Osin Của Anh

Chương 9

Còn 5 ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của ông chủ Ôn, Tiêu Tung Thục vẫn chăm chỉ làm việc như thường ngày trong biệt thự nhà Tư Đồ, hoàn thành tốt các công việc được giao. Nhưng từ hai hôm trước, cứ đến hai giờ chiều, cô biến mất, hai tiếng sau lại có mặt. Quản gia Trần là người phát hiện ra chuyện kỳ lạ đó liền dành cả buổi chiều để theo dõi cô, muốn biết rốt cục cô đang làm trò mèo gì. Ông đã biết từ trước rằng cô bé Tiêu Tung Thục ngu ngốc là kẻ lừa đảo, đầu tiên con bé làm cậu chủ mê nó, sau đó tìm cách lôi kéo sự ủng hộ của những người giúp việc. Định trở thành cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ bằng cái thân hình gầy hình gầy nhom của nó sao, lại còn chẳng xinh đẹp gì?” Hừ. Đừng có mơ. Ông nhất định sẽ vạch trần được thủ đoạn của con nhỏ. Hiện tại ông đang theo dõi trong hai giờ mất tích đó con nhỏ làm gì. Nếu may mắn, ông sẽ nắm được nhược điểm của nó, hạ bệ nó khỏi vị trí cô chủ của nhà Tư Đồ. Nghĩ đến đó, quản gia Trần cười ha ha. Cô chủ tương lai trong tưởng tượng của ông là một mỹ nhân dịu dàng thanh lịch, thông minh xuất sắc, làm sao có thể để con bé Tiêu Tung Thục phá hủy. Ông ngồi ảo tưởng cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu xanh đậm thì bừng tỉnh. Ông căng mắt quan sát thấy Tiêu Tung Thục lén lút đi ra từ cửa sau, sau đó đi chậm rãi về phía chiếc ô tô, dáo dát nhìn trước ngó sau nhưng sợ người khác phát hiện. “Hừ! Nhìn nó rất khả nghi, có cả xe đưa đón, trăm phầm trăm là đi ngoại tình.” Sau khi chiếc xe màu xanh lao đi, quản gia Trần mới bước ra khỏi gốc cây. Cầm máy ảnh chụp lại biển số xe, ông chui ngay vào trong ô tô khởi động, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đó. Chiếc xe quẹo trái, ông cũng quẹo trái, thận trọng giữ một khoảng cách nhất định. “Cậu chủ đối xử với nó như vậy sao nó lại dám đi ngoại tình. Thật quá đáng. Mình biết nó có vấn đề không ngờ vấn đề lại quá khủng khiếp.” Quản gia Trần trừng mắt nhìn chiếc xe phía trước, khẳng định Tiêu Tung Thục đang ôm ấp đàn ông trong xe, liền cảm thấy căm hận thay cho cậu chủ. Đã nói con bé không có tư cách nhưng cậu chủ lại cứ mê nó, ông sẽ cung cấp chứng cứ để cậu chủ biết bộ mặt thật của con nhỏ. Lúc quản gia Trần ngồi trong xe mắng chửi Tiêu Tung thì có một chiếc xe ô tô màu đen nhập vào hàng. Chiếc xe từ từ lăn bánh bám theo hai chiếc xe màu xanh và màu trắng, như hổ đang rình mồi. “Sớm muộn gì ‘anh ấy’ cũng biết thôi.” “Cô không nói, sao anh ấy biết được.” Trong căn phòng bí mật, một chàng trai nói thầm với một cô gái. “Nhưng tôi sợ lắm, nếu ‘anh ấy’ mà biết thì tôi chết chắc.” Cô gái lo lắng nói. “Có tôi ở đây, cô đừng có sợ.” Chàng trai nói chắc như đinh, sau đó làm nũng. “Tôi thèm…” “Không được, thời gian gấp quá rồi, tôi phải về.” Cô gái nghiêm