Ông xã thần bí
Chương 819 : Đừng lộn xộn
Lục Thanh Du bị anh hôn mức toàn thân như nhũn ra, cuối cùng hoàn toàn mất sức lực phản kháng.
Cô như ở trong mộng mới tỉnh đẩy Bùi Dục Ngôn ra, hốt hoảng kêu một tiếng: "Anh Dục Ngôn!”
Bùi Dục Ngôn hôn đến mức ý loạn tình mê, nhất thời không bị phòng bị, bị Lục Thanh Du đẩy đến mức ngã từ trên ghế salon xuống, anh ta hơi sửng sốt một lát, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Du.
Lục Thanh Du đỏ mặt nhìn sang hướng khác, lúc này mới phát hiện tình trạng chật vật của mình, cô vội vàng sửa sang lại quần áo trên người.
Đợi đến khi cô sửa sang xong, Bùi Dục Ngôn cũng đã đứng lên, anh không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo len đơn giản, nhìn giống như không hề bị lạnh.
Bầu không khí có chút ngưng trệ, Lục Thanh Du không biết phải đối mặt với tình hình này thế nào, đầu óc của cô có chút hỗn loạn, mà Bùi Dục Ngôn lại không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn cô.
Cô giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, cắn cắn môi, nhanh chóng nhìn về phía Bùi Dục Ngôn nói: "Em... Em muốn về nhà."
Bùi Dục Ngôn từ chối thẳng thừng: "Ngủ ở đây đi!”
Cô khẽ phản bác: "Em không muốn."
Bùi Dục Ngôn cũng không biết suy nghĩ thứ gì, đột nhiên lên tiếng hỏi cô: "Ngày mai em muốn đi gặp Tịch Nhất sao?"
"Tất nhiên là em muốn đi gặp anh ấy!” Lúc này Lục Thanh Du đã bình tĩnh lại, cô đương nhiên là muốn đi gặp Tịch Nhất, cô nên đích thân nói lời xin lỗi với anh ta.
Không cần biết vì sao Bùi Dục Ngôn lại đối với cô như vậy, nhưng cô cũng không thể tiếp tục thản nhiên hẹn hò với Tịch Nhất.
"Rất tốt." Bùi Dục Ngôn nở nụ cười.
Lục Thanh Du cảm thấy, anh cười còn đáng sợ hơn so với việc anh không cười.
"Đêm nay em ngủ ở đây, nếu không ngày mai đừng nghĩ đến việc đi gặp Tịch Nhất!”
Anh vứt xuống câu nói này, sau đó xoay người đi đến phòng tắm.
Lục Thanh Du biết, anh nói được thì làm được, mặc dù hôm nay anh có chút kỳ lạ, nhìn cũng có chút nguy hiểm, nhưng thực chất bên trong con người cô vẫn tin tưởng anh, nên cô lựa chọn ở lại.
Bùi Dục Ngôn tắm nước lạnh trong phòng tắm, thân thể dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt càng trở nên kiên định.
Trước kia anh không nhìn nổi nhất chính là những tên tiểu tử thúi kia cứ lắc lư bên người Lục Thanh Dung, chứ đừng nói đến việc bây giờ anh đã hiểu rõ lòng mình, Lục Thanh Du muốn đi gặp Tịch Nhất, vậy cần phải trả giá đắt mới được.
...
Bùi Dục Ngôn tắm rửa xong đi ra, lại lấy một chiếc áo choàng tắm của mình đưa cho Lục Thanh Du: "Đi tắm rửa."
Anh vừa tắm rửa xong, trên người còn dính nước, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lục Thanh Du nhìn anh một cái, ôm áo choàng tắm từ từ đi vào trong phòng tắm.
Tiến vào phòng tắm, cô mới thở dài một hơi.
Áo tắm của Bùi Dục Ngôn quá dài so với cô, suýt chút nữa thì chạm đất.
Cô đứng trước gương che mặt mình, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra tối này, trong lòng cô có cảm giác không được chân thực.
Anh vậy mà lại chủ động hôn cô, anh không ghét cô sao?
Nói cách khác, lúc trước ở thành phố T, cô hôn anh, anh cũng không tức giận?
Vậy...
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói có vẻ hơi mất kiên nhẫn của Bùi Dục Ngôn: “Vẫn chưa tắm xong sao?”
"Được rồi." Lục Thanh Du lên tiếng, sau đó mở cửa muốn đi ra ngoài.
Thân thể cao lớn của Bùi Dục Ngôn ngăn ở trước cửa phòng tắm, nhìn cô với ánh mắt không rõ hàm ý, cô không dám đối mắt với anh, nhưng cũng không ra được, liền ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nhường đường một chút!”
