Khu trung tâm Manhattan thành chiến trường. Chúng tôi bay qua phía trên các cuộc giao tranh nhỏ diễn ra khắp nơi trong thành phố. Một gã khổng lồ nhổ bật các cây trong Công viên Bryant trong khi các nữ thần cây bắn như mưa các quả hạch vào người hắn ta. Ở phía bên ngoài khách sạn Waldorf Astoria, bức tượng đồng Tổng thống Benjamin Franklin đang cầm tờ báo cuộn tròn cũng bằng đồng đánh mạnh vào một con chó ngao địa ngục. Ba trại viên nhà thần Hephaestus chiến đấu với một đội dracaenae ở ngay giữa Trung tâm Rockefeller.
Tôi nóng lòng muốn dừng lại giúp, nhưng tôi có thể nói từ khói và âm thanh vang lên rằng chiến trường thật sự đã di chuyển xa hơn về phía nam. Các tuyến phòng thủ của chúng tôi đang sập đổ. Kẻ địch đang tiến dần đến Tòa nhà Empire State.
Chúng tôi lao nhanh phía trên khu vực phụ cận. Nhóm Thợ Săn đã lập tuyến phòng thủ ở đường 37th, chỉ cách có hai dãy nhà chếch về hướng bắc của đỉnh Olympus. Phía đông, trên Đại lộ Park, Jake Mason cùng một vài trại viên nhà Hephaestus khác đang dẫn đầu một đội quân tượng chống trả lại quân địch. Phía tây, nhà nữ thần Demeter và các tinh linh tự nhiên của Grover đã biến Đại lộ Sáu thành một khu rừng nhiệt đới, trở một đội các á thần theo phe Kronos. Hiện tại, mặt trận phía nam hoàn toàn yên ổn, nhưng nhiều cánh quân đối phương lượn lờ quanh đó. Chỉ một vài phút nữa, chúng tôi sẽ bị bao vây hoàn toàn.
“Chúng ta phải đáp xuống nơi họ cần chúng ta nhất,” tôi thì thầm.
Nơi nào cũng muốn cả, thưa sếp.
Tôi nhận ra một lá cờ bạc có hình chim ó quen thuộc ở góc đông nam của trận đánh – tại đường 33rd cắt đường hầm thuộc Đại lộ Park. Annabeth và hai anh em của cô ấy cầm chân một gã khổng lồ người Hyperborean.
“Bên kia!” Tôi bảo Blackjack. Nó lao nhanh về phía trận chiến.
Tôi nhảy khỏi lưng nó và đáp xuống trên đầu gã khổng lồ. Khi tên khổng lồ ngước nhìn lên, tôi trượt xuống khỏi mặt hắn ta, dùng khiên tấn công vào mũi hắn trên đường xuống dưới.
“AAAAAÁ!” Tên khổng lồ lảo đảo lùi lại, máu màu xanh dương chảy xuống từ mũi hắn.
Vừa đáp xuống vỉa hè, tôi liền cong chân chạy tiếp. Gã Hyperborean thở ra một làn sương trắng và nhiệt độ liền giảm xuống. Điểm nơi tôi vừa mới đáp xuống giờ được phủ bởi một lớp băng mỏng, còn tôi thì được bao phủ bởi một lớp sương giá, y hệt như một cái bánh donut phủ đường.
“Này, đồ xấu xí!” Annabeth hét lớn. Tôi hy vọng cô ấy đang nói với tên khổng lồ, chứ không phải với tôi.
Anh chàng Xanh dương gầm lên và quay người về phía cô, để lộ ra phần phía sau chân không được bảo vệ của hắn ta. Tôi lao đến, và đâm mạnh vào phía sau đầu gối của hắn ta.
“ÁÁÁHHHH” Tên Hyperborean oằn người xuống. Tôi chờ gã quay lại nhưng cả người gã đã đóng thành băng. Ý tôi là gã ta đúng là đã biến thành một khối băng cứng. Từ điểm nơi tôi đã đâm, các vết rạn nứt tỏa lan khắp cơ thể hắn ta. Chúng ngày càng lớn hơn và lan rộng ra cho đến khi gã khổng lồ vỡ vụn ra thành một núi các mảnh băng có màu xanh dương.
“Cảm ơn.” Annabeth nhăn mặt, cố ấy lại hơi thở. “Con lợn sao rồi?”
“Thành món sườn l rồi,” tôi nói.
“Tốt quá.” Bạn tôi xoay nhẹ bên vai bị đau. Rõ ràng, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô ấy nhìn thấy nét mặt của tôi và tròn mắt: “Tớ không sao mà, Percy. Đi thôi! Chúng ta còn bỏ sót khá nhiều kẻ địch.”
Cô ấy nói đúng. Một giờ tiếp theo đối với tôi là một sự mơ hồ. Tôi chiến đấu như thể tôi chưa bao được chiến đấu trước đây – tấn công vào các đám dracaenae; nào hạ hàng chục con telkhine với mỗi một lần tấn công, tiêu diệt các con empousai và hạ đo ván các á thần theo phe kẻ thù. Bất kể tôi đánh bại được bao nhiêu tên đi chăng nữa, số quân thay thế chúng càng đông hơn.
Annabeth và tôi chạy từ dãy nhà này qua dãy nhà khác, cố giúp các hàng phòng thủ của chúng tôi chống đỡ. Có quá nhiều các bạn bè của tôi đang nằm bị thương trên các con đường. Quá nhiều người đang bị mất tích.
