Ông Xã Thật COOL
Chương 36 : Không thể nào! lại bị bắt cóc?
Chiếc taxi bị hai chiếc xe kẹp lại từ phía trước và phía sau, tiến thoái lưỡng nan, Đậu Đậu luống cuống rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, trong lúc hoảng loạn tay run run, không cẩn thận làm điện thoại rơi xuống phía ghế sau, đợi đến khi cô tìm lại được điện thoại thì cửa xe đã bị giật tung ra rồi!
“Tiểu thư, đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Đậu Đậu nắm chặt túi xách và điện thoại, hét lớn nhưng chẳng đủ hơi “Tôi không muốn!”
Tài xế taxi bị đuổi ra, một tên côn đồ mặc chiếc áo sơ mi hoa dùng đầu gối thúc vào anh ta, Đậu Đậu nhìn thấy hoa cả mắt, vừa thu mình vào trong xe, vừa luống cuống gọi 110.
“Ái…”
Tay đa g nhấn số trong bóng tối bị phát hiện, điện thoại bị cướp mất, người đến khoảng trên dưới ba mươi tuổi, râu ria đầy mặt, nhìn có vẻ rất là gớm ghiếc tiến lên phía trước thô lỗ kéo Đậu Đậu ra ngoài, nhét vào phía sau của chiếc xe kia rồi lái xe đi.
Châu Long Phát còn đang họp, một người trợ lý vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, Châu Long Phát ngừng cuộc họp lại, ra hiệu cho người trợ lý lên trên, người trợ lý thì thầm vài câu vào tai anh ta, Châu Long Phát hơi thay đổi thần sắc, trong mắt hơi tối sầm lại.
“Hội nghị hôm nay đến đây thôi, những vấn đề còn lại thì giám đốc của các bộ phận 9 giờ sáng ngày mai đến phòng làm việc của tôi, các vị vất vả rồi, tan họp” Châu Long Phát đứng dậy, vội vàng rời khỏi phòng họp.
“Việc xảy ra lúc nào?”
Trợ lý lên trước một bước “Mười phút trước, hắn ta gọi điện đến, nói ngài phải bỏ qua việc thôn tính Đằng Phi.”
Châu Long Phát cau mày lại “Là người của Đằng Phi?”
Trợ lý nói “Vương Thiên là người chịu trách nhiệm pháp lý của doanh nghiệp Đằng Phi, tối hôm kia ông ta đã tự sát trong nhà, bây giờ còn nằm trong bệnh viện chưa qua được cơn nguy hiểm, chúng tôi đã điều tra người nhà hắn ta, phát hiện hộ chiếu và chứng minh thư của em trai anh ta đều là ngụy tạo.”
Châu Long Phát trầm tư một lát “Tên bắt cóc nói gì?”
“Muốn ngài đi một mình, nếu không sẽ giết người.”
Châu Long Phát dặn dò với người trợ lý bên cạnh “Không được báo cảnh sát, truyện này nếu truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Long thị, nhất định phải phong tỏa tất cả tin tức, tôi sẽ đi xử lý việc này, còn nữa, cậu thông báo với Lý Minh Triết, nói Hùng tiểu thư đến nhà tôi chơi, tôi sẽ đưa cô ấy về muộn một chút, câu đi lo liệu đi.”
Trợ lý nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, trong một xưởng sửa xe bỏ hoang ở ngoại ô, Đậu Đậu bị mấy kẻ bắt cóc ném xuống đất, miệng bị nhét dẻ, tên có râu đi đến, dùng bàn tay bẩn thỉu sở lên cái cằm trắng như tuyết của Đậu Đậu “Ôi chao, đúng là một tiểu mĩ nhân, cặp mắt này thật đẹp biết bao.”
Đậu Đậu co rúm lại phía sau, nhưng bị tóm rất chắc, dưới cằm lúc đó xuất hiện hai vết ấn đỏ.
Tên có râu cười toe toét, cánh tay bẩn thỉu vuốt ve khuôn mặt Đậu Đậu “ta thích nhất là những con gà con mềm mại yếu ớt, hễ cái là khóc, khóc đến mức ta thấy đau lòng, gà con, tên khốn đó ‘làm’ em chưa vậy?”
