Phá kén
Chương 4
Tôi khoác trên người một chiếc khăn lông, nắm chặt chiếc điện thoại di động mà tôi đã lấy ra từ túi của chị ấy, ngồi im lặng trên ban công hút một điếu thuốc. Một điếu nối tiếp một điếu, tôi đã gần như hút toàn bộ bao thuốc lá. Đây là một đêm cực kỳ gian nan. Tôi ngồi trên đây, chờ đợi bình minh ló dạng chiếu sáng lên tôi. Tôi khao khát ánh sáng có làm cho tôi cảm nhận được sự ấm áp trên thế gian này.
Đoán chừng khoảng bốn giờ trước, vào khoảng mười giờ, tôi thừa dịp chị ấy đang tắm rửa, dùng điện thoại của chị ấy gọi một cuộc điện thoại liên lạc với mẹ của chị ấy. Điều này không khó khắn, điện thoại di động của chị ấy không có mật khẩu và có tổng cộng hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ mẹ chị ấy gọi đến.
Cuộc gọi này kéo dài gần bốn mươi phút. Lúc ban đầu, tôi chỉ muốn sử dụng nghệ thuật trò chuyện cao siêu của mình để tìm hiểu về tình hình của chị ấy từ mẹ của chị. Tuy nhiên, khi tôi thực sự biết được chuyện gì đã xảy ra đối với chị ấy, tôi gần như không nói nên lời. Đây là câu chuyện không thể chấp nhận nhất mà tôi từng nghe, không chỉ vì nó tàn nhẫn hay thậm chí tàn khốc, mà còn bởi vì câu chuyện này liên quan đến nhóm người cùng với tôi vốn là những người cùng một thế giới, mang đến cho tôi một loại cảm giác tội lỗi khó có thể rửa sạch, tôi thống khổ và khó có thể bình tĩnh trong một thời gian dài.
Khi kết thúc cuộc gọi, chị ấy đúng lúc đi ra khỏi phòng tắm. Chị ấy đã dành gần một giờ để tự tắm rửa sạch sẽ cho bản thân. Tôi nhìn đến làn da của cô ấy tiếp xúc với quần áo của cô ấy bị chà xát đến đỏ hoàn toàn, và nó bị ngâm trong nước nóng đến nhăn. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chị ấy liên tục chà xát cơ thể. Đây là một triệu chứng của rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, tôi có thể đoán tâm tư của chị ấy, chị ấy cảm thấy chán ghét cơ thể của mình, chị ấy cảm thấy bản thân chị ấy rất bẩn.
Tôi không nói gì, sắp xếp chị ấy đến giường của tôi và nói với chị ấy rằng tôi sẽ ngủ ở trên ghế sofa bên ngoài. Chị ấy một cũng không nói. Chúng tôi ngủ trong im lặng. Nhưng tôi biết rằng chị ấy có lẽ cũng không ngủ được. Trạng thái tinh thần của chị ấy rất khó đi vào giấc ngủ. Ngay cả khi chị ấy ngủ rồi, cũng đều sẽ gặp một cơn ác mộng và nhanh chóng giật mình tỉnh dậy. Tôi có thể nhìn ra được chị ấy có chứng mất ngủ và trạng thái tinh thần của chị ấy đang ở trên bờ vực.
Điều gì đã khiến cho người phụ nữ này chống đỡ cho đến bây giờ? Nếu đổi lại là tôi, tôi có thể thừa nhận được không? Nhưng đây là một suy nghĩ sai lầm, và sẽ không bao giờ có chữ nếu trong cuộc sống này. Tôi ngồi trên ban công, nhớ lại những lời của mẹ, trong lòng tôi dường như bị một tảng đá chặn lại, tôi thấy đến khó thở.
