Phá kén

Chương 11

Tôi không ngờ rằng chị ấy sẽ giữ chặt tôi như vậy, cả người cứng đờ trong một lúc, không biết phải phản ứng thế nào. Chị ấy lặp lại lần nữa: "Đừng đi." Tôi xoay người, hít sâu một hơi, nói: "Được, em sẽ không đi." Tôi ngồi ở mép giường chị ấy, để chị ấy nắm cổ tay của tôi. Trong bóng tối một mảnh lặng im. Bàn tay chị ấy lạnh lẽo ướt đẫm mồ hôi, tôi có thể cảm nhận được sự thon thả của những ngón tay chị ấy, chị ấy có chút khẩn trương, mặc dù tôi không nhìn chị ấy nhưng tôi có thể cảm thấy ánh mắt chị ấy đang đổ dồn về phía tôi. Trong lòng cũng không biết là như thế nào, diễn biến tối nay có chút ngoài dự đoán của mình, tuy rằng rất vui mừng vì chị ấy chủ động giữ lại tôi, nhưng lại lo lắng chính mình tự mình đa tình, bởi vậy cũng không dám nghĩ gì nhiều. Tôi nghĩ chị ấy có thể ít nhiều thân thiết với tôi là bởi vì thành khẩn bày tỏ nội tâm đối với tôi. Hoặc có thể bởi vì nội tâm chị ấy đã xúc động vì những gì tôi nói, dâng lên cảm xúc cảm thấy biết ơn tôi. Hoặc có lẽ, chị ấy đã mềm lòng vì tôi nhớ ra một điều mà chị ấy đã không nhớ từ lâu, nhớ lại quá khứ với chị ấy. Dù thế nào đi nữa, tôi không thể nói rằng chị ấy có cảm giác với tôi. Hiện giờ chị ấy thiếu khuyết năng lực yêu, chứ đừng nói đến việc yêu một người như tôi. "Tôi muốn nghe em hát..." chị ấy bỗng nhiên nói, giọng lẩm bẩm lộ ra khẩn cầu.   Tôi ngơ ngẩn, tôi không ngờ rằng chị ấy sẽ có thêm yêu cầu. Ngay sau đó, một nụ cười gượng gạo xuất hiện ở khóe miệng tôi, chị ấy cũng thật sự biết sai khiến người. Tôi nghĩ rằng tối nay tôi đừng nghĩ đến việc đi ngủ. "Được." Nhưng tôi vô pháp có thể từ chối yêu cầu của chị ấy. Tôi nên hát gì? Trong đêm nay tôi không còn tâm tình để hát những bài hát ru đó nữa. Một giai điệu bỗng nhiên hiện lên trong tâm đầu tôi, tôi tự nhiên như vậy mà hát: "Its a long long journey. ( Đó là một đoạn đường rất dài, rất dài.) Till I know where Im supposed to be. ( Đến khi em biết mình muốn đi đâu) Its a long long journey. ( Đó là một đoạn đường rất dài, rất dài) And I dont know if I can believe. ( Em không biết liệu em có thể tin.) When shadows fall and block my eyes. ( Khi bóng sụp đổ xuống che khuất tầm nhìn của em.) I am lost and know that I must hide. ( Em đang lạc lối và em biết mình phải chạy trốn.) Its a long long journey. ( Đó là một đoạn đường rất dài, rất dài) Till I find my way home to you. ( Cho đến khi em tìm được đường về bên chị.) ......" Editor: Bài hát " Journey " của Trương Thiếu Hàm. Mọi người có thể youtube tìm, bài hát rất nhẹ nhàng, có tác dụng ru ngủ thật sự luôn. Bài hát này, sau khi tôi hát nó, tôi mới nhận ra rằng đó là " Journey" của Trương Thiều Hàm. Năm ấy thời điểm ca khúc này vừa mới ra, chị ấy vẫn còn là một học sinh cao trung. Tôi biết chị ấy thích, vì vậy tôi đã cố gắng học thuộc bài hát này. Mặc dù tôi chưa hát cho chị ấy nghe lần nào nhưng nó đã đọng lại trong tâm trí tôi đã nhiều năm. Cho đến đêm nay, tôi tự nhiên mà hát nó. Giá trị nghệ thuật của bài hát này rất hay, ca từ cũng rất ý nghĩa, có rất nhiều câu tất cả đều biểu hiện cảm xúc nội tâm của tôi. Đồng thời, tôi lại như đang hát cho chị ấy nghe, bởi vì nhiều câu trong đó cũng đúng là đang miêu tả Lâm Y, quá khứ của chị ấy, hiện tại của chị ấy và chị ấy trong tương lai. Tôi nguyện dùng những lời chúc tốt đẹp dành