Overlord light novel

Chương 108 : Sự mê hoặc dẫn tới cái chết 2

Thủ đô của Đế quốc, nơi được xem là biểu tượng sức mạnh của quốc gia, mang nhiều khía cạnh mà khiến mọi người phải ngạc nhiên. Một trong số đó là mỗi con đường ở thủ đô đều được lát bằng gạch và đá khiến đa số du khách tới thủ đô phải ngạc nhiên. Trong số các nước láng giềng— ngay cả Pháp quốc có kỹ thuật tiên tiến hơn nhiều— ý tưởng lát đá những con đường làm thành phố như đang thu mình lại. Tất nhiên việc lát đá không thể triển khai cho tất cả các thành phố trong Đế quốc, nhưng thực tế là thủ đô của Đế quốc đã làm được điều này nhằm củng cố thêm sức mạnh của họ. Điều này thường làm cho các nhà ngoại giao từ nước khác phải thở dài. Đặc biệt là thiết kế đường bộ; khi một người sải bước trên đó, ngay tức khắc người ta sẽ đánh giá cao sự sang trọng và tính thực tiễn của những con đường. Không giống như những con đường thường thấy ở nơi khác, những con đường ở Đế đô đã được tách ra thành các làn đường riêng biệt, ở trung tâm của phần đường là dành cho xe ngựa và ở hai bên là vỉa hè dành cho người đi bộ. Để đảm bảo an toàn, vỉa hè đã được nâng cao hơn so với mặt đất và được bảo vệ bởi một hàng rào. Vào ban đêm, đèn đường chiếu sáng được bố trí ở hai bên đường, và được thắp sáng bằng ma thuật. Hơn nữa, các đội bảo vệ thường xuyên tuần tra các tuyến đường để đảm bảo sự bình yên. Tại một con đường nào đó nằm trong phạm vi của Đế quốc, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngâm nga và mỉm cười khi đang nhàn nhã tản bộ trên vỉa hè. Hắn khoảng 20 tuổi và cao khoảng 1m7. Mái tóc vàng, đôi mắt xanh dương và một làn da nâu đồng bởi phải thường xuyên tiếp xúc với nắng mặt trời, đặc điểm của hắn có thể nói là phổ biến ở khắp Đế quốc. Hắn không phải là một anh chàng đẹp mã. Nếu đặt hắn ta trong một nhóm người, chắc chắn là hắn sẽ không thể nổi bật được. Tuy nhiên, một sự quyến rũ khó tả tỏa ra từ hắn dường như rất thu hút người khác. Có thể là do nụ cười tràn đầy sinh khí trên gương mặt hắn, hoặc bởi dáng vẻ tự tin khi bước đi trên đường. Với mỗi bước đi, tiếng leng keng của kim loại mà có vẻ được tạo ra bởi các sợi xích cọ sát với nhau có thể được nghe thấy từ bên dưới lớp quần áo của hắn. Người quan sát có hiểu biết sẽ nhận ra đó là tiếng động phát ra từ bộ giáp xích. Hai thanh kiếm được gắn ở thắt lưng. Xem xét độ dài, dường như chúng là đoản kiếm. Tay cầm được bao phủ hoàn toàn bởi vòng bảo hộ, và lưỡi dao giấu trong vỏ bọc. Người ta nói là chúng chắc chắn không rẻ. Và cuối cùng, một cây chùy và một thanh yoroidoshi được cất ở sau lưng. (Note: Yoroidoshi là một biến thể của tanto, chiều dài khoảng 20 đến 22cm. Điểm khác biệt với tanto là yoroidoshi dày đến nửa inch.) Sử dụng hai loại vũ khí được xem là bình thường đối với thế giới này. Tuy nhiên, không nhiều người sử dụng ba loại vũ khí dùng để chiến đấu. Đối với một người bình thường, có vẻ hắn là mạo hiểm giả. Tuy nhiên, những người có hiểu biết sẽ đơn giản nghĩ anh là một mạo hiểm giả buộc phải đeo một miếng thẻ kim loại quanh cổ. [Worker], từ này được sử dụng để chỉ những người đã từ bỏ con đường của một mạo hiểm giả. Công việc của mạo hiểm được công hội mạo hiểm giả giao phó— nội dụng và độ khó của nhiệm vụ đã được nghiên cứu kỹ lưỡng từ trước. Chỉ những mạo hiểm giả phù hợp mới được chỉ định và cấp bậc tương ứng theo độ khó của nhiệm vụ. Nói cách khác, những công việc không được xem là phù hợp là những loại gây nguy hiểm đến người dân, hoặc vi phạm pháp luật như điều tra các nguyên liệu thực vật được sử dụng để tạo ra các loại ma túy. Những loại yêu cầu này sẽ ngay lập tức bị công hội mạo hiểm giả từ chối. Ngoài ra, công việc có thể làm hỏng cân bằng sinh thái của một khu vực cũng bị từ chối. Ví dụ như công hội mạo hiểm giả sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu liên quan đến việc tiêu diệt các loại quái vật có vai trò nhất định trong một hệ sinh thái. Điều này cũng vì lo sợ việc đó có thể dẫn đến sự sụp đổ cân bằng sinh thái trong một khu vực, và có thể dẫn đến việc lũ quái vật khác rời khỏi môi trường sống của chúng và gây thiệt hại cho các khu định cư của con người. Tuy nhiên, nếu con quái vật tự rời bỏ môi trường sống của chính nó và tiến vào lãnh thổ của con người, nó sẽ được xem là một vấn đề hoàn toàn riếng biệt. Nói cách khác, mạo hiểm giả là người bạn của công lý. Có điều, thế giới không chỉ hoạt động theo nguyên tắc đó. Bất kể thế nào, sẽ có những sẵn sàng chấp nhận làm việc với nguy cơ cao để nhận thưởng. Ngoài ra còn tồn tại những loại người chỉ đơn giản là muốn thưởng thức thú vui săn giết quái vật. Những kẻ này, khi so sánh với mạo hiểm giả đứng ngoài ánh sáng, họ sẽ ở trong bóng tối. Những “kẻ lạc lối” giữa các mạo hiểm giả. Đó là những gì mà một số người gọi họ. Tuy nhiên, không phải tất cả “Worker” đều là loại người đã đề cập trước đó. Giả sử, nếu có một cậu bé đang bị thương nặng và một nhóm mạo hiểm giả có khả năng sử dụng ma thuật trị liệu đi ngang qua, họ có được phép sự dụng ma thuật để cứu cậu bé? Câu trả lời là không. Có một quy định nghiêm cấm mạo hiểm giả sử dụng ma thuật trị liệu lên dân thường nếu không có một khoản phí nhất định được trả cho mạo hiểm giả. Điều này là do việc sử dụng rộng rãi ma thuật trị liệu đã bị những ngôi đền hạn chế, đền là nơi mà các bệnh nhân cần đến và trả một khoản phí nhất định để có được sự chữa trị. Nếu mạo hiểm giả bỏ qua hệ thống này và tự do đi khắp nơi chữa trị cho mọi người, những ngôi đền sẽ mất đi khả năng nuôi sống bản thân. Vì lẽ đó, những ngôi đền đã gây áp lực mạnh mẽ lên công hội mạo hiểm giả để thực thi quy định này. Nếu một mạo hiểm giả không thể tuân theo các quy tắc, họ có thể lựa chọn trở thành “Worker”. Tuy là điều này làm cho ngôi đền giống như những kẻ xấu, nhưng cũng không phải là không có lý do chính đáng. Do ảnh hưởng ma thuật tác động vào cuộc sống hằng ngày của người dân, ma thuật có thể được xem như một công cụ chính trị và quyền lực. Đền thờ có thể đem lại lợi ích cho người dân mà không bị kiểm soát bởi thế lực chính trị, nguồn thu nhập duy nhất mà họ nhận được là từ người dân. Đổi lại, ngôi đền được phép chữa bệnh, thanh tẩy Undead, cũng như nghiên cứu và phát triển các phương pháp chữa bệnh mới. Nếu mạo hiểm giả bỏ qua các quy định và sử dụng ma thuật trị liệu của họ một cách tự do, những ngôi đền buộc phải sa ngã, và hệ quả là tư tưởng ban đầu của họ sẽ bị lạc lối. Như vậy, cả hai bên đều có cái lý riêng. Nếu không có ánh sáng, cũng sẽ không có bóng tối. Sự tồn tại của “Worker” có thể mô tả theo cùng một cách. Đối với tiền, họ sẵn sàng bỏ qua các quy định và thường khiến cho sự việc trở thành một đống lộn xộn, tuy nhiên, cũng có những trường hợp mang lại lợi ích cho