Nhật kí #25 (Tiếp theo) QUILLAN Bản năng thúc đẩy mình. Mình nghĩ, bất cứ ai suýt bị nghiến nát đều phải phẫn nộ. Mình đứng phắt dậy, xông tới LaBerge. Đáng lẽ mình nhào lại Veego, nhưng mụ làm mình ơn ớn. Thấy mình lao tới, LaBerge trợn tròn mắt, làm rơi cốc, chất lỏng xanh tung toé khắp bàn. Hắn rúm người trên ghế, kêu lên: - Đừng dại dột! Thử thách xong rồi. Anh đã vượt qua Mình nắm ngực áo choàng của hắn, kéo hắn đứng dậy về phía mình. Bình thường mình không dám làm thế này đâu. Mình không đủ gan. Nhưng vừa thoát khỏi bị những cái trụ kia cán nát thành bột, mình có thừa gan dạ. Nếu muốn có được chút hy vọng kiểm soát tương lai của chính mình tại nơi này, cần phải chứng tỏ cho chúng thấy chút nghị lực của mình. Hơn nữa, mình biết gã LaBerge khò khè này sẽ đánh không lại ai. Mình rít lên: - Nghe đây, tôi không là một đấu thủ, và tôi sẽ không chơi cái trò tàn ác của các người. Mình nhìn thắng mắt hắn để chứng tỏ mình nghiêm túc đến thế nào. Hắn ngó sang phía khác, liên tục liếm môi. Nhu nhược thấy rõ. Sau cùng hắn lắp bắp: - Tôi biết… biết… cảm giác của cậu… Nhưng tôi e là cậu không còn chọn lựa nào khác nữa… Như một ám hiệu, hai dado xuất hiện sau ghế hắn. Chúng đứng sừng sững, ngó xuống mình bằng những con mắt vô hồn. Mình hết ráo dũng khí. LaBerge nhìn mình cười tự mãn. Mình buôn hắn ra, lùi lại. Không thể giỡn mặt với hai robot này được. Kể cả nếu mình không bị kiệt sức, hai chọi một là không công bằng. Nhưng… chưa chắc một chọi một là công bằng. Cố làm ra vẻ còn hung hăng, mình hỏi: - Ông nói tôi không còn chọn lựa nào khác là sao? Veego đứng dậy, bước tới hai dado, ra lệnh: - Đi. Lập tức hai robot lùi lại vài bước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách để có thể sẵn sàng tấn công. Veego quát lên: - Ta bảo: đi ngay. Đây là khách của chúng ta. Không có gì rắc rối nữa đâu. Hai dado rút ra khỏi cửa, nhưng mình tin chắc chính đứng bên ngoài chờ xem thật sự còn rắc rối nữa hay không. Đồ robot hèn hạ. Ghi nhớ: đừng bao giờ hùng hổ trước đám dado. Đứng kế bên LaBerge, nhưng Veego không thèm nhìn hắn, khinh bỉ nói: - Ngốc, tự giữ sĩ diện đi. Mình có cảm giác, Veego chẳng coi LaBerge là gì. Trông họ trạc tuổi nhau, nhưng mụ cư xử với hắn như một đứa con trai nhỏ quấy rầy cha mẹ. Mặc dù má mình chưa bao giờ nói với mình kiểu đó. Nhưng nghĩ lại, mình có quấy rầy bao giờ đâu. LaBerge vuốt thẳng nếp áo choàng, uống chất lỏng xanh còn lại trong cốc, cố bình tĩnh. Trái lại, Veego hoàn toàn bình tĩnh. Mình có cảm giác, nếu mình xông tới mụ thay vì nhào tới LaBerge, thì mụ cũng sẽ vẫn tỉnh bơ như thế này. Veego làm mình lo ngại. LaBerge làu bàu: - Tôi quá già với chuyện này rồi. Veego nạt lại ngay: - Nếu muốn, cậu có