Our destiny

Chương 66 : Giải pháp tốt nhất?

Giờ thì chúng ta làm gì với nó đây? - Deidara vừa nói, vừa hất hất mặt vào cái thanh chuỷ thủ lấp la lấp lánh trên bàn kia. - Hay là đem bán đấu giá đi!!! Đống đá quý nạm trên thanh này đủ để chúng ta cả đời ăn chơi sa đoạ đấy! - Kakuzu mắt sáng quắc lên nhìn vào nó, trong đầu đang tưởng tượng ra mưa tiền rơi xung quanh mình. Hidan bĩu môi nhìn Kakuzu bằng 1/4 con mắt. - Nhìn Akatsuki thiếu tiền đến thế à? Thằng dở hơi!!! Cần ông đây nhắc lại địa điểm của 30 kho vàng bạc đá quý dưới lòng đất không? - Thế ngươi có ý kiến gì không mà nói? - Ta tất nhiên là có và đảm bảo cái ý kiến đấy thông minh hơn ngươi nhiều, Kakuzu. Ta là ta sẽ giao nó cho Sakura tuỳ ý sử dụng! Thế nào, giỏi không? Thôi thôi, không cần khen, ta biết ta giỏi từ bé rồi - Hidan một bộ dạng vỗ ngực tự hào về bản thân. - Chú thích một chút, Sakura không thể chạm vào nó, nếu chạm vào thì sẽ bị thanh chuỷ thủ đó rút dần đi sức mạnh - Sasori điềm đạm lên tiếng. Tự hào của Hidan sụp đổ trong nháy mắt. - Dạ, em không có ý kiến gì nữa.... - Hidan rất biết điều im mồm ngồi xuống, ôm chân tủi thân trong góc phòng. - Còn ai có ý kiến gì nữa không? - Yahiko đảo mắt một lượt, tất cả đều im phăng phắc. Cuối cùng hắn đành thở dài, cầm lấy thanh chuỷ thủ trên bàn, nói - Lão rắn độc kia chắc biết không ít thông tin về nó, ta sẽ đi hỏi lão. Các ngươi tiếp tục canh chừng đám người Hoả quốc kia! - Tuân lệnh, thủ lĩnh! ------------- - Ngài không sợ cô ta phản bội sao? - Kabuto cúi đầu cung kính hỏi. Orochimaru cười khẩu, khàn giọng nói. - Tại sao ta phải sợ? Trước hay sau đi chăng nữa, cô ta đều không có khả năng. - Trước? Sau? - Trước nghi lễ, cô ta là thần thánh nhưng lại mắc phải cái..... "lời nguyền" "đôi mắt phản chiếu trái tim kia". Lẽ nào ngươi đã quên trong đầu cô ta lúc này ngoài trả thù ra thì còn cái gì nữa? Hơn nữa, kẻ duy nhất giúp được cô ta là Orochimaru ta đây, cô ta còn có lựa chọn nào khác? - Vậy sau nghi lễ? Không phải khi nghi lễ kết thúc thì cũng là lúc cái.... lời nguyền kia hoàn toàn hoá giải sao? - Kabuto thắc mắc hỏi. Orochimaru vẫn giữ một bộ dáng thản nhiên, không lo lắng mà giải đáp. - Sau nghi lễ, toàn bộ sức mạnh của cô ta đã được chuyển giao sang vật chứa khác. Lúc đó, cô ta cũng chỉ như người thường thôi! Một kẻ như vậy hoàn toàn không phải là mối lo ngại của chúng ta! Tuy khó hiểu trong lòng đã được giải đáp nhưng với bộ não thâm thuý, lòng dạ thâm độc như lão thì chắc lão còn có trò khác. - Ngài sẽ không để cô ta sống đúng không? - A ha ha ha..... - lão sảng khoái cười lớn - Rất tinh mắt! Nói thử cho ta xem suy nghĩ của ngươi nào!Kabuto tay xoa căm, đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi bắt đầu phân tích. - Dẫu gì cho dù mất đi hết sức mạnh, cô ta vẫn có xuất thân là con gái Thiên Đế, cho nên ngài sẽ không trực tiếp ra tay. Thay vào đó, ngài sẽ để cho tên Uchiha