người dân, chẳng hạn như việc tạo ra các loại thuốc rẻ hơn. Như đã nói, đây là nghề của người đàn ông tên— Hekkeran Termite. “Hmm… Nên mua gì đây?” Đơn giản là có quá nhiều vật phẩm ma thuật mà Hekkeran muốn mua. Tạm thời, có lẽ anh nên ưu tiên tập trung vào các vật phẩm phòng thủ. Sau đó, đã có thêm một lý do đặc biệt làm anh muốn mua. “Trước tiên mình cần phải gửi tiền… phần còn lại sẽ được sử dụng để mua các vật phẩm cần thiết cho chuyến phiêu lưu. Eh? Trình tự sai rồi. Đầu tiên là mua các vật phẩm, và sau đó là gửi tiền con dư.” Hekkeran gãi đầu. Nếu là như thế— “Là một người đi tiên phong, mình cần phải có thêm khả năng kháng phép, có lẽ đây là lúc nên sử dụng khoản tiền tiết kiệm. Không, nếu là lý do thì đó là vì mình vẫn còn dựa vào việc chinh phục Undead rời khỏi Bình nguyên Kattse để kiếm sống, vì thế tốt hơn là mình nên mua các vật phẩm giúp tăng khả năng kháng độc, tê liệt và bệnh tật.” Trong thế giới này, vật phẩm ma thuật được đánh giá cao. Đăc biệt là thứ hữu ích trong trận chiến rất được ưa chuộng đối với mạo hiểm giả. Nếu đó là vật phẩm thượng hạng, anh chỉ đơn giản là từ bỏ ý định mua nó. Những vật phẩm hiện lên trong đầu anh lúc này cũng không phải là loại cực kỳ tốn kém gì. Tuy nhiên, đối với một người có mức thu nhập trung bình thì cần phải tiết kiệm nhiều năm mới có thể mua được. Đó là lý do tại sao anh đã dành thời gian của mình để suy nghĩ thật kỹ. Gương mặt đang nở nụ cười vui vẻ của anh đột nhiên trở nên căng thẳng khi anh nhìn thấy một nhóm hiệp sĩ đang đứng bên lề đường. Một nhóm gồm các hiệp sĩ giáp nhẹ và hiệp sĩ trọng giáp đang đứng gác tại một ngã ba đường. Do một ngôi đền thờ Tứ Đại Thần được đặt ở vùng lân cận, nên lực lượng tuần tra khu vực này là khá cao. Tuy là các hiệp sĩ sẽ không bất ngờ đặt câu hỏi với những người bình thường chỉ đơn giản là đi ngang qua, Hekkeran vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của các hiệp sĩ đang đổ dồn vào các loại vũ khí mà anh đang mang trên mình. Chuyện này chẳng đáng quan tâm đối với mạo hiểm giả, nhưng đối với “Worker” như Hekkeran, người không nhận được sự ủng hộ từ bất kỳ tổ chức hoặc người có ảnh hưởng nào, việc này chỉ đơn giản là không khôn ngoan nếu để vướng vào một cuộc xung đột với các hiệp sĩ có nhiệm vụ bảo vệ Đế quốc. Y như mong đợi, Hekkeran đi ngang qua mà không có vấp phải sự cố gì. Sau khi đối chiếu gương mặt của anh với danh sách tội phạm truy nã và không tìm thấy bất kỳ ai phù hợp, các hiệp sĩ không có thêm hành động nào nữa. Sau khi đã đi qua phạm vi của ngôi đền, cuối cùng thì anh cũng có thể cảm thấy thoải mái và đặt tầm nhìn của mình xa hơn về phía trước. Một tòa nhà lớn lọt vào tầm nhìn, và cùng với đó, âm thanh cổ vũ, một trận chiến cùng với sự khát máu. Đó là một kiến trúc độc đáo được gọi là [Grand Arena], chỉ có ở thủ đô của Đế quốc. Nó cũng là một trong những kiến trúc mang tính biểu tượng của thủ đô. Đối với Hekkeran, một người đã chứng kiến quá đủ cảnh đổ máu trong khi làm việc và không hề quan tâm đến cờ bạc, đấu trường là một nơi không hề có ý nghĩa đối với anh. Tuy nhiên, đối với người dân của thủ đô thì đây là một trong những tiết mục giải trí mà họ thích nhất. Thậm chí là khi anh đang đi, tiếng cổ vũ vẫn có thể nghe được rõ ràng. Dường như đấu trường đã hoàn toàn chật kín người xem. “Là trận chung kết sao? Sự phấn khích đã được đẩy lên đỉnh điểm.” Trong quá khứ, Hekkeran đã dẫn nhóm “Worker” của mình tiến vào một đấu trường, nơi mà họ phải liên tục chiến đấu với lũ quái vật. Bởi vì những con quái vật không chịu bỏ cuộc, thua đồng nghĩa với cái chết. Tất nhiên, cho dù có là trận chiến giữa con người với nhau đi nữa thì vẫn sẽ có thương vong. Một ngày thông thường tại đấu trường, rất hiếm khi chỉ có một người chết. Nếu một điều gì đó giống như thế thật sự xảy ra, áp lực từ phía khán giả cũng đã đủ mạnh để giết chết một ai đó, kể từ khi các sự kiện với nhiều người chết trở nên phổ biến. Hiện tại đang diễn ra một trong những giải có tỷ lệ thương vong cao nhất, [The Grand Combat Tournament]. Hekkeran nhún vai. Anh hoàn toàn không để tâm đến việc nhìn thấy những cảnh đổ máu diễn ra, và cũng không có ý định đến những nơi đó. Tuy nhiên, các sự kiện diễn ra trong đấu trường luôn là chủ đề nóng nhất mà người ta hay nói đến. Do đó, luôn có lý do để đến đây. Mình không có kế hoạch nào cho ngày hôm nay, khi quay trở lại có lẽ mình nên kể cho họ một vài chi tiết. Có vẻ như trận chiến diễn ra hôm nay khá hấp dẫn. Trong khi cố gắng ghi nhớ dự định mà mình muốn làm, Hekkeran đi về phía một khu vức có nhiều cửa hàng. Ngay sau đó, anh đã trông thấy những dấu hiệu quên thuộc rồi thốt lên [The Singing Apple Pavilion]. Cửa hàng được cho là khởi nghiệp từ việc thu thập các nghệ sĩ cùng với nhạc cụ được làm từ gỗ của cây táo, nhưng bây giờ thì nó hoạt động như một quán bar và nhà trọ. Từ bên ngoài, nơi này nhìn có vẻ hơi lỗi thời, nhưng nội thất bên trong lại rất ngăn nắp và mọi thứ được bảo dưỡng rất tốt. Cửa sổ đóng kín ngăn không khí lạnh đi vào, sàn nhà sạch sẽ bóng loáng. Chất lượng của cửa hàng thật sự cao nhưng không quá tốn kém. Đối với Hekkeran và đồng đội của anh, không, đối với đa số “Worker” mà nói, không thể nghi ngờ cửa hàng này là nhà trọ tốt nhất cho họ. Tuy vậy nơi này không thể so sánh với nhà trọ hàng đầu trong Đế quốc, là nơi thích hợp hơn cho mạo hiểm giả— những người đứng trên vũ đài quần chúng. Thứ nhất, công việc dành cho “Worker” thường theo mục đích cá nhân. Một khách sạn bắt mắt chốn đông người không phải nơi thuận tiện cho một ai đó đưa ra yêu câu với các “Worker”. Nhưng đồng thời, họ không hẳn là lúc nào gặp gỡ và tiến hành làm ăn tại những địa điểm mờ ám. Kế tiếp là chỗ ở cho các “Worker” ở lại cùng lúc là rất cần thiết. Ví dụ như nhà trọ [The Singing Apple Pavilion], một nơi cực kỳ kín đáo và là nơi khách hàng có thể thảo luận những chuyện riêng tư, là địa điểm lý tưởng đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng. Bởi một thực tế là “Worker” không có được sự hỗ trợ từ một tổ chức như công hội mạo hiểm giả, khách hàng có yêu cầu phải tự tìm kiếm một nhóm “Worker” cho riêng họ. Sẽ rất phiền phức cho mọi người nếu những “Worker” trọ lại ở những nơi khác nhau. Hơn nữa, từ góc độ của “Worker”, ở gần nhau sẽ mang lại một cảm giác thân thiết, cũng như lợi ích từ việc tránh các xung đột không cần thiết. Và cuối cùng nhưng cũng không kém— chắc là lý do quan trọng nhất— các món ăn ở đây thật sự rất ngon. Trong khi ngĩ về bữa ăn tối nay, Hekkeran mở cánh cửa vào nhà trọ. Nếu bữa tối là món [pork stew] yêu thích của anh, anh sẽ rất hạnh phúc. Bước vào với những suy nghĩ như vậy, những lời mà anh nghe thấy không phải thông dụng như “mừng trở về” hay “công việc tốt