Phá diệt thời không
Chương 16 : Khổ cực chấm dứt
Trên đường đi, Triệu Lập cứ suy nghĩ xem hậu cần đặc biệt này rốt cuộc thuộc về lĩnh vực nào, binh chủng nào. Có rất nhiều tân binh như thế vậy mà cũng không hề có một ai biết. Hơn nữa, nhìn thần sắc giáo viên lúc đọc đến tổ của mình cũng hết sức hoang mang, có lẽ cũng không rõ đây là đơn vị nào…
Chẳng lẽ… Triệu Lập đột nhiên giật nảy mình, chẳng lẽ là thử nghiệm bộ đội bí mật? Hay là mình vẫn không thoát được kết cục phải trở thành một con chuột bạch? Càng nghĩ, Triệu Lập càng cảm thấy lo sợ, càng cảm thấy hai chữ “đặc biệt” bao gồm quá nhiều ý nghĩa, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cuối cùng, Triệu Lập đành phải mạnh mẽ ép mình tiến vào trạng thái hành công mới có thể tạm thời không nghĩ đến cái ý nghĩ đáng sợ đó, dần dần bình tĩnh lại.
Chuyến bay cũng không lâu, Triệu Lập cũng không biết rằng mình đã tới địa phương nào, có lẽ là một căn cứ huấn luyện lớn. Cánh cửa phi thuyền vừa mở ra, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, Triệu Lập hít vài hơi thật sâu, rồi cắn răng bước ra ngoài, sẵn sàng đối mặt với tương lai còn chưa rõ của chính mình.
May mắn, không hề thấy một cái áo blue màu trắng nào làm cho Triệu Lập cũng cảm thấy hơi yên tâm. Phía trước có một đội ngũ nhỏ, ước chừng có khoảng mười mấy người, tất cả đều yên lặng đứng yên. Nhìn trang phục của bọn họ cũng là trang phục của tân binh, có lẽ cũng được phân phối tới đơn vị hậu cần đặc biệt này.
- Tân binh Triệu Lập? – Đứng phía trước đội ngũ chính là sĩ quan huấn luyện, không đợi Triệu Lập mở miệng đã hỏi trước.
- Vâng! Thưa chỉ huy! – Không có bóng dáng cái áo trắng quái ác, tinh thần Triệu Lập cũng phấn chấn lên rất nhiều, trả lời hết sức rõ ràng.
- Vào hàng! – Giọng nói rõ ràng pha một chút khiển trách trong đó. Triệu Lập vội vã chạy vào hàng, đứng hết sức nghiêm chỉnh. Có lẽ hắn đã làm cho chỉ huy không hài lòng. Nhưng cũng không thể trách mình được, nguyên nhân cũng là do phi thuyền quá chậm.
- Được rồi! Như vậy là tất cả mọi người đã đến đông đủ. – Viên chỉ huy đi đi lại lại trước mặt mọi người, có vẻ như muốn ngay lập tức ghi nhớ tất cả các khuôn mặt.
- Tên tôi là Tiêu Cường! Là sĩ quan huấn luyện trực tiếp của mọi người trong giai đoạn này. – Đi lại một lúc, rồi dừng lại ngay chính giữa hàng quân, viên sĩ quan lớn giọng nói:
- Tất cả chú ý! Vòng bên phải… chạy thường, chạy.
Sau khi thả Triệu Lập xuống, phi thuyền liền cất cánh. Lúc này, Triệu Lập mới biết đây là một cái sân huấn luyện rất rộng. Sau khi báo cáo xong, tất cả mọi người vẫn còn mang trên lưng ba lô, trọng lượng cũng không nhẹ, chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được lệnh chạy bộ.
Chạy quanh sân huấn luyện, không hề thấy có ý định sẽ được nhanh chóng dừng lại. Chưa hề hỏi han câu nào, tân sĩ quan huấn luyện mới muốn lập uy, thản nhiên chạy.
Cũng may, Triệu Lập cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Trước khi xuất phát đã kiểm tra tất cả thành viên trong tổ xem ba lô đã buộc chặt, gọn gẽ hay chưa. Đồng thời chính mình cũng buộc hết sức gọn gàng. Vì thế chạy bộ một lúc lâu, ba lô vẫn chưa trở thành gánh nặng đối với bản thân.