kia giết nàng. Tự tay giết người mình yêu sẽ là đả kích lớn đối với hắn, chưa hết, Thiên giới nhất định sẽ báo thù. Mà công chúa Karin lại có ý với tên kia, Sakura chết, miễn cưỡng coi như ngài bớt cho con gái mình một tình địch lớn rồi. Đây là một mũi tên trúng ba đích! - Không tồi! Quả xứng danh là đệ tử của ta! - Lão hài lòng khen ngợi. - Có điều..... - Kabuto ngập ngừng -...... Nếu cô ta trở lại bình thường sau nghi lễ rồi thì hắn việc gì phải giết cô ta nữa. Thay vào đó, hắn sẽ tập trung năng lực phá hủy cỗ máy của ngài..... Đây là điểm rất bất lợi cho chúng ta! Trái ngược với sự lo lắng của đệ tử, lão vẫn ung dung như thường lệ, nhấp ngụm trà rồi mới tiếp lời. - Đúng là nếu thế thì sẽ rất bất lợi! Tuy nhiên, một khi nghi lễ thành công, toàn bộ khả năng của cô ta sẽ được chuyển sang cỗ máy, bao gồm cả năng lực tự phục hồi thần tốc. Đến khi đó, cho dù hắn có mang cả Binh đoàn Kim cương cũng không hủy nổi cỗ máy! Vậy nên bất lợi này bị loại trừ! - Còn về việc hắn có giết cô ta không thì ngươi nên nhớ rằng chúng ta biết một điều chúng không biết! - ánh mắt lão loé lên tia thâm hiểm. - Ý ngài là.... - Hắn bừng tỉnh ngộ. - Phải! Chúng không biết rằng sau nghi lễ, tính cách cô ta sẽ hoàn toàn trở về như cũ! - Như vậy thì lúc này không còn gì đáng lo ngại nữa! - Không hẳn! - lão cắt lời, vẻ mặt âm trầm - Đó là chuyện sau nghi lễ, còn quan trọng nhất là trước và trong nghi lễ. - Trước nghi lễ, bọn chúng vẫn có khả năng ngăn cản, còn khi nghi lễ đã bắt đầu thì cách duy nhất để phá là giết cô ta, nghi lễ sẽ tự khắc kết thúc thất bại. Về hai điểm này, ta sẽ bố trí người canh gác cẩn thận, ngài không phải lo lắng - Hắn cúi đầu cam đoan, khẳng định. - Hn.... Vào trong quá trình diễn ra nghi lễ, thần trí cô ta sẽ từ từ khôi phục lại. Với tính cách ban đầu của cô ta thì chắc chắn sẽ không chịu để mình vì một phút mất trí mà hại đến thế giới và hàng vạn người dân. Vậy nên trước nghi lễ, phải xích chặt cô ta lại, rõ chưa? - Vâng! Xin ngài yên tâm, ta tuyệt đối không làm ngài thất vọng! Đột nhiên, bên ngoài cửa phát ra tiếng động nhỏ. - Kẻ nào? - Kabuto hướng cửa hô lớn, đề cao cảnh giác. "Chít chít" Một con chuột bò qua. - Không có gì, chỉ là một con chuột thôi! Ngươi lui xuống đi! - Lão bình thản nói. - Vâng! --------------- Tại căn hầm của Akatsuki. - Đây là giải pháp tốt nhất..... Yahiko ôm Konan bên cạnh mà an ủi, cả hai dõi mắt theo cánh cổng đá nặng nề đóng lại. - Bất kể là ai dùng nó cũng không tốt, chi bằng ta cất giữ nó, để không kẻ nào có được nó.Đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia buồn bã và day dứt, nàng khẽ nghiêng người tựa vào lòng hắn. - Lẽ ra trước đây chúng ta không nên giúp lão kiếm những đồ đó, chuẩn bị cho nghi lễ. Nếu thế thì có lẽ lão sẽ không trăm phương ngàn kế tìm cách ly gián họ.... Kể từ khi Yahiko nghe được cuộc nói chuyện của Orochimaru và Kabuto, rồi kể lại cho nàng thì rất khó để không cảm thấy tội lỗi. - Nếu chúng ta khi đó kiên quyết bắt lão nói ra lí do phải kiếm những thứ đó thì Sakura sẽ không có ngày hôm nay. Chúng ta cũng không khác gì lão cả - nàng nghẹn ngào nói. Hắn ôm nàng vào lòng vỗ về, thở dài đầy ảo não. - Konan, kể cả lúc đó có biết lí do thì chúng ta cũng không cách nào từ chối được. Trước đây lúc ta nhờ lão cứu nàng thì điều kiện đổi lại là ta phải làm một việc cho lão. Akatsuki không thể nuốt lời..... Hắn cảm thấy vạt áo trước ngực ướt một mảng, nàng khóc..... - Đừng khóc..... Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể rồi, bảo vệ vật duy nhất có thể tổn hại đến Sakura khỏi bọn chúng. Những thứ còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào Sakura thôi, chúng ta không thể can thiệp, nhớ chứ? Thấy người trong ngực không trả lời, tiếng khóc cũng đã nhỏ dần, hắn mới yên tâm chút, dìu nàng rời đi. ...... Chỉ ngay sau khi cửa hầm khép lại, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối. Giữa bóng đêm, đôi mắt đỏ sáng rực, híp lại nguy hiểm. "Thứ duy nhất có thể tổn hại đến Sakura"? Ở nơi này còn gì có thể tổn thương ta? Nàng cất bước dần về phía cánh cửa đá cứng chắc, đôi môi hơi mấp máy gì đó, lập tức cánh cửa đá ầm ầm mở ra. Thứ nàng đọc chính là câu thần chú mở ra ở Thiên giới. Đối với người đến từ nơi đó như nàng mà nói thì cửa dù to chắc đến mấy cũng chỉ cần một câu ngắn gọn là xong. Quả không hổ danh là tổ chức lừng lẫy Akatsuki, tiếp theo là 50 căn phòng với đủ các loại bẫy giết người man rợ, tàn nhẫn, kinh dị, biến thái với không thiếu một thể loại nào, từ vũ khí đến độc dạng rắn, lỏng, khí. Vũ khí thì toàn là hàng chất lượng cao, đạt tiêu chuẩn quốc tế!!! Ngoài những người lãnh đạo các đời của Akatsuki thì Sakura là người đầu tiên vượt qua 50 căn phòng này mà không bị xây xước gì cả, toàn bộ nguyên vẹn như lúc vào. Mở cánh cửa cuối cùng ở căn phòng thứ 50 là đến một căn phòng trống khác. Ở trên bàn tròn giữa căn phòng, trong lồng kính là một chiếc hộp gỗ nâu sẫm hình chữ nhật. Nàng phất nhẹ tay, chiếc lồng kính liền biến mất, chỉ còn lại chiếc hộp. Sakura chầm chậm bước lại gần, không hiểu sao càng gần, cả người nàng bỗng có cảm giác khó chịu, mệt mỏi. Nàng nhíu mày nhìn phong ấn lằng nhằng, phức tạp trên hộp, không hỏi tò mò thứ gì nguy hiểm đến mức bọn họ phải cất thật sâu, bảo hộ kinh khủng đến vậy? Quan sát một lúc, nàng khẽ thở dài. Xem ra phải tốn ít nhất 5 phút với cái phong ấn này rồi..... Mà tốc độ này được coi là rất chậm....."Những" năm phút sau, phong ấn biến mất khỏi bề mặt chiếc hộp đầy bí ẩn..... Nàng đã bắt đầu cảm thấy bất an bởi đây là lần đầu tiên nàng thấy mệt sau khi phá một thuật phong ấn hơi phức tạp này. Điều này đối với người thường thì không sao nhưng đối với nàng thì đó là cực kì không bình thường, tay cũng đã run run..... Cuối cùng, không kháng cự lại nổi sự tò mò, nàng cắn răng mở