Ánh đèn trong sân vườn âm u, chỗ không đủ rộng, con đường lát đá xanh, hai bên bày chậu cây xanh, chụp đèn cũ kĩ treo dưới mái nhà, hắt sáng vàng vọt. So với bên ngoài huyên náo ồn ã, thì trong này vẫn đủ yên tĩnh, chỗ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, có phong vị cổ xưa. Đằng trước sân là cửa hàng, mạn trái là nơi sinh sống của gia đình bà chủ. Những lúc tâm trạng không vui, Diệp Bạc Hâm thường đến đây, ăn một bát phở vị vừa cay vừa chua. Những lúc như thế lại không muốn chen chúc với người khác, nghe họ trò chuyện ồn ã, oán thán cuộc sống, công việc. Có một lần khách đông quá, bà chủ thấy cô là khách quen, bèn nói sau vườn có chỗ trống, không phiền thì ra sau vườn ngồi? Kể từ đó về sau, mỗi lần cô đến, đa phần đều ăn ở vườn đằng sau, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên. Diệp Bạc Hâm lẳng lặng đứng bên bồn cây, vươn tay nghịch vẩn vơ với những bông hoa tươi tắn nở giữa tán lá xanh mướt. Tập Vị Nam đứng bên cạnh cô, khóe miệng lan nụ cười, ánh mắt chan chứa nhiều những quyến luyến nồng nàn. “Em có tâm sự à?” Đầu ngón tay khẽ run, sợi tóc rủ xuống bên má, cô quay người lại, đón ánh sáng, đăm đăm nhìn gương mặt anh mờ mờ trong bóng tối. Anh xoay lưng về phía ánh đèn, cái bóng khổng lồ phủ trùm lên người cô. “Biểu hiện của em có rõ ràng thế không?” Cô cười nhạt, không biết mình lộ liễu ở chỗ nào. Tập Vị Nam nhăn mày: “Hôn nay em rất lạ.” “Thế à?” Cô vòng qua anh, đi về phía bộ bàn ghế đặt giữa sân, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn anh hỏi: “Lạ chỗ nào?” Ánh mắt ấm áp lướt trên gương mặt anh, tư thái thẳng thớm, ánh mắt hơi ngập ngừng. “Hôm nay em lên xe của anh, đi ăn cơm cùng anh, cả tối đều cười tươi, giống như chưa hề giận dỗi. Em không cáu kỉnh, những chuyện này... đều không hợp lý.” Tập Vị Nam liệt kê từng thứ một. Diệp Bạc Hâm cười khẽ: “Không thể nhận ra, anh còn là kẻ thích bị ngược đãi. Tử tế ân cần với anh một tí, là anh đã thấy khó chịu rồi.” Tập Vị Nam nhíu mày, toan nói, thì bà chủ bưng hai bát phở vào, đứng bên bàn bày biện rồi mời cả hai. Trước mặt Tập Vị Nam, bà chủ có vẻ hơi khép nép. Có lẽ tại con người anh kiệm lời kiệm cả nụ cười trước mặt người ngoài, hoặc cũng có thể do vẻ uy nghiêm trên người anh, khiến những người bình thường thấy khó gần. Bà chủ mời mấy câu rồi đi, trước lúc đi còn gật đầu chào Tập Vị Nam. Tâm trạng Diệp Bạc Hâm hơi bối rối, trước kia ở bên anh, cô không có cảm giác này, dù vẫn biết anh là Đội trưởng của đội đặc chủng, cô cũng không mảy may cảm giác mình không xứng với anh. Nhưng bây giờ, cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, đến một người bình thường cũng nhận ra đẳng cấp hơn người của anh. Ngày xưa sao cô lại ngô nghê tưởng anh chỉ là chiến sĩ bình thường nhỉ? Tập Vị Nam thấy cô thừ người ra suy tư, cả buổi tối nhiều lần thả hồn lơ đãng, bụng bảo dạ hay là mình nói điều gì sai? “Sao bần thần thế?” Diệp Bạc Hâm giật mình, kéo ghế bên người, gật cằm. Tập Vị Nam nhíu mặt chặt hơn, gương mặt cười mà bất lực, thở dài, bước về phía cô. “Ngon lắm, anh ăn thử đi.” Ánh đèn lung linh trong đêm, ngửa đầu lên còn thấy được ánh đèn rực rỡ trên những tòa nhà cao tầng. Diệp Bạc Hâm lau nước trên những ngón tay vừa mới rửa, vất khăn vào