Giọng nói tiếng Anh đúng chuẩn nhưng lạnh như u linh vang lên khiến người đàn ông sinh ra sợ hãi.
Nhưng ý thức được là giọng phụ nữ nên anh ta liền lấy lại bình tĩnh.
“Mày không cần biết, chỉ cần biết được là hôm nay Vu Quân đã trốn rồi thì người đàn bà của hắn là mày chết trước một bước cũng được rồi”.
Người đó cũng đáp trả lại cô bằng tiếng Anh đầy khinh miệt.
Trốn?!
Anh ta trốn sao?!
“Ha, nói cứ như mày lợi hại đến nổi anh ta phải trốn đi để lại một người phụ nữ để đối phó với mày vậy”.
Cô liền xuất con bài miệng lưỡi sắt bén khiến người kia tức đến mức hộc máu.
“Mày...!mày...”
“Như thế nào, mà nếu như để một mình tạo đối phó với mày cũng là một chuyện...!khá là dễ dàng đấy”
Trong bóng tối, cô không thể thấy rõ mặt của người đàn ông nhưng lại thấy rõ thân hình của hắn.
Hắn cao tầm một mét tám mây, khá đô con, đặc biệt là cô có thể thấy rõ được một điểm nhận dạng thân phận của anh ta, ánh trăng ngoài cửa hắt lên chút sáng trên bắp tay xăm hình con rồng cuộn mình như một con rắn.
“Hoắc Mân cũng gan thật đấy, dám cho người đến ám sát cả tạo, rồi ly gián tao với Vu Quân, mày cũng có cái gan đi nhận việc đó”.
Cô nhếch mép khinh bỉ nói ra tên của bang chủ Kinh Long.
Hoắc Mân là người đứng đầu gia tộc họ Hoắc, dưới là bang Kinh Long độc nhất, hắn Kinh Long có thể nói là buôn bán tất cả mọi thứ trên đời này không chừa một thứ gì, kể cả ma túy, thuốc phiện, phụ nữ...!Có thể nói là dẫn đầu cầu nối của những kẻ tội phạm bị truy nã hàng đầu.
Cũng là gia tộc đối đầu với Vụ gia từ trăm năm trước, nợ mới chồng nợ cũ gây nên giao tranh giữa hai bên không hồi kết.
Cô giữ súng tiến về phía hắn, kẻ kia lo sợ lùi theo từng bước tiến của cô.
Đến vách tường liền dừng lại, chỉ thấy cô kề vào lỗ tai nói với hắn cái gì đấy khiến hắn chỉ kịp sợ hãi trợn trừng mắt, cô đưa khẩu súng mà hắn đã gắn ống giảm thanh bắn một phát vào đầu hắn.
Máu lập tức văng một vài giọt lên khuôn mặt trắng nõn, thuần khiết của cô.
Sau đó, cô kéo xác hẳn vứt ra bên ngoài ra cửa sổ liền có một bóng đen đến vác đi.
Cô lại đi rửa mặt dọn dẹp một chút hiện trường, động tác thành thục đến không thể thành thục hơn, chỉ mất vài phút đã giải quyết xong.
Thản nhiên nằm lại trên giường mà nhìn trần nhà, khoảng nửa tiếng sau Vu Quân cũng mang theo khí lạnh bên ngoài trở về tắm rửa rồi nằm lại lên giường ôm cô đi ngủ.
***
“Ông ta là chính trị gia nổi tiếng người gốc Hoa Kỳ, nhưng dưới tay ông ta cũng đã nhuốm không ít máu, làm không biết bao nhiêu là việc xấu, nói chung ông ta là người không dễ chọc một chút nào”.
Trác Long đứng bên cạnh lên tiếng thoải mái giải thích với cô, trong những thuộc hạ của anh có lẽ Trác Long chính là người thân thuộc với cô nhất.
“Ồ, lần đầu tiên tôi mới nghe thấy còn có người như vậy đấy”.
Vẻ mặt cô rất kinh ngạc, cô thật sự không biết tới ông ta.
Vụ Quân nhìn cô chỉ biết lắc đầu cô chỉ biết ăn chứ làm gì biết ai.
Sau bữa ăn sáng, Vụ Quân lại đi ra ngoài một lát rồi lại trở về vào khoảng 5h chiều Los Angeles.
Cô ở trên lầu nhìn bộ lễ phục mà Vụ Quân chuẩn bị cho mình.
Máy này xác định là lễ phục chứ không phải là khăn trùm di động chứ.
Cô một mét bảy sáu mặc bộ lễ phục này vẫn còn dài một đoạn, kính cổng cao tường, hai tay áo dài.
Nhìn chung là không có chỗ nào lộ da thịt ra ngoài trừ cái đầu..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
107 chương
125 chương
22 chương
389 chương
10 chương