Ông xã tiếp chiêu đi

Chương 46 : không đành lòng

Lăng Nhược Tịch bị kϊƈɦ thích, cho nên sau khi ăn tối xong liền trốn trong phòng sách, ôm lấy quyển sách mà Abne đưa cho ra đọc, cái nào đọc không hiểu thì lên mạng tra ra, nếu tra không được thì đánh dấu lại, đợi ngày mai sẽ hỏi Tiêu Thiển. Cung Thụy Thần nhìn vợ yêu chiếm mất bàn làm việc của mình vùi đầu đọc sách như thế, nghĩ để ngày mai sẽ mua cho cô một cái bàn khác, nhìn thấy tinh thần chăm chỉ ham học này của cô, chắc một hai ngày cũng sẽ không giảm được. Hôm nay đành phải kéo cái ghế ngồi đối diện đọc sách cùng cô. Nhưng anh hoàn toàn không có cách nào tập trung được, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Một tiếng đồng hồ trôi qua, Lăng Nhược Tịch lại xem như không có gì, nhìn cũng chưa nhìn anh cái nào. trong lòng Cung Thụy Thần chua chua, thế là lên tiếng trước: “Bà xã, anh khát nước, em rót giúp anh ly nước đi.” “Ah, dạ.” Lăng Nhược Tịch cũng chẳng ngẩng đầu lên, sau đó cẩn thận úp ngược sách xuống bàn, chạy nhanh xuống lầu, chỉ một chốc sau đã mang nước lên, rồi cô đặt lên bàn, sau đó lại vùi đầu tiếp tục đọc sách. Chẳng được bao lâu, Cung Thụy Thần lại gọi cô: “Vợ ơi, phiền em rót thêm ly nước giúp anh.” Lăng Nhược Tịch có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên trừng anh một cái, mặc dù trong lòng không muốn anh làm phiền nhưng cô vẫn đặt sách xuống, chạy xuống lầu, mang hai ba chai nước khoáng chạy lên, đặt trước mặt anh, để cho anh tha hồ uống. Lại một hồi sau, Lăng Nhược Tịch còn đang đọc sách, trong lòng Cung Thụy Thần cảm thấy khó chịu rồi, nghĩ đến cả ngày không được gặp cô, tối về mới có cơ hội ở gần một chỗ, mà cô lại đọc sách không để ý đến mình, lẽ nào anh còn không có mị lực bằng cuốn sách đó? Thế là anh lại lên tiếng: “Bà xã, cổ anh hơi mỏi, em đến xoa bóp cho anh với.” Lăng Nhược Tịch nghe thế thở dài sườn sượt, cuối cùng cũng rời mắt khỏi cuốn sách, cô không phải là không nhận ra anh luôn nhìn mình, cô chỉ định đọc hết cuốn sách này trong đêm, cho nên mới không thèm để ý đến anh. Sao anh còn chưa chịu hiểu, so với đứa bé ba tuổi dính người không khác gì nhau, có điều những lời này Lăng Nhược Tịch chỉ dám lẩm bẩm trong lòng chứ không dám nói ra mặt, nếu không Cung nhỏ mọn sẽ tức giận. Hết cách, cô đứng dậy, đi vòng ra sau lưng anh, xoa bóp vai cổ cho anh một hồi, sau khi nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của anh, cô liền nằm úp sấp trêи người anh, kề tai anh thì thào dụ dỗ: “Chồng ơi, anh ngoan ngoãn đừng làm rộn, để em đọc hết cuốn sách này rồi em chơi cùng với anh, có được không?” Nghe cô dùng giọng nói chuyện như thế, khiến cho khóe miệng Cung Thụy Thần giật giật, cô nghĩ anh là đứa bé ba tuổi cần dỗ dành sao, còn ngoan ngoãn đừng làm rộn nữa chứ! Bắt lấy cánh tay đang để trêи vai mình, anh kéo cô về phía trước, để cô ngồi trêи đùi mình, sau đó vùi đầu vào cần cổ cô, gặm cắn làn da mịn màng của cô, trêu ghẹo cô: “Chơi gì với anh? Yêu tinh đánh nhau hả?” Hơi thở nóng hổi phà vào cổ, khiến cô run rẩy không thôi, Cung Thụy Thần ghé vào tai cô, thì thầm một tiếng, dưới thân nóng dần lên. Lăng Nhược Tịch nhạy cảm nhận ra được dưới ʍôиɠ cô có gì đó đang biến hóa, thầm hô một tiếng không xong rồi. Cô chỉ muốn dỗ anh, để anh yên tĩnh một chút, không ngờ lại trêu chọc châm lửa với anh, vội vàng nhảy xuống khỏi người anh. Dưới ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm của anh, cô nhanh chóng chạy về bên kia bàn làm việc, nhìn anh đầy đề phòng: “Chuyện đó, em bây giờ muốn thức đêm, anh về ngủ trước đi.” Cung Thụy Thần không hề chớp mắt nhìn cô, đột nhiên nhếch môi lên, cười như không nói một tiếng ‘ừ’ sau đó bình tĩnh đứng dậy, xoay người đi ra ngoài. Trái tim Lăng Nhược Tịch lúc này mới rơi xuống, may quá, may quá, anh vẫn rất hiểu chuyện. Tay Cung Thụy Thần chạm tay vào chốt cửa, đột nhiên nghiêng đầu lại nói: “Được rồi, anh cảm thấy anh nên gọi điện cho anh cả thì hơn.” Sau đó cũng không nói gì, rất thong dong mở cửa, sãi bước đi ra ngoài. “Á….” Lăng Nhược Tịch ngốc rồi, anh gọi cho Vũ Kinh Phàm nói gì