chứ” mà anh kỳ vọng nhưng.. “—Ta đã nói rồi! Ta không biết!” “Không, không, ngay cả khi ngươi có nói thế…” “Ta không phải là người giám hộ hoặc thân nhân của cô bé đó. Cô ta ở đâu thì làm sao mà ta biết được.” “Không phải hai người là đồng đội sao? Không phải chỉ đơn giản nói là ‘ta không biết’ như một câu trả lời và rời đi. Dù sao thì đó cũng là công việc của tôi.” Tại tầng đầu tiên của quán trọ, ở trung tâm của khu vực ăn uống, một người đàn ông và một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào nhau. Hekkeran nhận ra người phụ nữ đó. Tuy ánh mắt hết sức dữ tợn, nhưng nổi bật nhất là đôi tai dài hơn tai của một người bình thường. Điều đó cho thấy, tai của cô bằng khoảng một nửa tai của loài Elf điển hình. Đúng thế, chủng tộc của cô là bán Elf. Elf thường có thân hình mảnh mai hơn khi so sánh với con người. Dường như người phụ nữ này cũng đã thừa hưởng đặc điểm này. Cả cơ thể cô đều rất mảnh mai, thon gọn bất kể là khu vực quanh vùng ngực hoặc eo, hoàn toàn không có một đường cong nào trên cơ thể của cô. Cô ấy phẳng như sân bay Nội Bài. Nhìn từ xa, sẽ không quá ngạc nhiên nếu mọi người có lầm tưởng cô ấy là một người đàn ông. Mặc bộ giáp da gọn gàng, cô không có trang bị cung tên như bình thường, vũ khí duy nhất của cô trong lúc này là con dao găm giắt bên hông. Tên của cô là Imina, và là một trong những đồng đội của Hekkeran. Tuy nhiên, Hekkeran không quen biết với người đàn ông hiện đang tranh cãi với Imina. Tuy là hắn xuất hiện trong cái bộ dạng muốn nịnh nọt Imina bằng cách hạ thấp đầu, thế nhưng trong đôi mắt của hắn hoàn toàn không có sự chân thành. Chỉ có sự ghê tởm. Ít nhất cho đến lúc này, hắn vẫn cố giữ một thái độ lịch sự. Cánh tay và ngực của gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Sự xuất hiện của hắn có thể làm bất cứ ai đứng trước mặt hắn phải để cho hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn. Trong khi hắn không có vẻ gì là loại người dựa vào bạo lực để làm những điều mình muốn, Imina vẫn đủ khả năng xử lý hắn nếu hắn làm quá. Mặc dù nhìn Imina không giống một người mạnh mẽ, sâu trong cơ thể cô là sức mạnh tiềm ẩn đủ để chăm sóc những tên côn đồ chỉ biết dựa vào sức mạnh cơ bắp. “Không phải là ta đã nói ngay từ đầu sao?” Nhận thấy giọng nói của Imina đã trở nên căng thẳng hơn, Hekkeran vội xen vào. “Chuyện gì thế, Imina?” Nghe thấy âm thanh của một giọng nói quen thuộc, Imina quay lại và kinh ngạc khi nhìn thấy Hekkeran. Đối với một [Ranger] như Imina, một người xuất sắc trong việc cảm nhận và nhận thức về môi trường xung quanh, không phát giác cách thức Hekkeran tiếp cận từ sớm đủ cho thấy sự phân tâm của cô. “… Thằng quái nào đây?” Gã đàn ông đặt câu hỏi khi đang bị Hekkeran xem là một kẻ xâm nhập. Sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, Hekkeran cảm thấy bầu không khí giữa họ như đang trên bờ vực của sự xung đột. Có điều, đối với một người đã sống sót qua vô số lần lăn lộn giữa lần ranh của sự sống và cái chết như Hekkeran, ánh mắt của hắn cũng không khác gì cái nhìn dữ dội của những con quái vật hung bạo. “… Đây là thủ lĩnh của nhóm chúng tôi.” “… Oooh, ra đây là Hekkeran Termite-san lừng danh đó sao.” Hekkeran cảm thấy ghê tởm với thái độ thay đổi đột ngột của hắn. Mặc dù Hekkeran không biết mục đích đằng sau chuyến viếng thăm của người đàn ông này, nếu hắn bằng cách nào đó đã để ý đến nhóm của Hekkeran khi đến cứ điểm của họ— nhà trọ— khả năng hắn không nhận ra Hekkeran là bằng không. Cớ lẽ sự căng thẳng trong lời nói ban nãy là để lường mức độ mà Hekkeran xét đến. Nếu Hekkeran để lộ dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ nhất của sự yếu đuối, có lẽ gã đàn ông này sẽ tiếp tục bằng những lời lẽ đe dọa. Trong giới “Worker” hoặc mạo hiểm giả, luôn luôn có những người có khả năng giết quái vật nhưng lại hèn yếu với con người. Ngay cả sau đó, hầu hết điều họ sẽ là nhường một bước, nhưng nếu mọi thứ bị đẩy đi quá xa, nó chắc chắn sẽ kết thúc trong bể máu. Mặc dù chỉ mới gặp nhau, anh ta lại như đã… anh chàng này… chắc chắn là cái loại mà mình không nên tiếp chuyện. Có một sự thật là điều này giống như những phương pháp thường được sử dụng trong đàm phán, đó là một phương pháp mà Hekkeran không thích. Anh sẽ có thiện cảm hơn nếu bên kia trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thay vì đi lòng vòng. “… Ngươi có thể yên lặng một chút được không? Ở đây là quán trọ, và ngươi đang làm phiền người khác. Ta sẽ thấy tốt hơn nếu ngươi chịu im lặng một chút.” Tuy là anh nói thế, hoàn toàn không có một người khách nào ở gần. Tất cả mọi người đã đi đâu? Đó không phải là do muốn giấu mình, các vị khách trong quán trọ này đã quá quen với cách thức trò chuyện này bởi vì phần lớn người ở đây là “Worker”. Tuy nhiên, đây thật sự là chuyện hiếm thấy khi mà nơi này lại không có người. Hekkeran trừng mắt nhìn gã đàn ông bằng một sức mạnh tương đương với một mạo hiểm giả cấp Mithril. Phải đối mặt với một con quái vật, hắn chùn xuống. “Tôi—tôi… tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó, thật mà.” Sau khi cố kiểm soát giọng nói của mình bình tĩnh trở lại, hắn cố gắng nói chuyện một lần nữa. Tuy nhiên, hắn ngay lập tức trở nên im lặng một lần nữa khi bắp gặp cái nhìn trừng trừng của Hekkeran. Xét theo phản ứng của hắn, quá rõ ràng để biết gã đàn ông thường làm công việc này, nơi bạo lực là quá thông dụng. Anh chàng này đến đây để làm gì? Mặc dù công việc mà nhóm Hekkeran thực hiện là làm ăn phi pháp, anh không nhận ra người đàn ông này, và Hekkeran cũng không biết lý do tại sao hắn ta lại được gửi tới đây. Hắn chỉ đơn giản là không hợp với hình dáng của một người có yêu cầu. Điều này làm Hekkeran cảm thấy phiền lòng, ánh mắt của anh cũng nhẹ đi và trực tiếp hỏi người đàn ông. “… Thế lý do ngươi đến đây là gì?” “Về chuyện đó, tôi đang tìm một người mà Termite-san cũng biết, là Furt-san.” Nghe thấy cái tên Furt, hình ảnh của một người xuất hiện trong tâm trí anh. Ngay cả vậy, thật khó để tưởng tượng là cô ấy có liên hệ với tên này. Đó là kết luận của Hekkeran. “Arche? Có chuyện gì với cô ấy sao?” “Arche… Ah! Đúng là vậy. Tôi có chút nhầm lẫn, chúng ta đang nói về Furt-san, Arche Eeb Rile Furt-san.” “Và!? Có chuyện gì xãy ra với Arche? “Không, không, tôi chỉ muốn thảo luận vài chuyện với cô ấy… Nội dung của nó là vấn đề cá nhân, đó là lý do tại sao tôi muốn biết khi nào cô ấy trở lại.” “Làm sao ta biết.” Hekkeran mạnh miệng đáp lại. Đối với một kẻ không bao giờ thành thật khi nói chuyện, hắn đã phải sửng sốt trong lúc bởi những lời của Hekkeran. “Nếu đã như vậy, cuộc nói chuyện nên kết thúc tại đây.” “Không— không còn cách nào khác. Nếu đã là như vậy, tôi sẽ chờ ở đây một lát.” “Bấm nút biến cho anh.” Hekkeran