Our destiny

Chương 79 : Bello rivederti, veronica

- E hèm.... - Tsunade lần nữa hắng giọng phá nốt số không khí mờ ám cò lởn vởn trong phòng. Bà đưa mắt nhìn về hai người mới ban nãy còn..... nằm đè lên nhau, nay tạm thời đã ngồi ngay ngắn dậy, giữa hai người miễn cưỡng gọi là có khoảng cách, thì ngao ngán lắc đầu thở dài. Tch Tch..... Giới trẻ ngày nay..... - Hn..... Có chuyện gì? - Sasuke thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng nói không che giấu bực bội. Nhiều khi hắn nghĩ rằng hình như bọn họ không có duyên với cái gì gọi là riêng tư thì phải, cứ đến cao trào là lại có vấn đề chen ngang..... Sakura thì không bình tĩnh được như ai đó, mặt nàng từ nãy giờ đỏ rực lên, nóng đến gần bốc khói rồi, chỉ mong có cái lỗ nào sâu cho nàng chui xuống. Đời nàng có thể nhục hơn được nữa không, bị người ngoài nhìn thấy họ sẽ nghĩ gì về nàng??? Ôi danh dự của tôi...... - Tôi đến đưa cháo với thuốc. Nói rồi bà tiến lại, đặt khay cháo nóng hổi, bốc hơi nghi ngút lên tủ đầu giường, bên cạnh là vỉ thuốc. - Cô Haruno, cô cảm thấy thế nào rồi? - Hả? Sao cơ? - Sakura vốn đang đầu óc trên mây trên gió thì bất ngờ bị kéo xuống, giật phắt mình ngơ ngác nhìn bà. - Cô còn đau bụng không? - Tsunade vẫn kiên nhẫn hỏi. - À không..... không! Hết rồi - nàng lúng túng trả lời. Kì lạ là lúc nhìn thấy Tsunade, tự nhiên Sakura cứ thấy quen quen, hình như gặp ở đâu đó rồi thì phải. Hừm..... Nhưng mà ở đâu? Trong lúc Sakura lục tung trí nhớ lên thì Sasuke đã đuổi khéo Tsunade ra ngoài rồi. Căn phòng rộng thênh thang lại chỉ còn lại hai người. - Há miệng ra nào. Bất ngờ một thìa cháo nóng đưa đến trước mặt Sakura làm nàng khó hiểu nhìn đến người cầm thìa, liền há hốc mồm, mắt trợn tròn, mặt xanh lét. Ôi mẹ ơi, boss tối cao, người đàn ông đẳng cấp nhất thế giới đang.... hạ mình đút cháo cho con? Đây đúng là ác mộng kinh khủng nhất đời con rồi! ToT Tiếp xúc nhiều với hành động thân mật của hắn quá đâm ra làm nàng hơi hãi. Có một sự thật mà nàng quên mất là có hàng trăm triệu thiếu nữ mơ được hắn đút cháo cho mà còn không được! Nàng đây lại coi là ác mộng! Người khác thì mong được hắn chạm tới dù chỉ một cái, nàng đây thì lại cầu hắn tránh xa ra còn không kịp! Đúng là ngược đời..... Sakura nghiêng đầu né tránh thìa cháo, cười gượng gạo lắp bắp: - T.... Tôi tự.... tự ăn được.... Không phiền đến Ngài - Nói rồi, nàng vươn bàn tay run rẩy muốn lấy bát cháo nghi ngút khói trên tay Sasuke thì hắn lại nhấc nó ra ngoài tầm tay nàng. - Tôi không muốn giường của tôi bị bẩn - hắn nhàn nhạt nói, ý là chê nàng hậu đậu sẽ làm đổ cháo, bẩn giường hắn. Vâng, lời rất hiểm làm chị đây từ kinh hãi chuyển sang tức ói máu. Biết ngay là có nguyên nhân cả mà, làm như hắn thuộc loại biết quan tâm tới người ta lắm không bằng!