Thanh kiếm lại xuất hiện trong túi tôi.
Thật là, đúng lúc ghê. Giờ tôi cứ việc chém thỏa thuê vào các bức tường của nhà giam. Xà lim của tôi không có chấn song, cửa sổ, thậm chí cửa ra vào cũng không. Các tên lính gác xương đã đẩy thẳng tôi xuyên qua một bức tường và nó cứng lại ngay sau lưng tôi. Tôi không chắc liệu căn phòng này có đủ dưỡng khí không. Có thể lắm. Ngục tối của thần Hades vốn dành cho người chết, và họ không thở. Vậy nên, quên chuyện năm mươi hay sáu mươi năm đi. Tôi sẽ chết trong năm mươi, hoặc sáu mươi phút nữa. Trong lúc đó, nếu lúc nãy lão già Hades không gạt trẻ con, thì một vài cái bẫy lớn sẽ được giăng khắp New York vào cuối ngày hôm nay, và tôi hoàn toàn chẳng thể làm được gì.
Ngồi trên nền đá lạnh, tôi vô cùng đau khổ.
Tôi không nhớ mình lơ mơ ngủ từ lúc nào. Nhưng nghĩ lại giờ ắt phải là bảy giờ sáng, theo giờ của con người, và tôi đã trải qua đủ loại tai ương.
Tôi mơ thấy mình đứng ở mái hiên của căn nhà bên bãi biển ở St. Thomas của gia đình Rachel. Mặt trời đang dâng cao trên bầu trời Caribbe. Hàng tá hòn đảo cây cối rậm rạp nằm rải rác trên khắp mặt biển. Những cánh buồm trắng cắt ngang mặt nước. Mùi không khí đầy muối khiến tôi tự hỏi liệu mình còn có cơ hội được nhìn thấy đại dương lần nữa không.
Cha mẹ Rachel ngồi ở chiếc bàn ngoài trời trong khi đầu bếp riêng phục vụ món trứng ốp la cho họ. Ông Dare mặc bộ vét bằng vải lanh trắng. Ông ấy đang đọc tờ Wall Street Journal. Quý bà ngồi đối diện chắc là bà Dare, mặc dầu tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là những ngón tay sơn màu hồng đậm và bìa của tờ Condé Nast Traveler. Tôi chịu, không hiểu nổi. Chẳng phải bà đang đi du lịch đó sao? Vậy còn đọc tạp chí du lịch làm gì?
Rachel đứng tựa vào lan can của mái hiên và thở dài. Cô ấy mặc quần lửng và chiếc áo phông Van Gogh. (Phải, Rachel đang cố dạy cho tôi về hội họa, nhưng đừng quá cảm động. Tôi chỉ nhớ được tên của ông ta vì ông ta đã tự cắt cụt một bên tai của mình.)
Tôi tự hỏi có phải cô ấy đang nghĩ về tôi, và chuyến đi nghỉ này mới tệ làm sao khi không có tôi đi cùng họ. Tôi biết đó là những gì tôi đang nghĩ.
Rồi khung cảnh lại thay đổi. Tôi đang đứng ở khu buôn bán bên dưới cổng vòm Arch ở Saint Louis. Trước đây tôi đã từng đến đây. Thật ra trước đây tôi xém chết vì ngã từ trên đó xuống.
Phía trên thành phố, một cơn dông sét đang sục sôi – một bức tường hoàn toàn đen cùng các tia sấm sét đang trôi nhanh ngang qua bầu trời. Cách đó mấy dãy nhà, các phương tiện cứu hộ tụ tập lại với đèn xe còn đang nhấp nháy. Một cột bụi bốc lên từ đống đổ nát, tôi nhận ra đó là một tòa nhà chọc trời vừa đổ sập.
Một phóng viên gần đó hét lớn vào chiếc micro của cô ta. “Các quan chức đang miêu tả vụ việc này xảy ra là do cấu trúc nhà quá yếu, Dan, thế nhưng không ai biết liệu nó có liên quan gì đến trạng thái của cơn bão hay không.”