giọng, muốn thoát khỏi anh chàng. “Nhưng tôi chưa thỏa mãn, lần nào cô cũng ở đây có một tiếng, tôi chưa nhấm nháp đủ.” “Một tiếng đi về, ở đây thêm một tiếng đã là quá mức rồi, anh còn chưa thỏa mãn?” Cô gái kêu lên. “Dĩ nhiên là chưa thỏa mãn. Tôi ước gì ngày nào cô cũng ở đây.” “Đùa hả, anh cũng biết là điều đó không thể được.” Cô gái nói. “Ai, hối hận quá, tại sao tôi lại đam mê âm nhạc, còn “anh già” thì cứ bắt tôi đi làm, nếu không như vậy thì tôi đã chẳng bỏ căn biệt thự để đến chui rúc trong cái chuồng chó này sáng tác. Ai, cũng tại tôi quá tài năng, ca khúc nào do tôi viết cũng bán chạy làm tôi bị các ca sĩ giục ca khúc, tôi thật tội nghiệp.” “Tôi không có rãnh ở đây nghe anh tự sướng, tôi phải về rồi nếu không người ta nghi ngờ.” Cô gái cầm túi xách đi ra cửa. “Rồi rồi, mai lại đến nha.” “Chuyện đó nói sau.” Cô không dám hứa trước, còn phải xem tình hình. “Cho hôn cái…” Ôm cô gái, chàng trai cúi đầu mỉm cười. Cô gái nhíu mày. “Anh bỏ thói quen hư hỏng này đi, nếu không có ngày mang vạ đó.” “Chừng đó tính sau.” Nói xong, chàng trai cúi xuống hôn cô gái, đúng lúc đó cánh cửa mở rầm một cái, cả hai người không kịp phản ứng chỉ thấy ánh đèn flash từ máy ảnh lóe sáng liên tục chụp lại cảnh tình tứ của cả hai. Rắc rắc rắc, tiếng bấm máy vang lên làm cả hai thấy kỳ quặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh đèn rất chói mắt làm cả hai không thể mở mắt ra được. “Ha ha ha, rốt cục tôi cũng bắt được nhược điểm của cô. Cô là cô gái hư hỏng, đi ngoại tình, lừa cậu chủ.” Quản gia Trần nhìn cả hai, đắc ý giơ máy ảnh lên. “Đó là giọng của quản gia Trần.” Tiêu Tung Thục liền nhận ra giọng của người đó. “Hóa ra là chú ấy.” Tư Đồ Việt cũng nhận ra giọng nói đó, dù qua ánh đèn flash anh không nhìn rõ mặt nhưng giọng nói đó không thể của ai khác được. “Á! Cậu chủ út. Sao lại là cậu?” Mặt quản gia Trần tái mét, không ngờ rằng Tiêu Tung Thục lại ngoại tình với cậu chủ út. Hỏng bét rồi… Hỏng bét rồi… “Là tôi thì sao? Tôi thích tay nghề nấu nướng của Sóc Nhỏ nên ép cô ấy ngày nào cũng phải đến nấu cho tôi ăn.” Dứt lời, Tư Đồ Việt cười đểu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía quản gia Trần. “Chú Trần lại đây chào tôi.” “Cậu chủ, đừng chào kiểu đó.” Trán quản gia Trần lấm tấm mồ hôi, hối hận vì đã bám càng đến đây. Hóa ra Sóc Nhỏ không phải đi ngoại tình mà đến đây nấu cơm cho cậu chủ út. Nếu biết sớm có đánh chết ông đã không tự chui đầu vào lưới. Ông rất hối hận. “Sao vậy? Hơn một tháng không gặp, chú có biết là cháu nhớ chú như thế nào không? Sự nhớ nhung khiến cháu buồn bã, thật may chú đã xuất hiện, nhất định cháu phải thể hiện cho chú thấy cháu nhớ chú như thế nào.” Thấy quản gia Trần đứng im không nhúc nhích, Tư Đồ Việt liền bước chân lên. Quản gia Trần như con chim nhỏ sợ cành công, thấy anh bước