Peter Pan Và Cinderella
Chương 104
Quốc lộ 318.
Đây là đường chính để nhập cảnh vào Tây Tạng, dọc theo đường đi phong cảnh rất đẹp, thảo nguyên bát ngát chạm tới chân trời xa, đám mây trên bầu trời tưởng như chỉ cần giơ tay là với tới, trời tháng tư không nóng không lạnh, làn gió mang theo hơi thở mùa xuân chỉ cao nguyên mới có, khiến lòng người cũng rộng mở hơn không ít.
Vương Siêu đã nói nhiều hơn so với hồi mới lên đường, cũng không chỉ ngồi trên ghế phó lái trưng bản mặt mướp đắng ra nữa, thỉnh thoảng không khỏi vui vẻ, nhìn thấy cảnh gì đẹp sẽ xuống xe nhờ Trì Lập Đông chụp hình giúp hắn.
Trì Lập Đông không hay chụp ảnh, bố cục và góc độ đều rất tuỳ tiện, Vương Siêu ra sức tạo dáng một lúc lâu, chạy tới nhìn ảnh xong, tôi đệt, léo nha léo nhéo oán giận mãi không ngừng.
Trì Lập Đông không cãi lại, còn kiên nhẫn bảo, “Nếu không thì quay lại chụp thêm vài tấm? Tôi sẽ tập.”
Cứ vài lần như vậy, Vương Siêu cũng không tiện đòi hỏi, chụp thế nào thì cứ để thế ấy thôi, trên đường đi ngồi mở app ra chỉnh sửa lại một chút.
Sửa đến tấm thứ hai, hắn nghiêng đầu nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, giống như gặp ma, “Tôi đệt, còn tưởng đâu ánh sáng của bức ảnh có vấn đề, tôi đen đi hả?”
Trì Lập Đông nói, “Đã báo trước là tia cực tím trên cao nguyên rất lợi hại, bảo cậu bôi kem chống nắng cậu không chịu nghe.”
Vương Siêu lại nhìn vào gương lần nữa, hình như đen tới vài tông.
Trì Lập Đông an ủi hắn, “Đen cũng đẹp trai lắm, sau này cậu cũng thành Vương Than như anh cậu luôn.”
Vương Siêu mặt mày ủ rũ.
Trì Lập Đông nói, “À cũng phải, fan của nhóm nhạc thần tượng các cậu toàn là mấy cô bé, thích cậu trắng trẻo.”
Vương Siêu bảo, “Nhóm tôi không còn, bây giờ đều hoạt động độc lập.”
Trì Lập Đông, “Hả?”
Nhắc tới nhóm lại nhớ về cái người kia, Vương Siêu phiền lòng nói, “Dù sao tôi cũng chẳng muốn làm ca sĩ nữa, còn cần fan làm gì.”
Hắn lục tìm kem chống nắng thoa khắp mặt, còn đội cả mũ với kính râm vào.
Hắn không muốn làm Vương Than chút nào đâu, muốn làm hạt đậu phộng cơ.
Làm xong hoạt động công ích trở lại Bắc Kinh, Tạ Trúc Tinh chạm mặt Đoạn Nhất Khôn đã lâu không gặp ở công ty.
Tin tức phòng làm việc của D.K hợp tác với Huy Tinh Ent. còn chưa công bố chính thức, nhưng người trong nghề tin tức linh thông đều đã biết hết.
Coi như có một chiêu hồi mã thương đẹp mắt, đương nhiên Đoạn Nhất Khôn đắc ý vô cùng, nhìn thấy Tạ Trúc Tinh với Lưu Thông Minh từ xa đã phất tay với hai người, dáng vẻ và nét mặt đều có chút khách khí của người bề trên.
Chờ y đi xa rồi Lưu Thông Minh mới lắc đầu bất đắc dĩ, “Anh ta trở về đặt ra mấy điều kiện, một trong số đó chính là muốn Dương Tiêu Mục phải được tham gia mùa hai show “Đại trinh thám”, vốn tôi còn muốn nhận cho cậu.”
Tạ Trúc Tinh không có vấn đề gì, “Vừa khéo tôi cũng không giỏi chơi gameshow, Tiêu Mục thích hợp hơn tôi.”
Lưu Thông Minh vỗ vỗ vai cậu, “Vậy tôi sẽ cố gắng nhận cho cậu kịch bản tốt, tối ngày mốt là lễ trao giải truyền hình, ban tổ chức thông báo cậu có một giải thưởng dành cho người mới, về chuẩn bị cẩn thận.”
Hôm diễn ra lễ trao giải cậu và Vu Hạm gặp nhau trên thảm đỏ, trình tự một trước một sau.
Đầu tiên cả hai đều sững sờ, sau đó nhanh chóng hiểu rõ, bên tổ chức nhìn trúng scandal hồi trước của bọn họ nên cố ý sắp xếp như vậy để cọ nhiệt, trên kịch bản gửi cho đoàn đội hai bên không hề nhắc tới.
Ván đã đóng thuyền, đâu thể trở mặt với ban tổ chức ngay trên thảm đỏ, hai người đành cùng nhau nhận phỏng vấn của MC thảm đỏ, còn để cho bên cáo chí chụp rất nhiều ảnh chung.
Ban tổ chức tính toán thật hay, quả nhiên rất có độ đề tài.
Vương Siêu trọ ở gần hồ Ranwu lướt weibo trước khi ngủ, lướt đến tin hot #Tomas Vu Hạm nắm tay đi thảm đỏ.
Tin này thì không tức, bình luận bên dưới mới tức cơ, cái gì mà “Trong mắt toàn là tình yêu thôi phẫn nộ hất đổ tô thức ăn cho chó”, “Kim đồng Ngọc nữ thật xứng đôi”, “Đã bảo Tiểu Hoả Xa là trai thẳng một cây mà”.
Chọc Vương Siêu tức không chịu nổi, da đầu thiếu điều nổ tung, vừa mới chia tay đã giả làm trai thẳng xào couple, đúng là không biết xấu hổ! Trùm kín chăn á á á tới nửa đêm mới ngủ.
Sáng dậy hai mắt sưng húp, Trì Lập Đông hỏi hắn hắn cũng im lìm không lên tiếng.
Hai người tiếp tục lên đường.
Vương Siêu luôn cảm thấy da đầu không thoải mái, cứ gãi mãi.
Trì Lập Đông hỏi hắn, “Làm sao vậy?”
Vương Siêu không tiện nói là tức giận, chỉ đáp, “Thì… ngứa.”
Trì Lập Đông rẽ tóc hắn ra nhìn một chút rồi nói, “Bị lây chấy rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
59 chương
91 chương
44 chương
4 chương
17 chương