Ông xã thần bí

Chương 69 : Các người cút hết đi, tôi chỉ cần vợ tôi

Lần này LK phái người đến đàm phán hợp tác công việc với Tô Ánh Nguyệt là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông mặc âu phục màu đen tinh tế, nhìn có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc. Tô Ánh Nguyệt thấy đối phương là người như vậy, bất giác cũng ưỡn thẳng sống lưng. “Giám đốc Tôn, xin chào, tôi là Tô Ánh Nguyệt.” Tô Ánh Nguyệt là người ít tuổi hơn nên phải chủ động mở miệng chào hỏi trước. “Cô Tô.” Giám đốc Tôn cũng đứng dậy, lễ phép bắt tay rồi buông ra. Sau đó bắt đầu đàm phán chuyện công việc. Đúng như cô dự đoán, giám đốc Tôn là người nghiêm túc, cứng ngắc, đặc biệt chú trọng tiểu tiết. Cho nên đàm phán cả một buổi chiều cũng chỉ tiến triển được ít đến đáng thương. Trên đường về, An Hạ cũng không ngừng than vãn: “Vì sao đối phương lại là một ông chú cứng ngắc như vậy chứ, nói chuyện với ông ta thật là mệt, tớ còn không dám cười.” “Tớ thấy rất tốt mà.” Ngược lại Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy, không phải Trần Minh Tân thì đều rất tốt, chí ít cô có thể tiếp thu ý kiến phủ định của đối phương, có thể học được rất nhiều thứ. Nếu như là Trần Minh Tân... Có lẽ là vì vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần, trước giờ anh luôn sắm vai người bao dung cô cho nên dù anh có nói lời có lý thì cô cũng không quá có thể tiếp thu. ... Sau khi tan làm, cô và An Hạ tìm một nơi tùy tiện ăn gì đó coi như là bữa tối. Vì tiến độ công việc quá chậm, Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc ý thức được sự không đủ của bản thân, khi về nhà liền mang theo rất nhiều tài liệu để xem. Khi xem đến gần mười giờ thì điện thiện Tô Ánh Nguyệt vang lên. Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, cô sửng sốt một chút. Là Trần Minh Tân gọi đến. Cô dừng một chút sau đó quẳng sang một bên tiếp tục làm việc của mình. Nhưng điện thoại lại giống như đang chống đối cô vậy, tiếp tục vang lên liên hồi. Cầm lên muốn tắt máy rồi lại nghĩ đến hạng mục cô đang đàm phán với LK, nếu đã chỉ đơn giản là một người làm ăn hợp tác trên công việc thì cô làm vậy có phải là hơi quá rồi không?! Không đúng, bây giờ đã là ngoài giờ làm việc... Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt vẫn nhận điện thoại. Điện thoại vừa thông liền truyền đến một giọng nam xa lạ: “Bà chủ Trần, tổng giám đốc Trần say rồi, cô đến đón anh ấy đi.” “Tổng giám đốc Bùi của các anh đâu?” “Tổng giám đốc Bùi cũng say rồi.” Sau đó, người kia lại nói cho cô một địa chỉ rồi cúp máy. Tô Ánh Nguyệt còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì. Người đó gọi cô là ‘bà chủ Trần’... Có lẽ là người bên công ty quản lý đầu tư Việt Phong. Thật sự là làm khó cho Trần Minh Tân, vừa làm ông chủ đứng sau Ngọc Hoàng Cung, còn phải quản lý tập đoàn LK vừa phải chú ý Việt Phong. Tô Ánh Nguyệt gọi cho Nam Sơn. “Cô Tô, em gái tôi từ Mỹ đến đây bị say máy bay đang ở trong viện, quả thực là bây giờ tôi đang phải chạy tới đó...” Trong giọng điệu Nam Sơn còn mang theo chút lo lắng, không giống đang nói dối. Tô Ánh Nguyệt chỉ còn cách lái xe đến địa điểm người kia nói cho cô khi nãy, đón Trần Minh Tân. Địa chỉ là một nhà hàng cô chưa đến bao giờ. Cô vừa xuống xe đi đến cửa liền có một người đàn ông đi về phía cô, vừa đi vừa gọi cô: “Bà chủ Trần.” “Chào anh.” “Tổng giám đốc Trần đang ở trong phòng bao.” Người đàn ông vừa dẫn cô vào trong vừa nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty, mời đồng nghiệp trong công ty đến dự tiệc, mọi người đều vui vẻ nên uống quá chén...” Nghe anh ta nói giống như đang giải thích cho cô lý do vì sao Trần Minh Tân lại uống say. Nhưng, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm điều này. Cô đi vào mới phát hiện trong phòng bao số người đã say nhiều hơn một nửa. Còn có vài người vẫn