lại gần với nụ cười khủng bố càng run rẩy. “Đừng…” Không dám nhìn vào nụ cười khủng bố đó, quản gia Trần đưa hai tay lên che mặt. “Sao không nói gì? Sao phải ngượng? Chú Trần, chú dễ thương ghê.” Tư Đồ Việt vui vẻ nói còn quản gia Trần thì khóc thét. “Cứu… cứu… tôi với…” Đúng lúc quản gia Trần hét lên, ngoài cửa xuất hiện một bóng người cao lớn. “Em trai, lâu quá không gặp.” Nghe giọng nói đó, Tư Đồ Việt đứng khựng lại, đờ người. Anh quay lại nhìn thấy Tư Đồ Trác nhếch môi cười, mặt tối sầm. “Anh Hai!” Ngay cả giọng nói cũng trở nên cứng đờ. “Nghỉ ngơi hai tháng đủ chưa?” Tư Đồ Trác cười hỏi. “Dạ đủ rồi anh Hai.” “Tốt, chút nữa mày cần nhiều thể lực.” Sau đó, đưa tay về phía quản gia Trần. “Đưa máy ảnh đây.” “Vâng.” Quản gia Trần cười tươi rói vội vàng đưa máy ảnh cho cậu chủ. Ha ha. Nếu ông nhớ không nhầm thì vừa nãy công có chụp được mấy bức ảnh thân mật của cậu chủ út và Tiêu Tung Thục, nếu cậu chủ nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận. Cậu chủ út là người một nhà dĩ nhiên cậu chủ sẽ không phạt nhưng Tiêu Tung Thục thì có thể. Đã công khai yêu nhau lại tình tứ với người đàn ông khác, sẽ bị quy vào tội “dâm đãng”. Không biết chừng cậu chủ sẽ đá Tiêu Tung Thục đi. He he he, vậy là vị trí cô chủ nhà Tư Đồ sẽ là người khác, ha ha ha. Cầm máy ảnh, nhìn bức hình chụp, cảm xúc trên mặt Tư Đồ Trác không thay đổi nhưng anh nghiêng đầu liếc Tiêu Tung Thục đang chột dạ lè lưỡi mới trả máy ảnh lại cho quản gia Trần. “Quản gia Trần, những bức ảnh này là giả à?” “Chuyện quan trọng như vậy sao tôi dám làm giả?” Quản gia Trần cười nói, chờ Tư Đồ Trác nổi giận. “Có phải vừa nãy cậu chủ út muốn hôn ông?” “Vâng.” Quản gia Trần nói to. “Cậu chủ đến rất đúng lúc, mong cậu chủ hãy lấy lại công bằng cho tôi, mọi người đều biết tôi là người đã có vợ, dù đã già nhưng ngoài vợ tôi ra, tôi thực sự trong sạch, không thích thói quen hư hỏng của cậu chủ út… Cậu chủ út luôn đùa giỡn tôi, khiến tôi cảm thấy rất tủi thân.” “Thật chứ?” Nhìn Tư Đồ Trác nở nụ cười, Tư Đồ Việt thấy run sợ. “Tôi sẽ cho ông cơ hội được trả thù, ông thấy sao?” “Được hả cậu chủ? Dù sao tôi cũng là người hầu…” Ông không hận cậu chủ út, ông chỉ cảm thấy tủi thân, cho nên nếu có cơ hội được trả thù, ông cũng khó mà từ chối. “Người hầu cũng có quyền.” Nghe Tư Đồ Trác nói vậy, quản gia Trần cười tươi rói. Đúng rồi, mặc dù ông chỉ là người hầu nhưng dù sao cũng là người, có quyền, nếu không thực hiện quyền của mình thì thật có lỗi với bản thân. “Cho nên ông hãy tính tổng cộng số lần cậu chủ út đã hôn ông, sau đó hôn lại cậu chủ út bấy nhiêu lần.” Rõ ràng là người nói nhưng lại giống ác ma đang nói. Quản gia Trần và Tư Đồ Việt không dám tin đó là Tư Đồ Trác. “Cậu chủ [anh Hai] đang đùa phải không?” “Không.” Cậu trả lời dứt khoát làm cả hai hoa mắt chóng mặt. “Gậy