Nội thất trong quán bar trang hoàng theo hướng lãng mạn, đôi chỗ lại mang theo vẻ thần bí cổ kính, đây cúng chính là phong cách trang trí mà Đào Diệp. Lần đầu tiên khi cậu đến đây để xin việc đã thích cái không khí này của quán bar.
Nếu lúc ấy ông chủ không nhận cậu vào làm, thì cậu sẽ rất tiếc nuối.
Bây giờ Đào Diệp cảm thấy có chút may mắn rằng gương mặt của cậu rất phù hợp với mỹ cảm của ông chủ...
Nói đến lý do mà Đào Diệp nói mình rất bình thường thì có thể lên quan đến việc lúc bé của cậu, cậu là một người thiếu thốn sự quan tâm và động viên, luôn luôn thiếu thốn.
Không có ai đến cổ vũ hay động viên cậu, dần dà khiến Đào Diệp sinh ra loại tâm lý mình là một kẻ chẳng ra làm sao cả.
Loại nhận thức đã bén sâu vào gốc rễ nên khó mà loại bỏ được, kể cả khi sau này lớn lên, khi mà lúc cảm thấy mình không tệ lắm cũng vậy...
Nhưng cậu vẫn không lo âu gì, cũng không muốn khẳng định điều gì. Sống ở trong căn phòng nhỏ của mìnhdù cho biết tương lai sau này mù mịt vẫn thế, đây chính là lối sống bây giờ của Đào Diệp.
Cơ mà trong mắt của người khác, thì đây chính là một loại sinh hoạt khác.
Hướng nội sẽ hiểu thành thần bíkiệm lời sẽ trở thành nội hàm, biết ca hát nên có thêm nhiều kỹ năng... Mặt đẹp eo nhỏ chân dài, chỗ nào cũng tốt cả.
Đây là sự hiểu lầm đẹp đẽ của người ngoài khi đánh giá cậu.
Có mấy người quen biết mới biết rõ, cơ bản là cậu không tốt đẹp như tưởng tượng vậy, cậu là một người bình thường, rất bình thường, có rất nhiều khuyết điểm, đôi lúc cũng chọc người ta buồn phiền.
Điểm này cũng không khác mấy Thạch Cẩn Hành, cứ việc nhìn sơ qua trông anh rất trâu bò nhưng... khi tiếp xúc mới biết, cũng chỉ vậy thôi.
Cơ mà trên thế giới có mấy người mà mỗi khi có cơ hội sẽ đi tìm hiểu thật sâu về ai đó đâu?
Thật ra nếu nghĩ lại, đối phương cho bạn cơ hội, cho bạn nhìn thấy sự thật, nhìn bộ dạng trong suốt hai mươi bốn giờ của người đó, đó là quyền lợi không thể bỏ qua nhất.
Nhưng có nhiều người lại chọn bỏ qua nó, số người đó bao gòm cả Đào Diệp.
Chẳng qua là do cậu muốn đi theo cảm giác của mình, thường ngày cũng không sử dụng loại kỹ năng sống gì, hoặc là, cậu không muốn sử dụng loại kỹ năng sống nào hết.
"Vậy anh... thích cậu bé đang biểu diễn trên đài hả?"
Bọn họ đến với nhau như thế nào vậy, bây giờ đầu óc của Trần Duy Vũ rất loạn, anh cảm thấy thật sự bội phục Đào Diệp, làm sao có thể chỉ chơi game thôi mà cũng giao lưu được với người này chứ.
"Có liên quan đến anh sao?" Thạch Cẩn Hành không thích câu hỏi của Trần Duy Vũ, anh thấy không cần thiết phải trả lời.
"Không, chỉ là tôi hỏi chơi thôi." Trần Duy Vũ nói nhanh, đồng thời cũng xác định được thái đội của Thạch Cẩn Hành đối với Đào Diệp, cho dù là ngiêm túc cũng sẽ có mức độ thôi.
