Our destiny

Chương 92 : Thanh mai trúc mã

- Danny! Cô cháu mình đi du lịch Phần Lan! Cô chịu hết nổi rồi! - Sakura vừa lên phòng liền vớ lấy cái Vali nhét quần áo vào. Nét mặt trông như bị khủng hoảng tinh thần hạng nặng. - Cháu chờ cô nói câu này cả tuần rồi đó.... - Danny mắt rưng rưng lệ, xúc động không thôi. - Không thể hiểu nổi sao ban đầu cô lại muốn sang đây dưỡng bệnh cơ chứ? Đúng là đầu óc có vấn đề! Dưỡng bệnh cái con khỉ, có mà đi tìm cái chết!!! - Cô mới chỉ sang đây dưỡng bệnh thôi đấy! Tưởng tượng xem cháu sống ở đây suốt 5 năm trời thì ác mộng như thế nào? - Càng nghĩ, Danny không khỏi thương thay cho cái số phận bị bạc đãi của mình. Chắc hẳn kiếp trước cậu là Bin Laden hại người nhiều quá nên kiếp này bị rơi vào cái gia đình quái dị thế này. Hai cô cháu nhanh chóng thu dọn hành lý gọn nhẹ rồi bắt xe đến sân bay. - Thích đi máy bay tư nhân hay đi máy bay chung? Cô nhớ hình như mấy cái phi cơ mà mẹ cháu tặng cô sinh nhật năm 14 tuổi ở đây thì phải! Danny không hề suy nghĩ mà lập tức trả lời, một câu trả lời làm Sakura cứng họng. - Đi máy bay chung đi! Lên đấy còn ngắm gái đẹp được chứ đi máy bay tư nhân toàn mấy thằng phục vụ sửu nhi mặt mụn! -..... - Sakura kì thị nhìn thằng cháu mới 5 tuổi. - Cô nhìn gì cháu? - Có cô là mỹ nữ ở đây rồi, cháu cần gì ngắm thêm ai nữa! Ngắm cô đây này! - Sakura hất tóc, chớp đôi mắt lục bảo long lanh đầy quyến rũ. Danny không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rồi tầm mắt dừng lại ở ngực nàng, khinh thường bĩu môi. - Đồng bằng của cô làm sao so sánh được với Everest của mỹ nữ phương Tây! Bị cháu mình nói vào nỗi đau bao lâu nay, Sakura che ngực tủi thân, uất hận trừng mắt nhìn Danny. - Đi máy bay tư nhân! Vì một phút giây sai lầm chọc giận bà cô, Danny uất ức, phụng phịu ngồi ở phòng chờ đợi máy bay riêng của bà cô chuẩn bị. Sakura thì cực kì sảng khoái nhâm nhi ly cà phê Chồn, ăn bánh macaron, thích thú trả thù thằng cháu 5 tuổi. Đừng dại động vào bà đây nha cưng!!! Hai người đang một lớn một nhỏ cứ thế ngồi đấu mắt nhau! Bỗng, có người bất ngờ đặt tay lên vai nàng, nhẹ giọng gọi. - Sakura? Lúc bấy giờ Sakura mới thôi đọ mắt, quay lại nhìn xem là ai. Vừa nhận ra người đàn ông thân hình cao ráp, cân đối, mặc tây trang chỉnh tề, mái tóc nâu, gương mặt tuấn tú, thân thiện, nàng mừng rỡ hô lên. - Anh Tokuro! Tokuro mỉm cười ôn nhu, dịu dàng xoa đầu nàng, đùa nhẹ: - Vẫn còn nhớ anh à? Tưởng em cho anh vào dĩ vãng rồi chứ? - Nào dám! Nào dám! Em làm sao dám quên người ngày xưa suốt ngày làm hộ bài tập cho mình, cũng sao quên được đệ tử em đã khổ công truyền dạy môn "trốn học nghệ thuật"! - Sakura cười vui vẻ đùa, tinh nghịch nháy mắt.