Overload
Chương 2
Người dịch: memory882004
Những ánh sáng báo động màu đỏ nhấp nháy ngay tức thì, khi họ đang đắm chìm trong bóng tối huyền ảo. Cô không thể di chuyển, không chỉ có vậy, cô bị tê liệt bởi một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự cảnh giác và niềm vui. Cô nằm dài trên người Quinlan, cánh tay của cô vòng quanh cổ anh một cách bản năng, trong khi hai cánh tay của anh nâng niu ôm cô vào lòng mình.
Cô có thể cảm thấy hơi nóng của cơ thể anh thậm chí còn xuyên qua các lớp quần áo của họ, và mùi hương của làn da của anh gợi lên những ký ức sống động về cái đêm khi không còn quần áo để che chắn những vùng trên cơ thể cô với sức nóng tỏa ra từ anh. Làn da cô đang bị kích thích, nhưng tinh thần của cô trở nên nổi loạn, và cô đã dùng sự khôn ngoan của mình để chống lại anh trong một nỗ lực để giải thoát bản thân. Chỉ trong vài giây hai cánh tay của anh thít chặt, để buộc cô gần anh hơn, giữ cô nằm thẳng để ngực cô nằm gọn trên những bắp thịt căng cứng của ngực anh.
Cái ánh sáng đỏ chập chờn khiến đôi mắt xanh da trời của anh chuyển sang màu đen, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn có thể đọc được sự kiên định cùng sự thèm khát chứa đựng trong chúng. Ham muốn đang kích thích cô thả lỏng, để hòa mình trong vòng tay anh, nhưng sự kiên quyết đã khiến cô tỉnh táo trở lại. Gần như ngay lập tức anh buông cô ra, mặc dù cô cảm thấy sự miễn cưỡng của anh, và cô lăn đến chân anh với một sự di chuyển nhẹ nhàng và dứt khoát. Anh nắm lấy đôi tay cô và nâng cô lên một cách dễ dàng.
“Em vẫn ổn chứ? Không có vết bầm tím nào chứ?”
Cô vuốt phẳng chiếc váy của mình và nói. “Không, tôi ổn. Còn anh?”
Anh lẩm bẩm gì đó trong khi trả lời, rồi mở ô cửa có chứa chiếc điện thoại dùng trong trường hợp khẩn cấp. Anh quay số của người nhận và nhấn nút để yêu cầu Đội bảo trì.. Elizabeth đợi, nhưng anh đã không nói bất cứ điều gì. Đôi lông mày rậm của anh khẽ chau lại, và cuối cùng anh lại sập máy xuống.
“Không có ai nhấc máy. Các nhân viên bảo trì cũng đã trở về nhà sớm, như những người khác.”
Cô nhìn chiếc điện thoại. Không thể quay số trên đó, không có cái nút nào khác ngoài cái nút duy nhất đó. Nó là kết nối duy nhất đến Đội bảo trì, đồng nghĩa với việc họ không thể dùng nó để gọi đi.
Rồi cô nhận thấy một điều gì khác, và đầu cô ngẩng lên.
“Luồng không khí mát mẻ đã ngừng lại rồi”.
Cô nhấc tay để kiểm tra, nhưng không có khí mát thổi ra từ các lỗ thông hơi. Việc thiếu tiếng ồn đã nhắc nhở cô.
“Nút nguồn chắc hẳn đã bị tắt”, anh nói, hướng sự chú ý của mình ra phía cửa.
Lượng không khí nhỏ còn lại đã bắt đầu trở nên ngột ngạt. Cô không thích cảm giác này, nhưng cô không muốn bản thân mình trở nên yếu đuối.
“Sẽ không lâu trước khi nó bắt đầu hoạt động trở lại”.
“Thông thường tôi sẽ đồng ý với em, nếu chúng ta không phải đang trong đợt nóng như thế này nhưng thực tế quá rõ để nhận thấy rằng hệ thống bị quá tải, và nếu là trường hợp đó, nó có thể mất thời gian để sửa chữa. Chúng ta phải thoát ra ngoài. Những bóng đèn này đang chạy bằng nguồn năng lượng dự trữ và chúng sẽ không kéo dài được lâu. Không chỉ vậy, cái nóng sẽ tăng lên, và chúng ta không có nước hay đủ oxy tại đây”.