Gió thổi bay mái tóc cô ta. Nhiệt độ đang giảm nhanh đột ngột – khoảng chừng mười độ kể từ khi tôi bắt đầu đứng ở đây.
“Cũng may tòa nhà đã bị bỏ hoang để chuẩn bị phá hủy,” cô ta tiếp tục nói. “Nhưng cảnh sát phải di tản mọi người dân sống trong các tòa nhà lân cận vì sợ rằng việc sập đổ này có thể sẽ kéo theo...”
Cô ta ngập ngừng vì một tiếng gầm lớn cắt xuyên qua bầu trời. Một tia chớp đánh vào ngay giữa bóng tối. Cả thành phố rung chuyển. Không khí nóng rực và mỗi sợi lông trên người tôi dựng đứng cả lên. Tia chớp đánh mạnh đến nỗi tôi biết nó chỉ có thể là thứ duy nhất: tia chớp của thần Zeus. Nó có thể làm bốc hơi mọi mục tiêu của nó, nhưng đám mây đen chỉ lảo đảo lùi lại một chút rồi thôi. Một nắm đấm khói xuất hiện bên ngoài các đám mây. Nó đấm mạnh vào một tòa tháp khác và cả tòa tháp sụp đổ như các khối đồ chơi của trẻ con.
Cô phóng viên hét lên. Mọi người chạy túa ra các con đường. Đèn xe cứu hộ chớp nháy. Tôi nhìn thấy một vệt sáng bạc trên bầu trời – một cỗ xe do tuần lộc kéo, nhưng đó không phải ông già Noel. Đó là nữ thần Artemis đang cưỡi trên cơn bão, bắn những mũi tên ánh trăng vào bóng tối kia. Một sao chổi vàng sáng rực cắt ngang đường xe của nữ thần – có thể đó là anh trai của nữ thần, thần Apollo.
Một điều rất rõ: Typhon đến được sông Mississippi. Hắn ta đã đi qua được một nửa nước Mỹ, hủy diệt mọi thứ với sự thức tỉnh, và các thần chỉ làm chậm tốc độ của hắn đôi chút.
Một đống bóng đêm xuất hiện lờ mờ phía trên đầu tôi. Một bàn chân có kích thước của sân vận động Yankee sắp dẫm bẹp tôi thì một giọng nói rít lên: “Anh Percy!”
Tôi tấn công theo bản năng. Trước khi tôi hoàn toàn tỉnh giấc, tôi đã đè nghiến Nico xuống nền xà lim và rìa thanh kiếm kề sát cổ cậu ta.
“Chỉ... muốn... cứu,” cậu ta nghẹn lời.
Cơn giận làm tôi tỉnh ngủ hẳn. “Ồ, thế ư? Và sao tôi phải tin cậu chứ?”
“Không còn... lựa chọn?” cậu ta nói.
Tôi ước gì cậu ta đã không nói điều logic như thế. Tôi buông tay.
Nico cuộn tròn người lại và phát ra những tiếng nôn khan khi cổ họng cậu ta hồi phục lại. Cuối cùng cậu đứng dậy, thận trọng nhìn thanh kiếm của tôi. Kiếm của cậu ta vẫn nằm trong bao. Tôi cho là nếu muốn, cậu ta có thể làm điều đó lúc tôi đang ngủ. Tuy nhiên, tôi vẫn không tin cậu ta.
“Chúng ta phải ra khỏi đây,” cậu ta nói.
“Tại sao?” tôi nói. “Cha cậu lại muốn nói chuyện với tôi à?”
Cậu ta nhăn mặt. “Anh Percy, em thề với Sông Styx, em đã không biết gì về kế hoạch của ông ấy.”
“Cậu phải biết con người của cha cậu chứ!”
“Ông ấy đã lừa em. Ông ấy đã hứa...” Nico đưa hai tay lên. “Nghe này... ngay lúc này, chúng ta cần rời khỏi đây. Em đã làm cho bọn lính gác ngủ, nhưng điều đó sẽ không lâu đâu.”