Mấy đồng đội mới bên cạnh, thoáng nhìn cũng biết không được may mắn như Triệu Lập. Được một vòng lớn đã có vẻ không duy trì được, tốc độ có chút uể oải. Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, qua hai giai đoạn huấn luyện, đã cơ bản in sâu vào trong trí óc mỗi người sự tuân thủ đối với mệnh lệnh của cấp trên. Không có một ai dám sắp xếp lại ba lô trên lưng, cứ giữ vững hàng ngũ, tiếp tục chạy về phía trước.
Vài vòng tiếp theo, chỉ có Triệu Lập cùng ba người nữa là còn giữ được ba lô gọn gàng. Còn ba lô của những người khác đều tung tóe hết. Vì ai cũng nghĩ đến đơn vị mới, sau khi báo danh sẽ được về chỗ nghỉ, sắp xếp nội vụ. Không hề nghĩ rằng vừa mới đến đã phải chạy như thế này.
Giữ vững hàng ngũ, chạy liên tục bốn giờ. Tốc độ không phải là nhanh, nhưng phải giữ được nhịp rõ ràng. Với thể lực của mọi người cũng kiên trì được đến phút cuối.
Đến tận lúc mặt trời sắp lặn, lúc này viên sĩ quan mới ra lệnh cho bọn họ theo tên ghi trong ký túc xá, lập tức đến đó sửa sang lại. Lúc chạy xong, có ít nhất đồ đạc của mười mấy người rơi vãi trên sân huấn luyện, khiến cho mọi người muốn khóc mà không khóc được.
Điều kiện ở đây khá tốt. Ít nhất mỗi người được ở một phòng trong ký túc xá. Triệu Lập sắp xếp xong đồ đạc của mình, lập tức quay trở lại sân huấn luyện, giúp mọi người thu dọn đồ đạc, cuối cùng cũng biết được tên họ của hai mươi người đồng đội mới.
Căn cứ huấn luyện này cũng không lớn. Số người có thể tham gia huấn luyện cũng không nhiều. Ít nhất, Triệu Lập cũng nhìn thấy khoảng chừng hai tiểu đội mà thôi. So với đại đội huấn luyện ban đầu có tới một trăm người thì hiển nhiên là không thấm vào đâu.
- Tôi biết tất cả các cậu đang hết sức tò mò, không biết đơn vị hậu cần đặc biệt này thuộc loại nào đúng không? – Sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường, trong bộ quân phục giống hệt hai mươi tân binh trước mặt, khẩu khí vẫn hết sức to rõ, hướng đám Triệu Lập mà nói.
- Tôi nói cho các cậu rõ: đơn vị của chúng ta không thuộc bất cứ một binh chủng nào. – Nghe thấy câu nói này, cho dù không có ai dám rỉ tai nhau bàn luận, nhưng trong ánh mắt của ai cũng toát ra nét tò mò, nghi vấn. Thấy ánh mắt của mọi người như vậy cũng làm cho viên sĩ quan hết sức vui vẻ.
- Không thuộc một binh chủng nào, những chúng ta cũng không phải là một lực lượng đặc biệt đâu. – Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của mọi người, viên sĩ quan Tiêu Cường ngay lập tức hắt cho mọi người một gáo nước lạnh, đập tan mọi ảo tưởng của mọi người.
Thấy được sự thất vọng trong ánh mắt của mọi người, Tiêu Cường hết sức vui vẻ:
- Được rồi! Tất cả mọi người phải chuẩn bị tinh thần để mà chịu áp lực. – Những lời nói không đầu không đuôi này khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác.
- Tuy nhiên, cho dù chúng ta không thuộc bất cứ một loại binh chủng nào, nhưng chúng ta có thể quản lý tất cả các binh chủng. – Nghe dứt câu này, tâm hồn của mọi người đang ở dưới địa ngục, lập tức bay lên tận trên trời.