Ngay khi đang nói, anh đã thử tấn công cánh cửa thang máy với những ngón tay mạnh mẽ của mình, buộc chúng nhích ra từng inch một.
Elizabeth cũng đã giúp anh một tay, mặc dù cô nhận thức được rằng anh có thể tự làm tốt mà không cần sự giúp đỡ của cô. Việc đó cũng chỉ ra rằng cô không thể chịu đựng được cái cách anh tiếp quản mọi việc và khiến cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Họ bị mắc kẹt giữa các tầng, với khoảng ba bước chân tới các cánh cửa bên ngoài là có thể nhìn thấy điểm dừng cuối cùng của buồng thang máy. Cô cũng giúp anh cố sức mở những cánh cửa này. Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, anh đã tự cúi thấp mình để chui qua khe hở và nhẹ nhàng đu mình xuống tầng dưới. Anh quay người và hướng lên phía cô.
“Chỉ cần trượt ra ngoài anh sẽ đón được em.”
Cô hít vào, mặc dù cô có một chút sợ hãi về việc mà cô sắp sửa làm. Đã khá lâu rồi kể từ khi cô làm việc gì đó liên quan đến thể thao.
“Cám ơn, nhưng tôi không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào cả. Tôi đã luyện tập thể thao ở trường trung học.”
Cô lấy một hơi thở sâu, chuẩn bị, sau đó đu người ra khỏi thang máy với một chút duyên dáng giống như anh đã làm, dù có đôi chút vướng bận vì cô còn mang theo túi khoác vai cùng giày cao gót.
Đôi lông mày đen của anh cau lại, và anh thầm khen ngợi cô. Cô cúi đầu chào. Một trong những điều mà cô thấy hấp dẫn nhất về Quinlan là cách cô có thể cười đùa với anh. Trên thực tế có rất nhiều điều về anh khiến cô không thể cưỡng lại được, đến nỗi cô đã cố lờ đi sự mạnh mẽ ở anh và cố kiểm soát điều đó, ít nhất là cho đến khi cô đã tìm thấy bản báo cáo trong căn hộ của anh. Cô đã không thể bỏ qua điều đó.
“Anh thực sự ấn tượng,” anh nói.
Và cô nói, “Tôi cũng vậy. Đó là những năm đã qua.”
“Em đã ở trong đội tuyển thể dục của trường, đúng không? Em không bao giờ nói với anh về điều này trước đó.”
“Không có gì để nói, bởi vì tôi đã không được vào đội tuyển của trường. Tôi quá cao để được nhận. Nhưng tôi đã học, để thích nghi và thư giãn.”
“Từ những gì anh nhớ,” anh nói một cách uể oải, “em vẫn có một hình dáng tuyệt vời.”
Elizabeth xoay người và bắt đầu bước một cách mạnh mẽ đến cầu thang, quay lưng lại trước những lời nhận xét thân mật đó. Cô có thể cảm thấy anh ở ngay sau cô như một con thú lớn rình rập con mồi của nó. Cô đẩy để cánh cửa mở ra và dừng lại trước lối đi cô vừa mở.
“Uh-oh.”
Chỗ cầu thang hoàn toàn tối đen. Nó không có tường bao ngoài, nhưng hẳn có cửa sổ ở đâu đó. Hành lang cũng tối om, với duy nhất một văn phòng ở tầng trệt có những ô cửa sổ ở bên trong nhưng cầu thang vẫn tối mù. Bước vào trong sẽ như bước vào một cái giếng, và cô cảm thấy một bản năng nguyên thủy bất ngờ chống lại nó.
“Không vấn đề gì đâu” Quinlan nói, anh ở gần đến nỗi hơi thở của anh lay động mái tóc cô và cô có thể cảm thấy vòm ngực của anh ở ngay sau lưng mình qua mỗi nhịp thở. “Trừ khi em bị hội chứng sợ chỗ bị vây kín?”
“Không, nhưng tôi có thể gặp phải một điều gì đó trong vài phút tới đây”.
Anh cười thầm. “Sẽ không mất nhiều thời gian để đi xuống dưới. Chúng ta đang ở trên tầng thứ ba, vì vậy cần bốn dãy cầu thang và ra ngoài. Anh sẽ giữ cửa cho đến khi em đặt bàn tay mình lên tay vịn.
