Việc nhỏ nhất mà Nhà Tiên Tri có thể làm là một mình quay lại gian gác mái. Nhưng thay vào đó, Grover và tôi được chọn để đưa bà ta đi. Lúc đó tôi không biết rằng chúng tôi được chọn là vì chúng tôi là những người nổi tiếng nhất. “Cẩn thận cái đầu bà ấy!” Grover cảnh báo khi chúng tôi đi lên gác. Nhưng đã quá muộn. BOONG! Tôi quặc mặt của xác ướp vào khung cánh cửa lật, và bụi bay ra. “Ối trời.” Tôi đặt bà ta xuống và kiểm tra các điểm hư hỏng. “Tớ có làm vỡ cái gì không?” “Tớ không biết,’’ Grover nói. Chúng tôi dựng bà ta dậy và đặt vào chiếc ghế đẩu ba chân của bà. Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển và đầy mồ hôi. Ai mà biết được một xác ướp nặng đến thế cơ chứ? Tôi không nghĩ bà ta sẽ nói chuyện với tôi, và tôi đã đúng. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng gác mái đó và đóng sầm cánh cửa đằng sau lưng. “Hừm,” Grover nói, “bà ta thật là phì nộn.” Tôi biết cậu ta đang cố giảm nhẹ vấn đề, vì tôi, nhưng tôi vẫn thấy buồn bực. Cả trại sẽ điên lên mất nếu biết tôi đã để thua trong trò chơi với một hội Thợ Săn, và lại còn một lời Sấm Truyền từ Nhà Tiên Tri. Nó giống như linh hồn của Deiphi đã thoát ra khỏi xác để ngăn chặn tôi. Bà ta làm ngơ trước câu hỏi của tôi và đi khoảng nửa dặm, đến chỗ Zõe. Và bà chẳng nói một lời nào về Annabeth, dù là một lời gợi ý cũng không. “Vậy bác Chiron sẽ làm gì?” tôi hỏi Grover. “Ước gì tớ biết,” Cậu ấy nhìn đăm đăm qua cửa sổ phòng tần hai, hướng về phía ngọn đồi phủ đầy tuyết. “Tớ muốn ra ngoài kia.” “Tìm Annabeth?” Cậu ấy có vài vấn đề với tôi. Sau đó cậu ấy đỏ mặt. “Ừ, đúng rồi, cả việc đó nữa.” “Tại sao?” tôi hỏi. “Cậu đang nghĩ gì vậy?” Grover gõ gõ bộ móng vuốt của mình. “Chỉ một số thứ con Manticore đã nói, về Great Stirring. Tớ luôn tự hỏi… nếu tất cả những sức mạnh từ thời cổ đại đó sống lại, thì có lẽ… có lẽ không phải tất cả bọn họ đều là người xấu.” ”Ý cậu là thần Pan hả?” Tôi cảm thấy mình hơi ích kỷ, bởi vì tôi đã hoàn toàn quên bén mất tham giọng cả đời của Grover. Vị thần của Thiên nhiên đã mất tích hai ngàn năm trước. Theo lời đồn thì ông ta đã chết, nhưng các thần rừng không tin điều đó. Họ quyết tâm tìm ra ông ta. Họ đã tìm kiếm trong vô vọng suốt nhiều thết kỉ, và Grover cũng tin rằng mình sẽ thành công. Đến năm nay, vì bác Chiron giao nhiệm vụ khẩn cấp cho các thần rừng phải đi tìm con lai nên chắc chắn Grover không thể tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình. Chắc hằn cậu ấy đang điên lên vì điều đó. “Tớ đã để nguội hết cả các dấu vết,” cậu ấy nói. “Tớ thấy bồn chồn như thể mình đang đánh mất một cái gì đó vô cùng quan trọng. Ông ấy chắc chắn đang ở đâu đó ngoài kia. Tớ có thể cảm nhận được điều đó.” Tôi không biết phải nói gì. Tôi muốn động viên cậu ấy nhưng không biết phải làm sao. Bao nhiêu lạc quan của tôi dường như đã bị lớp tuyết ngoài cánh rừng kia chôn vùi cùng mọi hi vọng về trò chơi cướp cờ. Trước khi tôi kịp phản ừng, Thalia đã chồm lên trên thang. Cô ấy không trực tiếp nói chuyện với tôi, mà thay vào đó lại nhìn Grover mà nói, “Bảo Percy lê cái mông cậu ta xuống đi.” “Tại sao?” tôi hỏi. “Cậu ta có nói gì không?” Thalia hỏi Grover. “Ừm, cậu ta hỏi tại sao.” “Dionysus đang triệu tập một cuộc họp với những người đứng đầu các nhà để bàn bạc về Lời Sấm Truyền,” cô ấy nói. “Thật không may, trong đó có cả Percy.” Cuộc họp được tổ chức quanh một cái bàn bóng bàn trong phòng giải trí. Thần Dionysus vẫy tay và đưa đồ ăn nhẹ, pho mát Cheez Whiz và bánh quy giòn cùng với vài chai rượu vang đỏ. Sau đó bác Chiron nhắc ông ta rằng rượu vang nằm trong danh sách cấm, và hầu hết tất cả chúng tôi đều không đủ tuổi uống. Ngài D thờ dài. Và chỉ với một cái búng tay của ngài, rượu đã biến thành côca dành cho người ăn kiêng. Và cũng chẳng ai uống thứ nước đó. Ngài D và bác Chiron (trong bộ dạng ngồi xe lăn) ngồi ở đầu bàn. Zõe và Bianca di Angelo ngồi ở đầu còn lại (lằng nhằng thế nào mà cô ấy giờ như là trợ lý riêng của Zõe). Thalia, Grover và tôi ngồi phía bên