- Học hành thế đấy! Đi học dám nhờ người khác làm bài hộ! Còn dạy hư một thế hệ chứ! Tch.... Tch.... - Danny vẫn thì vụ ban nãy, nay có cơ hội báo thù, nó đương nhiên phải dìm hàng cô nó thật tốt! Sakura mặt biến sắc, hung hăng lườm nguýt Danny. Thằng oắt con này chưa biết sợ phải không! Càng lớn càng hư! Tokuro lúc này mới thấy cậu nhóc tầm 4,5 tuổi ngồi đối diện nàng. Khi nhìn thấy cái mũi của nó giông giống Sakura, nét mặt cũng hơi hao hao giống nàng, ánh mắt anh nặng trĩu, giọng nói có chút khổ sở. - Đây là..... con trai em? Sakura vẫn đang bận đọ mắt với Danny, không để ý tới sự khác thường của anh, nghiến răng nghiến lợi nói. - Nó mà là con em thì nó đã không sống tới ngày hôm nay rồi! Cháu với chả chắt, đồ bất hiếu! Nghe vậy, Tokuro mới thở phào, ánh mắt, giọng nói nhu hoà lại. - Đây là cháu của em? - Vâng! Là con của chị họ em, Konan. Chắc anh vẫn còn nhớ? Tokuro gật đầu, mỉm cười hoà ái, đi đến trước Danny, cúi xuống trước cậu, thân thiện bắt tay, dùng tiếng Pháp lưu loát giới thiệu làm quen. - Chào cháu, chú là thanh mai trúc mã của cô cháu, Tokuro. Rất vui được gặp với cháu! Danny cũng lịch sự bắt tay, hung hăng liếc xéo bà cô một cái rồi nhìn Tokuro bằng ánh mắt đầu thương cảm, chân thành nói. - Chào chú, cháu tên là Danniel, chú có thể gọi cháu là Danny. Rất vui được gặp chú! Đồng thời, cháu rất chân thành chia buồn với chú khi có một tuổi thơ bất hạnh bị người khác lợi dụng và đầu độc! Tokuro: "...." Sakura: "...." Thằng cháu mất dạy.... Tokuro quay sang nhìn Sakura, khoé môi giật giật, nở nụ cười gượng gạo. - Cháu em.... thật dễ thương.... Danny đắc ý vênh mặt hất cằm lên nhìn Sakura đang tức sôi máu muốn nhảy lên bóp chết tươi thằng cháu bất hiếu này. Kìm chế lại suy nghĩ muốn giết người của mình, Sakura bỗng nở một nụ cười hết sức kinh dị nhìn Danny, giọng dịu dàng đến đáng sợ. - Danny à, cô nghĩ cha mẹ cháu sẽ rất lo lắng khi cháu cứ thể bỏ đi đấy! Hay là.... cô đưa cháu về nhà nhé, cô không ngại đi chơi một mình đâu! Sakura vừa dứt lời, chưa quá một tích tắc sau, Danny từ ghế vọt đến ôm chân nàng, nét mặt mười phần nịnh nọt, chân chó lấy lòng, nói dối không chợp mắt. - Kìa cô xinh đẹp, cô đừng để ý tới lời nói ngu si của một đứa trẻ năm tuổi chứ! Cô xinh đẹp của Danny là hoa hậu thế giới, à nhầm, hoa hậu vũ trụ mới đúng! Bo đì thừa mỡ của mấy bà già phương Tây kia làm sao địch nổi cô chứ! Tokuro: "...." Sakura nghe mình được tâng bốc lên tận trời mà lòng phơi phới, mát hết cả dạ, cười thỏa mãn, hài lòng vỗ đầu Danny. - Cháu ngoan! Cháu ngoan! Tokuro: "...." Tại sao anh nghe lời Sakura thế nào cũng như khen: "Chó ngoan! Chó ngoan!" thế nhỉ?Danny thấy biểu hiện hài lòng của bà cô, ánh mắt gian xảo, miệng lưỡi ngọt xoét. - Cô xinh đẹp tuyệt mĩ, diễm lệ, perfect thế này mà đi chơi một mình không an toàn chút nào nha! Chi bằng..... để cháu đi cùng hộ tống cô, cô nhé? Tâm hồn ai đó vẫn đang phơn phởn, được khen đến sướng tai, phất tay sảng khoái đồng ý: - Có lí! Cô cô chuẩn tấu cho cháu làm ôsin dài hạn đi theo xách đồ! - Dạ! Ôsin tuân lệnh! Tokuro: "....." Nhìn hai cô cháu nhà này, Tokuro thật không biết nói gì. Vẫn biết Sakura hơi dị một chút nhưng không ngờ lại nặng đến mức này, còn lây bệnh cho cả đứa cháu mới 5 tuổi. Thật..... Cạn lời..... Phơn phởn một hồi, Sakura mới nhớ bên cạnh còn có Tokuro, liền phất tay đuổi Danny lui xuống, cười hỏi: - Anh đang định đi đâu vậy? Sau một hồi bị xem là không khí, Tokuro cũng đã được công nhận lại là