Kể từ giờ lựa chọn duy nhất là chờ đợi cho đến khi có điện trở lại, Elizabeth nhún vai, hít thở thật sâu như thể cô đang lặn và bước vào cái lỗ đen trước mặt. Quinlan to lớn đến nỗi anh đã che mất hầu hết ánh sáng, nhưng cô nắm chặt lấy các tay vịn và bước xuống bước đầu tiên.
“Được rồi, hãy ở nguyên đó cho đến khi anh tới chỗ em,” anh nói, và để cho cánh cửa đóng lại đằng sau khi anh bước về phía trước.
Ngay lập tức cô có ấn tượng như đang ở trong một ngôi mộ bị bít kín, nhưng chỉ vài giây sau anh đã ở bên cô, một cánh tay của anh vòng ra sau lưng cô để bám vào tay vịn, trong khi cánh tay không vướng bận còn lại anh nắm chặt tay cô. Trong bóng tối thiếu không khí và ngột ngạt, cô cảm thấy hoàn toàn được bao bọc bởi sức mạnh của anh.
“Tôi sẽ không ngã”, cô nói, không thể giữ được sự châm biếm trong giọng nói của mình.
“Em có chắc sẽ không thấy đây như là địa ngục chứ,” anh đáp trả một cách bình tĩnh. Anh vẫn không buông cô ra.
“Quinlan...”
“Đi thôi”
Bởi vì đó là cách nhanh nhất để thoát ra khỏi vòng tay của anh, cô bước đi. Lúc đầu bóng tối hoàn toàn khiến cô có cảm giác bị mất phương hướng, nhưng cô có thể hình dung ra những bậc cầu thang trong tâm trí mình, thấy được nhịp điệu trong bước đi của họ, và xoay sở để đi xuống với tốc độ gần như bình thường.
Bốn dãy cầu thang ngắn, như anh đã nói. Hai dãy cầu thang là tới được nền của một tầng. Kết thúc dãy thứ tư anh buông cô ra, bước về phía trước một vài bước và thấy cánh cửa mở ở tầng đầu tiên. Với lòng biết ơn Elizabeth vội vã tiến vào tiền sảnh ngập nắng. Cô biết nó là tất cả những gì trong trí tưởng tượng của cô, nhưng cô cảm thấy như thể cô có thể hít thở dễ dàng hơn với không gian xung quanh cô.
Quinlan nhanh chóng bước qua chiếc bàn bảo vệ trống trải. Elizabeth cau mày. Nhân viên bảo vệ đã luôn ở đây hay đúng hơn, anh ta đã luôn ở đây trước đó, bởi lúc này thì chắc chắn anh ta không ở đây.
Khi anh tiến đến chiếc bàn làm việc, ngay lập tức Quinlan bắt đầu cố gắng để mở ngăn kéo. Chúng đều bị khóa. Anh trở nên căng thẳng và hét lớn,
“Có ai không?”. Chất giọng trầm của anh vang vọng trong tiền sảnh im ắng một cách kỳ lạ.
Elizabeth rên rỉ vì nhận ra những gì đang xảy ra. “Nhân viên bảo vệ cũng phải về nhà sớm”.
“Đáng nhẽ anh ta phải ở lại cho đến khi tất cả mọi người rời khỏi.”
“Anh ta chỉ là một kẻ thay thế. Khi anh ta gọi đến văn phòng, Chickie nói với anh ta rằng em sẽ rời đi trước bốn giờ. Nếu còn có người nào khác ở lại sau cùng, anh ta phải thừa nhận rằng em là một trong số họ. Còn anh thì sao?”
“Anh sao?” Quinlan nhún vai, đôi mắt anh khẽ nhắm. “Cũng tương tự như vậy.”
Cô không hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng cô đã không vặn hỏi về nó. Thay vào đó, cô đi đến bên cửa ra và kéo mạnh chúng. Chúng không nhúc nhích. Ôi đúng thật là!. Chúng đã bị khóa.
“Cần phải có một cách nào đó để ra khỏi đây”, cô thì thầm.
“Không có”, anh nói thẳng thừng.
Cô dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh. “Ý anh là sao khi nói “không có”?”
