Diệp Bạc Hâm không nói gì, những giọt lệ đọng lại trong đôi mắt lã chã rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Những ngón tay xương xương thon dài nắm chặt lại, toàn thân run run lên. Tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng, như con thú nhỏ bị thương, ánh mắt lưỡng lự. Duy Mật kinh ngạc cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, tách từng chút yừng chút ra. "Cô rốt cuộc bị làm sao vậy, đừng dọa tôi chứ?" Đã từng khi nào nhìn thấy cô khóc đến mức này? Luyện tập vừa khổ vừa mệt, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, đến cả vừa bắt đầu Ưng Hy cố ý làm khó cô, cũng chưa từng thấy cô khó chịu trong lòng. Duy Mật bị dọa sợ chết đi được, ôm lấy hai vai cô, để cô dựa vào người. Diệp Bạc Hâm đến nói cũng không nói ra lời, không ngừng nức nở, lòng bàn tay hình như còn dính lại máu, vừa nãy trong nhà tắm cầm xà phòng chà xát lên tay suýt tý mất cả một lớp da, tới mức lòng bàn tay tỏa ra hơi nóng rát, cô mới chịu để yên. Ngày thứ hai chính là ngày Thẩm Tư Á rời đi, cô đi ngủ rất sớm, nằm trên giường, nhắm mắt lại đều là ánh mắt điên cuồng của Tập Vị Nam. Hơi mơ màng, lập tức bị cảnh dao đâm vào bụng làm giật mình tỉnh dậy, đêm nài cũng rơi vào cơn ác mộng như vậy. Duy Mật không hỏi ra được gì, còn ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý với cô, không mang chuyện vừa nãy nói với bất kì ai. Sáng sớm tỉnh dậy, nhiệt độ cơ thể cô bất thường, mặt đỏ bừng bừng, trùm kĩ mền, nghe nói trường bắn bên ấy có cuộc thi bắn súng nam, mọi người đều muốn đi xem xem, Diệp Bạc Hâm kiếm cớ người không khỏe, không đi nữa. "Cô vẫn ôn chứ?" Duy Mật là người hiểu rõ nhất trạng thái không tốt của cô, có chút lo lắng hỏi: "Hay là tôi ở lại với cô?" Diệp Bạc Hâm lắc đầu, giữ khoảng cách với anh ta. Cô sợ Duy Mật phát hiện cô đang sốt, lại khuyên cô đến phòng khám sức khỏe. Bây giờ, cô sợ gặp phải nhất chính là Tập Vị Nam, cô không có cách nào kiềm chế được sự hoảng sợ đối với anh Hôm qua bụng anh bị thương, có lẽ sẽ đi đến phòng khám, nếu như gặp phải, cô không dám tưởng tượng... Lê từng bước nặng nề, cô đến cả tầng sĩ quan cùng không dám đến gần, trực tiếp đi thẳng đến bãi tập đợi Thẩm Tư Á. Hai người đồng nghiệp nam thay cô kéo vali, chiếc xe quân đội đã đợi sẵn phía ngoài căn cứ. Diệp Bạc Hâm đi cùng bọn họ, vì lí do bị sốt, khuôn mặt hơi đỏ, Thẩm Tư Á không hề nhận ra cô có gì đó không bình thường. Hai người bước chầm chậm lại "Ey, hai người cãi nhau à?" Thẩm Tư Á không giấu được vẻ tò mò. Diệp Bạc Hâm đơ người, ngón tay hơi run run. Đôi mắt hơi cuối xuống, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Không hỏi ra được gì, Thẩm Tư Á biết điều chuyển đề tài khác. Xe quân đội được gửi tới đang đậu ngoài căn cứ, bọn họ lúc đi còn sắp xếp kiểm tra lại, Diệp Bạc Hâm bây giờ là một phần tử bộ đội, không đi được, cô chỉ tiễn đến