Tôi lại muốn bóp cổ cậu ta một lần nữa. Không may, cậu ta nói đúng. Chúng tôi không có thời gian để tranh cãi và tôi không thể tự mình thoát khỏi đây. Cậu ta chỉ tay vào bức tường. Nguyên cả bức tường biến mất, để lộ một hành lang phía bên ngoài.
“Đi thôi.” Nico dẫn đường.
Tôi ước gì mình có chiếc nón tàng hình của Annabeth, nhưng hóa ra, tôi không cần nó. Mỗi khi chúng tôi gặp phải lính gác, Nico chỉ việc chỉ tay vào hắn và đôi mắt phát sáng của hắn từ từ mờ đi. Nhưng điều không hay là, Nico càng làm điều đó, cậu ta dường như càng trở nên yếu đi. Hai chúng tôiđi xuyên qua một mê cung hành lang với cơ man các lính gác. Vào thời điểm chúng tôi đến được phòng bếp với các đầu bếp và người phục vụ xương, tôi hầu như phải mang Nico đi. Cậu ta đã làm cho tất cả các hồn ma ngủ nhưng chính bản thân cậu ta cũng gần như lả đi. Tôi kéo cậu ta ra khỏi lối vào dành cho các người phục vụ và đi vào Cánh đồng Asphodel.
Tôi gần như thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng cồng bằng đồng vang lên dữ dội trong cung điện.
“Báo động đấy,” Nico thì thào đầy ngái ngủ.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
Cậu ta ngoác miệng ra ngáp sau đó nhíu mày như đang cố nhớ điều gì. “Hay ta thử... chạy nhé?”
Chạy chung với đứa con đang ngủ gà ngủ gật của thần Hades giống như đang chơi trò chạy đua hai người ba chân với một con búp bê vải to bằng người thật. Một tay tôi kéo cậu ta theo, tay còn lại lăm lăm kiếm. Các linh hồn của người chết nhường đường như thể đồng celestial là một ngọn lửa đang cháy.
Tiếng cồng vang vọng khắp các cánh đồng. Hiện ra lờ mờ phía trước là các bức tường thành của Erebos, nhưng chúng tôi đi càng lâu, nó dường như ngày càng xa hơn. Lúc sắp đổ gục vì kiệt sức, tôi nghe thấy một tiếng kêu thân thuộc, “GU GU!”
Con O’Leary lao ra từ một nơi nào đó và bắt đầu chạy vòng quanh hai đứa tôi, sẵn sàng để chơi.
“Bé ngoan!” tôi nói. “Mày đưa bọn tao đến Sông Styx nhé?”
Từ “Styx” khiến nó cực kỳ phấn khích. Nó chắc chắn đã nghĩ tôi muốn nói gậy. Nó nhảy lên nhảy xuống một vài lần, đuổi theo cái đuôi của mình như thể muốn dạy cho nó ai mới là chủ, và rồi nó bình tĩnh lại đủ để tôi đẩy Nico lên lưng nó. Tôi leo lên và nó lao nhanh về phía các cánh cổng. Nó nhảy phốc qua hàng EZ-DEATH, làm cho các lính gác bò lổm ngổm và tạo ra thêm nhiều tiếng cồng báo động hơn. Con Cerberus sủa, nhưng giọng nghe có vẻ kích động hơn là giận giữ, như muốn nói: Tớ có thể chơi cùng không?
Rất may, nó đã không đuổi theo chúng tôi và con O’Leary vẫn tiếp tục chạy. Nó không ngừng lại cho đến khi chúng tôi đến được thượng lưu xa xa của Sông Styx và các ngọn lửa ở Erebos biến mất trong cảnh tối ăm.
Nico tụt khỏi lưng con O’Leary, cuộn tròn người thành một đống trên mặt cát đen.
Tôi lấy ra một góc bánh thánh – một phần thức ăn thần thánh dùng trong tình trạng khẩn cấp mà tôi vẫn luôn mang theo bên mình. Nó hơi dập, nhưng Nico đã ăn nó.