chỉ vào lối vào của quán trọ với chiếc cằm của anh. Thái độ của Hekkeran khiến gã hắn phải ấp úng lần nữa. “Ta sẽ nói rõ luôn, ta không thích ngươi. Ta chỉ đơn giản là không chịu được một kẻ như ngươi ở trong tầm mắt của ta.” “Nhưng đây là quán rượu mà, tôi có thể…” “Ah, đúng rồi, phải không? Khu vực này đúng là quán rượu. Nhưng đừng quên điều này, ở đây cũng là nơi của những kẻ say thích đánh nhau,” Hekkeran mỉm cười với gã đàn ông. “ Nhưng đừng quá lo lắng. Thư giãn đi, thậm chí ngươi có bị thương nghiêm trọng, chúng ta có một [Priest] có khả năng sử dụng ma thuật trị liệu ở đây, người đó có thể chữa trị cho ngươi. Miễn là người trả một cái giá hợp lý, thế đó.” “Chúng ta không thể giúp đỡ cho người mà không phải tính phí. Nếu không, ngôi đền hẳn sẽ rất khó chịu. Chúng ta chắc chắn không muốn thu hút bất kỳ một tên sát thủ nào được gửi đến từ phía đền thờ.” Imina nói. Một nụ cười hiện trên gương mặt cô. “Vâng, ít nhất chúng ta sẽ giảm giá cho ngươi. Hãy nhớ cảm ơn ta vì điều đó, được chứ anh bạn?” “—Và đó là những gì sẽ xãy ra.” “Các người muốn đe dọa—“ Lời nói của người gã ông dừng lại giữa chừng, vì hắn đã thấy sự thay đổi đáng kể trên gương mặt của Hekkeran. Hekkeran bước một bước về phía trước, cho đến khi khoảng cách khuôn mặt giữa họ là một nắm tay. “Hah?! Đe dọa? Ai đe dọa chứ? Sẽ là một bất ngờ lớn nếu có đánh nhau? Cái quái gì thế, ta chỉ đang cho ngươi một về khuyên tốt về một cuộc sống khỏe mạnh và lâu dài, và ngươi nói là ta đang đe dọa? Ngươi đang thèm đòn à?” Dáng vẻ hiện tại của Hekkeran là một cái gì đó mà chỉ những người đối mặt với cái chết mới có. Đối mặt với áp lực tỏa ra từ Hekkeran, gã đàn ông lùi lại một bước. Hắn tặc lưỡi một cái và sau đó miễn cường đi về cửa ra vào. Tuy là hắn muốn che giấu sự sợ hãi của bản thân, nhìn vào lưng hắn thì nó đã xác nhận tất cả. Khi tiến đến cửa ra vào, hắn quay lại và hét vào mặt Hekkeran và Imina lần cuối. “Nói với con nhãi của gia tộc Furt! Nói cho nó biết là thời hạn đang đến gần!” “Hah?!” Nghe thấy âm thanh đáp lại một cách khó chịu của Hekkeran, gã đàn ông vội vã rời đi. Ngay sau khi gã đàn ông biến mất, biểu cảm của Hekkeran nhanh chóng bình thường trở lại. Sự thay đổi đột ngột này đủ làm cho người ta nghĩ rằng toàn bộ cảnh tượng vừa nãy chỉ là một màn trình diễn. Và sau đó, Imina vỗ tay, như thể anh đã thật sự đã có một màn trình diễn tuyệt vời. “Vậy, đã có chuyện gì?” “Tôi không biết. Hắn cũng nói với tôi những chuyện như đã nói với anh.” Hekkeran ôm đầu trong thất bại. “Chỉ cần chờ và nghe nó từ Arche khi cô ấy quay về vậy.” “… Có điều, không phải là tốt nếu chúng ta can thiệp quá sâu vào chuyện của người khác.” “Tốt thôi, những gì anh nói là đúng, dù sao anh vẫn là thủ lĩnh mà. Làm tốt nhất nhé!” “Trong trường hợp này, tôi sẽ sử dụng quyền lực của mình như một thủ lĩnh ra lệnh cho cô đi hỏi về chuyện này. Sẽ tốt hơn nếu nếu một đồng đội nữ hỏi cô bạn mình về chuyện đó, cô có nghĩ vậy không?” “Thôi nào, cho tôi xin, tôi cũng không muốn hỏi đâu.” Cả hai người mỉm cười với nhau. Có một vài quy tắc chung giữa mạo hiểm giả và “Worker”, có những điều chỉ đơn giản là không được làm. Việc thứ nhất là tìm hiểu về quá khứ của đồng đội. Thứ hai là đòi hỏi quá nhiều. Trong trường hợp của quy tắc thứ hai, đến một mức độ nào đó, đòi hỏi quá nhiều là không thể tránh khỏi bởi một thực tế là có nhiều người chọn làm “worker” vì lợi ích cá nhân. Tuy nhiên, cũng có một giới hạn. Quá nhiều sự đòi hỏi sẽ làm mất tính đoàn kết trong một nhóm. Ví dụ, tin tưởng một người đồng đội luôn phàn nàn về vấn đề tiền bạc là rất khó khăn. Dựa lưng mình vào đồng đội trong thời điểm nguy hiểm là một phần cơ bản của tình đồng đội và sự đoàn kết. Do vậy, tất cả các nhóm cần một sự tín nhiệm tối thiểu dành cho nhau. Nhưng bạn sẽ tin tưởng với một kẻ tham lam đến mức nào khi mà bạn nhận một công việc rủi ro cao, công việc có tiền thưởng cao? Hiện tại, chuyện này dường như có liên quan đến Arche, và nó sẽ ảnh hưởng đến độ tín nhiệm của cô. Đó chỉ đơn giản là không phải một vấn đề có thể dễ dàng bỏ qua. Trong suốt quá trình làm việc, họ sẽ đặt mạng sống của bản thân vào tay của nhau. Vì vậy họ không có đủ khả năng để làm việc cùng nhau khi có sự nghi ngờ dù là nhỏ nhất. Hekkeran lắc đầu trong khi lộ ra vẻ miễn cưỡng trên gương mặt mình. “Thật chả còn cách nào khác. Tôi sẽ hỏi khi cô ấy quay trở lại.” “Trông cậy vào anh đó~.” Hekkeran chớp mắt với Imina, người đang mỉm cười và vẫy tay, và nói: “Đừng nghĩ là mình có thể thoát. Cô cũng phải cùng tôi đi nói chuyện với cô ấy.” “Eh, ehhhh…” Mặc dù Imina rõ ràng là muốn từ chối, cô đã từ bỏ ngay khi nhìn thấy sự quyết tâm trên khuôn mặt của Hekkeran. “Oh tốt thôi, chả còn cách nào khác. Hy vọng là không có chuyện gì quá lớn…” “Dù sao thì Arche đi đâu rồi?” “Eh? Ah, cô ấy đi thu thập thông tin cho công việc.” “Không phải là Rob và tôi sẽ làm sao?” Sau khi trở về từ Bĩnh nguyên Kattse, họ nhận được thêm một khoản hoa hồng, với các điều khoản hậu hĩnh do tính chất của công việc. Như vậy, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho công việc của mình. Ban đầu nó được giao cho Roberdyck, người thích hợp nhất để lãnh việc này, tìm hiểu thông tin của người ủy thác cũng như các khoảng bồi thường. Hekkeran đến văn phòng hành chính của Đế quốc để lấy khoảng thanh toán cho việc chinh phục Undead của họ— tất cả công việc có liên quan đến việc tiêu diệt Undead tại Bình Giã Kattse được xem là công việc quốc gia trong Đế quốc— và tại cùng một thời điểm, sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để thu thập thông tin tương tự như Roberdyck. Imina và Arche nên đợi ở quán trọ. “Không phải là chỉ có vậy. Rob cần giúp đỡ trong việc điều tra lịch sử và thông tin xung quanh khu vực hoạt động.” Hekkeran gật đầu, với một ánh nhìn như chợt hiểu ra vấn đề. Mặc dù Arche đã không còn học tại học viện ma thuật hoàng gia, nhưng có lẽ cô vẫn còn giữ một số liên lạc ở đó. Cô sẽ phù hợp hơn trong việc thu thập thông tin liên quan đến học thuật và cô có thể ghé qua hiệp hôi ma thuật để tìm thêm tài liệu bổ sung. “Đó là lý do tại sao cô ấy lại đi cùng. Rob cũng khá am hiểu, và có quan hệ với các ngôi đền. Mà chuyện đó, thế nào rồi?” Hekkeran phát ra tiếng động khi ngồi xuống ghế, và lên tiếng. “Mặc dù yêu cầu được chỉ định cho “worker”, nội dung của công việc không phải là xấu. Lý do tại sao họ lại thuê “worker” trong thời gian này có lẽ là vì vị trí tác nghiệp là một nơi mà mạo hiểm giả không thể đến. Tuy nhiên, giống như khách hàng đã nói, có vẻ như phía họ cũng đã liên hệ với các nhóm khác.” “Chúng thật sự phải hợp tác với các nhóm khác sao? Kể cả khi họ nói người ta đã phát hiện ra một tàn tích mà chưa có ai đặt chân đến, họ sẵn