Quản lý các binh chủng? Trong đầu Triệu Lập muốn phát sốt cả lên, chuyện này là thật hay mơ? Có đơn vị như vậy sao? Trừ những vị nguyên soái, tư lệnh, tướng quân ra, mấy cái tên tân binh như thế này mà cũng có được cái quyền đó hay sao?
Không chỉ có Triệu Lập, tất cả những người còn lại cũng hết sức nghi hoặc, không hiểu đây là ngành gì mà còn có thể quản lý tất cả các binh chủng. Đúng rồi mà ngành này hình như cũng thuộc hậu cần… Có lẽ là như vậy vì tất cả các binh chủng cũng đều liên quan đến hậu cần, theo lý này mà nói thì có lẽ cũng quản lý tất cả các binh chủng thật.
- Nhưng… - Lời nói của chỉ huy có chút ngoắt nghéo, nên mọi người bắt đầu quen dần:
- Chúng ta cũng không thể quản lý toàn bộ các mặt trong các binh chủng khác, chúng ta chỉ quản lý một bộ phận nhỏ mà thôi. – Tất cả mọi người đều im lặng, chờ huấn luyện viên nói rõ ra sự thật.
- Hơn nữa, một bộ phận nhỏ này là những người vi phạm vào quy định của quân đội, hay pháp luật của Nhà nước. – Lời nói của sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường hết sức rõ ràng:
- Những người đó, chúng ta gọi là tù nhân.
Tù nhân? Mọi người trong lòng ngay lập tức nghĩ tới một cái khái niệm.
- Đúng thế! – Sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường lập tức khẳng định suy nghĩ của mọi người.
- Ngành của chúng ta chính là quản lý tù nhân trong quân đội, cũng được mọi người gọi là bộ quản lý trại giam. Mà các cậu cũng được mọi người gọi là giám ngục, hay quản giáo cũng thế.
Cho dù đã tính toán hết sức cẩn thận, nhưng Triệu Lập cũng không thể nghĩ ra rằng, do kết quả kiểm tra tâm lý, hắn lại được phân về trở thành một nhân viên giám ngục. Đây là một kết quả mà hắn không hề hy vọng, nhưng không ngờ lại xảy ra đối với bản thân.
Suy nghĩ kỹ càng, hắn thấy rằng làm một nhân viên quản lý nhà giam cũng chẳng có gì không được. Ít nhất thì hắn cũng không hề phải lo tới chiến tranh hay các mặt khác tương tự. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì một nhân viên quản lý nhà giam như hắn cũng sẽ không phải ra chiến trường. Như vậy cuộc sống của hắn cứ thẳng tắp cho đến lúc xuất ngũ. Điều này cũng không hề trái với ước nguyện ban đầu của hắn khi bước chân vào quân đội.
Rất nhanh, những suy nghĩ của Triệu Lập cũng lập tức tốt hơn rất nhiều. Điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này là lúc nào có thể được tiếp xúc với công pháp trong quân đội. Chỉ tới lúc đó, hắn mới hoàn toàn có thể an tâm.
Sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường cũng chờ cho đến khi tất cả mọi người đã có thể nghĩ thông suốt cái tin tức này. Cho đến khi tất cả mọi người đã cơ bản khôi phục trạng thái bình thường hắn mới nói tiếp.
- Được rồi! Có thể thấy được tất cả mọi người đã chấp nhận sự sắp xếp của cấp trên. – Nhìn lướt từ trái qua phải, hắn có thể thấy ngay cả những người trên mặt còn biểu hiện sự dao động, sau lời nói này của hắn cũng đã chấp nhận sự tình. Bởi đây chính là quân đội, không phải một cái chợ. Chính bản thân họ cũng không có những mối quan hệ trong quân đội thì làm sao có thể thay đổi được quyết định này cơ chứ.
- Tiếp theo, các bạn sẽ còn phải học rất nhiều thứ. Tôi hy vọng… trong giai đoạn này, các bạn đem hết tất cả tinh thần để có thể tiếp thu tất cả những thứ cần học. – Liếm nhẹ đôi môi, sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường nói tiếp với mọi người:
- Một việc cuối cùng, các ngươi phải hết sức chú ý cho sự an toàn của chính bản thân mình. Bởi vì, tất cả mọi người phải phụ trách, trông coi toàn bộ đều là tội phạm. Những người xấu trong quân đội.
