Ông xã vô tâm: phu nhân, còn muốn chạy

Chương 125 : Mọi Chuyện Chưa Phải Kết Thúc

Ngồi trong xe, Vân Vy luôn cảm thấy bất an. Cô liếc nhìn con một cái rồi liếc nhìn sang anh vệ sĩ. Cô đột nhiên ôm bụng: - Tôi buồn vệ sinh quá! ... Trong sảnh chính của biệt thự họ Hắc lúc này, bầu không khí chết chóc bao trùm. Khi nãy Cố Thừa Duật ra lệnh cho thuộc hạ lục soát khắp nhà xem có tìm thấy tung tích của Hắc Khải không, nhưng không. Hắc Sát lúc này mới nghe thuộc hạ nói bên ngoài người của Hắc Sát đã bị không chế lại hết rồi, cả biệt thự cũng bị bao vây lại. Nhưng may mà Hắc Khải từ đường hầm bỏ trốn được rồi. Hắc Sát nghe vậy thì rơi vào trạng thái tuyệt vọng, anh ta biết rõ ngày hôm nay không thể thoát được rồi. Anh ta liền cười lớn, rồi lại tức giận nói: - Cố Thừa Duật, mày có muốn nghe một câu chuyện thú vị không? Cố Thừa Duật vẫn cầm khẩu súng trong tay, ba mẹ của Hắc Sát thì bị thuộc hạ của hắn giữ lại rồi. Cố Thừa Duật nhìn Hắc Sát bằng ánh mắt chết chóc, không trả lời. Hắc Sát lại cười, giọng nói đầy châm biếm cất lên: - Mày biết không, em gái mày chính là tao và Mạc Y Nhiên ra tay đó. Mày thật đáng thương mà, lại đi hiểu lầm Vân Vy. Chậc, mày biết tiếp theo đó tao làm gì không? Cố Thừa Duật chỉ nhíu mày, vô cùng bình tĩnh nghe những lời mà Hắc Sát nói. Hắc Sát ngồi xuống ghế, rồi châm biếm lại mọi thứ đã xảy ra. Bức màn sự thật bắt đầu được hé lộ. Năm đó, sau khi Phương Hà rơi xuống, Hắc Sát đã lôi Vân Vy đi tới phòng khám tâm lí của chú Hắc Ôn, bọn họ đã âm mưu thực hiện một tội ác tày trời. Đặt Vân Vy lên giường thôi miên, Hắc Ôn đã tiến hành thôi miên xoá kí ức cho Vân Vy và tạo kí ức giả cho cô, rằng cô mới là người đẩy Phương Hà xuống. Vân Vy đau đớn vô cùng, đầu óc như muốn nổ tung lên. Tỉnh lại sau cơn ác mộng, cô đã nhìn thấy mình đang ở nhà. Ba mẹ cô lo lắng nhìn cô, nói tìm thấy cô ngủ quên ở trong lớp. Vân Vy ngơ ngác nhìn ba mẹ, cô không nhớ gì hết, đầu cô rất đau. Ba mẹ lo lắng đưa cô tới khám bác sĩ tâm lí, lại chính là phòng khám của Hắc Ôn. Ông ta lại nói phải tiến hành thôi miên để trị liệu, sau đó lừa ba mẹ Vân ngon ngọt. Ba mẹ vì lo lắng cho Vân Vy nên đã lập tức đồng ý để cho Hắc Ôn tiến hành trị liệu. Vân Vy nằm trên giường thôi miên, cả đầu đau như muốn nổ tung. Mọi thứ xảy ra xung quanh rất đáng sợ, cô nhìn thấy Phương Hà trên người toàn máu, cô ấy nói cô là kẻ sát nhân, nói muốn cô đền mạng. Cô thật sư rất sợ, nhưng may mà thôi miên đã dừng lại. Sau khi trở về nhà, từ đó Vân Vy cũng lúc nào cũng mơ thấy ác mộng. Bác sĩ Hắc đã kê cho cô một phương thuốc an thần, mỗi lần gặp ác mộng cô đều phải uống thuốc. Nhưng sau khi uống thuốc cô lại ngủ rất say, ngày hôm sau kí ức trong cô vô cùng mơ hồ, cả người mệt mỏi, tinh thần uể oải. Một lần Vân Vy giấu ba mẹ vứt thuốc đi, từ đó không uống thuốc nữa, ác mộng cũng dần biến mất. Thế nhưng chuyện này chỉ có mình Vân Vy biết, do ảnh hưởng của thuốc nên những kí