Ở nhà tách biệt hoàn toàn với thế gian buồn bực đủ một tuần xong Tạ Trúc Tinh mới ra ngoài, chuyện đầu tiên là đi nhuộm mái tóc xám bạc giống người kia về lại màu đen. Nhà tạo mẫu tóc khá quen với cậu kỳ lạ hỏi, “Sao lần này Leo không đi chung?” Cậu đáp, “Sau này cũng không đi chung nữa.” Nhà tạo mẫu tóc thấy sắc mặt cậu không tốt nên không hỏi tiếp, trong lúc làm tóc nói chuyện phiếm vài câu, khuyên cậu nên dùng một loại kem mắt chữa quầng thâm. Quầng thâm mắt của cậu quá rõ ràng, hai mắt gần như bầm đen, giống như đã mấy ngày rồi chưa ngủ. Tạ Trúc Tinh vốn không hề nghe lọt, chỉ lễ phép “Ừm” vài tiếng, nhà tạo mẫu lại tưởng đâu cậu nghe mình quảng cáo liền nói thêm, “Trước khi ngủ bôi một lớp kem dày vào, sau đó mang bịt mắt hơi nước, hiệu quả tăng gấp đôi. Bịt mắt hơi nước hiệu Hoa Vương dùng khá tốt đó.” Trái tim Tạ Trúc Tinh bị đâm một phát, quầng thâm mắt càng tối hơn, kéo dài hơi, “… Ừm.” Nhuộm tóc xong cậu đến công ty, sở dĩ hôm nay cậu ra ngoài cũng là vì Lưu Thông Minh nhắn tin cho cậu, bảo là có chuyện công việc muốn bàn bạc. Chờ cậu tới văn phòng của Lưu Thông Minh, vẻ mặt y đầy lúng túng. Tạ Trúc Tinh không ngốc, hỏi y, “Bộ phim siêu anh hùng kia hả?” Lưu Thông Minh gật gật đầu. Tạ Trúc Tinh, “Từ chối đi, tôi không nhận.” Lưu Thông Minh khuyên cậu, “Không bàn cái khác, chỉ nói về bộ phim này, nếu cậu mà từ chối sau này có cơ hội tương tự người ta còn tìm đến cậu ư? Cậu đừng hành động theo cảm tính.” Tạ Trúc Tinh nói, “Không phải hành động theo cảm tính… Nói không diễn là không diễn, không phải đùa.” Lưu Thông Minh vô cùng bất đắc dĩ, “Đoạn Nhất Khôn sắp trở về rồi, cựu trưởng nhóm NEX bây giờ là nhất ca của phòng làm việc anh ta, từ ngoại hình đến hướng đi đều là cùng một con đường với cậu, sau này có cơ hội gì đều phải dựa vào tranh đoạt. Cậu cũng biết đấy, tôi với Đoạn Nhất Khôn vốn không cùng một level, tới lúc đó nếu thật sự phải tranh giành thì cũng là người ta ăn thịt chúng ta húp nước, bộ phim điện ảnh này là cơ hội tốt nhất, nếu cậu nhận sẽ nâng cao địa vị của cậu bên mảng điện ảnh, lập tức có thể bỏ xa nhất ca của Đoạn Nhất Khôn cả mấy con phố. Tôi không ép cậu, có điều cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, trong cái giới này sai một bước là lệch cả đường, hối hận cũng không kịp.” Những điều này Tạ Trúc Tinh không phải không hiểu, nhưng cậu có sự cố chấp của chính mình. “Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng mà bộ phim này tôi không thể diễn được.” Cậu nói, “Tôi tự biết bản thân mình, điều kiện của tôi không tốt như vậy, bên đoàn phim tìm tới tôi cũng đâu phải vì coi trọng tôi.” Lưu Thông Minh biết cậu đang nói đến chuyện gì, “Bên đoàn phim đâu phải không có đầu óc, lẽ nào lại đem cả triệu đô tiền đầu tư ra đùa giỡn? Không cần biết coi trọng cái gì, cuối cùng cũng vì cậu có thể khiến họ thoả mãn, cậu đang quá để tâm đến mấy chuyện vụn vặt đó.” Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Tôi đúng là để tâm mấy chuyện vụn vặt.” Lưu Thông Minh, “… Vậy cậu còn không mau thay đổi?” Tạ Trúc Tinh hờ hững, “Nếu tôi có thể thay đổi thì đã không cần phải chia tay Vương Siêu rồi.”  Từ đầu tới cuối Lưu Thông Minh không dám nhắc tới tên Vương Siêu, bây giờ nghe cậu tự nhắc tới liền thở phào nhẹ nhõm, quanh co vòng vo nói, “Hai người các cậu chính là còn quá trẻ, cậu thì cứ ở đây để tâm mấy chuyện vụn vặt, cậu ấy thì chẳng tìm thấy đâu, thư ký của anh cả cậu ấy gọi điện thoại tới xin nghỉ dài hạn, bảo là cậu ấy ra ngoài chơi rồi, hỏi đi đâu cũng không chịu nói, may mà gần đây không có kế hoạch nào, nếu không thì toi đời.” Ánh mắt Tạ Trúc Tinh hơi loé lên, “Sau này đừng kể cho tôi chuyện của anh ấy.” Lưu Thông Minh nhủ thầm trong lòng, không kể thì không kể, nhìn bộ dạng cậu sớm muộn gì cũng tự mò tới hỏi cho xem. Nhưng y không nói ra, bất kỳ ai yêu đương đều cảm thấy bản thân mình là tình thánh, chẳng ai muốn bị người khác đút súp gà (Chicken soup for soul), bất kỳ lời thuyết giáo hay cổ vũ đều là vô nghĩa, có một số chuyện chỉ có thể chờ chính bản thân mình nghĩ thông suốt. Tạ Trúc Tinh-hiện-tại-vẫn-chưa-nghĩ-thông nói, “Bộ phim này tôi thật sự không diễn đâu. Lúc quen nhau tôi chẳng cần gì từ anh ấy, bây giờ chia tay lại càng không.” Lưu Thông Minh hết cách, đành phải nói, “Được thôi, vậy tôi sẽ từ chối giúp cậu. Có một quỹ từ thiện dành cho trẻ em muốn mời cậu dự hoạt động tuyên truyền, nói là hình tượng của cậu trong show trông trẻ rất tốt, không có phí hoạt động đâu, vừa hay cậu mới nhuộm lại tóc, đi không?” Chuyện này chẳng có gì phải do dự, Tạ Trúc Tinh đáp, “Đi.” Hoạt động này sẽ đi đến vùng nông thôn Hà Bắc, một khu vùng sâu vùng xa nghèo khó trên núi Thái Hành, giao thông không thuận tiện cho lắm. Trong lúc Tạ Trúc Tinh với người của đài truyền hình leo núi Thái Hành, Vương Siêu và Trì Lập Đông cũng đang trèo đèo lội suối. Qua khỏi núi tuyết Ngọc Long độ cao hơn 5000m so với mực nước biển, Vương Siêu vẫn chưa cảm thấy có phản ứng cao nguyên gì, nào ngờ qua khỏi thị trấn Xinduqiao, đoạn đường tới Ba Đường cực kỳ quanh co khúc khuỷu gập ghềnh, hắn bị say xe, ói tới mức dời sông lấp biển, ra cả mật xanh mật vàng. Bất đắc dĩ Trì Lập Đông phải ngừng xe cho hắn ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi một lát, còn anh ta thì mở nắp capo lên châm nước vào. Trên đoạn đường này rất nhiều xe, thỉnh thoảng lại thấy một hoặc mấy chiếc xe vèo phát chạy ngang qua, cũng có chủ xe nhiệt dừng xe lại, tưởng xe bọn họ bị hỏng, hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Bầu trời cực kỳ xanh, mây cực kỳ trắng, tới cả con người cũng trở nên cực kỳ tốt bụng. Chỉ có Vương Siêu mới vừa ói ra mật là đắng ngắt cả người, thê thảm ngồi bên vệ đường, bụi cỏ gần đó vang lên tiếng loạt xà loạt xoạt từ mấy con vật nhỏ, hắn dậm chân, vài con sóc đất* thi nhau chạy tán loạn. Vương Siêu vội rút điện thoại ra chụp tấm hình, phấn khởi định bấm chia sẻ, ngón tay bỗng khựng lại, hắn muốn gửi cho ai? Thật ủ rũ. // <img alt=Marmot-edit1 data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/20991/2020-04-marmot-edit1.