- Thì tôi xuống giường ăn là được chứ gì! - nàng nghiến răng nghiến lợi nói. - Bẩn sàn! - Thì tôi đi dọn! - Còn bẩn hơn! - Sasuke phũ phàng nói. -.... Cuối cùng, Sakura sau khi bị nói cho đến cứng họng chỉ còn nước từ bỏ ý định tự túc, ngồi im trên giường mím chặt môi trừng mắt nhìn hắn, sống chết không chịu mở miệng ăn. Tuy nhiên, hắn đã quá quen với sự cứng đầu của nàng, chỉ điềm nhiên nói: - Một là tự há miệng ra ăn bằng thìa, hai là tôi dùng miệng bón cho em ăn, chọn đi. Lập tức Sakura ngoạc mồm "đớp" lấy thìa cháo. - Ngoan! - hắn hài lòng khen nhưng mà sao Sakura cứ nghe như là chủ khen chó không bằng ý nhỉ? Cứ thế, nàng miễn cưỡng để hắn đút ăn hết một bát cháo, rõ ràng là ngoan ngoãn há miệng ăn nhưng mắt thì cứu trợn ngược hết cả lên nhìn hắn. Rồi đến lúc uống thuốc mắt vẫn cứu trợn nguyên như thế, thậm chí còn to hơn đến mức Sasuke nhịn không được cười đùa: - Em còn trợn mắt nữa là cầu mắt rơi luôn ra vào cốc đấy! - và Sakura suýt nữa sặc nước mà chết. Thôi thì mấy cái này nàng vẫn cắn răng nhịn được, nhưng mà khó chịu nhất là khi hắn ép nàng phải đi ngủ. Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh, và chị đã vùng lên khởi nghĩa. - Không ngủ! Tôi ngủ cả ngày rồi còn gì, ngủ nữa thì thành con lợn à? - Em thành con lợn sẵn rồi, có ngủ thêm nữa thì vẫn thế thôi - Hắn thờ ơ nói - Bây giờ thì em muốn nụ hôn chúc ngủ ngon cho dễ ngủ không? - Anh.... Anh.... Anh cứ nhớ mặt đấy! Đợi bạn tôi về ngày mai rồi trả thù anh cũng chưa muộn! - Sakura nghiến răng kèn kẹt, lớn tiếng hăm doạ rồi bực mình chùm chăn nằm xuống, đưa lưng về phía hắn. Sasuke cười lạnh, về được đã rồi hãy nói.... Sakura vốn đang ức chế, phản kháng đến cùng, không chịu nhắm mắt đi ngủ, lòng thầm hô to nhắc nhở: Không ngủ! Không ngủ! Không ngủ! Cấm mày được ngủ! - Chừng nào em còn không chịu ngủ thì tôi vẫn sẽ nằm nguyên đây - Sasuke rất tự nhiên nằm xuống ngay bên cạnh Sakura, đối diện với tấm lưng nàng. Ngay tức khắc, lời hô nhắc chuyển thành: Ngủ đi! Ngủ đi! Ngủ đi! Ngủ nhanh lên nếu mày còn muốn sống! Ngủ cả ngày rồi bây giờ ngủ bằng niềm tin và hy vọng à? Mình đúng là số khổ mà..... Nàng lầm bầm than thở. 5 phút sau. Sasuke ngồi dậy, nhìn sang Sakura đã thấy nàng đã cuộn tròn trong chăn ngủ rồi. Hơi thở đều đều, nhịp nhàng, làn mi phượng khép lại chứng tỏ đã ngủ say. Làn môi bạc không kìm được khẽ nhếch lên cười khẽ, nhẹ giọng trách yêu: - Thế mà bảo là không ngủ được, em thật là.... Đồng thời, hắn cũng có chút thất vọng. Lấy bản thân che chắn cho nàng mà sao một chút Sakura cũng không cảm động, cũng chẳng buồn để tâm đến hắn có sao không, chẳng giống như những gì thằng Naruto nói cả! Nhưng không sao, chỉ cần nàng vẫn còn bình an ở bên hắn thì vẫn còn cơ hội để thể hiện!Bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve mái tóc hồng phấn của Sakura, gạt những sợi tóc loà xoà chọc vào mắt nàng ra sau tai. Trong mơ, Sakura cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm, ấm áp vuốt ve trên gò má mình làm nàng buồn buồn, không khỏi nhếch môi mỉm cười, cái đầu ngọ nguậy rúc vào trong chăn. Biểu hiện đáng yêu của Sakura làm nụ cười trên môi Sasuke càng dãn ra. Hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật sâu, đầy yêu thương lên trán