đang nâng ly uống tiếp, một vài người hút thuốc nói chuyện. Mùi đồ ăn, mùi rượu và mùi thuốc lẫn lộn với nhau, mùi hương khiến người khác khó chịu. Tô Ánh Nguyệt nhíu mày đi vào. “Tổng giám đốc Trần, bà Tô đến đón anh rồi này.” Người đàn ông dẫn cô vào đi đến trước mặt Trần Minh Tân, động tác vô cùng nhẹ nhàng đẩy anh. Một mình Trần Minh Tân ngồi dựa vào ghế sô pha, sắc mặt không khác lúc bình thường chút nào. Cà vạt bị kéo ra, vắt hờ trên cổ, một tay anh đặt trên bụng, tay còn lại ấn trên huyệt Thái Dương, ánh mắt hơi khép, mi tâm nhíu lại có vẻ hơi khó chịu. Người đàn ông nói xong cũng không thấy Trần Minh Tân có phản ứng gì. Tô Ánh Nguyệt đi đến hỏi: “Anh ấy uống bao nhiêu?” “Tôi không biết, dù sao khi chúng tôi kính rượu, anh ấy đều không từ chối.” “Bao nhiêu người?” “Toàn bộ.” “...” Tô Ánh Nguyệt mím môi, đột nhiên muốn mắng chửi người. Trong phòng bao có khoảng ba bốn mươi người, mỗi người chúc một ly vậy phải uống bao nhiêu, thật sự là coi Trần Minh Tân không phải người! Thôi bỏ đi, anh vốn dĩ cũng không phải người bình thường. Tô Ánh Nguyệt không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, đi đến gọi anh một tiếng: “Trần Minh Tân.” Không phản ứng. Tô Ánh Nguyệt lấy tay vỗ vỗ mặt anh nhưng bỗng nhiên lại bị Trần Minh Tân đưa tay nắm lấy, giọng nói khàn khàn: “Đừng làm loạn...” Người đàn ông đưa cô vào đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng ho khan: “Bà chủ Trần, để tôi giúp cô dìu tổng giám đốc Trần vào xe.” “Ừm, làm phiền anh rồi.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu với anh ta. Cô vất vả rút tay lại để cho người đồng nghiệp nam kia dìu Trần Minh Tân lên xe cô. Sau khi người đồng nghiệp nam dìu Trần Minh Tân lên xe lại lấy ra một chiếc điện thoại rồi đưa cho cô: “Đây là điện thoại của tổng giám đốc Trần.” “Cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt nhận chiếc điện thoại, nhìn lướt qua, chuẩn bị vứt sang một bên. Lại nghĩ đến gì đó liền mở điện thoại lên. Cô mở danh bạ ra, phát hiện chỉ có ba số điện thoại. Ghi chú người liên hệ lần lượt là: Bà xã, Nam Sơn, Chính Thành. Trong lịch sử cuộc gọi có số của ‘bà xã’ là số được gọi gần đây nhất, vào một tiếng trước. Số của cô, là người đồng nghiệp nam kia vừa nãy gọi cho cô. Tô Ánh Nguyệt buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Trần Minh Tân đang nghiêng đầu vẻ mặt khó chịu. Cô nhìn anh chăm chú một lát rồi nghiêng người qua thắt dây an toàn cho anh. Sau khi thắt xong đang định rời khỏi vị trí lại có một đôi tay ôm lấy eo cô: “Tô Ánh Nguyệt...” Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt có hơi mơ màng của Trần Minh Tân. Xem ra anh thật sự say rồi. Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó vẫn còn rõ rành rành trước mắt nhưng cô đột nhiên không tức giận như vậy cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Buông tay ra, tôi phải lái xe.” Trần Minh Tân dường như không nghe thấy, không chỉ không buông tay mà còn dúi đầu vào hõm vai cô cọ cọ giống như một chú cún con. Xe dừng ở ven đường, vẫn có người qua người lại mà hai người họ lại ở trong này ôm nhau còn ra cái gì. Giọng Tô Ánh Nguyệt lạnh đi vài phần: “Trần Minh Tân, nếu như anh còn không buông tay, tôi sẽ ném anh ở lại.” Lời vừa dứt, Trần Minh Tân thế mà lại buông cô ra, lười biếng dựa vào đó, đôi mắt khép hờ nhìn cô, ánh mắt mông lung mịt mờ dường như không còn khiếp người như ngày thường. Tô Ánh Nguyệt không nhìn anh nữa. Lái xe đến trước cửa một khách sạn thì dừng lại. Cô không định đưa Trần Minh Tân về nhà. “Cho tôi một phòng, phiền cô tìm người đưa người đàn ông trong xe tôi lên đó giúp.” Tô Ánh Nguyệt đưa người đến xe mình để họ đưa Trần Minh Tân lên lầu. Ai ngờ, tay mấy người này vừa mới động vào Trần Minh Tân, đột nhiên anh lại mở mắt, đẩy bọn họ ra, lớn tiếng nói: “Các người cút hết đi, tôi chỉ cần vợ tôi.”