Phá diệt thời không

Chương 13 : Công pháp chiến đấu

Trọng điểm bồi dưỡng? Nói đùa hay sao ấy chứ, Triệu Lập có thể thề với trời rằng hắn chưa từng nghĩ đến việc trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong quân đội. Có trời đất chứng giám, nếu để cho quân đội bồi dưỡng, lại là loại trọng điểm bồi dưỡng thì ngươi có chết cũng không được yên. Chẳng qua nghe giọng của Kerui Christine thì hình như cô ta biết một chút tin tức về những thiên tài trong các trường học, bằng không cũng sẽ không dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện. Triệu Lập âm thầm hít một chút không khí, sĩ quan Kerui Christine còn trẻ mà đã có quân hàm cao như vậy, đồng thời lại biết rất nhiều tin tức như thế, có khả năng cô ấy cũng là một trong số những người thiên tài mà ra. Càng nghĩ thì càng phát hiện khả năng này có thể là rất lớn. Nhịn không được, trong đầu Triệu Lập bắt đầu hình thành ý nghĩ không được ở cùng một chỗ với Kerui Christine. Bây giờ, tất cả những chuyện tốt xấu gì thì cũng chỉ có ba người bọn họ biết. Qua mấy ngày nữa, Triệu Lập có thể an tâm đem tất cả những chuyện này gạt bỏ hết sang một bên, đến lúc đó có chuyện gì bất thường cũng có thể đổ hết cho tại việc tu luyện công pháp tốc hành trong quân đội. Nghe ý tứ nói chuyện của Kerui Christine, có chút muốn Triệu Lập quay trở lại huấn luyện, hắn làm sao lại không đáp ứng cơ chứ. Gật đầu lấy lệ với tất cả các câu nói của Kerui Christine, rồi như một con thỏ nhanh chóng chuồn khỏi phòng y tế. Phía sau, tiếng cười của Kerui Christine thấp thoáng vọng đến tai. Đợi đến khi bóng dáng của Triệu Lập khuất hắn, Kerui Christine mới thôi cười, quay về chỗ ngồi của mình trong phòng y tế. Trước màn hình trắng xóa, cô ta đưa ngón tay ấn lên một cái nút trên bàn phím, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một hình ảnh. - Thưa ngài! – Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một vị thiếu tướng, Kerui Christine nhanh chóng làm một động tác chào theo tiêu chuẩn quân đội, thân hình thẳng tắp, so với thân hình mềm mại của nữ quân y hoàn toàn khác nhau. Trên mặt nét quyến rũ cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. - Đã giải quyết? – Viên thiếu tướng trên màn hình phất tay, ý bảo Kerui Christine, mở miệng hỏi một câu. - Vâng! Thưa ngài! – Giọng nói của Kerui Christine mang theo một nỗi thất vọng. - Kerui Christine! Cô là một trong những học viên ưu tú nhất. Cho dù trong lúc thực tập, chúng ta cho phép nhóm học viên có thể phạm sai lầm. Nhưng… - Viên thiếu tướng để ý biểu hiện của Kerui Christine: - Ta hy vọng… đây là lần cuối cùng. Cô hiểu chứ? - Vâng! Thưa ngài! - Kerui Christine mở miệng trả lời. - Cám ơn ngài! - Về tình huống mà cô báo cáo, chúng ta sẽ tổ chức cho các học viên bước vào một cuộc thí nghiệm mới. Trong thời gian thực tập này, cô cứ làm công việc của mình đi. Đề án mới do cô khởi xướng, nó cũng mang tên cô, nên cô cần phải chú ý. – Viên thiếu tướng rất nhanh sắp xếp tất cả mọi việc, dặn dò Kerui Christine vài câu, rồi tắt máy. Viên thiếu tướng đã biến mất trên màn hình, trong phòng chỉ còn lại Kerui Christine đang ngồi ngẩn người tại chỗ. Triệu Lập không hề biết rằng cách đây không lâu, bản thân thiếu chút nữa bị biến thành một con chuột bạch. Nếu không phải Kerui Christine có chút nóng vội, muốn nhanh chóng lập công thì hắn đã biến thành một con chuột bạch chân chính. Nhưng cho dù ngay từ lúc này bắt đầu tiến hành thí nghiệm thì với tốc độ tu luyện của Triệu Lập, muốn đạt tới trạng thái của hắn bây giờ, người bình thường cũng phải mất thời gian đến ba năm. Kerui Christine căn cứ vào mức độ chân khí trong cơ thể Triệu Lập ước chừng để hắn tu luyện hai tháng