Ngoài cửa truyền tới một âm thanh lạ, là tiếng vật gì đó rơi xuống sàn, làm hai người trong phòng bệnh giật mình một chút. Diệp Bạc Hâm ngoảnh đầu nhìn ra, ngoài cửa sắc mặt người ấy tái méi, bàn tay đặt trên tay nắm cửa phút chốc rịn chặt lại, giống như dùng hết toàn bộ sức lực vậy, đến đôi mắt sâu thẳm cũng từ từ nhạt màu đi, bao trùm lên một màu xám nhạt. Giây phút hoảng loạn, dáng người cao lớn mảnh khảnh hơi run run lên. Tay trái vẫn giữ nguyên tư thế xách đồ, đầu ngón tay lại hơi run rẩy, không dễ nhìn ra được. Hộp nhựa đựng canh nằm trên sàn, những giọt canh bắn tung tóe lên ống quần và đôi ủng quân đội. Anh hình như đang cố hết sức che giấu đi cảm xúc trong lòng, lại không có dũng khí đối diện với cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, đột nhiên quay người lại. Bước chân có chút loạng choạng, suýt chút nữa bị hộp cơm nằm ngang dưới chân làm cho trượt ngã. Hộp cơm bị anh đá lật ngang ngửa, nước canh đều vung vãi khắp chân anh, xem chừng hình như vẫn còn nóng, anh lại không có cảm giác gì, bước những bước chân khập khễnh, rời khỏi nơi khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Bóng lưng của anh mang đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo mà cũng rất cô quạnh, đột nhiên xoay người, giống như phía sau có rắn độc thú dữ gì đang truy đuổi vậy. Diệp Bạc Hâm trong lòng nghẹn lại, lòng ngực cũng cùng lúc đau nhói lên. "Tập Vị Nam! Anh đứng lại cho em!" anh chớp mắt đã quay người, lời Diệp Bạc Hâm vừa nói, giọng điệu trước giờ chưa từng lạnh lùng như thế. Tập Vị Nam cũng chỉ là dừng một lát, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại. Diệp Bạc Hâm nổi nóng, cô vô thức không muốn khiến anh nghĩ nhiều hơn, không biết anh nghe được những gì rồi, trong lòng lại có bao nhiêu cảm xúc đang cuộn trào, nhưng cô rất hiếm khi nhìn thấy sắc mặt anh tái mét như vậy. Trong đầu cô cũng không biết đã nghĩ gì, rút ống tiêm ra trở mình bước xuống giường. Ưng Hy vốn dĩ rất nghi ngờ phản ứng của Tập Vị Nam, lại thấy Diệp Bạc Hâm rất sốt ruột, không kịp suy nghĩ gì thêm, Diệp Bạc Hâm đã rút đầu kim truyền dịch ra, trên cánh tay lập tức rỉ máu, Ưng Hy kinh ngạc, muốn ngăn cô lại, nhưng cô đã từ bên tay Hưng Hy lướt qua rất nhanh. Diệp Bạc Hâm chạy tới cửa, nhưng cơ thể hét sức yếu ớt, đã mấy ngày không ăn uống đủ chất, dịch đang được truyền là dịch dinh dưỡng, từ lúc tỉnh lại vẫn chưa ăn thứ gì. Một cơn chóng mật ập đến, trước mắt tối sầm lại, cô vội vàng giơ tay nắm lấy khung cửa. Cả người quả thực trụ không nổi, yếu ớt trượt xuống dọc theo khung cửa, ngã xuống sàn. "A..." Cú ngã này hoàn toàn không hề đau, nhưng cô lại cố ý hét ra âm thanh. Tập Vị Nam lòng rối như tơ vò, anh bây giờ chỉ muốn tìm một nơi để bình tĩnh lại, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc. Anh không dám đối mặt với cô, càng sợ từ miệng cô lại nghe được những lời tàn nhẫn tuyệt tình. Lúc cô mất trí nhớ, anh có thể lừa cô, nhưng nếu cô nhớ ra manh mối gì, anh... không còn chắc chắn... Ở chiến trường, anh có thể hô mưa gọi gió, nhưng đối diện với cô, anh đến tư cách ở lại cũng không có... Nghe thấy phía sau truyền tới tiếng thở nhẹ, yếu ớt đến mức âm lượng ngày một giảm đi. Tim Tập Vị Nam trong chớp mắt giống như bị ai đó bóp chặt, không ngừng thắt lại, anh đến năng lực suy nghĩ cũng biến mất đi, trong đầu trống rỗng. Bước chân ngập ngừng, rồi đột nhiên quay người lại. Diệp Bạc Hâm trên người áo bệnh nhân, toàn thân yếu ớt nằm sấp trên sàn, hai cánh tay giống như