thể về nhà bất cứ khi nào. Thú vị thật. Cặp này cộng tác với nhau, nhưng không hợp nhau. Phải ghi nhớ vụ này. Nó có thể hữu ích cho mình. Veego mỉm cười, dù nụ cười làm mặt mụ như bị nứt rạn. Mụ nói: - Tha lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi biết cậu không đến từ thành phố Rune, nên không biết tới chúng tôi và việc làm của chúng tôi. LaBerge líu ríu nói: - Ngớ ngẩn! Dù đến từ đâu, mọi người đều biết chúng ta là ai. Mình nói ngay: - Tôi không biết. LaBerge nhìn mình khó chịu, không biết vì hắn không tin, hay tự ái vì sao mình có thể không biết hắn là ai. Hắn hỏi: - Cậu đến từ đâu? Chà chà! Không phải thời điểm tốt để nói ra sự thật. Nhưng mình không biết đủ về Quillan để bịa chuyện. Mình nói: - Các người bắt cóc tôi, tống tôi vào căn phòng đầy những con búp bê hề phát khiếp, rồi ném tôi vào một trò chơi làm tôi xém chết. Giờ tới lượt tôi hỏi các người mới đúng chứ. LaBerge nhìn Veego dò hỏi. Mụ tỉnh queo. Hắn nhìn lại mình nói: - Đấu thủ Đỏ, cậu rất… rất lầm. Mấy con búp bê đó chẳng có gì đáng sợ cả. Veego nạt hắn: - Ôi, im đi. Nếu cậu ta không hiểu vì sao lại có mặt tại đây, chúng ta phải giải thích chứ. Đưa tay chỉ bàn tiệc dài, mụ tiếp: - Mời, chúng tối sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của cậu. Mình bị giằng xé. Mình cần biết hai kẻ này là ai và mối quan hệ của chúng với Saint Dane là gì, nhưng chính chúng đã góp tay trong việc giết Lữ khách của Quillan. Một phần trong mình muốn tóm lấy chúng, quăng vào cái phòng quái quỷ mình vừa thoát ra. Nhưng làm vậy mình sẽ không tiến gần được Saint Dane. Phải nuốt giận, chơi theo cách của chúng. Mình nói: - Được. Tôi ngồi đâu? LaBerge vui vẻ nói, cứ như thình lình mình và hắn là bạn thân thiết của nhau: - Tất nhiên là chỗ ngồi danh dự rồi! Đây là ghế dành cho tất cả các đấu sĩ lần đầu tới đây. Hắn chỉ một ghế có lưng dựa cao, kê giữa bàn. Mình bước qua ghế đó, liếc LaBerge, rồi ngồi xuống một ghế gần đầu bàn. Chẳng hiểu sao mình làm thế, có lẽ để chọc tức LaBerge. Hắn đứng cả giây, khụt khịt mũi, rồi trở lại ghế của hắn ở đầu bàn, bực bội nói: - Tuỳ cậu. Ngay khi mình vừa ngồi xuống, một tên phục vụ không biết xuất hiện từ đâu. Vẫn là gã nhỏ con, đầu sói, mặc đồ trắng với và vạt hai màu đã đưa mình lên phòng ngủ. Hắn đặt trước mặt mình một đĩa bằng bạc và muỗng nĩa. Mình nói: - Cảm ơn, Mười Bốn. LaBerge cười: - Đó là Mười Ba. - Mình nhìn gã phục vụ đầu sói lọi. Trong hắn y chang Mười Bốn. Hoặc là sinh đôi hoặc là… Mình hỏi Veego: - Anh ta là một dado? Veego ngồi xuống ghế ở đầu bàn bên kia, đáp: - Cậu không nghĩ là chúng hữu ích lắm sao? Chúng luôn làm những gì được sai bảo và… LaBerge mỉa mai: - Và chúng không đặt ra những câu hỏi. Mình