực kỳ kiên cố xuất hiện từng đạo từng đạo rạn nứt nhỏ như tơ nhện. Những vết tích này nhanh chóng kéo dài, trong khoảnh khắc tạo thành thiên la địa võng. Hàn quang đột nhiên bùng phát, từ giữa nhảy ra một thân ảnh bán trong suốt, đâm thẳng về phía mặt Tiêu Ngạo Sênh! Mộ Tàn Thanh lúc này mới nhìn ra, những "Vết rạn nứt" đó đều là do kiếm khí ngưng tụ thành tơ biến thành, mà đạo nhân ảnh kia chính là bản thân thanh kiếm này. Nó một kiếm khơi mào chiến hỏa, trong chớp mắt liền đem kiếm khí ngang dọc trong tháp thất dệt thành bẫy rập, phối hợp với hơn trăm kiếm phong nơi đây, hướng Tiêu Ngạo Sênh cắn giết mà tới. Tiêu Ngạo Sênh nâng kiếm nơi tay, ánh mắt lạnh lẽo. Kiếm ra như sao băng. Đến thời điểm Tiêu Ngạo Sênh thu kiếm, thân hình hắn lảo đảo mấy cái, một dòng máu đỏ sẫm thuận theo mũi nhọn của Huyền Vi chảy xuống, toàn bộ phi kiếm trong tháp đã rơi đầy đất. Mộ Tàn Thanh tiến lên đỡ lấy hắn: "Có đáng ngại không?" "Thương tổn gân cốt thôi, không sao." Tiêu Ngạo Sênh nuốt vào một viên dược hoàn. Lý trí nói cho hắn biết, dựa vào cảnh giới của mình hiện giờ chỉ có thể dừng lại ở đây, thế nhưng có một loại kích động thúc đẩy hắn tiếp tục hướng lên trên. Bàn tay cầm kiếm đột nhiên bị người tóm lấy. Tiêu Ngạo Sênh theo bản năng vùng ra, Mộ Tàn Thanh lại đem hắn giữ rất chặt. "Được rồi, sư huynh." Y trầm giọng nói "Tương lai còn dài." Bốn chữ này tựa như mưa lạnh phủ đầu dội xuống. Tiêu Ngạo Sênh bị chiến ý nhen lửa nhiệt huyết rốt cuộc tỉnh táo lại. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa chưa mở ra kia một hồi lâu, rốt cuộc hít sâu một hơi, tra kiếm vào vỏ. Tiêu Ngạo Sênh biết Mộ Tàn Thanh nhìn thấu khát vọng của mình: hắn muốn đi vào tầng thứ mười tám, liếc mắt nhìn độ cao Tiêu Túc đã từng đến. Nhưng mà một bước không thể lên trời. Mộ Tàn Thanh thấy khí tức hắn vững vàng, trong lòng cũng thả lỏng một chút, cười nói: "Đa tạ sư huynh dẫn đường, khiến ta được mở mang nhận thức." Tiêu Ngạo Sênh có ý đùa y giải sầu, liền thuận lời cười hỏi: "Có cảm tưởng gì?" Mộ Tàn Thanh nói: "Trên kiếm đạo hạnh, dưới kiếm sinh tử." Tiêu Ngạo Sênh hơi giật mình, sau đó có chút cảm khái: "Thực đáng tiếc ngươi không phải là kiếm tu." Mộ Tàn Thanh nhún nhún vai, cả hai liền quay người chuẩn bị theo đường cũ trở về. Liền ngay tại lúc này, phía sau đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, cả tòa Mộ kiếm đều chấn động, phảng phất như đất rung núi chuyển. Mộ Tàn Thanh đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngã ra sau. Y phản ứng cực nhanh, một chưởng vỗ lên mặt đất, toàn thân nhảy lên một cái liền muốn đứng vững. Nào ngờ cánh cửa lớn bọn họ vẫn chưa thể mở ra kia đột nhiên như biến mất, sương mù màu đỏ tươi như máu lan tỏa. Y theo bản năng đẩy Tiêu Ngạo Sênh tránh ra, bản thân mình thì bị một sức mạnh hút vào trong. "Sư đệ!" Tiêu Ngạo Sênh thấy thế kinh hãi, không chút nghĩ ngợi mà đưa tay ra chộp Mộ Tàn