con người hoàn chỉnh, cảm giác lúc này thật là khó tả.... - Anh đến Phần Lan có chút việc. - Ở đâu vậy? - Lapland(*), miền Bắc Phần Lan. - A! - Sakura mừng rỡ reo lên một tiếng - Vậy là cùng đường với em rồi! Em đang định đến đó trượt tuyết và ngắm cực quang! Danny không biết chui từ xó nào ra, nghiêm túc bổ sung: - Chúng ta đi hai người! - Em và ôsin đang định đến đó chơi! Danny: "...." Tủi thân chui lại xó. Nghe Sakura nói sẽ đến đó, Tokuro khẽ nhíu mày lo lắng, nhẹ giọng trách cứ. - Giữa mùa đông lạnh thế này mà đến đấy du lịch, em có ổn không đấy? (*): Lapland ở Rovaniemi là một thành phố nằm gần cực bắc (cách 5km) – nơi có ngôi làng của ông già Noel hay nữ hoàng tuyết. Lapland là nơi có nhiệt độ thấp nhất ở Phần Lan, có thể xuống tới -47.5°. Lapland là thành phố du lịch nổi tiếng của Phần Lan với nhiều hoạt động thú vị đặc biệt là trượt tuyết vào mùa đông và ngắm cực quang. - Không sao! Không sao! Từ bé tới giờ em khoẻ như vâm thế này, sao lại sợ mấy cái lạnh cỏn con kia được! - Sakura ưỡn ngực, sắc mặt hồng hào, chống tay ra vẻ ta đây còn mạnh hơn cả Superman. Hàng mày Tokuro càng nhíu chặt lại, hiển nhiên là không tin tưởng. Ánh mắt ấm áp toát lên sự lo lắng không nguôi. - Thời tiết lạnh như vậy, vết bớt trên ngực em sẽ đau đấy. Hay là thôi đừng đi, anh đưa em đến Florida chơi, ở đấy khí hậu nhiệt đới sẽ tốt cho sức khoẻ em. - Em sẽ không sao mà! - Sakura mỉm cười dịu dàng trấn an anh, ánh mắt nàng kiên định nhìn anh. Tính cách của nàng anh còn lạ gì, một khi Sakura đã quyết định làm điều gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. Tokuro khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu nàng, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn Sakura nhưng cũng ẩn chứa sự yêu thương, cưng chiều.- Được rồi.... Em thích thì cứ đi đi! Có điều, anh sẽ đi cùng em. Em đi một minh anh không yên tâm, phải có người chăm sóc em chứ! Danny lại từ một xó xỉnh nào đó chui ra, bất mãn gào to kháng nghị: - Làm ơn đi, cháu không phải người vô hình, cháu có tồn tại ở đây đấy!!! Sakura mặt lạnh quay đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ bé đáng thương, không hề mủn lòng, phũ phàng quăng một câu: - Khác quái gì nhau? Danny nghẹn họng, cảm thấy một sự khinh bỉ không hề nhẹ từ người bà cô. Ý cô nó là nó tồn tại hay không cũng như nhau, đều là người vô hình! Sự đả kích này làm bé rưng rưng nước mắt, tự động ôm gối chui lại về xó, tiếp tục tủi thân, hay nói chính xác là tự kỉ. Cuộc đời nó sao mà éo le quá đi.... Thấy Danny đã trật tự, Sakura quay lại đối diện với Tokuro, nét mặt thay đổi 180° so với cái mặt lạnh ban nãy với Danny, cúi đầu ái ngại liếc nhìn anh. - Cảm ơn anh, Tokuro.... nhưng anh giúp em nhiều quá rồi, em không muốn làm phiền.... A! Sakura còn chưa kịp nói xong, bên má liền bị ai đó hung hăng nhéo một cái đến ửng đỏ, làm nàng đau đến rơm rớm nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn Tokuro. Tokuro lúc này sắc mặt không tốt lắm, hiếm khi trở nên nghiêm khắc thế này với nàng. Anh không che giấu bực bội, nhéo nàng thêm cái