phải, những người đứng đầu các nhà còn lại, Beckendorf, Beauregard và anh me nhà Stoll ngồi phía bên trái. Bọn trẻ ở nhà thần Ares đáng lẽ cũng phải cử đại diện, nhưng tất cả bọn họ đều như bị què chân hoặc tay (do tai nạn) khi chơi trò cướp cờ, nhờ thái độ lịch sự của đám Thợ Săn. Và giờ thì bọn họ đang nghỉ ngơi trong bệnh xá. Zõe bắt đầu cuộc hợp bằng một nhận xét mang tính xây dựng: “Cuộc họp này thật vô nghĩa.” “Pho mát Chezz Whiz!” Grover há hốc miệng. Cậu ấy bắt đầu lấy bánh quy và những quả bóng bàn ra, rồi phun pho mát lên trên. “Không có thời gian mà ngồi đây nói chuyện đâu,” Zõe tiếp tục. “Nữ thần của chúng tôi, các Thợ Săn phải rời khỏi đây ngay lập tức.” “Và đi đâu?” bác Chiron hỏi. “Về hướng tây!” Bianca nói. Tôi thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi của Bianca chỉ sau vài ngày cô ấy gia nhập nhóm Thợ Săn. Mái tóc đen của cô ấy giờ cũng cột lụa như của Zõe, nên bạn có thể nhìn rõ mặt cô ấy. Bianca có một chút tàn nhang trên mũi. Và đôi mắt đen của cô làm tôi mơ hồ nghĩ đến một ai đó rất nổi tiếng, nhưng tôi không thể nhớ ra. Có về cô ấy đang tập luyện cơ thể, và da cô ấy sáng lên, cũng giống như các Thợ Săn khác, như thể họ toàn tắm trong một chất lỏng làm bằng ánh trăng vậy. “Các người cũng nghe lời tiên tri rồi. Năm người sẽ đi về hướng tây nơi nữ thần bị xiềng xích. Chúng tôi có thể cử năm Thợ Săn đi.” “Đúng vậy,” Zõe đồng ý. “Nữ thần Artemis đang bị bắt làm con tin! Chúng ta phải tìm ra và giải thoát cho nữ thần.” “Cô vẫn như mọi khi nhỉ, lại thiếu một vế rồi,” Thalia nói. “Trại thủ, Thợ Săn sẽ thắng thế nếu chẳng phân ly. Chúng ta cần hợp lực cùng nhau.” “Không!” Zõe nói. “Thợ Săn không cần sự giúp đỡ của các ngươi.” “Các cậu,” Thalia gầm gừ. “Ba trăm năm nay chẳng ai dùng từ ngươi cả. Cô hợp thời một chút đi.” Zõe ngần ngại, như thể đang cố tìm ra một từ thích hợp. “Các ngươi., Thợ Săn không cần sự giúp đỡ của các ngươi..” Thalia trợn mắt. “Thôi bỏ đi.” “Tôi e rằng Lời Sấm Truyền nói các cô cần có sự giúp đỡ của chúng tôi đấy.” Bác Chiron nói. “Thợ Săn và Trại viên phải đoàn kết.” “Liệu họ có đoàn kết?” Ngài D xoay xoay lon Coca dành cho người ăn kiêng bên dưới mũi, như thể đó là một bó hoa vậy. “Một người sẽ biến mất, một người sẽ bỏ mạng. Nghe không hay ho cho lắm, đúng không? Nhỡ các ngươi thất bại chính vì cố hợp tác thì sao?” “Ngài D,” Chiron thở dài, “với tất cả sự kính trọng, nhưng tôi hỏi ngài ở phe nào vậy?” Dionysus rướn mày. “Xin lỗi nhân mã nhé, ta chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.” “Chúng ta phải hợp tác với nhau,” Thalia bướng bỉnh. “Tôi cũng chẳng thích thế đâu, Zõe ạ. Nhưng cô cũng biết Lời Sấm Truyền rồi đấy, cô muốn chống lại nó chắc?” Zõe nhăn nhó, nhưng tôi biết lần này Thalia đã ghi điểm. “Chúng ta không được chần chừ thêm nữa,” bác Chiron cảnh báo. “Hôm nay là Chủ nhật. Thứ Sáu này ngày 21 tháng 12 chính là ngày Đông Chí.” “Ồ, tốt rồi,” Dionysus lẩm bẩm. “Lại một buổi hội họp buồn tẻ nữa.” “Nữ thần Artemis chắc chắc phải có mặt trong ngày Đông Chí,” Zõe nói. “Cô ấy vẫn là một trong số những người gay gắt nhất trong hội đồng đòi phải có hành động nhất định chống lại các kẻ tay sai của Kronos. Nếu nữ thần vắng mặt, các vị thần khác sẽ chẳng đưa ra quyết định gì. Chúng ta sẽ lại mất một năm chuẩn bị nữa.” “Ý cô là các vị thần không có khả năng hợp tác?” Dionysus hỏi. “Vâng, thưa thần Dionysus.” Ngài D gật đầu: “Chỉ để kiểm tra lại thôi, cô nói đúng. Cứ tiếp tục đi.” “Ta đồng ý với Zõe,” bác Chiron nói. “Nữ thần Artemis cần phải có mặt ở hội đồng vào ngày Đông Chí. Chúng ta chỉ còn một tuần để tìm ra cô ấy. Và có thể điều quan trọng hơn là: tìm ra con quái vật mà cô ấy đang tìm kiếm. Giờ chúng ta phải quyết định ai sẽ tham gia nhiệm vụ này.” “Ba và hai,” tôi nói. Mọi người quay sang nhìn tôi. Thậm chí Thalia cũng quên mất việc cô ấy đang không thèm nói chuyện với tôi. “Chúng ta cần năm người mà”, tôi nói với thái độ e dè. “Ba Thợ Săn, hai người còn lại là người của Trại Con Lai. Thế là