Thanh. Không ngờ sương mù kia đến đột ngột lại đi càng nhanh, bàn tay hắn lần này mạnh mẽ đập vào cánh cửa cứng rắn lạnh lẽo như băng. Chấn động đột nhiên biến mất, cánh cửa đã khép lại tựa như chưa từng mở ra. "..." Dưới sự kinh nghi không thôi, Tiêu Ngạo Sênh không do dự nữa, một chân đá bay cánh cửa đi vào tầng tháp thứ mười sáu. Sau một khắc, vô số đạo kiếm ảnh hóa thành cầu vồng gào thét mà tới. Hắn tránh cũng không thể tránh, đành nghênh diện xuất kiếm, hai mắt nhanh chóng quét qua trong phòng liền đột nhiên ngẩn người, suýt nữa bị một lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể. Trong tầng tháp thất này không có màn sương máu quỷ dị, cũng không có Mộ Tàn Thanh! ................ "Thường Niệm, vì sao ngươi gỡ bỏ cấm chú cho Mộ Tàn Thanh?" Trong Thiên Tịnh sa, Tịnh Tư đứng trên hồng kiều, cách Nhật Nguyệt trì đối diện Thường Niệm. Thần sắc nàng nghiêm nghị lạnh lùng, ngay cả Tịnh Quan ngồi bên cạnh cũng không tiếp tục đùa cợt, lặng lẽ nhìn hai vị đồng tu đối lập. Thường Niệm không vội trả lời. Trong tay hắn nâng đoàn chân linh Huyền Minh kia, xoay tay đem thả vào trong ao. Sương mù đỏ sậm nhất thời bao trùm mặt nước, phản chiếu linh thủy như máu. Nhưng mà màn sương mù này chỉ ngưng ở tầng ngoài không thấy thấm xuống, tựa như mặt nước được khoác thêm một tầng áo. Tịnh Quan ánh mắt hơi ngưng trọng, trầm giọng nói: "Không ngờ tới ngàn năm không gặp, đạo hạnh Tâm Ma này đã tinh tiến như vậy." Tịnh Tư không hề bị lay động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Thường Niệm, hiển nhiên là đang chờ hắn trả lời, trên gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt của nàng đã ẩn hiện nét giận. Tam Bảo sư tuy rằng đồng tu đồng tiến, nhưng mà mỗi người mệnh số khác biệt, chức trách từng người cũng khác nhau. Cho dù Trọng Huyền cung kính Tam Bảo sư như một, nhưng Tịnh Tư mới là chưởng môn nhân nơi này. Trong lúc nàng chưa đưa ra quyết định, Thường Niệm thông qua Minh Chính các giải trừ cấm túc cho Mộ Tàn Thanh, không khác nào bao biện làm thay, xúc phạm quy củ của Tịnh Tư. "Là ta mạo phạm, Tịnh Tư." Thường Niệm quay người đón nhận ánh mắt của nàng "Nhưng mà có một việc, ta nhất định phải xác nhận." Tịnh Tư lạnh giọng nói: "Hạng người mang tội có chuyện gì trọng yếu, đáng cho ngươi phải phá hoại quy củ?" Lời vừa nói ra, Thường Niệm trở nên trầm mặc, không khí Thiên Tịnh sa phảng phất cũng theo đó đông lạnh, áp lực ngột ngạt trầm trọng từ từ tràn ra. Tính khí Tịnh Tư xưa nay đã như vậy, huống hồ lúc này là Thường Niệm có lỗi trước, Tịnh Quan không có cách nào khuyên nàng nguôi giận, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch làm người bất an này: "Yêu hồ kia ta cũng đã gặp hai lần, thiên phú rất tốt, tâm tính đạo hạnh đều là hàng thượng phẩm, người bên cạnh cũng không cảm thấy có gì không đúng. Thường Niệm, ngươi là phát hiện cái gì?" Thường Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tịnh