Gã đàn ông mặc đồ bảo hộ đen hừ mũi, ngón tay thoắt xoay vòng, ném khẩu súng cho kẻ đang trố mắt kia. Động tĩnh phía bên này cũng gây sự chú ý mấy gã đang ngồi yên tại chỗ. Chúng vừa đứng dậy, thì thấy một người đàn ông toàn thân toát ra vẻ ma mị từ từ tiến lại, như một ác quỷ trong màn đêm, phả ra sát khí lạnh lùng. “Đại... đại ca?” Mấy kẻ kia nhìn thấy gã như thấy ác quỷ, mặt thảng thốt. Người đàn ông đáng lẽ phải ở biên giới tiếp ứng chứ, tại sao lại đường đột xuất hiện ở đây? Ánh nhìn không một hơi ấm lãnh đạm lướt qua chúng, tháo đôi găng tay màu đen trên tay quẳng về phía sau. Người theo sau gã có làn da rất trắng, tướng tá cao ráo. Kẻ được gọi là “Đại ca”, khóe miệng còn thi thoảng hếch lên, còn kẻ đi sau gã lại mang bộ mặt vô cảm, dáng đứng thẳng tắp. Cùng một bộ đồ bảo hộ, đại ca mặc vào thì có cảm giác bông lơn, còn gã mặt vô cảm mặc vào lại như chìm hẳn vào bóng đêm. Bước chân nhẹ bẫng, không gợi cảm giác hiện diện. Nếu không phải đại ca quẳng găng tay đi, hắn giơ tay bắt lấy thì e tất cả mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của hắn. “Thằng Ba chưa về?” Người đàn ông liếc khóe mắt, nhìn mấy kẻ kia. Đứng trước mặt người đàn ông có khí thế áp đảo, toàn thân chúng bất giác cảnh tỉnh, thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ vụng tay vụng chân, mồm miệng nhầm nhọt. A Chí đứng dậy, cúi đầu, cung kính nói: “Thưa đại ca, anh Ba nói phải hai ngày nữa mới về kịp. Anh ấy sẽ về ngăn chúng nó, trước khi phát chuyến hàng thứ hai. Gã đàn ông gật đầu, tay bâng quơ nghịch khẩu súng nhỏ nhắn trong tay. A Chí lưỡng lự ngẩng đầu, cân nhắc hỏi câu mà tất cả mọi người đều muốn biết. “Sao đột nhiên đại ca lại đến đây? Mắt ngó về đằng sau gã. Chỉ một chiếc xe và một kẻ mặt thộn đi cùng. Gã quả là bạo gan, dám xuất hiện chỉ với một tay thuộc hạ. Bao nhiêu người muốn ám hại gã, mạng gã còn quý hơn vàng, nhưng người đàn ông này lại ngông cuồng đến mức bỏ ngoài mắt tất cả. Gã rất hay cười, đôi mắt ma mị sáng ngời, phản chiếu ánh sáng như lân tinh lấp lánh trong màn đêm. Nhưng... chúng đều biết đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, người đàn ông này dã man hơn bất kì ai, chưa từng để cơ hội cho bất kì ai phạm lỗi... Gã có một trăm cách để người ta sống không bằng chết. Người đàn ông không trả lời, chỉ cười nhạt. Trái lại, gã vô cảm đằng sau lên tiếng: “Các người bị cảnh sát để mắt theo dõi. Lại xông vào khu vực diễn tập của bộ đội. Hiện phía quân đội đã phái người trung lùng. Đại ca không đến dọn tàn cuộc, nhẽ nào đợi các người “Nhập kho” khai đại ca ra.” Mấy kẻ tướt mồ hôi, họ tưởng chạy suốt đêm đã cắt được đuôi, không ngờ quân đội vẫn phát giác ra dấu vết của chúng. Không ngờ đại ca ở nơi biên cương xa xôi vẫn nắm rõ tình thế hiện tại. “Thưa đại ca, dù vào khám ngồi, chúng em cũng nhất quyết không khai ra anh.” Mấy kẻ vội vã tỏ lòng trung thành, chỉ sợ muộn một giây, người đàn ông mất vui, sẽ bắn chết chúng. Gã cong khóe mắt, chúng dĩ nhiên không dám, bởi người vào đó rồi cũng không có cơ hội hé răng. “Nghe nói mấy đứa mày bắt được một đứa bộ đội?” Người đàn ông khẽ cười, đôi mắt đen như nhuốm sao li ti, rực rỡ đến độ chúng không rời được tầm mắt. Tiếng nói tuy có ý cười nhưng lại mang cảm giác áp lực kinh khủng. Không