Passionate love " tình yêu đam mê"

Chương 8 : Rung động ...

CHƯƠNG VIII: THIÊN ÂN VÀ TRƯƠNG NHƯ “OUT’’ Peter hét lớn lên, Phong Nguyệt như hiểu ý đứng lên mỉm cười với Peter rồi đi ra ngoài. Ra tới ngoài nhìn thấy Trương Như và Thiên Ân cô cũng làm ra vẻ sợ hãi “Phong Nguyệt… cậu không sao chứ?’’ Trương Như nhìn cô sợ hãi đi ra khỏi phòng của Peter mà trong lòng có chút lo lắng “Không sao. Có chút sợ thôi. Thiên Ân. Peter kêu cầm café vào trong kìa’’ cô nhìn Thiên Ân “Được’’ Thiên Ân nhìn Phong Nguyệt mỉm cười nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ cô “Cẩn thận đó’’ Trương Như nhắc nhở Thiên Ân nhân tiện đưa anh cơm hộp của thầy Peter “Của cậu nè’’ Trương Như đưa cho Phong Nguyệt “Tôi không đói’’ Phong Nguyệt từ chối rồi lại chỗ ngồi. Trương Như cảm thấy có điều gì đó khác thường từ con người này nên cũng mặc kệ… ra ban công ăn cơm. Bên trong Thiên Ân đang gặp một cơn bão dữ dội “Tôi nói cậu sao… sữa không được cho vào trước mà’’ Peter nhìn Thiên Ân “Tôi xin lỗi’’ Thiên Ân cúi đầu “OUT’’ Peter lần nữa hét lên khiến Thiên Ân choáng cả tai chạy ra ngoài Thiên Ân ra ngoài thì thấy chỉ có Trương Như “Phong Nguyệt đâu rồi’’ Thiên Ân hỏi thăm cô “Cậu ấy nói không đói rồi đi đâu đó rồi. Cậu cũng ngồi xuống ăn cơm đi rồi làm việc. Ngày mai còn phải nộp tác phẩm nữa’’ Trương Như nghĩ đến cả đêm thức khuya thôi mà phát chán “Cậu bao nhiêu tuổi’’ “23’’ Trương Như trả lời “Vậy bằng tuổi mình với Phong Nguyệt rồi’’ Thiên Ân vui vẻ nói “Cậu học thiết kế ở đâu vậy ? Mình thấy bản thiết kế của cậu đẹp lắm đó’’ “À… mình học trong nước và thực tập ở Mĩ hai năm. Còn cậu?” Thiên Ân nhìn Trương Như “Mình chỉ đi du học ở Pháp một năm rồi sau đó trở về đây và vào PL’’ “Cậu giỏi thật đó…’’ Thiên Ân mỉm cười với Trương Như “Gia đình cậu sống ở đây sao ?’’ Trương Như hỏi “À… ba mẹ mình mất sớm còn mình sống với cô. Cô mình rất tốt’’ Thiên Ân có chút buồn bã “Xin lỗi’’ Trương Như cảm thấy hối hận về câu hỏi của mình “Không biết không có tội mà. Ba mẹ mình trước đây có làm trong PL… mẹ rất thích thiết kế nhưng không có tiền để đi học nên chỉ là nhân viên bán hàng còn ba thì là bảo vệ. Cô mình nuôi mình lớn và cho mình ăn học’’ Thiên Ân có chút buồn nhưng sau đó mỉm cười “Còn cậu ?’’ Thiên Ân nhìn Trương Như “Mình tốt hơn cậu. Ba mẹ mình hiện giờ là chủ một hiệu vải và tiệm giặt ủi.. Cuộc sống mình cũng khá giả’’ Trương Như kể về gia đình mình “Đồ cậu mặt là đồ hiệu đó’’ Thiên Ân nhìn Trương Như Trương Như chỉ mỉm cười “Thật ra ông nội mình là giám đốc công ty mĩ phẩm… do cha mình là con út nên có hưởng một số cổ phần’’ Trương Như mỉm cười “Tại sao cha cậu không làm trong đó ?’’ Thiên Ân ngạc nhiên Trương Như cầm ly nước lên uống “Ba mình không thích nghề mĩ phẩm’’ “Còn cậu… chắc cô cậu cũng giàu ?’’ Trương Như hỏi “Chồng của cô là doanh nhân trẻ… chú ấy khá tốt với mình mà cậu có biết gì về Phong Nguyệt không?’’ Thiên Ân chuyển đề tài “Mình chưa kịp hỏi nhưng chắc gia đình cũng tốt đấy. Mà cậu biết cô ấy mặc đồ của nhãn hiệu nào không?’’ Trương Như hỏi Thiên Ân, lúc này Phong Nguyệt bước vào “Hỏi cô ấy đi’’ Thiên Ân thấy cô bước vào “Cậu đi đâu thế ?’’ Trương Như nhìn Phong Nguyệt Phong Nguyệt kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trương Như đưa ly nước chanh đang cầm trên tay ra như nói với họ “Mình đi mua nước chanh’’ “Hai người làm gì vui thế ?’’ nó nhìn hai người họ “Mình với Trương Như đang giới thiệu về gia đình ? Còn cậu?’’ Thiên Ân nhìn Phong Nguyệt với ánh mắt sáng chói “Gia đình sao ? Mình có ba mẹ… anh trai và một em gái. Khá hạnh phúc’’ Phong Nguyệt nói khá vắng tắt “Vậy đồ của cậu là nhãn hiệu nào vậy ? Mình chưa từng thấy qua’’ Trương Như thắc mắc “À… không có nhãn hiệu. Đồ và túi xách là do anh trai thiết kế’’ Phong Nguyệt nói “Vậy anh cậu là nhà thiết sao?’’ Thiên Ân có chút thắc mắc “Không hẳn. Anh ấy chỉ làm cho vui thôi chứ anh ấy thích quản lí người khác hơn’’ Phong Nguyệt mỉm cười lúc này điện thoại cô có tin nhắn “Tối chờ em ở nhà’’ Phong Hoàng “Bạn trai nhắn sao ?’’ Trương Như thấy nó chăm chú xem tin nhắn nên chọc nó “Không hẳn’’ nó mỉm cười rồi đứng dậy “3 bộ đồ kia mình lấy nha. Hai người có thể xuống kho lấy được chứ. Mình có việc phải đi gấp’’ nó nhìn Trương Như với Thiên Ân “Cậu có việc gấp thì lấy đi’’ Thiên Ân mỉm cười với cô. Phong Nguyệt chỉ lạnh nhạt cảm ơn rồi đi ra ngoài “Cậu thích Phong Nguyệt sao ?’’ Trương Như nhìn Thiên Ân “Không phải” Thiên Ân chối cãi “Cậu đừng qua mắt thám tử này. Nói đi. Có phải cậu rung động rồi không?’’ Trương Như nhìn Thiên Ân với ánh mắt nhỏng nhẽo, mong cậu ta nói “Cô ấy có BF rồi mà’’ Thiên Ân gãi đầu “Hồi nảy Phong Nguyệt nói là không hẳn mà. Còn cơ hội đấy’’ Trương Như nhìn Thiên Ân “Cô ấy xinh đẹp vậy làm sao mình có cơ hội’’ Thiên Ân đứng dậy “Mình xuống kho… cậu đi không?’’ “Ok’’ Trương Như đi theo Thiên Ân đùa giỡn “Cố gắng lên… muốn Trương Như này giúp thì cứ lên tiếng. Mình thấy cậu cũng đẹp trai đó chỉ thua nam thần của mình thôi’’ Trương Như mơ mộng hảo huyền “Nam thần… đừng nói là tổng giám Cao’’ Thiên Ân chưa kịp nói hết câu thì thấy Trương Như đã đỏ cả mặt “Cậu không biết tổng giám Cao mệnh danh là lạnh lùng sao?’’ “Nhưng mình thích mà’’ “Cậu đừng có mơ Trương Như’’ “Ai nói thế. Cậu lo mà cưa đổ Phong Nguyệt đi’’ “Cậu đừng như thế mà’’ “Đau không’’ Trương Như và Phong Nguyệt đùa giỡn, cười đùa trông rất vui vẻ. Họ cười suốt đường đi xuống kho. Ai nhìn họ thì tưởng họ trông rất thân thiết… một tình anh em hay tình bạn từ rất lâu chứ không ngờ họ chỉ mới biết nhau trong vòng một ngày “Cậu rất ăn ý với mình đó’’ “Cậu cũng thế’’ “Chúng ta là bạn đi’’ “Cậu khá xinh đó nhưng không bằng Phong Nguyệt của mình đâu’’ “Mình biết mà… cậu yêu người ta rồi’’ “Đừng chọc lét nữa… nhột quá’’ Cho cậu chừa cái tật chọc người khác’’ Ha ha…. Tiếng cười đùa vang lên khắp mọi nơi của hai người