Passionate love " tình yêu đam mê"
Chương 4 : Em chính là phong nguyệt khi đã quên anh...
CHƯƠNG IV: EM CHÍNH LÀ PHONG NGUYỆT KHI ĐÃ QUÊN ANH….
Phải tập xóa hết xóa hết nụ cười anh. Xóa hết xóa hết hơi thở anh. Thì thầm bên tai em mỗi ngày. Xóa đi dần anh trong con tim em. Cùng ngọt ngào bao lời nói. Giờ còn lại chỉ là vấn vương.Bóng anh cuối đường đi không anh bên em. Nụ cười giờ thật mong manh. Bật khóc nói em nhớ anh thật nhiều. Phải xóa làm sao, làm sao. Khi con tim đã mang vết thương khó lành.
“Đã bao lâu rồi em chưa quay lại nơi này? Có lẽ thời gian đã xóa đi vết thương mà anh gây ra cho em. Em bây giờ chính là Phong Nguyệt sau 4 năm. Anh có biết... những năm ở Paris, em nhớ anh lắm không? Ở đâu cũng có hình bóng của anh nhưng... nhưng bây giờ... em cũng đã tập được cách quên đi mọi chuyện ở quá khứ, bắt đầu cho một tương lai. Chắc bây giờ anh đã là một bác sĩ giỏi… à mà không? Anh đã là bác sĩ giỏi từ lâu rồi mới phải. Tạm biệt những kí ức của anh và em, em sẽ cho nó bay đi như làn gió trên cao này. Tất cả đối với em giờ chỉ là quá khứ” một cô gái đang ngồi ở khoang dành cho khách hàng VIP... nhìn ngắm bầu trời trong xanh cùng đám mây trắng xóa. Cảm giác lúc này thật khác. Đã 4 năm cô chưa quay lại nơi này... không biết có gì thay đổi không? Ba mẹ… em gái… anh hai có sống tốt không?
Tại sân bay một cô gái ăn mặc trẻ trung, sang chảnh bước ra từ cánh cửa dành cho khách VIP. Đám phóng viên bu quanh khiến mọi thứ như rối loạn
“Xin hỏi, lần này cô về Thượng Hải có kế hoạch gì không?”
“Cô có thể nói cho chúng tôi biết: đối tác thiết kế của cô lần này là ai không?”
“Cô ra mắt bộ sưu tập thứ ba của mình tại đây. Vậy nó sẽ là gì? Cô có thể bật mí được không?”
“Xin lỗi cô Eliza Christina đã về nhà. Tôi đại diện cho cô ấy tuyên bố là cô ấy sẽ không tiếp bất cứ nhà báo hay tạp chí nào. Tất cả các thông tin hợp tác, ra mắt làm ăn của cô ấy sẽ được báo trực tiếp trên website. Tôi xin lỗi”
Bên góc kia
“Anh hai. Anh xấu trai thế” một cô gái với mái tóc dài màu vàng kim cùng với cặp mắt kính đen chạy ra vui mừng ôm lấy anh của mình
“Anh nhớ em lắm đó. Hai năm nay sống tốt chứ” anh hai của cô cũng vui vẻ, ôm cô trong sự mừng rỡ
“Anh đó. Dám bỏ em hai năm bên đó. Có biết em anh gặp bao nhiêu đối thủ không? Nhất là cái tên Peter đó” cô trách móc anh mình
“Anh xin lỗi. Tại anh phải về giúp papa quản lí việc của Phong Tưởng. Xin lỗi em gái yêu” anh của cô hôn vào má em mình
“Ghê quá đi! Em tạm chấp nhận lời xin lỗi này” cô ôm chặt lấy anh mình
“Em đừng như con nít nữa. Đã là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng rồi mà còn cư xử như thế này sao? Em nhìn xem anh đưa ai đến nè” Phong Hoàng thả em gái mình ra chỉ về phía 3 người đang từ từ đi lại
“Ba mẹ… Phong Tuyết” Phong Nguyệt bỏ mặc Phong Hoàng chạy lại ôm 3 người đang bước tới
Cô ôm lấy ba mẹ của mình “Con yêu mọi người”
“Tiểu thư Phong à. Con vẫn cư xử như thế này sao” mẹ của cô vui vẻ vì được gặp con gái của mình