cửa rồi dừng lại. Thẩm Tư Á ôm cô một cái, thì thầm vào tai cô: "Bạc Hâm, tôi thấy Tập Vị Nam thật sự quá tốt, ít nhất cũng không làm gì sai với cậu. Cậu đấy, cứ luôn để lý trí thắng cảm xúc, kiềm nén tình cảm của bản thân, vì vậy mới bị mấy thứ đấy che mắt rồi " "Có vài người, một ngày bỏ lỡ, hối tiếc cả đời." Hiếm hoi lắm, Thẩm Tư Á mới nói ra mấy lời triết lý như thế, nếu không phải xảy ra chuyện như hôm qua, Diệp Bạc Hâm nhất định sẽ chịu nghe, thậm chí còn sẽ trêu đùa cô. Thế nhưng hiện giờ... Hàng mi chớp chớp, hơi chay mày. Nụ cười dịu dàng, khóe môi nhếch lên, "yên tâm đi." Thẩm Tư Á buông cô ra, "Được rồi, tôi về đây." Dứt lời, lại không kiềm được trách móc, "Cứ tưởng lần này được về cùng với cậu, không ngờ lại phải lủi thủi một mình." Cười một cái, "Nhưng mà, điều hòa tôi thay cậu thổi rồi, dưa hấu lạnh tôi ăn thay cậu rồi." Diệp Bạc Hâm bị cô ấy chọc cười, véo véo hai má mịn màng của cô, cằm hơi hất lên, "Được rồi, mau đi đi, đã đợi cậu rồi." "Tư Á..." Đi được mấy bước, Diệp Bạc Hâm lại gọi tên cô ấy, Thẩm Tư Á nghi ngờ quay đầu lại. Diệp Bạc Hâm nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt nhau, mạnh mẽ đến mức không thể lùi bước. "Nghe tôi một câu, cách xa Giang Diệc Đình một chút." Diệp Bạc Hâm hạ giọng nói. Con ngươi rưng rưng, Thẩm Tư Á khóe môi nhếch lên miễn cưỡng, "Chúng... chúng tôi tám năm trước đã kết thúc rồi... bây giờ..." Nhắc đến người ấy, Thẩm Tư Á vẫn cảm thấy nghẹn thở không chịu được, dẫu sao cũng là nơi gửi gắm cả thời xanh xuân tươi đẹp của cô Diệp Bạc Hâm lo lắng điều gì, cô ấy làm sao có thể biết được. Đã từng vì Giang Diệc Đình mà cô từ bỏ chính mình, bây giờ... sẽ không vậy nữa... "Tôi sẽ sống tốt mà..." nụ cười yếu ớt trên gương mặt tái nhợt, ánh mắt lại để lộ sự kiên định. Tiễn Thẩm Tư Á đi rồi, Diệp Bạc Hâm đột nhiên đi đến bãi tập. Tầng bốn lầu sĩ quan, một bóng người cao to đang trốn sau tấm màn cửa. Đôi mắt sâu thẳm nhìn theo người phụ nữ đang bước đi. Ngón tay kẹp một điếu thuốc, làn khói thuốc bay chập chờn trong không trung, lượn lờ trước khuôn mặt lạnh tanh. Dưới sàn đầy tàn thuốc. Tay phải cầm điện thoại lên, áp sát vào tai. Ánh mắt bình thản, giống như một hồ sâu tĩnh mịch. Đầu dây bên kia vừa dứt lời, anh rít một hơi, từ từ phả ra làn khói trắng, che mờ những đường nét trên gương mặt. Giọng nói khàn khàn trầm ấm, xuyên qua làn khói thuốc. "Hôm qua ngoài tầm kiểm soát rồi." " Anh không phải là rất lâu không xuất hiện loại tình huống này rồi sao? nói xem có chuyện gì rồi?" đầu dây bên kia bỗng nhiên bị anh làm giật mình, giọng điệu nói chuyện trở nên nghiêm trọng. Thu tầm mắt lại, Tập Vị Nam trầm ngâm một lúc, ánh mắt luôn nhìn theo người phụ nữ trên bãi tập, cho đến khi bóng người biến mất. Xoay người lưng hướng về cửa sổ, cả người dựa vào tường, dập tắt điếu thuốc, tay ôm ngang eo, một tay chống cằm. Âm thanh êm