Phá kén

Chương 19

Chiếc giường nôi nhỏ đã từng ở trong phòng ngủ của tôi suốt một tháng, giờ tôi lại thấy nó ở Lâm gia. Tiểu gia hoả nằm trên giường nôi. Hiện tại con bé thật sự rất yên lặng cùng rất hoạt bát, nói bập bẹ, một đôi tay thịt nhỏ đô đô vỗ, cũng không hiểu sao con bé lại chơi vui vẻ đến như vậy. Tiểu gia hoả nhìn thấy tôi, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt to màu đen, có lẽ con bé nhận ra tôi. Ngay lập tức, đôi bàn tay nhỏ bé ấy vươn ra với tôi như mọi khi, con bé luôn muốn tôi ôm nó một cái. Tôi rất thích đứa trẻ này, thật khó để từ chối yêu cầu của con ấy, vì vậy tôi đã đưa con bé ra khỏi giường nôi. Tiểu gia hoả vòng tay ôm cổ tôi, chảy nước miếng nhìn tôi với vẻ mặt ngốc manh, tôi nghe không hiểu ngôn ngữ của trẻ con, ê ê a a, hình như là đang gọi tôi. Tôi áp trán mình vào trán tiểu gia hoả và thấp giọng nói: "Này, Ưu Ưu, con có biết không?Dì thật sự rất thích mẹ của con. Dì muốn dành cả cuộc đời của mình cho chị ấy, chăm sóc tốt chị ấy, cũng chăm sóc con thật tốt, nhìn con lớn lên, đồng hành cùng chị ấy đến già đi. Nhưng mà Ưu Ưu, mẹ con không thích dì, dì phải làm sao bây giờ? Dì cùng mẹ con đều là con gái, mẹ con cảm thấy rằng việc hai cô gái ở bên nhau là không đúng, là không tốt. Hiện tại dì rất khổ sở, Ưu Ưu... Dì rất khổ sở... " Tiểu gia hoả chớp đôi mắt to và nhìn tôi một cách ngơ ngác. Làm sao con bé biết tôi đang nói về điều gì, tôi cũng chỉ có thể nói những điều này với một đứa bé không hiểu gì. Tôi thực sự cảm thấy mình vô dụng. Tôi thậm chí không thể nói "Em yêu chị, cùng em ở bên nhau". Tôi không thể nói điều đó mười năm trước, hiện tại tôi vẫn không thể nói ra. Chẳng lẽ tôi cùng chị ấy có thể đã định chỉ là " gặp nhau thoáng qua". "Ưu Ưu, con nói dì biết dì nên làm cái gì bây giờ? Dì... có nên hay không nói....Có lẽ nếu không nói, dì còn có thể...còn có thể chừa chút đường sống, tương lai có lẽ... có lẽ còn có thể lại đến gặp lại chị ấy. Nhưng nếu dì nói... dì về sau... còn cơ hội nào để gặp lại chị ấy không? Học tỷ bảo dì quên chị ấy đi và đừng gặp chị ấy nữa, nhưng dì... nhưng dì không làm được. Mỗi đêm nhắm mắt lại... tất cả đều là chị ấy, Ưu Ưu... con nói cho dì biết dì nên làm cái gì bây giờ? " Trong lòng tôi tích tụ đã lâu, giờ phút này nói ra nước mắt chảy dài nước lũ, chảy xuôi xuống ướt cả gò má. Ưu Ưu có lẽ không hiểu tại sao tôi lại khóc như thế này, nhưng tiểu gia hoả này lại biết muốn lau nước mắt cho tôi. Đôi bàn tay nhỏ con bé lau mặt tôi, vẫn là tiếng trẻ thơ bập bẹ, khiến trái tim tôi ấm áp, tôi cảm thấy được an ủi. Tôi lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đặt con bé vào trong nôi, khẽ thì thầm:    "Ưu Ưu, có lẽ về sau dì sẽ không đến gặp con nữa, không còn quan hệ. Mặc dù về sau không gặp lại, thì dì cũng sẽ ở một nơi xa xôi chúc phúc cho mẹ con, hai người nhất định phải sống thật hạnh phúc. " Tôi nghĩ đây là lời cuối cùng tôi để lại cho Ưu Ưu, cho dù con bé không hiểu gì thì tôi cũng muốn nói ra.    