“Ừm,” cậu ta thì thầm. “Tốt hơn rồi.”
“Sức mạnh của cậu đã làm tiêu hao quá nhiều sức lực của cậu,” tôi nhận xét.
Nó gật đầu đầy ngái ngủ. “Với sức mạnh lớn... dẫn đến nhu cầu rất lớn là tranh thủ chợp mắt. Đánh thức em sau nhé.”
“Woa, anh bạn xác ướp.” Tôi chụp lấy cậu ta trước khi cậu ta có thể lại ngủ lịm đi. “Chúng ta đã đến bờ sông rồi. Cậu phải nói cho tôi điều phải làm chứ.”
Tôi cho cậu ta ăn mẩu bánh thánh cuối cùng của mình, điều đó hơi nguy hiểm. Loại bánh này có thể chữa lành các á thần, nhưng nếu ăn nhiều hơn mức cho phép, nó có thể đốt chúng tôi thành tro. May thay, lượng bánh Nico ăn vào vừa đúng liều. Nico lắc đầu một vài lần và cố gắng đứng dậy.
“Cha em cũng đến đây ngay đấy,” cậu ta nói. “Chúng ta nên nhanh lên.”
Dòng nước của Sông Styx cuốn theo nhiều vật lạ – các loại đồ chơi hỏng, bằng đại học rách bươm, hoa cài ngực héo úa – tất cả giấc mơ mà con người đã ném đi khi họ chuyển từ sống sang chết. Nhìn vào dòng nước đen ngòm, tôi có thể nghĩ về khoảng ba triệu nơi tôi thà bơi ở đó còn hơn ở đây.
“Vậy... tôi chỉ việc nhảy vào đó?”
“Anh phải chuẩn bị chính mình trước,” Nico nói, “nếu không dòng sông sẽ hủy diệt anh. Nó có thể thiêu hủy cả thể xác lẫn linh hồn anh.”
“Nghe hay nhỉ,” tôi lẩm bẩm.
“Đây không phải là trò đùa đâu,” Nico cảnh báo. “Chỉ có một cách duy nhất để bám chặt vào cuộc đời con người của anh. Anh phải...”
Cậu ta liếc nhìn phía sau tôi va cậu ta mở lớn. Tôi quay phắt lại và nhìn thấy chính mình mặt đối mặt với một chiến binh Hy Lạp.
Trong một giây, tôi nghĩ anh ta là thần Ares, vì người này giống hệt vị thần chiến tranh – cao lớn và vạm vỡ, với khuôn mặt có sẹo hung dữ và mái tóc đen cắt sát da đầu. Anh ta mặc bộ tunic và áo giáp bằng đồng. Anh ta kẹp chiếc mũ sắt được điểm tô bằng lông chim bên dưới cánh tay. Nhưng đôi mắt anh ta là mắt của người phàm, chúng có màu xanh lam như màu của vùng biển cạn, và một mũi tên dính máu ló ra từ bắp chân trái, trên mắt cá một chút.
Tôi rất dốt trong việc nhớ tên các anh hùng Hy Lạp, nhưng tôi lại biết về chiến binh vĩ đại nhất của mọi thời đại, người đã chết vì một gót chân bị thương.
“Achilles,” tôi nói.
Con ma gật đầu. “Ta đã cảnh báo một tên khác không được đi theo con đường của ta. Giờ ta cũng sẽ cảnh báo ngươi.”
“Là Luke? Anh đã nói chuyện với Luke rồi à?”
“Không được làm điều này,” anh ta nói. “Nó sẽ mang lại cho cậu sức mạnh. Nhưng nó cũng sẽ làm cho cậu yếu đi. Sự thiện chiến trong khi chiến đấu của cậu sẽ vượt xa tất cả người phàm, nhưng các điểm yếu của cậu, các nhược điểm của cậu cũng sẽ tăng theo.”
