CƠN GIẬN TỨC THỜI “Cao Nam Phong. Anh được lắm” “Đầu bò… anh dám hôn tôi” “Tôi sẽ khiến anh mất tất cả” “Đồ xấu xa… anh là ai mà dám kiss tôi chứ” “Tôi sẽ cho anh hối hận với những gì mình làm” “Đầu bò thối tha” Trong phòng của Phong Hoàng là tiếng chửi rủa của phong Nguyệt. Hàng ngàn phi tiêu đâm trúng vào mặt Cao phong. Mỗi phút trôi qua, đã có 10 phi tiêu đâm vào khiến chỗ tâm có nhiều điểm nhỏ. Phong Hoàng sau khi nhận được điện thoại của Phong Tuyết “Anh hai… anh mau về nhà đi, chị Phong Nguyệt đang nổi trận lôi đình trong phòng anh kìa” Phong Tuyết hối hả… nói không nên lời… rất sợ Phong Nguyệt sẽ làm điều gì kinh khủng trong đó “Phong Tuyết… em bình tĩnh lại đi. Em bây giờ đừng vào phòng… chuẩn bị cho anh salad, ly nước cam và vài đồ ăn vặt. Anh sẽ về liền’’ Phong Hoàng sau khi dặn dò Phong Tuyết cẩn thận, lập tức rời khỏi công ty trở về nhà với tâm trạng lo lắng “Hủy tất cả cuộc họp trong ngày hôm nay. Đặc biệt không có gì gấp thì đừng gọi cho tôi” Chiếc xe Lamborghini phóng với tốc độ đáng kinh ngạc trên đường cao tốc. Các xe đi phía sau cũng phải sợ hãi mà nhường đường Phong hoàng vừa về đến nhà đã lập tức leo lên phòng thì thấy Phong Tuyết đang đi qua đi lại ở cầu thang “Phong Nguyệt không sao chứ?” Phong Hoàng thở dốc “Chị ấy đang rất tức giận” “Ba mẹ đâu?” “Ba mẹ ra ngoài rồi” Phong Tuyết đưa khăn giấy cho Phong Hoàng “Em giúp anh ra ngoài chờ ba mẹ… ba mẹ về em dẫn họ đi ăn, đi mua sắm hay mua đồ gì đó. Nhớ là đến tối mới được về nghe chưa” Phong Hoàng lo lắng vì nếu ba mẹ thấy Phong Nguyệt như thế này thì sẽ rất lo lắng “OK. Anh lên xem chị ấy sao đi. Những thứ anh dặn, em để ở phòng khác trên lầu. Em đi đây” Phong Tuyết chạy vào phòng thay đồ còn Phong Hoàng thì chạy nhanh lên phòng của mình. Anh lướt sơ trên chỗ nhấn mật khẩu. Cánh cửa mở ra “Chíu” Tiếng phi tiêu bay trên đầu Phong Hoàng, trúng vào cửa “Phong Hoàng. Anh về trễ hơn em tưởng đấy” Phong Nguyệt tức giận nhìn anh mình “Em sao thế?” Phong Hoàng lo cho em mình, đi lại chỗ Phong Tuyết đang ném phi tiêu “Anh nói xem” Phong Tuyết vẫn không ngừng ném Phong Hoàng cầm phi tiêu lên ném vào tường “Cao Nam Phong làm gì em?” “Anh đấu với em đi. Nếu thắng thì anh sẽ biết” Phong Nguyệt vẫn chăm chú nhìn hình Cao Nam Phong đang bị phi tiêu đâm rách đến nỗi sắp rớt ra ngoài “Ok” “1…2…3… bắt đầu” Phong Hoàng vừa đếm, vừa lấy phi tiêu ra ném 1 tiếng sau cả hai anh em ngã lưng ra đệm “Lúc nào em cũng thua anh” Phong Hoàng mỉm cười trên môi “Ai nói. Chỉ là em chậm hơn anh 1 giây mà thôi” “Vậy sao? Ném gần hết buổi chiều rồi… em thấy sao?” Phong Hoàng quay sang em mình, gương mặt