Tư thật sâu. Giữa Tam Bảo sư từ trước đến giờ như thể tay chân, tình cảm của bọn họ không người ngoài có thể suy đoán. Thậm chí Thường Niệm lãnh đạm, Tịnh Tư nghiêm khắc cùng Tịnh Quan kiêu căng cũng chỉ là một mặt hướng người khác, chưa bao giờ áp nửa phần lên nhau. Nhưng mà hiện giờ trong ánh nhìn của Thường Niệm mang theo một tia nghiền ngẫm, đôi mắt hắn phản chiếu thân ảnh Tịnh Tư, vẫn cô lãnh thẳng tắp như cũ, giống như xưa nay không hề thay đổi. "Tịnh Tư, trước khi trả lời, ta có một việc phải hỏi ngươi." Thường Niệm nhẹ giọng nói "Ngươi có biết sư thừa của Mộ Tàn Thanh hay không?" Tịnh Tư hờ hững nói: "Nghe nói là tán tu." "Sinh linh trên đại địa, còn có thứ ngươi không rõ ràng?" "Vậy ngươi lại càng không nên hỏi ta." Tịnh Tư không tránh không né chút nào mà nhìn thẳng hắn "Thường Niệm, người đại thiên tuần thế, quan trắc chúng sinh là ngươi." (*) [(*) đại diện cho trời, xem xét thế gian, quan sát chúng sinh] Tịnh Quan bén nhạy nhận ra được hai người bọn họ đối chọi gay gắt, trong lòng hơi lạnh lẽo, vội vã mở miệng nói: "Ta điều tra tin tức của y, nói là xuất thân Tây Tuyệt Hồ tộc. Lớn lên không bao lâu liền rời tộc đi du lịch các nơi lang bạt tu hành, không thấy ghi chép sư thừa gì. Lúc giao thủ cùng ta tại Triều Khuyết thành chiêu số còn khá dã tính, nếu nói điểm lợi hại cũng chính là võ đạo cùng lôi pháp. Y..." Nói đến đây, Tịnh Quan đột nhiên khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tịnh Tư. Lôi pháp là Đạo môn chính thống pháp quyết, nhìn chung Huyền La ngũ cảnh, người tu luyện phương pháp này không ít. Nhưng mà nói đến trình độ cảnh giới, tu sĩ trong thiên hạ không người nào qua được Địa pháp sư Tịnh Tư. Huống hồ Mộ Tàn Thanh vẫn có thể phá giải Quý Thủy âm lôi trận nàng bố trí, ngay cả vũ khí của hai người cũng đều là trường kích. "Không...!không đúng..." Tịnh Quan nhíu mày "Chiêu số võ đạo của yêu hồ kia cùng Tịnh Tư không giống nhau." Tịnh Tư dùng kích, đi theo con đường cương nhu cùng tồn tại. Mà võ đạo của Mộ Tàn Thanh thiếu một phần nhu kình, lại trọng sát tính nhiều quả cảm quyết đoán, là con đường cô thẳng không lùi, đoạn sinh tuyệt mệnh. Y không hạ thủ lưu tình với địch thủ, cũng thiếu trân quý bản thân, xuất chiêu ra liền là giết, cùng con đường của Tịnh Tư tuyệt nhiên khác biệt. Thường Niệm dĩ nhiên cũng minh bạch điểm này, cho nên hắn mới trực tiếp đi hỏi Tịnh Tư. "Tiêu Ngạo Sênh nói cho ta, Mộ Tàn Thanh từng do vận may run rủi, ở trong một sơn động gặp được ngoại công Tiêu Túc truyền thừa, vì hắn nhặt xác liễm cốt, vì vậy xem như là nửa phần đệ tử của Linh Nhai chân nhân." Thường Niệm nhìn chăm chú Tịnh Tư "Lúc trước Linh Nhai chân nhân ngã xuống, là ngươi bồi hắn đi xong đoạn đường cuối cùng, tại sao không để cho hắn mồ yên mả đẹp?" Gương mặt Tịnh Tư như có băng tuyết đông lạnh. Nàng nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta ở bên trong đợi