Trong điện thoại, tôi không có nói với mẹ chị rằng chị ấy có ý nghĩ tự tử, và nói dối về việc thỉnh thoảng tôi cũng có gặp chị ấy, uống rượu cùng nhau và nói dối chị ấy ở lại qua đêm tại nhà tôi sau khi say. Như tôi đã phỏng đoán, rằng lời nói dối của tôi không lừa được mẹ chị ấy và mẹ chị ấy đại khái có thể đoán được rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì đó không phải là lần đầu tiên chị ấy có ý muốn tự tử. Có một vài vết xước ở mặt trong cổ tay trái của chị ấy, và có lẽ chị ấy đã từng có ý đồ cắt cổ tay của mình.
Mẹ chị ấy bày tỏ lòng biết ơn với tôi và nói rằng bác ấy sẽ đến và đưa chị ấy về nhà vào sáng sớm ngày mai. Ngày mai là thứ bảy, tôi được nghỉ, tôi nghĩ tôi cần đưa ra quyết định trong đêm nay xem có nên can thiệp vào quản chuyện của chị ấy không. Trên thực tế tôi đã can thiệp, nhưng vẫn chưa quá muộn để thu tay lại. Lý trí của tôi cho tôi biết rằng một khi tôi can thiệp vào, rất dễ dàng rơi vào vạn kiếp bất phục. Và nếu tôi quyết định nhúng tay vào chuyện này, thì tôi phải hành động càng sớm càng tốt. Ngày mai, tôi cần bắt đầu hành động một khắc cũng không thể chậm trễ, nếu không tình trạng của chị ấy hiện tại rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được trò đùa của số phận. Đó là một loại trò đùa đáng sợ đem con người ta rơi vào ngõ cụt. Nó hầu như không nháy mắt còn mang theo một nụ cười với một ý đồ xấu xa, nó đẩy người mà nó nhắm vào, đẩy xuống vực thẳm sâu vạn trượng.
Tôi không nghĩ rằng tôi chỉ có thể ngồi yên không quan tâm đến và coi mình như một người ngoài cuộc. Nghĩ đến đây, tôi tự giễu mà cười.
Tôi giơ tay lên và xoa mặt, nụ cười trên khóe miệng tôi có một chút cảm giác vui vẻ, tôi lẩm bẩm với chính mình:
"Cố Phàm, cô con mẹ nó, cuộc sống rảnh rổi quá nhỉ, quả thật........ Ha hả ha hả....."
Tôi nhắm mắt lại. Cuộc trò chuyện với mẹ chị ấy như một cái bàn bàn ủi đã khắc sâu trong tâm trí, một lần rồi một nữa cứ lặp đi lặp lại, vứt đi không được. Thanh âm già nua suy sụp và ủ rũ kia chứa đựng một nỗi buồn và bi thương. Ở phía đầu bên kia điện thoại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Thanh âm đó trong bối cảnh này quả thật là địa ngục tàn khốc nhất. Đây là cuộc trò chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời tôi. Chiếc điện thoại di động nóng lên dán vào bên tai tôi, cháy bỏng đến tận đáy lòng. Ngoài việc trầm mặc, thật sự rất khó có thể đáp lại một cách thích hợp.
Thật khó để tưởng tượng rằng mười năm trước, người phụ nữ trung niên trang hoàng, một giáo viên trung học có giọng nói tốt, sẽ ở mười năm sau nói chuyện với tôi với một giọng nói già nua và đờ đẫn như vậy. Có rất nhiều sự im lặng khó xử trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, quá nhiều sự tình khó có thể mở miệng, sau khi nói ra, chắc chắn đã mang đến một khoảnh khắc bối rối, việc xấu trong trong gia đình không thể để người ngoài biết,
Nếu tôi không thể hiện kỹ năng của mình, để dì ấy nhớ về khi xưa chúng tôi cũng rất từng thân thiết. Tôi cũng nói rằng tôi là một nghiên cứu sinh về tâm lý học, nhìn ra Lâm Y có vấn đề về tâm thần, và hy vọng rằng có thể làm hết sức mình để giúp đỡ, thì có lẽ người mẹ này sẽ cũng sẽ không nói ra những việc này với tôi.