êm như nước chảy, nhạt nhẽo giống như đang lý giải chuyện không liên quan đến bản thân, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng khó hiểu. Nói xong, anh nhìn thẳng về phía trước. "Nam, anh nghe tôi nói, tranh thủ thời gian đến chỗ tôi một chuyến. Còn có... bảo cô ấy đừng kích động anh... nếu quả thực không được, thì..." Không đợi đầu dây bên ấy nói hết, anh đã hạ giọng ngắt lời anh ta. "Được, đợi qua một thời gian đi, gần đây rất bận." Gác máy, cụp mắt xuống, tay sờ lên chỗ eo trái đang quấn vải gạc. Con ngươi trầm ngâm tĩnh lặng, hơi sáng bóng. ... Có thể là vì lí do một tháng gần đây tập luyện liên tục, thể lực đã tốt lên rồi, chỉ hơi sốt đến trưa là khỏi, hoàn toàn không cần uống thuốc, cơ thể tự động bật chế độ tự phục hồi. Sợ sệt lẩn tránh suốt mấy ngày, cô sợ gặp phải Tập Vị Nam, càng sợ anh cử người đến tìm cô. Cô bây giờ không dám trốn nhiều, càng sợ gặp lại anh, lại làm ra hành động mà trong lòng cô khó chấp nhận được. Khi trước... cô tại sao không phát hiện ra anh rất cực đoan chứ... Mấy ngày này cô ngủ không ngon, vừa nằm lên giường lại suy nghĩ. Anh vì sao phải làm như vậy? Một sĩ quan bình tĩnh và có tầm nhìn ra trông rộng, sao lại có thể làm ra hành động như thế? Có chút bất cẩn, quay người đi, hủy hoại chính là tiền đồ của anh. ... Cơn mưa mùa hạ đến rất bất ngờ, kèm theo đó là những tiếng sầm ầm ầm rền trời. Chiếc ủng quân sự giẫm xuống vũng lầy trên mặt đất, những vết nước bẩn trên người bị mưa xối sạch sẽ hết. Một đám người đứng dưới mưa, trong tay đang nắm miếng thịt bò rướm máu nhét vào miệng, vết máu theo khóe miệng chảy xuống, lại bị nước mưa xối đi. Lúc nhai, những kẽ hở trên hàm răng trắng ngần bám đầy máu, khiến người ta muốn buồn nôn. Bọn họ giống như thú hoang đang xé miếng thịt sống trong tay, khuôn mặt hung tợn, đôi mắt đỏ lên vẫn miệt mài cắn xé. Có người không nhịn nổi nữa, nôn mửa hết ra. Quản giáo tối mặt lại đá vào đầu gối cô ấy, hai đầu gối gập lại, quỳ xuống đất. Cô gái tức giận trừng mắt nhìn quản giáo, quản giáo tròng mắt hằn lên nét lạnh lùng ác liệt, một tay túm lấy đầu cô giật ra sau, một tay cầm lên miếng thịt bò bị cô vứt xuống đất. Miếng thịt sống dính đầy bùn đất bị nhét vào bên miệng, ép cô ấy mở miệng. "Ăn đi!" nữ quản giáo gầm lên giận dữ, âm thanh lấn át cả tiếng mưa ầm ầm. Mười mấy đôi mắt, đồng thời nhìn vào người nữ quân nhân, cô ấy muốn phản kháng, nhưng vai bị đè xuống dưới đất. Nữa quản giáo một chân giẫm lên ngực cô, nói với những người còn lại: "Ai ăn không hết, từ nay đến mai khỏi ăn cơm!" Bọn họ cường độ luyện tập bây giờ càng lúc càng lớn, cần thêm nhiều dinh dưỡng hơn nữa để bồi bổ thể lực, không ăn cơm, đồng nghĩa với không có sức tập luyện, đến lúc đó càng thảm hại hơn. Nữ quân nhân bị ép đến chảy nước mắt, bất lực mở miệng ra, cố chịu buồn nôn, đến nhai còn không dám nhai, trực tiếp nuốt thẳng