“Tiểu thư Phong gì chứ! Là nhà thiết kế Eliza Christina mới phải?’’ ba của cô chọc con gái mình. Có lẽ thừa hưởng gen di truyền từ ba nên cô với anh trai mới có tính cách trẻ con như vậy
“Ba lại chọc con nữa rồi. Mà nói gì thì nói cũng là do gen của ba cho con thôi” cô cũng không thua kém chọc giận ba mình
“Em tự hào về chị lắm’’ Phong Tuyết chạy lại ôm lấy nó
“Xin chào em gái” nó cười với Phong Tuyết cũng như trao cái ôm ấm áp cho em gái mình
“Được rồi. Đi thôi chứ không báo chí biết em là ai thì sao?” Phong Hoàng lôi em gái mình ra, để lại 3 người ở phía sau bất ngờ
“Con bé là con của mình sao lại bị thằng con phản bội đó cướp mất chứ. Cha mẹ không lo chỉ lo cho em mình” mẹ cô có chút ghen tị khi thấy con gái bao nhiêu năm xa cách bị đưa đi trước mặt
“Nếu Phong Nguyệt không phải là em nó thì chắc giờ hai đứa là vợ chồng cũng nên?” ba nó nói câu hài hước rồi rời khỏi sân bay cùng hai người phụ nữ xinh đẹp
“Woa! Lâu ngày không tới tiệm bán hàng này không biết có món gì ngon không đây?’’ Phong nguyệt đang đứng một mình trước cửa hàng bán đồ ăn nhìn mọi thứ ở trong đó
“Phải vô mới được. Chắc họ bất ngờ lắm đây” nó bước vào trong với ánh nhìn ngạc nhiên của người bán hàng và chủ cửa hàng. Nó trô mắt nhìn hai người
“Thấy cô ấy quen quen”
“Ông chủ nói đúng đó. Hình như gặp đâu rồi”
“Chào Lâm Tiên Sinh” cô nghiêm túc cúi chào chủ cửa hàng
“Phong Nguyệt! Là cháu sao?” ông chủ khi nghe cô gọi tên mình thì mừng rỡ ôm lấy nó
“Chào cô Phong’’ nhân viên cửa hàng cũng vui vẻ khi nhìn thấy Phong Nguyệt
“Dạo này mất tăm mất tích là sao vậy ? Nay cháu có khỏe không ?’’ Lâm Tiên Sinh nhìn xung quanh người cô như đang kiểm tra có mất mát hay bị thương ở đâu không
“Bác Lâm yên tâm đi. Phong Nguyệt này vẫn chưa chết được đâu… mà cửa hàng của bác cũng nhìn sang hơn trước rồi đó. Đường đường là chủ nhà hàng lại mở cửa hàng bé nhỏ, thô sơ, quê mùa thì làm sao được’’ cô có vẻ rất thích chọc người khác
“Cháu bớt châm biến bác đi’’ bác Lâm quýnh nó
“Cháu sẽ tự đi kiểm tra độ an toàn thực phẩm nên không cần bác đi theo đâu. Cháu sẽ coi bác làm ăn buôn bán có bất cẩn không mà sao khách hàng nhiều thế’’ cô nhìn xung quanh có rất nhiều khách hàng
“Tùy cháu. Ta mà nói chuyện với cháu thêm câu nào nữa chắc ta hại não mà mất sớm quá. Cháu cứ mua hay ăn gì tùy thích đi chỉ cần thanh toán là OK’’ bác Lâm cười rồi đi khỏi, trước khi nó túm tóc bác lại
“Bác còn cọng tóc dài nào đâu mà sợ dữ vậy’’ cô nhìn bác Lâm mà phát cười. Thật ra Lâm Tiên Sinh này trước đây rất có tín trong ngành ăn uống nhưng không thích làm ăn trong xã hội thượng lưu nên mở đó để cho con mình quản lí, còn ông thì mở một cửa hàng nhỏ để buôn bán, chỉ khi nào thích hợp ông mới đến công ty. Ông rất sợ Phong Nguyệt vì mỗi lần cô đến là lấy hàng trăm món đồ nhưng không trả tiền món nào và sở thích của cô mỗi lần đến là bức một cọng tóc trên đầu nên ông rất sợ mà bỏ chạy trước khi cô...
