Ông xã tiếp chiêu đi

Chương 130 : Anh vợ

Sau khi ngủ một giấc, thức dậy Lăng Nhược Tịch cảm thấy tinh thần tốt hơn, đối với chuyện đứa bé và Vu Thiến cô cũng không hỏi đến, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Nhưng Cung Thụy Thần luôn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó không giống trước nhưng anh lại không thể nói rõ được, làm cho anh có cảm giác bất lực. Những người còn lại cũng mơ hồ nhận ra giữa ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, cũng lo lắng nhưng mà chuyện riêng của người khác cũng không tiện hỏi. Mọi người ở làng du lịch chơi đến thỏa mãn, tầm trưa liền trở về. Trên đường về, Lăng Nhược Tịch vẫn cứ nhìn ngoài cửa sổ không mở miệng nói chuyện. Cung Thụy Thần thấy không khí trong xe u ám quá không thoải mái, vì vậy cố gắng kiếm chuyện để nói :“Đúng rồi, nghe nói sang năm công ty em sẽ mở show thời trang, bây giờ đã chuẩn bị đến đâu rồi?” “Chắc cũng sắp xong rồi, cụ thể thì em cũng không rõ cho lắm, em chỉ phụ trách trợ lý thiết kế cho Abne, cái khác em không quan tâm.” Lăng Nhược Tịch nói chuyện không vui vẻ gì, chỉ thuận miệng trả lời. “À, vậy ngày mấy em đi làm?” Cung Thụy Thần tiếp tục dụ dỗ cô nói chuyện. “Chắc là ngày bảy, cái này chủ yếu xem tâm trạng Abne ra sao thôi, em làm trợ lý cho anh ta, nếu anh ta định mai đi làm thì em ngày mai cũng phải đi làm.” Nói thật Lăng Nhược Tịch bây giờ còn ước gì đi làm sớm một chút, biết rằng chuyện này không phải là lỗi của anh, chỉ là cô cảm thấy không được tự nhiên. Cung Thụy Thần thấy chuyện này cũng không gây hứng thú cho cô, vừa định đổi sang chuyện khác, thì điện thoại của cô đột ngột reo vang. Cô nhìn màn hình điện thoại, là Mạc Viễn gọi đến, chắc muốn gọi cô đi làm, trong lòng cô liền vui vẻ, lập tức nhận máy: “Alo, xin chào.” Bên kia truyền lại giọng nói của Mạc Viễn: “Alo, là anh, anh trai đây, Nhược Tịch năm mới tốt lành, cái con bé không có lương tâm, cũng không chịu chúc tết anh, còn để anh gọi điện trước cho em.” “Haha, anh trai năm mới tốt lành, em là do quá bận nên nhất thời quên mất, anh là người lớn rộng lượng đừng chấp nhặt với em nha.” Nghe thấy anh oán giận, cô có chút ngại ngùng, khẽ cười nói. “Quên đi, em đã nói anh người lớn rộng lượng thì anh cũng không thể nào nhỏ nhen so đo với em được.” Tâm tình của anh tốt nên cũng hay trêu cô. “Haha, cảm ơn anh trai, đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì? Là muốn đi làm sao?” Lăng Nhược Tịch đoán mò. Anh cuồng việc như vậy, mấy ngày nay chỉ sợ vẫn còn làm việc. “Uh, một mình làm việc thật chán, sao nào, rảnh rồi à? Đến đây giúp anh trai đi.” Mạc Viễn mấy ngày này đã định gọi điện cho cô nhưng nhịn, anh đã quen sự có mặt mỗi ngày của cô, mấy ngày này không thấy cô bên cạnh, anh liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, ngay cả cảm hứng sáng tác cũng bay mất, mấy ngày nay cả một bản thiết kế cũng chưa làn xong, cứ tiếp tục như vậy, show công bố thiết kế mới cũng hỏng mất. “Được, sáng mai em đến, hẹn gặp lại ở công ty.” Cô sảng khoái nhận lời. “Được, đến công ty gặp lại.” Thấy cô không chút do dự đồng ý, Mạc Viễn