Trời dần về đêm và ánh trăng dần lên cao hơn, chúng tôi lùi lại từng bước từng bước một cho đến khi chúng tôi chỉ là vật chướng ngại còn sót duy nhất bao quanh Tòa nhà Empire State ở mọi hướng. Có lúc Grover chiến đấu sát bên tôi, dùng dùi cui của cậu ấy đánh mạnh vào đầu những người phụ nữ rắn. Rồi cậu ấy biến mất trong đám đông, và Thalia lại sát cánh bên tôi, đẩy lùi lũ quái vật bằng sức mạnh của chiếc khiên ma thuật của cô ấy. Con O’Leary lao ra từ một nơi nào đó, quắp lấy một gã khổng lồ Laistrygonian trong miệng và quăng hắn ta lên trời như món đồ chơi Frisbee. Annabeth dùng mũ tàng hình để lẻn ra phía sau hàng ngũ kẻ địch. Bất cứ khi nào một con quái vật đột nhiên tan biến đi vì những lý do không rõ ràng cùng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn ta, tôi biết Annabeth đang ở chỗ đó.
Nhưng nó vẫn chưa đủ.
Đâu đó bên trái tôi, Katie Gardner hô lớn, “Cố thủ bên ấy đi!”
Vấn đề là chúng tôi chỉ có một vài người, nhưng phải bảo vệ tất cả mọi thứ. Lối vào đỉnh Olympus ở phía sau tôi chỉ có sáu mét. Một vòng tròn các Thợ Săn và các tinh linh tự nhiên bảo vệ các cánh cửa. Tôi đâm và chém, tiêu diệt mọi thứ trên đường của tôi, nhưng ngay cả tôi cũng đang trở nên mệt mỏi, và tôi không thể đồng thời có mặt ở khắp mọi nơi.
Phía sau các đội quân của kẻ thù, một vài dãy nhà ở phía đông, một ánh sáng chói bắt đầu chiếu sáng. Lúc đầu, tôi t mặt trời mọc. Nhưng rồi tôi nhận ra Kronos đang đi về phía tôi trên chiếc xe ngựa vàng của hắn ta. Mười hai tên khổng lồ Laistrygonian cầm đuốc đi ở phía trước. Hai tên Hyperborean đang cầm hai chiếc cờ màu đen và tía của hắn ta. Vị thần Titan trông khỏe khoắn và thoải mái, đầy sức mạnh. Hắn ta đang tận dụng lợi thế về thời gian, để tôi tự làm chính bản thân mình mệt chết đi được.
Annabeth xuất hiện kế bên tôi. “Chúng ta phải lùi về phía các cửa ra vào. Cố thủ bằng mọi giá!”
Cô ấy nói đúng. Tôi vừa định phát lệnh rút quân thì nghe được tiếng tù và của thợ săn vang lên.
Nó cắt ngang âm thanh của trận chiến như một tiếng chuông báo cháy. m thanh đáp trả của các chiếc tù và vang lên quanh chúng tôi, vang vọng ra các tòa nhà của Manhattan.
Tôi liếc nhìn Thalia, nhưng cô ấy chỉ nhíu mày.
“Không phải Thợ Săn,” cô ấy quả quyết với tôi. “Tất cả bọn tớ đều ở đây.”
“Vậy thì ai?”
Tiếng tù và ngày càng lớn hơn. Tôi không thể nói chúng đến từ đâu vì tiếng vang, nhưng nó nghe thể cả một đội quân đang đến gần.
Tôi sợ rằng sẽ có thêm nhiều quân địch kéo đến, nhưng đội quân của Kronos cũng lúng túng không kém gì so với bọn tôi. Các tên khổng lồ hạ dùi cui của chúng xuống. Các con dracaenae thì rít lên. Ngay cả hai tên khổng lồ cầm cờ cho Kronos cũng lo âu ra mặt.
Thế rồi, ở phía bên trái của chúng tôi, một trăm con quái vật đồng loạt kêu lớn tiếng. Toàn bộ cánh quân phía bắc của Kronos lao tới. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ bị giết chết, nhưng chúng không tấn công. Chúng chạy thẳng ngang qua chỗ chúng tôi đang đứng và đâm sầm vào cánh quân phía nam.
Một loạt tù và mới phá tan màn đêm. Không khí bị phá vỡ. Trong một sự chuyển chuyển động mờ nhạt, nguyên một đội kỵ binh xuất hiện như thể họ đang di chuyển với tốc độ vượt quá tốc độ của ánh sáng.
“Ôi, bé yêu!” một giọng nói rền rĩ vang lên. “MỞ TIỆC THÔI!”
Một trận mưa tên bay qua đầu chúng tôi và ơi thẳng về phía kẻ thù, làm bốc hơi hàng trăm tên quái vật. Nhưng đó không phải là những mũi tên thông thường. Chúng tạo ra các âm thanh rít gào khi nó bay, như WHEEEEE! Trong số các mũi tên đó, có những cái được gắn chong chóng, có những cái lại là các găng tay đấm bốc để thay thế cho mũi tên.
“Các nhân mã!” Annabeth hét lên.
Một đội quân Ngựa Pony Thích Tiệc Tùng bất ngờ xuất hiện giữa chúng tôi trong một mớ màu sắc lộn xộn – những chiếc áo nhuộm loang lổ, các mái tóc xù quăn tít bảy sắc cầu vồng, những chiếc kính mát quá cỡ và các khuôn mặt được sơn vẽ. Một vài người còn có những câu khẩu hiệu được viết nguệch ngoạc ngang sườn của họ: NGỰA THẮNG! hoặc KRONOS TIÊU!
Hàng trăm nhân mã đứng chật kín các con phố. Bộ não tôi không thể xử lý được mọi thứ tôi nhìn thấy, nhưng nếu tôi là kẻ thù, tôi sẽ bỏ chạy trối chết.