Tên có râu bộ dạng rất hung tợn, mồm miệng cũng bẩn thỉu, Đậu Đậu sợ hãi nhắm chặt mắt lại không thèm để ý đến anh ta, tên có râu hất Đậu Đậu, chửi mấy kẻ bên cạnh “Mẹ nó chứ, sao người vẫn chưa đến, Lưu tử mày gọi điện cho nó chưa!”
Tên mặc áo sơ mi hoa đi đến, vểnh môi rít một hơi thuốc “Gọi rồi, ông đây đích thân gọi bảo nó đến đây một mình.”
Lão có râu lúc này mới yên tâm, ngồi xuống bên cạnh hộp cơm ăn hùng hục, chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng dừng xe, một tên côn đồ chạy ra ngoài, mấy giây sau lại chạy vào hét lớn “Nó đến rồi!”
Tên có râu kia đưa tay tát cho tên đàn em một cái rồi mắng lớn “Hét cái gì chứ, nó đến một mình à? Mẹ mày chứ nhìn rõ không, không mang ai đến chứ, ông mày đây cũng chẳng rỗi hơi mà chơi với nó đâu!”
Tên đàn em quỳ trên mặt đất, chỉ vào cửa nói “Thật đó, nó đi một mình, một chiếc xe.”
Tên có râu sắp xếp “Mày cút ra ngoài đưa người vào đây, bảo bọn thằng Sẹo giữ ở cửa, bảo thêm người đi kiểm tra xung quanh, xem xem có người mai phục không, đúng rồi, nhớ phải lục soát người hắn, mẹ nó chứ, muốn phản kháng thì cho nó một nhát.”
Nói xong, hắn ra tóm lấy Đậu Đậu đến ngồi xuống một bên chiếc sofa đã bẩn không nhìn ra màu gì nữa, chuẩn bị xong để đợi người đến, mấy phút sau, một thân hình hiên ngang xuất hiện chỗ cửa cuốn, Đậu Đậu mở to mắt nhìn, cố gắng căng mắt lên để nhìn rõ người đến trong ánh sáng mờ mờ, quả nhiên là Châu Long Phát.
Anh ấy lại đơn thương độc mã đến!
Tên có râu nhìn thấy Châu Long Phát, lập tức lôi chiếc dẻ trong miệng Đậu Đậu ra, tay tóm chặt lấy tay cô, Đậu Đậu không phòng bị gì, bị đau ‘á’ lên một tiếng, nhưng Đậu Đậu lập tức phản ứng lại, lớn tiếng nói với Châu Long Phát “Tôi không sao.”
Trời đã rất muộn rồi, Châu Long Phát tuy nhìn không rõ tình trạng của Đậu Đậu, nhưng nghe thấy giọng nói của cô, cũng hơi yên tâm, giọng trầm ổn truyền đến “Mày là Vương Càn.”
Tên có râu cười nói “Mày đoán được rồi” sau đó thay đổi giọng điệu, ác độc nhổ ra một câu “Tên họ Châu kia, mày thôn tính công ty của anh tao, bức anh tao vào đường cùng phải tự sát, hôm nay, tao sẽ bắt mày phải bồi thường món nợ này!”
Nói xong, lấy tay hất Đậu Đậu xuống đất, Đậu Đậu ‘ai za’ một tiếng, mặt bị đè xuống chỗ bùn đất cứng, nền đất của xưởng sửa xe đầy dầu mỡ bẩn, mùi dầu xe khó ngửi nồng nặc bốc lên, tên có râu dùng chân đạp trên lưng Đậu Đậu, dùng lực day day, chiếc dày da cứng chọc vào tận xương đau điếng, Đậu Đậu kiên nhẫn chịu đau, không thốt lên tiếng nào.
Tên có râu thấy vậy, quỳ xuống lôi Đậu Đậu lên, tát cho hai tát “Mẹ mày chứ, chân giò nhỏ xương cũng rắn đấy, cho mày rắn luôn này!”