thùng rác, xé bao đũa dùng một lần, cầm lên khuấy trong bát. Váng dầu chưng đỏ nổi trên mặt nước dùng, rau xanh, lạp xưởng thái miếng xếp trên bề mặt, hương vị màu sắc đầy đủ. Chỉ một bát phở chua mười năm đồng nhưng lại khiến cô thòm thèm, mặt mày phấn chấn, vui vẻ gác lại khúc mắc trong lòng. Tập Vị Nam khẽ cười, anh không thích vị chua. Cái mùi vị kì quái ấy cứ lảng vảng bên mũi, nhưng vì nụ cười của cô mà không nỡ phá hỏng bầu không khí. “Thế nào?” Sau khi anh thử miếng đầu tiên, cô liền vồn vã hỏi, hai mắt sáng rực, nụ cười nở hồn nhiên. “Ngon lắm.” Tập Vị Nam dối lòng, gật đầu, nhưng mày lại hếch lên, hai mắt nhìn cô đăm đăm. Nói dối thành quen rồi, giờ buột miệng là ra, không để người ta có cảm giác nghi ngờ. Diệp Bạc Hâm thầm cười khảy, trước nay anh vốn không đụng chạm đến những đồ chua, cô làm sao mà không biết. Chỉ không nghĩ rằng, bây giờ anh nói dối lại đến mức thành thần thế này. Bữa cơm vừa rẻ vừa ưu đãi, gần hai mươi phút trôi qua, cả hai không ai lên tiếng. Tập Vị Nam thấy cô ăn ngon lành, bát phở chẳng mấy chốc đã thấy đáy, lại nhìn xuống bát của mình, đa phần không đụng đũa mấy. Đang định cắn răng xều lên, thì bị Diệp Bạc Hâm gạt phắt đôi đũa. Diệp Bạc Hâm lạnh nhạt ra mặt: “Không thích thì đừng ăn, không ai ép anh.” Biết chắc cô sẽ giận, anh đợi cũng chỉ ở giây phút này. Tập Vị Nam đặt đũa xuống, nhìn chiếc bát được cô đặt sang một bên, rút giấy lau miệng. Đôi mắt đen sâu hoắm đau đáu nhìn gương mặt cô: “Ý là sao? Cố tình dắt anh tới đây, em muốn chứng minh điều gì?” Không phải anh không cảm nhận ra, trái lại, tâm tư anh vô cùng mẫn cảm, nhất cử nhất động, từng lời từng chữ của cô đều được anh ngẫm ngợi nhiều lần. Diệp Bạc Hâm cười nhẹ nhàng, đũa khều bát phở của Tập Vị Nam. Đôi mắt bình lặng không sóng dềnh, bàn tay đặt trên đầu gối lại siết chặt thành nắm đấm. Rất lâu cô mới ngước mắt nhìn Tập Vị Nam, không lên tiếng phá vỡ sự im ắng. Tập Vị Nam ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn. Trước đó, do sợ dầu mỡ bám vào người, nên theo thói quen anh xắn tay ánh lên khuỷu, để lộ một khoảng cánh tay vạm vỡ. Màu xám nhạt rất hợp với anh, không quá tỏ ra nghiêm túc, trái lại càng phóng đại vẻ trang nhã quý phái, sự trầm tĩnh chín chắn được thời gian mài giũa trên người anh. Mặt đồng hồ tinh tế dưới ánh đèn phản lên ánh sáng trắng, giúp chen thêm vài nét sắc bén. Đôi mắt đen sắc, trầm lặng, bởi gồng mình, nên đường nét gương mặt càng tỏ rõ sự lạnh lùng. Lẳng lặng ngắm những biểu cảm trên gương mặt anh, từ điềm nhiên, dần dần co lại, mỗi lúc một đanh lạnh, Diệp Bạc Hâm liền cười khảy, đẩy bát phở bị cô nguấy tan nát đến bên tay anh. “Anh xem, cách biệt giữa chúng mình quá lớn. Em thích vị chua cay, thích ăn vặt ngoài đường, anh lại quen ở những nhà hàng sang trọng, quen được cung phụng, thích vị thanh đạm. Kể cả anh đã rất nỗ lực chiều em, nhưng vẫn không thể ép mình thích những thứ mà em thích.” “Hoàn cảnh lớn lên của cả hai khác nhau, thói quen sống bất đồng, tư duy bất đồng. Em là người lười biếng, không có mưu tính gì. Em làm việc thấy mệt mỏi thì sẽ tùy hứng nghỉ việc, em không có cái gọi là trách nhiệm. Em có thể rúc trong chăn ngủ chây ì suốt hai ngày cuối tuần mà không hề thấy lãng phí thời gian, em thích