“Percy!” Bác Chiron gọi lớn từ phía bên biển nhân mã hoang dã đó. Bác ấy mặc áo giáp từ thắt lưng trở lên, cây cung sẵn sàng trong tay, và bác ấy đang cười mãn nguyện. “Xin lỗi bọn bác đã đến trễ!”
“NÀY!” Một nhân mã la lên. “Chuyện trò sau. GIỜ PHẢI QUÉT SẠCH LŨ QUÁI ṾT ĐÃ!”
Anh ta ngắm và lên đạn cho khẩu súng bắn sơn hai nòng và bắn một loạt sơn màu hồng phấn về phía một con chó ngao địa ngục của kẻ thù. Nước sơn ắt hẳn đã được hòa với bụi đồng Celestial hoặc thứ gì đó đại loại thế, vì ngay khi nó rơi xuống lông chó, con quái vật rú lên và biến thành một vũng chất lỏng màu đen pha hồng.
“NHỮNG CHÚ NGỰA PONY THÍCH TIỆC TÙNG!” một nhân mã khác hét lớn. “ĐỘI SOUTH FLORIDA CÓ MẶT!”
Ở đâu đó bên kia chiến trường, một giọng mũi nghèn nghẹn đáp lại, “ĐỘI TRÁI TIM TEXAS CÓ MẶT!”
“ĐỘI HAWAII SỞ HỮU KHUÔN MẶT BẠN!” giọng thứ ba vang lên.
Đây là điều thú vị nhất mà tôi đã từng thấy. Toàn bộ quân nhà thần Titan quay đầu bỏ chạy, bị đẩy lùi bởi một đợt bóng sơn, mũi tên, kiếm và gậy đánh bóng chày Nerf. Các nhân mã giẫm đạp lên mọi thứ trên đường đi của họ.
“Không được chạy, mấy thằng ngốc kia!” Kronos thét lớn. “Đứng lại và ẶC!”
Đó là câu nói cuối cùng của hắn vì gã khổng lồ Hyperborean đã hoảng hốt lùi lại và ngồi đè lên phía trên người Kronos. Vị thần Thời gian đó biến mất bên dưới cái mông màu xanh dương của gã khổng lồ.
Chúng tôi đẩy lùi bọn chúng thêm vài dãy phố nữa cho đến khi bác Chiron hét lớn: “NGỪNG! Hãy làm theo lời hứa của các cậu! NGỪNG!”
Điều đó thật không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng mệnh lệnh đó cũng được truyền lên truyền xuống các hàng nhân mã, và họ bắt đầu lùi lại, để cho kẻ thù tháo lui.
“Bác Chiron thật khôn ngoan,” Annabeth nói, lau đi mồ hôi trên trán cô ấy. “Nếu chúng ta đuổi theo, chúng ta sẽ phải dàn mỏng quân ra. Chúng ta cần tập hợp lại.”
“Nhưng kẻ thù...”
“Chúng không bị đánh bại,” cô ấy đồng ý. “Nhưng trời đang sáng. Ít nhất chúng ta có được một ít thời gian.”
Tôi không thích rút lui, nhưng tôi biết cô ấy nói đúng. Tôi đứng trông theo những con telkhine cuối cùng vội vã chạy về phía Sông Đông. Sau đó, tôi miễn cưỡng quay lại và đi thẳng về phía Tòa nhà Empire State.
Chúng tôi thiết lập vành đai quanh hai dãy nhà, với trại chỉ huy ở Tòa nhà Empire State. Bác Chiron cho chúng tôi biết rằng Đội quân Ngựa Pony Thích Tiệc Tùng đã gởi các đội đến từ các bang trên toàn nước Mỹ – bốn mươi người đến từ California, hai người đến từ Rhode Island, ba mươi đến từ Illinois... Phỏng chừng gần năm trăm nhân mã đã hưởng ứng lời hiệu triệu của bác Chiron, nhưng ngay cả số lượng thêm như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể chiếm được thêm không hơn một vài dãy nhà.
“Này cậu,” một nhân mã có tên Larry nói. Chiếc áo phông nhận dạng của anh ta có dòng chữ, ANH CHÀNG SẾP LỚN, đội New Mexico. “Chuyện này thú vị hơn nhiều so với hội nghị lần trước của chúng ta ở Las Vegas!”
“Ừm,” Owen đến từ South Dakota nói. Anh ta mặc một chiếc áo khoác bằng da đen và một chiếc mũ lính thời chiến tranh thế giới lần thứ hai. “Chúng ta hoàn toàn quét bọn chúng!”
Bác Chiron vỗ vai Owen. “Các cậu làm tốt lắm, bạn của tôi, nhưng đừng trở nên quá sơ suất đấy nhé. Không bao giờ được đánh giá thấp Kronos. Giờ sao các cậu không ghé qua quán trên đường West 33rd và ăn sáng nhỉ? Tôi nghe đội Delaware đã tìm thấy được một nơi cất giấu bia xá xị đấy.”
“Bia xá xị!” họ kêu lớn. Họ gần như giẫm đạp lên nhau khi phi nước đại về phía đó.
Bác Chiron mỉm cười. Annabeth ôm chầm lấy bác ấy còn con O’Leary thì liếm lấy liếm để vào mặt bác ấy.
“Ặc,” bác ấy làu bàu. “Đủ rồi, chó. Đúng thế, ta cũng rất vui được gặp lại mày.”
“Bác Chiron, cảm ơn bác,” tôi nói. “Về việc đã cứu bọn cháu.”
Bác ấy nhún vai. “Bác xin lỗi vì đã để cháu đợi quá lâu. Các nhân mã di chuyển nhanh, như cháu biết đấy. Chúng ta có thể bẻ cong khoảng cách khi chúng ta phi. Ngay cả như thế đi nữa, thì việc tập hợp tất cả các nhân mã lại với nhau không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Đội quân Ngựa Pony thích Tiệc Tùng hoàn toàn không được tổ chức.”