Tôi mở cửa, đi vào phòng tắm, rửa mặt, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, xác nhận rằng Lâm Y không thể nhìn ra manh mối nào, lúc này tôi mới bước ra khỏi phòng tắm. Vừa đi ra ngoài liền thấy Lâm Y đứng ở bên kia hành lang, rũ tay nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi sửng sờ tại chỗ, không hiểu chị ấy làm vậy là có ý gì? Bên ngoài trời đã tối, trong nhà không bật đèn, hành lang lại càng tối hơn, tôi không nhìn rõ mặt chị ấy.    "Bữa ăn đã chuẩn bị xong, đến ăn đi," chị ấy nói, giọng điệu bình thản và không có gì đặc biệt.    "Vâng." Tôi đáp. Trên bàn ăn tròn, tôi đang ngồi cạnh chị ấy, trên bàn có hai món ăn và một món canh, các món ăn rất đơn giản nhưng lại toát lên mùi thơm nồng. Chị ấy bưng một bát cơm tràn đầy cho tôi, còn tôi một chút muốn ăn cũng không có. Nhạt như nước ốc mà ăn, tôi cảm giác được chính mình không cảm nhận được hương vị của đồ ăn. Thật hiếm khi chị ấy nấu một bữa ăn như vậy cho tôi. Cà tím và đậu phụ là những món yêu thích của tôi. Tại sao... Tại sao hương vị không cho tôi nhấm nháp một chút? Bầu không khí trên bàn càng lúc càng ngưng kết, Lâm Y im lặng đang ăn cơm, không giống như đang nếm đồ mỹ vị. Hai chúng tôi không nói một lời nào, không khí kia tôi khó có thể hình dung, cứ như bữa tối cuối cùng trước khi ra sân hành quyết, sau khi ăn xong chính là vĩnh biệt. Tại sao, tại sao lại đau khổ như vậy? Có lẽ hôm nay tôi không nên ở đây, tốt hơn là nên nhàn nhạt chia tay bên ngoài tòa án lúc mười ngày trước và rời đi, mang theo một loại cảm giác như thể còn có thể gặp lại. Hiện giờ tôi lại đối mặt với sự bối rối và xấu hổ như vậy, sinh sôi dằn vặt trong lòng. Tôi ăn một nửa bát cơm nhỏ rồi đặt đũa xuống, tôi thực sự không thể cầm được. Tôi cảm thấy mình như nghẹt thở, không khí đặc quánh đến mức không thở nổi. "Không ăn nữa sao? Sao ăn ít vậy, có phải do tôi nấu món ăn khôg vừa miệng?" Chị ấy đặt bát xuống, hỏi. "Không phải." Tôi lắc đầu nói: "Hôm nay dạ dày có chút không thoải mái, ăn không vô." "Vậy ăn canh đi, tôi có thuốc dạ dày ở nhà, tôi lấy cho cô." Chị ấy vội vàng nói.    "Không, không cần." Tôi giơ tay từ chối. Chị ấy ấy không nghe tôi, múc canh cho tôi, sau đó vội vàng đi lấy thuốc. Khi đi qua hộp tủ lấy thuốc đến, thấy tôi không hề động đậy, bát canh đặt trên bàn vẫn nguyên vẹn, chị ấy lại hỏi: "Vô cùng đau sao? Nhanh chóng uống thuốc đi. Tôi đi lấy nước cho cô." "Thật sự không cần, không phải rất đau." "Đem chén canh kia uống đi, sẽ ấm dạ dày." Tôi chỉ là lắc đầu. "Luật sư Cố... canh này là canh củ sen, có tác dụng bồi bổ dạ dày..." Chị ấy dường như tiếp tục thuyết phục tôi.    "Lâm Y!" Tôi ngăn chị ấy tiếp tục như vậy, với giọng điệu mang theo tức giận, "Em nói không cần nữa!" Chị ấy im lặng và lặng lẽ đứng bên bàn ăn. Tôi hít sâu một hơi, không dám nhìn chị ấy, nhắm mắt lại, nói:    "Lâm Y, em có chuyện muốn nói với chị."    "Tôi không muốn nghe." Chị ấy nói. Có vẻ như chị ấy biết tôi muốn nói gì, từ khi tôi đặt bát xuống, ngay cả khi tôi bước chân vào nhà này chị ấy cũng biết điều đó nên chị ấy liên tục dùng những lời lẽ khách sáo không cho tôi mở miệng. "Ha ha a..." Tôi cười khổ lên, nói: "Đến cơ hội mở miệng, chị cũng không cho em sao?" Chị ấy không nói. Tôi đứng dậy, đối mặt với chị ấy, cuối cùng lấy hết can đảm để nhìn vào mắt chị ấy, nhưng chị ấy vẫn dời mắt không nhìn tôi nữa, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào góc tường. "Bất kể chị có muốn nghe hay không, em đến đây là để nói những điều này. Chị phải nghe, khi nghe xong, quyền phán xét đều giao cho chị. Chị nói như thế nào thì sẽ liền như thế, em sẽ không phản kháng lại." "Luật sư Cố, nơi này không phải toà án, tôi cũng không phải thẩm phán." Chị ấy nói. "Chị cứ coi như là vậy đi!" "Tôi không phải!" "Chị phải!" Chị ấy nổi giận, tôi cũng nổi giận, chị cầm hộp thuốc trên bàn ném lên người tôi, rồi sau đó nghiêng người bước nhanh ra, tính chạy trốn tránh. Hộp thuốc rơi xuống đất một tiếng "bốp", tôi xoay người sang ngang, vươn tay nắm lấy cánh tay chị ấy, chị ấy bị tôi dùng sức kéo lại, chị ấy bị lực kéo của tôi quay thân trở về, đâm vào trong lòng ngực tôi. Chị ấy dùng sức lắc mạnh cánh tay và giận dữ nói: "Cô buông tôi ra!" "Em không buông!" Tôi duỗi tay ra bao lấy chị ấy và nhốt chị ấy trong vòng ngực của mình. Chị ấy bắt đầu giãy giụa, tôi dùng sức đẩy mạnh chị ấy vào tường nhưng vì sợ chị ấy va phải đầu nên tôi đưa mu bàn tay ra sau đầu chị ấy. "Lâm Y!" Tôi thở hổn hển, hai tay chị ấy chống vào ngực tôi, hung hăng đẩy mạnh tôi, nhưng sức lực của chị ấy không sánh được với tôi. Lửa giận của tôi đã biến thành quyết tâm, cuối cùng hét vào tai chị ấy: "Chị nghe em nói! Em nói xong sẽ đi ngay!" Chị ấy lắc đầu, nước mắt lưng tròng, nhưng sức mạnh trên tay chị ấy dần dần yếu đi. Tôi thở dốc một lát và nói với giọng kiên định nhất của cuộc đời tôi: "Em yêu chị, em muốn ở bên chị cả đời này! Lâm Y, chị cùng em đi tiếp cuộc đời này đi" Chị ấy cả người đang run rẩy, nước mắt đã được chảy xuống, hai bàn tay vô lực mà đáp trên ngực tôi. Tôi đã vắt kiệt dũng khí của cuộc đời mình, và sau khi nói điều này, tôi gần như mất hết sức lực. Tôi không còn sức để giữ chị ấy nữa, chậm rãi buông lỏng tay ra, rút ​​lui. Tôi cảm thấy có một khoảng cách đã bị xé nát giữa chúng tôi. Chị ấy dựa vào tường, ánh mắt hoàn toàn không nhìn tôi mà cúi đầu, thở hổn hển, run rẩy và co rúm lại. Chị ấy không trả lời tôi, tôi biết chị ấy sẽ không trả lời tôi, cũng không cần trả lời, thực ra tôi đã biết câu trả lời. Chắc là chị ấy đang sợ hãi, bị một người đồng tính dây dưa cho đến bây giờ, thật đúng là bất hạnh. Tôi