EDIT: EN Lúc này Thạch Cẩn Hành mới để ý đến biểu tình của mẹ anh, nhưng mà cũng không giấu diếm gì: "Nây giờ tụi con đang ở bên nhau." Nhân lúc trước khi Chương Quân Huệ còn chưa kịp nói gì, anh lại nói tiếp: "Con chia sẻ chuyện này là vì con tin rằng, mọi người sẽ tôn trọng lựa chọn của con." Câu cuối nói ra khiến Chương Quân Huệ không biết nói gì hơn, hơn nữa trong lòng lại cảm thấy ê ẩm: "Con nói không sai, chỉ cần con thật sự thích, chúng ta sẽ không thay đổi ý định của con." Việc cơ bản nhất của người làm cha mẹ chính là tôn trọng con cái mình: "Mẹ và ba ba của con đều là người có giáo dục cao mà." "Con biết, cho nên con mới dám nói." Biểu tình của Thạch Cẩn Hành vô cùng bình tĩnh, hệt như việc mẹ anh chấp nhận là một việc hiển nhiên, anh chính là loại người như vậy. "Cha mẹ của đối phương có biết không? Trong nhà họ có mấy đứa con?" Trong lòng Chương Quân Huệ nghĩ, gia đình mình có thể tiếp nhận chuyện này, thế nhưng còn đối phương thì sao? "Con không rõ lắm." "Ngay cả việc nhà người ta có mấy con con cũng không biết sao?" "Ừm......" Bởi vì thường ngày rất ít trao đổi nha. Mẹ Thạch bắt đầu lo lắng phương diện sinh hoạt tình cảm của con trai mình và người kia: "Vậy có ảnh chụp không, cho mẹ nhìn một chút." Bà thật sự có chút tò mò, người như thế nào mới có thể nảy sinh tình cảm với Thạch Cẩn Hành con mình chứ. "Không có." Thạch Cẩn Hành mím môi, đột nhiên phát hiện mình biết rất ít về chuyện của Đào Diệp, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng không có. "Hai người các con có thật là người yêu không đấy?" Tiếp nhận ánh mắt đầy hoài nghi của mẹ, tâm trạng Thạch Cẩn Hành biến đổi, vội vàng móc điện thoại ra khỏi túi, gửi cho Đào Diệp một tin nhắn. "Gửi một bức ảnh của em lại đi." Lúc này Đào Diệp đang đi chợ, cậu đang rất nhàm chán nên muốn học nấu ăn để giết thời gian. Lúc gồi xổm lựa cà rốt bên một sạp hàng ngay vỉa hè thì di động để trong túi đột nhiên rung lên một chút, cậu lấy ra liền nhìn thấy tin nhắn của Thạch Cẩn Hành: "Làm gì thế, nhớ em sao?" Lật đến tấm hình mà Béo vô tình chụp được lúc ở trường, nhấn chọn rồi gửi qua cho đối phương. Cao cao gầy gầy, trắng nõn sạch sẽ, biểu tình nghiêm túc đứng im tại chỗ. Ánh sáng buổi sớm chiếu lên người, khiến gương mặt vốn không sáng lại tươi tỉnh hẳn ra. "Bao nhiêu tuổi?" Phản ứng đầu tiên của mẹ Thạch chính là, đứa nhỏ này có thành niên chưa đây? "21." Thạch Cẩn Hành đưa cho mẹ mình liếc xem, xong lại thu điện thoại vào. Thế nhưng lại bị mẹ mình giật lại: "Mẹ nhìn một chút......" Thế nhưng hành động lại không giống việc làm, vừa cầm được di động liền chạy đi lại bên cạnh dì của Thạch Cẩn Hành: "Mẹ của Manh Manh, chị xem nè!" "Xem gì thế?" Dì vừa ôm con gái vừa quay đầu lại. "Xem đối tượng