“Sao bác có thể đi xuyên qua được các hàng rào ma thuật bao quanh thành phố thế?” Annabeth hỏi.
“Chúng chỉ làm mọi người chậm lại một tí thôi,” bác Chiron thừa nhận, “nhưng bác nghĩ mục đích chính của chúng là ngăn con người không vào thành phố. Kronos không muốn những con người yếu đuối chen vào con đường chiến thắng của hắn ta.”
“Nếu thế thì các cánh quân cứu viện khác có thể đi xuyên qua,” tôi nói đầy hy vọng.
Bác Chiron vuốt râu. “Có thể, mặc dầu thời gian không còn nhiều. Ngay khi Kronos tổ chức lại đội hình, hắn sẽ lại tấn công. Nếu phía bên ta không có điều gì bất ngờ thì...”
Tôi hiểu điều bác ấy muốn nói. Kronos không bị đánh bại. Không bao giờ. Tôi nửa hy vọng Kronos đã bị đè bẹp bên dưới cái mông khổng lồ của tên Hyperborean, nhưng tôi biết rõ hơn điều đó. Hắn ta sẽ quay lại, muộn nhất là vào tối nay.
“Còn Typhon
Khuôn mặt bác Chiron tối sầm lại. “Các thần đang dần kiệt sức. Thần Dionysus đã bị đánh bại vào ngày hôm qua. Typhon đã đập vỡ xe ngựa của ông ấy và vị thần rượu đã rơi xuống đâu đó trên đỉnh Appalachian. Không ai còn nhìn thấy ông ấy kể từ lúc đó. Thần Hephaestus cũng đã bị loại khỏi trận chiến. Typhon ném ông ấy từ trận chiến xuống mạnh đến nỗi ông ấy đã tạo ra một cái hồ nước mới ở West Virginia. Ông ấy sẽ lành lại, nhưng sẽ không thể sớm giúp sức. Các thần khác vẫn đang chiến đấu. Họ tính làm chậm bước tiến của Typhon. Nhưng con quái vật đã không bị cản bước. Hắn ta sẽ đến New York vào giờ này ngày mai. Một khi hắn và Kronos hợp sức lại...”
“Vậy cơ hội nào dành cho chúng ta?” tôi nói. “Chúng ta không thể cầm cự thêm một ngày nữa.”
“Chúng ta phải làm,” Thalia nói. “Tớ đang xem xét đến việc đặt thêm một vài cái bẫy mới quanh vành đai phòng ngự.”
Cô ấy trông gần như kiệt sức. Áo khoác của cô ấy lốm đốm bụi bẩn và tro của bọn quái vật, nhưng cô ấy cố đứng dậy và loạng choạng bước đi.
“Bác sẽ giúp con bé,” bác Chiron quyết định. “Bác sẽ phải bảo đảm rằng những người bạn nhân mã của mình không quá nhiệt tình với bia xá xị.”
Tôi nghĩ “quá nhiệt tình” đã tóm tắt được khá rõ về Đội Ngựa Pony thích Tiệc Tùng, nhưng bác Chiron đã chạy đi, để lại mình tôi và Annabeth.
Cô ấy lau nhớt của những con quái vật khỏi lưỡi dao. Tôi đã nhìn thấy cô ấy làm điều đó hàng trăm lần, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao cô ấy quan tâm quá nhiều về con dao ấy đến thế.
“Ít nhất mẹ cậu vẫn ổn,” tôi mở lời.
“Nếu cậu gọi việc đánh nhau với Typhon là ổn.” Annabeth nhìn thẳng vào mắt tôi. “Percy, ngay cả khi có được sự giúp đỡ của các nhân mã, tớ bắt đầu nghĩ...”
“Tớ biết.” Tôi có linh cảm xấu rằng đây là cơ hội nói chuyện cuối cùng của tôi và Annabeth, và tôi cảm thấy như thể có một triệu điều tôi đã không nói với cô ấy. “Nghe này, có một vài... một vài cảnh mộng mà nữ thần Hestia đã cho tớ thấy.”
“Ý cậu là về Luke phải không?”
Có lẽ đó chỉ là một lời đoán chắc, nhưng tôi có cảm giác rằng Annabeth biết những điều tôi đã không nói ra. Có lẽ cô ấy cũng đã có các giấc mơ của chính cô ấy.
“Ừm,” tôi nói. “Cậu, Thalia và Luke. Lần đầu tiên các cậu gặp nhau. Và lần các cậu gặp thần Hermes.”
Annabeth tra dao vào vỏ. “Luke đã hứa anh ấy sẽ không bao giờ để tớ bị thương. Anh ấy đã nói... anh ấy nói rằng bọn tớ sẽ là một gia đình mới, và đó sẽ là một gia đình tốt hơn nhiều so với gia đình đã có của anh ấy.”
Ánh mắt cô ấy gợi cho tôi nhớ về ánh mắt của cô bé bảy tuổi trong con hẻm – giận dữ, sợ hãi và muốn có một người bạn đến tuyệt vọng.
“Thalia có nói chuyện tớ lúc sớm,” tôi nói. “Cô ấy sợ...”
“Rằng tớ không thể đối đầu với Luke,” cô ấy đau khổ nói.
Tôi gật đầu. “Nhưng có một điều nữa cậu nên biết. Ethan Nakamura dường như nghĩ rằng Luke vẫn còn sống bên trong cơ thể của hắn ta, thậm chí còn có thể đang chống lại Kronos để giành quyền kiểm soát cơ thể.”