“Ý anh là gót chân của em cũng sẽ yếu đi sao?” tôi nói. “Nếu thế, em sẽ mang thứ gì đó ngoài giày sandal, không phải sao? Em không có ý cạnh khóe gì đâu.”
Anh ta nhìn gót chân nhuốm máu của mình. “Gót chân chỉ là điểm yếu thể xác của ta thôi, á thần. Mẹ Thetis của ta đã nắm gót chân ta khi nhúng ta vào Sông Styx. Chính tính kiêu ngạo của ta mới thực sự giết chết ta. Hãy thận trọng! Quay về đi!”
Anh ta khuyên chân tình. Tôi có thể cảm nhận được sự hối tiếc và cay đắng trong giọng nói của anh ta. Anh ta thực lòng muốn cứu tôi khỏi định mệnh khủng khiếp.
Nhưng rồi, Luke đã đến đây nhưng hắn ta đâu có quay đầu lại.
Đó là lý do tại sao Luke có thể chứa linh hồn Kronos mà cơ thể của hắn ta không bị phân hủy. Đây là cách mà hắn ta đã chuẩn bị cho chính mình, lý do cho việc không ai giết được hắn ta. Hắn ta đã tắm mình trong Sông Styx và tiếp nhận các sức mạnh của người anh hùng vĩ đại nhất của loài người, Achilles. Hắn ta bất khả chiến bại.
“Em phải làm thế,” tôi nói. “Nếu không, em không có lấy một cơ may giành chiến thắng.”
Achilles gục đầu buồn bã. “Hãy để các các thần chứng giám là ta đã rất cố gắng. Cậu bé anh hùng, nếu cậu phải làm điều này, hãy tập trung vào điểm sống còn của cậu. Hãy tưởng tượng về một nơi trong cơ thể cậu sẽ vẫn có thể bị tổn thương. Đó là điểm mà linh hồn cậu sẽ neo chặt cơ thể cậu với thế giới. Nó sẽ là điểm yếu lớn nhất của cậu, nhưng đồng thời cũng là niềm hy vọng duy nhất. Không có người nào lại có thể hoàn toàn không bị tổn thương. Nếu không nhìn thấy được điều giữ cho cậu là một con người, thì Sông Styx sẽ đốt cháy cậu ra tro. Cậu sẽ phải thoát ra để sống sót.”
“Anh không thể nói cho em điểm tử của Luke sao?”
Achilles quắc mắt. “Tự chuẩn bị chính mình đi, thằng bé ngốc này. Cho dù cậu qua được chuyện này hay không, cậu cũng đã lựa chọn cái chết của chính mình rồi.”
Với ý nghĩ vui vẻ đó, anh ta biến mất.
“Anh Percy,” Nico nói. “có thể anh ta nói đúng.”
“Đây là ý tưởng của cậu.”
“Em biết. Nhưng giờ chúng ta ở đây...”
“Cứ ở trên bờ chờ đi. Nếu tôi có mệnh hệ gì... Ừm, có lẽ thần Hades sẽ đạt được ước nguyện, và xét cho cùng thì cậu sẽ là đứa trẻ của lời tiên tri.”
Cậu ta không lấy làm vui vì điều đó, nhưng tôi không quan tâm.
Trước khi tôi có thể đổi ý, tôi tập trung vào phần eo lưng – một điểm bé xíu xiu đối diện với rốn. Nó sẽ được bảo vệ tốt khi tôi mặc áo giáp. Nó khó bị va đập vào khi tai nạn, và một vài kẻ thù sẽ không chủ tâm nhắm vào đó. Không có điểm nào tuyệt đối an toàn, nhưng điểm này đối với tôi mà nói, gây ấn tượng với tôi hơn nhiều so với nách hay thứ gì đó chẳng hạ
Tôi tưởng tượng ra một sợi dây – sợi dây bungee đang kết nối tôi với thế giới từ eo lưng của tôi. Và tôi bước vào dòng sông.