- Kỹ xảo trong chiến đấu của bọn họ có thể hơn gấp trăm lần so với tân binh như các người. Có lẽ chỉ cần vài giây, mỗi người có thể bị bọn họ làm cho mất mạng. – Viên sĩ quan huấn luyện đi qua đi lại trước mặt mọi người, chân đi giầy thỉnh thoảng lại đá xuống đất một cái:
- Đây không phải là chuyện đùa. Trước đây không lâu đã có chuyện như thế xảy ra rồi.
Coi ngục cũng có thể bị thương, bị chết? Một chút ý niệm an toàn trong đầu Triệu Lập bay mất, trong lòng cảm thấy run run. Nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn liền bình tĩnh trở lại. Cái chuyện tù nhân vượt ngục đánh chết giám ngục cũng không phải là việc xảy ra thường xuyên, bao nhiêu năm có lẽ mới xuất hiện một lần.
- Trong giai đoạn này, tất cả mọi người sẽ được học cách quản lý nhà giam, sử dụng các thiết bị, lái các phương tiện và các kỹ năng liên quan…. – Liếc mắt một cái nhìn từ trái sang phải, sĩ quan huấn luyện mới đưa ra tin tức mà Triệu Lập chờ đợi nhất:
- Cùng với cả kỹ năng chiến đấu chính thức.
- Thời gian không có nhiều. Bây giờ, ai có vấn đề gì thắc mắc cứ nói ra, tôi sẽ trực tiếp giải đáp. Nhưng sau khi huấn luyện bắt đầu thì sẽ không có cơ hội để mà thắc mắc nữa. – Làm một động tác giống như chiến sĩ, sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường cho mọi người có thời gian để suy nghẫm:
- Ai hỏi trước?
- Báo cáo! – Triệu Lập lớn tiếng hô lên trước tiên.
- Triệu Lập! – Viên sĩ quan huấn luyện cao giọng nhắc tên Triệu Lập. Không biết có phải ngày hôm qua hắn đến muộn tạo ra ấn tượng khó quên khiến cho người ta nhớ tới, hay là sĩ quan huấn luyện có trí nhớ tốt không biết.
- Thưa chỉ huy! Tại sao lại chỉ có hai mươi người tham gia huấn luyện? – Đây là vấn đề mà Triệu Lập thắc mắc nhiều nhất. Cả liên bang có tới mấy trăm vạn quân, không thể có chuyện chỉ có mấy trăm tù nhân quân sự để cho mỗi một đợt, một tân binh chỉ phụ trách quản lý có mấy người được.
- Bởi vì đây là nhà giam hiện đại, nên cũng không cần có nhiều người trông coi. – Thoáng nhìn quan, viên sĩ quan cũng không hề có chút nào phản cảm với hắn, kiên nhẫn trả lời:
- Điểm này các ngươi ở trong khóa huấn luyện sẽ hiểu rõ được. Còn có vấn đề gì khác nữa không?
- Ở đây quản lý những tù nhân nguy hiểm, vì sao lại không đưa những chiến sĩ đã được huấn luyện đặc biệt để trong coi? –Triệu Lập và một số người ít như thế này, lại phải trông coi một đám tội phạm nguy hiểm rõ ràng là điều không hề thích hợp. Sử dụng các chiến sĩ đã được huấn luyện đặc biệt rõ ràng là an toàn hơn rất nhiều.
- Bởi vì huấn luyện chiến sĩ đặc chủng quá khó khăn và tốn kém, huấn luyện các ngươi thì chi phí sẽ ít hơn rất nhiều. – Trả lời vấn đề này, sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường khiến cho người nghe có chút sợ hãi:
- Hơn nữa, cho dù các ngươi có hy sinh thì tiền trợ cấp gia đình cũng tương đối rẻ. Câu trả lời này các ngươi đã vừa lòng chưa?