ức đó vẫn rất mơ hồ trong trí óc cô. Cô không muốn nhớ lại nữa. Hắc Sát chỉ kể tới đoạn thôi miên và thuốc an thần, còn những chuyện xảy ra sau đó là Vân Vy phải chịu đựng, anh ta không biết và cũng không muốn quan tâm. Chỉ cần có người nhận tội giết người thay là được. Vừa nói Hắc Sát vừa cười như kẻ điên, anh ta cảm thấy Cố Thừa Duật thật thất bại khi đã hiểu lầm và không ngừng trả thù Vân Vy. Cố Thừa Duật nghe xong, trái tim lại một lần nữa đau nhói lại. Hắn vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ bản thân tại sao lúc đó lại không đi điều tra chân tướng, tại sao lại hiểu lầm cô dài như vậy? Dù Cố Thừa Duật đã nghe An Phương kể lại, đã nghe Mạc Y Nhiên khai ra tất cả. Nhưng bây giờ Hắc Sát còn nói bọn họ dùng phương pháp thôi miên cho Vân Vy khi chỉ 14 tuổi, Cố Thừa Duật đau lòng như muốn chết đi sống lại. Cảm giác thất bại tràn trề. Hắc Sát nhìn biểu cảm đau khổ của Cố Thừa Duật, liền cười khẩy, trong lòng vô cùng hả hê. Hơn 20 năm trước Hắc thị cũng chỉ là công ty nhỏ, bị mấy tập đoàn lớn như Cố thị và Vân thị chèn ép. Ba mẹ Hắc Sát cãi nhau, công ty đứng trên bờ vực phá sản. Cho nên Hắc Sát lúc đó chỉ mới học cấp 3 đã nhận ra quy tắc trên thương trường khốc liệt, đó là muốn tồn tại thì phải tiêu diệt tất cả những đối thủ đáng gườm. Sau khi tiếp nhận lại cơ nghiệp, Hắc Sát đã bắt đầu giở thủ đoạn, lần lượt tiêu diệt đi những đối thủ cạnh tranh lớn. Nhưng tới nay anh ta vẫn không thể đánh bại được Cố Thừa Duật, mặc dù đã năm lần bảy lượt giở trò. Thậm chí Cố gia và Vân gia còn kết thông gia, sau đó Cố thị có được Vân thị. Hắc Sát không cam tâm, vì sao mọi cố gắng của anh ta luôn bị chà đạp, vì sao luôn phải cúi đầu chịu thua? Hắc Sát đi tới ngày hôm nay tất cả cũng chỉ là vì bị chèn ép quá nhiều... Cố Thừa Duật nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng của bản thân, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm rồi giơ súng lên chĩa vào Hắc Sát. Cố Thừa Duật thật sự rất phẫn nộ, hắn dường như mất kiểm soát, chỉ muốn bắn chết Hắc Sát ngay lập tức. Nhưng giây phút hắn chuẩn bị bóp cò súng thì tự nhiên Vân Vy từ bên ngoài chạy vào, cô hai tay chụp lấy bàn tay đang cầm súng của hắn: - Thừa Duật...anh không nên làm vậy. Những chuyện mà Hắc Sát đã làm, đủ để anh ta sống trong tù cả đời, anh không cần thiết phải vấy bẩn tay của mình... Vân Vy đứng bên ngoài từ nãy tới giờ, cô cũng đã nghe thấy tất cả. Trái tim cô cũng đau đớn như Cố Thừa Duật, thậm chí còn đau hơn. Nhưng cô đã cố gắng bình tĩnh bản thân lại, ngăn hành động của Cố Thừa Duật. Là vì cô không muốn Cố Thừa Duật vì mình, vì Phương Hà đã khuất mà phải ra tay giết người. Như vậy không đáng đâu, dù Hắc Sát có chết thì Phương Hà cũng không thể sống lại, vết thương lòng của cô cũng không thể lành lại được. Cô cũng không muốn ba của Giai Tuyết và Tiểu Nghiêm là một kẻ sát nhân. Cố Thừa Duật đảo mắt nhìn sang Vân