Lại là hai cái tát nữa, Châu Long Phát ở trong bóng tối, tay mờ mờ phía sau, anh rốt cuộc cũng không động tay.
Vừa rồi khi khám người, súng mang theo đã bị tước mất, nhưng trong thắt lưng da vẫn dấu một con dao nhỏ chưa bị phát hiện, tuy dao rất nhỏ, nhưng vô cùng sắc, đủ để gây ra vết thương chết người.
Tối quá, hai bên cách nhau rất xa, Châu Long Phát không có cách nào để ném lưỡi dao trúng tim Vương Càn, mà trong tay hắn ta còn có Đậu Đậu, nếu như ném không trúng, rất có thể sẽ biến hắn ta thành tên thú khát máu, như vậy cô ấy sẽ rất nguy hiểm, Châu Long Phát vẫn giữ giọng nói bình thản “Vương Càn, bỏ cô ấy ra, mày theo anh mày đều học được không ít bản lĩnh.”
Vương Càn nghe thấy câu này không nhịn được mắng lớn “Châu Long Phát, mày là con chó chết!”
Châu Long Phát lạnh lùng nói “Đằng Phi không phải tao làm ra như vậy, mà là anh mày kinh doanh kém cỏi, đem tiền lưu động của công ty đi chơi cổ phiếu kết quả là thua nỗ, làm cho giá cổ phiếu của Đằng Phi rớt giá, tao chẳng qua chỉ là mua vào đúng lúc, cứ coi như tao không làm như vậy thì cũng có người khác làm.”
“Nói láo!” Vương Càn thô lỗ cắt lời anh ta “Anh tao nói rồi, rõ ràng là mày lừa anh ấy mua cổ phiếu, nếu không anh ấy làm sao lại mang nhiều tiền đi chơi như vậy, đây tất cả đều là kế hoạch của mày, mẹ mày chứ, anh tao sao không sớm nhận ra cặp mắt sói của mày chứ, mày lừa anh ấy thảm rồi!”
Châu Long Phát khoanh tay “Những điều cần nói tao đã nói rồi, tin hay không thì tùy mày.”
Vương Càn lôi đầu Đậu Đậu lên, lôi người từ dưới đất lên “Châu Long Phát, tao không cần biết là anh tao hay là mày làm cho Đằng Phi phá sản, dù gì tao cũng muốn giữ`—- Đằng Phi, Lưu Tử, đưa hợp đồng cho nó, bảo nó kí tên vào!”
Tên áo sơ mi hoa cầm hai bản hợp đồng vứt cho Châu Long Phát.
Châu Long Phát cầm hợp đồng cười lạnh lùng, nói như đã hiểu rõ vấn đề “Vương Càn, thì ra là mày muốn Đằng Phi, hà tất phải nhắc đến anh mày chứ, anh mày bây giờ còn đang bệnh nặng trong bệnh viện chưa rõ sống chết, còn mày thì bắt đầu ở đây đục khoét tài sản của anh ta, anh em đúng thật là tình sâu.”
Vương Càn tức giận, cầm bút ném cho Châu Long Phát, hung hãn nói “Nhanh kí tên, nếu không tao sẽ giết chết đứa con gái này!”
Châu Long Phát nhặt hợp đồng dưới đất lên, rút bật lửa từ trong túi ra, xem kĩ mấy trang, các điều khoản trên chẳng phải được chuyên gia viết ra, nhưng rất rõ ràng, đều tập trung vào nội dung cốt lõi đó là cướp trắng Đằng Phi.
“Mau kí đi!”
Vương Càn sốt ruột, thúc ép Châu Long Phát kí tên, Châu Long Phát muốn chơi cùng Vương Càn, nhưng bị đối phương biết được, đành phải cầm bút, lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, bên A – Vương Càn đã ký tên, bên B còn để trống.
Mất đi Đằng Phi đối với tập đoàn Long thị chẳng phải là tổn thất gì lớn, cũng chỉ như mất đi một phân nhánh nhỏ, Châu Long Phát dọ dự như vậy là vì lo lắng cho tính mệnh của hai người.