không thèm quan tâm, vì tâm trí vẫn bận rộn với ý nghĩ Quillan đầy rẫy robot giống như người thật. Từ những gì mình thấy cho tới lúc này, chúng được sử dụng làm người phục vụ và cảnh sát. Và nhện. Đừng quên nhện. Mình hỏi: - Có đấu thủ dado không? LaBerge hô hố cười. Kể cả Veego cũng khúc khích. Mình mừng vì đã làm họ vui vẻ. LaBerge nói: - Tất nhiên là không. Danh tiếng chúng tôi sẽ ra sao, nếu để cho những gã dado đã được lập trình thi đấu với nhau? Như vậy thì làm gì còn thách thức và kịch tính nữa. - Vậy là hai người tổ chức các trận đấu Tato? Veego trả lời: - Cùng một số người khác nữa. Tato là một trong những cuộc thi đấu được hâm mộ của chúng tôi. Được hâm mộ nhất trên Quillan, có lẽ tôi hơi khoa trương chăng. Nhưng còn rất nhiều cuộc đấu độc đáo nữa. Không ai tạo ra được những trò chơi thú vị và thành công như những trò chơi của chúng tôi. Rồi cậu sẽ thấy. Mình không muốn thấy. LaBerge hãnh diện nói: - Chính tôi phát minh ra những trò chơi. Tất cả. Từ lớn tới nhỏ. Hắn lấy áo choàng ra một món đồ chơi cầm tay nhỏ. Trông giống như một chuôi gỗ của sợi dây nh với một núm trên đầu. Hắn cần thẳng lên, rồi ấn núm. Ngay lập tức từ đầu quả nắm vang lên tiếng còi toe toe và một chong chóng đỏ bật ra khỏi chuôi gỗ, lao vọt lên không chừng mét rưỡi, rồi hết năng lượng, nhẹ nhàng hạ xuống, LaBerge chăm chú nhìn, khéo léo đón chong chóng trở lại đầu rỗng của máy phóng với một tiếng tách. Hắn nhìn mình, cười như một đứa trẻ tự đắc vừa hoàn thành một chuyện khó tin, hỏi: - Cậu không thích chơi Runkle sao? Mình thản nhiên đáp: - Chưa từng nghe nói. LaBerge trợn mắt, kêu lên: - Sao lại có thể không biết Runkle chứ? Đứa trẻ nào trên Quillan cũng có một Runkle. - Rất tiếc, tôi không biết. Bỏ món đồ chơi xuống bàn, LaBerge nâng cốc uống một ngụm, phụng phịu nói: - Đấu thủ Đỏ, cậu là người kì cục. Veego bảo mình: - Lờ đi. Anh ta cứ như hề, nhưng rất thông minh. Phải có chút tính trẻ con mới nghĩ ra được những trò chơi độc đáo thế. Mình nhìn thẳng Veego, nói thêm: - Những trò chơi độc đáo giết người. Mụ trừng trừng nhìn lại mình: - Chúng tôi cung cấp dịch vụ, không tạo ra nhu cầu. Mình và mụ không rời mắt nhau một lúc. Trời đất. Mụ lạnh lùng như băng. Mình hỏi: - Nếu ông ta sáng tạo trò chơi, thì việc của bà là gì? - Tôi giữ phần thực hiện. LaBerge tưởng tượng, tôi làm điều đó thành hiện thực. Một phần trong công việc đó là tìm ra người thi đấu có khả năng. Đấu thủ Đỏ, đó là lý do cậu có mặt tại đây. - Vậy đưa tôi tới đây chính là ý kiế của bà? Trước khi mụ trả lời, ba phục vụ dado giống hệt nhau bước vào với những khay đồ ăn. Chúng đặt khay trước mặt mỗi người, rồi lui ra. Mình thấy trái cây, thịt lát, và một thứ rau củ màu cam giống như