quá công bằng rồi.” Thalia và Zõe nhìn nhau. “Ừ,” Thalia nói. “Cũng có lý đấy.” Zõe làu bàu. “Tôi muốn tất cả đều là Thợ Săn. Chúng tôi cần sức mạnh của số đông.” “Cô sẽ đi vào vết xe đổ của nữ thần”, bác Chiron cảnh báo. “Di chuyển nhanh như vậy, chẳng trách nữ thần Artemis tìm ra mùi của loài quái vật hiếm có này. Cho dù nó là cái gì, cô ấy cũng đã đi về hướng tây. Các cô sẽ phải làm điều tương tự. Lời Sấm Truyền đã rõ ràng: Tai ương của Đỉnh Olympus cho ta thấy được dấu vết. Chủ nhân của các cô sẽ nói sao đây? Quá nhiều Thợ Săn mới hỏng việc. Một nhóm nhỏ là tốt nhất.” Zõe nhặt một cây vợt bóng bàn lên và nhìn ngắm nó, như thể đang nghĩ ngợi xem nên đánh với ai trước. “Con quái vật này – tai ương của Đỉnh Olympus. Ta đã đi săn bên cạnh nữ thần Artemis nhiều năm rồi. Vậy mà ta vẫn không hiểu nổi con quái vật lần này là loại gì.” Mọi người đều nhìn thần Dionysus. Tôi đoán là bởi vì ông ấy là vị thần duy nhất có mặt ở đây. Và thần thì biết nhiều thứ, mọi người nghĩ vậy. Ông ấy đang lật lật một tờ tạp chí về rượu. Nhưng khi mọi người im lặng, ngài ngước nhìn lên. “Ơ, đừng có nhìn ta. Ta là một vị thần trẻ mà, không nhớ sao? Không phải loại quái vật cổ xưa nào hay thần khổng lồ Titan nào, ta cũng biết hết đâu! Mấy chủ đề đó thật nhàm chán khi được nhắc đến trong các buổi tiệc.” “Bác Chiron,” tôi nói, “bác không biết gì về con quái vật này à?” Bác Chiron mắm môi. “Bác biết một chút, chẳng có tên nào tốt đẹp cả. Nhưng cũng không có loại quái vật nào quá nguy hiểm. Ví dụ Typhon[9] chính là đại diện tiêu biểu. Hắn thực sự là mối đe dọa của Đình Olympus. Hay Krakon chẳng hạn. Nhưng nếu một trong số chúng tái sinh thì chúng ra phải cảm nhận được. Chúng là quái vật biển, kích thước to bằng cả tòa nhà chọc trời. Cha cậu, thần Poseidon chắc chắn sẽ ra lời cảnh báo chứ. Ta cảm giác con quái vật này mơ hồ hơn thế. Có lẽ còn mạnh hơn tất cả.” “Đó đúng là mối nguy hiểm mà cậu phải đối mặt.” Connor Stoll nói. (Tôi thích cái cách cậu ta nói từ cậu chứ không phải chúng ta.) “Nghe như thế ít nhất hai trong số năm người sẽ phải hy sinh. Nếu cậu không quay về thì cho tớ hết đồ của cậu nhé?” “Một người sẽ biến mất trong vùng đất không mưa,” Beckendorf nói. “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ tránh xa cái sa mạc ra.” Mọi người cùng lầm rầm đồng ý. “Một người sẽ phải gánh chịu lời nguyền của thần khổng lồ Titan,” Silena nói. “Điều đó nghĩa là sao?” Tôi thấy bác Chiron và Zõe nhìn nhau lo lắng, nhưng dù ý nghĩ đó là gì thì cũng không có vị nào muốn chia sẻ cho chúng tôi. “Và một người sẽ bỏ mạng dưới tay cha mẹ của chính mình,” Grover nói giữa những cái nhai của Cheez Whiz và mấy quả bóng bàn của cậu ấy. “Sao có thể như thế được? Cha mẹ ai sẽ giết hại họ?” Một không gian im ắng nặng nề bao trùm cả phòng họp. Tôi liếc nhìn Thalia và tự hỏi không biết cô ấy có nghĩ giống tôi không. Mấy năm trước, bác Chiron đã có một lời tiên đoán về đứa con tiếp theo của “Bộ Tam Vĩ Đại” – thần Zeus, thần Poseidon và thần Hades – người sẽ bước sang tuổi mười sáu. Theo đó, đứa trẻ đó sẽ đưa ra một quyết định có thể cứu thế giới các vị thần, hoặc phá hủy nó mãi mãi. Vì thế, Bộ Tam Vĩ Đại này đã có một lời tuyên thệ sau Thế Chiến thứ Hai rằng sẽ không có thêm con cái gì nữa. Nhưng cuối cùng thì tôi và Thalia cũng ra đời. Và giờ chúng tôi đều sắp bước sang tuổi mười sáu. Tôi nhớ một lần nói chuyện với Annabeth một năm về trước. Tôi đã hỏi cô ấy nếu tôi có xu hướng trở nên nguy hiểm thì sao các vị thần không giết quách tôi đi. Một số vị thần muốn giết cậu đấy, cô ấy nói. Nhưng họ sợ xúc phạm thần Poseidon thôi. Liệu có vị thần nào trên Đỉnh Olympus lại quay mặt với đứa con nửa người nửa thần của mình không nhỉ? Cứ để chúng chết thì có phải dễ dàng hơn nhiều không? Nếu có con lai nào phải lo lắng về chuyện đó thì đó chính là tôi và Thalia. Đáng lẽ tôi phải gửi cho thần Poseidon chiếc cà vạt họa tiết hình vỏ sò vào Ngày Của Cha mới phải. “Sẽ có người phải hi sinh,” bác Chiron nói. “Đó là những