Nghĩ lại hắn ta luôn có thái độ lạnh lùng với Đậu Đậu như vậy, bọn bắt cóc thường mê hoặc dụ dỗ, nhưng Vương Càn lại không như vậy, bắt được Đậu Đậu thì vừa đánh vừa chửi, vừa rồi còn tát nữa, dường như trong tay hắn ta còn có dao. Xem ra Vương Càn theo dõi Châu Long Phát không chỉ là ngày một ngày hai, chắc chắn là sớm đã muốn chiếm Đằng Phi, chỉ đợi việc giữa Vương Thiên và Châu Long Phát xong mới nhảy vào, tìm cơ hội ra tay, anh trai đen đủi Vương Thiên của hắn ta, có thằng em khốn nạn thế này, không biết kiếp trước đã làm việc thất đức gì nữa.
Nếu như không kí hợp đồng này, cô ấy sẽ tiếp tục bị thương, nhưng nếu như kí rồi, sợ là đến cơ hội để hai người sống tiếp cũng chẳng có, sớm đã nghe nói Vương Càn không làm ăn đàng hoàng, ăn chơi cờ bạc rượu chè gái gú không gì là không tinh thông, còn bán vũ khí trái phép, bây giờ anh trai hắn đổ rồi, hắn ta chính là nhắm vào miếng thịt béo bở này, bán Đằng Phi với giá cao, vậy cũng kiếm được một khoản tiền lớn, đủ để hắn ta vung tay chơi bời trong một thời gian dài, những kẻ bán mạng như thế này qua được ngày nào hay ngày đó, ra tay thì độc ác không nể tình, Châu Long Phát lại lần nữa sờ vào chỗ con dao cứng cứng trong thắt lưng.
Chỉ đáng tiếc là ở đây tối quá, cân nhắc cho sự an nguy của cô ấy, Châu Long Phát do dự mấy lần cuối cùng vẫn không rút dao ra.
Phi dao không phải là thế mạnh của anh, Châu Long Phát tinh thông là bắn súng và giao đấu ở cự li gần.
Nhưng Vương Càn cũng biết điểm mạnh của Châu Long Phát ở đó, nên khi vào cửa đã tước súng của anh, bản thân còn đứng cách anh rất xa, giữ Đậu Đậu làm bia đỡ đạn, sai bọn đàn em cầm súng đứng trong bóng đen để giám sát Châu Long Phát.
Châu Long Phát cầm bút suy nghĩ, Vương Càn không đợi được nữa, tóm lấy trang phục của Đậu Đậu xé mạnh ra, chỉ nghe thấy những tiếng vải xé roạt roạt, chiếc váy liền bằng vải bong bị xé ra một miếng lớn, phần thân trên lúc này lộ ra đến hơn một nửa, Đậu Đậu kinh hoảng, co rúm người lại, cô gắng che chắn chỗ vải bị kéo ra, nhưng Vương Càn chẳng có chút ý niệm thương hoa tiếc ngọc nào, bàn tay to lớn lại xé, toàn bộ chiếc váy trên người đã bị xé ra, Đậu Đậu chỉ còn mặc mỗi nội y, quỳ trên mặt đất, người run bần bật.
“He he he, mềm như vậy, bên dưới nhất định cũng rất chặt nhỉ.”
Vương Càn cười đê tiện kéo Đậu Đậu đến, thô lỗ ném lên sofa, rồi nghiêng người xuống theo, đang muốn dở trò bẩn thỉu, giọng của Châu Long Phát vang lên “Kí xong rồi, mày đến lấy đi.”
Vương Càn không phải là kẻ ngốc, hắn ta đã nghe qua vài việc về Châu Long Phát, thế là sai mấy tên thuộc hạ giữ chặt Châu Long Phát, và dùng tay kẹp chặt tay của anh trói ra sau lưng, lúc này mới sai Lưu Tử chuyển hợp đồng đến.
Trên hợp đồng, tên của Châu Long Phát được viết như rồng bay phượng múa, rất phóng khoáng tự nhiên.