Vy, nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, hắn chỉ hận không thể khiến cho Hắc Sát xuống địa ngục. Nhưng có cô ở đây, hắn không thể làm được. Hắn không muốn cô thất vọng về mình. Cố Thừa Duật nhắm mắt, buông súng xuống. Thế nhưng Hắc Sát lập tức cười lớn, nhìn sang Vân Vy đầy châm biếm: - Cô quên Cố Thừa Duật đã đối xử với cô thế nào rồi sao, cô vẫn còn yêu hắn được? Thật giỏi! Vân Vy quay sang Hắc Sát, tức giận nói: - Anh câm miệng mà chuẩn bị vào tù đi. - Ha ha, vào tù ư? Bằng chứng ở đâu? Không có bằng chứng các người định bắt tôi thế nào? Hắc Sát cười tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười, anh ta mỉa mai Vân Vy. Ánh mắt Cố Thừa Duật trở nên lạnh lẽo, hắn liền giơ đoạn ghi âm của Mạc Y Nhiên lên và bật. Hắc Sát nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta không dám tin là Mạc Y Nhiên đã khai hết rồi. Ngay cả Vân Vy cũng bất ngờ... Không phải Cố Thừa Duật rất yêu Mạc Y Nhiên hay sao? Tại sao hắn lại ép được Mạc Y Nhiên khai ra chuyện này? Hay là...Cố Thừa Duật vốn dĩ chỉ là lợi dụng Mạc Y Nhiên? Nói ra cô mới nhớ, Mạc Y Nhiên đột nhiên mất tích khỏi thế giới này, không còn xuất hiện quanh quẩn bên Cố Thừa Duật nữa. Chẳng nhẽ Cố Thừa Duật đã xử lí cô ta trước rồi ư? Cố Thừa Duật không giải thích gì thêm, chỉ nhìn Hắc Sát bằng ánh mắt lạnh lẽo: - Bây giờ thì vào tù được rồi chứ? Cố Thừa Duật đã hoàn toàn nghe lời Vân Vy, hạ nộ khí muốn giết người của mình xuống và giao Hắc Sát cho phía bên cảnh sát xử lí. Bố mẹ Hắc Sát cũng được thả ra, nhưng toàn bộ tài sản Hắc gia đã bị tịch thu lại, cả tập đoàn cũng bị đóng băng vì chủ tịch Hắc Sát giết người. Vụ án của Phương Hà từ rất lâu đã được đào lại, rằng đây không phải tai nạn ngoài ý muốn nữa. Hung thủ là Hắc Sát và Mạc Y Nhiên. Mạc Y Nhiên tạm thời ở bệnh viện nên thoát được, nhưng cảnh sát vẫn tiếp tục truy nã. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù Mạc Y Nhiên có tới chân trời góc bể cũng không thể thoát được, lệnh truy nã đã được phát ra toàn cầu. Đó đã là chuyện của mấy ngày sau. Vân Vy và Cố Thừa Duật lại quay trở lại cuộc sống bình yên, cả gia đình đã đoàn tụ. Thế nhưng vẫn còn một chuyện mà Vân Vy canh cánh trong lòng, cô vẫn không tìm thấy Hắc Khải. Thật sự cảm giác chưa giải quyết được mọi chuyện ổn thoả vô cùng khó chịu. Với lại lòng cô luôn bất an, cảm giác như đó chưa phải là kết thúc. Nằm bên cạnh Cố Thừa Duật, hắn có thể nhận ra là Vân Vy đang phiền não, liền cúi xuống hôn môi cô: - Ở bên anh không được nghĩ đến chuyện khác, càng không được nghĩ tới người đàn ông khác. Em chỉ được tập trung vào mình anh thôi, hiểu không? Vân Vy bất mãn đập Cố Thừa Duật một cái, cô bĩu môi: - Làm như anh là thượng đế của em không bằng ý... Cố Thừa Duật liền lật người cô lại, đè cô xuống dưới thân: - Chẳng nhẽ lại không phải? Mà thượng đế này cũng rất biết cách làm cho em thoải mái đó. Cố phu nhân có muốn thử không? - Cái đồ lưu manh này, buông em ra...