mười năm, từng vọng tưởng hắn sẽ khởi tử hoàn sinh." Đáng tiếc, nàng dùng mười năm không chờ được người mất trở về, chỉ thấy máu thịt tan rã, xương cốt khô mục. "Trong huyệt động đó, có công pháp điển tịch của Linh Nhai chân nhân?" "Năm ba tàn quyển, một vài điển tịch." "Ngươi tại Hàn Phách thành tự tay chữa thương cho Mộ Tàn Thanh, không nhìn ra y tu hành Bách Chiến quyết?" "Nhìn ra rồi, thì lại làm sao? Y không phải Tiêu Túc, không thể trở thành Tiêu Túc, liền không quan hệ gì với ta." Tịnh Tư mặt không biểu tình hỏi "Thường Niệm, đến tột cùng là ngươi muốn nói cái gì?" Đối mặt với cuộc trò chuyện gần như chất vấn này, tư thái của nàng trước sau chưa từng biến hóa, ngay cả ngữ khí thần sắc cũng không có nửa phần dao động, liền Tịnh Quan cũng không khỏi cau mày. Hắn ngày thường thỉnh thoảng sẽ lấy Tiêu Túc ra nói chuyện với Tịnh Tư, nhưng xưa nay chạm đến là thôi không dám bàn thêm. Thái độ Tịnh Tư không hề nao núng làm cho tia nghiền ngẫm trong mắt Thường Niệm thoáng thối lui. Tam Bảo sư từ khi ra đời tới nay chính là đồng tu, ràng buộc giữa bọn họ là từ vô số năm tháng chồng chất mà thành, không phải sớm chiều có thể lay động. Dù cho Thường Niệm cẩn thận như vậy, đối mặt với Tịnh Tư cùng Tịnh Quan, hắn cũng nguyện ý dành cho bọn họ tín nhiệm cùng dung túng mà thường nhân khó có thể so sánh. Nhưng mà, sát tinh là việc quan hệ trọng đại, mà Thường Niệm quan sát mệnh quỹ tự biết, sự trùng hợp chỉ là lời nói vô căn cứ. "Mộ Tàn Thanh bị giam lỏng, là vì y tự ý phá giải phù trận, hiềm nghi cấu kết với Ma tộc." Ánh mắt hắn hơi ấm lên, than khẽ "Nhưng mà, chính như các ngươi lúc trước nghị luận, dù sao y cũng là người chấp chưởng Tây Tuyệt Phá Ma lệnh, không thể đối xử như kẻ tội nhân bình thường, lại có phần nhân quả với Linh Nhai chân nhân ..." "Đây không phải là lý do ngươi phá hoại quy củ." Tịnh Tư trầm giọng nói "Thân là người chấp chưởng Phá Ma lệnh, càng phải tự mình nghiêm chính. Chưa nói đến việc y có phải là Ma tộc gian tế hay không, riêng hai tội phá hoại Trấn Ma giếng cùng phù trận, đã đủ để thu hồi Phá Ma lệnh trên người y. Hiện giờ chỉ chờ điều tra rõ ràng, xác định công tội, đợi Yêu hoàng tự thân đến thương nghị thưởng phạt. Còn nhân quả của y cùng Tiêu Túc ..." Nói đến chỗ này, đôi mắt Tịnh Tư nheo lại: "Không quan hệ tình lý, không thể trái luật!" Nàng mặt như sương lạnh, ngữ khí càng tựa gọt tuyết đoạn băng, nửa điểm khoan dung cũng không thấy, rốt cuộc khiến ánh mắt Thường Niệm còn rơi trên người nàng dời đi. Loại cảm giác bị vô số con mắt nhìn chăm chú rốt cuộc biến mất, nhưng mà Tịnh Tư không có mảy may thả lỏng, nàng vẫn duy trì thái độ như vậy, chờ đợi Thường Niệm nói câu tiếp theo. Nhiều năm đồng tu, nàng hiểu biết Thường Niệm sâu sắc so với người khác. Đối phương đột nhiên giải cấm chế cho Mộ Tàn Thanh, lại nhắc đến Tiêu Túc, tất nhiên là phát hiện bí ẩn thập phần trọng yếu, mà chính bởi vì vậy