cô đầy mồ hôi, Phong Tuyết lau xong khăn giấy thì ném nó vào mặt anh mình “Anh lau mồ hôi đi, em không muốn khi Rachel về sẽ mắng em là bắt nạt anh cho coi” “Anh với Rachel không có gì hết. Peter mà nghe được thì sẽ cáu lên đó” Phong Hoàng tay lau mồ hôi, tay chống đầu lên “Em biết mà… em ước gì Rachel có thể trở thành chị dâu của em đó” Phong Nguyệt mỉm cười “Em nói cho anh một bí mật là Rachel chính là vị hôn thê của anh đó” Phong Nguyệt mỉm cười “Em đừng giỡn thế chứ” Phong Hoàng mỉm cười không tin em mình “Sáng sớm… em có nghe lén… mà không phải chỉ tình cờ thôi là anh có một vị hôn thê. Không ai khác chính là Mĩ Lệ. Chắc giờ Rachel đang nghe ông bà nội nói rồi” Phong Nguyệt mỉm cười “Em đừng đánh trống lảng… anh không tin đâu. Bây giờ em nói đi Cao Nam Phong làm gì em?” Phong Hoàng vẫn không tin em gái mình vì từ trước giờ Phong Nguyệt rất thích chọc anh nhưng lần này anh rút kinh nghiệm được rồi “Được. Anh đưa chúng ra đây trước đi?” Phong Nguyệt sau khi trút giận cơn tức đã thấy nhẹ nhòm một chút rồi “Ờ ngoài kia” Phong Hoàng cùng Phong Nguyệt ra ngoài, ngồi vào bàn khách, nhạc mở lớn hết cỡ. Tự do mà ăn vì từ trước giờ khi Phong Nguyệt buồn thì chỉ có ăn mới giúp cô trở lại với bình thường “Em nói đi” Sau khi nghe 4 chữ từ miệng Phong Nguyệt… Phong Hoàng lập tức la lên “Anh ta dám làm thế với em sao?” Phong Hoàng lập tức buông ly nước xuống, bước lại chỗ Phong Nguyệt… nhìn chằm chằm vào miệng cô “Môi hay má” Phong Hoàng nhìn Phong Nguyệt từng li từng tí để đợi câu trả lời “Là môi sao?” Phong Nguyệt gật đầu anh mình “Cao Nam Phong. Tôi không định đấu với cậu mà cậu dám… được thôi tôi sẽ cho anh biết Phong Hoàng này không phải là người để ai thích anh hiếp em gái của mình là được đâu nha’’ Phong Hoàng cầm ly nước Phong Nguyệt đang uống lên… uống một ngụm “Anh định làm gì đây?” Phong Nguyệt nhìn Phong Hoàng “Đánh bại anh ta trên thương trường’’ “Anh nói với em không muốn là đối thủ với anh ta mà’’ Phong Nguyệt nhìn anh mình “Nhưng vì em gái… anh sẽ làm” “Không… em không thích. Cách đó chỉ khi nào đến đường cùng thôi. Anh nghĩ em cách khác đi, em muốn chính mình làm anh ta thảm hại cơ” Phong Nguyệt tiếp tục ăn không hề ngưng “Hay là em khiến cậu ta nhục nhã trong bữa party của em đi’’ Phong Hoàng nghĩ ra ý kiến còn ác hơn “Là buổi ra mắt thời trang của Christina tại Trung sao?’’ Phong Nguyệt bất ngờ “Đúng vậy? Hôm đó anh cũng đến” “Em sẽ làm cho anh ta tốn nhiều tiền vào đó rồi cuối cùng thông báo rằng Christina sẽ không hợp tác với ai và sẽ có một điều ngạc nhiên trong ngày đó. Ý anh là vậy sao?’’ Phong Nguyệt nhìn anh mình “Đúng vậy. Anh sẽ khiến anh ta biết đụng đến Phong Nguyệt thì sẽ không yên với Phong Hoàng này đâu” “Mà em xin nghĩ việc đi?” “Rồi… nhưng anh ta không chấp nhận” “Cậu ta quá đáng thiệt. Cậu ta chắc chắn còn chuẩn bị nhiều chiêu để đối phó em đó. Nhớ cẩn thận nghe chưa ? Có gì phải gọi cho anh ?’’ … Tại nhà của Cao Phong thì tiếng đồ ăn đang vang lên, tiếng dao… tiếng con cá bị bằm thành trăm mảnh… tiếng rau bị thái vang lên không ngừng “Đầu heo. Cô khiến tôi hôn cô mà không biết điều còn dám chửi tôi là đầu bò sao? Tôi là đầu bò thì cô là đầu heo đó” “Đầu heo đáng ghét. Để tôi gặp cô giờ phút này… tôi sẽ cho cô cảm giác bị chặt thành trăm mảnh là như thế nào?” “Cô dám cho tôi ăn giấm sao?” Bên ngoài… Lệ Y đang mở cửa bước vào “Cao tổng… anh làm gì mà cả ngày không đến công ty vậy?” “Ở nhà” tiếng lạnh nhạt vang lên, con dao vẫn không ngừng hoạt động trên thớt “Anh với Phong Nguyệt khiến cho cả bộ phận thiết kế loạn lên” “Vậy sao? Tôi nghĩ cô và Thiên Mĩ đã thu xếp rồi chứ” “Cao tổng à. Anh nên cẩn thận với hành động của mình đi. Người ta nói thương nhau lắm cắn nhau đau đó’’ Lệ Y đi đến bên bếp tắt nồi nước đang sôi đến nỗi tràn ra ngoài “Lệ Y. Cô nói xem cô ấy có gì mà khiến tôi làm như thế chứ?’’ “Tức nhiên là có rồi. Đó chính là nụ cười. Cao Nam Phong lạnh lùng… cô độc khi Diệp tĩnh ra đi nhưng lại nở nụ cười khi Phong Nguyệt xuất hiện. anh nói xem… tôi có nên nói chuyện này với Thiên Mĩ không? Để cô ấy từ bỏ việc chờ đợi anh?” Cao Phong không nói gì “Ba mẹ tôi sao rồi?’’ “Đổng sư trưởng và phu nhân Cao rất thích mẫu thiết kế đó. Họ còn nhắc anh nhớ đem nhà thiết kế bộ đó sang bên đó cùng anh với lại ba mẹ anh cũng muốn biết nhà thiết kế mới tuyển vào PL chỉ sau mấy ngày đã trở thành nhà thiết kế chính” Lệ Y nói “Cô nói đúng đó. Chính vì lí do đó tôi mới không chấp nhận đơn xin nghĩ việc của đầu heo. Nên cô… Lệ Y đừng xin nghĩ gì nữa” Từng giấc mơ… bay lên bầu trời Mỗi lần đều muốn bay xuyên qua thời gian Mưa có lớn thế nào cũng phải quay về nhà Chúng ta bị những chuyện nhỏ nhặt làm phiền… Vì những tâm tư mà buồn rầu cãi nhau Mang theo những lời trách móc bay theo thời gian Hãy cùng anh bước trên con đường tình yêu Chỉ có chúng ta thôi … Chúng ta đã trưởng thành Hãy suy nghĩ như người lớn Hãy dũng cảm đối diện với tình yêu Hãy cho quá khứ bay theo thời gian Hãy cùng nhau bước tiếp con đường… Đến với tương lai Cùng nhau thực hiện ước mơ Cùng nhau tìm kiếm tình yêu Cùng nhau bước lên cánh cửa của thời gian Để chúng ta có thể quay về quá khứ Và bước tới tương lai Hãy cùng nhau tìm kiếm Tìm kiếm thứ thuộc về mình Và trao nhau câu nói “I Love U”