nàng, thì thầm bên tai nàng: - Ngủ ngon, Sakura. Sasuke vừa dứt lời, một bóng đen vụt qua trên cửa sổ, nhanh như một cơn gió, thế nhưng nó vẫn lọt vào tầm mắt hắn. Sasuke khẽ nhíu mày, chỉnh lại chăn cho Sakura, đảm bảo nàng sẽ không bị cái lạnh đánh thức rồi mới yên tâm xuống giường, lặng lẽ đi ra ngoài, từ bước chân đến tiếng đóng cửa cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh đánh thức Sakura. Tại thư phòng. Trong căn phòng trang trọng, rộng lớn được thiết kế theo phong cách châu Âu với gam màu đen trầm là chính, một người đàn ông mặc đồ đen, tóc cam đứng cung kính cúi đầu trước người đàn ông uy nghi ngồi bên bàn làm việc. Trên bàn gỗ nâu sẫm to, cứng cáp, quý giá là chồng giấy tờ công vụ của tập đoàn Universe cần phê duyệt. Tuy nhiên, tất cả đều bị gạt sang một bên, nhường chỗ cho tập tài liệu. Mà gọi là "tập" thì cũng hơi quá vì kẹp trong file cũng chỉ có vẻn vẹn một tờ giấy A4. Nhìn lướt qua thông tin trên giấy, sắc mặt Sasuke càng thêm âm u, lạnh lẽo. Không khó để nhìn ra sự phẫn nộ, không hài lòng trong mắt hắn. - Sao lại chỉ có thế này? - ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi tờ giấy trên bàn, giọng lạnh băng, có chút không kiên nhẫn. Người đàn ông, Juugo, tuy bị khí thế bức người của hắn làm cho hơi mất bình tĩnh, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cúi thấp đầu nghiêm túc khai báo. - Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã vận dụng hết mạng lưới thông tin trên toàn thế giới nhưng ngoài nơi sinh, một ít thông tin cá nhân ra thì không thể tìm thêm được bất cứ gì khác trong 18 năm đầu đời của cô Haruno. Nghe báo cáo như vậy, hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, ánh mắt không rời trên tờ giấy loé lên tia bất an, lo lắng. Họ và Tên: Haruno Sakura. Ngày/ tháng sinh: 28/3 Quốc tịch: Italy. Nơi sinh: Roma, Italy. Cha - mẹ: đã mất. Người thân còn sống: không rõ. *Đến Nhật vào ngày 1/8, chuyến bay từ London, Anh đến Tokyo, Nhật. Đó là tất cả những gì ghi trên giấy, chỉ trừ dòng cuối, còn lại giống với trong hồ sơ của nàng, không hơn không kém. Con người, cuộc sống của Sakura cho đến lúc 18 tuổi hoàn toàn là một bí ẩn. Sasuke rất rõ thực lực thuộc hạ của mình, nếu họ không thể tìm ra thì chắc chắn có một nhân vật nào đó không hề tầm thường che giấu. Nhưng vấn đề là sao họ lại muốn che giấu thân phận của Sakura?Suy nghĩ một chút, hắn trầm giọng ra lệnh: - Gọi cô ta đến đây ngay ngày mai! ----------- Tại tập đoàn Universe, tầng 283. Sakura một mình đi đi lại, đi tới đi lui trong phòng trà, bàn tay nắm chặt chiếc Iphone 6 tội nghiệp, bóp nó đến sắp méo đến nơi rồi. Trên gương mặt lúc này là những thấp thỏm, lo âu, lo cho số phận của mình không biết có trôi nổi, bấp bênh như Thuý Kiều không, biết đi đâu về đâu.... Mà nguồn gốc của tâm trạng lo lắng không yên này bắt nguồn từ một tin nhắn rất chi là "dễ thương" của một người bạn rất "đáng iu" "Tình yêu của đời tớ à, lâu không gặp, cậu có nhớ tớ tới mất ăn mất ngủ không? Tớ biết là có