Dù Annabeth cố giấu, nhưng tôi có thể gần như nhận ra đầu cô ấy đang triển khai các khả năng, hoặc có thể bắt đầu hy vọng.
Tôi thừa nhận, “Tớ đã không muốn nói điều đó với cậu.”
Cô ấy ngước nhìn Tòa nhà Empire State. “Percy, đã từ rất lâu rồi trong cuộc đời tớ, tớ có cảm giác là mọi thứ đang luôn thay đổi. Tớ không có bất cứ ai để tin cậy vào.”
Tôi gật đầu. Đó là điều mà phần lớn các á thần đều có thể hiểu.
“Tớ đã bỏ nhà đi khi mới được bảy tuổi đầu. “Rồi khi ở cùng Thalia và Luke, tớ nghĩ mình đã tìm thấy được một gia đình, nhưng nó gần như ngay lập tức tan biến đi. Ý tớ là... tớ ghét khi bị phụ lòng, khi mọi thứ chỉ là nhất thời. Tớ nghĩ đó là lý do cho việc tớ muốn trở thành một kiến trúc sư.”
“Để xây thứ gì đó vĩnh cửu,” tôi nói. “Chẳng hạn một công trình tồn tại một ngàn năm.”
Cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi. “Tớ đoán điều đó nghe như thể lại là một sai lầm chí tử của tớ.”
Nhiều năm trước ở Biển Quái vật, Annabeth đã nói với tôi sai lầm chí tử lớn nhất của cô ấy chính là sự ngạo mạn – nghĩ rằng cô ấy có thể làm sửa sang được bất cứ thứ gì. Tôi thậm chí còn nhìn thấy được thoáng qua khao khát thầm kín nhất của cô ấy, được hiển hiện bởi phép thuật của Ba chị em nhà Siren. Annabeth đã tưởng tượng ra hình ảnh cha và mẹ cô ấy ở cùng nhau, đang đứng trước một Manhattan mới vừa được xây dựng lại, do chính Annabeth thiết kế. Và Luke cũng có mặt ở đó – lại trở thành một người tốt, chào đón cô ấy về nhà.
“Tớ cho là tớ hiểu được việc cậu cảm nhận thế nào,” tôi nói. “Nhưng Thalia nói đúng. Luke đã phản bội cậu quá nhiều lần. Hắn ta là người xấu ngay cả trước khi gặp Kronos. Tớ không muốn hắn ta làm cậu đau khổ thêm lần nào nữa.”
Annabeth bĩu môi. Tôi có thể nói cô ấy đang cố không nổi giận. “Và cậu hiểu là nếu tớ vẫn tiếp tục hy vọng thì có khả năng là cậu sẽ sai đấy.”
Tôi quay mặt đi. Tôi cảm thấy mình đã làm điều tốt nhất có thể, nhưng điều đó không khiến tôi thấy khá hơn chút nào.
Bên kia đường, các trại viên nhà thần Apollo dựng lên một bệnh viện dã chiến để chăm sóc những người bị thương – mười hai trại viên và gần thêm chừng đó các Thợ Săn. Tôi nhìn công việc cứu thương, và nghĩ về các cơ hội phòng thủ mỏng manh đối với đỉnh Olympus...
Và đột nhiên: Tôi không còn ở đó nữa.
Tôi đang đứng giữa một quán bar dài bẩn thỉu với các bức tường màu đen, các biển hiệu bằng đèn neon, và một nhóm người lớn đang tiệc tùng. Một biểu ngữ căng ngang giữa quán mang dòng chữ, CHÚC MỪNG SINH NḤT, BOBBY EARL. Tiếng nhạc đồng quê phát ra từ các cặp loa. Những người đàn ông to lớn mặc quần jeans, áo sơ mi đồng phục tụ tập trong quán bar. Các cô phục vụ bàn mang các khay thức uống và hét vào nhau. Đây chắc chắn chính xác là nơi mẹ tôi sẽ không bao giờ cho tôi đặt chân
Tôi bị kẹt cứng ở cuối phòng, kế bên phòng vệ sinh (mùi không được thơm tho cho lắm) và hai cái máy chơi game arcade cổ xưa.
“Ồ, tốt quá, cậu đã ở đây,” một người đàn ông đang chơi trò Pac-Man cất tiếng. “Lấy cho ta lon Coca dành cho người ăn kiêng nào.”
Đó là một người đàn ông mập và lùn đang mặc một chiếc áo sơmi Hawaii da báo, quần lửng màu tía, đôi giày chạy bộ màu đỏ và tất đen. Cách ăn mặc ấy khiến ông ta không hợp với đám đông. Mũi ông ta có màu đỏ tươi. Một dãi băng được quấn quanh mái tóc đen quăn tít như thể ông ta vừa mới bình phục từ căn bệnh chấn động não.
Tôi chớp mắt. “Ngài D?”
Mắt không rời màn hình, ông ta thở dài. “Thật là, Peter Johnson, ngươi phải mất bao lâu mới có thể nhận ra ta nhỉ?”
“Cũng bằng khoảng thời gian ông có để nhớ được tên tôi,” tôi làu bàu. “Chúng ta đang ở đâu ạ?”
“Sao, tiệc sinh nhật của Bobby Earl,” thần Dionysus nói. “Đâu đó ở một vùng quê xinh đẹp của nước Mỹ.”
“Tôi tưởng Typhon đã đập ông té từ trên trời xuống. Họ bảo ông đã hạ cánh khẩn cấp.”