ông đập lưng ông, rất công bằng, hai người cứ ở đây mà tính toán sòng phẳng với nhau.” “Không!” Quản gia Trần và Tư Đồ Việt nói to. “Đáng đời.” Nhếch môi cười tàn nhẫn. “Một người phá hỏng chuyện tốt của tôi, một người lén lút lừa tôi bỏ trốn, nếu không phạt hai người thì thật có lỗi với bản thân.” Anh biết từ trước việc bé Tung liên lạc với A Việt, cho nên anh đã lập kế hoạch theo dõi bé Tung với mục đích để bắt thằng nhóc lười biếng về. Không ngờ quản gia Trần cũng chen vào chọn đúng ngày hôm nay bám theo bé Tung, xông vào chụp ảnh náo loạn làm anh đứng bên ngoài lo lắng A Việt sẽ nhân cơ hội đó bỏ trốn. Cũng may là thằng nhóc có thói quen ôm hôn người thân… “Cậu chủ [anh Hai] đừng mà…” Cả hai đều kêu to. Làm bộ như không nghe thấy, Tư Đồ Trác phất tay cho người vây quanh cả hai. “Các anh đứng đếm xem họ ôm hôn mấy lần về báo cáo với tôi. Sau đó áp giải cả hai về biệt thự, giam lỏng.” “Đừng!” Lại gào thét. “Hừ!” Tư Đồ Trác hừ một tiếng sau đó ôm Tiêu Tung Thục đang đờ người bỏ đi. Sau khi quay lại biệt thự, Tư Đồ Trác ôm Tiêu Tung Thục vào phòng của mình. “Muốn nói gì không?” “Không…” Tiêu Tung Thục rụt cổ, lắc mạnh đầu. “Chắc chứ?” Anh nheo mắt lại. Tiêu Tung Thục cảm thấy da đầu mình run run. “…Có, nhưng em không dám nói.” “Không dám nói thì để anh nói, em thấy sao?” Không để cô trả lời, anh nói tiếp. “Tuần trước anh hỏi em có biết A Việt ở đâu không, em nói không biết, em vẫn còn nhớ chứ?” “Không nhớ… rõ…” Nhìn đôi mắt nheo lại của anh, cô vội sửa lại. “Có!” “Vậy sao em lại biết chỗ ở của A Việt? Hay em định nói tình cờ gặp nhau?” “Cũng có thể như vậy.” Cô gãi đầu. “Em còn dám nói?” Anh trừng mắt. Thấy anh thực sự nổi giận, dù ngốc nghếch nhưng cô vẫn biết nên nói gì. “Anh à, anh đừng giận nữa, em không cố ý lừa anh, tại ông chủ nhỏ cầm dao dọa em.” “Nó dám cầm dao dọa em?”. Tư Đồ Trác đứng bật dậy khỏi ghế. “Là giả, con dao đó là giả.” Cô vội vã giải thích, trấn an anh. “Ông chủ nhỏ cố tình làm vậy để em sợ thôi.” Quay đầu nhìn vào mắt cô, xác định cô không nói dối để bao che cho thằng nhóc kia, Tư Đồ Trác mới ngồi xuống ghế. “Sau đó thì sao?” “Sau đó ông chủ nhỏ nói với em rằng không muốn quản lý công ty, chỉ muốn làm những gì mình thích, anh ấy nói về kế hoạch bỏ trốn khỏi nhà, nói với em không được kể cho anh biết, nếu có thể hãy che giấu giùm anh ấy.” Cô kể hết mọi chuyện tối hôm đó. “Và em còn quan tâm đến nó?” Anh thản nhiên hỏi, không lộ vẻ ghen tuông. Cô cười ngây ngô. “Giúp người phải giúp cho trót mà.” “Em… tức quá.” Cô không biết hành động của cô chính là đang phản bội anh, cô không biết rằng anh đang ghen với A Việt. Rốt cục ở trong lòng cô, anh chiếm bao nhiêu phần. Tại sao cô có thể dễ dàng quan tâm đến người khác như vậy, làm bạn trai chính thức của cô là anh phải nổi cơn