nên khỏi cần nhắn tin trả lời lại đâu! Tớ cũng nhớ HONEY của tớ lắm, rất muốn về bên cậu, cùng ngắm soái ca với cậu mỗi ngày nhưng đáng tiếc.... Aizzz..... Đời không như Dream và tình không như Phim.... Có lẽ ông trời thấy chúng ta không hợp nhau nên không ngừng tạo khoảng cách giữa tớ với cậu..... Tình yêu à, tớ không thể về bên cậu trong vòng một tháng nữa nên cậu chịu khó mà ăn cơm bụi thêm tháng nữa đi, nhớ mua thuốc đái dầm đề phòng ỉa chảy nhé! Chúc cậu sống sót được đến khi tớ về, và rồi chúng ta sẽ thuộc về nhau, sau tất cả!!! Thân ái, Tenten, tình yêu của đời cậu! Đọc xong cái tin nhắn này thì suy nghĩ đầu tiên của Sakura là: Mình chơi thân với một đứa les bị bại não trong bao lâu nay? =.+ Tuy nhiên, nàng vẫn đủ tỉnh để mà nghĩ đến vấn đề quan trọng hơn. Hôm nay là ngày cuối cùng theo "hợp đồng ăn bám" của nàng với Sasuke. Mà tình hình là Tenten còn lâu mới về, hết hạn là nàng với hắn đường ai ngửi nấy đi, nên kiểu này chẳng lẽ phải ăn cơm bụi một tháng??? Sự thật phũ phàng là vậy..... Hiện giờ, Sakura đang rắp tâm nghĩ cách gia hạn "hợp đồng", ăn bám thêm tháng nữa. Khổ nỗi là hôm qua nàng còn vừa mới mắng chửi hắn sướng mồm ra, còn doạ tẩn hội đồng hắn nữa mới đau cơ chứ! Nát rồi, nát thật rồi!!!! Sakura đau lòng ôm ngực, ngã khuỵu trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn dụa, than vãn như sắp chết đến nơi rồi không bằng..... Bi quan quá đi..... Đúng lúc cảm xúc căng tràn, tâm trạng đang deep thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Và chỉ trong có vài giây ngắn ngủi, một con người đã thay đổi với tốc độ chóng mặt, mới vừa rồi còn khóc như hôm nay là ngày tận thế 21/12/2012, bây giờ đã biến ngay thành bộ dáng thục nữ, nhân viên mẫu mực đang pha cafe cho cấp trên. Ryuna thì hoàn toàn không kịp nhận ra tốc độ thay mặt như gió của ai đó, không vào trong mà chỉ đứng ở cửa nói với Sakura. - Tổng giám đốc nói cậu pha hai cốc cafe, một đen, một có đường sữa nóng đem vào phòng ngài. - OK! - nàng tươi cười đáp, ngược 180° so với người khóc lóc rầu rĩ ban nãy. Ryuna vừa đóng cửa rời đi một phát, cái mặt tươi cười của Sakuta lại đùng một cái trở nên mưu mô, xảo quyệt, âm thầm nghĩ cách "lừa" hắn thêm một tháng nữa kiểu gì bây giờ?Không ngờ cũng có lúc mày khốn khổ đến mức này..... Tch Tch.... Cho chết cái tội không chịu học nấu ăn cơ Inner lâu không xuất hiện, tự dưng nhảy ra phũ phàng nói. Mày không nói có ai bảo mày câm không? Tao chỉ nói sự thật! Inner chân thành nói. Tao cần mày nói chắc? Chỉ nhắc lại cho mày biết thực tế phũ phàng thế nào thôi! May mà gặp được Tenten mày mới sống được đến bây giờ. Haizzz.... Không biết nhìn thấy tình cảnh "bế tắc" của mày bây giờ, "họ" sẽ nghĩ gì nha? Còn hỏi, tất nhiên là tao sẽ bị nhốt cả đời trong cái dinh thự đó! Ờ, và sau đó bị "cậu ta" cười cho thối mũi vào cái mặt mày! Mày im miệng đi! Tao phải đi nuôi sống bản thân, không rảnh nói linh tinh với mày! Nói rồi, nàng gạt phăng Inner ra chỗ khác, nhanh tay pha cafe theo như Ryuna vừa