Chuyện Tạ Trúc Tinh bị thương nhập viện có đăng báo, mấy cô bé đuổi theo nói chuyện với cậu, hỏi han thân thể cậu sao rồi. Tạ Trúc Tinh vội vã muốn vào trong, bước rất nhanh, thuận miệng đáp, “Khoẻ lắm rồi, cảm ơn mọi người. Đừng đợi ở đây nữa, hôm nay là cuối tuần không có mấy người tới công ty đâu, tụi em chờ cũng không gặp được ai.” Mấy cô gái kêu lên, “Lừa bọn em à, không phải gặp anh đây sao? Mới rồi còn nhìn thấy Leo nữa đó!” Tạ Trúc Tinh vui vẻ hỏi, “Mọi người thấy anh ấy đi vào à?” Mấy cô bé mồm năm miệng mười nói nhìn thấy, cái người mới hỏi Tạ Trúc Tinh ban nãy cứ nhớ đến Ngạn Dung mãi không quên, hỏi như súng liên thanh, “Anh ấy còn dắt theo một shota* rất xinh trai, hình như là con lai, người mới hả anh? Chừng nào ra mắt vậy? Làm ca sĩ hay diễn viên?” * Shota: chỉ những người có ngoại hình trẻ con, trẻ hơn tuổi thật. Tạ Trúc Tinh không biết là ai, đáp, “Anh không biết nữa. Các em mau về đi, trời nắng như vậy đừng để bị cháy nắng.” Có cô bé cười bảo, “Vậy Leo phơi nắng ở đâu mà thành thế này?” Câu nói này lúc bấy giờ Tạ Trúc Tinh nghe xong không hề để trong lòng. Cậu lên lầu, bên ngoài phòng làm việc của Lưu Thông Minh nhìn thấy “shota xinh trai” kia. Cậu không quen biết Ngạn Dung. Nhưng Ngạn Dung lại nhận ra cậu, nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng đến tìm người này liền hỏi, “Anh tìm Vương Siêu hả? Ảnh vào bàn công việc với người đại diện rồi, bảo em chờ ở đây.” Tạ Trúc Tinh hỏi, “Cậu là?” Vương Siêu có lúc gọi Ngạn Dung là nhị tẩu, mà Ngạn Dung thật sự không dám tự giới thiệu mình như vậy, liền đáp, “Em là người nhà của ảnh, anh có thể gọi em là Ian.” Tạ Trúc Tinh, “???” Người nhà của Vương Siêu không phải là mỗi mình cậu sao? Ngạn Dung hỏi, “Anh muốn chờ ảnh chung với em không? Hay là muốn đi vào?” Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, dù sao Vương Siêu tới đây rồi cũng chạy không thoát. Cậu ngồi xuống cạnh Ngạn Dung, cách xa một khoảng. Liếc mắt đánh giá đối phương, rất đẹp, tuổi lại nhỏ. Một lát sau, Ngạn Dung quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt kỳ quái. Tạ Trúc Tinh không thể làm gì hơn là quay mặt qua, khách khí uyển chuyển nói lời khách sáo, “Ian, trước đây chưa từng nghe anh ấy nhắc tới cậu,” Ngạn Dung đáp, “Em nghe anh ấy kể về anh rồi.” Tạ Trúc Tinh khách sáo không xong còn rơi vào bẫy, “Kể thế nào?” Ngạn Dung đáp, “Ảnh kể hai người cãi nhau, anh liền đuổi ảnh ra khỏi nhà anh.” Tạ Trúc Tinh muốn phủ nhận nói không có, nhưng mà chỉ há miệng ra, đâu thể nói không. … Không có ư? Cậu thừa nhận, “Là tôi không đúng, tôi tới tìm anh ấy chính là muốn xin lỗi ảnh.” Ngạn Dung cảm thấy Tạ Trúc Tinh thật khác so với tưởng tượng của mình, hoài nghi hỏi, “Vậy rốt cuộc anh có yêu ảnh không?” Tạ Trúc Tinh có chút lúng túng, “Cậu mới bao lớn? Biết tình yêu là gì không?” Ngạn Dung không hài lòng, “Anh yêu đương thành cái kiểu này rồi, dựa vào đâu mà coi thường em?” Tạ Trúc Tinh càng lúng túng hơn, “Tôi không xem thường cậu.” Ngạn Dung rộng lượng, “Thôi.” Rồi lại tỏ vẻ thần bí hỏi Tạ Trúc Tinh, “Sau khi Vương Siêu từ Lhasa trở về, có phải anh chưa từng gặp lại ảnh không?” Tạ Trúc Tinh gật đầu, “Không có.” Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói Vương Siêu đã đi Lhasa. Ngạn Dung nghiêm túc cảnh báo, “Vậy anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ảnh không giống hồi trước lắm đâu, trở nên cực kỳ ngầu.” Tạ Trúc Tinh không biết Ngạn Dung ám chỉ bề ngoài, còn hơi chua xót phụ hoạ, “Đã trải nghiệm rồi, đúng là rất ngầu.”  