thật nhanh nắp hộp ra. - Oaaaa.... Nàng không nhịn được cảm thán một tiếng. Đúng là bảo vật, quá đẹp! Đôi mắt đỏ đã sớm sáng lấp lánh bởi ánh hào quang tỏa ra từ thanh chuỷ thủ. Ánh mắt nàng khi quan sát từng viên đá nạm trên đó thì đột nhiên dừng lại ở một viên đá màu hồng nhạt có nhiễm một vết nâu đỏ khảm ở trên chuôi dao, không khỏi giật mình. Viên đá này sao có thể giống hệt với loại đá ở trên chiếc vòng đã từng phong ấn sức mạnh của nàng vào ngày đầu xuống Hạ giới vậy? Không những vậy, vết máu nâu đỏ trên đó giống với vết máu vào ngày hắn tháo chiếc vòng ra để nàng có lại sức mạnh, hơn nữa vết nứt cũng hoàn toàn trùng khớp với vết nứt trên chiếc vòng vào ngày nàng đập vỡ nó. Lẽ nào.... chính là từ nó mà ra? Bàn tay nàng run rẩy vươn tới chạm vào nó. Ngay khi đầu ngón tay tiếp xúc với bề mặt mát lạnh của viên đá, một cảm giác lạnh toát truyền đến từ đó, lan tỏa khắp cả người, cả bộ não, trái tim...... Một dòng kí ức tưởng như đã bị xoá bỏ hiện ra trước mắt...... ******** Flashback ******** - Này..... - Sakura cất giọng run run gọi, đầu cúi gằm xuống, mắt dán vào thảm dưới chân, không dám nhìn lên. Đáp lại nàng vẫn chỉ là tiếng bút sột soạt trên giấy từ phía trước. - Sasuke..... - nàng kiên trì tiếp tục gọi, đôi mắt lục bảo ngây thơ vô số tội len lén nhìn lên trước. Mà cái người ngồi trước đó vẫn mảy may không thèm để ý tới nàng, bộ dạng rất tập trung phê tấu chương, thản nhiên coi nàng như không khí. Thấy vậy, Sakura khuôn mặt đáng thương, trông hết sức tội nghiệp, chầm chậm cất bước lên bậc thang, đứng bên cạnh ghế của hắn, giở giọng mềm mỏng, nũng nịu ra hỏi. - Chàng giận ta à? Vâng, một câu hỏi hết sức là..... không thông minh (= Ngu)! Không giận thì hắn lờ nàng đi làm cái gì trong khi ngày thường suốt ngày quấn lấy nàng!? IQ quá thấp, quá ngu! () Sasuke ban đầu đã hạ quyết tâm lần này nhất định bơ nàng một phen cho nàng chừa cái thói suốt ngày trốn ta ngoài chơi một mình, nhưng xem ra là không được rồi..... Lần nào cũng thế, hắn cứ tức điên lên muốn phạt nàng một trận là nàng lại giở cái giọng kia ra, làm hắn muốn gắt cũng không gắt được! Lần này không có chuyện đó đâu!!! Haizzz..... Giá mà được thế đã tốt..... Sakura nhận thấy hành động của hắn có hơi khựng lại, liền sung sướng nhủ thầm trong lòng: Cố lên! Sắp được rồi!!! Vì tương lai tươi sáng ngày mai!!!Nàng chủ động tiến lên cạnh hắn, hơi cúi xuống ôm tay hắn, làm nũng. - Thôi mà, ta biết lỗi rồi đừng giận nữa Lần sau ta không lẻn đi một mình như thế nữa ta cam đoan sẽ đi nơi.... lành mạnh và về đúng giờ mà Có thể tóm tắt ngắn gọn mọi chuyện như sau: nàng một mình trốn ra ngoài chơi, lẻn vào kỹ viện chơi, hoá trang làm kỹ nữ, đánh nhau với mấy thằng mất dạy, con ông cháu cha trong đấy, làm chúng bây giờ không khác gì tàn tật, đến gần đêm mới thèm mò về cung, bị gọi đến thư phòng là đây và.... tạm thời là thế.... Bất lực! Hắn cảm thấy cực kì bất