Our destiny

Chương 12 : Ôi... 14 nụ hôn đầu của tôi

Sáng hôm sau, Sakura tỉnh dậy trong tình trạng không thể tệ hơn được nữa. Mắt đỏ sọc, xung quanh có vết thâm quầng y như con gấu trúc, da trắng nhợt nhạt, đầu tóc bù xù dựng ngược cả lên. Đã vậy đầu còn đau như búa bổ, nàng khó khăn lắm mới lết được cái xác đến phòng dùng bữa với Tenten. Vừa loạng choạng bước vào, không những không nhận được câu hỏi thăm mà đã bị tra tấn lỗ tai. - ÁAAAAA.... MAAAAAA... - Tenten mặt cắt không còn giọt máu, lông tóc lần lượt dựng ngược lên trời. Đấy là may Tenten còn có dây thần kinh tốt chứ cung nữ quanh đấy lần lượt ngã lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự. Sakura khó nhọc lên tiếng trước khi Tenten xỉu nốt. - Là...... tớ đây mà...... - Ngươi... Ngươi đừng chém gió... Sakura đẹp hơn ngươi nhiều chứ lấy đâu ra bộ dạng..... thây ma sống lại thế này. Nói, ngươi làm gì Sakura rồi? - Tenten tay run run cầm đũa chỉ trỏ vào nàng. Bộ nhìn nàng thảm hại đến thế sao mà không ai nhận ra nổi thế? Sự thật phũ phàng rằng đúng là vậy. Nhìn thây ma hồi sinh nó còn đẹp gấp trăm lần nàng bây giờ. Bò lại chỗ ghế ngồi xuống, nàng thều thào lên tiếng: - Thôi đừng có lên cơn nữa, hôm nay tớ nhức đầu đủ rồi. - Ôi trời ơi, là cậu à, Sakura? Sao lại ra nông nỗi này? - Lúc bấy giờ Tenten mới giật mình nhận ra, hốt hoảng nhìn bạn mà gần như không tin vào mắt mình. - Đừng hỏi..... - Sakura gục ngay xuống bàn. - Không, Sakura, đừng chết chứ! Sao cậu lỡ lào mà bỏ tớ cô đơn lạnh lẽo ở lại? Hoàng huynh biết sống ra sao khi không có cậu chứ? Oa oa oa... - Tenten ngừa đầu kêu giời kêu đất rồi ôm mặt nức nở khóc lóc. Nghe Tenten kêu khóc thảm thiết mà Sakura từ từ ngóc đầu dậy, khoé mắt giật giật nói: - Tenten, tớ chưa chết và cũng không muốn chết, cậu không cần phải rủa tớ như vậy...