Hoặc có thể là do đôi vai mỏng manh của người mẹ này không còn có thể mang một gia đình nặng nề như vậy đi về phía trước. Thời gian bấy lâu nay dì ấy luôn khao khát có một người để có thể chia sẻ gánh nặng, nhưng chồng dì ấy ngã bệnh, và chị ấy vẫn còn ốm đau trên giường và cô con gái vừa mới chào đời. Khi có sự cố xảy ra, cả gia đình chỉ dựa vào một mình dì ấy và dì ấy cũng không phàn nàn gì.
Cho đến khi có một "người xa lạ quen thuộc" như tôi bỗng nhiên gọi cho dì ấy mỗi ngày, dì ấy cũng tận dụng cơ hội này để thả lỏng. Đem những đoạn quá khứ quá mực nặng nề kể hết cho tôi nghe. Mối quan hệ với tôi không gần cũng không xa, không cần quá nhiều cố kỵ, tôi cùng dì ấy nói chuyện ngữ khí ôn hòa hướng dẫn từng bước, và bộc lộ sự quan tâm ẩn nhẫn. Người mẹ sắp bị suy sụp này đột nhiên tìm thấy một nơi để phát tiết tâm sự. Vì thế câu chuyện cũ nặng nề kia, giống như một trận đại hồng thuỷ ngay lập tức bao phủ lấy tôi và nhấn chìm tôi.
Tôi có lẽ hối hận khi nghe một câu chuyện như vậy, có lẽ hoặc có thể không. Tôi không biết tôi đến tột cùng là đang nghĩ gì vào lúc này. Nhưng điều này không còn quan trọng nữa. Tôi biết rằng tôi chọc phải một vấn đề lớn. Lần đầu tiên, lý trí của tôi bị quật ngã bởi tình cảm và tôi không thể lật lại. Tôi buông xuôi để những cảm xúc phức tạp khó giải thích kiểm soát trái tim tôi.
Đêm nay, tôi chìm sâu vào vực thẳm, tôi chỉ mong mình vào một ngày nào đó còn có thể bò lên....
******************************************************************************
Vào tháng 3 năm 2012, Lâm Y 26 tuổi, được bố mẹ giới thiệu và gặp một người đàn ông có sự nghiệp thành công. Người đàn ông tên là Trương Dụ Thành, hơn cô hai tuổi. Anh ta tốt nghiệp một trường danh tiếng ở Mỹ. Anh ta có một công ty đầu tư dưới tay. Anh ta kiếm được vài trăm vạn mỗi năm. Anh ta có nhà có xe, vóc dáng người cao ráo và khuôn mặt đẹp trai, đầy nam tính. Có thể nói là *chính tông cao phú soái.
*chính tông cao phú soái: vừa giàu vừa đẹp trai
Vào thời điểm đó, Lâm Y du học từ Anh quốc trở về và đi vào cương vị công tác mới vừa mãn một măn. Cô học kế toán khi còn học đại học, và đã vượt qua trình độ kế toán quốc tế trong thời gian học đại học, học nghiên cứu sinh ở một trường đại học kinh tế danh tiếng của Anh quốc. Sau khi trở về nước, cô liền gia nhập một công ty kế toán lớn.
Cả hai người đều xuất thân là học kinh tế, trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, môn đăng hộ đối, trưởng bối hai gia đình sớm có ý đồ tác hợp cho hai người. Ba của Lâm Y và Ba của Trương Dụ Thành là những chiến hữu năm xưa trên chiến trường, và bây giờ cả hai đều phục vụ trong cơ quan chính phủ. Mẹ của Lâm Y và mẹ của Trương Dụ Thành cũng là đồng nghiệp trong một trường học. Khi Lâm Y lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dụ Thành, cũng đã có ấn tượng tốt. Hai người có cùng sở thích,quan điểm và còn có nhiều thứ rất giống nhau. Họ rất hay nói chuyện.
Trương Dụ Thành biểu hiện rất lịch thiệp, lịch sự và rất ân cần chăm sóc. Từ đầu đến chân, Lâm Y đều rất hài lòng. Sau vài tháng làm quen với anh ta, cô liền nhận định rằng anh ta chính là người mình cần gả.