không đỡ nổi cơ thể của cô, một tay trực tiếp bám chặt trên cánh cửa, tay còn lại cố gắng bấu chặt xuống sàn nhà. Cô mặt không còn giọt máu, hốc mắt thâm, lõm vào, đôi môi bị cô dùng răng cắn chặt, dường như đang ngầm chịu đựng nỗi đau. Chiếc cằm gầy guộc chống lên trên cánh tay, đầu hơi ngước lên nhìn anh. Đôi mắt khép hờ, yếu ớt đến mức muốn mở to ra cũng không đủ sức mà mở, cô giống như nhìn không rõ anh, ánh mắt rã rời, tìm không thấy tiêu cự. Cô vốn dĩ đã rất gầy guộc, cả người toàn xương, chiếc áo bệnh nhân to đùng cô mặc trên người, càng cho thấy cô đã gầy thêm nữa. Tập Vị Nam mặt biến sắc, bước chân nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, người nhẹ như bay, ngoảnh lại chạy về phía cô. Anh ngồi sụp xuống, đôi môi run run, âm thanh trong cổ họng đã kẹt lại ở yết hầu. Nghĩ tới cảnh nguy hiểm tối qua, tim của anh suýt nữa ngừng đập. Bác sĩ đa nói, cơ thể cô mặc dù bị thương không nặng, nhưng nếu như tinh thần không tốt, sợ rằng sẽ để lại một số chứng bệnh nhỏ khác, vả lại... thần kinh của cô rất căng thẳng, gian đoạn này nếu không động viên tốt cô, không khiến cô có cảm giác được người khác quan tâm, cảm nhận được yêu thương, sợ là sau này sẽ để lại di chứng, dễ mắc phải chứng trầm cảm... Ba ngày đó, cô rốt cuộc đã phải trải qua những gì rồi? Tập Vị Nam một tay nắm lấy cánh tay cô, lại không kéo dùng lực để cầm chặt, chỉ nhẹ nhàng đặt lên tay cô, tay còn lại vòng qua sau đầu gối cô, nhẹ nhàng ôm cô dậy. Ánh mắt đụng phải cánh tay rớm máu của cô, con ngươi rưng rưng, muốn trách mắng cô, nhưng lúc đối diện với đôi long lanh của cô, cổ họng nghẹn lại, không nói được lời nào. Ánh mắt Tập Vị Nam, ẩn chứa sự đau lòng, nhưng không tiện thể hiện ra. Diệp Bạc Hâm thở phào, nép vào lồng ngực nhấp nhô nóng ran của anh, bên tai nghe thấy từng nhịp tim đều đều. Ưng Hy chắn ngay cửa, vài giây ngắn ngủi, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người đàn ông đó thay đổi trong chớp mắt. Cô ấy cách Diệp Bạc Hâm gần nhất, nhìn rõ trò bịp bợm của Diệp Bạc Hâm. Cô vốn dĩ chỉ là ngã xuống sàn, nhưng lại cố ý nằm sõng soài trên nền, mấy tiếng kêu đó... thực sự rất giả... Nhưng nếu người ấy không nghĩ ngợi gì, vẫn chạy lại theo bản năng, tự nhiên cũng sẽ không lưu ý đến sự tận sức của cô. Ưng Hy cười thầm, chính mắt thấy sự yêu thương, bao dung của người ấy dành cho Diệp Bạc Hâm, cô dành cả cuộc đời, cũng không có được một chút thương xót của anh. Tập Vị Nam cuối người xuống, đặt Diệp Bạc Hâm lên trên giường, cử chỉ nhẹ nhàng. Diệp Bạc Hâm sống lưng chạm xuống mặt giường êm dịu, ánh mắt chăm chú nhìn vào má anh, rõ ràng nhìn thấy môi anh tái nhợt. Tập Vị Nam kéo mền đắp cho Diệp Bạc Hâm, rồi quay người lại... Diệp Bạc Hâm chau mày, cô diễn kịch cũng diễn đủ rồi, lẽ nào anh vẫn muốn đi? "Anh đi đâu?" Diệp Bạc Hâm dùng lực nắm lấy tay áo anh, vừa nằm trên giường, lại vừa nghiêng người chồm ra khỏi giường. Tập Vị Nam cuối mắt... bàn tay nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô nắm chặt lấy tay áo anh, trên làn da mịn màng, mạch máu màu xanh nổi lên rõ rệt, dường như còn có thể thấy cả máu đang chảy phía bên trong. Anh che tay cô lại, xoay người, sự hoảng sợ trong ánh mắt vẫn không mất đi. Bàn tay đỡ lấy vai cô, lấy cái gối chắn sau lưng, đỡ cô ngồi dậy. "Đi tìm bác sĩ." đuôi mắt nhìn lướt qua cánh tay rớm máu của cô, lại ngước mắt nhìn lên chai truyền dịch. Lẳng lặng lấy hộp bông gạc trên tủ, mở ra, rút ra một miếng, nhẹ nhàng chặm lên tay cô, miếng bông bịt lại lỗ kim truỳem dịch vẫn đang rỉ máu. "Tìm bác sĩ thì ấn chuông đầu giường là được mà." Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng tốt lên. Đầu ngón tay tê cứng, Tập Vị Nam né tránh ánh mắt của cô, hơi chau mày lại. Anh sao lại quên mất chức năng của cái chuông trên đầu giường, lẽ nào là do lo lắng quá? Một tay đè miếng bông gạc, một tay luồn qua vai cô để bấm chuông. Ngón tay nhỏ nhắn mềm mềm chặn động tác của anh lại, anh hoài nghi nhìn cô. Diệp Bạc Hâm mặt vô cảm, nói: "Không cần đâu, em không sao." "Đừng quấy rối nữa." bị đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm, Tập Vị Nam bỗng lạnh người đi. Diệp Bạc Hâm chần chừ nắm chặt lấy ngón tay anh, sợ làm cô bị thương, anh lại không dám dùng lực gỡ ra. Bốn mắt nhìn nhau... Ánh mắt cô long lanh mê hoặc, phản chiếu gương mật của anh. Anh chịu thua trước, lẳng lặng đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Ưmg Hy sững sờ đứng bên cửa, cô vốn dĩ muốn đi tìm bác sĩ, nhưng không biết vì sao, đôi chân nặng như đá, không thể di chuyển được. Mặc dù không biết trong mấy phút ngắn ngủi, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành, vì sao một người quay đi, một người giở trò đuổi theo... Nhưng cho dù thế nào, dường như đều không có chút liên can nào tới cô. Ưng Hy âm thầm quan sát một bên mặt người đó, rồi quay người rời đi... "Bình tĩnh rồi?" Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Bạc Hâm đuổi theo khuôn mặt lạnh lùng nghiêm ngjị của anh, cô giỡ tay anh ra, đưa tay nâng lấy mặt anh, xoay về phía mình.. Tập Vị Nam ngạc nhiên với hành động của cô, mí mắt cử động. "Tập Vị Nam, anh không có gì muốn hỏi em sao?" Giọng cô rất nhẹ, không hề kiềm nén cơn giận, đôi mắt long lanh, nhìn thẳng với đôi mắt sâu thẳm của anh. "Vẫn nên gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút." Tập Vị Nam né tránh, giọng căng thẳng, bàn tay động đậy, hình như muốn đứng dậy, tránh tiếp xúc với cơ thể cô. Đối với thái độ lẩn tránh này của Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm cũng bất lực, cô thân là một người phụ nữ, vẫn bị anh lừa dối, cô đều quyết hạ mình từ bỏ sự lưu tâm. Anh lại đang do dự điều gì? Dù cho bất đắc dĩ phải giấu giếm cô, cô không phải là người không biết điều, ngay từ đầu biết thực sự sữ nổi giận, nhưng sau khi nghĩ thông rồi, cô tin anh có nỗi khổ tâm riêng. Anh đối tốt với cô, cô nhìn ra được, vì vậy sẵn sàng thử nghiệm, chứ không phải vì một phút tức giận mà phủ nhận tất cả. Người phụ nữ như cô đã làm được điều này, nhưng anh đến dũng khí đối mặt với cô cũng không có. "Tập Vị Nam, chúng ta nói chuyện một chút, nói xong đâu đấy rồi mới đi tìm bác sĩ, hôm nay nếu như nói không xong, em cũng không muốn ở lại bệnh viện nữa, vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với em cả. Diệp Bạc Hâm bị anh chọc giận đến mức, thái độ cứng rắn dứt khoát hẳn. Cô có thể cho anh thời gian, suy nghĩ cho kỹ thế nào để cho cô một câu trả lời hợp lý nhất, nhưng không có nghĩa là anh bỏ chạy. Tập Vị Nam hình như không ngờ được cô sẽ lấy sức khỏe của mình ra để đe dọa anh, cổ họng nghẹn cứng, lồng ngực anh thắt lại. Nếu là thường ngày, anh sớm đã mở miệng quát mắng rồi, nhưng lúc này lại không giống như vậy. Anh không rõ cô rốt cuộc đã nhớ ra những gì rồi. Thái độ của cô càng làm anh thấy bất an. Cô muốn nói gì? Giống như năm năm trước, nói chia tay sao? Không... hai người bây giờ đã kết hôn rồi, vậy chính là nói về ly hôn? Không thể nào, anh từng nói tuyệt đối sẽ không ly hôn! Trước khi mở miệng nói ra câu đó, anh đã chặn miệng cô lại, dường như sợ sẽ nghe được những lời không muốn nghe từ miệng cô. "Em đừng nói gì cả, anh không muốn nghe." Tập Vị Nam khó khăn nói ra, giọng nói có chút khàn đi và mệt mỏi. Diệp Bạc Hâm bị anh làm cho tức cười, cứ chằm chằm nhìn anh. Cô cũng muốn đợi xem, anh có thể che miệng cô đến lúc nào. Trừ khi anh cả đời này không để cô mở miệng, nếu không thì, cô vẫn sẽ nói. Hai người bất động một lúc, ai cũng không chịu nhường ai. Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Hai người giật mình, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa. Một vị bác sĩ cỡ trung niên mặc áo blouse trắng ngần ngại đứng ngay cửa, trên cổ đeo ống nghe, phía sau ông ấy còn có một nữ y tá, tò mò chồm người tới nhìn. Vừa nãy lúc Ưng Hy rời khỏi, có ghé qua chỗ y tá, nhờ y tá gọi bác sĩ của phòng 704 đi một chuyến, nói rằng cây kim truyền dịch của bệnh nhân giường đấy không may bị rơi rồi. Bác sĩ băn khoăn trong phòng bệnh có một sĩ quan, chức vụ hình như rất lớn, không dám tùy tiện để cho y tá đến, nên tự mình đi xem một chuyến. Cảnh tượng trong phòng bệnh rất kì lạ, nhưng bác sĩ liếc nhìn bình dịch thì thấy vẫn còn cả nửa bình thuốc, ống kim trực tiếp rũ xuống đất, căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, ông ấy hoàn toàn không quay người bỏ đi, mà là gõ gửa nhắc nhở hai người ở trong một chút. Tập Vị Nam chau mày, lẳng lặng bỏ tay ra khỏi miệng Diệp Bạc Hâm. Đứng dậy, vứt cái bông gạc đi. Anh đứng cạnh đuôi giường, nhường chỗ cho bác sĩ. "Bác sĩ, phiền ông xem giùm cho cô ấy một chút, vừa nãy không cẩn thận bị ngã khiến kim tiêm rơi ra rồi." Giọng Tập Vị Nam rất bình thản, lại có chút áp lực, vốn dĩ bác sĩ thấy mạch máu trên hai tay Diệp Bạc Hâm sưng lên, sắc mặt hết sức khó coi. Cảm thấy bệnh nhân này thực sự có thể đã lăn qua lăn lại, kim truyền dịch buổi sáng không phải nghiêng thì là rơi xuống, cho thấy cô đã rất tức giận. Nhưng Tập Vị Nam nói ra, ông ấy mới tỉnh ra, bệnh nhân của phòng này không phải người bình thường, không thể mạo phạm tới được, nên vội nuốt mấy lời quở trách vào trong. "Bác sĩ, có thể đừng tiêm nữa không?" vừa nhìn thấy bác sĩ đổi đầu kim mới, mũi kim nhọn phun ra ít nước, tim Diệp Bạc Hâm liền đập nhanh, rút tay lại. "Bác sĩ xem, hai tay tôi đều sưng cả lên rồi, cơn bản không còn chỗ để tiêm nữa rồi." Diệp Bạc Hâm vừa nói, lại tỏ vẻ đáng thương giơ cánh tay ra làm bằng chứng. Bác sĩ đưa mắt nhìn, không vừa ý lườm cô một cái. "Cái này là dung dịch dinh dưỡng, cơ thể cô yếu ớt, không truyền không được." Diệp Bạc Hâm nản lòng dựa vào đầu giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Cô y tá lần này đến không phải là người khi nãy, cô ấy mặc dù cũng nhiều lần nhìn Tập Vị Nam, nhưng vẫn làm tròn nhiệm vụ ở bên cạnh quấn đai chặn máu, chuẩn bị băng keo trong suốt, bông gạc. Bác sĩ hình như sợ cô lại làm rơi kim, lần này dặn đi dặn lại, nhắc cô nhất định phải để ý một chút, nếu không lần sau không còn chỗ mà gắn kim nữa. Diệp Bạc Hâm cười với bác sĩ, gật đầu đồng ý. Bác sĩ và y tá đi ra ngoài, Tập Vị Nam vẫn đứng ở đuôi giường, không biết đang nghĩ cái gì mà trầm ngâm nhìn cô chằm chằm. "Thế nào, không đi nữa à?" Diệp Bạc Hâm nói một câu châm chọc, nhướn mày nhìn người đàn ông đứng ở đuôi giường. Tập Vị Nam vừa nãy là quá hoảng loạn, mới muốn bỏ chạy, bây giờ sau khi bình tĩnh lại, cả người đều trở nên trầm ngâm. Đôi mắt đen nhánh trầm lặng nhìn Diệp Bạc Hâm. "Em rốt cuộc... đã nhớ ra những gì rồi?"