nữa, trầm giọng nói: - Giữa chúng ta không có cái gì gọi là làm phiền cả! Chúng ta lớn lên với nhau, mấy cái thứ khách khí như cảm ơn, xin lỗi này anh rất không thích từ em nói! Dẹp hết đi! Nghe vậy, Sakura đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng liền cảm động không thôi. Tokuro và nàng là thanh mai trúc mã, bên cạnh một đống anh trai hơn cả chục tuổi gồm kết nghĩa lẫn ruột thịt ra, chỉ có Tokuro bằng tuổi nàng. Vì thế, với nàng, đó không chỉ là một người anh lúc nào cũng săn sóc, chăm sóc nàng chu đáo, mà còn là một người bạn thấu hiểu được suy nghĩ, tâm sự của nàng. Gặp được một người như vậy, không thể không cảm thán rằng ông trời quá ư là ưu ái nàng rồi! - Thật tốt khi em quen được một người anh trai tuyệt vời kiêm bạn thân siêu good như anh! Tokuro không nói gì, chỉ thoáng ngây người vài giây rồi cúi đầu khẽ hôn lên trán Sakura, ừ nhẹ một tiếng. Sakura không tránh, cũng không phản kháng lại hành động thân mật này bởi nàng được nuôi dạy theo giáo dục Đông - Tây kết hợp, tư tưởng với mấy chuyện này tương đối thoáng. Với lại, cũng không phải lần đầu tiên Tokuro hôn trán nàng, đây là chuyện hết sức bình thường giữa anh trai, em gái. Hồi bé, mỗi lần trước khi đi ngủ, Sasori và đống anh trai kết nghĩa cũng thường hôn trán nàng thế mà. Tuy nhiên, có một điều nàng chưa từng ngờ tới. Nàng coi Tokuro như anh trai, bạn thân mình, nhưng Tokuro đối với nàng có đơn thuần chỉ là anh trai với em gái, bạn với bạn không? Câu trả lời đã được thể hiện rất rõ ràng trong đôi mắt anh khi hôn lên trán nàng. Nghe câu nói hồn nhiên, cảm kích của nàng, ánh mắt đó không phải là vui mừng, hài lòng mà là khổ sở, đau đớn, thất vọng.....Đáng tiếc, Sakura đã để lỡ mất câu trả lời đó. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn Tokuro, trong mắt anh vẫn là sự ôn nhu, hoà nhã ngày thường. Tuy nhiên, không phải không ai nhìn thấy những cảm xúc đó.... Suốt cả dọc chuyến bay, Danny không ngừng cứ dùng ánh mắt đánh giá, săm soi khắt khe quét Sakura N lượt, hại nàng nổi da gà từ da đầu xuống đến da bàn chân. Nhìn chán bà cô rồi, nó lại dùng cái ánh mắt quái dị, biến thái đấy lên người Tokuro. Chỉ khác là Tokuro không hề có biểu hiện như Sakura, hành động tao nhã, rất tự nhiên như thường, mặc kệ cho Danny soi mói. Đến Lapland, sau khi đã bọc đủ các thứ khăn bông, mũ bông, bao tay da, quần áo đủ các loại chất liệu len, bông, da, phao,.... lên người Sakura, Tokuro mới tạm yên tâm để nàng xuống máy bay. Tất nhiên, anh cũng không quên cho người hộ tống Sakura, cứ như sợ gió sẽ thổi bay nàng không bằng. Khi Tokuro sang khoang trống khác, chuẩn bị lấy thêm áo ấm mặc vào, Danny bỗng dưng xông vào khoang, khoá trái cửa lại. - Có chuyện gì vậy, Danny? - Tokuro ngưng động tác lấy áo, mỉm cười hoà ái nhìn cậu bé. Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc, chín chắn đến từ một đứa trẻ 5 tuổi, Tokuro hơi ngạc nhiên rồi cũng dần hiểu ra. - Cứ hỏi đi! Danny không do dự, giọng nói non nớt nhưng đầy kiên định, khí thế vang lên. - Chú thích cô Sakura? - Đây là một trong số ít lần Danny gọi cô nó bằng tên tiếng Nhật, chỉ khi nói chuyện quan trọng liên quan đến cô, nó mới dùng tên này. - Không! Chú không thích Sakura! - Anh khẽ lắc đầu phủ nhận, làm Danny híp mắt nghi ngờ. Đang lúc nó muốn lên tiếng vạch trần Tokuro, anh lại cắt lời Danny, ánh mắt thâm tình, nói: - Chú yêu Sakura.... Lông mày Danny càng nhíu chặt nhưng vẫn không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ đứng im, nghiêm túc nhìn anh. - Chú yêu cô ấy cũng đã được 17 năm. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt năm 5 tuổi tại vườn hoa anh đào trong dinh thự Alexandra tại Nhật, chú đã không thể cưỡng lại rung động trước cô ấy mất rồi.... Ánh mắt anh trở nên xa xăm, ký ức 17 năm trước nhanh chóng ùa về, từng hình ảnh vẫn còn rõ nét đến tận bây giờ, chưa từng bị thời gian xoá nhoà..... ***** Flashback ***** - Cha, con không muốn đến đâu! Con còn chưa làm bài tập cho ngày mai! - Trên ghế sau ô tô, một cậu bé tóc nâu, gương mặt bầu bĩnh, dễ thương của trẻ con đang nhăn lại, phụng phịu. Người đàn ông trung niên bên cạnh có khuôn mặt giống với cậu bé, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dỗ dành. - Ngoan nào, Tokuro! Bài tập để tối về làm cũng được. Hôm nay ngài Alexandra mời gia đình chúng ta đến dự tiệc mừng thọ ngài, nếu không đến thì quá thất lễ rồi. - Chỉ là sinh nhật thôi mà, cần gì phải mời phức tạp như vậy! Phiền phức! - Tokuro bĩu môi, cực bất mãn kháng nghị.- Con trai, phải là những người ông ấy coi trọng mới được mời đến, đây là một vinh dự đối với chúng ta! - Hứ! Chán chết! - Tokuro cứng đầu, khoanh tay trề môi bất mãn, ngoảnh mặt đi nhìn ra ngoài cửa kính. - Ở đó có rất nhiều đồ chơi và bạn trẻ bằng tuổi con, sẽ không chán đến thế đâu! Nếu con còn hư nữa thì.... một tháng không xem TV - Có thể thấy, kinh nghiệm dỗ con của ông cực cao siêu, vừa đe doạ vừa dỗ dành, thủ thuật vừa đấm vừa xoa cuối cùng cũng ép Tokuro, một đứa trẻ non nớt, phải chịu thua thoả hiệp. Đến dinh thự Alexandra to lớn, xa hoa, tráng lệ, khách khứa nườm nượp ra vào, toàn là những nhân vật làm mưa làm gió trên thế giới, tiếng tăm lừng lẫy. Sau khi xuất trình thiếp mời, người hầu trong nhà dẫn hai người đến gặp chủ nhân bữa tiệc, ông Thomas Alexandra, người đứng đầu gia tộc kiêm chủ tịch tập đoàn Alexandra, người được mệnh danh là Quỷ vương trên thương trường. - Chúc mừng sinh nhật, ngài Alexandra! - Cha Tokuro cúi đầu chúc, cho người dâng quà lên. Bắt gặp người đến là ai, Thomas sảng khoái lại gần, vỗ vai cha Tokuro, nét mặt gần gũi, trẻ hơn nhiều so với độ tuổi thật của ông, cười nói: - Ngài Alexandra gì chứ! Cứ gọi chú Thomas là được rồi! Cháu gọi xa cách thế kia làm chú đau lòng quá! Cha Tokuro cũng không có ý kiến gì với lời của ông, thuận theo gọi một tiếng: - Chú Thomas! - Đúng rồi! Ngoan quá! Ngoan quá! - Ông Thomas nghe xong tấm tắc khen, tay còn vỗ mạnh hơn như sắp đập gãy lưng cha Tokuro rồi cũng nên. Cha Tokuro bị đập như vậy cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Sở dĩ hai người có hành động tự nhiên, không câu nệ thế này là vì ông của Tokuro và Thomas vốn