sàng đầu tư nhiều thế này mà không có bất kỳ một lợi ích nhất định nào sao…” “Anh chàng Greeham— từ một đội khác mà tôi đã tiếp xúc— cũng nói điều tương tự. Nhưng cuối cùng, “Heavy Masher” dường như đã chấp nhận và đang chuẩn bị. Nếu chúng ta không đưa ra quyết định vào ngày mai, mọi thứ có thể trở nên rắc rối.” Đến giờ, nhóm của Hekkeran cũng chỉ mới nghe qua nội dung trong yêu cầu, và họ vẫn chưa chấp nhận nó. Mặc dù họ đã hứa là sẽ cho khách hàng một câu trả lời vào ngày mai, nếu họ chấp nhận, họ sẽ phải chuẩn bị ngay từ lúc này. “Và sau đó, còn điều gì khác đi kèm trong thời điểm quan trong này… hai người đã có liên hệ nào chưa?” “Chúng ta không loại trừ khả năng có nhóm khác muốn làm một cú đổi đời với chuyện này, tôi nghĩ là chúng ta vẫn nên chời đợi và lắng nghe ý kiến từ Arche trước khi quyết định. Nếu nó thật sự là âm mưu được sắp đặt sẵn bởi một nhóm khác, chúng ta sẽ rút lui hoặc nhận lời?” “Tất nhiên, chúng ta sẽ tham gia. Nếu họ có kế hoạch cho một cuộc chiến, chúng ta sẽ cho chúng một trận đau đớn cho đến khi không còn ai dám gây hấn với chúng ta nữa, đến khi chúng ta nhổ hết từng cái răng của bọn chúng.” “Quá khích rồi đó.” Tuy bên ngoài Imina có vẻ gay gắt, Hekkeran cũng nghĩ rằng phương pháp của cô là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Từ chối một thỏa thuận cũng không phải là chuyện gì lớn lao, tuy nhiên danh tiếng của họ sẽ giảm sút nếu họ rút lui. Đánh mất uy tín là việc mà những người trong giới “worker” muốn tránh nhất. Cùng lúc với quyết tâm đang rực cháy trong đôi mắt của Hekkeran, âm thanh cót két của cánh cửa vọng đến từ lối vào. Có hai người bước vào quán trọ. “—Về nhà rồi!” “Chúng tôi về rồi đây!” Tiếng nói đầu tiếng có phần trong trẻo thuộc về một cô gái, một thoáng sau đó là tiếng nói của một người đàn ông trầm thấp. Việc ngập ngừng trong chốc lát này đến từ sự do dự của việc che giấu giọng nói thánh thót của cô bạn đồng hành. Cô gái bước vào không phải là quá mảnh mai. Dùng từ “thiếu nữ kiều diễm” mô tả cô là thích hợp nhất. Độ khoảng 15-17 tuổi, cô gái sở hữu một vẻ mặt thanh tú và mái tóc dài ngang vai. Cô mang một vẻ đẹp thanh lịch, nhưng khi nhìn kỹ, cô cũng tạo cho người khác ấn tượng về một con búp bê vô hồn. Trên tay cô cầm một cây gậy bằng sắt có độ dài tương đương với chiều cao của cô. Bề mặt của cây gậy được bao phủ bằng các ký hiệu và chữ viết cổ xưa. Cô mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thềnh, và theo đó, là quần áo cứng cáp cho thấy có sự phòng hộ. Cô rõ ràng là một magic caster. Một người đàn ông toàn mặc giáp— tuy là ông không có đội mũ giáp— và trên bộ giáp của ông là chiếc áo khoác ngoài có thêu biểu tượng thập tự đỏ. Một cái chùy sao băng đeo bên hông, và một chiếc vòng quanh cổ có mặt như biểu tượng thêu trên áo. Với một kiểu tóc được cắt tỉa gọn gàng và bộ râu được tỉa nhọn, tạo ấn tượng về một người đàn ông thành thật. vẻ ngoài khôn ngoan, tuổi của ông độ khoảng 30. Là hai đồng đội mà Hekkeran đang chờ đợi, Arche Eeb Rile Furt và Roberdyck Goltron. “Ooh, mừng trở về!” Chuyện này có thể được xem là một thời điểm tốt hay xấu? Hekkeran suy nghĩ khi quay lại chào mừng họ bằng một giọng nói nghiêm nghị. “Có chuyện gì sao? Có chuyện gì xảy ra với hai người à?” Roberdyck nói bằng một giọng điệu mà không thể hiện bất kỳ thái độ bề trên nào với hai người họ. Một trong những nguyên nhân là do sự lựa chọn cá nhân, nguyên nhân còn lại là sự bình đẳng giữa các “worker”. “Kh—không có gì.” “Đ-đúng thế. Cũng như Hekkeran nói.” Arche và Roberdyck nhìn hai người họ và vẫy tay phủ nhận. “Umm, nói đến chuyện này, đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta nên đi qua đó nhỉ?” Chấm dứt cử chỉ đùa giỡn, một biểu hiện nghiêm túc trên gương mặt Hekkeran khi anh chỉ về phía chiếc bàn tròn ở đằng sau khu vực quán rượu. “Trước đó, err. Về đồ uống— ne~, Imina. Ông chủ đâu rồi?” “…Ra ngoài mua đồ rồi. Tôi đã xem qua chỗ của ông ta.” “Thật sao? Vậy thì chúng ta nên làm gì? Tôi có nên vô tình lấy ra một hoặc hai chai không?”“—Tôi không uống rượu.” “Ah, tôi cũng thế, cảm ơn.” “… Chắc chứ? Nếu đã là vậy… hãy bắt đầu cuộc họp của [Foresight].” Vẻ thoải mái trên gương mặt của các thành viên đã biến mất. Đồng thời, họ ép trọng lượng cơ thể lên bàn, đưa mọi người lại gần nhau hơn. Mặc dù không có bất kỳ người khách nào vào lúc này, loại hành vi này đã trở thành một thói quen của họ. “Đầu tiên, tôi muốn xác nhận nội dung của yêu cầu.” Khi đã đảm bảo không có sự chú ý của người khác, Hekkeran tiếp tục. Giọng điệu và biểu hiện của anh đã hoàn toàn khác trước. Là người lãnh đạo của nhóm, đó là cần thiết để anh hành động một cách nghiêm túc và duy trì phẩm chất của mình trong hoàn cảnh này, điều mà một người lãnh đạo thường làm. “Khách hàng lần này là Bá Tước Femel. Nội dung của yêu cầu lần này là thăm dò một di tích cổ— nhiều khả năng hầm mộ này được phát hiện trong lãnh thổ Vương quốc. Thù lao bao gồm tiền cọc là 200, và sau khi hoàn thành được thêm 150. Chất lượng hợp đồng và tổng số tiền thù lao cũng như phần thưởng lần này là vô cùng cao. Chưa kể đến sẽ có thêm tiền thưởng khi kết thúc dựa vào kết quả của cuộc điều tra. Tất cả vật phẩm ma thuật tìm được trong quá trình điều tra sẽ thuộc Earl; tuy nhiên, người phát hiện sẽ được nhận một khoản tiền thưởng thêm bằng một nửa giá trị của vật phẩm ma thuật tìm được. Đối với những thứ như đá quý, kim loại quý, tác phẩm nghệ thuật và những bảo vật khác, sau khi giá trị của chúng được thẩm định, một nửa số tiền sẽ được trao cho người phát hiện. Ngoài ra, họ cũng đã liên hệ với các nhóm “worker” khác. Căn cứ và các sự kiện có thể xảy ra, việc này rất có thể sẽ thành một hoạt động nhóm— thế đấy, tôi nghĩ mình đã nói xong.” Sau khi chia sẻ những thông tin mà anh thu được với Arche và Roberdyck, Hekkeran quay lại nội dung cuộc họp. “Thời gian tối đa là ba ngày. Mục đích chính là khám phá bên trong lăng mộ. Phần quan trọng cần lưu ý là rất có thể chúng ta sẽ gặp phải quái vật trong quá trình điều tra, và chủng loại mà chúng ta phải đối đầu là chưa được biết. Nhìn từ bề ngoài, yêu cầu này dường như chỉ là một cuộc điều tra đơn giản.” Việc quái vật xuất hiện tại các di tích bỏ phế ở vùng ngoại ô trong nền văn minh con người như xào huyệt của chúng là hết sức bình thường. Như vậy, cái nhiệm vụ “điều tra” này có mức thù lao lớn cũng không có gì lạ. “Yếu tố quan trọng nhất trong yêu cầu này là có vẻ như lăng mộ vẫn chưa được ai khám phá.” Khoảnh khắc câu nói được nói ra, bầu không khí xung quanh nhóm đã thay đổi. Hai trăm năm trước, trong thời đại bạo loạn của Ma thần, đã có nhiều quốc gia rơi vào cảnh diệt vong. Không chỉ có những quốc gia là bị hủy diệt, kể cả các quốc gia của Bán nhân loại và