xuống. Những người khác đều phẫn nộ nhưng không dám phản kháng lại. Diệp Bạc Hâm mặt trắng bệch đi, trong tay vẫn cằm miếng thịt sống rướm máu, nước mưa từng giọt từng giọt đánh vào đôi gò má. Trong dạ dày quằn quại từng trận, nghe thấy mùi thịt sống, cô nhịn không nổi đã muốn nôn rồi. Ăn hết, căn bản là không thể được. Thế nhưng... nếu không ăn... Trải qua một tháng rèn luyện, cô đã biết quản giáo trong quân đội có một ngàn cách để khiến ta nghe lời. Nếu không muốn chịu khổ, vậy thì nên nghe lời. Phản kháng là hành vi ngu xuẩn nhất. Ưng Hy luôn trừng mắt nhìn cô, thấy cô do dự không dứt khoát, nhấc chân tiến về phía cô. Nhiều người nhìn theo Ưng Hy, ánh mắt hướng lên người cô. "Cần tôi bón cho cô không?" Giọng Ưng Hy rất cay nghiệt, là một loại khiến người khác nghe xong dựng cả tóc gáy. Một đôi ửng tác chiến giẫm trong nước bùn, nước bắn tung tóe, hai tay chắp sau người, cả quân trang ướt nhèm dán vào da thịt trên người, phác họa nên thân hình lung linh đẹp đẽ. Diệp Bạc Hâm vừa chuyển động, nước mưa vướng trên lông mi. Rõ ràng là mùa hạ, cô lại cảm thấy cả người lạnh cóng, tay chân đã lạnh đến tê tái. Đôi môi tái bệch không một giọt máu mấp máy, cô ngước đôi mắt rưng rưng lên. "Đội trưởng, có thể đổi miếng thịt khác không..." "Không được!" chưa đợi cô nói hết câu, Ưng Hy đã cay nghiệt ngắt lời, lạnh lùng, "Nếu như đang trong trận chiến thực sự, chỉ có thịt sống, cô chọn ăn hay là chết đói?" Diệp Bạc Hâm muốn nói, giả thiết này cơ bản không xảy ra được, trong trận chiến thực sự làm sao có thể có thịt bò sống để cô ăn? Giống như trong trận chiến dã ngoại, nhiều nhất là chim và thú, cô không thể làm thịt một con bò được. Cho dù là ý chí của người rèn luyện, cũng cần tìm một giả thuyết có cơ sở. Nhưng mà, mấy lời này cô chỉ có thể tự nhủ trong bụng, những người dã man này, căn bản không có đạo lý để mà giảng. Một câu quân nhân vì phục tùng mệnh lệnh thiêng liêng đã vây chặt lấy bạn. Diệp Bạc Hâm cắn chặt răng, "Nhưng đội trưởng, tôi mẫn cảm với thịt bò..." "Mẫn cảm có thể chết người không?" Ưng Hy chất vấn. Diệp Bạc Hâm nghẹn lại, tròng mắt rưng rưng, "Không thể..." ... Trên hành lang của tòa nhà kiến trúc cách đó không xa, hai bóng người cao to đang đứng, thẳng tắp như cây tùng. Dáng vẻ phong độ của người quân nhân, đã được thể hiện hoản hảo trên người họ. Ánh mắt hai người đều hướng về đám nữ binh đang đứng trong mưa, từ gần một trăm người từ từ tản ra đi, chỉ trừ máy người, sau cùng, chỉ còn thừa lại Diệp Bạc Hâm và Ưng Hy, còn có hai nữ quản giáo dữ tợn. Bốn cặp mắt, mắt to trừng trừng nhìn mắt nhỏ. Tính bướng bỉnh của Diệp Bạc Hâm trỗi dậy rồi. Đứng trong mưa, môi đều tím tái cả rồi, nhưng vẫn nhát quyết không ăn. Quý Giản Ninh lắc đầu cười, "Cái tính ngang bướng này, đủ cho anh ăn một bình rồi." Tập Vị Nam đột nhiên ngoảnh đầu lại hỏi anh ta: "Đó là thịt gì?" "Thịt