“Ý anh là tòa nhà này đã bị phong tỏa. Đó là vì vấn đề an ninh. Nhằm giữ chân những kẻ cướp trốn thoát trong thời gian ngắt điện. Cửa kính cũng đã được gia cố, không vỡ được. Ngay cả khi chúng ta gọi được dịch vụ bảo vệ và họ cử người đến, họ cũng không thể mở khóa cửa ra vào cho đến khi điện đã được khôi phục trở lại. Nó giống như các cơ chế kho tiền trong các ngân hàng.”
“Vậy ra, anh là một chuyên gia an ninh. Liệu chúng ta có thể thoát ra ngoài mà không cần chờ sự hoạt động trở lại của hệ thống.”
“Việc đó là không thể thực hiện được.”
“Tất nhiên nó có thể. Hoặc là anh đang thừa nhận rằng có cái gì đó mà anh không thể làm?”
Anh đã vòng tay quanh ngực của mình và mỉm cười một cách tử tế.
“Ý của anh là anh đã thiết kế hệ thống an ninh trong tòa nhà này, và nó không thể bị xuyên thủng. Ít nhất là không cho tới khi nguồn điện quay trở lại. Cho đến lúc đó, anh không thể can thiệp được vào hệ thống. Không ai có thể.”
Elizabeth nhận thấy hơi thở của mình đang dâng lên trong cơn giận dữ, phần nhiều là do thái độ của anh hơn là do hoàn cảnh hiện tại. Anh trông tự mãn một cách đáng nguyền rủa.
“Vì vậy, chúng ta cần gọi 911”, cô nói.
“Tại sao?”
“Anh đang nghĩ gì vậy, tại sao ư? Tại vì chúng ta đang bị mắc kẹt trong tòa nhà này?”
“Một trong hai người chúng ta bị bệnh chăng? Bị đau hả? Hay chúng ta đang gặp phải mối nguy hiểm nào đó? Đây không phải là trường hợp khẩn cấp, nó là một sự bất tiện, và hãy tin ở anh, chúng ta còn đủ đôi tay nếu lúc này thực sự khẩn cấp.Và họ cũng không thể vào trong tòa nhà. Cách duy nhất để thoát ra là leo lên mái nhà và thoát khỏi đây bằng trực thăng, nhưng đó là khoản chi phí quá lớn và rắc rối cho một người không ở trong tình trạng gặp nguy hiểm. Chúng ta có thức ăn và nước uống ở ngay trong tòa nhà này. Điều đúng đắn là ở nguyên tại chỗ.”
Ở trong hoàn cảnh này, cô miễn cưỡng chấp nhận rằng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Em biết”, cô nói với một tiếng thở dài. “Đó chỉ là em cảm thấy như thể... bị mắc kẹt.” Trong nhiều lần còn hơn thế.
“Nó sẽ thật vui. Chúng ta sẽ tấn công mấy cái máy bán đồ ăn nhanh.”
“Chúng cũng hoạt động bằng điện.”
“Anh không nói rằng chúng ta sẽ sử dụng tiền,” anh trả lời, và nháy mắt với cô. “Trong nhiều hoàn cảnh, không ai sẽ bận tâm đến nó.”
Cô sẽ bận tâm. Cô sợ hãi mỗi phút qua đi, và nó có thể kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Điều cuối cùng cô muốn làm là dùng chút thời gian còn lại ở bên Quinlan, nhưng nó trông như thể cô không còn sự lựa chọn. Cô ước có thể thư giãn cùng anh, cô sẽ không còn tỉnh táo, nhưng điều đó nằm ngoài khả năng của cô.
Cô cảm thấy không thực sự thoải mái với anh, căng thẳng của cô kết hợp cùng những thứ khác: trên hết là sự giận dữ rằng anh đã dám tọc mạch tới cuộc sống của cô theo cách mà anh đã làm; một sai lầm rõ lớn, để cô biết rằng cô nợ anh ít nhất một lời giải thích, và sự thật vẫn là cả hai đau khổ và lúng túng; một biểu hiện của sự nuối tiếc, bởi vì cô đã nhận được rất nhiều từ anh, và cầu mong Chúa, vâng, một mong muốn vô vọng đã ăn sâu vào trí óc cô về cái đêm họ đã trải qua cùng nhau.
