Nhật kí #25 (Tiếp theo) QUILLAN Căn phòng như một phòng xử án. Điều đầu tiên mình thấy là một nhóm người ngồi sau một băng dài và cao như bàn viết, mặt hướng vào phòng. Bàn màu đen, rất trang nghiêm. Mình tin đây là ban quản trị. Mười người. Năm nam năm nữ. Họ đều là người trưởng thành, nhưng mình không đoán được tuổi. Tất cả đều mặc quần áo sẫm màu như Nevva, trông giống hệt các thẩm phán tòa án tối cao. Họ đối diện với củ tọa ngồi thành hàng trước mặt. Trông như khoảng năm mươi người cả thảy. Quần áo cũng một màu xám buồn tẻ như những người mình gặp ngoài thành phố. Giữa phòng là một lối đi nhỏ, cắt qua cử tọa, và một khoảng trống chừng hơn sáu mét giữa ban quản trị và người dự khán. Giữa khoảng trống là một bệ nhỏ, trên bệ là một cái bục. Lúc này, một người đàn ông đang đứng phát biểu trên bệ, mặt hướng về phía ban quản trị. Không một ai khác lên tiếng. Căn phòng đông đúc yên tĩnh đến lạ lùng. Không ai ho hay nhúc nhích. Thậm chí mình không biết họ có thở không. Tĩnh lặng đến cỡ đó đó. Tất cả đều tập trung vào người đang nói. Trước khi kịp nắm bắt những gì người đó nói, mình thoáng thấy một cử chỉ bên phải. Quay nhìn, mình thấy LaBerge vẫy tay gọi mình. Hắn đang ngồi trong hàng cử tọa với Veego. Hắn là người duy nhất mặc đồ sặc sỡ. Cũng một kiểu như những người khác, nhưng màu xanh vỏ chanh. Hề. Mình nhìn Nevva. Cô gật đầu. Mình tiến tới Veego và LeBerge. Tiếng chân mình vang như tiếng sấm trong căn phòng yên tĩnh. Nhiều ánh mắt khó chịu nhìn mình. Ngồi kế bên LaBerge, Veego không nhìn mình khi mình ngồi xuống bên mụ. LaBerge cười toe toét, đưa lên ngón tay cái. Mình cau mặt. LaBerge nhún vai. Mình tập trung lại vào người đứng trên bệ. Trông hắn có vẻ lo lắng khi nói với ban quản trị, hai chân luôn nhấp nhổm. Hắn - Tôi cần được trình bày về những khó khăn trong ba quý vừa qua như thế nào. Thời tiết ấm khác thường, vì vậy như cầu áo ấm sụt giảm ghê gớm. Thêm vào đó, lượng hàng chúng tôi mới nhận nhiều hơn yêu cầu của chúng tôi quá nhiều nên lợi nhuận của chúng tôi bị giảm sút. Bây giờ… Một ủy viên nam trong ban quản trị bực bội hỏi: - Vậy thì chính xác vì sao anh nhận hàng nhiều hơn số lượng các anh biết là sẽ bán được? Gã trên bệ vã mồ hôi. Dù ngồi xa mình cũng có thể thấy điều đó. Khi nói lại, giọng hắn run run: - Tôi được cho biết xưởng sản xuất không đạt chỉ tiêu và họ… ư… được yêu cầu tăng sản lượng. Nhiều ủy viên trong ban quản trị liếc nhìn nhau. Một người đàn bà lên tiếng: - Đây là những lời bào chữa cho công việc làm ăn thua lỗ của các anh? Lý do là vì một nhà sản xuất tăng sản lượng để đạt chỉ tiêu? Có phải anh đang muốn nói thế không? - Ư… không à… Tôi rất hãnh diện vì họ có khả năng đáp ứng yêu cầu. Chỉ có điều là nhu cầu sản phẩm không được tính