cho chị ấy. "Many days I ve spent. ( Nhiều ngày qua em tìm chị đến sức tàn lực kiệt) Drifting on through empty shores. ( Để bản thân trôi dạt qua từng eo biển không người) Wondering whats my purpose. ( Tự hỏi đâu là lẽ sống của đời mình) Wondering how to make me strong. ( Tự hỏi làm cách nào để trở nên kiên cường) I know I will falter I know I will cry. ( Em biết em sẽ dao động, sẽ khóc rất nhiều) I know youll be standing by my side. ( Em biết chị sẽ ở lại bên cạnh em như vậy) Its a long long journey. ( Đó là một đoạn đường rất dài, rất dài) And I need to be close to you. ( Mà em cần sát lại gần bên chị hơn nữa) Sometimes it feels no one understands. ( Đôi khi cảm giác đó không một ai hiểu được) I dont even know why. ( Em chẳng thể lý giải được) I do the tings I do. ( những hành động của mình) When pride builds me up till I cant see my soul. ( Khi lòng tự cao của em dâng lên cao ngất khiến em không thể nhìn thấy linh hồn mình) Will you break down these walls and pull me through. ( Phải chăng chị sẽ là người phá vỡ những bức tường kiên định và đưa em vượt qua chúng?) Cause its a long long journey. ( bởi vì đây là đây là một đoạn đường rất dài, rất dài) Till I feel that I am worth the price. ( Cho đến khi em thấy xứng đáng với cái giá mình phải trả) You paid for me on calvary. ( Như việc bị đóng đinh trên cây thánh giá) Beneath those stormy skies. ( Bên dưới bầu trời đầy bão tố) When Satan mocks and friends turn to foes. ( Bên ngoài có quá nhiều cạm bẫy và bạn bè thì trở mặt với em) It feels like everything is out to make me lose control. ( Em cảm thấy mọi thứ bỗng chốc sụp đổ làm em mất kiểm soát) Cause its a long long journey. ( Đó là một đoạn đường rất dài, rất dài) Till I find my way home to you. ( Cho đến khi em tìm được con đường để trở lại bên chị) To you. ( hướng về chị......) Tôi hát đi hát lại một cách không mệt mỏi, càng hát tôi càng cảm thấy một cảm giác lạ từ dưới đáy lòng dâng lên. Nói thật ra là tôi phát âm tiếng Anh cũng không quá tốt, lâu rồi tôi không sử dụng, hiện giờ sợ là đều trả lại tiếng Anh cho cô giáo hết rồi. Bài hát tiếng Anh duy nhất được hát tốt nhất là bài này. Năm đó đã hạ quyết tâm rất lớn, nghiên cứu phát âm từng câu từng chữ và bắt chước hát theo nhiều lần. Tuy là như thế, tôi nhận ra rằng khi tôi bắt đầu hát bài hát này cho chị ấy, đáy lòng vẫn không nhịn được cảm giác khẩn trương dâng lên. Nó giống như một người lính đang đợi tướng quân duyệt binh, vì sợ rằng chị ấy có thể không hài lòng vì một khuyết điểm ở tôi. Chị ấy khác với tôi, chị ấy rất giỏi tiếng Anh, chị ấy cũng đã học ở Anh, cách phát âm rất chuẩn và nói tiếng Anh cực kỳ lưu loát. Mặc dù bây giờ tôi chưa bao giờ nghe chị ấy nói tiếng Anh, nhưng tôi nghĩ chị ấy phải giỏi hơn tôi gấp nhiều lần. Đối với tôi, tôi chưa bao giờ sống ở một quốc gia nói tiếng Anh, tiếng Anh của tôi cũng ở dạng gà mờ. Bài hát này lại là bài hát yêu thích của chị ấy, hẳn là chị ấy cực kỳ bắt bẻ.Liệu tôi có thể giành được sự ưu ái của chị ấy hay không, điều này khiến tôi thấp thỏm. Nhưng trong khi hát, tôi không muốn quan tâm đến nó nữa. Ý nghĩa các lời của bài hát này là tuyệt vời, tôi thực sự muốn cho chị ấy nghe những lời bài hát này.    