Anh bắt đầu đồng tình với Đào Diệp, trách không được Đào Diệp tăm phường nghìn kế muốn thoát khỏi cậu ta.
Cái loại người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp này, khi cùng chỗ với dân đen như họ thật đúng là rất áp bách.
Sau khi biết được thân phận của Thạch Cẩn Hành, Trần Duy Vũ cũng không mở chi rượu àm mình mang đến nữa, bởi vì loại rượu này không chừng còn kém giá trị hơn thứ nước lọc mà đối phương uống hằng ngày.
Anh yên lặng lùi lại, để cho Thạch Cẩn Hành tự mình ngồi xem.
Lúc hát thì Đào Diệp rất tập trung, thế nên cũng không chú ý khách dưới đài là ai. Loại hát này khác hẳn lúc hát trên internet, cậu không muốn tương tác xíu nào với những người này.
Năng lực xã giao kẽm cỏi là miếng nhãn dán luôn dính chặt trên người cậu.
"Cậu đẹp trai, hát thêm bài nữa đi! Hát thêm một bái nữa đi mà!" Có người hò hét dưới đài.
Đào Diệp vừa thấy đó là một cô gái, nhất thời mặt đỏ rần, miệng ghé sát vào micro nói: "Chỉ một bài thôi, hát xong sẽ không hát nữa."
Cố gái kíc động hét lên: "Có thể được chọn bài không? Có thể để tôi chọn bài không?"
Theo quy định là không thể, Đào Diệp đã chuẩn bị sẵn bài hát trước, cũng thông báo với DJ rồi. Nhưng đối phương lại nhiệt tình vậy, từ chối thì không tốt cho lắm: "Cô muốn nghe bài gì?"
"Tình Yêu Đơn Giản!" Cô gái kích động đến mức thiếu chút nữa đứng phắt dậy, thân thể cô trông nóng bỏng.
Đào Diệp nhìn thoáng qua cũng không nhìn nữa, gật đầu nói: "Vângo, có thể." Cậu gật đầu một cái với DJ để anh đổi nhạc.
Cậu biết hát bài này, và còn hát rất lưu loát.
Nhóm cô gái phía dưới đài, nghe xong thì tâm tình nóng bỏng, họ thật muốn nói những lời yêu thương trực tiếp ở đây luôn. Hoặc là nói thẳng, thật muốn nói yêu thương với cậu đẹp trai trên đài kia.
"Cám ơn, mong mọi người chơi vui vẻ, tối mai gặp lại." Mỗi lần hát xong, cậu đều nói tạm biệt.
Ánh đèn nhạn nhạt chiếu lên gương mặt của cậu trai trên đài, nụ cười xinh đẹp tràn đầy môi, thật khiến cho người ta cảm thấy nếu được làm bạn với cậu thì đó quả đúng là một điều tuyệt vời.
Nhưng cũng không có khả năng nàycơ hội xông lên làm quen rất xa vời, rất có teher cậu sẽ cho rằng họ là người bệnh tâm thần cũng không chừng.
"Hát xong?" Trần Duy Vũ xuất hiện, ngước ngước về hướng Thạch Cẩn Hành đang ngồi: "Liếc mắt qua bên kia cái đi, sau đó nghe anh nói mấy câu."
"Vâng." Đào Diệp nghe lời mà liếc qua bên kia một cái, nhất thời như bị giật điện mà thu hồi ánh nhìn, trời ạ.
Giọng điệu của Trần Duy Vũ chuyển snag nghiêm túc: "Tôi cho em ba cảnh báo, thứ nhất, cậu ta đúng là người có gia thế, hơn xa cái tưởng tượng của em đó, thứ hai, giờ cậu ta đang đạp hư thanh xuân của em, nếu em không muốn để bị đạp hư thì phải suy nghĩ thật kĩ càng, thứ ba, không cần bu về phía cậu ta, nếu không thì không ai giúp được em hết."
Nhịp thở của Đào Diệp hơi dừng chút, sau mấy giây mới tiếp tục: "Em biết, anh Vũ."