gì chúng ta biết.” “Ôi, tốt quá nhỉ!” Dionysus nói. Mọi người lại nhìn ông ta. Ông ta ngẩng lên từ tờ tạp chí Wine Connoisseur với ánh mắt vô tội. “À, rượu nho đen đang thịnh hành trở lại. Đừng có chú ý đến tôi làm gì.” “Percy nói đúng,” Silena Beauregard lên tiếng. “Hai trại viên phải đi.” “Ừ, tôi hiểu rồi,” Zõe nói một cách mỉa mai. “Và tôi nghĩ cô cũng tình nguyện chứ nhỉ?” Silena đỏ mặt. “Tôi sẽ không đi đâu với bọn Thợ Săn hết, đừng có nhìn tôi!” “Con gái của nữ thần Aphrodite lại không muốn được người ta chú ý à,” Zõe châm chọc. “Mẹ cô sẽ nói ra sao đây?” Silena bắt đầu rời khỏi ghế, nhưng anh em nhà Stoll kéo cô lại. “Dừng lại đi,” Beckendorf yêu cầu. Cậu ta rất to lớn, nhưng giọng còn to hơn. Cậu ta không nói nhiều, nhưng một khi đã nói thì mọi người đều lắng nghe. “Hãy bắt đầu với bên Thợ Săn. Ba người nào sẽ đi đây?” Zõe đứng dậy. “Tất nhiên tôi sẽ đi, và tôi sẽ đem theo Phoebe. Cô ấy rất giỏi tìm dấu vết.” “Cái cô to béo thích đánh vào đầu người khác đó hả?” Travis Stoll hỏi một cách cẩn trọng. Zõe gật đầu. “Cái người bắn tên vào mũ tôi đấy à?” Connor thêm vào. “Đúng,” Zõe bật lại. “Có chuyện gì sao?” “Ồ không có gì,” Travis nói. “Chỉ là chúng tôi mới mua cho cô ấy cái áo phông thôi.” Nói rồi cậu ta lôi ra một cái áo phông to màu bạc, bên trên ghi NỮ THẦN ARTEMIS – NỮ THẦN MẶT TRĂNG, TOUR ĐI SĂN MÙA THU 2002, đi kèm là một danh sách dài những công viên quốc gia và một loạt thứ linh tinh phía dưới. “Đây là đồ của một nhà sưu tập. Cô ấy rất thích nó. Cô có muốn đưa chiếc áo này cho cô ấy không?” Tôi biết anh em nhà Stolls đang có kế hoạch gì đó. Họ lúc nào cũng vậy. Nhưng tôi đoán Zõe không hiểu họ bằng tôi . Cô ấy chỉ thở dài và nhận chiếc áo. “Như đã nói, tôi sẽ đem theo Phoebe. Và tôi mong Bianca sẽ đi cùng nữa.” Vẻ mặt Bianca đầy kinh ngạc. “Em á? Nhưng… em là người mới. Em sẽ chẳng giúp được gì nhiều đâu.” “Em sẽ làm được thôi,” Zõe khăng khăng. “Không có cách nào tốt hơn là chứng tỏ bản thân.” Bianca ngậm miệng. Tôi thấy thương cho cô bé. Tôi nhớ nhiệm vụ đầu tiên tôi phải làm khi tôi mười hai tuổi. Lúc đó tôi đã hoàn toàn không chuẩn bị. Một chút tự hào, có lẽ thế, nhưng đầy hối tiếc và sứt sẹo. Tôi nghĩ chắc trong đầu Bianca cũng đang hiện lên những nội dung tương tự. “Còn về phần trại viên?” Chiron hỏi. Mắt bác ấy chạm ánh mắt tôi, nhưng tôi không thể đoán được bác ấy đang nghĩ gì. “Tôi!” Grover đứng dậy nhanh đến mức cậu ta đâm vào bàn bóng bàn. Cậu ta phủi phủi vụn bánh và các mảnh thừa của các quả bóng bàn rơi khỏi đùi. “Sẽ làm bất cứ điều gì để giúp nữ thần Artemis!” Zõe nhăn mũi. “Ta nghĩ không được đâu. Ngươi thậm chí không phải là con lai nữa.” “Nhưng cậu ta cũng là trại viên,” Thalia nói. “Và cậu ấy cũng có các giác quan và ma thuật rừng rậm của thần rừng. Cậu đã biết chơi bản tìm dấu vết chưa, Grover?” “Tất nhiên là rồi!” Zõe do dự. Tôi không biết bản nhạc tìm dấu vết là cái bản gì, nhưng rõ ràng Zõe đánh giá cao nó. “Tốt rồi,” Zõe nói. “Vậy trại viên thứ hai?” “Tôi sẽ đi.” Thalia đứng dậy và nhìn quanh, thách thức mọi người đưa ra câu hỏi. Giờ thì, được rồi, có lẽ kỹ năng tính toán của tôi không phải là tốt nhất. Nhưng tôi bỗng nhận ra là con số năm người đã đủ mà tôi vẫn không ở trong đội. “Whoa, đợi một giây nào,” tôi nói. “Tôi cũng muốn đi nữa.” Thalia không nói gì. Bác Chiron vẫn đang nhìn tôi, đôi mắt bác ấy thật buồn. “Ồ,” Grover nói, như bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, “Whoa, đúng rồi, tôi quên mất! Percy cũng phải đi. Tôi không cố ý... Tôi sẽ ở lại. Percy cần phải đi chứ.” “Cậu ta không thể,” Zõe nói. “Cậu ta là con trai. Các Thợ Săn sẽ không đi cùng con trai.” “Các người đến đây với tôi còn gì,” tôi nhắc cho cô ta nhớ. “Đấy là trường hợp khẩn cấp ngắn hạn, và cũng là lệnh của nữ thần. Tôi sẽ không đi khắp nước và chiến đấu cùng với một gã con trai đâu!” “Thế Grover thì sao?” tôi hỏi. Zõe lắc đầu. “Cậu ta không tính. Cậu ta là thần rừng, không được tính là con trai.” “Này!” Grover phản đối. “Tôi phải đi,” Tôi nói. “Tôi cần phải làm nhiệm vụ này.” “Tại sao?” Zõe hỏi. “Vì bạn ngươi. Annabeth à? Tôi cảm giác mình đỏ mặt. Tôi ghét cái kiểu mọi người cùng nhìn vào tôi. “Không! À, chỉ là một phần thôi. Tôi cảm giác tôi phải làm nhiệm vụ này!” Không ai phản ứng gì trước lời bào chữa của tôi. Ngài D trông có vẻ chán chường, vẫn chúi mũi vào đọc báo. Silena, anh em nhà Stoll và Beckendorf đang cúi gằm mặt nhìn cái bàn. Bianca ném cho tôi một cái nhìn thương hại. “Không,” Zõe nói thẳng. “Tôi là người quyết định. Tôi sẽ đem theo một thần rừng nếu đó là một điều bắt buộc, nhưng nhất quyết không phải là một vị nam anh hùng nào hết.” Bác Chiron thở dài. “Nhiệm vụ này là vì nữ thần Artemis. Các Thợ Săn nên có quyền lựa chọn người bạn đồng hành của mình.” Tai tôi lùng bùng khi tôi ngồi xuống. Tôi biết Grover và một vài người khác đang nhìn tôi thông cảm, nhưng tôi không thể ngẩng lên nhìn họ. Tôi chỉ ngồi đó, trong khi bác Chiron tổng kết cuộc họp. “Vậy thì cứ thế đi,” ông nói. “Thalia và Grover sẽ đi với Zõe, Bianca và Phoebe. Mọi người sẽ đi khi trời sáng. Và có thể các vị thần…” Ông quay sang liếc Dionysus. “hy vọng là họ cũng đi với các bạn.” Tối hôm đó tôi không thèm có mặt ở bữa tối, và hóa ra lại là một sai lầm vì bác Chiron và Grover đều tới kiếm tôi. “Percy, tớ xin lỗi!” Grover ngồi lên chiếc giường cạnh tôi và nói. “Tớ không biết là họ sẽ… là cậu sẽ… Thật đấy!” Cậu ấy bắt đầu sụt sịt mũi. Và theo tính toán của tôi, nếu tôi không làm cho Grover vui vẻ lên thì cậu ấy sẽ bắt đầu om sòm hoặc ăn hết cả cái chiếu của tôi. Cậu ấy thường ăn những vật vô tri vô giác như thế mỗi khi buồn bực. “Không sao đâu,” tôi nói dối. “Thật đấy, tớ ổn mà.” Môi dưới Grover run run. “Thậm chí tớ còn chẳng nghĩ… Tớ đã quá quan tâm đến việc giúp nữ thần Artemis. Nhưng tớ hứa, tớ sẽ bằng mọi giá tìm Annabeth. Nếu có thể thì chắc chắn tớ sẽ làm.” Tôi gật đầu và cố gắng làm ngơ trước cái hố đen bực tức trong lòng tôi. “Grover,” bác Chiron nói, “để ta nói chuyện một chút với Percy được không?” “Chắc chắn rồi,” cậu ấy khịt mũi. Bác Chiron chờ đợi. “Ồ,” Grover nói. “Ý ngài là nói chuyện riêng à. Được thôi, bác Chiron.” Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ. “Thấy không, chẳng ai cần một con dê cả.” Grover rảo bước ra khỏi căn phòng, vừa lau mũi vào tay áo. Bác Chiron thở dài và hạ thấp người xuống trên bốn cái chân ngựa của mình. “Percy, bác không giả vờ hiểu về Lời Sấm Truyền.” “Đúng,” tôi nói. “Có lẽ đó là vì chúng chẳng có ý nghĩa gì cả.” Bác Chiron nhìn chăm chăm vào dòng suối nước mặn róc rách ở góc phòng. “Thalia đáng lẽ không phải là sự lựa chọn đầu tiên của bác cho nhiệm vụ này. Con bé quá nông nổi, làm không suy nghĩ, và quá tự tin.” “Vậy bác đã chọn cháu?” “Nói thật là không,” ông nói. “Cháu cũng chẳng khác Thalia là mấy.” “Cảm ơn nhiều lắm.” Bác Chiron mỉm cười. “Sự khác biệt là cháu không tự tin bằng Thalia. Điều đó có thể tốt hoặc xấu. Nhưng có một thứ ta có thể nói: Hai cháu mà ở cùng nhau thì sẽ thật nguy hiểm.” “Bọn cháu có thể kiềm chế được.” “Như lúc ở cái nhánh sông tối nay hả?” Tôi không trả lời. Bác Chiron đã vạch trần tôi. “Có lẽ đó là cách tốt nhất,” bác Chiron đăm chiêu. “Cháu có thể về với mẹ vào ngày nghỉ. Nếu cần, bác sẽ gọi cháu.” “Vâng,” tôi nói. “Có lẽ vậy.” Tôi lôi cái Thủy triều ra khỏi túi và đặt nó lên chiếc bàn ở đầu giường, Chắc tôi sẽ chẳng dùng nó vào việc gì khác, ngoài viết bưu thiếp giáng sinh. Khi bác Chiron nhìn thấy cái bút, bác ấy nhăn mặt. “Thảo nào Zõe không muốn cho cậu đi cùng. Ta nghĩ vậy. Một khi cậu còn đem theo thứ vũ khí đặc biệt đó.” Tôi không hiểu bác ấy có ý gì. Sau đó tôi nhớ ra một số việc bác đã kể cho tôi từ rất lâu rồi, khi bác Chiron lần đầu tiên đưa cho tôi thanh gươm ma thuật: Thanh gươm ẩn chứa một câu chuyện dài và đầy bi kịch, chúng ta không nên tìm hiểu thêm về nó nữa. Tôi đã muốn hỏi bác Chiron về điều đó, nhưng ông đã lôi một đồng drachma từ chiếc túi bên yên ngựa và ném nó cho tôi. “Gọi cho mẹ đi, Percy. Để cho