Cô vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn đang ướt nước, chiếc áo tắm rộng bao lấy thân gầy yếu của cô.
Trước kia anh chỉ coi Lục Thanh Dung là em gái, cầm tay cô, ôm cô, anh cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, nhưng thỉnh thoảng trong lòng sẽ có chút khác lạ, nhưng cũng không giống như bậy giờ.
Anh nghiêng người lùi sang một bên, Lục Thanh Du vội vàng đi tới, không ngờ lại bị anh bắt lấy.
Không đợi cô nói chuyện, Bùi Dục Ngôn liền đưa tay chỉ vào một căn phòng, nói với cô: “Ngủ ở căn phòng này, đừng có chạy lung tung."
Lục Thanh Du phát hiện nơi anh chỉ là phòng ngủ chính, hơi nghi ngờ hỏi anh: “Anh thì sao?”
"Không cần phải để ý đến anh." Bùi Dục Ngôn nói xong, liền xoay người đi xuống lầu.
Lục Thanh Du thở dài trong lòng một hơi, tiến vào trong phòng ngủ, nghĩ vẫn cảm thấy có chút không yên tâm liền đi đến và khóa trái cửa lại.
Có quá nhiều chuyện xảy ra vào tối nay, trong đầu cô đang hỗ loạn, lúc đầu tưởng là sẽ không ngủ được, không ngờ nhắm mắt không lâu liền ngủ say.
Bùi Dục Ngôn ở dưới lầu hút được nửa bao thuốc, vào phòng tắm rửa mặt sau đó mới đi đến phòng ngủ, anh đưa tay cầm vào tay nắm cửa, lúc này mới phát hiện ra là cánh cửa bất động.
Khóa rồi?
Anh câu môi, cô nhóc này vẫn còn quá nón, cho rằng một cách cửa là có thể chặn anh lại? Cũng không nghĩ một chút xem anh làm cái gì?
Anh dễ dàng mở cánh cửa ra, một góc của căn phòng còn một chiếc đèn tường phát sáng, mượn ánh đèn, anh có thể trông thấy một bóng người nằm trên giường.
Trở tay đóng cửa lại, anh từ từ đi về phía bên giường.
Ở chỗ này của anh không có quần áo để Lục Thanh Dung có thể mặc được, cô chỉ có thể mặc áo choàng tắm đi ngủ, có vẻ như ngủ rất say, lộ ra vẻ ngoan ngoãn và bình thản.
Bùi Dục Ngôn nhìn vào cô với ánh mắt sáng rực trong chốc lát, sau khi tắt đèn tường, liền nằm lên giường.
Anh kéo Lục Thanh Du vào trong ngực, dễ dàng cởi áo choàng tắm trên người cô ra.
Lục Thanh Du mới ngủ không được sâu giấc, bị Bùi Dục Ngôn sờ một cái như vậy, rất nhanh liền tỉnh lại.
Đầu tiên cô giật mình giãy dụa muốn đứng lên, Bùi Dục Ngôn trầm thấp lên tiếng: "Là anh, đừng nhúc nhích."
Giọng nói của anh khàn khàn, hô hấp nặng nề và nóng bỏng, anh nhanh chóng bắt được đôi môi của cô, vội vàng hôn cô.
"Ưm... Anh làm... Cái gì..." Lục Thanh Du sợ hãi, cô không biết tại sao Bùi Dục Ngôn lại đột nhiên như vậy.
Lúc này Bùi Dục Ngôn đã không có khả năng dừng lại, anh nằm trên người cô, khống chế hai tay cô, tinh tế hôn cô, sau vài giây anh mới thở hổn hển nói từng chữ: “Em… nói… xem?”
Trạng thái khó nói của hai người lúc này vốn đã khiến cho Lục Thanh Dung xấu hổ muốn chết, Bùi Dục Ngôn lại càng khiến cô thẹn quá hoá giận: "Anh câm miệng!"
Bùi Dục Ngôn rất nghe lời im miệng lại, khẽ cắn cổ của cô, chậm rãi hôn, Lục Thanh Du chưa bao giờ tiếp xúc da thịt với một người đàn ông, làm sao chịu được những nụ hôn của anh như vậy.
Bùi Dục Ngôn cảm thấy phản ứng của cô thật sự vô cùng đáng yêu, nếu anh biết sớm như vậy thì đã không nỡ đem cô giao cho người đàn ông khác, anh hoàn toàn có thể sớm hơn một chút thực hiện quyền lợi của mình, khi cô trưởng thành cô thể ăn luôn cô, miễn cho lãng phí vài năm như vậy.
Tuy rằng đã nhiều năm Bùi Dục Ngôn chưa từng có phụ nữ, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, đối phó với Lục Thanh Dung cũng dư sức.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
718 chương
126 chương
10 chương
8 chương