nói, rồi bê đến phòng Tổng giám đốc. Tuy đã gạt lời của Inner sang một bên nhưng Sakura vẫn không khỏi có chút lo lắng suy nghĩ một chút về "họ". Trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Lạy trời "họ" không tìm ra con ở đây". Đáng tiếc, không phải lần nào cầu nguyện cũng thành công rực rỡ. Sakura vừa mở cửa phòng, chuẩn bị bước vào thì hình ảnh cô gái tóc vàng ngồi trên sofa đã làm nàng sững lại, cả người run cầm cập, mặt tái mét. Oh Shit! Mà nghe thấy tiếng cửa, người cô gái đó cũng quay người lại nhìn về phía nàng, trong mắt vụt qua một tia kinh ngạc, khoé môi nở nụ cười giễu cợt, đắc ý nhìn Sakura. Cả hai cứ một đứng một ngồi kì quái nhìn nhau. Từ hành động đến ánh mắt, nét mặt có phần bất thường của cả hai dễ dàng lọt vào con mắt thâm thuý của Sasuke. Hắn đã bắt đầu nghi ngờ rằng hai người có quen biết nhau, mà không hẳn chỉ là quen biết bình thường..... - Vào đi - hắn lạnh giọng nói, đánh tan sự im lặng bất thường này. Bị giọng lạnh băng của hắn đánh thức, Sakura lập tức lấy lại bình tĩnh, lờ đi ánh mắt đắc ý, châm chọc của cô gái kia, bưng khay cafe đi tới bên bàn. Dù bề ngoài, nét mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng Sakura vẫn không giấu được hoảng loạn trong hành động. Lúc đặt cốc cafe nóng xuống bàn, nàng không khống chế được run rẩy trên bàn tay mà chẳng may làm vài giọt cafe nóng bắn lên mu bàn tay, khẽ kêu "A" lên một tiếng. Thấy vậy, Sasuke liền nhanh tay đón lấy cốc trên tay Sakura, đặt xuống bàn rồi một tay nắm chặt lấy cổ tay bị bỏng của nàng, một tay rút nhanh một tờ giấy ướt trên bàn, lau sạch cafe trên mu bàn tay nàng. Sakura sợ chết khiếp, trước cái nhìn đầy bất ngờ xen lẫn săm soi của cô gái kia, nàng vội vàng giật tay lại, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Lạy anh, anh muốn làm trò gì cũng được nhưng làm ơn đừng ở trước mặt bà cô quỷ dữ này được không? Nếu không tôi chết là cái chắc! Sasuke lại không để ý đến lo sợ trong mắt nàng, nói trắng ra là hắn thấy nhưng mà cố tình lờ đi, thậm chí còn ngang ngược hơn, kéo Sakura ngồi xuống cạnh mình, cất giọng cưng chiều, trách nhẹ:- Sao lại không cẩn thận như vậy? Sakura không phải ngốc mà không nghe ra giọng hắn có bao nhiêu là thân mật quá mức, sắc mặt nàng càng thêm xanh lét, liếc nhìn gương mặt đang ngồi xem kịch hay của cô gái tóc vàng kia. - Tôi.... Tôi.... - nàng lắp bắp, mắt đảo liên hồi mong tìm ra lý do để chuồn thì.... - Không định giới thiệu tôi một chút sao, Uchiha? - cô gái lên tiếng, khoé môi giương lên nụ cười thích thú, đầy nguy hiểm bắn vào Sakura. Sakura lần nữa run lên, nuốt ực một cái. Thấy vậy, hắn liền đưa tay kéo nàng vào lòng, đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô gái. - Haruno Sakura, trợ lý của tôi. Yamanaka Ino, đối tác. Ino làm sao không nghe ra giọng nói vốn lạnh băng nay lại mềm nhẹ đi, phảng phất yêu thương của hắn khi nhắc tới Sakura, trong lòng càng thêm hứng thú với cô gái "vừa mới quen" này. Sakura thì trái lại hoàn toàn, họ tên đầy đủ của người