hưởng thụ cuộc sống.” “Nhưng anh không giống em, anh nghiêm túc, có kỷ luật, có nhiệt huyết. Trên vai anh là sứ mệnh bảo vệ đất nước, anh thường xuyên ở giữa bờ vực sống và chết. Em nghĩ, có lẽ đến việc ngủ nướng là gì anh cũng chưa từng trải nghiệm qua. Cuộc sống của chúng mình vốn không có điểm giao nhau. Nếu không có hôn nhân làm sợi dây liên kết, thậm chí cũng không có cơ hội gặp nhau, giống như bốn năm về trước, số lần chúng mình gặp gỡ lác đác đếm trên đầu ngón tay. Anh xem, giữa chúng mình có khoảng cách lớn thế nào?” Nhìn vào đối mắt đen láy hút hồn của anh, nhìn gương mặt sắc cạnh dưới ánh đèn, cô nói ra những điều đã ngẫm nghĩ đến trăm ngàn lần, thậm chí bản thân cô cũng không hiểu vì sao lại nói ra như thế. Có lẽ bởi muốn giải tỏa, hoặc cũng có thể muốn để anh thấy rõ thực tại, tránh càng lún càng sâu, lúc ấy hối cũng muộn. Đầu mũi cô cay cay, chạy lên mắt, cô hít một hơi thật sau, lặng lẽ đối diện với ánh mắt anh. Thấy cô càng nói càng xa vời, Tập Vị Nam cuối cùng không kìm chế được, ngắt lời cô. “Đây là điều em muốn nói à?” Giọng anh hơi lạnh. “Những thứ này chưa đủ à? Không sao, em có thể nói nhiều thêm nữa...” “Đủ rồi!” Tập Vị Nam đứng phắt dậy, sắc mặt u ám, ngừng một lúc, chỉnh đốn lại cảm giác khó chịu trong lòng, mới quay người sang, nhìn vào đôi mắt đã nhòa mất tầm nhìn của cô, rành rọt từng chữ: “Những thứ đó không phải vấn đề, em không cần nghĩ gì cả, cứ để anh.” Tập Vị Nam cúi xuống, tay nắm lấy bờ vai cô, tay kia gạt lọn tóc bên má ra sau mang tai, vuốt ve thùy tai mềm mại của cô. “Em chỉ cần ở yên bên anh, đừng giận dỗi, không cần phải phiền não, không điều gì có thể ngăn cách mình đến với nhau, chỉ cần em đủ kiên cường.” Giọng anh hơi ngần ngừ, nhưng rất kiên định. “Anh biết mình không thể mang lại cho em cảm giác an toàn vừa phải, nhưng, mong em tin anh, không gì có thể thay đổi được trái tim anh.” Sự sắc bén lui đi, trong mắt anh lại ăm ắp âu yếm. Diệp Bạc Hâm nhìn lảng đi, lời anh nói quá dễ để khiến người con gái phải rung động. Anh biết vì sao cô bất an, cũng biết phải vỗ về tâm trạng cô thế nào. Nhưng... giống như anh nói, anh không thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Một góc ký ức đã mất, nó như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến họ thịt nát xương tan. Anh biết rõ phương pháp để giải trừ khúc mắc trong cô hiệu quả nhất, nhưng không nỡ dùng. Thà nhận về sự lạnh lùng của cô, cũng không dám thành thật, mọi thứ ấy khiến cô thấp thỏm không yên. ... Rời hàng phở, đã là gần chín giờ, đèn hoa vừa lên, phố xá rộn ràng. Tuy không phải khu vực sầm uất, nhưng nhân khẩu đông đúc. Phố xá về đêm, xe cộ như mắc cửi, bớt đi vẻ bận rộn ban ngày, người ta ai nấy đều níu chậm bước chân trên đường. Trung tâm cách một con phố, chỉ mấy phút đi bộ, mới rồi họ đỗ xe bên cạnh trung tâm. Hai người lững thững bước đi, tới ngã tư đường, tình cờ gặp đèn đỏ. Diệp Bạc Hâm chợt thấy một bóng hình lướt qua con phố trước mặt, cách mười mấy mét nhưng vẫn nhận ra gương mặt anh ta. Một lần gặp gỡ, song thoạt trông đã nhận ra ngay. Một chiếc xe đen đỗ bên đường, có người đứng cạnh, cung kính mở cừa mời anh ta lên. Chiếc xe biến mất hút, Diệp Bạc Hâm vẫn chìm đắm trong suy tư, mãi đến khi Tập Vị Nam gọi mấy