cà rốt, khoai tây hoặc một thứ gì tương tự khác, đã được tán nhuyễn. LaBerge múc lên một miếng lớn, vừa nhai rau ráu vừa ngạo mạn nói: - Còn ý kiến của tôi là, chỉ khoái món tribbun. Đó là câu trả lời cho câu hỏi của mình. Mình vẫn không khỏi nghĩ trong món ăn này có thuốc độc, nhưng phải ăn. Vì mình cần duy trì sức khoẻ, và chưa biết tới khi nào mới lại được ăn. Ngoài ra, mình nghĩ, nếu muốn mình thi đấu trong mấy trò chơi của họ, họ sẽ không giết mình. Ít ra là chưa. Mình ăn một miếng tribbun. Phải nói là rất ngon. Giòn như cà rốt nhưng ngọt như dưa tây. Bắt đầu ăn mình mới nhận ra là đang đói đến thế nào. Mình vét sạch đĩa, và ngay lập tức Mười Bốn – hay Mười Ba, Mười Hai… xuất hiện, tiếp đồ ăn đầy đĩa. Veego nói: - Cậu thấy đó. Các đấu thủ được tiếp đãi rất nồng hậu. Mình nói ngay: - Cho đến khi họ phải chết. LaBerge la lên: - Lải nhải hoài chuyện đó! Không hiểu gì sao? Chúng tôi cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cậu biết ngoài kia như thế nào rồi đó. Đời sống vô cùng khốn khổ và khắc nghiệt. ở đây, đấu thủ được chiều chuộng, ăn uống thoả thuê, họ chưa bao giờ được hưởng như thế khi ở ngoài kia. Ở đây có âm nhạc, tranh ảnh, có kẻ hầu người hạ. Không thấy cuộc sống tuyệt vời đến ngần nào sao? Đúng, thỉnh thoảng chúng tôi chỉ yêu cầu cậu thi đấu trong một vài trò chơi của chúng tôi. Cũng có vài trò nguy hiểm. Nhưng như vậy đâu có quá nhiều để đáp lại một cuộc sống đế vương? - À, nhưng… tôi đã nói là không tham gia trò chơi của các người. LaBerge đấm tay xuống bàn, la lớn: - Cậu sẽ phải tham gia. Veego quát - Ngồi xuống! LaBerge quát lại: - Hắn làm tôi bực quá! Mình giễu cợt: - Tập cho quen đi! LaBerge tức giận nhìn mình, nhưng hắn chưa kịp nói gì thêm, cửa cuối phòng bật mở. Mình nhìn lên, tưởng sẽ nhìn thấy Mười Hai, Mười Ba hoặc Mười-lăm-rưỡi, hay có thể bất kì dado cảnh sát nào khác phóng vào phòng vì nghe những tiếng la thét. Nhưng không. Vội vã bước vào với một chồng giấy tờ trên tay là một cô gái trẻ. Cô ta mặc quần áo tương tự Veego. Quần dài, áo có tay, áo khoác dài đến eo, cùng một màu xanh dương sậm. Quần áo cô ta không khác những người mình đã gặp ngoài đường phố, nhưng hơi thanh lịch hơn. Hay cắt may khéo hơn. Có thể là vì bộ đồ vừa vặn với cô. Đúng, đó là cách tốt nhất mình có thể diễn tả về trang phục và cô ta. Cắt may hoàn hảo. Không một nếp nhăn. Máu tóc nâu chải sang một bên, chỉ rũ xuống tới tai. Không một cọng tóc loà xoà. Cô ta khá xinh. Đôi mắt lớn màu nâu, mình không biết phải tả sao nhưng đôi mắt đó… sinh động. Không giống những người mình đã thấy ngoài kia, trong thành phố Rune, cô gái này có vẻ linh hoạt. Mình đoán cô ta chỉ hơn mình vài tuổi. Mười tám? Hay mười chín? Mình cũng