đối diện kia lọt vào tai nàng không khác gì tên của Thần Chết đến đòi mạng. Thôi xong, đúng cmn rồi! Nhận ra sắc mặt ngày một tím tái của Sakura, nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm chắc chắn. Để kiểm tra hơn nữa, hắn như vô tình hỏi một câu. - Hai người quen nhau à? Quả nhiên, người trong lòng hắn liền giật nảy một cái rồi vội vàng cười gượng gạo, mắt nháy liên hồi, lắp bắp nói: - Đ.... Đâu có.... T.... Tôi còn.... ch...chưa thấy.... cô Ya.... Yamanaka bao giờ.... giờ.... Vốn còn muốn hỏi xoáy nàng thêm vài câu nữa nhưng bộ dạng lúng ta lúng túng của Sakura làm hắn không nỡ bắt bẻ nàng. Hắn cười khẽ, nụ cười dịu dàng hiếm có làm người xem kịch như Ino khoé môi không khỏi nhếch lên, Sakura của hắn vẫn mãi mãi giống trước đây, học đến mấy cũng không bao giờ học được nói dối một cách bình thường. - Em ra ngoài trước đi - Sasuke nhẹ giọng nói, rồi cúi xuống hôn lên trán nàng. Sakura như được lệnh đặc xá, làm gì còn nhiều tâm tư mà để ý tới tiếp xúc thân mật của hắn nữa, vả lại nàng cũng đã quá quen rồi, lập tức phóng vèo ra ngoài, chạy như bị ma đuổi không bằng. Đến khi cánh cửa đóng lại, sắc mặt Sasuke lại trở lạnh băng như thường, không nhìn đâu ra nét dịu dàng, yêu thương ban nãy, con ngươi sắc bén nhìn Ino. - Nói, cậu biết gì về cô ấy? - hắn trầm giọng hỏi. Ino không nói gì, cũng không hề bị hàn khí của hắn doạ, trái lại, nụ cười càng thêm lưu manh, gian xảo như cái mặt. Cô thích thú chống tay lên đầu gối, chống cằm híp mắt gian xảo nhìn Sasuke, cất giọng tò mò, vui thích: - Cậu mới là người nên nói, hai người đang đến đâu rồi? Sasuke vốn không định và cũng không muốn trả lời vì Ino đang hỏi đúng vào nỗi đau của hắn. Nhưng nếu không trả lời thì hắn cũng đừng mơ moi được thông tin gì từ Ino nên..... - Hừ.... Chưa đến đâu cả.... - Hắn có chút khó chịu nói. Vừa nghe xong, Ino liền cười phá lên, cười lăn cười bò trên sofa, mất hết dáng vẻ thục nữ ban nãy.- Á há há.... Một thằng đàn ông được thế giới gọi là "toàn năng" như cậu mà không cưa nổi một cô gái sao? Á há há.... Nhục!!! Cảm thấy một sự sỉ nhục không hề nhẹ ở đây, sắc mặt Sasuke càng thêm u ám, sát khí dày đặc bao trùm cả căn phòng. Nếu không phải Ino là bạn từ thời xa xưa và là người hắn cần moi tin thì cô đã chết từ đời nào rồi. Ino bỗng lạnh sống lưng, biết mình hơi quá khích liền tự động ngậm mồm, ngồi thẳng lại. - Ver..... Sakura biết cậu thích cô ấy chứ? - Theo thói cũ, Ino liền gọi nhầm tên khác với tên hiện giờ của Sakura, trong lòng có chút lo lắng, hy vọng hắn không nghi ngờ. -.....Không - Hắn lãnh đạm trả lời, không hề nhìn ra bất thường trong đó nên Ino mới tạm yên tâm thở phào. - Cô ấy có cảm xúc gì với cậu không? - Cô ấy nói cô ấy đã có người trong lòng..... - Nhắc tới cái này, ánh mắt Sasuke loé lên tia tàn nhẫn. Hắn chưa từng quên lời này của nàng. Trong thời gian học Đại Học tại Tokyo, hắn đã cho người theo dõi nàng gần như 24/7, hoàn toàn không thấy kẻ nào khả nghi nên hắn đoán là nàng quen kẻ đó trong khoảng thời