của Cẩn Hành nhà ta này." Xem biểu tình hưng phấn của mẹ Thạch, giống hệt như người vừa mới sốc lên sốc xuống không phải là bà. Là ai nói nếu con trai là người đồng tính sẽ vô cùng đả kích hả, khẳng định không phải bà nha. "Nha......" Dì cầm lấy điện thoại để nhìn cho kỹ, càng nhìn càng hồ đồ: "Huệ a, đây là con trai mà." "Nó đang quen với một cậu trai, vất vả lắm mới nói với em đấy." Đây mới là mấu chốt khiến mẹ Thạch vô cùng cảm động, rốt cuộc cũng có thể tham gia vào sinh hoạt tình cảm của con trai mình rồi. "Tương lai thì sao sinh con đẻ cái được?" Cái gì dì cũng không lo, bà chỉ lo lúc về già cháu mình sẽ không có ai chăm sóc. "Nhận nuôi cũng được mà, thụ tinh trong ống nghiệm cũng ổn, dù sao không quan trọng." Trong lòng Chương Quân rối nhất ở chỗ: "Em nên nói gì với ba nó đây?" Hôm nay đi mua đồ, ba ba Thạch Cẩn Hành không có đi cùng. "Có khả năng em rể sẽ không chấp nhận được, em giúp tụi nó giấu giếm một chút." Dì đề nghị. "Em cũng nghĩ vậy." Không dám mạo hiểm như thế, Chương Quân trả di động lại cho con trai, thuận tiện dặn dò: "Con đừng có nhắc với ba con, có thể ông ấy sẽ không hiểu được." Tuy rằng ba ba Thạch Cẩn Hành cũng là người có học vấn cao, nhưng vẫn không thể xác định, lỡ đâu ông không chấp nhân, thế thì người chịu chịu tội vẫn là mấy đứa nhỏ. "Ừm." Thái đồ của Thạch Cẩn Hành vẫn rất dửng dưng, anh chưa bao giờ cảm thấy cha mẹ mình sẽ can thiệp được đời sống tình cảm của bản thân mình. Trước giờ anh không chịu dẫn Đào Diệp tới trước mặt cha mẹ mình là vì nếu làm vậy có thể cậu sẽ chịu ủy khuất. "Cơ mà đứa nhỏ kia...... Tên gì thế?" Chương Quân Huệ hỏi luôn một lần: "Mới 21 tuổi thì chắc còn đi học ha? Trường học nào vậy? Là người nơi nào?" "Tên Đào Diệp." Thạch Cẩn Hành nói tên, còn lại không muốn nói: "Mẹ, mẹ đừng tìm hiểu nhiều thế." "Như vậy sao được, con đưa điện thoại cho mẹ, nếu rảnh mẹ sẽ tìm đứa bé kia tâm sự, thuận tiện gửi lời giùm mẹ, nói mẹ đã biết đứa nhỏ kia, không phản đối chuyện của hai con, phải nói cho tốt đấy nhé." Chương Quân Huệ sợ tình cảm của người trẻ tuổi không lâu dài, cũng không đủ chín chắn. Kết bạn xong động một chút liền chia tay. Hệt như Cẩn Hành nhà họ, chẳng phải chia chia hợp hợp đến tận mấy lần sao? "Có thể sao?" Đương nhiên Thạch Cẩn Hành không muốn đưa di động cho bà. "Con có tin dù con không nói mẹ cũng tra được hay không?" Chương Quân Huệ sửa lại thành uy hiếp. "Nếu có năng lực lớn như vậy thì cứ tra đi." Thạch Cẩn Hành không chịu uy hiếp. Mẹ Thạch bị sặc một cái, thế nhưng lại không chút bực bội nào, bà cảm thấy rất mới mẻ. Nguyên lai Thạch Cẩn Hành cũng có tính tình, cũng nói mấy lời tàn nhẫn thế với người chung quanh. "Ha hả, vậy con cứ chờ đi." Tối hôm đấy lại nói chuyện điện thoại với Đào