cười khổ, nhỏ giọng nói: "Em đi đây." Sau đó tôi chậm rãi xoay người, đi đến cửa ra vào, run rẩy thay giày, mở cửa bước ra ngoài. Tôi loạng choạng bước xuống lầu, cảm giác cả thế giới quay cuồng. Tôi đứng bên ngoài tòa nhà, ôm chặt lấy cổ áo mình, thở hổn hển, tôi cảm thấy thở không nổi, nước mắt rơi đi xuống, nhưng không phải là khóc thút thít, tôi chỉ cảm thấy là rất khó chịu, tức ngực đến mức sắp nghẹt thở. Tôi dường như cảm nhận được cảm giác của người bệnh suyễn khi tái phát, rất khó thở. Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đên, đèn đường trong tiểu khu được bật sáng. Tôi đi dọc con đường của tiểu khu để đến bãi đậu xe. Tốc độ bước tập tễnh, ba bước dừng lại. Tôi rất khổ sở, khổ sở đến mức chết đi sống lại, tôi đỡ cây đèn đường, cảm thấy mình không thể đi tiếp được nữa. Phía sau lưng có tiếng bước chân, tốc độ rất nhanh chóng, như thể đang chạy vội. Âm thanh dường như đến từ đường chân trời, cảm thấy rất xa xôi, nó dường như chậm lại vài lần, kèm theo tiếng vọng. Ai đang chạy bộ, tôi cũng không quay đầu lại, cũng không có tâm trạng để đi quản này đó. Tôi cảm thấy như mình bị ảo giác, tinh thần hoảng hốt, hô hấp đến ngừng thở. Tôi đang định tiến lên một bước, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một lực mạnh truyền đến, đột nhiên bị người khác ôm chặt, nhất thời không trụ được thăng bằng, bị dập mạnh về phía trước vài bước mới có thể đứng vững. Ai? Ai đã va vào tôi,còn siết tôi rất chặt, không biết tôi đang không thở nổi sao? Thật là khó chịu. Nhưng cái chạm nhẹ mềm mại ấm áp từ phía sau và hương thơm quen thuộc khiến tim tôi loạn nhịp ngay lập tức. "Lâm Y?" "Không được đi! Tôi không cho em đi!" Tiếng kêu run rẩy này như Hoàng Chung Đại Lữ vang lên trong tâm trí tôi, khiến não tôi trống rỗng trong giây lát, nhịp tim ngừng trệ bắt đầu nhảy lên dữ dội và nhanh chóng. Tôi tự hỏi liệu mình có thực sự bị ảo giác hay không, tất cả đều là do tôi tưởng tượng. Hoàng Chung Đại Lữ: cái chuông lớn làm bằng vàng "Là em nói, em nói muốn sống cùng tôi cả đời, tại sao em nói xong liền không nhận bỏ chạy như vậy?" Chị ấy khóc lóc tố cáo tôi, mặt chôn vào phía sau lưng tôi, giọng nói như bị bóp nghẹt, da lưng cũng theo đó mà rơi xuống. Hơi nóng thở ra khi chị ấy nói càng lúc càng nóng, nước mắt của chị ấy đã làm ướt quần áo mỏng của tôi. "Lâm Y... trước tiên chị... thả em ra..." Tôi thở dốc, đứt quãng nói. "Tôi không thả! Em là kẻ lừa đảo, người nhát gan, nói xong rồi không nhận, ném lại những lời đó cho tôi rồi chạy mất, khi dễ tôi cũng không chịu trách nhiệm". Chị ấy tiếp tục tố cáo tôi khiến tôi muốn bật cười nói: "Lâm Y... ha ha... Lâm Y, chị thả ra một chút, em thở không nổi..." Tôi cười thành tiếng: "Để em quay lại, em muốn nhìn chị một chút." "Đừng nhìn... khóc... mắt sưng lên, rất khó xem..." Chị ấy nhu nhu nói. Tôi chỉ là cười, nói: "So với cái