không biết chắc mình bao nhiêu tuổi rồi! Bước vào phòng, cô ta vội vã tiến lại bàn, như đang làm nhiệm vụ. Cô ta nói nhanh, cách thức rất chuyên nghiệp: - Veego, LaBerge, xin chào. Đây là bảng ước lượng ngân sách từ ban quản trị. Vừa nói cô ta vừa đi qua LaBerge, không nhìn lại hắn lần thứ hai. Cô gái này tất bật với công việc, không có thời gian dành cho gã ngốc kia. Cô ta cũng không ngó tới mình mà tiến thẳng lại bộ não của công việc, Veego. Đứng bên Veego, cô ta trình ra chồng giấy, nói: - Tôi tin là sẽ được bà chấp thuận. Chà! Cứng cỏi ghê chưa! Veego ngước nhìn cô gái một lúc lâu, không nói một lời. Cô ta có vẻ bối rối vì Veego không nhận chồng giấy. Sau cùng, vẻ bình tĩnh nhưng giọng lạnh lùng, Veego nói: - Không thấy là chúng tôi đang ăn sao? Không được mời, không báo vào nhà tôi làm phiền với những mối quan tâm của riêng cô. Cô không biết phép lịch sự sao? Cô gái chớp mắt. Vẻ ngoài chuyên nghiệp, đầy năng nổ của cô xao động. Cô bối rối nói: - Tôi… tôi xin lỗi. Tôi được bảo đưa giấy tờ này đến cho bà vì đây là việc hệ trọng. Đáng lẽ tôi phải biết là bà đang… Veego giật xấp giấy khỏi tay cô gái, quát lên: - Ồ, im đi! Khi Veego nhìn qua mấy trang giấy, cô gái lùi lại. Veego ra lệnh: - Đứng im! Cô gái đờ người vì sợ. Mình cảm thấy tội nghiệp cô. Chẳng thể trách được, cô ta bị hăm hoạ kinh thế kia mà! Trong khi Veego đọc và LaBerge loay hoay với món đồ chơi Runkle, cô ta lóng ngóng đứng. Mình nhìn mắt cô đang đảo quanh phòng. Sau cùng, nhìn thấy mình, cô ta nhảy bật ra sau, miệng há hốc, cứ như mình vừa la lớn “Hù!”. Veego không rời mắt khỏi trang giấy khi lên tiếng: - Cô Winter, đây là Đấu thủ Đỏ mới của chúng tôi. Đấu thủ Đỏ, đây là Nevva Winter. Nevva Winter[11]. Tên thật thú vị. Cô ta vẫn mở miệng như để nói với mình một điều gì, nhưng không thể thốt thành lời. Kỳ lạ. Mình biết câu “không nói nên lời”, nhưng chưa bao giờ thực sự thấy cảnh đó. Mình nói: - Chào. Cô ta không trả lời, cũng không ngậm miệng lại. LaBerge ê a như hát: - Nevva, Nevva, làm cả ngày, chẳng có gi chơi. Veego nói mà không nhìn cô: - Ngậm miệng lại, cô Winter. Nevva Winter chớp mắt. Không hiểu vì nguyên nhân gì thấy mình cô ta hoàn toàn lúng túng. Cố lấy lại vẻ năng nổ, cô ta nói: - Tôi… tôi biết đấu thủ mới sẽ đến theo kế hoạch, nhưng không ngờ sớm thế. Thật ra, anh ta đã được nhắc tới trong trang bốn của hồ sơ tôi vừa đưa tới và… Veego ném tung sấp giấy, tuyên bố: - Không thể chấp nhận được. Những trang giấy bay lả tả khắp mặt sàn. LaBerge vỗ tay cười hô hố. Đúng là đồ dở hơi. Nevve Winter cố bắt những tờ giấy đang bay, nhưng chỉ nắm được vài tờ trước khi chúng rơi xuống sàn. Cô năn nỉ: - Làm ơn đi, Veego! Những tờ giấy này được xếp theo thứ tự đặc biệt rồi. Veego rít qua kẽ răng: - Chúng tôi đã tăng hai mươi phần trăm lợi nhuận trong mười bảy trận quý cuối cùng. Một con số chưa từng có. Nếu ban quản trị ngu ngốc của cô không nhận thức được điều đó, tôi và LaBerge rất vui mừng trở về nhà, để cho những đối thủ thấp kém hơn nhận thách thức theo đuổi những thành công vượt bậc của chúng tôi. - Nevva Winter nhặt nhạnh giấy tờ, cố vuốt cho phẳng phiu đồng thời xếp lại theo thứ tự: LaBerge nói thêm: - Đúng. Để xem không có chúng ta lợi nhuận quý giá của họ sẽ ra sao. Nevva nói: - Khả năng đó rất có thể xảy ra. LaBerge kinh ngạc kêu lên: - Hả? Vừa xếp lại giấy, Nevva Winter vừa nói: - Duy trì hoạt động này chứng tỏ là rất hao tốn. Tôi e là ban quản trị đang thử tìm cách điều chỉnh lại mối liên kết với ông bà. Hết vẻ màu mè, LaBerge khiếp đảm la lên: - Cái gì? Họ địnhhúng tôi ra khỏi lâu đài à? Veego từ từ đứng dậy: - Đó có phải là một lời hăm doạ không, cô Winter? Chưa bao giờ mình nghe giọng mụ lạnh lùng đến thế. Nevva Winter xếp tờ cuối cùng lên chồng giấy, đứng dậy. Cô sợ đến không dám nhìn thẳng mắt Veego. Giọng cô như vỡ ra: - Tôi chỉ nói những gì ban quản trị bàn bạc thôi. Chỉ là một trợ lí, tôi không có quyền thảo chính sách. Nhưng tôi có thể cho ông bà biết, có những thành viên trong ban quản trị ủng hộ ông bà, thì cũng có những thành viên khác nghĩ là ông bà nên làm việc tốt hơn. LaBerge kêu lên: - Vô lý! Chúng tôi đã làm việc tốt hơn cả sự hoàn hảo rồi. Lần đầu tiên Nevva Winter nhìn thẳng Veego. Dù run sợ, nhưng cô không chớp mắt: - Tôi chỉ truyền đạt thông tin. Có lẽ bà nên nói chuyện thẳng với ban quản trị. Veego trừng mắt nhìn cô một lúc, rồi quay đi, tiến lại gần mình. Mụ như đang cố nén giận khi nói: - Hoạt động trò chơi này kéo dài hơn và thành công hơn bất cứ trò nào khác trên Quillan. Đó là vì tôi biết mình đang làm gì, tôi có kinh nghiệm, tôi có nguồn lực, và nhất là, tôi biết người có tài. Tôi rất muốn gặp ban quản trị, để hỏi vì sao họ quyết định can thiệp bằng cách bảo tôi phải sử dụng ai trong những cuộc thi đấu của tôi. - Họ không định can thiệp… - Có. Ban quản trị muốn trò chơi phải được cạnh tranh, vậy mà họ thúc ép tôi dùng những đấu thủ chưa hề được chuẩn bị. Cô thấy cuộc đấu Tato mới nhất rồi chứ. Đúng là một trò hề. Đấu thủ Vàng không tương xứng với Đấu thủ Xanh Lục. Anh ta chưa chuẩn bị, vậy mà ban quản trị ép tôi sử dụng! Đấu thủ Vàng. Mụ đang nói tới Lữ khách của Quillan… một người mình chưa hề gặp, chưa biết tên. Mình cố kiềm chế không nhảy lên gào hỏi: “Vì sao các người giết một Lữ khách”. Nhưng làm vậy chẳng được gì. Mình cắn môi, nắm chặt ghế, cố hết khỏi bị nổ tung ta. Căng hơn nữa, Veego bỗng đặt tay lên vai mình. Mình nổi da