lực! Bao nhiêu quyết tâm phạt nàng bao lâu nay bị mấy câu nũng nĩu của nàng đánh bay đi không còn một mống! Hắn dù không phục cũng phải nhẫn nhịn mà phục! Vẻ mặt hắn nẫu mề, đầy bất đắc dĩ, đành buông bút xuống, vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi mình. - Thế này là chàng không giận ta nữa đúng không? - Sakura vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt cười tươi roi rói, không thấy đâu vẻ tội nghiệp ban nãy nữa. - Không phải ta cấm nàng dùng mỹ nhân kế rồi sao? Còn dám dùng? - hắn nhíu mày trách cứ, tay còn véo vào eo nàng một cái. - Hì hì! Ai bảo sức kiềm chế của chàng quá kém! Ta chỉ làm theo bản năng của một nữ nhân thôi! - Thế có nữ nhân nào một mình xông vào kỹ viện rồi đánh nhau với lũ công tử trong đấy không? Nàng có biết thế là nguy hiểm lắm không? - hắn nhịn không được lo lắng mắng nàng. Sakura biết hắn như thế là quan tâm tới nàng, trong lòng không khỏi cảm động, ghé mặt lại gần hắn, chủ động hôn hắn. Sasuke có hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh thích ứng, tay dưới eo kéo nàng sát lại gần mình, đổi từ bị động sang chủ động, cuồng nhiệt đáp trả lại. Đến khi cả hai đã gần như hết dưỡng khí hắn mới tách ra. - Nếu lần sau còn đi nơi như thế nữa thì đừng trách ta ác - rõ ràng là nghiêm khắc trách cứ nhưng giọng hắn lại lộ ra ôn nhu, yêu chiều với người con gái trong lòng. - Ta biết rồi mà - nàng ngoan ngoãn nói, trên mặt không tắt nổi nụ cười đểu cáng, sung sướng, tự hào về bản thân lần nữa thoát nạn. Cái này phải đặc biệt cảm ơn sư phụ hoàng thái hậu đẳng cấp đã tốn công truyền dạy chiêu mỹ nhân kế này! Thái hậu là số một! Nép trong ngực hắn, mắt nàng quét một vòng những đồ để trên bàn hắn. Nhìn đến mấy chồng tấu chương cao ngút trời kia, nàng nghĩ thầm: Chắc đêm nay hắn mất ngủ rồi..... Lại nhìn đến chiếc hộp hình vuông trên bàn hắn. Nàng nhướn người ngồi thẳng dậy, cầm lấy chiếc hộp, thuận miệng hỏi. - Cái gì đây? Vừa chờ hắn trả lời, nàng vừa ngắm nghía, đáng giá nó. - Ừm..... Nhìn không tệ, chất gỗ tốt, vân đẹp, bề mặt bóng nhẵn, hình con phượng hoàng khắc trên nắp rất tinh xảo, nhìn rất giống ta ở dạng phượng hoàng. Không t..... À mà khoan..... - nàng giật mình khựng lại. Nhìn giống mình lúc chuyển dạng..... Nàng lẩm nhẩm nghĩ.... Bỗng, nàng quay sang nhìn hắn, đôi mắt sáng quắc như vớ được kim cương, hưng phấn hỏi: - Cái hộp này cho ta đúng không? Sasuke theo dõi vẻ mặt nãy giờ của nàng mà không khỏi buồn cười. Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, mỉm cười ôn nhu nói. - Mở ra đi. Của nàng là cái chắc rồi! Sakura háo hức gạt chốt mở ra.... Khà khà.... Đã trốn ra ngoài chơi mà không bị phạt, lại còn được quà! Rất tốt! Lần sau tiếp tục phát huy!!! Nắp hộp mở ra, để lộ vật bên trong. Và vật này làm cả người nàng cứng đờ lại, hết trừng mắt ngạc nhiên đến khó tin thốt lên lời..... - Đây là..... Sao..... Sao chàng có được.....???