chứ? Cô dự cảm nhất định đó không phải chuyện tốt gì, nếu như anh vô tình nói lời gì đó, có lẽ ngày mai cô cũng không cần đi làm. A hu hu… Sao cô lại quên mất, ông xã của cô là người hẹp hòi, là người không thể đắc tội được cơ chứ. Cô rưng rưng nước mắt nhanh chóng cất sách đi, ngoan ngoãn chạy theo anh về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngoan ngoãn nằm trêи giường để tên nhỏ mọn nào đó ăn sạch sẽ. Lăng Nhược Tịch bị tên nhỏ mọn gian trá nào đó ăn sạch một hồi, mệt mỏi thở hổn hển nằm lỳ trêи giường, tự cho là công đức đã viên mãn, bình ổn hơi thở xong rồi, lập tức uốn éo ngồi dậy, muốn chạy đi đọc sách tiếp. Chẳng ngờ, người nào đó đang thỏa mãn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt hỏi: “Không mệt sao?” Lăng Nhược Tịch càng thêm hoảng sợ, trả lời thật cẩn thận: “Cũng tạm tạm.” “À…” Người nào đó gật đầu, đột nhiên cong môi cười, sau đó ra tay nhanh như chớp, kéo cô nằm xuống dưới thân mình, ngậm lấy vành tai cô, cười cười gian trá: “Vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi!” Nói rồi tách hai chân cô ra, chùng eo đi vào. “Ưm…” Lăng Nhược Tịch hít sâu một tiếng, muốn ngăn cản mà không kịp, không thể làm khác hơn đành hùa theo anh, ghé vào tai anh nũng nịu ngâm nga, vòng eo lắc lư nghênh đón anh cắm vào, thuận theo anh hết lần này đến lần khác. Đến khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, Lăng Nhược Tịch đã không còn sức lực ngồi dậy, chỉ đành xoay người đi ngủ. Cung Thụy Thần thấy cô ngủ thϊế͙p͙ đi, anh ôm chặt cô vào lòng, hài lòng nhắm mắt đi tìm Chu Công đánh cờ. Bởi vì Lăng Nhược Tịch còn nhắc nhớ bản thân phải đọc hết cuốn sách, cho nên ngủ đến nửa đêm liền tỉnh giấc, cầm điện thoại lên xem, thấy đã hơn ba giờ sáng, cô rón rén ngồi dậy, tìm quần áo mặc vào, rồi chuồn êm qua phòng sách tiếp tục việc dở dang. Cung Thụy Thần nửa tỉnh nửa mê, nhận thấy thân thể ấm áp trong ngực không còn nữa, theo thói quen sờ bên cạnh, phát hiện bên người lạnh lẽo, đột nhiên tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ chưa đến 5 giờ, mà cô gái nhỏ kia không biết thức dậy đã bao lâu. Mặc đồ ngủ ra ngoài, lặng lẽ mở cửa phòng sách nhìn vào, quả nhiên cô ở bên trong. Anh thở dài, đối với tính khí khó lay chuyển này của cô anh hoàn toàn thua rồi, anh đi xuống dưới nhà, pha cho cô một ly cà phê nóng, rồi mang theo một áo khoác dày cho cô. Lăng Nhược Tịch thấy anh vào, còn mang theo cà phê và áo khoác cho mình, nịnh nọt kêu lên: “Ông xã, anh thật tốt.” Sau đó hôn lên mặt anh một cái rõ to. Cung Thụy Thần được cô hôn, trong lòng cảm thấy ngọt ngấy, ôm cô ngồi trêи đùi mình, cùng cô đọc sách, rồi anh nhận thấy cô đọc rất chậm, bên trong còn có nhiều từ chuyên môn cô không hiểu, còn lên mạng tra từng câu một. Nhìn thấy vợ yêu mệt mỏi, thỉnh thoảng dụi mắt, Cung Thụy Thần đau lòng, đặt cô ngồi lên ghế, để mình cô ngồi đó, anh về phòng gọi điện cho Vũ Kinh Phàm. Vũ Kinh Phàm còn chưa dậy đã bị tiếng điện thoại đánh thức, mới đầu còn bực bội, vừa nghe ra thằng em vì không muốn vợ cực khổ mà sáng sớm đã gọi điện cho mình, nói mình sắp xếp người bắt đầu hướng dẫn cho cô, ngược lại cũng không có giận, anh cười mắng: “Cậu cho là anh mở nhà trẻ hả, lại giúp cậu dỗ vợ.” Ngày hôm qua cũng vậy, thằng em này gọi điện cho anh, nói vợ cậu ta muốn gặp nhà thiết kế một lần, muốn anh sắp xếp. Anh liền cho toàn bộ phận thiết kế ngưng việc trong tay, chạy đi xếp hàng giới thiệu mình với vợ nó. Thật sự thì anh cũng không biết thằng hai mặt liệt này đã trở thành thê nô từ khi nào nữa. Nghe thế, khuôn mặt tuấn tú của Cung Thụy Thần đỏ bừng lên, dường như nói anh chuyện bé xé ra to, nên mới nói ra những lời như thế, lập tức cắn răng, làm đến cùng: “Một câu thôi, được không?” “Được, được, sao lại không được, khó lắm cậu hai mặt liệt vì mỹ nhân mà đốt lửa gọi chư hầu, chúng ta là chư hầu sao có thể không giúp được chứ. Cậu cứ xem đi, đến công ty anh rồi, sao có thể để em dâu chơi trong nhà trẻ của anh chịu oan ức đâu, ha!” Vũ Kinh Phàm cười trêu chọc anh. “Cút.” Cung Thụy Thần mắng một tiếng, rồi cúp điện thoại.