"Nhưng trước khi cậu ta buông tha em, em vẫn có thể tranh lấy ích lợi của bản thân mình, đừng sợ cậu ta không có tiền." Trần Duy Vũ bĩu môi nói: "Một cậu trai trong sạch thế này, thì cũng không thể để người ta cứ thế mà đạp hư chứ nhỉ?"
Đào Diệp mân miệng, bây giờ nào có tâm trạng đi xem xét mấy thứ đó.
"Đề nghị anh cho em hôm trước còn dùng được không?" Cậu cẩn thận hỏi lại.
"Chắc là có thể... Nhưng tốt nhất đừng đệ cậu ta nhận ra em đang giả vờ." Sau khi biết thân phận của Thạch Cẩn Hành, Trần Duy Vũ nói chuyện cũng thận trọng hơn, không dám đưa ra chỉ dẫn bậy bạ nữa.
"Đi." Đào Diệp chuẩn bị đi qua, bất chợt lại lui về hai bước: "Anh Vũ, cuối cùng thì anh ta có thân phận gì vậy?"
Tuy rằng không thèm để ý, nhưng vẫn có chút tò mò.
"Đưa lỗ tai lại đây." Trần Duy Vũ vẫy tay, hai người chum đầu lại cùng một chỗ để anh nói nhỏ vào tai Đào Diệp.
"..." Vừa mới nghe xong, Đào Diệp đã ấp úng nói: "Đổng Thiếu Khinh cũng là sư phụ của em..."
"Đệt." Trần Duy Vũ bị dọa đến mức nhảy dựng.
Đào Diệp cũng giật mình, sờ sờ lỗ tai rồi nói: "Em biết rồi, em đi nhé."
Lúc đi mới cảm nhận được bước chân của cậu loạng choạng, cách Thạch Cẩn Hành càng gần chân lại càng mềm hơn. Không phải vì quá sợ hãi, mà chỉ là phản ứng của cơ thể, ngay cả Đào Diệp cũng không biết thân thể mình bị gì nữa.
Thân là một dân đen chính hiệu, trời sinh sẽ bị sợ hãi khi đối diện với những người quyền quý, chính cái loại sợ hãi này đã ảnh hưởng đến cậu.
"Tôi mới nhìn thấy anh thôi." Càng chạy càng gần, Đào Diệp đi tới bên người Thạch Cẩn Hành. Trên mặt cậu cũng xem như bình tĩnh, miệng miễn cưỡng cũng tỏa ra được một nụ cười.
"Ừ, ngồi đi." Thạch Cẩn Hành nhìn thấy cậu không buông đàn ghi-ta xuống, cũng tin tưởng lí do cua cậu, gật gật đầu gọi cậu ngồi xuống.
Đào Diệp ngồi xuống ở bên cạnh, cách khoảng một cánh tay, nghĩ nghĩ một hồi lại nhích mông, xích gần đối phương một chút, đến khi đùi dán đùi mới dừng lại.
Tâm Thạch Cẩn Hành nóng lên mãnh liệt, nhưng cũng lạnh đến mãnh liệt, chính là cái cảm xúc lúc nóng lúc lạnh trong truyền thuyết, cảm giác như đối phương đã nghe được gì từ Trần Duy Vũ.
"Anh ta nói gì với em à?" Anh hỏi trực tiếp.
"Không có." Đào Diệp nói: "Chỉ nói một chút."
"Cho nên?" Chỉ nói một chút đã nhanh chóng chạy đến dán đùi mình rồi sao? Thạch Cẩn Hành biểu tình rất thản nhiên, nhưng tâm đã lạnh xuống, cũng không vì đối phương chuyển biến thái độ mà vui vẻ.
"Cho nên cái gì?" Đào Diệp liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấy bộ dáng không vui lòng của anh, cảm thấy rấtc nghi hoặc: "Vậy anh muốn tôi thế nào?" Buông chiếc đàn ghi-ta trên tay xuống, cậu nhích lại vào ngực của Thạch Cẩn Hành.