bò." mặc dù thắc mắc Tập Vị Nam sao lại hỏi một câu như thế, nhưng Quý Giản Ninh vẫn phải dựa trên tình hình thực tế mà nói. Không quan tâm là thịt gì, đã là thịt sống thì hình như đều khong khác biệt gì nhau. Tập Vị Nam có thể không hiểu, anh rất lâu rồi không tự mình mang theo binh, mà còn rất ít khi tham gia vào chương trình tập luyện trong bãi tập. Nhưng bọn họ mỗi năm rèn luyện tân binh ăn thịt sống, đều là thịt bò như nhau. Vì vậy Quý Giản Ninh mới buộc miệng nói ra. Chẳng ngờ Tập Vị Nam sắc mặt có chút biến đổi, hạ giọng trách mắng một hồi. Quý Giản Ninh sững người một lát, chưa kịp phản ứng trở lại, Tập Vị Nam đã toan xông ra mưa đi vào bãi tập. "Anh điên rồi?" Quý Giản Ninh túm anh lại, nghiến răng nói: "Một tháng đều nhịn được, anh bây giờ muốn đi ngăn cản? Ưng Hy và hai nữ quản giáo đều ở đấy, anh đường đột đi tới, sẽ khiến bọn họ nghĩ thế nào? Tôi không hiểu nổi mấy người, làm gì không có chuyện lại đi kiếm chuyện, vừa bắt đầu sáng tỏ thân phận đã tốt rồi, Ưng Hy cũng sẽ không tính cô ấy đi vào sát hạch." Tập Vị Nam ánh mắt dữ dằn, trên mặt đầy vẻ sốt ruột, "Cô ấy dị ứng với thịt bò, tôi không quản nổi nhiều như vậy rồi." ... "Ọe..." Diệp Bạc Hâm nhoài người ra phía trước mà nôn, mấy thứ ăn khi sáng đều nôn ra hết, bị nước mưa ngấm vào khuôn mặt xanh mét đi, môi biến thành màu tím, cả người đều co giật không ngừng. Bởi vì rất gầy, bàn tay da bọc xương, ngón tay bấu chặt xuống vũng bùn, tay cứng đờ không động đậy được. Cảm giác này, giống như là tai họa ngập đầu. Khó chịu đến mức khiến cô muốn bất tỉnh đi. Ưng Hy lúc đầu cho rằng cô ăn không nổi thịt sống, từ từ lại phát hiện ra có gì đó không đúng. Trước mắt tối sầm lại, cô nhắm mắt lại ngã quỵ xuống vũng nước, hàng lông mi rung rung, cả người vẫn co giật không ngừng, từ đôi môi tái nhợt sùi ra bọt trắng. Ưng Hy hơi rùng mình, vừa định lên trước xem thử đã xảy ra chuyện gì. Một trận cuồng phong quét qua, có người động tác nhanh hơn cả cô, dáng người cao to quỳ gối xuống đất, quân trang trên người chưa bị ướt, đậy áo mưa, một bên mặt lạnh lùng điển trai, rõ ràng chiếu thẳng vào tầm mắt. Anh cắn chặt môi, nét mặt hiện rõ vẻ nôn nóng, dang tay ôm chặt người vào lòng. Ánh mắt mất bình tĩnh như vậy, Ưng Hy trước giờ chưa từng nhìn thấy, trước mặt người ngoài, anh luôn thờ ơ xa cách, cô ta thường nghĩ, có lẽ tính cách anh là như thế, không ai và chuyện gì có thể làm xao động đến cảm xúc của anh. Bây giờ xem ra, hình như cô ta sai rồi. Mười mấy ngày trước, anh khiến Ưng Hy nổi nóng, bây giờ... Ưng Hy dừng bước, không thể tưởng tượng được mà trừng mắt lên nhìn. Trong lòng thắt lại, không giống như hơi lạnh đang lan tràn khắp ngực cô. Anh... Anh lại không hề ngại bẩn... Ngón tay thon dài lau bọt trắng trên miệng cô, đôi môi mở ra, không biết đã nói những gì bên tai cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.