Phong Nguyệt đi xung quanh cửa hàng nhưng chả muốn ăn món gì ?
“A ! Đây rồi tương ớt mình thích đây cả món mì yêu quý nữa chứ’’ nó nhìn thấy chúng như thấy vật lạ
“Sao chỉ còn một gói chứ. Mà thôi thèm quá phải ăn liền mới được chứ về nhà ông Phong Hoàng cho ăn mình sẽ không ăn cơm 3 ngày cô nghĩ đến cảnh ông anh mình mà thấy mình ăn mì là thế nào cũng xin và nói câu quen thuộc
“Ăn nhiều có mụn thì anh buồn lắm đó. Nên để anh ăn giùm cho’’
Huống gì giờ còn có một gói… mình phải ăn mới được
“Cô lại chỗ bếp lấy một cái tô ra bỏ mì vào trong, đến nước rồi đến một chai tương ớt quen thuộc. Cô bưng bát mì nóng thổi, thơm phức bởi có vài cọng rau thơm cùng vài miếng thịt bằm trong tủ lạnh
“Ngon quá’’ cô đi đến cửa sổ mà người ta thường ăn, nơi quen thuộc của cô là nơi gần cửa sổ có làn gió từ ngoài thổi vào
“Ủa… sao lại có một tô mì ở đây. À chắc là Lâm Tiên Sinh làm cho mình chứ gì ? Vừa có ớt lại vừa có thịt, rau thơm. Đúng là chỉ có Lâm Tiên Sinh hiểu mình mà thôi’’ cô vui vẻ nhìn hai tô mì trước mặt
“Phải có nước nữa. Mình phải kêu cậu ta làm nước cho mình mới được. Có một chút táo… một chút sữa là sinh tố mới phải. Chắc tay nghề vẫn như xưa’’ nó để hai tô mì ở đó rồi lại cậu nhân viên bán hàng nhìn cậu ta. Như hiểu ý cô
“Một ly sinh tố sữa táo…ít đường…ít đá… vị ngọt chua’’ anh nhìn Phong Nguyệt trả bài xong rồi kêu người khác vô bán hàng còn anh thì biến mất
Sau khi cô trở lại thì thấy một chàng trai đang ăn tô mì của mình, cô tức giận
“Nè… sao anh dám ăn mì của tôi’’ nó tức giận nhìn chàng trai đang ăn mì
“Cô là ai ? Tôi ăn mì của tôi mà cô nói là mì của cô là sao thật nực cười’’ cậu ta không thèm để ý đến nó liền ăn tiếp tô mì. Nó tiến lại gần thì thấy một tô mì đã bị anh ta ăn hết sạch và ăn ta đang ăn tô mì còn lại. Nó đang thực sự rất tức giận, từ trước đến giờ chưa có ai dám ăn mì của nó ngoại trừ ông anh Phong Hoàng ra… cả Chu Nghĩa còn chẳng có gan ăn mì của nó thế mà một người xa lạ lại ăn của cô.
“Hôm nay anh không die thì tôi die’’
Ngọt ngào – ngay cả những lời thì thầm ngọt ngào của tình yêu
Em còn chẳng biết chúng đều là giả dối
Em vẫn quá ngây thơ nên mới tin mọi điều anh nói
Và em hối hận biết nhường nào
Anh thật ích kỉ, thật tồi tệ
Có phải nước mắt là điều cuối cùng về tình yêu mà anh đã dạy em không?
Em muốn gặp một người tốt hơn anh
Và mỉm cười từng ngày một
Hãy dõi theo hạnh phúc của em từ xa nhé
Anh à, em chẳng thích anh, chẳng thích anh
Ngay cả khi anh quay lại, em chẳng cần anh nữa
Anh à, em chẳng thích anh, chẳng thích anh
Ngay cả khi anh quay lại, em chẳng cần anh nữa ah oh oh oh du su su du ru su
Ngay cả khi anh quay lại, em chẳng cần anh nữa
Anh là người ích kỷ như vậy, tồi tệ như vậy…
(Bad Man- juniel)
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
29 chương
42 chương
18 chương
3 chương