bà ấy biết cháu sẽ về nhà vào sáng mai. Và, à, ta suýt nữa đã tình nguyện làm nhiệm vụ lần này. Nếu không phải vì dòng cuối cùng thì ta đã đi rồi đấy.” “Một người sẽ bỏ mạng dưới tay cha mẹ của chính mình. Ừ nhỉ.” Tôi không cần hỏi thêm nữa. Tôi biết cha của bác Chiron là Kronos, chúa tể của các thần khổng lồ Titan xấu xa. Câu cuối sẽ vô cùng chuẩn xác nếu bác Chiron tham gia nhiệm vụ lần này. Kronos chẳng quan tâm đến ai bao giờ, ngay cả đó là con đẻ của hắn. “Bác Chiron,” tôi nói. “Bác biết lời nguyền của thần khổng lồ Titan đúng không?” Mặt bác Chiron tối sầm. Bác ấy đưa một móng vuốt lên trước ngực và đẩy ra ngoài – một cử chỉ thời cổ đại dùng để né tránh ma quỷ. “Hãy hy vọng là Lời Sấm Truyền không giống như những gì ta dự đoán. Giờ thì chúc ngủ ngon, Percy. Và thời khắc của cháu sẽ đến. Ta tin là như vậy. Không cần phải vội làm gì cả.” Bác ấy nói thời khắc của cháu theo cái kiểu mà mọi người vẫn nói khi ám chỉ thời khắc qua đời. Tôi không biết bác Chiron có ý đó hay không, nhưng ánh mắt của bác ấy làm tôi sợ không dám hỏi. Tôi đứng trước dòng suối nước mặn, tay mân mê đồng xu của bác Chiron và đang cố nghĩ xem nên nói với mẹ tôi điều gì. Tôi thật sự không còn tâm trạng nào để nghe một người lớn nữa bảo tôi rằng không làm gì cả là điều tốt nhất tôi có thể làm. Nhưng tôi nghĩ mẹ cũng nên được cập nhật thông tin. Cuối cùng, tôi hít một hơi dài và ném đồng xu. “Xin nữ thần hãy chấp nhận lời khẩn cầu của con.” Đám khói mờ dần. Ánh sáng từ trong phòng tắm hắt ra đủ để tạo thành một dải cầu vồng. “Cho con gặp Sally Jackson,” tôi nói. “Khu Thượng Đông, Manhattan.” Và trong màn sương, một hình ảnh tôi không hi vọng chút nào hiện lên. Mẹ tôi đang ngồi trong bếp với một… người đàn ông. Họ đang cười đùa. Có một chồng sách rất to đặt giữa họ. Người kia khoảng… tôi không biết nữa, khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc dài muối tiêu như con gái và một chiếc áo khoác nâu mặc ngoài một chiếc áo phông đen. Trông ông ta như diễn viên – giống một diên viên nam đóng vai cớm chìm trong ti vi. Tôi quá bất ngờ đến mức không thể nói được gì, và may mà mẹ tôi và người kia đang mải cười lăn lộn nên không để ý tới thông điệp cầu vồng của tôi. Người đó nói, “Sally, em lộn xộn quá. Em muốn uống thêm rượu không?” “À, em không nên uống nữa. anh cứ uống đi, nếu thích.” “Thực ra anh muốn dùng nhà vệ sinh một chút, có được không nhỉ?” “Cuối hành lang,” bà nói, cố không bật cười. Anh chàng diễn viên đó mỉm cười, đứng dậy và đi mất. “Mẹ,” tôi gọi. Bà giật mình hoảng hốt, đến nỗi suýt nữa làm rớt tất cả sách trên bàn xuống đất. Cuối cùng bà cũng chú ý đến tôi. “Percy! Ôi con yêu! Mọi thứ vẫn ổn chứ?” “Mẹ đang làm cái gì thế?” tôi hỏi. Bà chớp mắt. “Bài tập về nhà.” Sau đó hình như hiểu được ánh mắt ngạc nhiên trên khuôn mặt tôi, bà nói, ”Ôi, con yêu, đó là Paul - ờ, ông Blofis. Ông ấy cùng nhóm nghiên cứu chuyên đề với mẹ.” “Ngài ‘Cá Nóc Gai’[10] á?” “Blofis. Ông ấy sắp quay lại rồi, Percy. Nói cho mẹ nghe có chuyện gì nào.” Cứ lúc nào có chuyện gì là mẹ tôi đều biết. Tôi kể cho bà nghe về Annabeth. Cả những chuyện khác nữa, nhưng quanh đi quẩn lại thì cũng quay về Annabeth. Mắt mẹ tôi rơm rớm nước. Có thể nói bà đang cố kiềm chế vì tôi. “Ôi, Percy…” “Vâng. Mọi người bảo rằng con không thể làm gì được. Chắc là con sẽ về nhà thôi.” Bà quay quay chiếc bút chì trên tay. “Percy, mặc dù mẹ muốn con về nhà vô cùng…” Bà thở dài, như thể đang bực tức với chính mình. “Mặc dù mẹ luôn mong con được an toàn, nhưng mẹ muốn con hiểu một điều. Con cần làm bất cứ điều gì con thấy nên làm.” Tôi nhìn bà chằm chằm. “Ý mẹ là sao?” “Ý mẹ là, trong lòng con có thực sự nghĩ con nên tham gia cứu cô ấy không? Con có nghĩ đó là điều đúng đắn không? Bởi vì mẹ hiểu một điều về con, Percy. Trái tim con lúc nào cũng được đặt đúng chỗ. Hãy nghe theo nó.” “Mẹ đang… mẹ đang khuyên con đi sao?” Mẹ tôi mím môi. “Mẹ muốn nói rằng… con đã lớn rồi, không cần mẹ bảo con phải làm gì. Mẹ chỉ muốn nói mẹ sẽ luôn ủng