toán chính xác… Ủy viên nam lại lên tiếng hỏi: - Anh biết là ban quản trị ra chỉ tiêu cho bên sản xuất chứ? Người đứng trên bệ sững người, toàn thân như co rúm lại. Anh ra lí nhí nói: - Biết. - Xin lỗi. Nghe không rõ. - Dạ, tôi biết. Nhưng… - Như vậy chẳng khác nào anh nói ban quản trị không đủ khả năng ra một quyết định hợp lý tốt đẹp nhất cho Blok? Ồ, hắn kẹt cứng rồi. Hình như hắn được giao nhiệm vụ bán một số lượng áo khoác hay gì đó, nhưng không thể hoàn thành, vì ban quản trị đã bảo nhà sản xuất làm quá nhiều. Không phải lỗi hắn; mà là lỗi của những người đã bảo nhà sản xuất làm quá nhiều hàng. Ban quản trị. Nhưng họ đang lập lờ đổ lỗi lên hắn.ây giờ thì anh ta thật sự sợ toát mồ hôi hột: - Không. Không bao giờ tôi dám nghi ngờ tài trí của ban quản trị. Tất nhiên quý vị biết chính xác điều gì tốt nhất cho Blok. Tôi chỉ muốn nói là dù các vị sáng suốt tuyệt đối, không ai có thể nghi ngờ được điều đó, cũng không có cách nào để bất kỳ ai đoán trước được thời tiết và…. Ủy viên thứ ba nói: - Công việc của anh thật đơn giản. Anh phải bảo đảm cho lượng hàng bán tăng 20 phần trăm mỗi quý. Nhưng anh đã thất bại. Anh bị cách chức và sẽ được phân công xuống lãnh vực thấp hơn. Anh ta khiếp đảm kêu lên: - Không! Không công bằng. Chuyện đó xảy ra ngoài khả năng kiểm soát của tôi. Ban quản trị không nhìn anh ta. Họ bận rộn lật những trang giấy trên bàn. Một người ơ hờ gọi: - An ninh. Anh chàng này tiêu rồi. Anh ta gào lên: - Xin nghe tôi nói! Tôi từng thành công trong việc bán áo ấm của Blok ba mươi quý rồi. Tôi xin bù lại phần chênh lệch. Tôi biết là có thể làm được mà! Hai gã an ninh dado tiến lên bệ, túm lấy anh ta, lôi đi. Chẳng khác nào anh vừa bị tuyên án vì một tội ác khủng khiếp, mà tất cả chỉ vì không bán hết áo ấm. Khi bị kéo qua phòng tới một cửa hông, anh ta vẫn tiếp tục gào, lần này nghe đầy giận dữ: - Tôi đã làm việc quá vất vả, đã làm tất cả theo yêu cầu của các vị. Còn hơn cả yêu cầu của các vị! Tôi không trở lại khu vực thấp hơn đâu. Tôi từ chối! Hai gã dado sắp kéo anh ta ra khỏi phòng, ủy viên thứ nhất đưa tay lên nói: - Ngừng lại! Chúng đứng lại. Không ai trong phòng nói một lời. Ủy viên đó hỏi: - Anh từ chối được bổ nhiệm xuống khu vực thấp hơn? Mắt anh ta đảo tới lui đầy hoảng loạn. Anh ta chữa lại một cách đầy - Không, tôi không có ý nói thế. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Gia đinh cần tôi. Tôi vui mừng được tới bất cứ nơi nào… - Đưa hắn đến tarz Gã ủy viên quản trị nói gọn lỏn. Anh ta gào lên: - Không! Không công bằng! Tôi còn gia đình! Lần đầu tiên mình nghe âm thanh từ cử tọa. Nhiều người kinh ngạc nhìn nhau. Có người như nghẹn thở. Mình thì thầm với Veego: - Tarz là gì? Veego đưa ngón tay lên môi, suỵt một tiếng. Dù tarz