gian đến 18 tuổi. Đen đủi là hắn không thể tìm được bất kì tư liệu, thông tin nào về nàng khi đó, buộc phải nhờ đến Ino. Tuy nhiên, kết quả là..... - Cái gì??? Có á??? Thằng nào đấy??? - Ino không tin há hốc mồm, nhảy dựng lên. Sasuke không nói gì, ánh mắt nhìn Ino càng thêm sắc lạnh, lãnh khốc, lần nữa cảnh cáo cô. - Tôi thề, trong thời gian tôi quen cô ấy, chẳng thấy cô ấy thân thiết với thằng nào cả! Cậu là người đầu tiên đấy!!! - Ino chắc nịch khẳng định, giơ tay thề thốt đủ kiểu. Nghe mình là người đàn ông đầu tiên bên nàng, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác thoả mãn, hài lòng, sát khí nguôi đi một chút. - Nói cho tôi nghe về cuộc sống của cô ấy cho đến khi 18 tuổi. - Không thể! - Cô nghiêm túc nói, không còn vẻ đùa cợt ban nãy nữa. - Vì sao? - Sakura không muốn nói thì tôi sẽ không nói. Có lý do chính đáng để cô ấy che giấu bí mật về thân phận mình và tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Sasuke cau mày, nét mặt lạnh đến âm độ, uy hiếp nhìn Ino. Hắn gọi cô bay ngàn dặm đến đây không phải để cô che giấu bí mật về nàng, hắn có quyền được biết tất cả về người hắn yêu! - Đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi. Thay vì nghĩ cách uy hiếp moi thông tin từ tôi thì cậu nên dành thời gian mà làm cho Sakura yêu mình đi, biết đâu cô ấy sẽ nói cho cậu điều gì đó! - cô bình thản nói, nâng cốc cafe lên, nhấp một ngụm rồi thầm bình luận. Ít ra cậu cũng học được cách pha cafe không đến nỗi trong 4 năm, chẳng bù với trước đây, đến pha nước lọc cũng không biết. Coi như có tiến bộ! - Tại sao cô ấy lại muốn che giấu thân phận của mình? - hắn trầm giọng hỏi. - Không biết! Đi mà hỏi Sakura chứ hỏi gì tôi! - cô thản nhiên trả lời. - Thế thì cậu biết cái gì? - Sasuke không kiên nhẫn nói, hắn bắt đầu thấy Ino hơi ăn hại rồi đấy! - Tôi chỉ biết một chút về tiêu chuẩn tìm chồng của Sakura thôi! - Nói! - Thì hắn cũng chỉ cần cái này thôi. Ino không đáp, chỉ nở nụ cười nham hiểm, mưu mô nhìn Sasuke..... Cưng à, cái gì cũng có cái giá của nó nha..... ---------- Tan làm, Sakura như thường lệ xuống cổng tập đoàn đợi Sasuke rồi ngồi chung xe về cùng. Tuy nhiên, hôm nay có phần khác thường một chút. - Cô Haruno, mời cô đi theo tôi! - một người đàn ông to cao đeo kính râm, mặc comple cung kính nói với nàng. Nhìn ra chiếc Limo đen đỗ ở bên đường, Sakura thở dài một hơi. Nàng thừa biết người ngồi trong Limo là ai, còn ai suốt ngày chơi kiểu vệ sĩ, ngồi Limo ra lệnh thế này nữa? Aizzzz.... Cái gì phải đến rồi sẽ đến thôi.... Mình trốn được 4 năm đã là giỏi lắm rồi.... Nghĩ thông suốt rồi, Sakura hùng hổ hất mặt, đầu khí thế tự đi thẳng ra xe, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với Ino đang khoanh tay, vắt chéo chân ngồi cười ranh mãnh nhìn nàng. Sakura cũng nở nụ cười chơi lại Ino. Cả hai đồng thời cất giọng nhẹ nhàng nói tiếng Ý một cách lưu loát, trôi chảy. - Bello rivederti, Ino. (Rất vui được gặp lại, Ino) - Bello rivederti, Veronica. (Rất vui được gặp lại, Veronica)