Như những gì đã nói, chị ấy đang đi trên con đường đầy chông gai, có một bóng ma khổng lồ bao trùm lấy chị ấy, chị ấy lạc lõng, thất bại thảm hại, thậm chí chị ấy còn không tin rằng mình có thể đứng dậy lần nữa và thoát ra khỏi con đường lạc lối này. Tôi muốn nói với chị ấy rằng tôi sẽ cùng chị ấy bước đi, trên con đường này tôi sẽ luôn ở phía trước chị ấy, vì chị ấy mà chỉ dẫn và nắm tay chị ấy về phía trước. Ngay cả khi chị ấy chịu đựng tất cả sự khinh miệt, chế giễu cùng thương tổn, ngay cả khi tất cả bạn bè của chị ấy trở thành người xa lạ và thậm chí là đối địch, tôi đứng trước che chở cho chị ấy, bảo vệ chị ấy không bị tổn thương,cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Chị ấy kiêu ngạo như vậy, cho nên một khi chị ấy gặp phải ngăn trở, liền sẽ bị chịu nhiều tổn thương. Niềm kiêu hãnh của chị ấy đã trở thành lý do khiến chị ấy bị giam cầm. Tạo thành những bức tường cao bảo vệ bản thân một cách chặt chẽ và chị ấy không muốn nhìn nhận về thế giới này cùng những người yêu thương chị ấy. Nhưng không cần sợ hãi, tôi sẽ mang chị ấy đi ra ngoài, qua bức tường đạo tâm này, thâm tâm chị ấy sẽ thông suốt mở rộng ra, cả bầu trời cao và biển rộng. Tôi đã đặt tất cả những lo lắng của mình lại phía sau, tôi không muốn nghĩ về việc liệu tôi có tự mình đa tình hay không, liệu tôi có nhận được sự đền đáp hay không và liệu điều đó có khiến chị ấy tức giận hay không. Tôi chỉ đơn giản là muốn bày tỏ tình cảm của mình. Kể từ khi gặp lại chị ấy đền nay, trái tim vốn đang lắc lư của tôi đã trở nên càng thêm kiên định hơn. Tôi muốn chăm sóc chị ấy, yêu chị ấy thật lâu, thật lâu, tôi không dám nói là vĩnh viễn, nhưng tôi thực sự muốn yêu chị ấy thật lâu, thật lâu. Tôi đã yêu chị ấy mười năm, mười năm tới và mười năm nữa, tôi tin rằng điều đó sẽ còn tiếp tục. Dù không được chị ấy đáp lại có thể khiến chị ấy chán ghét, nhưng tôi muốn vì bản thân mà tranh thủ một lần, tôi đã từng bỏ lỡ một cơ hội trong đời, lúc này đây, tôi không muốn bỏ lỡ nó lần nữa. Không lâu sau, bên ngoài phía chân trời chuyển sang màu trắng, cuối cùng tôi cũng không thể hát nổi nữa, gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn chị ấy. Chị ấy sớm đã ngủ rồi, khuôn mặt thật bình yên. Căn bản nước mắt đều đã được tôi lau khô, không biết từ khi nào hai dòng nước mắt trong veo xuất hiện trên gò má trắng ngần. Chị ấy vừa cười vừa khóc, xinh như thiên thần. Trái tim tôi khẽ run lên, tôi nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của chị ấy bằng tay trái đang tự do của mình, nhẹ nhàng đẩy tóc mái của chị ấy ra và ấn một nụ hôn lên trán chị ấy. Nụ hôn kia quá nhẹ, như một con bướm đang uyển chuyển mà rời đi. Sau đó tôi đưa mắt nhìn xuống nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ mọng của chị ấy, khẽ bĩu ra vì đã ngủ, lộ ra ba phần đáng yêu và bảy phần mê người. Chợt nhớ tới nụ hôn trong phòng tắm đêm đó, cho dù quá trình rất ngược tâm nhưng cảm giác đôi môi kia để lại vẫn còn ở đó, mềm mại, toát ra cảm giác lành lạnh và mềm mại, thấm vào ruột gan. Tôi như thể bị ma quỷ cám dỗ, nhị không được hôn lên môi chị ấy. Sau đó nhanh chóng rút lui, quan sát khuôn mặt của chị ấy, cũng may là chị ấy không có tỉnh lại nên tôi cũng hơi an tâm. Chị ấy vẫn đang kéo cổ tay phải của tôi ôm thật chặt, tôi sợ rằng cường nghạnh thoát khỏi sẽ làm chị ấy thức giấc nên không có giãy giụa. Trên thực tế, tôi cũng hoàn toàn không nguyện ý thoát