là bạn thân nối khố từ bé. Thân thiết với cả đời con cháu cũng là chuyện thường. - Đây là con cháu, nhóc Tokuro, phải không? - Thomas để ý đến nhóc con đứng cạnh đó, từ nãy đến giờ cứ ngơ ngác nhìn mình. Bị hỏi, Tokuro vội vàng tỉnh lại, cúi thấp người. - Cháu chào ngài ạ! - Ngài nghiếc gì nữa chứ! Gọi ông nội đi xem nào! - Thomas rất không hài lòng với cách gọi xa cách kiểu kia, trông ông đáng sợ lắm hay sao? - Dạ, cháu chào ông nội ạ! - Ừm.... Nghe rất xuôi tai đấy! - Thomas gật gù đắc ý, trong mắt loé lên tia gian xảo nhìn Tokuro. Bỗng.... "Hu hu hu..... Ông nội ơi....." Hai bóng đen phá cửa vụt vào phòng, ôm lấy chân ông, gào khóc thảm thiết. "Cứu cháu với..... Hu hu...." "Cháu chết mất.... Oa oa oa.... Con bé nó giết cháu mất ông ơi...." "Ông đòi lại công bằng cho cháu với.... Hu hu hu...." .... Trong phòng ngập tiếng khóc bi thương, thảm thiết, mà hai cái tiếng khóc thét này lại từ mồm..... hai thằng đàn ông mà ra..... Thomas méo mặt, khoé môi giật giật nhìn hai thằng cháu lớn tướng ôm chặt chân mình mà bù lu bù loa.... Năm nào cũng xảy ra mấy cái kiểu tình huống dở khóc dở cười thế này, lần này lại bị người khác nhìn thấy. Tch Tch.... Mất mặt quá.... - Hai thằng oắt này, lại chuyện gì nữa? - Ông xoa xoa thái dương, lười biếng hỏi. Không đến lượt hai thằng đàn và kia trả lời, Konan vừa mới đến, đứng tựa lưng vào cửa, khoanh tay, khinh thường nhìn hai thằng kia. - Không có gì đâu ông! Chúng nó chơi bài thua Sakura, bị phạt phải hôn nhau. Hai thằng này không chịu nên chạy đến đây ăn vạ ấy mà.... Tch Tch.... Thằng đàn bà.... Thomas: "....." Cha Tokuro: "....." Tokuro: "....." Đầu Thomas rơi xuống mấy cái hắc tuyến, cúi đầu không biết khóc hay nên cười nhìn hai thằng cháu. Ông nên vui vì cháu gái ông là một nhân tài chơi bạc hay là nên buồn vì nó lại có tính tình quái dị đến vậy..... Bị vạch trần, Deidara và Hidan đang ôm chân ông đồng thời nín thin thít, xấu hổ không biết nói gì thì bị Konan bồi thêm câu: - Hai thằng đàn ông 17 tuổi chơi bài thua đứa em gái 5 tuổi! Chúng mày không đáng sống trên đời này đâu, chật đất quá! Deidara, Hidan: tiếp tục tủi thân, thầm cảm thán, bọn họ đúng là không đáng sống thật.... Thomas mệt mỏi phất tay, cho người gỡ hai con "bạch tuộc" dính ở chân mình ra, chán nản không buồn nhìn. - Lôi hai chúng nó về chỗ cũ đi, muốn hôn gì thì hôn, đừng để ông nhìn thấy rồi lên cơn đau tim là được.... - Rồi nhìn sang Tokuro, cười bí hiểm - Cháu có muốn đi cùng chúng nó không? Ở đấy.... có nhiều trò vui lắm.... Konan, Deidara, Hidan không hẹn mà quay phắt lại nhìn ông nội, ánh mắt quái dị như lên án hành vi lừa đảo trẻ con của ông. Ông nội là đang gián tiếp giết hại trẻ nhỏ đấy à? Đáng tiếc, nạn nhân thực sự là Tokuro thì lại không nhìn ra ánh mắt khác thường đó, ngu ngốc tin lời ông mà đi xuống địa ngục. Bốn người, ba thanh thiếu niên, một trẻ con đi đến vườn hoa anh đào sau dinh thự. Nào ngờ vừa bước đến ngưỡng cổng thì nghe bên trong vọng ra giọng nữ non nớt pha lẫn mừng rỡ reo lớn: - Ba con 7, ba con 5, bộ 9, 10, J, Q, K! Á há há!!! Ù rồi!!! Ù rồi!!!