- Cám ơn chỉ huy! – Trả lời xong, giọng nói của sĩ quan huấn luyện có chút thay đổi. Triệu Lập nhận ra điều này liền nhanh chóng ngậm miệng lại. Bây giờ hắn mới nhớ tới, ngày hôm qua vừa mới gặp mọi người, sĩ quan huấn luyện đã ngay lập tức dằn mặt, không phải có biểu hiện kiên nhẫn như thế này.
- Tốt lắm! Nếu không còn vấn đề gì nữa, tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ chương trình huấn luyện chính thức bắt đầu. – Sĩ quan huấn luyện lớn giọng tuyên bố bắt đầu từ bây giờ Triệu Lập và mọi người lại bắt đầu bước vào một cuộc sống khốn khổ.
Quản lý nhà giam là một kiến thức bắt buộc trong khóa học lý thuyết. Bên trong đó xây dựng tất cả những kiến thức cho một nhà tù hiện đại cùng với chức năng quản lý hàng ngày. Điều này làm cho Triệu Lập cùng với mọi người hiểu rõ, vì sao mà số lượng người quản lý lại ít như vậy, đồng thời tại sao mà tân binh cũng có thể đảm nhiệm được công việc.
Nhà giam hiện đại hoàn toàn sử dụng hệ thống quản lý tự động. Mỗi tù nhân đều bị sử dụng các thủ pháp đặc thù phong bế chân khí, chỉ để lại một chút kinh mạch có thể sử dụng kiện thể thuật để mà vận công. Tù nhân mất đi chân khí nên một tòa nhà giam có đến mấy trăm người cũng chỉ cần hai mươi nhân viên là có thể đảm nhiệm được.
Sĩ quan huấn luyện nói chuyện vượt ngục cũng là một tình huống hết sức đặc biệt. Đây là nhà tù, chuyên giam giữ các phần tử hết sức ưu tú, nhưng vì một lý do nào đó trở thành tội phạm. Tuy nhiên tình huống vượt ngục đúng như Triệu Lập suy đoán cũng hết sức ít ỏi.
Ngồi trong một phòng học kín đáo, sĩ quan huấn luyện đứng lên trên bục, trước tất cả các tân giám ngục nói:
- Tiếp theo, mọi người sẽ được tiếp xúc với công pháp chiến đấu chân chính trong quân đội. So với cái này, tất cả những thứ mà các ngươi học trước đây chỉ là rác rưởi. Bắt đầu từ giờ phút này, các ngươi cố gắng mở to mắt, căng hết lỗ tai, đem tất cả những điều mà các ngươi nhìn thấy hay nghe được mà ghi nhớ. Nhưng đồng thời, các ngươi cũng không được làm lộ bí mật. Tất cả những thứ này đều là bí mật quân sự, cho dù có chết thì các ngươi cũng không được để lộ ra ngoài.
Triệu Lập cố gắng đè nén tâm trạng đang hết sức hưng phấn của bản thân, cố gắng không để cho bản thân kích động mà nhảy lên. Nhưng cho dù cố gắng đến mấy thì thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy.
Vậy là cũng sắp được bốn năm. Kể từ khi bắt đầu tu luyện kiện thể thuật đến lúc hoàn thành xong tu luyện cơ bản cũng được hai năm. Lại trải qua tu luyện thêm một năm cơ bản, cùng với nửa năm huấn luyện tân binh. Từ khi tu luyện mất gần hai mươi phút một chu thiên đến nay chỉ còn khoảng chừng ba phút. Từ khi mỗi lần hành công chỉ được một lần chín chu thiên thì đến nay hăn cũng đạt được sáu lần chín chu thiên rồi. Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tiếp xúc với công pháp chiến đấu trong quân đội.
Trải qua một thời gian lâu như vậy, biết bao nhiêu cố gắng dấu diếm bí mật, vô số lần gặp phải những tình huống mới trong cơ thể nhưng cũng không dám hỏi ai… cuối cùng cũng đến thời khắc được gỡ bỏ tất cả. Từ nay về sau, không còn phải sợ bản thân mình sẽ bị biến thành một con chuột bạch. Từ nay về sau, hắn đã chính thức trở thành một con người tự do.
Truyện khác cùng thể loại
536 chương
108 chương
198 chương
58 chương
303 chương
247 chương
152 chương