Vương Càn bộc phát sự vui sướng điên cuồng trong lòng, cười điên cuồng ‘ha ha ha’, nói với mấy tên thuộc hạ của mình “Anh em, chúng ta phát tài rồi, nào nào, bón cho Châu huynh đệ này chút đồ tốt nào, để anh ta và cô người yêu bé nhỏ của mình vui vẻ sung sướng, vui vẻ để lên đường, thực là một đôi uyên ương cùng sống chết, mẹ nó chứ, dám mắng người!”
Mấy tên ấn Châu Long Phát xuống, đổ vào miệng anh hơn nửa lọ thuốc đủ các màu sắc, rồi lại đổ nước vào, Châu Long Phát ho sặc sụa, nghiêng người ngã xuống đất, Vương Càn thả Đậu Đậu ra, đi đến đạp Châu Long Phát một nhát, “hừm’, còn cho rằng mày lợi hại lắm chứ, thật không ngờ cũng có lúc vô dụng như thế này, cố sức mà tận hưởng cuộc sống lần cuối đi nhé, các anh em, chúng ta đi thôi, lái xe của hắn đi!”
Mấy tên này nhanh chóng thu dọn súng gậy, rồi quay lưng đi ra ngoài, nhưng không ngờ Châu Long Phát lại đột nhiên đứng dậy, cánh tay bị trói phía sau vùng thật mạnh, mấy lần dùng lực mạnh như vậy sợi dây trói cánh tay bị đứt ra, cánh tay bị cứa đứt rỏ máu ròng ròng, thịt hở ra ngoài.
Chỉ thấy anh phi như bay lên trên, con dao sắt trong tay đã đâm mạnh vào tên đi sau cùng, cùng lúc với việc đưa dao đâm anh còn cướp luôn khẩu súng trong tay nó nhanh như chớp, một tay giữ súng, tay phải rút con dao ra, đâm luôn vào họng một tên vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào rất sâu, tên đó chẳng kịp thốt lên tiếng nào ngã gục xuống đất, một tràng tiếng súng ‘đoàng đoàng đoàng đoàng’ đinh tai nhức óc vang lên, đám người kia đã đổ gục bốn năm tên, số còn lại thì chạy hết.
Trời đã hoàn toàn đen ngòm rồi, nhìn không rõ trong số những thi thể đang nằm dưới đất kia có Vương Cán hay không, Châu Long Phát đã không cầm cự nổi rồi, khắp người toàn là mồ hôi, mồ hôi ướt sũng quần áo chảy ròng ròng xuống, người lảo đảo sắp ngã.
Thuốc phát huy tác dụng rồi.
Những viên thuốc hỗn hợp kia loại gì cũng có, có loại là thuốc hoang tưởng, có loại là thuốc kích thích, cũng có cả thuốc lắc.
Đậu Đậu bò dậy lăn đến, tay bị trói chặt, chỉ có thể dùng thân thể để huých huých vào người kia “Châu tổng, làm thế nào bây giờ?”
“Mau tìm nước…”
“Vâng vâng!”
Đậu Đậu nhổm dậy dùng sức giằng mạnh sợi dây thừng đang trói tay mình ra, cầm chiếc bình nước chạy đến, Châu Long Phát uống ừng ực bình nước, sau đó chạy đến góc tường nôn thốc nôn tháo ra.
Thời gian ở lưu lại trong dạ dày hơi lâu, những viên thuốc đã bị tan ra rồi, những thứ nôn ra đều là chất nhờn trắng.
Tuy đã rửa dạ dày rồi, nhưng Châu Long Phát vẫn cảm thấy rất rõ tác dụng của thuốc đang xâm nhập vào đại não, thần trí bắt đầu hỗn loạn “Điện thoại của anh… ở trong túi…”
Đậu Đậu sợ hãi hoảng hốt, tay run rẩy sờ, sờ thấy rồi “Gọi… gọi ai?”
“Nhấn phím tắt số 1, đừng báo cảnh sát…”
Nói xong đầu Châu Long Phát đổ gục xuống đất không động tĩnh gì, toàn thân co rút nôn ra bọt trắng, Đậu Đậu sợ hãi quá mức, hoảng hốt ấn số 1, điện thoại thông rồi chỉ nói được câu “Mau đến cứu chúng tôi” rồi không nói được lời nào nữa, chỉ rên rỉ nói không ra lời, đúng vào lúc này, Châu Long Phát đang nằm trên mặt đất đột nhiên tỉnh lại, mở trừng hai mắt.