“Sự lo lắng của ngươi thật cảm động. Ta đã hạ cánh khẩn cấp. Đau ra phết đấy. Thật ra, một phần cơ thể ta vẫn còn đang vùi bên dưới một đống đất đá sâu ba mươi mét trong một mỏ than bỏ hoang. Phải mất thêm một vài tiếng nữa trước khi ta có đủ sức mạnh để hồi phục lại. Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi, một phần ý thức của ta có mặt ở đây.”
“Ở quán bar, chơi trò Pac-man sao?”
“Dự tiệc,” thần Dionysus nói. “Chắc ngươi cũng đã có nghe về điều đó. Bất cứ nơi nào có tiệc, đều có sự hiện diện của ta. Vì điều đó, ta có thể tồn tại ở nhiều nơi khác nhau trong cùng một lúc. Cái khó duy nhất là tìm kiếm một bữa tiệc. Ta không biết liệu ngươi có chú ý đến mọi việc nghiêm trọng như thế nào bên ngoài bong bóng an toàn bé xíu của ngươi ở New York...”
“Bong bóng an toàn bé xíu?
“... nhưng tin ta đi, con người ở bên ngoài, ngay tại trung tâm nước Mỹ đang hoảng sợ. Typhon đã làm cho họ khiếp sợ. Chỉ còn một vài người đang tổ chức các bữa tiệc. Hình như Bobby Earl và những người bạn của hắn ta, chúc phúc cho họ, hơi kém thông minh một tí. Họ chẳng biết thế giới sắp đến ngày tận thế.”
“Vậy... tôi không thực sự có mặt ở đây?”
“Không. Chỉ trong lát nữa thôi, ta sẽ đưa ngươi quay trở về cuộc sống tầm thường bình thường của ngươi và như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Và sao ông lại đưa tôi đến đây?”
Thần Dionysus khịt mũi. “Ồ, ta không phải đặc biệt muốn ngươi. Bất cứ ai trong số các anh hùng ngớ ngẩn như ngươi đều có thể được ta gọi tới. Cái con bé Annie...”
“Annabeth.”
“Điều quan trọng là,” ông ta nói, “ta đưa ngươi đến vào lúc bữa tiệc đang diễn ra vì ta muốn đưa ra một cảnh báo. Chúng ta đang gặp nguy hiểm.”
“Eo,” tôi nói. “Sẽ không bao giờ nghĩ ra được điều đó. Cảm ơn ngài.”
Thần Dionysus nhìn trừng trừng vào tôi và quên trò chơi của mình trong giây lát. Con Pac-Man bị xơi tái bởi một con ma màu đỏ.
“Erre es korakas, Blinky!” thần Dionysus nguyền rủa. “Ta sẽ lấy mạng mày ngay bây giờ!”
Tôi nhắc, “Ừm, hắn ta chỉ là một nhân vật trong game thôi mà.”
“Đừng có mà biện hộ! Và ngươi đang làm hỏng trò chơi của ta đấy, Jorgenson!”
“Jackson chứ!”
“Gì cũng được! Giờ thì nghe đây, tình hình nghiêm trọng hơn những gì ngươi nghĩ. Nếu đỉnh Olympus bị thất thủ, không chỉ các thần sẽ biến mất, mà mọi thứ gắn liền với di sản của chúng ta cũng sẽ bắt đầu tan rã theo. Mỗi một cơ cấu của cái nền văn minh nhỏ bé yếu ớt của ngươi...”
Trò chơỉn nhạc và Ngài D lên cấp 254.
“Ha!” ông ta la lớn. “Chịu chết nhé, đồ quỷ sứ dở hơi kia!”
“Ừm, cơ cấu của nền văn minh,” tôi nhắc.
“Đúng, đúng. Toàn bộ xã hội loài người của ngươi sẽ tan biến đi. Có thể không phải ngay lập tức, nhưng hãy nhớ lấy lời ta, thời hỗn mang của các thần Titan có nghĩa là sự kết thúc của nền văn minh phương Tây. Nghệ thuật, luật pháp, nghệ thuật nếm rượu, âm nhạc, trò chơi điện tử, áo sơ mi lụa, các bức tranh vẽ trên nền vải nhung đen – tất cả những thứ khiến cuộc đời này đáng để trải nghiệm đều sẽ biến mất!”
“Vậy sao các thần không vội vàng quay trở về để giúp chúng tôi?” tôi nói. “Chúng ta sẽ kết hợp hai cánh quân ở đỉnh Olympus. Quên Typhon đi.”
Ông ta sốt ruột búng ngón tay. “Ngươi quên lon Coca dành cho người ăn kiêng của ta đấy nhé!”
“Thần thánh ơi, ông khó chịu quá đi mất.” Tôi vẫy cô phục vụ, gọi một lon Coca ngớ ngẩn. Tôi cho nó vào hóa đơn thanh toán của Bobby Earl.
Ngài D uống một hơi dài. Đôi mắt ông ta chưa bao giờ rời khỏi trò chơi. “Sự thật là, Pierre...”
“Percy.”
“... các thần khác sẽ không bao giờ thừa nhận điều này, nhưng chúng ta thật sự cần con người như ngươi cứu đỉnh Olympus. Ngươi cũng biết, chúng ta là hiện thân của nền văn hóa của các ngươi. Nếu các ngươi không đủ lo lắng để tự mình giải cứu đỉnh Olympus...”
“Giống thần Pan,” tôi nói, “dựa vào thần rừng để cứu lấy thiên nhiên hoang dã.”
“Ừm, đúng vậy. Ta sẽ phủ nhận rằng mình đã từng nói điều này, dĩ nhiên, nhưng các thần cần các anh hùng. Họ luôn cần. Nếu không, chúng ta sẽ không giữ những đứa nhóc nhỏ xíu luôn chọc tức chúng ta bên cạnh.”
“Tôi cảm thấy mình thật đáng giá. Xin cảm ơn.”