Diệp, Thạch Cẩn Hành nói cho cậu một câu: "Nếu có một số điện thoại có đuôi 3668 gọi tới cho em, thì em cứ tắt máy. Nếu có tài khoản WeChat tên chương Nhị Nha muốn kết bạn thì cũng đừng đồng ý." "......" Đào Diệp nghe không hiểu gì hết, bất quá thần kinh của cậu trước giờ luôn rất mẫn cảm "Làm sao vậy? Số điện thoại này có vấn đề hay sao?" "Người đó là mẹ anh." Loảng xoảng một tiếng, ly nước Đào Diệp bị cậu ném xuống đất. Nước sôi vừa mới rót vương đầy sàn, có một giọt bắn tới mắt cá chân của Đào Diệp, da chỗ đó đỏ ngay tức khắc, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường thấy được mà nổi lên vài bọng nước ư. "Làm sao vậy?" Thạch Cẩn Hành sốt ruột hỏi một câu. Đào Diệp không có trả lời anh, đặt di động qua một bên, sau đó bước ra khỏi phòng để lấy chổi và cây lau nhà dọn dẹp mãnh vỡ và nước trên sàn. "Đào Diệp, Đào Diệp?" Thạch Cẩn Hành gọi vài tiếng, thế nhưng vẫn không nghe tiếng trả lời. Khoảng mười phút sau, Đào Diệp mới cầm di động để nói chuyện tiếp: "A lô, còn ở không?" Thạch Cẩn Hành vẫn luôn ở, nghe vậy liền hỏi: "Vừa rồi bị sao vậy?" Tim anh còn đang đập rất nhanh, suýt chút nữa đã gọi điện cho Đổng Thiếu Khinh, nói cậu ta chạy qua xem Đào Diệp như thế nào rồi. "Ừm, có chút ngoài ý muốn, để ly rơi vỡ rồi." "Là ly anh mua cho em?" Lúc trước Thạch Cẩn Hành có mua một cặp ly, đến nay vẫn chưa dùng được bao lâu. "Đúng vậy...... Thực xin lỗi, cái ly đẹp như thế." Lúc Đào Diệp quét mảnh vỡ, cậu đau lòng đến không thể thở được. "Tại sao lại để ly rơi thế? Có bị thương không?" Thạch Cẩn Hành hơi chau mày, ngón tay cầm điện thoại nắm chặt lại. "Trượt tay, không bị thương." Rũ mắt nhìn bọt nước trên mắt cá chân của mình, Đào Diệp cũng không nói đến nó. "Ừm, không sao, bên đây anh lại mua một đôi rồi mang về cho." Thạch Cẩn Hành nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Anh sẽ về trước hai ngày." "Như thế có được không?" Trái tim của Đào Diệp nhảy lên thình thịch, từ nãy đến giờ vẫn chưa bình tĩnh được, lúc này lại nghe thấy Thạch Cẩn Hành nhắc tới mấy thứ liên quan, tim cậu liền nhảy lên liên tục, có cảm giác như không thể thở nổi: "Thôi, anh vẫn không nên về sớm thế, bồi người nhà lau một chút đi." "Không cần, bọn họ tự chơi cũng vui mà." "Vậy anh về đây đi." Suy xét một lát, Đào Diệp lại nhả ra, kỳ thật bây giờ cậu rất mâu thuẫn. Muốn Thạch Cẩn Hành sinh hoạt như bình thường, để tránh gia tăng cơ hội bị phát hiện, nhưng lại chờ mong Thạch Cẩn Hành chạy về bên mình thật nhanh, để cho mình an tâm chút. "Tại sao con muốn về sớm vậy?" "Ừm, có chút việc." Trả lời cha Thạch xong, Thạch Cẩn Hành và mẹ trao đổi nhau một ánh nhìn như hiểu rõ. "Được rồi, vậy về đi, tự mình an bài cho tốt vào." Ba Thạch gật gật đầu, ông không muốn can thiệp vào