An Nhĩ Thuần lúc này thật sự không còn một tí sức lực nào cả, điều duy nhất cô làm chỉ là dựa vào người đàn ông đang bế cô. "Hàn thiếu gia, cứ để tôi tự làm là được rồi." Ngay khi hắn đặt cô vào nhà tắm cô đã lên tiếng. "Còn sức?" Hàn Tử Thần lại lườm cô một cái, hắn có một chút vui vì cô nhớ tên của mình nhưng sao lại gọi xa lạ vậy. "Không..." Giọng An Nhĩ Thuần bé tí phát ra, quả thật bây giờ cô rất mệt, sợ là bây giờ cả tay cũng không nhấc lên được. Cả hai người không nói gì nữa, hắn tắm rửa sạch sẽ cho cô, tiện thể tắm cho hắn rồi đưa cô ra ghế sofa gần đó. Khoả thân đi trong căn phòng lớn thế này làm An Nhĩ Thuần cảm giác có chút ngại dù không có ai. "Đưa một bộ váy..." An Nhĩ Thuần nghe hắn đọc số đo của cô lên mà không khỏi ngại ngùng, đến bản thân cô còn không biết chính xác mà sao hắn biết rõ vậy chứ. Ngay khi hắn vừa điện thoại xong thì ở thang máy chuyên dùng để chuyển đồ xuất hiện một bộ váy. Trong thang máy chỉ có duy nhất hai bộ đồ một nam một nữ, không hề có một người nào đưa lên. Hàn Tử Thần lấy hai bộ đồ lại thay cho mình rồi mới thay cho cô. An Nhĩ Thuần cảm thấy bây giờ mình thật vô dụng, ngay cả việc đơn giản nhất sợ cô cũng không làm được. Sau khi Hàn Tử Thần thay xong đồ cho cô thì thức ăn cũng được đem đến bằng cách tương tự như quần áo. Một bàn toàn món ăn tính bằng bốn năm con số trở lên khiến An Nhĩ Thuần cảm thấy có chút ngẹn. Bữa sáng thôi mà, có cần thiết phải thế không. Mang tiếng là tiểu thư nhưng An Nhĩ Thuần chưa bao giờ được tiêu tiền của Nhĩ Gia cả, toàn bộ các loại tiền đóng học phí và cả tiền sinh hoạt cũng đều là cô làm ra để trả. "Ăn." "Cảm ơn anh." Vấn đề lại xảy ra, An Nhĩ Thuần không cầm được nổi đôi đũa hay cái nĩa nữa. "Chê." Hiểu được vấn đề nhưng Hàn Tử Thần lại cố gắng không hiểu. "Không phải." "..." "Hàn thiếu gia, hôm qua anh có hài lòng không?" "Không." "Hả...?" Tưởng mình nghe nhầm, An Nhĩ Thuần hỏi lại. "Em gục trước tôi." "..." Nghĩ đến đây, An Nhĩ Thuần lại cảm thấy có gì đó sai sai, rõ cô vẫn rèn luyện sức khỏe thường xuyên mà. Hay hoạt động trên giường không liên quan đến sức khỏe. Đang mải mê với suy nghĩ của mình thì An Nhĩ Thuần cảm thấy môi mình ướt ướt, chợt tỉnh lại thì thấy Hàn Tử Thần đang hôn mình. Phải nói là hắn đang mớm cho cô ăn bằng miệng của hắn. Không phải đồn rằng Hàn Tử Thần vốn ưa sạch sẽ sao? Bây giờ là sao đây? "Không suy nghĩ." "Tôi đang nghĩ có phải hoạt động trên giường không liên quan đến sức lực phải không?" "..." Chắc là do phản xạ nên An Nhĩ Thuần đột nhiên trả lời câu hỏi của hắn. Hàn Tử Thần cười mỉm một cái, dù chỉ là các nhếch môi thôi nhưng An Nhĩ Thuần cảm thấy hắn thật đẹp. "Sức em không tồi." "Phải không? Nhưng sao anh khoẻ vậy chứ? Ngày nào tôi cũng tập thể dục đó." "Võ." "À, ra vậy." "..." An Nhĩ Thuần hoàn toàn quên luôn việc hắn mớm cho mình ăn. Hàn Tử Thần thì lại nghĩ cô gái này toàn suy nghĩ linh tinh cái gì đấy. "Không được. Tôi phải về ngay." Như chợt nghĩ ra gì đó, An Nhĩ Thuần nhanh chóng rời khỏi sofa, dù còn khó đi lại nhưng cô cũng đã cảm thấy tốt hơn rồi. "Nhĩ Gia?" "Đúng vậy. Tôi phải về cho họ xem tác phẩm của họ chứ." Nói rồi An Nhĩ Thuần chỉ lên cổ mình, hôm qua vì quá nồng nhiệt nên khắp người cô bị hắn cắn không thương tiếc. "Đau?" "Haha...!Vết thương này nhằm nhò gì." "..." Cô vừa nói vừa cười như không có gì khiến Hàn Tử Thần cảm thấy có chút chua sót, những vết đó là do hắn cắn, hắn biết nó đau như thế nào nhưng sao người con gái này lại nói tỉnh bơ vậy chứ. "Hàn thiếu gia, việc hôm qua và cả hôm nay, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh. Vẫn mong anh tha cho tôi một con đường sống." An Nhĩ Thuần cầu xin không phải vì sợ chết, Hàn Tử Thần là ai chứ? Chỉ cần một lời nói của hắn cũng khiến cho cô chết không rõ nguyên nhân rồi. Ít nhất, cô không muốn chết khi mình chưa làm được gì cả. "Được thôi. Nhưng tôi là một người kinh doanh, tôi không thể đầu tư vào cái gì có lỗ được." Đây là câu nói dài nhất của hắn từ khi gặp cô. "Tôi có thể làm việc cho anh. Cái gì tôi cũng có thể làm được." "Thư kí?" "Hả..? Nhưng không phải thư kí của anh phải qua các đợt tuyển chọn của công ty rồi các bằng nước ngoài chất đầy tủ, còn cả chính anh phỏng vấn sao?" "Hôm qua..." Không biết có phải thật sự có thần giao cách cảm không mà An Nhĩ Thuần lại hoàn toàn hiểu hắn đang nói gì. "Sức lực sao?" "Tôi cần một người khoẻ mạnh ít nhất cũng phải ngang tôi." "Nhưng ngoài kia c...." Lời của cô bị ngẹn sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn. "Được rồi. Tôi đồng ý."