là gì, đó là một điều chẳng hay ho gì. Nhìn Veego, mình thêm một sự bất ngờ. Người đàn bà thường lạnh như băng, nhưng lúc này trông có vẻ lo lắng. Không biểu lộ rõ ràng lắm, nhưng mình nhìn thấy điều đó trong mắt bà ta. Con người kia bị đưa tới tarz, dù là gì, làm bà ta sợ. Ghi nhớ. Hãy tránh xa Tarz. Bây giờ anh ta đầm đìa nước mắt vì hoảng loạn. Ban quản trị không quan tâm. Mấy tên dado cũng vậy. Chúng lôi anh đi, rồi đóng sập cửa lại. Mình còn nghe tiếng anh ta thổn thức cho đến khi bị kéo đi xa. Trong một lúc, tất cả đều yên lặng lại. Miệng mình khô ran. Chuyện vừa xảy ra là gì? Mình nhìn quanh, trong mắt mọi người đều ánh lên vẻ sợ hãi như mình đã thấy trong mắt Veego. Vụ này có bí ẩn là gì? Nevva Winter bảo Blok là một cửa hàng. Loại cửa hàng gì mà kết án nhân viên của họ một cách khủng khiếp nếu không đạt chỉ tiêu? Loại cửa hàng gì mà do một đám người trông lạnh lùng như quan tòa làm mọi người phải khiếp đảm, kể cả những người ngoài phố? Khi mình đang cố hiểu những điều vừa thấy, thì Nevva lặng lẽ tiến vào từ một cửa phía sau ban quản trị, lặng lẽ đặt giấy tờ trước mặt mỗi người. Trông cô rất năng nổ khi thoăn thoắt trong công việc. Cô đã nói với mình, cô là một trợ lý đặc biệt… chẳng hiểu là sao. Với mình, hình như đó là một công việc buồn tẻ. Tất cả những Lữ khách đều có một cuộc sống sôi động thú vị, ngoài việc họ là Lữ khách. Loor là một chiến binh; Alder là hiệp sĩ. Ông Gunny là đội trưởng phục vụ trong một khách sạn tráng lệ; Spader là vận động viên trượt nước; Aja Killan kiểm soát một máy thực tế ảo phi thường, Patrick của Trái Đất Thứ Ba là thầy giáo và là thủ thứ của một thư viện khó tin nhất. Kasha đấu với khủng long rừng khi đi hái lượm lương thực cho thành phố của cô. Dường như mỗi đều có cuộc sống thú vị độc đáo, trừ Nevva. Và có lẽ cả mình nữa. Mình chỉ là một thằng nhóc bình thuờng. Mình đi học, mình chơi thể thao. Hết chuyện. Mình nghĩ, trong nhóm, mình là một kẻ thua cuộc, cho đến khi gặp Nevva. Cô ta như là một nô lệ cho những con người đáng sợ này. Mình có thể thấy điều đó trong cách ban quản trị ra lệnh mà hiếm khi nhìn cô. Họ không tỏ ra chút tôn trọng Nevva. Cô lăng xăng chạy, rót nước, ghi chép, làm những công việc đơn giản mà những con người này không thể tự làm cho bản thân. Hoặc không thèm làm. Cứ như là một công việc bạc bẽo. Nhưng cô lại được kề cận nhóm người nắm giữ nhiều quyền hành trên Quillan này. Mình không thể không nghĩ: công việc cô làm tệ thật, nhưng cô đang ở ngay vị trí chờ khi Saint Dane ra tay hành động. Trong khi Nevva bận rộn phục vụ ban quản trị, không ai trong cử tọa nói lời nào. Mình không trách họ. Nếu ban quản trị có quyền hứng lên là đày họ vào một số phận khủng khiếp, chắc chắn ruột gan họ đang cuộn thắt