Nỗi tuyệt vọng đong đầy đôi mắt cô, cô không vùng vẫy, dù sao gã đàn ông cũng chưa có động thái quá đà, chỉ nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ cười vang, quay ra không biết đã nói gì đó với người đàn ông đằng sau. Thế rồi tất cả những người có mặt đều phá lên cười. Nom người phụ nữ tuy toàn thân đang run lẩy bà lẩy bẩy vì sợ, nhưng tuyệt nhiên không hé răng rên la, Neddy Canano cảm thấy vô cùng thú vị. Nụ cười trên mặt mỗi lúc một sâu, khấp khởi áp gần khuôn mặt nhem nhuốc sơn của cô. Đó là một gương mặt có nét đặc trưng của phụ nữ phương Đông, đường nét mềm mại hài hòa, đôi mắt lấp lánh. Theo đà áp sát của gã, cô nghiến răng ngửa ra sao, đầu nghiêng sang một bên, tránh hơi thở nóng hôi hổi của gã. Canano cũng không vừa, đôi mắt nheo lại như trêu đùa, gã hít hà bên má cô, rồi rê đến bên thùy tai mịn màng trắng trẻo, ánh mắt quắc lên, hà hơi vào bên tai cô. Bị một gã đàn ông xa lạ đùa cợt, Diệp Bạc Hâm nửa bực nửa thẹn đỏ bừng hai má. Nhưng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra khi chọc tức gã, cô đành siết chặt nắm tay, nín nhịn. Những gã đứng quanh thấy đại ca của mình đùa vui vẻ, cũng huýt sáo hò reo cổ vũ. Bên tai là những tiếng dâm dật tục tằn khó nghe, cả cơ thể Diệp Bạc Hâm như rơi vào bờ vực suy sụp. “Em gái xinh đẹp, sao em lại ở đây? Một tay Canano nhéo hông cô, mắt híp lại. Dĩ nhiên gã không quên người phụ nữ trong vòng tay mình, trên người cô là bộ quân trang. Đối diện với một đám đàn ông không hề lương thiện này, cô ta vẫn ép mình tỏ ra bình tĩnh, đây không phải việc người thường có thể làm được. Liệu có phải phía quân đội cử trinh sát đến dò la tin tức không? Nhưng cô ả cũng yếu xìu, không hề có khả nặng tự vệ. Diệp Bạc Hâm im thin thít, Canano vẫn còn kiên nhẫn để đùa trêu cô nàng, nhưng những kẻ đứng sau lại không như vậy, chúng lải nhải nói phải cho cô ta biết mùi đời. “Anh Ba, hay cho bọn em chơi tí, để anh em được bữa trải nghiệm.” “Phải rồi anh Ba, chúng em không tranh với anh đâu, anh trước đi.” Có kẻ đầu têu, những kẻ khác đều hùa theo, những cặp mắt hau háu lướt trên cơ thể cô. Theo tiếng hò reo của bọn kia, Canano áp môi lên tai cô, thì thầm: “Em nghe chúng nó nói gì chưa? Không muốn bị chơi thì lên tiếng xem nào.” Bờ mi cô run run, sự ngả ngớn chòng ghẹo của gã khiến toàn thân cô cứng đờ. Những gã kia có kẻ nói tiếng anh, có kẻ nói tiếng phổ thông, và cả thứ ngôn ngữ cô không hiểu nối, nhưng nhìn ánh mắt thèm khát hau háu của chúng, đều diễn đạt một thông tin rằng chúng muốn giở trò với cô. “Tôi...” Phải làm sao? Nếu cô nói chúng đang ở trong khu vực diễn tập của quân đội, liệu chúng có giết người diệt khẩu không? Cô đã nghe thấy giọng nói của chúng, thậm chí đã thấy rõ mặt chúng, liệu chúng có chịu thả cô đi? Diệp Bạc Hâm ngước mắt, gắng gượng để tỏ ra thật bình tĩnh. “Tôi bị lạc đường...” Nom dáng vẻ cô như cố gắng lấy lòng gã, nụ cười bên khóe môi càng hếch lên. Bộ râu lỉa chỉa khiến gã trở nên hung tợn, nhưng đôi mắt thì không hau háu bộc lộ dục vọng giống những kẻ khác. Sâu trong đôi mắt ấy là một quầng đen láy, ánh lên vài phần nguy hiểm, giống như ánh mắt của kẻ ẩn nấp trong màn đêm đợi chờ con mồi xuất hiện, khi đó sẽ nhào ra cắn xé cổ con mồi. Bàn tay gã hờ hững đặt trên eo cô, thực chất là siết cô thật chặt, khiến cô không thể nào cựa quậy. Ý cười càng thêm sâu, gã rướn mày: “Ơ? Sao lại chạy đến đây để lạc thế này?” Diệp Bạc Hâm không hiểu nổi gã