Cửa phòng làm việc của người đại diện cạch một tiếng. Tạ Trúc Tinh đứng phắt dậy. “Tôi đi trước đây.” Giọng của Vương Siêu. Tạ Trúc Tinh đứng đó nhìn cửa chằm chằm, hầu kết di động mấy lần. Cửa mở, có người đi ra. Toàn thân đồ đen, quần đen áo đen giày đen, trong tay còn cầm theo chiếc mũ đen, miệng vẫn đang xỉa xói Lưu Thông Minh, “Không có việc gì bớt gọi điện cho tôi đi, phiền phức chết mất.” Vừa dứt lời, quay đầu liền nhìn thấy Tạ Trúc Tinh, giật mình nhảy về sau một cái, bật ra câu chửi thô tục. Tạ Trúc Tinh nhìn thấy đầu trọc da đen của hắn, nhất thời không khống chế được vẻ mặt, khó nén giật mình nói, “Anh thế này… là sao vậy?” Vương Siêu còn chưa hết sợ hãi, mau chóng chuyển thành xấu hổ, rít qua kẽ răng, “Liên quan chó gì tới em.” Vội vã chụp mũ lên đầu. Tạ Trúc Tinh bị mắng lại nở nụ cười, có chút vui vẻ. Bao lâu rồi chưa được nghe cái tên to mồm này mắng người? Tên to mồm không vui, chưa bao giờ thấy đầu trọc hả? Buồn cười vậy sao? Sừng sộ gọi người, “Ngạn Dung, đi!” Ngạn Dung lập tức nghe lời theo sau hắn ra ngoài. Tạ Trúc Tinh vội đuổi theo, chặn hắn lại trong hành lang, “Anh không thể nghe em nói vài câu ư?” Vương Siêu sợ không cẩn thận đụng tới vết thương của cậu, chẳng dám đẩy mạnh, cũng không muốn nghe liền cự tuyệt, “Không nghe! Em tránh ra tui không có thời gian, bao việc!” Tạ Trúc Tinh đã đạp đinh một lần, hơi cuống lên hỏi, “Anh thì có việc gì?” Vương Siêu khó chịu, “Vì sao tui không thể có việc? Tui hẹn bạn đi ăn cơm không được hả?” Tạ Trúc Tinh nói, “Được, em đi chung với anh, đi.” Vương Siêu đe doạ, “Em dám đi! Anh Trì em có nhớ không? Hai quyền là đấm bay em!” Tạ Trúc Tinh không bị doạ, nóng vội, “Anh ta là anh gì của anh? Còn gặp nhau mỗi ngày?” Ngạn Dung đằng sau Vương Siêu vội giơ tay, “Em biết! Anh Trì đang theo đuổi ảnh.” Vương Siêu, “…” Tạ Trúc Tinh, “…” Bầu không khí có chút quái lạ. Vương Siêu muốn giải thích nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào, có gì hay mà giải thích? Tạ Trúc Tinh tưởng đâu hắn sẽ giải thích, chờ hoài không thấy cũng tức, “Em chỉ nói mấy câu thôi, không nghe cũng phải nghe.” Vương Siêu mạnh miệng, “Không nghe đó. Em làm gì được tui?” Tạ Trúc Tinh, “Em nói lời xin lỗi với anh, xin lỗi.” Vương Siêu vểnh tai lên. Ngạn Dung tự giác đi xa một chút. Tạ Trúc Tinh nói, “Hôm đó em nói chuyện không suy nghĩ, em và Vu Hạm vốn chẳng có gì với nhau, em nên giải thích rõ ràng với anh mới đúng, cũng không nên vì cái vai diễn kia mà nổi nóng với anh, là chính em không hiểu rõ tình hình. Còn nữa, em nói hươu nói vượn, sai không biết nhận sai, nhà không chỉ là một căn hộ mà là nhà của hai chúng ta.” Vương Siêu trợn tròn mắt, mặt đen thui nhưng viền mắt lại ửng hồng. Tạ Trúc Tinh nhìn hắn như vậy liền biết hắn vẫn là hắn, trong lòng thả lỏng, giọng cũng dịu lại, “Sau này nếu em còn nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy anh cứ vả miệng em đi, đánh sao cũng được, nhưng mà tuyệt đối đừng bỏ đi mất tích nữa… Anh không biết em nhớ anh bao nhiêu.” Trời mới biết muốn nghe Tạ Trúc Tinh chính miệng nói “Em nhớ anh” khó tới nhường nào. Vương Siêu không nhịn được quay đầu nhìn cậu, ánh mắt không khỏi loé lên vui sướng. Ngạn Dung đứng xa xa nhìn, nghĩ thầm, úi chời, sắp làm hoà rồi? Đơn giản như vậy? Có điều mọi chuyện cũng không đơn giản. Vương Siêu nhanh chóng xị mặt xuống nói, “Có phải em quên mất cái gì rồi không?” Tạ Trúc Tinh, “…” Vương Siêu nói, “Hai ta thành thế này là do căn nhà? Là do câu nói kia của em? Hay là do nữ minh tinh do phim điện ảnh? Đâu phải đâu? Còn không phải do em bị hiểu lầm là chỉ vì muốn leo lên cao, em sợ bị người khác xem thường? Cảm thấy quen tui thật oan ức? Em đừng tự giả vờ hồ đồ, còn muốn lừa gạt tui hả, thật sự coi tui là kẻ ngốc hay gì.” Tạ Trúc Tinh nói không nên lời.