Tuy nhiên, Lâm Y thỉnh thoảng cảm thấy kỳ lạ, Trương Dụ Thành này thật sự quá an phận. Mặc dù tình sử của cô cũng không quá phong phú, nhưng cô cũng đã từng có bạn trai khi còn học đại học. Cô biết rằng một người đàn ông chắc chắn sẽ có những cử chỉ thân thiết khi đối mặt với một cô gái mà anh ta thích. Năm tay hay ôm nhẹ một chút, quen nhau một đoạn thời gian có muốn phát sinh quan hệ có lẽ cũng rất bình thường. Tuy nhiên, trong hơn nửa năm kể từ khi cô và Trương Dụ Thành quen nhau, anh ta thậm chí chưa bao giờ nắm tay cô và luôn tỏ ra lịch sự, khiến Lâm Y luôn cảm thấy anh ta rất xa cách.
Nhưng Lâm Y cũng rất nhanh chóng rơi vào đó. Sự dịu dàng và lịch sự của anh ta có một sức hấp dẫn chết người đối với một cô gái bảo thủ như Lâm Y. Trong mắt Lâm Y, mọi động tác dè dặt của anh ta đều phát ra sức quyến rũ phi thường khiến cô chìm sâu xuống bùn lầy.
Lâm Y cũng không phải là một người phụ nữ đầy tham vọng. Mặc dù cô có trình độ học vấn cao và có một sự nghiệp thành công khiến bao người hâm mộ. Sâu thẳm trong trái tim cô, cô khao khát được ở bên người mình yêu và người đó cũng yêu cô. Cùng người cô yêu kết hôn, kết hôn rồi sinh con, và sống hạnh phúc mỹ mãn nửa đời còn lại. Cô rất muốn được cưng chiều, là một con chim rất nhỏ rất khao khát được nép vào người mình yêu.
Quá trình giữa họ diễn ra rất thuận lợi. Cuối năm 2012, Trương Dụ Thành đã cầu hôn. Mặc dù nghi thức cầu hôn không có hoành tráng, chỉ vô cùng đơn giản một câu "Chúng ta kết hôn đi" đơn giản, nhưng Lâm Y vẫn vui vẻ đồng ý.
Gia trưởng trong hai gia đình rất hạnh phúc và rất quan tâm đến cuộc hôn nhân, vì vậy các hoạt động khác nhau đã được đưa vào kế hoạch.
Vào tháng 5 năm 2013, Lâm Y cùng Trương Dụ Thành chính thức nhận được giấy chứng nhận kết hôn và tổ chức tiệc cưới vào ngày hôm sau. Ngày cưới lúc đó rất náo nhiệt có rất nhiều người đến chúc mừng. Lâm Y hạnh phúc đến đầu óc choáng váng vì đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của một cô gái. Hôm nay, cô ấy đã hoàn thành việc mặc áo cô dâu duy nhất trong đời
Trong đêm tân hôn, sau khi nháo động phòng kết thúc, Trương Dụ Thành uống say đến khướt mướt, đã hoàn thành lễ cưới với Lâm Y. Trong 27 năm qua Lâm Y vẫn luôn thủ thân như ngọc. Khi cô học đại học,bạn trai đã từng cầm lòng không được, muốn đòi hỏi cô, nhưng cô thẳng thừng từ chối. Cô cực kỳ bảo thủ, hy vọng xem đây là một nghi thức thiêng liêng, hy vọng sẽ hoàn thành nó trong đêm tân hôn.
Tuy nhiên, lần đầu tiên cô để lại một hồi ức rất tồi tệ. Trương Dụ Thành không dịu dàng, ngược lại, sự lịch sự trước đó dường như tan biến trong đêm đó, chỉ để lại sự thô lỗ. Cô đau đớn đến mức không muốn sống, nhưng dường như anh ta đang trút cơn giận dữ của mình, mỗt một lần mạnh mẽ đánh sâu vào cơ hồ muốn cho Lâm Y ngất đi.