vì sợ hãi. Nhìn Veego và LaBerge, mình thấy cặp này cũng chẳng hơn gì. Mình đã nói, trông Veego có vẻ hoảng sợ rồi. Ôi, nếu trông mụ có vẻ sợ, thì trông LaBerge còn ghê hơn nữa. Hắn không cười nổi. Môi hắn run rẩy, như sắp khóc. Một ủy viên quát tháo: - Cô Winter! Chúng tôi trễ lịch rồi. Nevva cúi đầu: - Xin tha lỗi. Hoàn toàn là do lỗi tôi. Chúng ta đã sẵn sàng cho người tiếp theo trình bày. Oa! Nevva cung kính bọn người này như đối với một vương triều. Một vương triều ghê tởm. Một ủy viên nữ lớn tiếng: - Vậy thì còn chờ gì nữa? Nevva tằng hắng rồi tuyên bố: - Bây giờ xin mời nghe báo cáo của nhóm trò chơi. Tiếng rì rầm lan khắp đám đông. Không biết họ phấn khởi vì nghe nói đến trò chơi, hay nhẹ nhõm vì không là nạn nhân kế tiếp. Veego tằng hắng, đứng dậy. LaBerge cũng đứng lên, nhưng Veego lừ mắt, hắn vội ngồi lại xuống. Nếu phải báo cáo với những con người kinh khiếp này, Veego không muốn để LaBerge phát biểu linh tinh ngốc nghếch. Điều đó sẽ đẩy cả hai tới tarz. Một động thái thông minh. Vuốt áo thẳng thớm, Veego tiến lên bệ, đứng thẳng như một quân nhân nhưng đầu cúi thấp, như không muốn có vẻ kênh ki trước ban quản trị. Mình tin chắc đó là một khó khăn với mụ, vì… mụ thật sự kênh kiệu. Chắp tay sau lưng, mụ đứng sau bục, chờ đợi. Giọng đầy vẻ khó chịu, một ủy viên càu nhàu: - Chúng tôi chờ nghe đây. - Cảm ơn. Thưa quý ông và quý bà, tôi hãnh diện có mặt tại đây hôm nay để vui mừng trình bày bản báo cáo mà tôi tin chắc quý vị sẽ… Một ủy viên cắt ngang: - Tha cho chúng tôi tài đóng kịch nổi tiếng của bà đi. Các người trả lời sao cho yêu cầu của chúng tôi? Mình thấy như Veego phải cố kềm để không trả miếng. Mình nghĩ, mụ không quen bị đối xử như loài cặn bã, nhưng đủ thông minh để không lên tiếng phàn nàn. Dù ghét cay đắng Veego và hoạt động ghê tởm của mụ, nhưng mình cũng cảm thấy tội nghiệp. Không nhiều, nhưng cũng là tội nghiệp. Vì mình nghĩ, chẳng ai nên bị đối xử như thế. Hoàn toàn bình tĩnh, Veego nói: - Tôi hiểu. Người cộng sự của tôi và tôi rất biết và tôn trọng chỉ thị tăng lợi nhuận 20 phần trăm mỗi quý. Phải nói ngay, đó là một thách thức mà chúng tôi chưa bao giờ không đạt tới từ khi cai quản hoạt động trò chơi. Một ủy viên nữ lên tiếng: - Đúng, chúng tôi đều hài lòng với chuyện bà trình bày. Nhưng đó là chuyện đã qua. Với số vốn đã bỏ ra, chúng tôi cảm thấy các người nên làm việc tốt hơn. LaBerge nhảy dựng lên - Tốt hơn? Sao có thể tốt hơn sự hoàn hảo được chứ? Đám đông nín thở. LaBerge cảm thấy những con mắt hôi hổi của tất cả mọi ngời trong phòng dồn vào hắn, kể cả mắt ban quản trị. Hắn bối rối, gượng cười, ngoan ngoãn nói: - Xin lỗi. Đừng để ý. Tôi là thằng ngốc mà. Ngồi xuống, úp mặt vào hai bàn tay, hắn lẩm bẩm: - Mình tiêu rồi. Veego vội