ra. Tôi muốn chị ấy có thể giữ tôi như thế này suốt đời, vẫn luôn ỷ lại vào tôi, bám dính tôi. Tôi ngồi trên tấm thảm mềm mại dướii giường, nâng cánh tay phải lên mép giường mặc để chị ấy lôi kéo, tựa đầu vào thành giường rồi từ từ nhắm mắt lại. Tôi quá mệt mỏi, cổ họng đau rát, đầu choáng váng và đau nhức, thái dương cứ giật giật, toàn thân đau nhức, hướng ra tôi mà phản đối. Nhưng trong lòng tôi thật sự rất vui, trong mười năm này, đêm nay có lẽ là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất. Người con gái tôi yêu cuối cùng cũng nguyện ý nắm lấy tay tôi, chỉ cần cô ấy không chủ động buông tay, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ. Tôi cứ như vậy mà dựa vào mép giường, trải qua đêm đầu tiên ngủ cùng phòng với chị ấy.    Tôi quên mất mình đã ngủ khi nào, thời điểm tôi lại có ý thức lần nữa, phát giác cả người mình đều bủn rủn chân tay, vừa mở mắt ra thì thấy đầu choáng váng hoa mắt. Tôi sửng sốt nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng nhận ra rằng tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ của mình. Làm thế nào mà tôi... trở lại giường? Trần nhà đảo quanh, tôi vội vàng nhắm mắt lại, yếu ớt đưa tay lên thăm dò trên trán, nhiệt độ nóng bỏng tương phản với bàn tay lạnh lẽo, tôi sửng sốt, thầm thở dài, trâu bò đã nhiều năm như tôi tự nhiên lại pháp sốt sinh bệnh. Cảm giác này thật là hoài niệm, khi còn nhỏ cả người bị cảm lạnh và sốt trong ba ngày, cảm giác khó chịu này giống như một người bạn cũ đã lâu không gặp Cánh cửa phòng ngủ của tôi mở ra, âm thanh mơ hồ từ bên ngoài truyền vào. Tôi dường như nghe thấy được tiếng nồi cơm điện. Một mùi thơm nồng đậm tràn ngập căn phòng. Tôi không thèm ăn, nhưng mùi thơm đã cám dỗ tôi, tôi không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, tức khắc trong cổ họng một trận đau rát.    Đây là... hương vị của cháo cá sao? Tôi lại mở mắt ra lần nữa nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, hiện tại đã là một giờ rưỡi chiều của ngày hôm sau. Trên bàn đầu giường còn có một cái nhiệt kế, một cái đĩa trắng đen thiếu hai mảnh, một phích nước nóng cùng một cốc nước.    Tôi nghi hoặc khó hiểu, ai là người chăm sóc tôi? Ngoài bản thân ra, cũng chỉ có Lâm Y ở nhà. Chẳng lẽ là Lâm Y sao? Không thể nào, chị ấy bị bệnh tâm lý nghiêm trọng như vậy, cho dù không có gây chuyện với người khác, mà cũng sẽ chiếu cố cho người khác sao? Tôi không tin điều đó lắm. Vừa mới tính toán đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài truyền đến. Tôi không biết mình xuất phát từ cái tâm lý gì, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Trong đầu vẫn còn mông lung, nhưng đã cố gắng hết sức để phân biệt người đến là ai. Nhưng cũng không cần nghĩ, tiếng bước chân này đối với tôi quá quen thuộc, mùi hương thoang thoảng của người sắp đến cũng quá quen thuộc với tôi, chính là Lâm Y, điều này khiến tôi rất kinh ngạc. Chẳng lẽ chị ấy thực sự đang chăm sóc tôi? Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên đặt lên trán tôi, mí mắt tôi run rẩy một chút vì bị kích thích đột ngột, chị ấy đã phát hiện ra sự thật là tôi đã tỉnh, chị ấy rút tay lại, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến bên tai cô: "Cố Phàm? Em tỉnh rồi sao?"    Tôi bất đắc dĩ, cọ tới cọ lui mà mở mắt, chậm rãi nhìn chị ấy.    