Hãy tưởng tượng bạn đang nhảy vào một hố acid đang sôi sùng sục. Giờ thì nhân nỗi đau đó lên năm mươi lần. Bạn vẫn sẽ không hiểu được cảm giác như thế nào khi bơi trong sông Styx. Tôi dự định sẽ bước vào chậm rãi và hiên ngang như một anh hùng thật sự. Nhưng ngay khi nước chạm vào đôi bàn chân tôi, các cơ bắp của tôi biến thành thạch và tôi ngã úp mặt xuống dòng nước.
Người tôi chìm hẳn. Lần đầu tiên trong đời, tôi không thể thở được dưới nước. Tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác hoảng loạn của người sắp chết đuối. Mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi bị bốc cháy. Tôi sắp tan ra trong nước. Tôi nhìn thấy các khuôn mặt – Rachel, Grover, Tyson, mẹ tôi, nhưng họ tan biến đi nhanh như khi họ xuất hiện.
“Percy,” mẹ tôi nói. “Mẹ trao cho con lời chúc phúc của mẹ.”
“Hãy bảo trọng nhé, anh trai!” Tyson van vỉ.
“Enchiladas!” Grover nói. Tôi không chắc câu nói đó từ đâu đến, nhưng nó cũng không tác dụng lắm thì phải.
Tôi đang thua. Cơn đau thật khủng khiếp. Hai bàn tay và bàn chân tôi đang tan dần trong nước sông, linh hồn tôi đang bị xé ra khỏi xác. Tôi không thể nhớ mình là ai nữa. Cơn đau do lưỡi hái của Kronos gây ra không là gì so với cơn đau lúc này.
Sợi dây, một giọng nói quen thuộc vang lên. “Hãy nhớ thứ kết nối cuộc đời của ngươi, đồ ngốc!”
Thốt nhiên, có một cái giật mạnh ở phần lưng phía dưới của tôi. Dòng nước kéo tôi lại nhưng nó không cuốn tôi trôi xa hơn nữa. Tôi tưởng tượng ra sợi dây trên lưng tôi, giữ chặt tôi vào với bờ sông.
“Kiên trì nào, Óc Tảo Biển.” Đó là giọng của Annabeth, giờ đã rõ ràng hơn rất nhiều. “Cậu không thể thoát khỏi tớ một cách dễ dàng như thế đâu.”
Sợi dây càng vững chắc hơn.
Giờ tôi có thể nhìn thấy Annabeth – đang đứng̉ cầu tàu của hồ xuồng ở phía trên tôi. Tôi đã té từ xuồng xuống nước. Đúng là thế thật. Cô ấy vừa cố nhịn cười vừa đưa tay ra để kéo tôi lên. Cô ấy mặc áo phông màu cam của trại và quần jeans. Tóc cô ấy nhét gọn trong chiếc mũ lưỡi trai Yankees, điều này cũng lạ thật đấy, vì việc đó hẳn sẽ làm cho cô tàng hình mới đúng chứ.
“Đôi khi cậu cũng giống một tên ngốc.” Cô ấy mỉm cười. “Nào. Cầm lấy tay tớ đi.”
Mọi ký ức ùa về lại với tôi – rõ ràng hơn và đầy màu sắc. Thân thể tôi không tan nữa. Percy Jackson là tên tôi. Tôi vươn người lên và nắm lấy tay Annabeth.
Đột nhiên tôi bay vọt lên khỏi con sông. Tôi đổ ập người trên cát và Nico bò lùi lại đầy ngạc nhiên.
“Anh có sao không?” cậu ta lắp ba lắp bắp nói. “Da anh. Ôi, thần thánh ơi. Anh bị thương!”
Hai cánh tay tôi đỏ như tôm luộc. Tôi có cảm giác như từng phân trên cơ thể tôi đã được nướng trên một ngọn lửa cháy âm ỉ.
Tôi nhìn quanh tìm kiếm Annabeth dù tôi biết cô ấy không ở đây. Hình ảnh cô ấy dường như quá thật.
“Anh không sao... anh nghĩ thế.” Màu da tôi trở lại bình thường. Cơn đau dịu xuống. Con O’Leary đi đến và ngửi ngửi vào người tôi đầy quan tâm. Hình như tôi có mùi cực kỳ thú vị.