mừng như điên, âm thầm hi vọng cô cũng nhớ mình như là mình nhớ cô vậy. Lăng Nhược Tịch tắt máy, mới nhận ra Cung Thụy Thần không biết đã dừng xe lúc nào, giống như đang có chút suy nghĩ đánh giá cô. Theo tự nhiên liền hỏi:“Nhìn em làm gì?” “Abne gọi đến?” Cung Thụy thần không trả lời chỉ hỏi ngược lại. Vừa nãy thấy cô gọi là “Anh trai” Anh liền nghĩ là Vũ Khinh Phàm, nhưng liền phủ định. Bọn họ vừa mới tách nhau ra, không có khả năng anh ta gọi đến, mà thật sự có việc gọi đến thì anh cũng gọi cho mình chứ không gọi cho cô. Cho nên sẽ không phải là Vũ Khinh Phàm, lại nghe cô nói gọi cô đi làm, anh liền đoán được người đó là Abne, chỉ là không biết hai người thân thiết từ khi nào, cô vậy mà gọi anh ta là “Anh trai”. “Ừ, nói mai em đi làm.” Cô trả lời. “Em với anh ta quan hệ không tồi nhỉ.” Anh chua lè nói. “Cũng tốt.” Cô có chút kì quá nhìn anh, sao anh có hứng hỏi thăm quan hệ đồng nghiệp của cô nhỉ? “Xưng hô khi nào đã thay đổi rồi, sao anh không biết là anh có anh vợ vậy?” Thái độ thân thiết của cô khi nói chuyện với Mạc Viễn làm cho lòng anh không thể nào thoải mái được, giống như anh đang cất giữ một báu vật mà không hề hay biết có người muốn dòm ngó từ lâu. “A, thì thấy cũng hợp ý, cho nên nhận anh ấy là anh trai, anh bận như vậy sao em dám lấy việc nhỏ này dám làm phiền anh, cho nên mới không nói” Nói xong cô lại nhớ đến khoảng thời gian anh cả đêm cũng không thấy bóng dáng, lòng liền chùn xuống, giọng nói không tự nhiên sắc bén hơn. Biết cô vẫn còn găm lại chuyện đó, anh lại không dám chọc cô giận, cho nên dù trong lòng vẫn trách cứ chuyện cô nhận người đàn ông khác làm anh trai mà giấu không nói với mình, dù bất mãn cũng phải nhịn xuống. Giọng nói có chút nén giận: "Anh không có ý gì, chỉ hỏi thôi, ngày nào đó hẹn anh ta đi ăn một bữa cơm đi, dù sao người ta cũng là cấp trên với lại em còn nhận làm anh trai nữa, chắc chắn đã chăm sóc em không ít đâu, anh thật sự muốn cảm ơn anh ta.” “Uhm, để sau rồi nói, bây giờ anh ấy còn chưa biết anh đâu, em còn chưa nói chuyện em đã kết hôn nữa.” Cô đương nhiên biết anh muốn làm gì, đơn giản muốn gặp mặt người ta tuyên bố chủ quyền chứ gì. Nếu lúc trước cô sẽ lập tức vui vẻ phối hợp, bây giờ thì cô còn đang có chút giận dỗi, cho nên không muốn nghe theo lời anh. Vì thế quay đầu ra ngoài cửa sổ, trả lời cho có lệ. “Vì sao em chưa nói?” Anh hỏi cô với vẻ mặt đầy phức tạp. Lăng Nhược Tịch quay đầu nhìn anh một cái, thở dài nói: "Bởi vì em thấy không cần thiết, quan hệ giữa chúng em chỉ là bạn bè, cho nên em đã kết hôn hay chưa cũng không ảnh hưởng gì, vốn cũng không cần giải thích rõ.” Anh vì cô nhận người khác làm anh trai đã gấp đến như vậy, sao không nghĩ lại thời gian anh đi cả đêm không về cô sẽ có cảm giác gì? Nghe cô nói vậy, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra vợ chỉ đối với Abne không có ý nghĩ gì khác, chỉ là cái người “Anh trai” kia chưa nói chắc được, anh biết, trong công việc Abne rất cao ngạo, đối với ai cũng thẳng mặt chỉ có vợ mình thì đặc biệt hơn, trong này nhất định có vấn đề. Xem ra mình cần tìm cơ hội gặp “Anh vợ” này mới được.