nói: - Tha lỗi cho sự quá nhiệt tình của cộng sự tôi. Đó là sự hăng hái cần thiết cho cảm hứng sáng tạo ra những trò chơi thú vị và thành công. LaBerge ngước lên hy vọng. Ban quản trị có đồng ý với Veego không? Ủy viên nữ nói: - Tiếp tục đi. Mình có thể cảm thấy LaBerge thở phào. Hắn vừa thoát khỏi viên đạn do chính hắn bắn ra. - Cám ơn. Veego quay lại lừ mắt với LaBerge, ngụ ý: “Câm đi, đồ ngu”, rồi tiếp tục: - Như quý vị biết, trò chơi của chúng ta tùy thuộc vào nhiều thứ. Những cuộc thi mới và sự khơi gợi hứng thú cho những người cá cược; một sự điều hành chặt chẽ để giảm chi phí, và có lẽ quan trọng nhất là: tài năng và thể lực của các đấu thủ có thể cung cấp cho chúng ta những trò chơi chiến đấu hay. Vấn đề thực sự không là ai thắng, miễn là những cuộc tỉ thí diễn ra căng thẳng. Đó là cách duy nhất để tăng tối đa việc đặt cá cược cả hai bên, cách nào thì Blok cũng thu lợi. Trò chơi có diễn ra cách nào đi nữa, dù ai thắng đi nữa thì Blok cũng hưởng lợi. Và từ những gì mình đã thấy, rất nhiều người cá cược trò chơi. Bày ra những trò này, Blok chắc chắn đã tạo ra một tài sản nhỏ. Hay có thể là một tài sản khổng lồ. Ủy viên nữ nói: - Đấu thủ Vàng đã không sống cho những kỳ vọng đó. Bà ta đang nói về Remudi. Lữ khách. Mình nhìn Nevva đang đứng sau ban quản trị. Cô ngó xuống đất. Veego nói: - Chúng tôi đã tự trách mình. Anh ta chưa được chuẩn bị và đáng lẽ không nên tỉ thí với Đấu thủ Xanh Lục, mà ta nên để anh ta đấu với một dado trước. Đó là lỗi chúng tôi. Quý vị đã cung cấp cho chúng tôi một tài năng nhưng chúng tôi đã không làm tròn trách nhiệm. Mấy hôm trước mụ không nói thế. Mụ khăng khăng là chính ban quản trị bảo phải đưa Remudi vào cuộc. Mình đoán, mụ ta đang nói cho đúng đường lối… hay là một cách tự hạ mình xuống. Có lẽ cũng là một thôi. Mụ - Nhưng tôi vui mừng tuyên bố là chúng tôi đã học hỏi được từ sai lầm của mình. Mụ ra hiệu cho Nevva. Nevva hướng cái điều khiển nhỏ màu đen lên trần. Ngay lập tức, hai màn hình hơn hạ xuống hai bên phòng. Ánh sáng mờ dần. Một lúc sau cả hai màn hình sống dậy. Một bên xuất hiện hình ảnh một đấu thủ đang chạy tránh găng tay sắt mà chúng gọi là “Lưỡi hái”. Đấu thủ là mình. Chúng đang chiếu lại cảnh mình chiến đấu với tên dado khi chạy qua căn phòng tử thần. Trong khi đám đông chăm chú nhìn màn hình, màn hình kia sáng lên những con số nhấp nháy. Veego báo cáo: - Như đã nói, trò chơi Lưỡi hái này được phát triển trên khắp Quillan. Hãy nhìn những con số. Sau chiến thắng phi thường trong Tock, Đấu thủ Đỏ đã được mến mộ. Bây giờ mọi người đang đặt cược là anh ta sẽ thắng. Ban quản trị không nhìn mình chạy vòng vòng trên màn hình mà chăm chú vào những con số. Họ nhìn nhau, gật gù. Không biết những con số có ý nghĩa gì, hoặc