tiếng, ánh mắt cô mới quay về. Tập Vị Nam dõi theo hướng cô vừa nhìn, bên đó người qua kẻ lại, không có gì đặc biệt. “Nhìn gì thế?” Tập Vị Nam nhìn xuống, ánh mắt có phần nghiêm nghị. Diệp Bạc Hâm lắc đầu, nhân lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, liền kéo tay áo anh, nhanh chân bước sang phía đối diện. Tập Vị Nam vào bãi đỗ lấy xe, Diệp Bạc Hâm đứng đợi bên ngoài, trong đầu vu vơ những hình ảnh vừa bắt gặp. Tập Vị Nam đánh xe đến sát bên cạnh cô, mà cô vẫn không hề hay biết, ánh đăm đăm vào một điểm nào đó. Tập Vị Nam nhăn mày, hạ cửa kính xe xuống: “Lên đi.” Tâm trạng Diệp Bạc Hâm có chút lỡ đễnh, quên cả thắt đai an toàn. Tập Vị Nam thấy vậy, quay sang kéo dây an toàn thắt cho cô. “Em rốt cục làm sao thế?” Tập Vị Nam chưa vội nổ máy, ánh mắt dần ánh lên lo lắng. Diệp Bạc Hâm quay đầu sang, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, bất thần đưa tay lên nâng gương mặt anh. Tim Tập Vị Nam thót lại, ánh đèn trong xe rọi trên gương mặt cô, như dát lên một lớp màu dịu nhẹ. Hai bờ môi chạm vào nhau, cô rùng mình sực tỉnh, ý thức được mình làm gì, liền đẩy người đàn ông đang đè trên người mình. Tập Vị Nam rơi vào thế bất ngờ, bị cô hẩy mạnh, hông đập vào vô-lăng. Anh hơi nhăn mày, giật mình, mặt nhợt đi mấy phần. Diệp Bạc Hâm nhìn tay mình, lại nhìn anh đưa tay về sau chống lưng, dựa vào vô lăng, hình như đau lắm, vẫn chưa bình tâm được. “Em...” Diệp Bạc Hâm hơi lúng túng, nhưng nghĩ lại, anh là lính đặc chủng, thân hình khỏe mạnh, đụng một tí cũng chẳng vấn đề gì to tát. Ánh mắt lắng xuống, bình tĩnh nhìn anh. Tập Vị Nam tự nhận do số mình đen, liếc nhìn cô một cái đanh lạnh. Trên đường, Diệp Bạc Hâm nhìn ra ánh đèn lung linh bên ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu. Gần đến nhà họ Tô, mới se sẽ hỏi: “Tập Vị Nam, anh biết Nụ hôn thiên sứ không?” Tập Vị Nam thoáng sững người, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi cái này, mắt dần dịu đi, nhìn cô, giọng vui vẻ nói: “Nói gì ngố thế, sợi dây chuyền của nhà thiết kế trang sức người Pháp Qwueen, hồi xưa anh chẳng tặng em còn gì?” Nói rồi, anh nín bặt, mắt đen thoáng xao động, có vẻ mất tự nhiên nhìn trộm cô một cái, sợ cô ấy nghĩ ngợi. “Quả nhiên anh biết.” Diệp Bạc Hâm thì thầm, quay đầu ra nhìn anh, ánh mắt có phần kinh ngạc, giọng rướn cao: “Anh nói anh tặng em? Bao giờ?” “Chả ở chỗ em đấy thôi?” Diệp Bạc Hâm lại quấy quá trả lời. Cô đã biết nụ hôn thiên sứ, chứng tỏ cô từng thấy nó, năm năm trước, sợi dây chuyền ấy đích thực là tín vật ước hẹn của anh tặng cô. Diệp Bạc Hâm lắc đầu: “Em không biết để đâu rồi.” Sau khi mất kí ức, cô chưa hề biết đến sự tồn tại của sợi dây, hoặc có lẽ cô đã làm mất. Cũng có thể với tính cách của cô, sau khi chia tay Tập Vị Nam, cô vất luôn đi rồi cũng nên. “Thế... liệu có sợi dây thứ hai không?” Tập Vị Nam nhíu mày, nhìn cô chằm chằm một lúc, quả quyết lắc đầu: “Không thể, nụ hôn thiên sứ chỉ có một sợi, là độc nhất vô nhị, không thể có sợi thứ hai.” “Em hỏi cái này làm gì? Em làm mất rồi à?” Năm ấy sau chia tay, Diệp Bạc Hâm không trả sợi dây cho anh, còn anh lại vì thế mà ôm hy vọng. Có thể lúc này cô chỉ đang bế tắc, bao giờ thông suốt, mọi thứ lại đâu vào đấy, thế mà đợi chờ chỉ thấy tin cô đã đính hôn.