đang nghĩ gì, cô bụng bảo dạ, có lẽ kẻ này chỉ đang ghẹo mình. “Chúng tôi tập huấn dã ngoại, tôi bị lạc, tôi nghĩ... đồng đội đã biết tôi mất tích, chẳng mấy chốc sẽ tìm tới...” Canano quả thực không muốn dây với quân đội, nom cô gái tuy yếu ớt nhưng không có nghĩa đồng đội của cô ta cũng vậy, và cũng chưa biết họ có bao nhiêu người. Người phe gã hiện rất ít, nếu đụng độ với quân đội, thua là tất yếu. Số vũ khí này mà rơi vào tay quân đội, hẳn nhiên sẽ là mầm mống tai họa của bọn gã, nói không chừng lại bỏ mạng ở chốn này. Không thể không thừa nhận, cô ả trước mắt đã nắm trúng thóp của gã. Biết tiến biết lùi, cũng biết cách đọc vị người khác. Quả nhiên có tí trí não. “Các em có bao nhiêu người?” Canano cười nhạt, đáy mắt có sự phòng bị thấy rõ. Diệp Bạc Hâm bình tâm đối diện gã: “Gần hai trăm.” Bây giờ cô chỉ có thể đánh cược, cô và đội Xanh nhóm A đã cắt đứt liên lạc với sở chỉ huy, nhiệm vu chưa đến lúc kết thúc, sẽ không ai phát hiện ra sự biến mất của cô. Việc đồng đội tìm cô, chỉ là bịa đặt. Thậm chi đến cô cũng không thuyết phục nổi bản thân, nhưng bắt buộc phải để gã này tin mình. Có lẽ, vì kiêng nể quân đội, gã sẽ thả cô ra, nhưng cũng có khả năng, cô gây rắc rối, gã cáu tiết bắn bỏ cô. Bất kể kết quả thế nào, cô cũng không muốn rơi vào kết cục bị hãm hại. Canano biến sắc mặt, thầm chửi bới, hất văng cô xuống sàn. Hai trăm quân sĩ, mà bọn chúng mới chỉ vỏn vẹn hơn hai chục mạng, khác nào lấy trứng chọi đá. “Mẹ kiếp, gần đây có tập kết quân đội, sao chúng mày không ai phát hiện ra? Chán sống rồi à? Muốn chết đừng kéo bố mày, bố mày còn chưa kiếm đủ tiền!” Canano kéo một kẻ đứng gần gã nhất, trừng mắt hét lên với kẻ kia, chân giương cao đạp mạnh vào đầu gối hắn. Gã kia thét lên đau đớn, lúc ngã khụy xuống sàn, vẫn không quên oán hờn lườm Diệp Bạc Hâm. Những kẻ khác thấy anh Ba nổi điên, liền xì xồ dùng các thứ tiếng khác nhau tranh luận, sau khi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, những ánh mắt đồng loạt đổ dồn lên người Diệp Bạc Hâm, như những con dã thú bắt gặp con mồi, và chực chờ cấu xé. Diệp Bạc Hâm bụng bảo dạ, mình cược nhầm cửa rồi. Đám người này tuyệt đối sẽ không thả cô, tất cả tại cô quá ngây thơ. “Anh Ba, chúng ta vào đây đã một ngày rồi, có thấy bóng dáng ai đâu. Làm gì có lính tráng nào. Chắc chắn do con đĩ này bịp bợm rồi.” “Mày im ngay cho tao!” Canano trừng mắt, chĩa súng vào đầu hắn: “Không thấy bóng dáng ai à? Thế nó là cái gì đây. Mày tưởng quân đội lại đơn phương hành động à? Mày lú không nhận ra thì cũng đành chịu, đừng kéo bố mày ngu theo.” Gã đàn ông vừa áp giải Diệp Bạc Hâm đến liền chìa ra khẩu súng của cô. Canano cầm lên, vung vẩy trên tay, thấy ký hiệu của khẩu súng, mặt sa sầm biến sắc. “QSZ92, súng quân dụng cải tiến, kiểu quân đội mới nhất, không phải đội nào cũng có để dùng, ngoại trừ lính tinh nhuệ hàng đầu.” Canano nhìn Diệp Bạc Hâm kỹ hơn, gã ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay thô bạo hất cằm cô lên, siết chặt. Ánh mắt hấp háy cười giờ đây hằn lên nanh nọc. “Nói! Mày rốt cuộc là ai?” Gã không muốn bị lừa bởi một đứa con gái, dẫu sau cũng là tay to khét tiếng của giới buôn bán vũ khí, gì thì gì cũng không thể điêu đứng bởi một đứa con gái được. “Quân đội phái mày đến để thám thính hả?” Năm năm trước, trùm sò nắm chắc vị trí trong giới chẳng cũng bị quân đội đánh sập sới đấy thôi? Cũng chính ở khu tam giác vàng. Cằm Diệp Bạc Hâm bị gã siết