Đậu Đậu thở phào một hơi, giọng nói hơi mang tiếng khóc “Anh tỉnh rồi, không sao rồi… à!”
Châu Long Phát lại như phát điên vậy, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân co giật như người động kinh, nhổm dậy khỏi mặt đất, Đậu Đậu sợ đến mức chân mềm nhũn, hoảng hốt lùi nhanh lại phía sau “Anh… anh đừng có qua đây…”
Châu Long Phát như con sư tử phát cuồng vậy, gầm gừ nhổm dậy, một tay ấn Đậu Đậu xuống phủ lên trên, Đậu Đậu sợ quá khóc hu hu, nhưng đột nhiên cảm thất chân bị một cục rất cứng chọc mạnh vào, đau quá! đau quá, bởi vì đã có một lần ‘kinh nghiệm’, lên hiểu ngay đó là cái gì!
Châu Long Phát đè lên như ác quỷ vậy, ra sức cuồng loạn ấn cơ thể mình xuống dưới, mấy lần cố kéo nội y mà Đậu Đậu đang ra sức giữ chặt kia ra, hai chân ép chặt của cô cũng dùng lực tách ra, Đậu Đậu thân nữ yếu đuối, làm sao có thể địch được với một người đàn ông đang gần như phát cuồng do tác dụng của thuốc, bị ấn mạnh xuống dưới đất, xương cốt đau nhức, thậm chí đến kêu cũng chẳng có sức kêu ra hơi.
Vật cứng nóng to lớn giữa chân đâm mạnh lên đùi, đau đớn vô cùng, nghĩ lại Châu Long Phát đã mất đi thần trí, đến phương hướng cũng chẳng tìm nổi, Đậu Đậu gắng sức vùng vẫy, cố gắng để trốn tránh cái ‘hung khí’ đáng sợ kia, nhưng chưa biết trừng không cẩn thận một cái, thì sẽ… Đậu Đậu hốt hoảng vội vã, cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, cắn mạnh vào cánh tay Châu Long Phát một cái.
Máy từ cánh tay chảy xuống, có lẽ là sự đau đớn làm anh tỉnh lại một chút, Châu Long Phát run rẩy kịch liệt toàn thân, dường như đang phải chịu đựng sự đau đớn đến cực điểm vậy, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ “Đánh… đánh anh hôn mê…”
Đậu Đậu nghe hiểu, vội vội vàng vàng tìm kiếm cây gậy khắp nơi, lại tìm được một viên gạch, mắt nhìn thấy Châu Long Phát đang cố nhẫn lại, Đậu Đậu nhắm mắt lại hạ quyết tâm, giơ viên gạch trong tay đập mạnh vào anh!
“Bụp!”
Viên gạch vỡ làm đôi, rơi xuống đất, nhưng Châu Long Phát vẫn chưa hôn mê!
Đậu Đậu mở trừng trừng mắt nhìn đồng tử của Châu Long Phát bắt đầu thu lại, sợ đến mức tim đập thình thịch không ngừng, nhưng không nghĩ Châu Long Phát lại phát cuồng lên nữa, đứng dậy đi mấy bước đến đập mạnh đầu vào tường!
Một tiếng ‘huỵch’ u buồn rất lớn vang lên.
Cuối cùng không động đậy gì nữa rồi, Đậu Đậu kinh hãi vẫn chưa hoàn hồn, co rúm người lại trong góc tường.
Châu Long Phát ngã xuống dưới đất, mặt bê bết máu, trên đầu cũng chảy máu, màu đỏ thậm đến sửng sốt bàng hoàng, mấy phút sau anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Đậu Đậu run run rẩy rẩy đi đến kéo anh, khóc đến lạc cả giọng “Anh… anh không thể chết được…”
Châu Long Phát nằm im bất động, nhưng ‘hung khí’ chỗ thân dưới vẫn vươn cao, dần dần đen lại.
Nếu tiếp tục thế này, có nổ tung không nhỉ?