“Hãy sử dụng bài huấn luyện mà ta đã tập dượt cho ngươi lúc ở trại.
“Bài huấn luyện nào?”
“Ngươi biết mà. Tất cả các kỹ xảo anh hùng đó và... Không!” Ngài D đập tay lên bảng điều khiển của máy chơi game. “Na pari I eychi! Cấp cuối cùng của ta!”
Ông ta nhìn tôi và ngọn lửa màu tía lập lòe trong đôi mắt ông ta. “Theo như ta nhớ, ta đã có lần dự báo rằng ngươi sẽ trở nên ích kỷ như tất cả các anh hùng con người khác. Ừm, đây là cơ hội để ngươi chứng tỏ cho ta thấy điều đó là không đúng.”
“Đúng thế, việc làm ông tự hào nằm thật sự cao trong danh sách của tôi.”
“Pedro, ngươi phải cứu đỉnh Olympus! Hãy để Typhon lại cho các vị thần và cứu lấy chiếc ghế sức mạnh của chính chúng ta. Ngươi phải làm được điều đó!”
“Tuyệt. Một cuộc tán chuyện dễ thương. Giờ nếu ngài không phiền, các bạn tôi sẽ đang tự hỏi...”
“Còn nữa,” Ngài D cảnh báo. “Kronos vẫn chưa có được toàn bộ sức mạnh. Cơ thể của con người chỉ là một phương thức tạm thời.”
“Chúng tôi cũng đoán thế.”
“Và thế các ngươi cũng đã đoán được rằng chỉ trong một ngày nữa không hơn, Kronos sẽ đốt cháy cơ thể con người đó và nhận lấy hình dáng thật sự của Vua các thần Titan không?”
“Và điều đó có nghĩa là...”
Thần Dionysus bỏ thêm xu vào máy. “Ngươi đã biết về hình dáng thật sự của các vị thần.”
“Ừm. Không ai có thể nhìn họ mà không bị đốt cháy.”
“Kronos sẽ mạnh hơn gấp mười lần. Sự hiện diện của hắn thôi cũng sẽ đốt ngươi ra tro. Và một khi hắn ta đạt được điều đó, hắn ta sẽ truyền tin cho các thần Titan khác. Chúng hiện đang rất yếu, so với những gì chúng sẽ nhanh chóng trở thành, trừ khi ngươi có thể ngăn chúng lại. Thế giới sẽ sụp đổ, các vị thần sẽ chết, và ta sẽ không bao giờ đạt được điểm tuyệt đối trên cái máy ngu ngốc này.
Lẽ ra tôi nên sợ hãi, nhưng thú thật, tôi đã sợ ngang với nỗi sợ mà tôi sẽ có.
“Giờ tôi đi được chưa?” tôi hỏi.
“Điều cuối cùng. Con trai Pollux của ta. Nó vẫn còn sống chứ?”
Tôi chớp mắt. “Còn, lần cuối khi tôi nhìn thấy cậu ấy.”
“Ta sẽ đánh giá cao nếu ngươi có thể giữ cho nó còn sống. Ta đã mất người anh trai Castor của nó vào năm ngoái...”
“Tôi đã biết.” Tôi liếc nhìn ông ta, cố gói trọn ý nghĩ của mình quanh ý tưởng rằng thần Dionysus có thể là một người cha chu đáo. Tôi tự hỏi ngay lúc này có bao nhiêu vị thần trên đỉnh Olympus khác đang nghĩ về những đứa con á thần của họ. “Tôi sẽ cố hết sức.”
“Cố hết sức,” thần Dionysus lẩm bẩm. “Ừm, chẳng phải điều đó cũng làm yên lòng sao. Giờ thì đi đi. Ngươi sẽ có một vài ngạc nhiên khó chịu để giải quyết, và ta phải đánh bại Blinky!”
“Ngạc nhiên khó chịu?”
Ông ta vẫy tay, và quán bar biến mất.
Tôi lại quay lại Đại lộ Năm. Annabeth vẫn ở nguyên đó. Cô ấy không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng tôi đã bỏ đi hay bất cứ điều gì khác.
Cô ấy bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm và cau mày. “Sao thế?”
“Ừm... không có gì, tớ đoán thế.”
Tôi liếc về cuối con đường, tự hỏi Ngài D muốn nói gì khi đề cập đến các ngạc nhiên khó chịu. Điều đó sẽ tệ đến mức nào?
Đôi mắt tôi dừng lại ở một chiếc xe màu xanh dương bị hư nát. Nắp xe có những vét lõm xuống thật xấu xí, như thể ai đó đã cố để nện nó thành một vài miệng hố lớn. Da tôi ngứa ran. Sao chiếc xe đó trông quen thế nhỉ? Rồi tôi nhận ra đó là một chiếc Prius.
Chiếc Prius của dượng Paul.
Tôi lao nhanh về phía cuối đường.
“Percy!” Annabeth gọi lớn. “Cậu bỏ chạy đi đâu thế?”
Dượng Paul ngủ lịm sau vô-lăng. Mẹ tôi ngáy nho nhỏ cạnh ông. Trí óc tôi trở thành một chất đặc sệt. Làm thế nào mà trước đây tôi lại không nhìn thấy nó nhỉ? Họ đã ngồi đây trong luồng giao thông này hơn một ngày trời, các cuộc chiến đấu diễn ra dữ dội quanh họ, và tôi thậm chí đã không thèm chú ý đến.
“Họ... họ chắc đã nhìn thấy các ánh sáng màu xanh dương đó trên bầu trời.” Tôi giật mạnh các cánh cửa nhưng chúng đều khóa. “Tớ phải đưa họ ra khỏi xe.”