thể đoán nổi ý gã là gì, mấy đứa quay ra nhìn nhau. Con bé bộ đội kia, lúc này e là đã bị... Bấy giờ, càng tiến lại gần nơi chúng nghỉ ngơi, thì tiếng đàn ông hò reo, lẫn giọng ngã ngớn càng văng vẳng. Hình như còn có tiếng nức nở rất khẽ của phụ nữ. Gã khựng lại, nheo mắt nhìn về phía bọn người đang quây tụ lại với nhau. Lũ chúng túm tụm lại, không nhìn rõ bên trong đang có chuyện gì. Dưới đất rải rác quần, thắt lưng... Hỗn độn... Gã rướm mày: “Sao lại có đàn bà ở đây? Chúng mày áp vận còn dẫn đàn bà theo hoan lạc à?” Nói đến câu sau, giọng gã trở nên rền vang, mang theo hơi ớn lạnh rùng mình. Thường ngày chơi đùa thế nào cũng được, gã đều mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao chúng cũng không phải lũ tử tế, lương thiện và sự đồng cảm thừa thãi chỉ tổ hại chết chúng. Nhưng gã chúa ghét công tư bất phân, những tấm gương vì đàn bà mà bỏ mạng không phải ít. A Chí theo anh Ba bao nhiều năm trời, tuy anh Ba cũng là nhân vật khét tiếng tàn ác, nhưng anh Ba làm người có nguyên tắc, không vô cớ nổi giận. Còn đại ca.. hỷ nộ vô thường, khẩu phật tâm xà... Không ai biết được gã đang nghĩ gì, một giây trước có thể xưng anh gọi em, nhưng chỉ một giây sau đã thọc cho nhau một nhát dao... Người đàn ông này hành sự không hề dựa theo nguyên tắc nào, hoàn toàn dựa theo thú vui... “Thưa anh... chúng em không... dắt theo đàn bà, là... là con bé bộ đội...” A Chí dằn nỗi sợ trong mình xuống, run run trả lời. “Hở? Con bé bộ độ?” Giọng gã thấp thoáng vẻ nguy hiểm, ngữ điệu nhẹ bẫng như dòng suối chuyển mình, nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy, ớn lạnh. Gã hơi nghiêng đầu, tên mặt thộn đằng sau liền hiểu ý. Vào chính lúc tất cả chưa kịp phản ứng, hắn đã rút súng từ bên hông, nổ đạn mấy phát “Đoàng đoàng” về phía bọn người kia. Tiếng om xòm lập tức im bặt. Đạn không nhắm vào bất kì người nào, mặt đất cuộn bụi mịt mù. Những kẻ không tham gia mặt mày trắng bợt, lòng thầm thở phào. Còn đám kia bất ngờ bị ăn đạn thì chết sững, ai dám bắn chúng? Nhẽ nào đám quân đội xuất hiện? Nghĩ tới đó, chúng biến sắc mặt, nhặt vội súng trường vất ở bên, đồng loạt quay ra. Đôi mắt thon dài của người đàn ông hơi nheo lại, đối diện với hơn chục họng súng đen ngòm, mặt gã không đổi sắc, miệng vẫn đeo nụ cười như tắm gió xuân. Gã mặt thộn lại bắn một phát đạn xuống đất: “Mù à? Chĩa súng vào ai?” “Đại... đại ca...” Có kẻ thất kinh trợn tròn mắt, súng trên tay rào rào rơi xuống đất. Không kẻ nào có thể ngờ đại ca lại bất thình thình có mặt tại đây. Dám bắn chúng, chỉ có thể là A Cố, người luôn túc trực bên đại ca. Từng có kẻ phản nghịch ý đại ca, tuy không gây ra tổn thất gì, song gã vẫn biết được. Gã cười bảo, nếu đã thích chơi đàn bà, thì cho mày thỏa nguyên được chết dưới đóa mẫu đơn vậy. Kẻ kia sau đó bị đại ca chuốc thuốc kích dục, cho mấy đứa con gái quần tơi tả, sau thì kiệt sức chết trên giường, trên môi còn nguyên nụ cười kinh dị. Từ đó, không ai dám chơi gái trước mắt đại ca. Hôm nay chúng nó u mê lú lẫn nên mới quên điều cấm kỵ của đại ca. Quỷ tha ma bắt, lại bị đại ca bắt được... Chúng đứng khép nép sợ sệt, cúi gằm đầu chết lặng, mười mấy gã đàn ông cao một mét tám, mét chín sợ không dám thở ra hơi, người lập cập. Qua khe hở giữa chúng, vẫn thấp thoáng