“Chúng ta không phải lo lắng về không khí,” anh nói, quan sát xung quanh hai tầng nhà. “Nó sẽ ấm hơn nhiều ở đây, nhưng sự cách ly và những cửa sổ hút nhiệt sẽ ngăn được cái nóng khủng khiếp. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Cô buộc mình dừng cáu giận và suy nghĩ một cách hợp lý. Không có cách nào để thoát ra khỏi tình trạng này, vì vậy cô cũng sẽ cố thích nghi cùng với nó, và điều đó đồng nghĩa với việc ở lại một cách thoải mái nhất mà họ có thể. Trong trường hợp này, thoải mái có nghĩa là mát mẻ.
Cô bắt đầu nhìn xung quanh, như anh đã nói, họ có thức ăn và nước, mặc dù họ sẽ phải dùng nó mà không có sự cho phép, và đã có đủ đồ nội thất ở đây trong tiền sảnh để trang bị cho một số phòng khách, do đó, họ có rất nhiều đệm, giường thời trang.
Trí óc cô đã hoạt động khá nhiều kể từ lần cuối cô dùng tới nó. Cái nhìn của cô chiếu vào cửa ra vào cầu thang, và câu nói cũ “không khí nóng tăng lên” lại dội vào tâm trí.
“Nếu chúng ta mở những cánh cửa cuối cầu thang, điều đó sẽ tạo ra một hiệu ứng ống khói mang nhiệt trở lên trên”, cô nói.
“Ý tưởng hay. Anh sẽ trở lên văn phòng của anh để có được một chiếc đèn pin và tấn công mấy cái máy bán đồ ăn nhanh. Liệu em có muốn một thứ gì đó ở văn phòng của em khi anh đi lên đó không?”
Cô rà soát văn phòng của mình trong tâm trí, tìm kiếm một vài vật dụng hữu ích.
“Thực sự, khá là khó nói, em sẽ đi cùng anh.”
“Không việc gì mà cả hai chúng ta phải cùng leo lên cầu thang trong bóng tối”, anh nói một cách không bình thường. “Chỉ cần cho anh biết những thứ em cần.”
Thật giống những gì thường thấy ở anh, cô nghĩ một cách cáu kỉnh, anh ta muốn tự làm mọi thứ một mình mà không cần đến cô.
“Nó sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cả hai chúng ta cùng đi. Anh có thể lấy những vật dụng cần thiết ở văn phòng của anh, và em sẽ tự lấy đồ của mình. Em nghĩ rằng em cũng có một chiếc đèn pin, nhưng em không chắc nó ở đâu.”
“Lúc này, cần đến tám lần leo lên, thay vì đi xuống”, anh cảnh báo cô, rồi nhìn xuống đôi giày cao gót của cô.
Cô trả lời bằng việc nhấc chân ra khỏi giày của mình và nhướn mày chờ đợi. Anh đưa cho cô một cái nhìn đầy vẻ suy ngẫm, rồi không đưa ra bất cứ lời bình luận nào, khiến cô quay lại nhìn anh. Anh dời một chậu cây lớn để giữ cửa cầu thang mở ra, cái cách anh di dời nó như thể nó chỉ là một cái bình lớn nặng chưa tới 100 pound. Elizabeth có thể hình dung ra nó nặng như thế nào, dù gì, thì cô cũng yêu những chậu cây cảnh và quanh cô luôn luôn tràn ngập cây xanh.
Cô tự hỏi làm thế nào để trở nên khỏe mạnh, và có được sự tự tin của Quinlan, điều mà anh luôn thể hiện dù trong bất kỳ tình huống khó khăn nào. Ở anh nó còn hơn cả sự tự tin, lẫn một sự kiêu ngạo nhất định, không dễ phát hiện nhưng có thể nhận thấy, đó là sự kiêu ngạo của người đàn ông biết rõ sức mạnh và kỹ năng của mình. Mặc dù anh đã khéo léo che dấu mọi thông tin cá nhân trong quá khứ của mình, nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng một số những kỹ năng đó là giết người.
Lần này cô bước lên cầu thang với ít sự lo lắng hơn, có đủ ánh sáng hắt ra từ cánh cửa mở khiến cho hai dãy cầu thang đầu tiên hoàn toàn nhìn thấy được. Mặc dù vậy, họ tiến vào trong bóng tối bao quanh dày đặc ở phía trên đó.