Sau đêm tân hôn, Lâm Y nằm trên giường ba ngày, thật vất vả mới được. Mà Trương Dụ thành đã hoàn toàn thay đổi. Vừa mới tân hôn kết thúc, anh ta lấy cớ công tác đi nơi khác dưới cái cớ thực hiện một dự án, và anh rời đi được hơn nửa tháng.
Nhưng mà Lâm Y vừa mới kết hôn, tuy rằng có chút không thoải mái trong lòng, nhưng không quá để ý. Trước đây anh ta cũng rất bận rộn. Cô bây giờ là vợ anh ta, và tất nhiên cô có thể thông cảm cho anh ta. Trong đêm tân hôn, mặc dù để lại một cái bóng tâm lý, cho Lâm Y, cô tự an ủi mình rằng anh ta say rượu, thần trí không tỉnh táo, không biết cách biểu đạt.
Sau đó, thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, Lâm Y tiếp tục làm việc, như thể không có việc gì xảy ra.
Sau nửa tháng, Trương Dụ Thành đã trở lại. Lâm Y rõ ràng có thể cảm giác được sau khi trở về nhà, Trương Dụ Thành hoàn toàn lộ ra thái độ xa lánh. Cô nghĩ mình đã làm điều gì đó khiến anh ta không vui, nên cô muốn nói chuyện với anh ta. Hôm đó, bố mẹ chồng cũng đến nhà. Lâm Y liền vội vàng tiếp đón ba mẹ chồng, vấn đề đã bị hoãn lại.
Sau bữa cơm trưa hôm đó, Lâm Y có chút mệt mỏi đi vào phòng để chợp mắt. Cô dường như nghe thấy một cuộc trò chuyện trong thư phòng cách vách bên cạnh. Có vẻ như mẹ chồng và chồng cô đang nói chuyện, nhưng cô không nghe rõ và cũng không quan tâm lắm.
Đêm đó, Trương Dụ Thành lại một lần nữa cùng với cô. Cảm giác lần này vẫn như cũ không mấy dễ chịu. Trương Dụ Thành hầu như không thực hiện màn dạo đầu, vừa lên tới liền cường ngạnh mà nhập. Lâm Y vốn chính là người chậm nhiệt hình, với anh ta thật sự khó có thể phối hợp, mà anh ta thì động tác máy móc, như thể anh ta đang hoàn thành một nhiệm vụ, ba lần hạ liền kết thúc. Sau khi xong việc, anh ta lăn ra ngủ thiếp đi và phớt lờ Lâm Y. Lâm Y cảm giác chính mình tựa như búp bê bơm hơi, ủy khuất ngày càng thêm nồng đậm.
Ngay sau khi Trương Dụ Thành đi công tác một lần nữa, Lâm Y đã nhận thấy có điều gì đó không ổn với chồng mình. Trong vài tuần tiếp theo, Lâm Y bắt đầu cảm thấy khó chịu ở phần thân dưới, sưng đỏ lên và viêm. Sau đó, cô bắt đầu bị sốt cao, yếu ớt và không thể đi lại. Trong tuyệt vọng, đã phải đến bệnh viện để gặp bác sĩ.
Lâm Y vĩnh viễn nhớ rõ ngày 6 tháng 7 năm 2013. Đây là một sự nhục nhã lớn trong cuộc đời cô. Cả ngày ở bệnh viện, cô không thể ngẩng đầu lên. Ánh mắt bác sĩ nhìn cô như thể đang lăng trì cô, mỗi một câu lời dặn của bác sĩ đều phảng phất dường như chế giễu và coi thường cô.
Cô là một người phụ nữ thủ thân như ngọc, thực sự mắc phải căn bệnh hoa liễu.
Mà nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ đến đó là người chồng mà cô yêu, là anh ta lây bệnh cho cô.
Tác giả có điều muốn nói:
Ôi, thật sự quá khổ, tôi không có chừng mực tí nào, không biết có bị khoá không?.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
53 chương
26 chương
84 chương
95 chương
18 chương
7 chương