các loài dị hình khác cũng rơi vào cảnh diệt vong. Những tàn tích của một nền văn minh thông thường sẽ chứa đựng nhiều báu vật vô giá— khả năng tìm thấy các vật phẩm ma thuật cũng rất cao. Việc tìm kiếm kho báu là một giấc mơ chung của cả mạo hiểm giả và [worker]. Vì vậy, một tàn tích chưa được khám phá là một điều gì đó mà giới mạo hiểm giả và [worker] luôn khao khát tìm kiếm. Và đột nhiên, nó đã ở ngay trước mắt họ. Sau khi xác nhận sự phấn khích trong mắt đồng đội của mình, Hekkeran chuyển ánh mắt sang hai người đã ra ngoài thu thập thông tin. “Cuối cùng, vật dụng cần thiết cho chuyến đi và địa điểm tất cả sẽ do Bá Tước lo liệu. Đó là tất cả thông tin mà tôi thu thập được. Tiếp theo, Arche và Roberdyck, kết quả điều tra của hai người thì sao.” “—Về chuyện đó, tôi sẽ bắt đầu. Chỗ đứng của Bá Tước Femel trong cung điện không tốt lắm. Có tin đồn là hoàng đế khát máu đã lạnh nhạt với hắn. Ngoài ra, từ những gì mà tôi thu thập được, có vẻ như hắn không phải làm vì tiền.” “Về phần tàn tích được phát hiện trong lãnh thổ Vương quốc, cả tôi và Arhce-san đã cố gắng nghiên cứu lịch sử của các nền văn mình trước đây. Cho đến giờ, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào nói về thành phố cổ đại được xây dựng gần vị trí lăng mộ được phát hiện. Nếu đó thật sự là một lăng mộ, chúng ta có lẽ đã tìm ra manh mối được ghi chép trong cuốn sách… thật sự mà nói thì, tôi không tài nào tìm được lý do tại sao lại có một lăng mô được xây dựng tại đó. Chỉ có một vài ngôi làng nhỏ nằm gần khu vực này, có lẽ sẽ tốt hơn nếu ta thu thập thông tin ở đó?” “Chuyện đó là không thể. Chúng ta đã được lệnh là phải giữ việc này càng bí mật càng tốt. Khách hàng muốn ít người biết nhất có thể, nói cách khác, chúng ta không nên làm bất cứ điều gì không cần thiết.” “—Dĩ nhiên, khu vực này thuộc về Vương quốc. Nếu mọi thứ được tiếp xúc, chúng ta sẽ tự đặt dấu chấm hết cho mình bằng việc trở thành kẻ thù của Vương quốc và gia tộc Vaiself.” Khám phá tàn tích được phát hiện tại một quốc gia khác, loại công việc nằm trên lằn ranh bất hợp pháp thế này là lý do tại sao [worker] được lựa chọn thay vì mạo hiểm giả. “Nói cách khác, việc chúng ta làm vẫn là dơ bẩn như cũ?” “Tuy là có thể hiểu như vậy, ít nhất thì cũng nói tế nhị một chút chứ.” “Đúng vậy. Nếu một [worker] của Đế quốc bị bắt trong lãnh thổ Vương quốc, Bá Tước chắc chắn sẽ bị kéo xuống cùng với chúng ta.” “Chuyện này mang chúng ta đến với vấn đề chính.” “Thông tin phát hiện ra tàn tích này đến từ đâu?” “Um. Không lạ lắm nghĩ về điều này, thật kỳ lạ.” “Vậy sao? Không phải tàn tích nằm khá gần với rừng đại ngàn Tove sao? Có lẽ nó được phát hiện trong quá trình khai phá.” “—Rõ kỳ quái. Hãy nhìn xem.” Arche mở bàn đồ ra và chỉ về phía một điểm tròn. “Mặc dù chi tiết không được rõ ràng, nhưng những điểm này…” Quét ngón tay bé nhỏ của mình dọc theo bản đồ, Arche chỉ vào mục tiêu của họ. “—Ngoài ra còn một ngôi làng nằm ở đây. Nhưng quy mô của nó thật sự nhỏ. Có lẽ tốt hơn nếu gọi nơi đây là thôn trang. Tôi không tin là một ngôi làng như thế này lại đủ khả năng khai phá khu rừng.” “Đúng thật là vậy. Khả năng ngôi làng trong lúc khai phá phát hiện được là rất thấp. Đặc biệt là khu rừng lại là nơi sinh sống của những con quái vật nguy hiểm… Việc này rất có khả năng là được thực hiện như là một dự án của Vương quốc, nhưng tôi không nhìn thấy một lý do nào để họ khai quật một phần của khu rừng. Sau cùng thì thông tin của chúng ta vẫn còn rất hạn hẹp.” Bốn người họ rơi vào tình cảnh khó khăn. Họ có nên chấp nhận yêu cầu? Không giống như mạo hiểm giả, những người có sự ủng hộ của toàn bộ công hội, điều tra chính xác tất cả các chi tiết liên quan đến công việc được yêu cầu trước khi quyết định là một việc hoàn toàn cần thiết đối với [worker]. Đầu tiên, họ phải điều tra kỹ lưỡng lai lịch của khách hàng và mối quan hệ của người đó, sau đó là về vị trí làm việc. Cuối cùng, dựa vào các thông tin thu thập được từ các mô tả về công việc, rồi quyết định có nên chấp nhận hay không. Ngay cả khi đã thực hiện tất cả những điều trên, đôi khi nó vẫn còn chưa đủ. Nếu một người không đủ khả năng để đảm nhận công việc, người đó nên từ bỏ con đường làm [worker]. Không cần phải bận tâm với phần thù lao hậu hĩnh từ công việc, sẽ tốt hơn nếu lựa chọn từ chối khi mà bạn không thể rửa sạch những vết nhơ đã nhuộm đầy đôi bàn tay bạn. “…Tôi đã xác nhận khoản thù lao, khoản tiền này được trả như là tiền cọc—.” Hekkeran đặt một tấm thẻ kim loại lên mặt bàn. Bề mặt của nó được khắc với vố số nét chạm khắc nhỏ và chữ cổ khác nhau. Tuy là anh được trao cho tấm thẻ kim loại, anh sẽ phải trả lại nếu như từ chối yêu cầu. “Tôi đã kiểm tra thứ này với ngân hàng Đế quốc. Số tiền đã được ghi vào tài khoản của tôi, và có thể chuyển thành tiền mặt bất cứ lúc nào.” Tấm thẻ kim loại là một loại bảo lãnh được sử dụng bởi ngân hàng Đế quốc, có vai trò tương tự như chi phiếu. Để ngăn chặn việc làm giả, tấm thẻ được làm rất tỉ mỹ và tinh vi. Mặc dù quá trình chế tác rất dài, và chắc chắn sẽ phải chịu một khoảng phí bổ sung cho người sử dụng, thế nhưng ưu điểm là vượt xa so với nhược điểm. Ở các quốc gia khác, loại hình này thường được xử lý bởi công hội mạo hiểm giả; tuy nhiên tấm thẻ kim loại được sử dụng trong Đế quốc được bảo đảm bởi chính Đế quốc. “Từ bề ngoài của công việc, đây không giống một cái bẫy… Tôi thấy họ rất nghiêm túc khi trả tiền đặt cọc.” Nếu đây là một cái bẫy, không cần thiết phải trả một số tiền lớn đến như vậy. Tuy nhiên, điều này chỉ đúng cho một ai đó nghĩ theo hướng đó, mặc dù Hekkeran không tin là mình đã làm một việc gì đó xúc phạm đến một quý tộc mà đủ để khiến anh rơi vào tầm nhắm trong một cái bẫy. “Tôi—” “Dừng lại. Imina, tôi vẫn chưa nói xong. Làm ơn, giữ suy nghĩ của mình linh hoạt hơn chút đi.” “Vâng, vâng. Chúng ta sẽ nghe nó sau. Về lời đề nghị với chúng ta… dường như họ đang ép buộc ta về mặt thời gian, tuy nhiên, vẫn còn có những điểm mà tôi không đồng ý. Ví dụ như việc thuê nhiều đội [worker], anh nghĩ là họ có ý gì trong chuyện này?” Cũng như điều mà Imina đã chỉ ra, xem xét về khoảng thời gian cần thiết để liên hệ với nhiều nhóm, việc này sẽ dễ đoán hơn nếu chọn nhóm đầu tiên chấp nhận và vội vàng đến vị trí của lăng mộ, xét thấy một việc như vậy là một yêu cầu vội vàng. “—Tôi không chắc lắm. Vốn dĩ, tôi không hiểu lý do tại sao họ lại gấp rút hành động đến vậy. Tôi cũng không nhận được bất kỳ thông tin nào nói về tình cảnh nguy cấp xảy ra với Bá Tước. Nó không hẳn là nếu có bất kỳ sự kiện hay nghi thức sắp có trong vài ngày tới. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ là họ đang lo sợ việc tàn tích có thể bị Vương quốc phát hiện. Thuê nhiều nhóm chỉ có thể là muốn nâng cao tỷ lệ thành công?” “Về chuyện đó, Hekkeran. Anh có nghe thấy bất cứ điều gì từ Greenham?” “Không có gì nhiều để nói. Tôi chỉ đi và hỏi nếu họ được liên hệ, nhưng dường như họ cũng đang thèm muốn các thông tin liên quan đến việc này. Thật khó khăn để không tiết lộ điều gì với họ.” Hekkeran nhún vai trong bất lực. “—Nếu đã là vậy, có lẽ sẽ có bên thứ ba cũng nhắm đến di tích này?” “Thật sự thì rất có khả năng. Nếu đó là sự thật thì nó sẽ giải thích lý do tại sao có nhiều [worker] được thuê. Oh đúng thế, việc này có vẻ như là một chuyện gì đó rất lớn xảy ra gần đây ở Vương quốc. Tuy nhiên, nó dường như không có việc gì để làm đối với các khu vực gần E-Rantel…” “Hãy nghe ngóng nhiều hơn về chuyện này, Rob.” Do thiếu thông tin chính xác, Roberdyck chỉ có thể giải thích những gì đã nghe được từ các thông tin góp nhặt ít ỏi. Vì hầu hết các chi tiết liên quan đến việc này được ráp lại với nhau từ những tin đồn, bức tranh tổng quan được vẽ nên sau cùng không phải là rõ ràng và đáng tin cậy. “Humm, chúng ta không thể dám chắc nếu sự việc có liên quan theo bất kỳ cách nào. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ là những điều Arche nói là có khả năng nhất, Rob cũng đồng ý.” “Nếu trong trường hợp này… thuê nhiều nhóm [worker] và xem xét địa điểm của công việc là trên lãnh thổ Vương quốc, có thể nào có khả năng chúng ta xung đột với mạo hiểm giả trong Vương quốc được phái đến điều tra di tích? Chuyện này giống như là không có kẽ hở cho việc thu thập thông tin nội bộ của Đế quốc.” “Một điều khác cần chú ý là một cuộc phục kích do một nhóm [worker] được thuê khác tiến hành. Tôi chắc chắn là không muốn bản thân phải bỏ mạng oan uổng cũng như chúng ta chỉ vì muốn đạt được mục tiêu của chính chúng ta.” “Chúng ta cũng cần phải lưu ý việc phục kích có thể được một nhóm mạo hiểm giả thực hiện. Nói về điều này, tôi mong khả năng này cao hơn nếu việc phục kích là do mạo hiểm giả thực hiện. Ít nhất thì chúng ta có thể cố gắng thương lượng với họ và việc này ắt hẳn là không được đối với những kẻ xảo quyệt như [worker].” “Nếu việc này là do [worker] làm, rất có khả năng mọi chuyện sẽ kết thúc trong đổ máu.” “—Chúng ta nên làm gì đây, thủ lĩnh?” Vấn đề tổng thể đã được đưa ra, việc thảo luận và ý kiến của từng thành viên đã được bày tỏ. Những gì còn lại là một vài sự suy đoán trước khi đi đến kết luận sau cùng. “Trước khi quyết định, tôi có một điều muốn nói… tôi nghĩ là mọi người điều có nhu cầu muốn nghe.” Hekkeran thở dài, và Imina, người đang ngồi bên cạnh Hekkeran, nín thở trong giây lát. “Arche, có một người đàn ông lạ mặt đến đây và nói là đang tìm cô.” Nghe thấy điều này, ngoài gương mặt vô cảm thường ngày của Arche, chỉ có hàng lông mi là giật nhẹ. Nhìn thấy phản ứng này, Hekkeran hiểu là Arche biết người đàn ông đó. “Hắn đã nói gì vào lúc cuối?… Chuyện đó là gì?” Hekkeran hiển nhiên hỏi Imina. Những gì anh nhận được là một ánh mắt như muốn nói “anh đang nói cái quái gì vậy?”. Tuy nhiên, khi nhận ra Hekkran đã thật sự quên đi điều đó, Imina đáp lại bằng một giọng mệt mỏi. “Nói với con nhãi của gia tộc Furt! Nói cho nó biết là thời hạn đang đến gần!” “Đúng, đại loại là vậy.” Bị đẩy ra ánh đèn sân khấu, Arche hít một hơi thật sâu và nói với giọng nặng trĩu. “—Tôi mắc nợ.” “Mắc nợ?!” Hekkeran kêu lên trong ngạc nhiên. Tất nhiên, không chỉ có một mình Hekkeran, Imina và Roberdyck cũng có biểu hiện bị sốc. Vì trong nhóm họ không phân chia cấp bậc, thu nhập được chia đều cho nhau. Và suy nghĩ lại về số tiền họ kiếm được từ đó đến giờ, khái niệm nợ nần là vô lý. “Cô nợ bao nhiêu?” “—300 đồng vàng.” Nghe câu trả lời của Arche, ba người họ liếc mắt nhìn nhau một lần nữa. Khoảng nợ này là một điều mà người bình thường thậm chí còn không dám mơ đến. Đến cả [worker] cũng không tài nào kiếm nổi trong một lần. Mặc dù thù lao cho yêu cầu hiện tại của họ là 350 đồng vàng, khoảng tiền này là cho toàn nhóm. Sau khi trừ đi các chi phí bảo dưỡng cũng như mua sắm thiết bị và vật dụng cần thiết, số tiền còn lại chia cho mỗi thành viên cũng chỉ khoảng 60 đồng vàng. Hơn nữa, nhóm của họ được xem như là đứng trên đỉnh của giới [woker]. Sử dụng cùng một tiêu chí đánh giá như mạo hiểm giả, cấp bậc của họ sẽ tương đương với cấp Mithril. Ngay cả ở cấp độ của họ, họ không thể nào kiếm được nhiều như thế trong một nhiệm vụ. Điều đó cho thấy khoảng nợ này khủng khiếp đến nhường nào. Gương mặt Arche nhạt dần khi cô cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của những người bạn đang nhìn vào cô. Cũng tự nhiên khi cô muốn lãng tránh chuyện này. Tuy nhiên, nếu lúc này cô không trả lời, sẽ chẳng ngạc nhiên gì nếu cô kết thúc mình với việc bị đuổi khỏi nhóm. Sau một hồi nghĩ ngợi, Arche cuối cùng cũng mở miệng. “… Kể từ khi gia đình tôi coi đó là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, tôi chưa bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai, nhưng… [Blood Emperor] đã thu hồi tư cách quý tộc của gia đình tôi.” [Blood Emperor]— Jircniv Rune Farlord el Nix. Nổi tiếng là đôi tay nhuốm đầy máu tươi. Do một số sự kiện xảy ra, hoàng đế trước đó buộc phải thoái vị. Ngay sau đó, những gì xảy ra đối với một trong Ngũ Đại Gia Tộc của Đế quốc, gia tộc của mẹ [Blood Emperor], đã bị buộc tội ám sát hoàng đế và bị tận diệt. Mọi thứ sau đó trở nên cay đắng, những người anh em của Hoàng đế cũng nối tiếp nhau mà chết. Trong thời gian đó, sự kiện này giống như một cơn gió mang đến cái chết thổi vào thành phố, và cận kề hồi kết, ngay cả mẹ của anh cũng bị vướng vào và mất mạng. Tất nhiên, đã có sự phản đối trong thời gian đó. Tuy nhiên, phe đối lập là vô nghĩa đối với [Blood Emperor], người đã làm chủ hiệp sĩ của Đế quốc trong khoảng thời gian làm thái tử. Sử dụng lực lượng quân sự áp đảo, mỗi một quý tộc muốn chống lại đều bị cắt bỏ như lúa mì đứng trước lưỡi hái. Những người duy nhất còn lại là những kẻ cam kết trung thành với hoàng đế từ tận đáy lòng, và do đó sự việc đã kết thúc với việc tập trung toàn bộ quyền lực vào tay ông ta. Tuy nhiên, [Blood Emperor] không chỉ dừng lại ở đó. Rất nhiều quý tộc còn sót lại sớm đã bị thu hồi tước vị quý tộc do thiếu năng lực. Thay vào đó, những người có năng lực sẽ có cơ hội nâng cao địa vị của họ. Tất cả trong tất cả, có hai điểm chính khiến người ta phải ngạc nhiên nhất. Đầu tiên là sức mạnh của Đế quốc không giảm thiểu một chút nào trong việc loại bỏ hàng loạt quý tộc. Thứ hai là về hoàng đế, người đạt được tất cả những điều này trong một hoặc hai năm qua chỉ là một cậu bé lên 10. Việc một gia đình bị tước quyền quý tộc không phải là hiếm gặp. Tuy nhiên— “—Ngay cả bây giờ bố mẹ tôi vẫn giữ lối sống như trước. Dĩ nhiên, chúng tôi không có khả năng chi trả. Đó là lý do