khó xem hơn, em đều đã xem qua." Nói xong, phía sau lưng tôi liền bị ăn một cái tát, mềm như bông, một chút cũng không đau. Chị ấy buông ra, tôi quay lại thì thấy chị ấy chạy ra ngoài vẫn mang dép, một chiếc dép trong đó còn bị ném lẻ loi nằm ở phía sau cách mấy mét. Chị ấy cúi đầu, hai mắt ửng hồng, mím môi, đỏ bừng cả khuôn mặt, nhất là dưới ánh đèn đường. Không biết là do vận động hay vì kích động mà vô cùng đáng yêu. Tôi đưa tay ra lau nước mắt cho côhị ấy, ôm khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của chị ấy, giống như ôm cả thế giới. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này. Cảm giác rạo rực, phấn chấn, nóng bừng như muốn trào dâng, tôi chỉ muốn cười thành tiếng. Trước một giây đso thực sự là địa ngục, một giây sau là thiên đường, cảm giác phấn khích như tàu lượn siêu tốc và đến thót tim. "Khóc xong vẫn đẹp." Tôi mỉm cười ôm chị ấy vào lòng, vòng tay siết chặt, tràn ngập hương thơm dịu dàng của hoa ngọc lan, tôi cảm thấy cả đời này tôi không thể buông tay nữa, tôi sẽ ôm chị ấy cả đời này. Chị ấy ôm tôi lại, siết chặt quần áo trên lưng tôi và nói trong lòng ngực tôi: "Đừng bỏ đi, được không? Tôi... tôi rất ngốc lại cố chấp, không hiểu chuyện luôn chọc em không vui. Tôi về sau sẽ không nữa, thật sự, đừng rời đi, được không? Thời điểm khi em quay lưng bỏ đi, tôi cảm giác chính mình không thể thở được... " " Em không đi, em sẽ không bao giờ đi nữa, em sẽ ăn vạ chị cả đời, chị có ném em cũng sẽ dính lấy. "Tôi chưa bao giờ nghe chị ấy nói chuyện với tôi như thế này, quả thật tâm đều phải cảm hoá, chỉ có thể ôm chị ấy chặt hơn. Tôi cúi đầu xuống tìm môi chị ấy, hôn chị ấy một cách vụng về. Chị ấy nổ lực đáp lại tôi, môi và lưỡi mặn mặn phảng phất hương vị của nước mắt nhưng lại mềm mại khiến tôi muốn đòi hỏi thêm. Lúc này, tôi rất muốn cọ xát chị ấy vào xương tủy, nhưng đây cũng không phải là nơi để thân mật của chúng tôi. Tôi phải ôm chị ấy xoay người đi về, nhặt dép, tôi thậm chí còn chưa xỏ vào người chị ấy, trực tiếp bế chị ấy bước nhanh lên lầu. Tôi xông vào nhà, ôm nhau vào phòng ngủ, ngã ở trên giường. Đây là phòng ngủ riêng của Lâm Y, nôi của Ưu Ưu không phải ở đây, mà là trong phòng của ba mẹ Lâm Y. Tôi khóa cửa và bắt đầu cởi quần áo của chị ấy. Chị ấy run rẩy xuống tay cởi bỏ cổ áo sơ mi của tôi, khát vọng có vẻ còn háo hức hơn cả tôi. "Đợi đã... Chờ đã, Lâm Y, mẹ của chị..." "Tối nay bà ấy không ở đây." Tôi không chút cố kỵ, cúi đầu ngậm lấy môi chị ấy, dùng sức mút mạnh. Bàn tay chị ấy vuốt ve gương mặt tôi, rất nhẹ nhàng, động tình như vậy, đó là một cái vuốt ve của người yêu, khiến tôi mê mẩn.    Quần áo đều cởi ra hết, cả phòng kiều diễm, từ khi nào một người chán ghét việc giường chiếu, đêm nay lại nhiệt tình say mê tôi như vậy. Đêm nay tôi cùng chị hòa nhập nhất thể, từ nay về sau viễn không chia lìa. Editor: sắp hoàn rồi ^^