thấy một gã đàn ông cao to quỳ trên đất, quần tụt xuống đầu gối. Nghe tiếng súng, hắn cũng chết sững vì sợ, nhưng cổ bị cắn nghiến, không tài nào quay đầu được. Gã tức tối túm tóc ả đàn bà, miệng lầm rầm chửi bằng một ngôn ngữ nước ngoài, ả đàn bà vẫn nhất quyết không buông, như phải liều mạng cắn rời được miếng thịt mới thôi. Hắn la oai oái vì đau, điên lên bóp cổ ả đàn bà, ả không thở được mới từ từ lơi lỏng. Gã đàn ông mặc đồ bảo hộ đen rướn mày, hào hứng đi về phía cả hai. Đám người lập tức rẽ lối. Ánh mắt lạnh lùng lướt trên người phụ nữ bị bóp cổ đến thở không ra hơi. Bộ quân trang bị xé nát, áo sơ mi tụt một nửa, để lộ bờ vai tròn lăn lẳn và xương đòn gợi cảm, đai lưng xổ tung, trông cả người tơi tả. Gương mặt bôi sơn không nhìn rõ đường nét, hai má sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu, nhưng đôi mắt đen ấy tóe lên căm hờn ngùn ngụt. Giống... quá giống... Ánh mắt ấy... giống gã ngày xưa... Cũng tuyệt vọng nhưng không cam lòng, muốn chết, lại muốn báo thù... Trông đôi mắt ấy đã mất đi sắc thái, càng lúc càng trống rỗng, gã nhíu mày, đạp vào bả vai Trebra. Một cú đạp của người đàn ông dùng đến tám phần lực, Trebra ngã vật ra đất, bờ vai vang tiếng “rắc” giòn tan, không biết bị gãy xương hay bị trật khớp. Gã tái nhợt mặt mày vì đau, gương mặt nhăn nhúm vặn vẹo dữ tợn. Diệp Bạc Hâm được buông ra, miệng há hốc thở lấy thở để, liên tiếp bị bóp cổ hai lần, trên cổ đã bầm lên xanh tím. Sức lực toàn thân như bị rút cạn, cô nằm bẹp dưới đất, hai tay vẫn bị trói sau lưng. Cô hơi ngước lên, phần đầu đau như sắp nổ tung vì thiếu khí. Tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, nhắm mắt, lại mở, tầm nhìn dần dần rõ rệt. Người đàn ông đứng trước mặt cô, từ trên cao ngó xuống, nhìn cô như vị quân vương nhìn con sâu cái kiến, khóe miệng nhếch cười, đường nét khôi ngô trong đêm đen lại càng bí hiểm, ma mị. “Giang Diệc Đình...” Diệp Bạc Hâm rặn ra ba chữ, giây thần kinh căng thẳng “Bựt” một tiếng như đứt sợi dây đàn cuối cùng. Gương mặt gã lộ vẻ kinh ngạc, nụ cười khóe miệng càng rõ rệt. Lúc này Diệp Bạc Hâm nhếch nhách, khác xa mười vạn tám ngàn dặm so với dáng vẻ thường ngày, gã khó có thể nhận ra. Huống hồ lần gặp trước cách đây đã hơn hai tháng. Còn trước đó, cả hai đã tám năm không gặp. Diệp Bạc Hâm thấy điệu bộ lãnh đạm của gã, trong mắt ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra thì không còn một thứ cảm xúc nào. Cô biết gã chưa nhận ra mình. Đối diện với đám hổ báo này, cô suýt thì... Bất kể Giang Diệc Đình có mang thân phận gì đi chăng nữa, nhưng cô vẫn quen biết anh ta... Diệp Bạc Hâm như túm lấy cọng cỏ sau cùng, ngước đôi mắt đen, ngân ngấn lệ. Giọng cô không dịu mỏng như thường ngày, mà khàn khàn, quả thật khiến Giang Diệc Đình nhất thời chưa đoán ra cô là ai. “Giang Diệc Đình...” Diệp Bạc Hâm lại gọi, nước mắt suýt ứa ra. “Diệp Bạc Hâm... tôi là Diệp Bạc Hâm...” giọng nói lách khỏi cuống họng. Diệp Bạc Hâm nghe thấy, đồng tử hơi co lại, nhìn người phụ nữ tàn tạ trước mặt mà không thể tin nổi. Gã ngồi xuống, gương mặt khôi ngô áp gần, tay giơ ra nâng cằm cô lên, đôi mắt hơi nhíu lại. “A Cố, nước.” Đại ca biết ả đàn bà này? Gã mặt thộn lanh lẹ lấy nước. Giang Diệc Đình xốc cánh tay cô lên không hề thương tiếc.