Như lúc trước, Quinlan vòng tay qua lưng cô để nắm lấy tay vịn cầu thang, và bàn tay còn lại của anh thì nắm lấy khuỷu tay cô. Cô nhớ lại, bàn tay của anh đã luôn ở đó bất cứ khi nào họ đi lên hay bước xuống. Lúc đầu, nó mang lại niềm vui thích, nhưng không lâu sau cô đã cảm thấy một chút ngột ngạt, và rồi cô thấy hết sức lo lắng. Sự chiếm hữu của Quinlan khiến cô lo lắng, hơn là thấy an toàn. Cô biết quá rõ làm thế nào để thoát khỏi vòng tay anh.
Cô châm biếm chỉ để phá vỡ sự im lặng:
“Nếu một trong hai người chúng ta hút thuốc, chúng ta sẽ có một điếu thuốc để chiếu sáng đường đi.”
“Nếu một trong hai người chúng ta hút thuốc”, anh quay lại vẻ lạnh lùng, “chúng ta sẽ không giữ được hơi thở để leo lên cầu thang.”
Cô cười thầm, sau đó tiết kiệm sức của mình để tập trung vào các bước đi. Việc leo năm tầng nhà nằm trong khả năng của cô, nhưng nó vẫn là một sự nỗ lực. Cô đã thở dốc vào lúc họ lên đến tầng thứ năm, và bóng tối đã trở nên giảm bớt. Quinlan bước về phía trước và mở cửa, cho phép một luồng ánh sáng ngọt ngào tràn vào.
Họ chia tay để về lại văn phòng của riêng mỗi người, Quinlan biến mất vào trong văn phòng anh khi Elizabeth mở khóa văn phòng cô. Ánh sáng vào cuối buổi chiều vẫn còn tràn qua các ô cửa sổ, nhắc nhở cô rằng, trong thực tế, rất ít thời gian đã trôi qua khi thang máy tròng trành dừng lại. Cô nhìn một cách hoài nghi lên chiếc đồng hồ ở cổ tay mình để thấy rằng chưa đến nửa giờ trôi qua.
Chiếc đèn pin là thứ quan trọng nhất, và cô tìm kiếm ở chỗ các ngăn tủ tài liệu cho đến khi cô tìm thấy nó. Cầu nguyện rằng pin vẫn chưa hết, cô bật cái nút nguồn và thật may là nó vẫn còn sáng đèn. Cô tắt nó đi và đặt nó trên bàn của Chickie.
Cô và Chickie thường tự pha cà phê cho riêng mình, vì nó thuận tiện và vị cà phê sẽ tuyệt vời hơn loại cà phê ở máy bán tự động, vì vậy cô lấy hai cốc và đặt chúng lên bàn bên cạnh chiếc đèn pin. Dùng cốc để uống sẽ dễ dàng hơn việc vốc nước uống bằng tay. Và cô cũng biết rằng Chickie sẽ không bận tâm tới việc Quinlan dùng cốc của cô ấy. Khá là trái ngược với cô.
Biết rằng thư ký của cô là một người hảo ngọt, Elizabeth bắt đầu lục lọi trong các ngăn kéo bàn làm việc, mỉm cười cảm kích khi cô tìm thấy sáu túi kẹo có chứa các thanh sô-cô-la mà chỉ một trong số đó là dùng rồi, một gói còn mới nguyên, kẹo cao su, một chiếc bánh mật ong và một chiếc bánh nướng lớn làm từ quả việt quất.
Cứ cho là, đó là đồ ăn thừa, nhưng ít nhất họ sẽ không bị đói. Cuối cùng cô lấy thêm hai trong số mấy chiếc gối mềm dùng để trang trí cho những chiếc ghế tựa ở văn phòng cô, và nghĩ rằng nó sẽ khiến cho họ ngủ thoải mái hơn là với những chiếc đệm bọc ở tầng dưới.
Quinlan mở cửa, và cô nhìn lướt qua anh. Anh đã cởi bỏ bộ đồ vécton và mang theo một chiếc túi da nhỏ màu đen. Anh ngắm nhìn chỗ của cải của cô và khẽ cười.