chặt tưởng sắp bể vụn, đau đến độ co ríu mày. “Không phải...” Canano lặng thinh quan sát cô, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm khát máu, lấn lướt từng chút một trên gương mặt cô. Diệp Bạc Hâm ngộp thở trước khí thế áp đảo trên người gã. Cơ thể lẩy bẩy run rẩy, cô thật sự sợ hãi gã đàn ông có tính khí thất thường này, trong lúc tức tối sẽ cho cô một viên đạn. Cô chưa muốn chết. Rất nhiều việc cô chưa làm rõ, cô chết không nhắm được mắt. Vào lúc Diệp Bạc Hâm cảm nhận được cơn ớn lạnh thấu xương, định bụng chết cũng phải kéo theo người chịu tội thay, thì gã đàn ông đang dùng ánh nhìn hằn học như lăng trì này cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay gọng kìm siết cằm cô, nói nhẹ bẫng: “Được, tao tin mày lần này.” Diệp Bạc Hâm không giấu nổi ánh mắt kinh ngạc, những kẻ như chúng chẳng phải luôn thừa hành nguyên tắc diệt cỏ tận gốc, thà giết nhầm một trăm cũng không thể bỏ sót một kẻ ư? Sao lại dám bỏ qua cô được? Những kẻ kia cũng thảng thốt không kém. Nghĩ bụng, hay gã bị ả đàn bà này làm cho mê muội mất rồi, không thèm sống nữa chắc? “Anh Ba, anh không thể tin lời nó. Bọn đàn bà chỉ giỏi lợi dụng vẻ ngoài yếu đuối hòng tranh thủ tình thương thôi!” Canano lạnh lùng ném cho gã cái lườm, đôi mắt sắc dài như bọc một lớp băng, nhìn mà dựng tóc gáy. “Mày là giống lợn à? Tao bảo thả nó lúc nào?” Canano mặt bặm trợn, đôi mắt chằm chằm nhìn hắn, dáng vẻ như thể sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh. Tim Diệp Bạc Hâm thót lại, móng tay bấm chặt đất cát, đau đớn cũng không thể đè nén được nỗi sợ đang không ngừng tỏa lan trong lòng cô. Mọi thứ mịt mù khiến cô cảm nhận rõ sự kinh hãi. Lúc Tô Cảnh Sâm đưa cô vào doanh trại, liệu có nghĩ rằng cô sẽ gặp chuyện này không? Nếu lúc đó cô cắn răng trây lì, hoặc lừa lựa bỏ trốn, chắc đã không phải chịu nỗi khổ này. Đêm trước ngày khảo sát, Tập Vị Nam còn hỏi, nếu như cô sợ, anh sẽ nghĩ cách để cô ở lại, mọi hậu quả có anh lo. Nhưng cô đã nói gì? Cô không cần sự thương hại của anh, cô tự có thể bảo vệ bản thân mình. Ha! Sự thực đã chứng minh, quả nhiên cô thật ngu đần! Bất kể năm năm trước trước hay bây giờ, cô vẫn không thể tự bảo vệ bản thân mình. Giả sử cô không thể sống sót ra khỏi đây, Tập Vị Nam có... buồn không? Canano vẫn đứng ở nơi gần đó, quay lưng về phía có ánh sáng, nheo mắt, nom gương mặt cắt không còn giọt máu của Diệp Bạc Hâm, khóe miệng hếch lên. “Bỏ súng xuống!” “Nhưng...” “Đồ ngu! Bố mày bảo mày bỏ súng xuống!” Tiếng chửi của Canano vốn oang oang, lại cầm đầu cả lũ, thường ngày trông thì tưởng dễ gần nhưng thực ra hành xử rất bạo tay, thường thọc bị sau lưng, chẳng mấy ai không sợ gã. “Con lợn ngu! Mày cũng không xem nó là ai? Áo lính mặc trên người để đùa đấy à? Sát hại một quân nhân, mày tưởng bọn chúng sẽ dễ dàng bỏ qua chắc? Đầu mày mọc để làm đồ trang trí à? Cũng không thấy hay ho ở đâu. Dây với quân đội, chắc nghĩ mình sống đủ lâu rồi nhỉ.” Bị chửi, kẻ kia nhăn nhó hạ súng xuống: “Thế giờ phải làm sao, giết cũng không được, không giết cũng không xong?” Diệp Bạc Hâm khẽ lắc đầu: “Tôi bị lạc đường...” Canano lẩm bẩm chửi, lại xì xồ bàn bạc với lũ người. Cô vểnh tai nghe song chả hiểu gì. Canano nhìn sang cô, ngoắc tay chỉ vào chiếc xe, rồi lại trỏ vào cô, không hiểu đang ra lệnh gì đó, sau đấy quay người vào một chiếc xe. Những kẻ kia cũng lần lượt lên theo. Có kẻ kéo cô dậy, lấy dây trói chặt tay chân, đẩy cô lên xe.