liên tục. Vì ý tưởng của mình mà vất vả hao phí chân khí. Trong số tất cả mọi người, Triệu Lập vẫn như trước xếp sau một vài người. Chẳng có cách nào khác, mặc dù kiện thể thuật có thể tăng tố chất thân thể, nhưng vẫn thưa thể so được với người tu luyện công pháp cấp một. Chỉ hơn được cái đó là vận hành một chu thiên hết sức nhanh chóng, tốc độ khôi phục cực kỳ nhanh, vất vả một chút cũng theo kịp được tốc độ huấn luyện. - Không muốn ăn cơm trưa hay sao thế? Tiếp tục, tăng tốc độ nhanh hơn nữa. – Tiếng hô của sĩ quan huấn luyện Arnold quanh quẩn bên tai mọi người. Ai cũng không muốn chạy chậm để cho Arnold đá vào đít. Tất cả đều liều mạng cố hết sức chạy về phía trước. Phổi khô như bị đốt cháy, Triệu Lập cố chịu đựng chạy về phía trước. Trong đội hình, hắn đứng thứ ba… Không biết có còn lý do nào khác nữa hay không, có thể là do tu luyện cự lực thuật ảnh hưởng tới tốc độ, nên thường xuyên có thể nghe âm thanh tiếng giày của chỉ huy nện lên mông họ. Ngay cả chính Triệu Lập cũng không ít lần được hưởng qua hương vị của cái giày đó. Chẳng qua, sĩ quan Arnold biết được tình trạng của hắn nên có chút nương nhẹ. Những người khác thì phải vắt hết sức ra mới đạt được tiêu chuẩn thì Triệu Lập chỉ cần đủ yêu cầu là được. Nhưng sự chiếu cố này cũng không có quá sức lộ liễu, nhiều nhất cũng chỉ là lực chân nhẹ hơn một chút mà thôi. Nhưng cái kiểu chạy trối chết như thế này Triệu Lập có chút không thể chịu đựng được. Tay chân mệt rã rời chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà phổi khô muốn nứt ra như thế này thì không thể vận động tiếp được nữa. Từ yết hầu đến phổi, một lần hít một hơi cứ như là hít cả một cục than nóng. Nhịn không được, lưỡi cong lên trên, giống hệt như lúc luyện công. Mũi vừa thở ra một hơi, từ đan điền đột nhiên có một luồng chân khí chạy ra, chậm rãi chảy dọc theo kinh mạch. Triệu Lập không thể tin được vào chính bản thân mình, đang vận động một cách điên cuồng như thế này mà còn có thể hành công được? Điều này làm sao có thể xảy ra chứ? Đang muốn kêu lên một tiếng, chợt nhớ ra trong lúc hành công nếu phân tâm sẽ không kiểm soát được chân khí, liền nuốt ngay tiếng kêu xuống. Không hề biết lúc này Triệu Lập đang vận động một cách điên cuồng, chân khí cứ chậm rãi chảy trong kinh mạch. Triệu Lập chạy tiếp mấy chục bước, một chút cảm giác khó chịu cũng không hề xuất hiện. Hơn nữa, vì đột nhiên xuất hiện chuyện lạ nên tâm thần của Triệu Lập hết sức tập trung quan sát, các cảm giác khô rát nơi yết hầu và phổi cũng biến mất. Chỉ còn có bản năng nhắc nhở chạy tiếp theo đội hình, mặc dù thân thể đổ mồ hôi đầm đìa nhưng trong đầu hắn lúc này lại lạnh như băng. Ai có thể đảm bảo rằng trong vòng nửa giờ, chân khí của Triệu Lập sẽ không lệch đường? Nếu đang ở thời điểm quan trọng trong lúc hành công, chân của sĩ quan Arnold lại kê vào mông thì làm sao đây? Nhịn không được, dưới chân liền tăng nhanh tốc độ, lao về phía trước bỏ lại một khoảng cách lớn, tránh xa cái chân của chỉ huy chạm lên người. Cho đến khi cảm thấy thật an toàn, Triệu Lập mới tập trung chú ý vào chân khí trong kinh mạch. So với tư thế bình thường vẫn ngồi tu luyện, thì trong lúc vận động như thế này, chân khí lưu chuyển hết sức thong thả. Triệu Lập theo dõi một lúc lâu, chân khí mới lưu chuyển được một đoạn ngắn. Nếu lúc này mà theo dõi tốc độ vận chuyển chân khí, thì Triệu Lập hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn. Vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, hắn cẩn thận chạy, thi thoảng chú ý xem có sắp bị đá vào mông hay không. Trên đường chạy, sắc mặt của Triệu Lập vô cùng khó coi. Tuy nhiên, được bổ sung thêm một chút thể lực cũng rất tốt. Cuối