cá cược tới đâu, nhưng nhìn phản ứng của họ, mình thấy họ có vẻ rất bị ấn tượng. Mình cũng nhìn lên mấy con số. Mình không cảm thấy thích thú khi hồi tưởng lại trò đó, cho dù đã biết kết quả của nó như thế nào. Một phút sau là kết thúc. Mình thoát chết… một lần nữa. Cả hai màn hình đều sáng lên dòng chữ: NGƯỜI THẮNG – ĐẤU THỦ ĐỎ! Tiếng rì rầm sôi nổi vang lên. Mình đoán những con số đó là kết quả tốt. Đèn bật sáng và hai màn hình rút lại lên trần. LaBerge tí tởn vỗ tay như một đứa con gái nhỏ thích thú. Giọng Veego vang lên rổn rảng. Lần này mụ không bị ban quản trị ngắt lời: - Xin giới thiệu cùng quý vị: Đấu thủ sẽ làm Đại hội X trở thành một đại hội vĩ đại nhất, sôi nổi nhất và thu lợi nhiều nhất trong lịch sử Quillan. Đấu thủ Đỏ! Mọi người vỗ tay tán thưởng, LaBerge nắm cánh tay mình, thúc mình đứng dậy. Miễn cưỡng đứng lên, nhưng mình thật sự lúng túng. Chúng lại muốn mình làm trò gì nữa đây? Muốn mình vung cao nắm đấm mà gào lên: “Tôi vĩ đại nhất. Hãy đưa Xanh Lục ra!”. Không thể. Mình chỉ muốn chui xuống gầm ghế mà trốn. Nhìn cử tọa, mình thấy họ đang hoan hô cổ vũ, nhưng không vì ái mộ đâu. Với họ, mình đồng nghĩa với tiền. Nếu mình tạo được một Đại hội X thành công, sẽ là một điều tốt cho Blok, và có lẽ cho tất cả những ai làm việc cho Blok. Mình thắng hay chết không thành vấn đề. Hai tay chống nạnh, Veego đứng trên bệ, thỏa mãn ra mặt như đang khoe tài sản đầ trị của mụ. Đứng sau ban quản trị, trông Nevva có vẻ bất an. Cô thoáng trao cho mình một nụ cười bối rối. Ban quản trị ngắm nghía mình như đánh giá một con ngựa đua. Với họ, mình chẳng hơn gì dấu hiều của một đống đô la. Họ quá bình tĩnh, không bị cuốn theo sự hồ hởi và tiếng cổ vũ. Những con người này không thuộc dạng đó. Mình lần lượt nhìn từng người trong nhóm họ. Họ đều có vẻ mặt hắc ám. Mình có thể nói, đời sống của Quillan lệ thuộc rất nhiều vào mười con người này. Mình cần phải tìm hiểu thêm về họ, và vì sao họ có được quyền lực này. Vấn đề là bằng cách nào Blok nắm quyền lực đó. Mình nhìn từng khuôn mặt. Tất cả đều lạnh lùng, lạnh nhạt. Cho đến khi mình nhìn người cuối cùng. Đó là người đàn ông chưa nói một lời nào. Vì vậy, mình đã không chú ý tới hắn. Cho đến lúc âý. Trong khi chín người kia nhìn mình lạnh lùng vô cảm, người này tủm tỉm cười. Ngay khi mắt mình gạp mắt hắn, xương sống mình lạnh toát. Có lẽ vì cách hắn nhìn mình. Có lẽ vì nụ cười. Hoặc có lẽ vì đôi mắt xanh lè lạnh lẽo của hắn. Có thể là vì tất cả, nhưng mình nghĩ, dù sao thì mình cũng đã biết. Mắt mình và mắt hắn không rời nhau. Hắn đưa một ngón tay lên trán, ra dấu chào mình. Hắn không cần nói thành lời. Mình biết hắn định nói gì. Chúc mừng tới Quillan, Pendragon. Trò chơi lớn nhất bắt đầu. Mình đã tìm ra Saint Dane.