ghen, nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình? Thấy mặt anh tối sầm, giọng nói bực bội, cô theo bản năng quỳ xuống cạnh anh dụi đầu vào chân anh, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. “Anh đừng giận nữa mà, em biết em sai rồi, em đảm bảo sẽ không có lần thứ hai.” Dù đang tức giận nhưng khi nhìn vào đôi mắt to của cô và thấy cô chủ động lại gần, cơn giận biến mất ngay tức khắc. Chưa bao giờ cô chủ động lại gần anh, thế nên anh mỉm cười kéo cô lên ôm vào ngực. Hai tay siết chặt cơ thể mảnh mai, anh hỏi. “Dù chuyện đó anh đã tha thứ cho em, nhưng em vẫn phải giải thích cho anh chuyện máy ảnh.” “Máy ảnh gì cơ?” Cô không hiểu. “A Việt hôn em sao em không phản kháng?” Thực sự là lúc nhìn thấy bức ảnh trong máy ảnh, anh rất muốn đấm vào mặt thằng em trai. Nhưng vì có nhiều người ở đó nên anh cố chịu đựng, nhưng phạt thì vẫn cần phải phạt nên anh đã phạt nó bằng cái miệng của quản gia Trần. “Sao lại phản kháng? Ông chủ nhỏ thường làm vậy với em mà.” Cô thành thật. Gân xanh nổi đầy trán Tư Đồ Trác. “Ý em là… đây không phải lần đầu tiên Tư Đồ Việt hôn em?” Cô ngây thơ trách móc thói quen xấu của Tư Đồ Việt. “Dạ, từ khi em làm việc ở đây, ông chủ nhỏ đã làm vậy với em. Quản gia Trần nói đó là thói quen xấu của ông chủ nhỏ, nào nào chào hỏi cũng đều ôm hôn, tạm biệt cũng ôm hôn, thực sự chẳng vệ sinh chút nào. Em đã nói như vậy với anh ấy nhưng anh ấy vẫn làm theo ý mình.” Cô chun mũi. Dù không có phản ứng gì nhưng cô không thích bị ôm hôn, nhưng vì là ông chủ nhỏ nên cô phải cố chịu. “Được lắm, được lắm, được lắm.” Tư Đồ Trác im lặng trong ba giây, sau đó mở miệng nói ba chữ “được lắm” làm Tiêu Tung Thục run lẩy bẩy. “Cái gì được lắm ạ?” “Tư Đồ Việt, mày được lắm”. Chào hỏi mà cũng ôm hôn. Hành động đó không thể chấp nhận được. Nhìn ánh mắt sát thương của anh,cô nuốt ực một cái. “Thế nên?” “Vì thế nên thằng nhóc đó chết chắc.” Người con gái của anh mà cũng dám ôm hôn, chán sống rồi sao? Dù Tư Đồ Việt chưa biết bé Tung đã là vợ sắp cưới của anh nhưng khi biết được nó hôn cô vô số lần, tội chết có thể tha nhưng không thể thoát được, thằng nhóc đó chết với anh. “A ha. Tốt quá. Không phải chuyện của em.” Không nghe thấy tên mình, Tiêu Tung Thục thở phào nhẹ nhõm. “Ai nói không phải chuyện của em?” Vòng tay càng siết chặt. “Em cũng bị phạt hả?” Cô hoảng sợ mở to mắt. Anh đột nhiên cười tàn ác làm cô không dám mở miệng nói gì nữa. Nghĩ đến việc cô nhóc ngốc nghếch hết lần này đến lần khác làm anh ôm thùng giấm chua mà cô vô tư không biết gì, anh lại nổi cáu. Nghĩ đến việc cô để thằng nhóc Việt ôm hôn hết lần này đến lần khác, anh ghen muốn điên. Nghĩ đến việc sắp được ăn cô thì bị lão già họ Trần phá đám, dục vọng trong anh lại bùng phát. A Việt đã bị nhốt, quản gia Trần bị giam lỏng, đây là thời cơ để anh đền bù cho bản thân. Nhận