hộ con, mặc dù việc con định làm là nguy hiểm. Không thể tin là mẹ có thể nói ra điều này.” “Mẹ…” Có tiếng dội nước trong nhà vệ sinh. “Mẹ không có nhiều thời gian,” mẹ tôi nói. “Percy, dù con có quyết định điều gì, mẹ cũng yêu con. Và mẹ biết con sẽ làm điều tốt nhất cho Annabeth.” “Sao mẹ biết chắc được?” “Vì nếu là Annabeth thì con bé cũng sẽ làm như vậy cho con.” Và thế là mẹ vẫy tay về phía làn sương, và kết nối giữa chúng tôi biến mất, để tôi lại với hình ảnh cuối cùng là người bạn mới của mẹ tôi, ngài “Cá Nóc Gai” đang mỉm cười với bà. *** Tôi không nhớ mình đã thiếp đi như thế nào, nhưng tôi nhớ như in giấc mơ. Tôi lại ở trong cái động cằn cỗi lần trước, trần nhà nặng nề và thấp lơ lửng phía trên đầu tôi. Annabeth đang quỳ dưới sức nặng của cái khối đen trông giống một đống đá cuội khổng lồ. Cô ấy quá mệt mỏi đến nỗi không còn sức để kêu lên. Chân cô ấy run run. Tôi biết là mỗi giây cô ấy lại thêm kiệt sức, và cái trần đen sì sẽ đổ sập lên người cô. “Người bạn trần tục của chúng ta thế nào rồi?” Một giọng đàn ông vang lên. Đó không phải là Kronos. Giọng Kronos gay gắt và đanh sắc, như một con dao nạo vào tảng đá. Tôi đã nghe thấy nó chế nhạo tôi rất nhiều lần trong các giấc mơ trước đây của tôi. Giọng nói này trầm hơn và khan hơn, giống như tiếng ghita bass. Lực của nó có thể khiến mặt đất rung lên. Luke hiện ra trong bóng tối. Anh ta chạy lại chỗ Annabeth, quỳ xuống bên cạnh cô ấy, sau đó quay lại phía gã mà tôi không nhìn rõ mặt. “Cô ấy đang kiệt sức, chúng ta phải nhanh lên.” Kẻ đạo đức giả. Như thể anh ta đang rất quan tâm đến những gì xảy ra cho cô ấy. Giọng khàn khàn cất tiếng cười. Đó là tiếng cười của một gã trong bóng tối, ở ngoài rìa giấc mơ của tôi. Sau đó một bàn tay mập mạp đẩy ai đó về phía trước, ra trước ánh sáng – đó là nữ thần Artemis, chân tay cô ấy bị cùm bằng sợi xích bằng đồng celestial. Tôi há hốc miệng. Chiếc váy màu bạc của cô ấy bị xé rách nát. Không mặt và cánh tay của nữ thần có một vài vết cắt, và cô ấy đang chảy máu thần thánh, loại máu màu vàng của các vị thần. “Cô đã nghe cậu ta nói rồi đấy,” gã trong bóng tối nói. “Quyết định đi!” Mắt nữ thần Artemis thoáng một tia giận dữ. Tôi không hiểu sao cô ấy không buộc sợi xích đứt ra để thoát thân, hoặc là làm cách nào để biến mất, nhưng hình như cô ấy không thể. Có thể sợi xích đã làm mất phép thuật của cô ấy, hoặc là thứ ma thuật nào đó ở nơi đầy tối tăm và xấu xa này. Nữ thần nhìn Annabeth, và nét mặt cô chuyển thành lo lắng và căm giận. “Sao các người dám tra tấn một cô gái trẻ như thế này!” “Cô ta sắp chết rồi,” Luke nói. “Cô có thể cứu cô ta.” Annabeth phản đối một cách yếu ớt. Trái tim tôi như thắt lại. Tôi muốn chạy tới chỗ cô ấy, nhưng tôi không thể di chuyển được. “Thả tay ta ra,” nữ thần Artemis nói. Luke lôi thanh kiếm Backbitter ra. Với một nhát chém chuyên nghiệp, anh ta đã chặt vỡ chiếc còng trên tay nữ thần. Nữ thần Artemis chạy tới chỗ Annabeth và giúp cô ấy gánh lấy gánh nặng trên vai. Annabeth đổ gục xuống và nằm run rẩy. Nữ thần Artemis lảo đảo, gắng gượng chống đỡ với sức nặng của khối đá đen trên vai. Gã trong bóng tối lại khục khục cười. “Cô thật dễ đoán cũng như dễ bị đánh bại, Artemis.” “Ông làm ta ngạc nhiên đấy,” nữ thần nói, trong khi đang gắng gượng trước tảng đá đen đè nặng. “Điều đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu.” “Thực ra mà nói, tất nhiên là không,” gã nói. “Giờ thì cô còn làm được gì nữa? Ta biết cô không nỡ lòng nào đứng nhìn một bé gái bị tra tấn như vậy. Đó là tính cách đặc trưng của cô rồi, bé yêu ạ.” Nữ thần Artemis rên rỉ, “Ông không biết thế nào là lòng khoan dung, đồ con lợn!” “Vậy thì,” gã đó nói, “chúng ta có thể đồng ý với nhau. Luke, giờ cậu có thể giết cô gái kia được rồi.” “Không!” Nữ thần Artemis hét lên. Luke chần chừ. “Cô… cô ấy có thể vẫn có ích, thưa ngài. Có thể dùng làm miếng mồi sau này.” “Cậu nghĩ thế à?” “Vâng, thưa Tướng quân. Chúng sẽ đến cứu cô ấy. Tôi tin là như vậy.” Gã đàn ông trong bóng tối