Như bị ma xui quỷ khiến vậy, Đậu Đậu run rẩy nắm chặt, cắn răng vuốt lên vuốt xuống, nhưng chỉ mới chạm vào hai lần đã phun trào ra rồi, Châu Long Phát đang trong lúc hôn mê ‘hừm’ một tiếng buồn bã, cơ thể như một con cá chết ươn vậy nằm cứng đờ, lông mày cau lại rất chặt, máu trên đầu vẫn chảy khắp xung quanh, hai người giống như là người máu vậy, nhưng thứ phun ra hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, Đậu Đậu vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa giúp anh ‘làm’.
“Anh… anh không được chết… anh phải sống đấy… hu hu hu…”
Không biết là mất bao lâu sau, người của Châu Long Phát mới tìm đến, bác sĩ nhanh chóng tiếp tục rửa dạ dày cho Châu Long Phát tại chỗ, tiêm cho anh một mũi trợ tim, sau khi sơ cứu đơn giản thì đưa người về phòng khám riêng, Đậu Đậu cũng được cuốn lại bằng chiếc áo vest, nhưng mà, khi ở trên xe, tinh thần trải qua căng thẳng lâu được thả lỏng, thể lực của Đậu Đậu suy kiệt cô chìm vào hôn mê.
Nhưng mà Đậu Đậu hôn mê không lâu, khi bác sĩ kiểm tra cơ thể cho cô, cô đột nhiên tỉnh lại, Đậu Đậu rõ ràng vẫn chưa lấy lại được phản ứng, chỉ nắm chặt chăn run rẩy trên giường, như chú thỏ con sợ hãi vậy, nhìn thấy người lạ chỉ cảm thấy có cảm giác sợ hãi không gọi được tên, bác sĩ đành phải ra ngoài, để cô bình tĩnh lại.
Rất lâu sau, Đậu Đậu mới ôm chăn đi xuống giường, lần theo tường đi ra bên ngoài tìm bác sĩ để lấy quần áo.
Bác sĩ tìm một chiếc áo Blouse trắng số nhỏ đưa cho cô, rồi đưa cô về phòng nghỉ ngơi, Đậu Đậu hỏi thăm tình hình của Châu Long Phát, cổ họng khản đặc lại “Châu tổng… anh ấy thế nào rồi…”
Bác sĩ lắc đầu không nói gì.
Đậu Đậu hoảng hốt “Anh ấy… anh ấy không phải là…”
Bác sĩ vẫn lắc đầu, mở miệng nói “Trong thuốc có độc, loại suy tim cấp hai, xương sọ tổn thương nghiêm trọng, trước mắt còn đang cấp cứu.”
Âm thanh đinh tai nhức óc đó, là tiếng xương sọ và tường va chạm mạnh vào nhau, âm thanh u buồn của xương thịt đó không ngừng được phóng đại lên, rất lớn, tạo ra tiếng kêu ong ong trong đầu, trong lòng đậu đậu như bị ngàn nhát dao đâm, tựa vào tường mặt mặt tái xanh, bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thần, Đậu cự tuyệt, ôm chăn quay về phòng đợi tin tức, ngủ mê man rất lâu, bác sĩ gọi cô tỉnh dậy “Anh Châu tỉnh rồi, muốn gặp cô.”
Đậu Đậu không kịp đi giầy, chạy như bay đến phòng cấp cứu, đầu Châu Long Phát cuốn một lớp băng dầy, sắc mặt rất kém, xám xám, mắt cũng không mở nổi, mắt nhắm chặt nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh của Đậu Đậu, vẫn khẽ mỉm cười.
Đậu Đậu đứng ở một bên, nước mắt tuôn xối xả.
Châu Long Phát yếu ớt nói, rất hối lỗi “Xin lỗi, để em chịu tổn thương lớn như vậy…”
Đậu Đậu khóc đến mức không thở nổi, ậm ừ nói không thành tiếng “Anh… anh… sao lại lại vậy… suýt chút nữa đã tự đập chết mình rồi…”
Châu Long Phát cười.
“Anh, làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương em.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
2 chương
94 chương
120 chương
27 chương
143 chương