Muốn em yêu thương nhung nhớ, Thạch Cẩn Hành hơi hạ mắt xuống, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của người thanh niên trước mặt.
Đào Diệp tựa vào trên bả vai anh, nhân lúc anh không nhìn thấy thì căn răng mạnh, động viên chính mình, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút thì tốt rồi.
"Thạch Cẩn Hành..." Cậu cảm thấy tim mình đập như trống bổi.
"Hả?" Ôm cậu, Thạch Cẩn Hành cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
"Không có gì, chừng nào thì anh trở về?" Đào Diệp nghĩ đến mười giờ rưỡi mình còn phải làm thêm, nhất thời buông tha suy nghĩ yêu thương nhiệt tình với người ta, đứng thẳng rồi cách xa một khoảng: "Mười giờ rưỡi tôi còn phải hát nữa."
Sức nặng trước ngực chợt rời đi, Thạch Cẩn Hành không cam lòng mà ôm đối phương ngược về, hô hấp dồn dập mà trực tiếp cắn lên cổ cậu.
"A..."
Nghe thấy Đào Diệp kêu rên, Thạch Cẩn Hành đưa môi chuyển sang môi Đào Diệp, hôn thật sâu vào.
Không bao lâu, Đào Diệp đã bị anh đẩy dựa trên ghế sô pha...
"Anh quá đáng..." Đào Diệp đẩy mạnh anh ra, nhưng vẫn bị hôn đến mấy phút sau, hôn đến khi hơi thở cậu rối loạn, mặt đỏ tim đập nhanh mới thôi.
"Tôi đưa em về." Sau khi hôn xong, Thạch Cẩn Hành buông ra thanh niên bị mình bắt nạt, đứng lên khỏi sô pha, vươn tay nâng người thanh niên đang ngã trên ghế dậy.
Đào Diệp trừng cái tay kia, cứ việc trong lòng muốn chém phăng nó, nhưng vẫn phải vươn tay nắm chặt.
Tựa hồ vì ghê tởm đối phương còn cố ý dùng cách xiết thật chặt năm ngón tay kia.
"..." Thạch Cẩn Hành hơi bất ngờ một tẹo, tên nhóc này chuyển biến hơi nhanh ha, thật khiến người ta không vui mà.
Nhưng nếu kêu anh buông tay Đào Diệp ra, thì đó là không thể nào, anh không có cái suy nghĩ này.
Cứ như vậy mà tha đối phương rời khỏi quán bar, Thạch Cẩn Hành dẫn cậu đến trước xe mình, để cậu đứng kế bên.
"Nhà em ở tại đâu?"
"Tiểu khu XX của phố XX."
"Cách đây không xa." Thạch Cẩn Hành cúi đầu nhìn giờ, trong lòng hiểu rõ, sau đó đem Đào Diệp nhét vào phía sau.
"Nè... Làm gì vậy?" Đào Diệp đối với việc ngồi sau cũng không để ý, nhưng chỉ sợ đối phương cũng vào theo.
"Không phải em sợ bị người ta nhìn thấy sao?" Thạch Cẩn nói việc lúc nãy ở quán bar.
Đào Diệp muốn khóc cũng không không được, không phải cậu sợ bị người ta nhìn thấy, mà là không muốn bị Thạch Cẩn Hành hôn đến thở không nổi.
Hơn nữa bảy giờ hôm nay mới làm xong, bây giờ thân tâm cậu đều no, không muốn lại nữa...
"Anh vậy tôi sẽ chịu không nổi." Đào Diệp bày ra biểu tình muốn khóc, nằm ở ghế sau mà cố gắng bảo vệ chiếc quần của mình.
Hôm nay nếu chơi với Thạch Cẩn Hành một lần nữa, cậu sẽ không thể bước được một bước nào đâu. ontbK0
Truyện khác cùng thể loại
216 chương
101 chương
55 chương
90 chương
168 chương
12 chương