“Percy,” Annabeth nhẹ nhàng nói.
“Tớ không thể để họ ở đây!” Giọng nói của tôi nghe hơi điên cuồng. Tôi đập mạnh vào kính chắn gió. “Tớ phải đưa họ đi. Tớ phải...”
“Percy, cứ... bình tĩnh đã nào.” Annabeth vẫy tay gọi bác Chiron, hiện đang nói chuyện với một vài nhân mã ở cuối dãy nhà. “Chúng ta có thể đẩy xe vào một con đường nhỏ, được không? Họ sẽ ổn thôi.”
Hai tay tôi run bần bật. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua trong một vài ngày vừa qua, tôi cảm thấy mình thật quá ngu ngốc và yếu ớt, nhưng hình ảnh về cha mẹ tôi khiến tôi như muốn gục ngã.
Bác Chiron phi nước đại tới. “Có chuyện... Ôi, trời. Bác hiểu rồi.”
“Họ đến để tìm cháu,” tôi nói. “Mẹ cháu ắt đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.”
“Rất có khả năng,” bác Chiron nói. “Nhưng Percy, họ sẽ ổn thôi. Những gì tốt nhất ta có thể làm cho họ là tập trung làm tốt nhiệm vụ của mình.”
Rồi tôi nhận ra có thứ gì đó ở ghế sau của chiếc Prius, trái tim tôi hẫng một nhịp. Được thắt dây an toàn ở phía sau mẹ tôi là một chiếc bình Hy Lạp có màu đen trắng cao khoảng chín tấc. Nắp của nó vẫn được quấn dây da thuộc để đậy cho kín.
“Không phải vậy chứ,” tôi lí nhí.
Annabeth chống tay lên cửa sổ xe. “Điều đó là không thể! Tớ tưởng cậu đã để cất nó ở Khách sạn Plaza.”
“Còn khóa trong hầm,” tôi thừa nhận.
Bác Chiron nhìn cái bình và đôi mắt bác ấy mở lớn. “Đó không phải là...”
“Bình Pandora.” Tôi kể cho bác ấy nghe về cuộc gặp mặt giữa tôi và Prometheus.
“Vậy là chiếc bình thuộc về cháu,” bác ấy nói đầy dứt khoát. “Nó sẽ đi theo cháu và xúi giục cháu mở nó ra, dù cháu có đi đến bất cứ đâu. Nó sẽ xuất hiện khi cháu yếu lòng nhất.”
Như hiện tại, tôi nghĩ. Như việc nhìn vào mà không được giúp được gì cho cha mẹ tôi.
Tôi tưởng tượng hình ảnh Prometheus đang cười, quá nóng lòng giúp cho những con người phàm trần tội nghiệp chúng tôi. Hãy từ bỏ Hy vọng, và ta sẽ biết rằng cậu đang đầu hàng. Ta cam đoan là Kronos sẽ khoan dung.
Cơn giận trào lên trong tôi. Tôi rút thanh Thủy Triều và cắt dọc cửa sổ người lái xe như thể nó là một miếng màn bọc thực phẩm.
“Chúng ta sẽ kéo cần số về số không,” tôi nói. “Đưa nó ra khỏi đây. Và mang cái bình ngu ngốc đó lên đỉnh Olympus.”
Bác Chiron gật đầu. “Một kế hoạch thật tốt. Nhưng Percy này...”
Cho dù bác ấy định nói gì, bác ấy liền ấp úng. Một tiếng động lớn của máy móc vang lên từ phía xa xa – đó là tiếng chop-chop-chop của một chiếc trực thăng.
Vào buổi sáng thứ Hai bình thường ở New York, điều này chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng sau hai ngày im lặng như tờ, một chiếc trực thăng của người thường là điều kỳ quái nhất mà tôi đã từng nghe. Cách một vài dãy nhà ở phía đông, các con yêu quái hét lớn tiếng và chế nhạo khi chiếc trực thăng xuất hiện trong tầm nhìn. Đó là kiểu máy bay dân dụng được sơn màu đỏ thẫm, với logo có màu xanh lục sáng “DE” ở bên sườn. Hàng chữ dưới logo quá nhỏ để đọc, nhưng tôi biết chúng viết gì: ṬP ĐOÀN DARE.
Cổ tôi thít chặt lại. Tôi nhìn Annabeth và tôi có thể nói cô ấy cũng nhận ra được cái logo đó. Trực thăng đỏ chừng nào, mặt Annabeth đỏ chừng đó.
“Cô ta đang làm gì ở đây thế?” Annabeth gặng hỏi. “Sao cô ta lại đi qua được các hàng rào?”
“Là ai?” bác Chiron trông bối rối. “Tên người thường đó chắc đủ điên khùng...”
Đột nhiên, chiếc phi cơ lao đầu về phía trước
“Bùa chú của Morpheus,” bác Chiron thất thanh. “Tên phi công ngu ngốc đó đang ngủ!”
Tôi nhìn đầy khiếp sợ khi chiếc trực thăng nghiêng sang hai bên, rơi thẳng xuống một dãy các tòa nhà văn phòng. Ngay cả khi nó không lao ầm xuống, các thần không khí chắc chắn sẽ quật họ ra khỏi bầu trời vì đã đến gần Tòa Nhà Empire State.
Tôi đần mặt ra đứng đó, nhưng Annabeth đã huýt sáo và Guido – con pegasus từ đâu đó lao vụt xuống.
Quý cô đã gọi một anh chàng ngựa đẹp trai đúng không? nó hỏi.
“Đi thôi, Percy,” Annabeth càu nhàu. “Chúng ta phải cứu bạn của cậu.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
7 chương
16 chương
24 chương
20 chương