“Dù sao đi nữa, trông em giống như một nhà thám hiểm?”
“Em không phải trả tiền cho hầu hết số đó. Chickie là một người hảo ngọt”.
“Hãy nhắc anh dành cho cô ấy một cái ôm chặt khi lần tới anh gặp cô ấy.”
“Cô ấy muốn anh sắp xếp cho cô ấy hẹn hò với gã phóng xe máy đến đây sau giờ ăn trưa”
Anh cười một lần nữa. “Cô ấy muốn có cảm giác mạo hiểm?”
“Chickie luôn mạo hiểm. Anh ta có phải khách hàng không?”
“Không”
Cô cảm nhận rằng đó là tất cả các thông tin anh đưa ra về “gã phóng xe máy”. Như mọi khi, Quinlan đã vô cùng kín tiếng về công việc kinh doanh của anh, cả về khách hàng lẫn nhân viên. Vào những ngày hẹn hò của họ, anh luôn muốn nói về cô, thể hiện sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ về cuộc sống của cô, trong khi đồng thời nhẹ nhàng cản trở các nỗ lực cũng như dự định của cô để tìm hiểu thêm về anh.
Dự định của cô đã không kéo dài được lâu trước khi tới được điều cốt yếu của vấn đề, cùng với việc anh từ chối nói về bản thân, đã bắt đầu khiến cô thực sự không thoải mái. Cô có thể hiểu rằng anh chắc chắn không muốn nói về những điều dó; đã có một khoảng thời gian nhất định cô không thể ngăn mình đề cập đến nó, nhưng sự bí mật của Quinlan là quá tuyệt đối đến nỗi cô thậm chí không biết liệu anh đã có gia đình hay chưa. Mặt khác, anh chú ý tới khoảng trống trong cuộc sống của cô và đã bắt đầu dò hỏi về khoảng thời gian cô đã cắt đứt mối quan hệ trước.
Có một cái khăn choàng lụa hoa vắt ngang một chiếc ghế, và Elizabeth trải nó ra trên mặt bàn để dùng nó như một kiểu túi của những kẻ lang thang. Khi cô bắt đầu nhặt nhạnh những thứ cô thu thập được vào giữa chiếc khăn choàng, Quinlan ngẫu nhiên vỗ nhẹ ở mép khăn với một ngón tay.
“Có phải mọi người thực sự mua khăn choàng chỉ vì chúng trông đẹp để phủ lên trên ghế?”
“Tất nhiên. Tại sao không?”
“Thật là ngớ ngẩn, phải không?”
“Em đoán nó phụ thuộc vào quan điểm của anh. Anh có nghĩ rằng đó là ngớ ngẩn khi người ta dành hàng trăm đô la vào tạp chí bánh xe cho xe ô tô hoặc xe tải của họ, chỉ vì chúng trông có vẻ tốt?.”
“Ô tô và xe tải có ích.”
“Cũng giống như những chiếc ghế vậy,” cô lạnh lùng nói. Cô kéo bốn góc của chiếc khăn choàng vào với nhau và thắt chúng thành một cái nút.
“Xong rồi”.
“Trong khi chúng ta ở trên đây, chúng ta cần phải tấn công những cỗ máy bán đồ ăn nhanh, hơn là việc chúng ta chỉ ngồi ở đây. Đừng phí thời gian để đi lên lấy nhiều thức ăn hơn khi mà chúng ta có thể lấy ngay lúc này.”
Cô nhìn anh ngờ vực. “Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ ở đây lâu đến nỗi chúng ta sẽ cần nhiều thức ăn hơn nữa không?”
“Có lẽ không, nhưng anh muốn có nhiều hơn so với số lượng ít ỏi này. Chúng ta có thể để lại những gì không ăn tới.”
“Điều này thì hợp lý”, cô thú nhận.
Anh quay sang mở cửa cho cô, và Elizabeth nhìn chằm chằm với vẻ kinh ngạc vào khẩu súng lục mang màu đen chết chóc được nhét vào cạp quần anh chiếm một chỗ nhỏ trên lưng.
“Ôi Chúa ơi”, cô thốt lên. “Anh định làm gì với nó?”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
20 chương
124 chương
16 chương
20 chương
16 chương
123 chương
33 chương