tại sao cha mẹ tôi đã lựa chọn vay tiền từ những kẻ mờ ám.” Nghe thấy điều này, ba người họ liếc nhìn lẫn nhau. Mặc dù cả ba người đã che giấu cảm xúc của mình, cảm giác lo âu, khó chịu, bất mãn và tức giận truyền qua nhau. “—Tôi tự tin vào khả năng ma thuật của mình. Tôi muốn tham gia.” Những lời này đã được nói bởi một đứa trẻ mảnh mai đang nắm giữ một cây gậy cao hơn mình. Hình ảnh của một đứa trẻ nhỏ bé với khuôn mặt vô cảm, đang giữ cây gậy của mình bằng cả hai tay khi đang đứng trước mặt họ, đột nhiên lọt vào tâm trí của Hekkeran và những người khác. Sau đó, là hình ảnh của một gương mặt sửng sốt của chính họ khi họ nhìn vào sức mạnh ma thuật của Arche hiện trong đầu họ. Trong suốt hai năm qua, trải qua vô vàn những chuyến phiêu lưu và mạo hiểm mà ngay cả một hành động sai lầm sẽ dẫn đến cái chết, số tiền mà họ kiếm được là rất đáng kể. Tuy nhiên, trang bị của Arche hầu như không thay đổi kể từ lúc bắt đầu. Lý do cho việc này cuối cùng cũng đã được tiết lộ. “Là thật sao? Tôi có nên đến đó và ‘nói chuyện’ thích đáng với họ?” (Hekkeran) “Tôi nghĩ đó là khoảng thời gian để cha mẹ cô lắng nghe tiếng nói của Chúa. Không, không, có lẽ trước đó Chúa nên cho họ vài chai dầu ăn.”(cho nó ăn đấm đó mà) (Roberdyck) “Tôi không nghĩ là lỗ tai của họ được thông thoáng, có lẽ tôi nên thông cho họ vài cái lỗ.” (Imina) “—Bình tĩnh. Nó đã đi đến nước này, những gì mà tôi muốn nói là, tùy thuộc vào tình hình mà tôi có kế hoạch mang hai đứa em trốn khỏi cha mẹ của tôi.” “Cô có em sao?” Thấy Arche gật đầu, ba người họ nhìn nhau một lần nữa. Mặc dù họ không nói ra, nhưng sâu thẳm trong trái tim họ, họ bắt đầu cảm thấy có lẽ từ bỏ yêu cầu lần này sẽ tốt hơn. Có một sự thật là thu nhập của [worker] cao hơn so với mạo hiểm giả. Tuy nhiên, khả năng đối mặt với nguy hiểm cũng cao hơn nhiều. Tuy là họ cố gắng đảm bảo công việc của họ nằm ở mức an toàn tối đa nhất, khả năng gặp phải tình huống nguy hiểm vẫn rất cao. Một lỗi duy nhất có thể dẫn đến bị kịch cho những đứa em. Tuy nhiên, sẽ là vô nghĩa nếu cứ tiếp tục suy nghĩ những điều này. “Thật vậy sao?… Thế thì chúng ta hãy dừng chủ đề này tại đây thôi. Chúng tôi sẽ cho phép cô xử lý các vấn đề hiện tại của bản thân… Dù sao, trở lại với vấn đề chính của chúng ta, chấp nhận yêu cầu lần nay hay không?” Khi nói điều này, Hekkeran ném một cái nhìn lạnh lùng về Arche. “Arche, tôi không muốn làm tình hình xấu đi nhưng cô không có quyền quyết định trong trường hợp này. Chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu bản thân đang bị mù quáng bởi lòng tham. “—Thật ra, tôi đã nghĩ đến việc mình sẽ bị loại ra khỏi nhóm.” “Cậu đang nói gì thế? Với một magic caster có năng lực cao như cậu, sẽ là mất mát rất lớn cho chúng tôi nếu như để cậu ra đi.” Lời nói này không có nghĩa là an ủi. Đó là sự thật. Tài năng bẩm sinh của Arche. Một đôi mắt mang theo phép màu, đã giúp nhóm của Hekkeran nhiều lần trong quá khứ. Nếu phải trao cho tài năng bẩm sinh của Arche một cái tên, [All-Seeing Eyes] sẽ là tên thích hợp nhất để mô tả nó. Magic caster Ma lực hệ luôn có một luồng khí vô hình bao quanh cơ thể họ. Tuy nhiên, tài năng bẩm sinh của Arche cho phép cô có thể nhìn trực tiếp vào nó. Không chỉ có vậy, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy cấp bậc ma thuật mà đối thủ có thể sử dụng. Ưu điểm của khả năng này là có thể đánh giá sức mạnh của đối thủ mà không cần kẻ đó nói. Chỉ có một người khác trong đế quốc cũng sở hữu khả năng này mà Hekkeran biết. Và người đó là magic caster xếp hạng cao nhất— Fluder Paradyne. Mặc dù đôi mắt của họ là điểm chung duy nhất, nó cũng đã cho thấy tài năng hơn người của Arche, kể từ khi cô được so sánh với Fluder. “Nghĩ đến việc học viện ma thuật để một đứa trẻ tài năng như vậy ra đi.” “Chuẩn rồi. Có năng lực sử dụng cùng một cấp độ ma thuật với tôi ở độ tuổi trẻ đến như vậy đã đơn giản là không thể tin nổi. Có thể trong tương lai Arche sẽ đạt đến bậc thứ 6.” “—Tôi nghĩ là khả năng đó là rất khó. Tuy nhiên, tôi sẽ rất vui nếu nó tồn tại.” Bầu khí bị phá vỡ đã được phục hồi, Hekkeran vỗ tay. Sự chú ý của mọi người lần nữa tập trung vào chủ đề cũ. “ Giờ thì giờ thì, quay về yêu cầu, chúng ta chấp nhận chứ? —Roberdyck.” “Tôi không phản đối.” “Imina?” “Sao lại không chứ? Đây là việc tôi muốn làm.” Công việc dành cho [worker] thường không phải loại tầm thường. Chỉ mới cách đây vài ngày, họ còn ở Bình nguyên Kattse tiêu diệt Undead. Công việc như thế hoàn toàn khác so với yêu cầu được đưa ra lúc này. “Trong trường hợp này—” “—Nếu đó là vì lợi ích của tôi, làm ơn hãy nói không. Kể cả khi chúng ta có từ chối yêu cầu lần này thì tôi vẫn còn cách khác.” Ba người họ nhìn nhau, và sau đó một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Imina. “Không đâu. Nếu cậu nghĩ về nó, yêu cầu lần này không phải là loại công việc mờ ám thường làm. Phần thưởng lần này cũng thật sự rất đáng để thử. Phải không, Rob?” “Đúng thế. Nó không chỉ vì lợi ích của cô. Có lẽ sẽ có rất nhiều vật phẩm ma thuật chưa được phát hiện trong tàn tích. Phải không nào, Hekkeran?” “Có thể, Arche. Tuy là có hơi đáng tiếc khi chúng ta không thực hiện việc này với sự nổi tiếng là những nhà thám hiểm đầu tiên đi vào di tích.” “—Với lòng biết ơn sâu sắc nhất của tôi.” Thấy Arche cúi đầu, ba người họ nhìn nhau và mỉm cười. “Vậy thì, Arche và tôi sẽ đi quy đổi tấm thẻ kim loại thành tiền mặt. Hai người hãy đi và chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho nhiệm vụ này.” Các vật phẩm cần thiết cho một chuyến phiêu lưu có thể bao gồm những thứ như dây thừng và dầu (TL: tụi này đem dầu ăn theo làm gì?), cũng như một số vật phẩm ma thuật. Đối với một ngươi có tính cách tỉ mỉ như Roberdyck, và Imina sở hữu kỹ năng của class [thief], sắp xếp công việc này cho họ là hoàn hảo. Mặt khác, có thể nói là Hekkeran đơn giản không thích hợp cho những công việc như thế này. “Được rồi mọi người, chúng ta bắt đầu thôi!… Arche.” Chuyển hướng về Arche đang có biểu hiện lạc lõng, cuối cùng thì Hekkeran cũng nói những gì muốn nói từ trước. “Thù lao từ yêu cầu lần này là không đủ để trang trải nợ nần của cô.” “— Không sao. Nhiêu đây cũng đã đủ để kéo dài thời hạn.” “Cô có thể vay phần còn lại từ chúng tôi.” “Đúng vậy. Cô luôn có thể trả lại cho chúng tôi bằng thù lao kiếm được từ công việc trong tương lai.” Dĩ nhiên là khoảng tiền sẽ không được cung cấp miễn phí bởi vì cách thành viên của nhóm [Foresigh] là bình đẳng. “—Lúc này cứ giữ lại số tiền. Tôi đã trả lại hầu hết những gì mà cha mẹ vô trách nhiệm của tôi đã mượn. Nhưng hay cho tôi một ít thời gian để suy nghĩ.” “Thế thì tốt. Hãy cứ suy nghĩ đi.” Bốn người họ nhìn nhau lần cuối trước khi hoàn tất những gì được giao phải làm cho nhiệm vụ.