“Anh có thấy mạnh hơn chút nào không?” Nico hỏi.
Trước khi tôi quyết định tôi cảm thấy như thế nào, một giọng nói vang lên, “ĐY RỒI!”
Một đội quân người chết lao nhanh về phía bọn tôi. Một trăm lính lê dương xương La Mã dẫn đầu với khiên và giáo. Phía sau cũng chừng đó tên mặc quân phục đỏ của lính Anh với súng gắn lưỡi lê sáng loáng. Giữa đoàn quân là thần Hades đích thân cưỡi trên một chiếc xe ngựa màu đen và vàng được kéo bởi những con ngựa ác mộng, đôi mắt và bờm của chúng là những ngọn lửa đang âm ỉ cháy.
“Lần này ngươi sẽ không thoát khỏi được ta đâu, Percy Jackson!” thần Hades gầm lên. “Giết hắn cho ta!”
“Cha, không!” Nico gào lên, nhưng đã quá trễn xác ướp La Mã ở tuyến đầu đã hạ thấp mũi giáo và tấn công.
Con O’Leary rít lên, sẵn sàng vồ lấy chúng. Có thể những điều đó đã làm tôi tức giận. Tôi không muốn chúng làm đau con chó của mình. Còn nữa, tôi đã quá mệt mỏi với việc thần Hades là một kẻ thích bắt nạt to xác. Nếu tôi sẽ chết, tôi sẽ chết lúc chiến đấu.
Tôi hét lớn và Sông Styx nổi giận. Một cơn sóng lớn màu đen quật mạnh xuống đám lính lê dương. Khiên và giáo bay tứ tung. Các xác ướp La Mã bắt đầu tan rã, khói mỏng bay lên từ mũ sắt của chúng.
Những tên lính Anh đã hạ thấp lưỡi lê, nhưng tôi không đứng yên chờ đợi. Tôi tấn công trước.
Đó là điều ngu ngốc nhất mà tôi đã từng làm. Hàng trăm khẩu súng hỏa mai nhả đạn về phía tôi – bắn thẳng. Không phát nào trúng. Tôi lao vào hàng ngũ của chúng, bắt đầu tung hoành cùng thanh Thủy Triều. Các lưỡi lê đâm mạnh. Các thanh kiếm chém ngang dọc. Các cây súng lên đạn rồi nhả đạn. Không gì có thể chạm vào tôi.
Tôi lao nhanh xuyên qua các hàng, chém mạnh vào các tên lính Anh và biến chúng thành tro, hết tên này đến tên khác. Bộ não tôi trở nên tự động: đâm, né, chém, làm lệch hướng, lăn tròn. Thanh Thủy Triều không còn là một thanh kiếm nữa. Nó trở thành một cung lửa của sự hủy diệt thuần túy.
Tôi chọc thủng phòng tuyến của đối phương và nhảy vào cỗ xe ngựa đen. Thần Hades giơ cao quyền trượng của mình lên. Một tia năng lượng đen phóng thẳng về phía tôi, nhưng tôi đã dùng lưỡi kiếm làm trệch hướng đi của nó và lao vào người ông ta. Cả tôi và vị thần ngã lộn nhào xuống khỏi cỗ xe ngựa.
Điều tiếp theo tôi nhận ra, đầu gối tôi xiết chặt trên ngực thần Hades. Tôi đang nắm lấy cổ chiếc áo hoàng gia trong một tay, và mũi thanh kiếm của tôi chĩa xuống ngay phía trên mặt ông ta.
Im lặng như tờ. Quân lính không làm gì để bảo vệ chủ của họ. Tôi liếc ra sau và nhận ra nguyên do. Ở đó chẳng còn một ai ngoài vũ khí trên mặt cát và hàng đống khói, các bộ quân phục trống rỗng. Tôi đã tiêu diệt hết toàn bộ.