Khi tôi nhìn rõ bộ dáng của chị ấy, tôi lại bị sửng sốt trước chị ấy. Chị ấy đang mặc bộ quần áo ở nhà của mình, một bộ dáng nguyên bản từ 10 năm trước mà tôi đã thấy, tóc dài buộc lên kiểu tóc đuôi ngựa, bởi vì đang cúi xuống nhìn tôi nên búi tóc đen nhánh rũ xuống lên vai, mặt mày nhàn nhạt, có một cổ hơi thở ôn hoà dịu dàng khó tả, giống như dáng vẻ của một người vợ tài đức vẹn toàn, trong lòng ngẩn ngơ một lúc lâu còn tưởng chị ấy trước đây đã trở lại.   Nhưng đáy mắt chị ấy lộ ra xa cách, đờ đẫn vô thần, tôi như bị dội một gáo nước lạnh, chị ấy vẫn chưa trở lại, chỉ là tôi tự mình sinh ra ảo giác.    Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại phát ra một giọng nói khó khăn từ cổ họng: "Ừ." Tính đối nghịch với chị ấy mà trả lời. "Dậy đi, ăn chút gì trước đã. Tôi nấu cháo cá, không biết em có thích ăn hay không?" Chị ấy nói chậm rãi, nhưng vốn dĩ miệng lưỡi lanh lợi, thanh âm êm tai, giờ lại dùng một giọng nói thong thả, giọng điệu đờ đẫn nói ra một câu như vậy. Vốn dĩ đó là những lời quan tâm khi chăm sóc người bệnh, nhưng nó lạnh băng mặt hồ vào mùa đông, khiến tôi dở khóc dở cười. Đến tột cùng là chị ấy chủ động quan tâm đến tôi hay là buộc phải quan tâm đến tôi, tôi có chút phân biệt không rõ. " Ách... không sao đâu, em rất thích." Tôi nói với giọng khàn khàn, giọng nói kia vô cùng đáng sợ, tôi nghĩ tôi không muốn mở miệng nói nữa. Nhưng thật ra chị ấy không thèm để ý, đỡ tôi ngồi dậy, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ, một lúc sau quay lại với bát cháo. Chị ấy ngồi trên mép giường của tôi, lấy một cái thìa, thổi cho nó nguội, đưa nó lên môi tôi, dường như thậm chí không nghĩ đến việc cho tôi ăn là không thích hợp. Vì chị ấy không để ý đến, nên tôi cũng không có ngu ngốc mà từ chối, chị ấy máy móc đút cho tôi ăn đã được một nửa bát một cách gian nan, tôi liền tỏ vẻ ăn không vô. Tôi vẫn luôn cố gắng quan sát chị ấy, cố gắng tìm ra dấu vết của sự dịu dàng trên khuôn mặt chị ấy, nhưng đừng nói đến sự dịu dàng, ngay cả những biểu hiện đơn giản cũng không. Chị ấy giống như một người máy, như thể chăm sóc tôi là nhiệm vụ hiện tại chị ấy cần phải hoàn thành, không liên quan đến tình cảm. Tôi rất thất vọng, nhưng cũng biết là mình không thể sốt ruột, hiện giờ chị ấy đã biết lo cho tôi nên chị ấy cũng đã tiến bộ rất nhiều. Nghĩ đến tôi phát sốt đến hôn mê, cánh tay và đôi chân gầy guộc của chị ấy thật sự có thể nâng tôi lên giường, không biết bao nhiêu đã dùng bao nhiêu sức lực, trong lòng lại dâng lên một tia cảm động. Chị ấy không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, chị ấy đặt bát cháo xuống, rót thêm một cốc nước ấm rồi kêu tôi uống thuốc. Tôi nghe lời mà uống xong, chị ấy thốt lên hai chữ với tôi:    "Ngủ đi." Tôi có chút buồn cười, nói giọng điệu của chị ấy thật sự không hợp với hai chữ này. Nhưng tôi ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, chị ấy đắp chăn đàng hoàng cho tôi. Sự dịu dàng của đôi bàn tay lạnh lẽo ấy đã đưa tôi vào trạng thái mê man. Nhưng chị ấy như một làn hương nhàn nhạt, thoáng chốc biến mất trong phòng, chỉ còn lại một gian phòng vắng lặng cùng tôi.    Tôi thở dài thật sâu,chỉ có thể tự an ủi mình: Its a long long journey. ( tương lai còn dài) Editor: Mọi người đoán xem ai công ai thụ, qua chương này đã hiện rõ rồi đấy.