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=Marmot-edit1 src="https://static.8cache.com/chapter-image/20991/2020-04-marmot-edit1.jpg" data-pagespeed-url-hash=1598256974 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Sóc đất Trì Lập Đông lại gần, ngồi xổm xuống hỏi hắn, “Có thấy khá hơn chút nào chưa?” Vương Siêu không muốn lên xe, móng tay cào cào ốp lưng di động, “Ngồi chút nữa đi.” Trì Lập Đông, “Chạy khoảng nửa tiếng nữa là đường bằng phẳng hơn, sẽ ổn thôi.” Vương Siêu mất tập trung đáp một tiếng, “Ừm.” Trì Lập Đông ngắm nhìn bốn phía, “Chỗ này đẹp, gửi cho anh cậu tấm hình đi, sẵn tiện báo bình an luôn.” Vương Siêu kêu, “Được.” Gửi tấm hình ban nãy cho Vương Tề. Vương Tề trả lời hắn, “Chú ý an toàn, nghe lời anh Trì đó.” Trì Lập Đông nhìn thấy cũng cười nói, “Anh của cậu bận vậy mà trả lời cậu thật nhanh, đúng là thương cậu.” Lúc tiếp tục lên đường, anh ta mở nhạc rồi còn ngân nga theo, bộ dạng rất vui vẻ. Vương Siêu mặt không cảm xúc ngồi ghế phó lái, chẳng hiểu Trì Lập Đông vui vẻ cái gì. Hắn chưa hết say xe, tâm trạng lại càng tệ, sao hắn cứ không nhịn được nghĩ tới Tạ Trúc Tinh thế này? Nghĩ xem người ấy đang làm gì, có nhớ hắn không, có đi tìm hắn không, có hối hận vì chia tay với hắn không. Nhưng hắn biết đáp án là không có. Chuyện Tạ Trúc Tinh đã quyết định thì sẽ không hối hận, chỉ mình hắn lần nào cũng hối hận mà thôi. Vậy còn nhớ làm cc gì, đừng nhớ nữa có được không? … Không được. Trì Lập Đông, “… Biết cậu say xe khó chịu rồi, nè nè, đừng có đập đầu mà!” Đoàn người Tạ Trúc Tinh tới được nơi đã định, người của quỹ từ thiện đã chờ bọn họ ở đó. Tạ Trúc Tinh vừa xuống xe liền gặp một khuôn mặt quen thuộc. Diêm Giai Giai vô cùng tự nhiên bước đến chào hỏi cậu, giọng điệu đùa giỡn, “Hôm qua nghe nói anh sẽ tới, hôm nay em đặc biệt đeo mấy món trang sức xinh đẹp đây này.” Khoảng chừng một năm không gặp, cô vẫn rất gầy, nhưng không giống với cái kiểu nhịn ăn cho gầy trước đây mà khoẻ khoắn hơn nhiều, mặc quần áo in logo của quỹ từ thiện. Tạ Trúc Tinh giật mình không nói nên lời. Đài truyền hình tới không ít người, bên quỹ từ thiện cũng có gần mười mấy nhân viên, cộng thêm đội trợ lý của Tạ Trúc Tinh và hai nghệ sĩ khác, chỗ này trở nên khá đông đúc, thời gian ghi hình cũng gấp, hai người không tiện nhiều lời nên chỉ hỏi thăm vài câu. Quá trình ghi hình tiến hành tới hơn chín giờ tối, hôm sau còn phải quay thêm nửa ngày nữa, đoàn của Tạ Trúc Tinh được sắp xếp ở trong một trường tiểu học của thôn vừa mới xây xong không lâu, sau đó mọi người cùng tụ tập lại ăn cơm tối, Diêm Giai Giai mới tới tìm cậu. Tạ Trúc Tinh sợ tình ngay lý gian, không cho cô vào phòng mà đứng trong sân trường, bốn phía đều có thể nhìn thấy nhưng đồng thời vẫn giữ khoảng cách với người khác, sẽ không bị người ta nghe được nội dung câu chuyện. Cậu hỏi cô, “Sao em lại ở đây? Hồi Tết tụ tập với mấy người bạn học, bọn họ kể em không làm người mẫu nữa mà kết hôn rồi, anh còn