thấy ánh mắt khác lạ của anh, cô có cảm giác không ổn. “Anh… anh muốn làm gì?” “Anh muốn làm gì em không biết sao?” Anh nâng cằm cô lên nhìn sâu vào mắt cô. “Rõ ràng đã bị anh ăn hiếp nhiều lần sao lại không thể biết anh sắp ăn hiếp em?” “Anh…” Thấy mắt anh mờ ám, cổ họng cô liền khô khốc, tim đập nhanh như gõ trống, nói không nên lời. Ghé môi sát lại, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh nhếch môi. “Anh sắp ăn hiếp em, có sợ không?” Ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt da thịt của cô, cô sợ hãi nhắm mắt lại, cơ thể càng trở nên nhạy cảm, mỗi khi anh thở vào người cô đều làm cô sợ run và cảm thấy hưng phấn. “Sợ không?” Anh thập giọng hỏi, hai tay vuốt ve hai má phúng phính của cô, khiêu khích. Được anh vuốt ve làn da nhạy cảm, cô rụt đầu không quên cho anh câu trả lời, ngượng ngùng lắc đầu. Thấy cô thẹn thùng đáp lại, anh cười khì cúi đầu hôn chụt lên trán cô. “Em có biết anh định ăn hiếp em như thế nào không?” Anh hỏi ý cô, anh không muốn chuyện tối nay do một mình anh quyết định và muốn làm. Cảm nhận được khao khát đậm đặc của anh và cũng biết được bản thân mình cũng muốn được làm anh thỏa mãn, nên cô cắn môi, cảm thấy ngượng ngùng, mong chờ, sợ hãi… đủ loại cảm xúc. Khẽ gật đầu. Trong lúc chờ đợi cô trả lời, Tư Đồ Trác rất sợ cô sẽ không cho, chắc hẳn anh lại phải đi xối nước lạnh, thật may đã nhận được cái gật đầu của cô. Sau khi thấy cô khẽ gật đầu, anh mừng rỡ hôn cô cuồng nhiệt. “Cám ơn em đã đồng ý.” Dứt lời, anh bế cô bước nhanh đến giường sau đó đặt cô xuống. Đứng cạnh giường, ánh mắt anh nóng rực như muốn luộc chín con tôm nhỏ là cô. “Mở mắt ra.” Cô đưa hai tay che mặt lắc đầu, thẹn thùng không nói gì. Hơi thở anh trở nên dồn dập, anh trèo lên giường gỡ hai tay cô ra nhưng vẫn thấy cô nhắm tịt hai mắt giống như đang sợ hãi cảnh khủng bố nào đó. Vì thế anh cúi đầu xuống bật cười, cất giọng khàn khàn đê mê khiến cô run rẩy. “Không sao, anh sẽ làm cho em phải mở mắt ra. Nói xong, anh bắt đầu cởi quần áo của cô, làm cô la lên, mở to hai mắt. Ngay khi cô mở mắt ra, anh liền dán miệng vào môi cô, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nồng nàn của anh giao với đôi mắt bối rối của cô để cô không thể trốn né được. “Nhìn anh, anh muốn em phải nhớ anh ăn hiếp em như thế nào?” Sau nụ cười đểu, anh tiến hành ngay sau đó, không bỏ qua bất kỳ thứ gì ngọt ngào của cô. Đêm hôm đó, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc mạnh mẽ và tiếng rên rỉ kéo dài, trong biệt thự không có ai phá đám, cho nên Tư Đồ Trác đã ăn hiếp triệt để người con gái anh yêu. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, đã đến tiệc mừng thọ của ông chủ Ôn, giữa trưa, Tiêu Tung Thục bị Tiêu Nguyệt Hà kéo đi trang điểm làm đầu tóc đến sẩm tối mới về. Cô ngượng ngùng trong bộ váy, lúng túng với đôi giày cao gót, loạng choạng đi vào trong biệt thự. Người mở cửa là ông Vương, vừa nhìn thấy Tiêu Tung Thục xinh đẹp, liền hỏi. “Xin lỗi, cô là ai?” “Chú Vương, đừng giả vờ nữa, là cháu nè.” Cho rằng ông Vương giả vờ, Tiêu Tung Thục nhăn mũi. Trời ơi, đôi giày cao gót này sao người có thể mang được. Cô thầm oán hận người đã phát minh ra giày cao gót, có thể ngã chết người. Có trời mới biết cô đã ngã bao nhiêu lần khi mang nó, cô không chắc mình có an toàn về nhà với cái vũ khí chết người này sau khi tham dự bữa tiệc tối nay. Nhận ra giọng của Tiêu Tung Thục, ông Vương sợ hãi la lên. “Sóc Nhỏ?” “Dạ, chú đi lấy cho cháu đôi dép lê. Cháu đau chân quá.” Cô ngồi phịch xuống ghế sofa. Không đi lấy dép lê, ông Vương đứng bên cạnh than thở. “Đúng là người đẹp vì lụa…” Bà Phúc Hảo cũng vào góp vui, sau đó sợ hãi. “Ôi trời, tôi không nhận ra con bé nữa.” Nghe cả hai kêu la, Tiêu Tung Thục trừng mắt sau đó ngả người xuống ghế nệm muốn nằm nghỉ nhưng chỉ được một lúc cô bị đánh thức bởi hơi thở nóng rực. “Em đẹp lắm…” Không biết Tư Đồ Trác đã đến từ lúc nào. Ánh mắt anh biểu lộ ra sự cáu giận vì không thể thõa mãn dục vọng đang bùng phát khiến cô xấu hổ đến mức mười đầu ngón chân đều run rẩy. “Nhờ make up đó, anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó.” Cô đỏ mặt, đưa tay che tầm mắt anh không ngờ anh nhân cô hội túm tay cô kéo vào lòng. “Dĩ nhiên là muốn nhìn em quyến rũ anh.” Cúi đầu xuống rất muốn hôn cô cuồng nhiệt nhưng sợ làm hỏng lớp son môi nên vùi đầu vào cổ cô hít hà. “Á!” Cô sợ hãi kêu lên. “Thơm quá. Em xịt nước hoa ~~~”Anh dán môi vào cổ cô. “Chị Nguyệt Hà xịt cho em.” “Anh thích mùi hương này, sau này em hãy xịt nữa nha.” Anh vừa nói vừa hôn lên làn da trắng mịn sau gáy khiến cô thở dốc, bật ra tiếng rên rỉ. “Cậu chủ, không còn sớm nữa.” Mặc dù không muốn là người phá đám nhưng ông Vương vẫn phải lên tiếng nhắc nhở. “Đúng thế, đi trễ người ta lại nói này nói nọ. Với lại, đi dự tiệc với vết ‘dâu tây’ ở cổ mọi người sẽ xì xầm đó.” Bà Phúc Hảo nói. Đang say đắm bởi những nụ hôn của Tư Đồ Trác, khi nghe hai người đó nói, Tiêu Tung Thục mới nhận ra cả hai vừa diễn cảnh nóng 18+ ngay trong phòng khách liền cảm thấy xấu hổ. “Dạ!” Cô vội đẩy anh ra. Nhìn hai má cô ửng hồng, anh ngửa đầu cười to. “Sau này còn đi nhiều hội nghị, sao em lại ngượng?” “Hội nghị gì nữa? Làm gì có.” Cô xấu hổ đấm một cú vào ngực anh. “Em chắc chứ?” Anh ôm cô đi ra cửa, chuẩn bị đi dự tiệc. “Chắc.” “Nhưng anh không thể nói nói trước mình có giữ được tự chủ khi bị em quyến rũ.” Mặt cô lại đỏ bừng. “Đồ dê xồm.” Cô thụi anh một cú. “Nhưng em rất thích bị anh dê xồm.” “Làm gì có chuyện đó.” “Thật không? Hay chút nữa về hai đứa mình lên giường chứng minh điều đó.” “Đừng có ồn ào nữa.” Cứ như vậy, cả hai ồn ào ngồi trong xe đi dự tiệc.