cân nhắc. “Vậy hãy để cho các dracaenae canh gác ở đây. Nếu cô ta không chết vì những vết thương trên người, ngươi phải giữ cho cô ta sống cho đến ngày Đông Chí. Sau đó, nếu việc hiến tế của chúng ta không có gì thay đổi, mạng sống của cô ta trở nên vô ích. Cuộc sống của tất cả con người sẽ trở nên vô nghĩa.” Luke đỡ lấy cơ thể bơ phờ của Annabet và đem cô ấy đi xa khỏi nữ thần. “Ngươi sẽ chẳng bao giờ tìm được con quái vật mình tìm kiếm đâu, và kế hoạch của ngươi sẽ sụp đổ hoàn toàn.” Nữ thần Artemis nói. “Cô ngây thơ quá nhỉ, nữ thần nhỏ của ta,” gã trong bóng tối lên tiếng. “Ngay cả bây giờ, bọn tùy tùng thân thiết bắt đầu lên đường đi tìm cô đấy. Tất cả đã làm trong lòng bàn tay ta rồi. Giờ thì xin phép nhé, chúng ta còn có một hành trình dài đấy. Ta phải chào đón lũ Thợ Săn của cô và đảm bảo rằng nhiệm vụ lần này thật… khó chịu mới được.” Tiếng cười của gã vang vọng trong bóng tối, khiến mặt đất rung lên cho đến khi tôi chắc chắn rằng cả cái trần đang chuẩn bị đổ ập xuống. Tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng tôi chắc mình nghe thấy tiếng đập thuỳnh thuỳnh. Tôi nhìn quanh nhà. Bên ngoài trời tối đen. Dòng suối nước mặn vẫn đang chảy róc rách. Chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng kêu của một con cú trong rừng và tiếng sóng vỗ xa xa ngoài bãi biển. Dưới ánh trăng, và trên chiếc bàn đầu giường là chiếc mũ lưỡi trai New York Yankees của Annabeth. Tôi nhìn chằm chằm vào nó trong vòng một giây, và sau đó là: BANG, BANG. Ai đó, hoặc cái gì đó đang đập vào cánh của nhà tôi. Tôi chộp lấy cây Thủy Triều và ra khỏi giường. “Xin chào!” tôi gọi THUỲNH THUỲNH. Tôi rón rén đi tới chỗ cánh cửa. Tôi mở nắp bút, mở tung cánh cửa và trước mặt tôi là một con pegasus màu đen. Whoa, chào sếp! Giọng của nó vang lên trong đầu tôi khi nó tránh thanh gươm của tôi. Tôi không muốn làm món ngựa xiên chả đâu! Nó hốt hoảng và bật tung đôi cánh màu đen của mình ra và gió được tạo ra từ đôi cánh đó đẩy tôi lùi lại một bước. “Blackjack,” Tôi nhẹ cả người, nhưng cũng có phần cáu tiết. “Giờ là nửa đêm rồi đấy nhé!” Blackjack gắt gỏng. Không phải thế, sếp. Năm giờ sáng rồi. Sao cậu vẫn còn ngủ chứ?” “Tớ đã bảo bao nhiên lần rồi, đừng có gọi tớ là sếp.” Dù cậu có nói gì thì vẫn là sếp. Cậu là số một. Tôi dụi mắt cho qua cơn buồn ngủ và cố không để cho con pegasus đọc được suy nghĩ của tôi. Đó là một rắc rối khi làm con trai thần biển Poseidon: Vì cha đã tạo ra những con ngựa từ sóng biển nên tôi có thể hiểu được hầu hết các loài ngựa cưỡi. Nhưng ngược lại, chúng cũng rất hiểu tôi. Thỉnh thoảng, giống như trường hợp của Blackjack, chúng như thể là một phần của tôi. Thấy đấy, Blackjack từng là tù binh trên tàu của Luke vào mùa hè năm ngoái, cho đến khi chúng tôi gây ra một vụ chấn động nho nhỏ đã giúp nó có thể trốn thoát. Tôi thực sự không có công lao gì nhiều trong vụ đó, nhưng Blackjack cứ coi tôi là ân nhân cứu mạng. “Blackjack,” tôi nói, “đáng lẽ cậu phải ở trong chuồng ngựa chứ?” Ôi, chuồng ngựa sao. Cậu có thấy Chiron ở trong chuồng ngựa bao giờ không? “Ừ… không.” Chính xác. Nghe này, có một người bạn nhỏ từ biển đang cần sếp giúp đấy. “Lại nữa à?” Vâng. Tôi đã nói với mấy con ngựa biển là sẽ mang cậu đến. Tôi rên rỉ. Bất cứ khi nào tôi ở đâu gần bãi biển là bọn ngựa biển lại nhờ tôi giúp đỡ. Và chúng thì có quá nhiều việc cần giúp. Cá voi mắc cạn, cá heo bị mắc lưới đánh cá, nàng tiên cá bị xước mang rô – cứ hễ có việc là chúng gọi tôi xuống biển giúp. “Được rồi.” Tôi nói. “Tớ đến đây.” Cậu đúng là tuyệt nhất, sếp ạ. “Và đừng gọi tớ là sếp!” Blackjack nhẹ nhàng hí lên một tiếng. Chắc có lẽ là nó vừa cười. Tôi quay lại nhìn cái giường ấm áp của mình. Chiếc khiên đồng của tôi vẫn đang treo trên tường, sứt mẻ và không còn dùng được nữa. Và trên bàn của tôi là chiếc mũ phép thuật Yankees của Annabeth. Trong một tích tắc, tôi đút cái mũ vào túi quần. Tôi có một cảm giác rằng từ lúc này trở đi, tôi sẽ không qua lại căn nhà này trong một thời gian dài nữa.