cùng, Triệu Lập cũng mặc kệ, bất chấp trên người có khó chịu hay không. Đại khái được khoảng mười lăm phút, chân khí cuối cùng cũng vận chuyển được hết một chu thiên, trở về đan điền. Điều này làm cho Triệu Lập rốt cuộc cũng thở phào một hơi, chân bất giác chạy chậm lại. “Bịch!” – Một cái chân đạp lên mông Triệu Lập kèm theo sự tức giận của chủ nhân cái chân đó, làm cho Triệu Lập cuống cuống tăng tốc lao về phía trước. Khó khăn vượt qua những đồng đội phía trước, trở lại vị trí thứ ba, Triệu Lập không khỏi thở ra một hơi may mắn. Cũng may là lúc hắn không tập trung thì cũng vào lúc kết thúc được chu thiên, nếu không thì cái chân đó cũng đạp thẳng hắn xuống địa ngục rồi. Chân khí lưu chuyển được một chu thiên, làm cho sức lực của Triệu Lập phục hồi lại không ít, nhất thời tinh thần phấn chấn lên rất nhiều. Không muốn để cho người khác nhận ra có chuyện khác thường, Triệu Lập vẫn giữ nguyên ở vị trí thứ ba, tiếp tục bám theo đội hình. Thân thể vừa được thả lỏng một lúc, trong đầu liền bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Vẫn duy trì tư thế như vậy, lưỡi vừa cong lên trên, chân khí lại một lần nữa bắt đầu vận chuyển. Lần này, Triệu Lập không dám mất tập trung, mắt nhìn, tai nghe ngóng xung quanh. Cuối cùng, chân khí cũng lưu chuyển thành công một lần nữa trở về đan điền. Sau đó, cũng không dám thử tiếp, chạy tiếp hai phút nữa, huấn luyện cũng chấm dứt. Triệu Lập vẫn duy trì vị trí thứ ba, nhưng tinh thần so với mấy ngày trước thì tốt hơn nhiều lắm. Nghỉ ngơi một lúc, hắn cũng nhanh chóng vận hành một chu thiên. Sau khi chạy xong, đây là thời gian tốt nhất để khôi phục lại. Sau một phen điều tức, sắc mặt của hắn cũng tốt hơn rất nhiều. Lần đầu tiên, Triệu Lập phát hiện ra rằng trong khi vận động cũng vẫn có thể hành công. Nhìn những đồng đội xung quanh, cho dù bọn họ tu vi không kém, nhưng trong lúc vận động chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của thân thể cố gắng chịu đựng thì làm sao được thoải mái như Triệu Lập chứ. Điều này cũng làm cho Triệu Lập thoải mái thả hồn, nghĩ ngợi linh tinh. Rồi đột nhiên, trong đầu lại vang lên câu nói của Kerui Christine, trong xã hội chỉ có những công pháp hợp với việc dưỡng sinh, cường kiện thân thể, không có công pháp thích hợp cho chiến đấu. Như vậy công pháp thích hợp với việc chiến đấu là như thế nào? Chẳng lẽ trong lúc vận động cũng không thể hành công? Cái này thì làm sao mà thích hợp với việc chiến đấu được cơ chứ? Vừa mới nghĩ tới đây, một chút dương dương tự đắc trong đầu liền biến mất ngay lập tức. Trong quân đội như một cái đầm rồng hang hổ, chỉ lướt mắt một cái một người trẻ tuổi như nữ quân y Kerui Christine liền có thể nhìn ra manh mối, có thể làm cho một trăm người đang huấn luyện trong trung đội bị cô ta trêu chọc một cách thoải mái thì cũng không phải là một người đơn giản. Nhân vật như vậy chẳng lẽ chỉ là một nhân viên y tế thôi hay sao chứ? Mặc dù Triệu Lập muốn ẩn dấu, nhưng mục đích cũng chỉ là che dấu tốc độ tu luyện mà thôi. Nhưng Triệu Lập cũng đã cẩn thận hỏi qua, trong quân đội công pháp tu luyện nhanh chóng, đôi với ngươi tu luyện mà nói có hiệu quả không giống nhau. Cho dù tốc độ tu luyện của mọi người có thể không khác nhau lắm, nhưng có thể là do sự lĩnh ngộ kèm theo một số nguyên nhân khác gây ra mà thành quả của mỗi người đều khác nhau. Xét về mặt cơ bản thì hiệu quả chung của nó là làm cho một người trong vòng một năm vượt qua cánh của tứ cấp. Cao nhất là nó có thể làm cho người ta vượt qua giới hạn lục cấp. Chỉ cần kiên trì tu luyện công pháp của quân đội trong hai năm, tự nhiên có thể thực hiện được điều này. Đây là kế hoạch của Triệu Lập, nhưng hắn cũng không