cho rằng, cho rằng…” Cậu cho rằng không ra. Diêm Giai Giai cười nói, “Cho rằng em câu được rùa vàng? Em đã bỏ nghề người mẫu từ lâu, vào làm trong quỹ từ thiện này gần ba tháng rồi, công việc chính là quan sát giúp đỡ mấy đứa nhỏ, xem xét tình hình gia đình và phẩm chất cá nhân của cha mẹ, quan sát đủ các phương diện, tiền quỹ quyên góp phải được dùng vào đúng chỗ nên dùng, giúp cho người cần giúp, nếu không mấy người quyên góp bọn anh sao yên tâm nổi?” Tạ Trúc Tinh, “… Công việc này rất có ý nghĩa.” Diêm Giai Giai hơi ngượng ngùng nói, “Có điều cũng tính là câu được rùa vàng, cái người quản lý tiếp đón các anh hồi chiều, người đeo kính á, là chồng của em, tháng trước mới đăng ký kết hôn, còn chưa làm tiệc mừng nên chưa báo cho anh.” Tạ Trúc Tinh nhớ lại cái người kia, tướng mạo tầm trung, nói chuyện trật tự rõ ràng, làm việc gọn gàng, giao tiếp với mấy người bên đài truyền hình hoặc đoàn đội của nghệ sĩ rất đúng mực, là người tốt, cũng rất ưu tú, nhưng mà…? Cậu nói, “Thật sự không ngờ…” Diêm Giai Giai nói, “Không ngờ cuối cùng em vẫn tìm một quỷ nghèo phải không?” Tạ Trúc Tinh, “…” Diêm Giai Giai chọc cậu, “Em cũng không ngờ cuối cùng anh lại tìm một người như vậy, đã là đàn ông mà còn nói nhiều hơn em.” Đầu tiên Tạ Trúc Tinh hơi khựng lại, ngẫm nghĩ một chút, không đúng, sao cô biết được hai bọn họ quen nhau? Nghĩ thêm chút nữa, thôi, cho dù làm sao cô ấy biết được thì cũng đã chia tay rồi. Diêm Giai Giai thấy sắc mặt cậu thay đổi liên tục, không cười nữa mà quan tâm hỏi, “Hai người sao vậy?” Tạ Trúc Tinh miễn cưỡng cười cười, “Không nói chuyện này nữa, chồng em biết anh là ai không?” Diêm Giai Giai thả lỏng, “Biết, em đã kể cho anh ấy nghe rồi. Anh với con rùa nhỏ kia rốt cuộc làm sao thế?” Tạ Trúc Tinh không muốn nói, không muốn nhắc đến con rùa nhỏ. Diêm Giai Giai nhìn ra đầu mối, “Năm ngoái lúc em còn làm người mẫu, con rùa nhỏ từng đến tìm em.” Tạ Trúc Tinh kinh ngạc, “Anh ấy tìm em… làm gì?” Diêm Giai Giai xấu hổ cười cười, “Anh ấy đưa cho em một chiếc nhẫn, nói là trước khi chia tay anh đã mua định cầu hôn em, anh ấy kêu không có chỗ để, nếu đã mua cho em thì phải đưa cho em mới được.” Tạ Trúc Tinh, “…” Còn lừa cậu kêu bán secondhand? Diêm Giai Giai, “Anh ấy còn nói của ai thì là của người đó, nhẫn là của em, còn anh là của anh ấy, đừng ai ăn cái gì của ai.” Tạ Trúc Tinh, “…” Cái quỷ gì. Diêm Giai Giai, “Lúc đó em cũng bị làm cho hồ đồ, cái tên này không phải đồ ngốc chứ? Nào có ai lại giúp bạn trai mình tặng nhẫn cho bạn gái cũ? Kết quả anh ấy nói, anh ấy cảm thấy anh cứ giấu mãi cái nhẫn ấy không tặng rất đáng thương, anh ấy muốn tặng thay anh.” Trái tim Tạ Trúc Tinh run rẩy. Diêm Giai Giai liền nở nụ cười, nói tiếp, “Em hỏi anh ấy không sợ em chưa từ bỏ ý định mà dây dưa với Tiểu Tạ ư? Anh ấy luôn miệng nói anh ấy không thèm sợ, chẳng bao lâu lại hỏi em cần bao nhiêu tiền mới không dây dưa với Tạ Trúc Tinh nữa? Con rùa nhỏ này, là một con rùa ngốc.” Tạ Trúc Tinh cũng muốn cười, nhưng không cười nổi.