Thần Hades nuốt khan. “Giờ, Jackson, hãy nghe...”
Ông ta bất tử. Tôi không co để giết chết ông ta, nhưng các vị thần có thể bị thương. Tôi biết rõ điều đó, và tôi đoán một thanh kiếm chĩa vào mặt chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.
“Chỉ vì tôi là một người tốt,” tôi gầm gừ, “tôi sẽ thả ông đi. Nhưng trước hết, hãy nói cho tôi về chuyện cái bẫy đó!”
Thần Hades biến thành không khí, để lại trong tay tôi chiếc áo đen trống rỗng của ông ta.
Tôi nguyền rủa và đứng dậy, thở hổn hển. Giờ khi mối nguy hiểm qua đi, tôi mới nhận ra mình mệt mỏi như thế nào. Từng múi cơ trên người tôi đều đau nhức. Tôi nhìn xuống quần áo của tôi. Chúng bị chém thành từng mảnh và đầy các lỗ đạn, nhưng tôi vẫn lành lặn. Không có một vết thương nào trên người tôi.
Miệng Nico mở lớn. “Anh vừa... chỉ với một thanh kiếm... anh vừa...”
“Anh nghĩ chuyện về nước sông đã có tác dụng,” tôi nói.
“Thôi đi,” cậu ta nói một cách mỉa mai. “Anh nghĩ?”
Con O’Leary sủa đầy vui vẻ, vẫy đuôi rối rít. Nó nhảy nhót khắp nơi, ngửi ngửi các bộ quân phục trống rỗng và săn tìm các khúc xương. Tôi nhấc chiếc áo của thần Hades lên. Tôi vẫn có thể nhìn thấy các khuôn mặt khiếp sợ vẫn đang lấp ló trong nền vải.
Tôi bước về phía rìa con sông. “Các ngươi được giải thoát.”
Tôi thả chiếc áo vào dòng nước và lặng nhìn khi nó bị cuốn trôi đi, tan vào trong dòng nước.
“Quay trở lại với cha em đi,” tôi bảo Nico. “Nói với ông ta rằng ông ta nợ anh vì anh đã để cho ông ta đi. Hãy tìm xem điều gì sẽ xảy ra với đỉnh Olympus và thuyết phục ông ta giúp đỡ.”
Nico liếc nhìn tôi. “Em... em không thể. Giờ ông ấy sẽ ghét em. Ý em là... thậm chí còn nhiều hơn.”
“Em phải làm điều đó,” tôi nói. “Em cũng nợ anh.”
Đôi tai cậu ta đỏ ửng. “Anh Percy, em đã nói với anh là em xin lỗi. Làm ơn... hãy để em đi cùng với anh. Em muốn được chiến đấu.”
“Em sẽ trở nên hữu ích hơn nếu ở dưới này.”
“Ý anh là anh sẽ không còn tin em nữa sao,” cậu ta nói đầy buồn bã.
Tôi không trả lời. Tôi không biết ý tôi muốn nói là gì. Tôi quá kinh ngạc bởi những gì tôi vừa mới làm trong trận chiến để có thể suy nghĩ thấu đáo hơn.
“Hãy quay về với cha em,” tôi nói, cố không tỏ ra quá gay gắt. “Hãy tác động đến ông ta. Em là người duy nhất có thể khiến cho ông ta lắng nghe.”
“Đó là một ý tưởng thật chán nản,” Nico thở dài. “Được rồi. Em sẽ cố hết sức. Ngoài ra, ông ấy vẫn còn che giấu điều gì đó về mẹ em. Có thể em sẽ khám phá ra được điều đó.”
“Chúc may mắn đấy. Giờ con O’Leary và anh phải đi.”
“Đi đâu?” Nico nói.
Tôi nhìn về lối vào hang và nghĩ về chuyến đi dài quay trở lại thế giới con người. “Đến nơi bắt đầu cuộc chiến. Đã đến lúc anh đi tìm Luke.”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
17 chương
44 chương
55 chương
29 chương
17 chương
106 chương
16 chương
35 chương