định cứ như vậy hạ thấp đường đi của mình ở trong quân ngũ. Trong bài kiểm tra tâm lý, hắn đã nói qua, chính là trong quân ngũ có được thành tích thì khi thi đại học sẽ có được những lợi thế không nhỏ. Việc này đối với giấc mơ vào được đại học Thanh Hoa của Triệu Lập có tác dụng không nhỏ. Cũng may, bởi vì Kerui Christine mắc phải sai lầm nên Triệu Lập bị loại khỏi danh sách trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng như thế cũng không thể lộ ra chuyện luyện công, cứ từ từ mà tiến hành. Việc này đã cho hắn một kinh nghiêm, nên có thể đến một lúc nào đó sẽ có lợi thế không nhỏ. Buổi tối nghỉ ngơi, mỗi ngày đều tiến vào trạng thái thiền định, nhưng cũng chỉ có thể đạt được mức độ vận hành ba chu thiên mà thôi, không hề có chút nào tăng lên nữa… Triệu Lập cũng không hề sốt ruột, cứ thản nhiên để mặc kệ. Chẳng qua, sự bình thản trong lòng lúc này đã hơn xa cái thời điểm mới bước chân vào quân ngũ. Bởi vì có một số việc đã có thể yên tâm nên tâm lý càng thêm thoải mái. Có thể là do mới bắt đầu nên trong lúc huấn luyện cơ bản vẫn chưa có tình huống báo động, cũng không có trong lúc mọi người đang tu luyện mạnh mẽ cắt đứt. Nếu là lúc mới bắt đầu, Triệu Lập còn tưởng là trong quân đội căn bản không cần báo động. Nhưng bây giờ hắn cũng hiểu được đó là do mọi người còn chưa có bắt đầu tu luyện công pháp chiến đấu, nên tình huống báo động vẫn còn chưa có thực hiện. Hiểu được như vậy, nên Triệu Lập ở trong quân đội lại càng như cá gặp nước. Lúc này, huấn luyện thể năng đã có thể việc hành công bổ trợ nên cũng không còn cảm thấy khó khăn nữa. Mặc dù để giấu mọi người nên vẫn như trước giữ vững vị trí ở sau vài tên, nhưng trong lòng đã không còn phải cái loại ngây thơ không biết cái gì nữa. Triệu Lập hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, nên cũng không dám cưỡng cầu, trong quá trình huấn luyện cứ chậm rãi rèn luyện cảm giác. Hắn biết bản thân mình có thể nhanh chóng nắm vững các bài tập vận động, loại ưu thế như thế này chẳng có thể dùng thứ gì trao đổi được. Đó là một cơ hội, mà chỉ có ở thời điểm này mới có, Triệu Lập cũng rất nhanh chóng nắm bắt lấy nó. Kerui Christine có lẽ đã thôi không còn theo dõi Triệu Lập nữa, cho nên từ ngày hôm đó sau khi để Triệu Lập về cũng thôi không gọi hắn đến phòng y tế nữa. Việc này cũng làm cho những tên háo sắc thôi không đố kỵ với hắn nữa. Bắt đầu trong huấn luyện đùa cợt với nhau nhiều hơn. Có kỹ xảo hành công trong lúc vận động, lại có mấy tên cứ giả vờ bị thương nên thành tích của Triệu Lập đã tăng lên trên vài người. Nhưng bởi vì không biết cụ thể tiêu chuẩn khảo hạch như thế nào, nên Triệu Lập cứ lén lút đem thành tích của mình mỗi ngày tăng thêm một chút, như thế có lẽ không làm cho mọi người chú ý nhiều lắm. Buổi tối luyện công, Triệu Lập có thể liên tục tiến vào trạng thái thiền định. Mỗi lần ba lần chín chu thiên, lần nào cũng như lần nào. Chân khí Triệu Lập gia tăng với một tốc độ nhanh chóng. Chẳng qua đến một mức độ nhất định, chân khí của Triệu Lập lại ngưng luyện, làm cho kinh mạch của Triệu Lập vẫn duy trùy một áp lực cố định. Qua vài ngày, cuối cùng cũng đến ngày khảo hạch, Triệu Lập đã chuẩn bị hết sức kĩ càng. Chỉ trừ những người suốt ngày ngơ ngẩn vì Kerui Christine nên hiệu suất bị giảm. Chẳng biết có thể bị loại hay không, nhưng từ nụ cười của Kerui Christine, bạn có thể mơ hồ đoán ra rất nhiều thứ. Nhớ đến nụ cười của Kerui Christine, Triệu Lập có chút xúc động. Bây giờ, trừ chân khí của công pháp chiến đấu ra, Triệu Lập còn biết có chân khí chữa thương, có phải đây cũng là một bí mật của quân đội hay không? Các loại chân khí như thế này được dùng vào trong chiến tranh hay sao chứ?