hắn mới hoài nghi mình. Tín nhiệm một khi rạn nứt, nàng liền không còn cách nào tiếp cận nơi này. "Ta đi Di Hồn điện gặp Cầm Di Âm." Sau một lúc lâu trầm mặc, Thường Niệm cuối cùng mở miệng "Các ngươi cũng đều biết, hắn lần này bị áp giải về Trọng Huyền cung, là bởi vì cùng Mộ Tàn Thanh đánh cược. Giữa hai người này quan hệ không phải là ít. Mà con người Cầm Di Âm hành xử, chỉ bàn luận lợi hại. Hắn dây dưa Mộ Tàn Thanh như vậy, thuyết minh trên người y ắt có chỗ không muốn chúng ta biết." Tịnh Quan nhíu mày lại: "Cứ xem như hắn có bí mật giấu diếm, bằng thần thông của ngươi lẽ nào không nhìn ra?" "Ta nhìn ra rồi." Thường Niệm chậm rãi nói "Huyết đồ bất quy, sát tinh thiên mệnh!" Lời vừa nói ra, Tịnh Quan nhất thời cả kinh nhảy lên, sắc mặt Tịnh Tư cũng càng thêm lãnh trầm. Sát tinh thiên mệnh bắt nguồn từ thượng cổ sát thần Hư Dư một tay khiến cho chúng thần viên lạc. Hắn được sinh ra từ sự kết hợp của Dương thần cùng Âm thần, nhưng lại là Nhân thân, mặc dù có thể chém giết yêu ma nhưng không có cách nào vượt lên cửu thiên, vì vậy hắn là vị thần cuối cùng trong tất cả các vị thần. Nhưng mà lúc thiên mệnh của chư thần kết thúc, mệnh quỹ của Hư Dư rốt cuộc mở ra. Trời ban cho hắn thần lực kiếp sát, chém chúng thần mà không dính nhân quả, giết cha giết mẹ, giết đồng đạo. Cuối cùng ngay cả bản thân mình cũng đều ở dưới kiếm máu chảy đầu rơi, chỉ để lại Đạo Diễn thần quân làm một đường sinh cơ còn lưu đến nay. Tuy nhiên, kết cục chân chính vốn không nên như vậy. Trong thiên mệnh của Hư Dư, thái cực năm mươi số phải trừ đi bốn mươi chín. Hắn đồ sát những thần linh khác, chính mình lưu lại một chút hi vọng sống, vẫn có thể là thần linh ngự trên đỉnh cao tam giới. Nhưng mà, Đạo Diễn thần quân nhìn trộm thiên cơ, tại nhân giới sáng lập đạo thần, lập lời thề "Phùng kiếp đắc xuất, ngộ nạn hóa cát", giành trước cướp đi vị trí "Một đường sinh cơ", khiến cho Hư Dư vì để viên mãn thiên mệnh không thể không tự sát. Bởi vậy, Hư Dư mang oán hận với Đạo Diễn thần quân. Sau khi tự vẫn bêu đầu, thủ cấp hắn bay lên chưa từng rơi xuống đất, mà phóng thẳng lên không trung biến thành một ngôi sao ẩn, không ở trong tam viên, hung tính lại vẫn còn đó. Nếu như trong tam giới có sinh linh nào bị ngôi sao này đi vào mệnh quỹ mà giáng thế, tất là sát tinh thiên mệnh. Nếu như có cơ duyên thúc đẩy, khó đảm bảo sẽ không biến thành Sát thần như Hư Dư. Thường Niệm trầm giọng nói: "Cầm Di Âm đối với Mộ Tàn Thanh dây dưa không dứt, chính là vì phần mệnh cách này. Ý đồ của Ma tộc là đem y kéo vào lầm đường lạc lối, bồi dưỡng y trở thành hung khí nhằm vào Tôn thượng." "Hoang đường!" Tịnh Quan sau khi kinh nộ lại nhanh chóng hoàn hồn "Tôn thượng đã ở vị trí tối cao, vượt lên trên chúng sinh. Cho dù sát tinh nhập mệnh là thật, chỉ là một cái mệnh cách làm sao có thể uy hiếp đến Tôn thượng? Mộ Tàn Thanh bất quá chỉ là một yêu hồ, y lấy gì có thể đánh đồng với