Phiên ngoại 2 (H+)
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, Vi Hy giờ đã ở trong phòng cấp cứu đợi sinh.
Vu Quân nơm nớp lo sợ đi vòng vòng ở ngoài, anh đã lên mạng tra tất cả quá trình sinh con, nhưng không tra thì thôi tra rồi lại khiến anh sợ hãi.
Sinh con chính là một cực hình to lớn đối với mỗi một người phụ nữ, mỗi đứa trẻ được sinh ra, người mẹ ít nhất cũng đi dạo qua quỷ môn quan một lần, có khi là còn...!Vợ anh, anh còn không dám làm đau cô, vậy mà cái đứa nhỏ trong bụng cô lại dám, anh quyết định khi nó ra đời anh phải dạy cho nó một bài học.
Bỗng cửa bật mở, một vị y tá chạy đến nói với anh:
"Vu tổng, phu nhân của anh có chuyện muốn nói"
Anh đứng bật dậy liền nhanh chóng đi khử trùng, anh đã từng bước đến bên cạnh cô.
Nhìn sắc mặt xanh xao, trắng bệch không nói thành tiếng vì đau đớn của cô khiến anh nhói lòng.
"Vu Quân, tôi mà sinh con xong nhất định anh tới số với tôi rồi".
Bỗng Vi Hy tức giận la lớn khiến các nữ bác sĩ bên cạnh phải giật mình, từ lúc nãy vào đây Vi Hy không nhue những người khác cô không la lổi, rên rỉ mà vẫn cắn răng chịu đựng như vậy, đến khi Vụ Quân vào thì cứ như được bung xõa.
"Được được, sinh xong anh sẽ cho em đánh một trận".
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô thì thầm.
Lúc đầu anh vốn dĩ muốn để cô sinh mổ nhưng bác sĩ nói nếu như vậy sẽ rất dễ ảnh hưởng đến cô cũng hai đứa nhỏ của anh, nên mới quyết định để cô sinh thường.
"Vụ Quân, nếu như có kiếp sau, anh nhất định phải giành phần làm phụ nữ cho tôi"
"Được"
Vu Quân cứ thế để mặc cô cáu xé mình, nhìn cô đau đớn vì sinh con, ở trong phòng cấp cứu mấy tiếng đồng hồ.
Đến lúc nghe tiếng con của anh, lỗ tai anh đã lùng bùng, trở thành nổi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời anh.
Nhìn vợ nằm trên giường mà tim quặn thắt, anh quyết định sinh hai đứa con gái là được rồi, không cần thêm nữa.
"Con gái của chúng ta anh đã quyết định đặt tên gì?"
"Một đứa là Vu An Hy, một đứa là Vu Niệm Hy nhé"
Cô cười, đến tên con cũng phải dính dáng tới cô mới chịu.
***
5 năm sau,
Vi Hy sau khi sinh lại nở nang, ngày càng xinh đẹp, cùng với cơ địa ăn nhiều không mập của cô khiến Vi Hy sắc sảo, mặn mà hơn.
Khuôn mặt thuần khiết cũng toát lên vẻ quyến rũ giết người.
LO
Con gái của bọn họ cũng đã 5 tuổi, cứ phải nói là giống cô như đúc, chẳng có tí gì là giống bố cả.
Vụ Quân nhiều lúc còn nghĩ rằng chúng chỉ là con của một mình cô tự sinh vậy.
Nhưng chúng càng lớn điểm khác biệt lại càng lộ ra.
Cô chị thì tính nết y như mẹ, là một tiểu cật hóa đáng yêu, còn cô em thì trầm tính mà nghịch ngợm khiếp người, ây, chắc là giống bố nó rồi.
Nhưng điểm đáng nói ở đây là, chúng chỉ thích bám lấy mẹ nó, anh động vào thì mặt cứ phải nói là muốn bao nhiêu khinh bỉ liền có bấy nhiêu mà quay đít chạy về mẹ.
Anh...!không đẹp trai sao?!
Dù vậy, Vu Quân vẫn phải nói là cưng chiều chúng lên tận trời luôn ấy chứ muốn gì cho nấy.
"An Hy, Niệm Hy các con không thích ba sao?".
Cô ôm chúng vào lòng hỏi.
"Không phải, tại ba cử dụ dỗ chúng con".
An Hy dẫu môi lên cãi.
"Ba dụ dỗ chúng con cái gì?".
Vi Hy cười ra tiếng, cô biết ngay mà, con gái cô làm sao xấu tính như vậy được, cô biết chúng rất thương Vụ Quân, mà lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm.
"Ba lúc nào cũng dự đuổi chúng con đi với dì Ngọc để độc chiếm mẹ"
Vu Quân vừa đi làm về tới cửa nghe thấy Niệm Hy nói như vậy, vẻ mặt vui vẻ cứng đờ.
"Nghe thấy chưa hả?".
Vi Hy quay sang nhìn anh cười ha ha.
"Mấy cái đứa nhóc này, mau lên phòng nói chuyện với ba".
Giọng anh nghiêm khắc có chút tức giận, Vi Hy định lên tiếng bảo vệ con nhưng vừa lúc điện thoại lại có người gọi, là Ảnh, anh ấy gọi để báo cáo tình hình Achraf.
Ba bố con lên phòng nói chuyện một hồi, khi đi xuống thì hai đứa lại thay đổi hoàn toàn, chúng hi hi ha ha cười rồi nói với cô:
"Mẹ, chúng con lớn rồi, chúng con muốn có không gian riêng".
Anh Hy nói.
"Đúng vậy, chúng con sau này sẽ dọn ra sống riêng".
Niệm Hy gật gật đầu.
Rồi hai đứa chạy đi, Vi Hy ngẩn người nhìn Vu Quân vẫn đang nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh lại giở trò gì thế?"
"Anh chỉ giới thiệu cho chúng một chút về Ám Dạ lao, ai ngờ chúng lại thích bạo lúc giống em, hứng thú muốn chuyển đến đấy".
Anh chầm chậm nói cho cô biết.
"Vụ Quân"
Không để cô lên cơn tức giận, Vu Quân đã nhào qua như hổ đói ngoạm lấy đôi môi anh đào ngọt ngào, bàn tay đã đưa lên xoa nắn đôi gò bồng đã to lên một vòng của cô.
Lúc nãy, anh đã đuổi người làm đi hết, hai đứa nhỏ cũng đã theo dì Triệu dẫn đến Ám Dạ lao, trong nhà giờ chỉ còn mình anh và cô.
Cô đẩy nhẹ Vu Quân ra cảnh cáo:
"Vợ à, em thật không ngoan chút nào".
Anh liền luân động kịch liệt khiến cô vừa sung sướng nhưng cũng rất đau liền thở gấp.
"Ừ...!ưm...!yêu anh"
"Anh nào?".
Anh vẫn muốn trêu cô.
"Vụ Quân, anh muốn chết hả? A...!ưm”
Cô tức giận đánh vào người anh, lại bị con sói gian manh nào đó hôn xuống chỉ ưm ưm. được trong cổ họng.
Hôm đó, anh cứ như vậy giày vò cô đến ngất xỉu vài lần, mỗi lần tỉnh dậy đều là một địa điểm khác nhau, lúc thì trên giường, lúc thì nhà tắm,....
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
107 chương
125 chương
22 chương
389 chương
10 chương