hành trình của con trai mình. Chương Quân Huệ đi theo sau bước chân con trai, theo tới thang máy xong, lại lẽo đẽo vào phòng của anh...... Tuy bị nhìn bằng cặp mắt đầy cảnh giác, thế nhưng bà không chút sợ hãi mà đưa ra một chiếc hộp: "Mua ở cửa hàng miễn thuế, lấy làm quà cho bạn trai con đi." Thế mà Thạch Cẩn Hành lại thu thật, vừa mở ra liền nhìn thấy, là một chiếc lắc tay kiểu nữ...... Xong liền đánh ánh mắt có chút hung ác về hướng mẹ mình. "Mẹ cứ nghĩ con quen bạn gái." Đột nhiên lại biến thành bạn trai, ma ma cũng rất tuyệt vọng mà. "Thôi, cổ tay em ấy cũng nhỏ." Nhìn nhìn một chút rồi cất vào. Ngày hôm sau Thạch Cẩn Hành liền bay về nước, gọi điện cho Đổng Thiếu Khinh, nói anh lại sân bay đón...... Sau đó tên hư hỏng kia lại đến tòa nhà của anh, rước luôn Đào Diệp để cùng đi đến sân bay đón người. "Gần đây sao rồi? Ở chung với A có vui không?" Sau khi Đổng Thiếu Khinh đõ xe ở một vị trí dễ trông thấy thì bước xuống xe, cả người dựa vào xe rồi mới bỏ kính xuống. "Vẫn ổn." Đào Diệp đi đến bên cạnh đứng song song với anh, tư thế có chút lười biếng. Từ đầu đến chân đều mang bộ dạng học sinh, hơi thở thanh xuân đậm đặc, mỗi lần nhìn bộ dạng cậu như vậy, Đổng Thiếu Khinh liền cảm thấy bản thân hình như già rồi. "Tại sao em luôn thích kiểu ăn mặc ấu trĩ này thế, hả?" Ngắm một lần từ dưới giày dọc lên trên, thật không thể không nghi ngờ rằng có phải Thạch Cẩn Hành có cái đam mê đặc biệt nào không, không thì sao có thể hạ miệng với bộ dạng kia được chứ, ha ha ha. "Ấu trĩ chỗ nào chứ, cái này gọi là thanh xuân." Thật ra Đào Diệp cũng tự biết, thế nhưng chẳng qua do cậu không muốn lớn lên mà thôi. "Em lợi hại." Đổng Thiếu Khinh dựng ngón cái về phía cậu, sau đó thì nhận cuộc gọi của Thạch Cẩn Hành: "Đang ở đâu thế? Chúng ta ở chỗ này, nhìn thấy tớ không, tớ đang ở cùng Đào Diệp." Sau khi Thạch Cẩn Hành thấy được bọn họ liền bước thẳng đến chỗ này. Quay đầu mắt đối mắt với anh, Đào Diệp đứng thẳng người, lộ ra một nụ cười nhạt. Tuy rằng rất vui khi nhìn thấy Thạch Cẩn Hành, nhưng mà bọn họ cũng rất phá không khí nha, luôn rụt rè vào những lúc không cần rụt rè. "Lên xe đi." Thạch Cẩn Hành đi đến trước mặt, như thế này càng rụt rè hơn. Mang hành lý của mình lên xe, cũng không giúp Đào Diệp cửa xe hay gì Vốn dĩ trời sinh mệnh của anh nói rằng sẽ luôn cô độc, chẳng qua cứ như giẫm phải vận c"t chó ấy, vừa hơn hai mươi đã có đối tượng rồi. "Chơi vui không?" Đào Diệp đi qua bên hông rồi ngồi vào, hai người đều ngồi ở phía sau. Cậu không nghĩ gì mà chờ người kia trả lời, đột nhiên bị người túm cổ, sau đó hai cánh môi lại đè ép lên, mút lấy. "Dựa......" Đổng Thiếu Khinh hấy rõ hành động của hai người từ kính chiếu, nên cấp tốc liếc mắt qua chỗ khác, để tránh "lỗ kim dài".