gà. Mụ nói: - Bây giờ lại gửi cho tôi một đấu thủ mới. Đấu thủ Đỏ. Cô có biết là anh ta suýt bị giết chết trong trò thách đấu Lưỡi-hái không? Hừ! Suýt thất bại trong một thử thách đơn giản nhất. Trẻ con chơi hay hơn. Bây giờ ban quản trị của cô trông chờ tôi tổ chức Đại Hội X với anh chàng này? Mụ đang nổi giận. Mình cũng vậy. Đại Hội X là gì? Quan trọng hơn, vì sao những kẻ trong ban quản trị này biết mình? Họ là ai? Veego tiếp: - Vui lòng nói với các chủ nhân ôi-quá-khôn-ngoan của cô một điều: tôi sẽ không làm ô danh mình bằng một sản phẩm kém chất lượng đâu. - Không ai yêu cầu bà phải… - Nếu họ muốn tôi sử dụng Đấu thủ Đỏ, được thôi. Nhưng trước hết anh ta phải tự chứng tỏ trong một thử thách nữa. Mụ gật đầu với LaBerge. Tí tởn như đứa trẻ, LaBerge vỗ tay rồi chạy tới một bên tường treo tấm thảm thêu khổng lồ. Nắm sợi dây nhung thả từ trần xuống, hắn quay lại mình, nói: - Cậu vinh hạnh lắm đó. Thường thường các đấu thủ phải được huấn luyện lâu dài mới được vào đấu trường Tock. Mình nhìn Veego, hỏi: - Trò này là gì? Trở lại ghế đầu bàn, mụ nói: - Tài năng cậu đã được đề cao, Đấu thủ Đỏ. Tôi chưa biết vì sao. - Ai đề cao tôi? Veego không trả lời. Không cần. Mình biết khá rõ câu trả lời. Mình đã đánh hơi thấy Saint Dane trong đống tạp nham này. Nevva Winter lo lắng nói: - Xin thôi đi, Veego. Chuyện này không cần thiết. Đấu thủ Đỏ sẽ được cho đủ thời gian để chuẩn bị tại Đại Hội X. Veego nạt: - Ai bảo đảm với tôi điều đó? Cô hả? Xin lỗi, tôi không tin cô và tôi không tin ban quản trị của cô. Tôi không còn chọn lựa nào khác. Hoặc anh ta chứng tỏ tài năng ngay tại đây, hoặc anh ta chết vì cố gắng. Uiii da! LaBerge giật dây nhung. Tấm thảm thêu cuốn lên trần như một cửa sổ tự động, để lộ ra phía sau là lối vào. Cuối lối vào là một đấu trường khác. Đứng giữa đấu trường là ba gã mặc đồ dệt len khác màu nhau. Đấu thủ Xanh Dương, Trắng và Đen. Mỗi gã cầm một roi kim loại dài hơn hai mét. Vũ khí. Mình lại sắp phải chơi một trò chơi khác. Lầm này mình sẽ không đụng độ với những gã dado vô hồn. Nevva Winter năn nỉ: - Làm ơn đi, Veego. Vụ này hoàn toàn sai luật. Mình hỏi: - Nếu tôi không muốn chơi thì sao? Veego nói ngay: - Không gì làm tôi vui mừng hơn. Điều đó chứng tỏ với ban quản trị là cậu không xứng đáng, và… cậu sẽ bị hành quyết. Ồ! - Còn nếu tôi chơi và bị thua? Veego mỉm cười: - Điều đó cũng làm tôi vui, vì tình huống sẽ được giải quyết. Nevva Winter cảnh giác mình: - Không ai muốn bị thua trong Tock đâu. Nghe như một điểm gở. Mình nghĩ, làm Veego vui cũng có nghĩa là làm mình chết. Không có nhiều chọn lựa. Như mình đã viết cho hai bạn trên Quillan người ta phải chơi. Thắng hoặc trả giá. Có vẻ như Đấu thủ Đỏ sắp trình diện rồi.