Sát thần Hư Dư?" Thường Niệm chỉ đem ánh mắt nhìn về phía Tịnh Tư. Tịnh Tư cũng không vội phụ họa hoặc phản bác, mà là hỏi: "Từ sau Sát thần Hư Dư, thế gian không gặp tung tích sát tinh, ngươi làm sao có thể kết luận bản thân mình quan trắc chính là thật?" Bởi vì, đây là lần thứ hai Thường Niệm gặp qua Sát tinh thiên mệnh. Ngàn năm trước, nam nhân do Tịnh Tư tự mình mang đến Trọng Huyền cung kia, chính là người thứ nhất. Ánh mắt Thường Niệm hơi rủ xuống, nói: "Ta chính là vì kết luận thật giả, mới gỡ bỏ cấm túc cho Mộ Tàn Thanh, để Tiêu Ngạo Sênh dẫn y đi Kiếm các." Tịnh Quan ngẩn ra: "Đi Kiếm các làm gì?" Tịnh Tư lặng lẽ không nói, bàn tay lồng trong tay áo vô thanh vô tức xiết chặt. Thường Niệm để Mộ Tàn Thanh đi Kiếm các, là vì Mộ kiếm. Năm đó sát thần Hư Dư tự sát, nguyện để kiếm của mình đứng ở Bắc Cực đỉnh biến thành một tòa cô nhai (*). Sau đó Tiêu Túc vì nghênh chiến quần ma mở ra chiến trường, vừa vặn đem vách núi cắt rời thành Đạo Vãng phong, sát thần khí tức lưu lại trong đó cũng bị Mộ kiếm dẫn dắt, tập hợp trong tầng tháp thứ mười tám. [(*) vách núi đứng đơn độc một mình] Nếu như Mộ Tàn Thanh không dùng tư cách kiếm tu tiến vào Mộ kiếm, lại có thể lên tầng thứ mười tám, vậy y chính là sát tinh thiên mệnh không còn nghi ngờ gì nữa. Hàn quang trong đáy mắt Tịnh Tư lóe lên liền qua. Không đợi nàng nói cái gì, toàn bộ Thiên Tịnh sa đột nhiên nháng lên một cái. Mây khói nguyên bản ngưng tụ không tan thoáng chốc biến mất, sương mù màu đỏ không biết ở đâu ra che kín trời, mơ hồ tầm mắt bọn họ. Tam Bảo sư đồng thời ngẩn ra, lập tức tựa như tâm hữu linh tê (*), cùng nhau ngẩng mặt nhìn bầu trời. [(*) tâm hữu linh tê: tâm linh tương thông, có cùng cảm ứng] Cuồng phong thổi ào ào, sương mù bốc lên, mây bay như nhiễm phải huyết sắc theo đó dâng trào, ở chân trời tạo thành một cái Vân oa (*) cực lớn. [(*) vân oa: đám mây hình lốc xoáy] Dưới Thiên Tịnh sa, mọi người trong Trọng Huyền cung cũng đều bị kinh động. Bọn họ lục tục đi ra kiểm tra thiên tượng, thậm chí phi thân lên nóc nhà lầu các, kinh ngạc nhìn thấy bầu trời nguyên bản thanh minh sáng ngời lúc này đã nhiễm phải một tầng đỏ nhàn nhạt. Mặt trời bị che khuất, chỉ có một ngôi sao đỏ như máu lộng lẫy dị thường đang lóe sáng trong Vân oa, hơn nữa càng lúc càng lớn, chỉ sau mấy nhịp thở đã thành hình như thiên luân. A Linh cùng một đám đệ tử Tư Thiên các chạy ra, lúc này trố mắt há hốc miệng: "Chuyện...!chuyện này...!Đó là cái gì? Hình như càng lúc càng lớn?" "Không phải càng lúc càng lớn." Thanh âm ôn hòa bình đạm vang lên bên tai, đột nhiên tăng thêm mấy phần trầm trọng. A Linh quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy Phượng Tập Hàn cùng Tư Tinh Di đứng sóng vai. Người trước nhíu chặt lông mày, người sau hai mắt đều bị vải bố che kín, lại dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói: "...!Mà là nó cách chúng ta càng ngày càng gần.".